Lúc này, An Gia Nhân chậm rãi nói: “Việc đã đến nước này, kế sách bây giờ cũng chỉ có nhẫn nhịn, chúng tôi đã tổn thất gia chủ, không thể địch nổi Lục Hi nữa”.
Diệp Phùng Xuân tối mặt lại, ông ta không bao giờ ngờ tới mọi chuyện sẽ thành ra thế này, ông ta cũng cực kỳ áy náy với nhà họ An.
Diệp Phùng Xuân sầm mặt nói: “An gia chủ, tôi có lỗi với nhà họ An, nhưng ông yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp An Trung khôi phục lại ban đầu, đảm bảo chỉ có cao chứ không thấp, nhất định sẽ giúp cháu nó trở thành tông sư”.
Diệp Phùng Xuân thành danh nhiều năm, có không ít đồ tốt, lần này ông ta định sử dụng hết vào An Trung, cho dù có phải lấy tiền để đẩy thì cũng phải đẩy ra một tông sư.
An Gia Nhân nghe vậy thì sắc mặt mới dễ chịu hơn một chút, nói: “Vậy xin cảm ơn ông”.
“Tôi không dám nhận, nhưng tôi dám đảm bảo sau này nếu nhà họ An muốn đối phó với thằng nhãi Lục Hi kia thì nhất định phải cho tôi biết, Diệp Phùng Xuân tôi không đội trời chung với thằng đó”, Diệp Phùng Xuân căm hận nói.
An Gia Nhân gật đầu đáp: “Nhẫn nhịn cũng là hành động bất đắc dĩ thôi, cứ để thằng đó ngông cuồng đi, chỉ cần thời cơ chín muồi thì tôi nhất định sẽ thông báo cho Diệp thần y biết. Chúng ta sẽ kết hợp lại tấn công cho tên Lục Hi đó một đòn chí mạng, khiến thằng đó vĩnh viễn không thể thoát thân”.
“Vậy chúng ta chốt như thế nhé. Tôi về chuẩn bị đồ để chữa trị cho An Trung, còn năm trăm triệu mà con chó Lục Hi kia đòi thì để tôi trả cho”.
Diệp Phùng Xuân có thẹn trong lòng, mà họ An thì lựa chọn nhẫn nhịn, nên chắc chắn phải đưa năm trăm triệu kia ra. Ông ta nổi tiếng lâu năm, năm trăm triệu này cũng không phải là con số lớn.
An Gia Nhân gật đầu: “Vậy chốt như thế đi, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn”.
An Gia Nhân siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nói.
Nhà họ An mất đi một tông sư, thực lực hao tổn, nhưng căn cơ nhà họ An thâm sâu, gia tộc vẫn còn vài tiên thiên đỉnh phong, có khả năng vẫn đột phá được tông sư.
Đến lúc ấy, liên kết thêm mấy thế lực khác giúp nhà họ An báo thù, lấy thế sét đánh không kịp trở tay để nghiền Lục Hi thành tro.
Vào ngày thứ hai sau khi Lục Hi quay về Nam Hồ, anh nhận được năm trăm triệu từ chỗ Vân Thắng Quốc, nói là Diệp Phùng Xuân trả cho anh thông qua Vân Thắng Quốc.
Lục Hi vui vẻ nhận tiền.
Khoảng thời gian sau đó, Lục Hi thư thái sinh hoạt. Mỗi ngày anh đều chăm sóc tiên thảo trong vườn hoa, tán dóc với đám Vân Khả Thiên, thỉnh thoảng lại ăn bữa cơm với nhóm Hoắc Tư Duệ, vô cùng tiêu dao tự tại.
Đảo mắt đã hai tháng trôi qua, trời đã vào cuối thu.
Hôm nay, Lục Hi vừa mới thức dậy đi ra ngoài thì phát hiện một chuyện cực kỳ đáng mừng.
Lúc này, linh khí ở Nam Hồ đã tương đối nồng đậm, mà Lục Hi phát hiện trong linh khí dày đặc này lại có trận linh!
Trận linh!
Trong trận pháp, linh khí sẽ dày đặc đến một mức nhất định sẽ sinh ra một sự tồn tại đặc thù, có liên hệ tâm linh với người bày trận.
Trận linh có thể tồn tại dưới bất kỳ hình thức nào, một cây đao, một cây kiếm, một con linh thú, một người, vân vân.
Mà trong trận pháp này của Lục Hi lại sản sinh ra một con vân long.
Con vân long này mới lớn chừng hơn một mét, do linh khí của Nam Hồ ngưng tụ thành, nhẹ nhàng phiêu đãng trên bầu trời Nam Hồ.
Lục Hi vui sướng trong lòng, lập tức hạ lệnh cho nó đến bên cạnh mình.
Vân long xoay chuyển, đi đến bên cạnh Lục Hi, không ngừng quay quanh anh.
Lục Hi mỉm cười khẽ vuốt ve vân long.
Vân long mới hình thành, tuy còn rất nhỏ, nhưng Lục Hi biết nó sẽ từ từ trưởng thành, trở thành sự tồn tại lợi hại nhất trận pháp này.
Một khi có người dám xâm nhập, vân long sẽ thúc đẩy pháp trận kết hợp với sức mạnh của bản thân để tấn công kẻ xâm lấn, mạnh hơn cả sức mạnh của trận pháp.
Lục Hi sờ đầu vân long, cười nói: “Được rồi, đi đi, cố gắng trưởng thành để bảo vệ nơi này nhé. Đến khi mày có được thân thể thực sự thì tao sẽ cho mày thoát khỏi trói buộc của nơi này”.
Vân long nhận mệnh lệnh, quay xung quanh Lục Hi hai vòng rồi mới bay lên trời cao.
Lúc này, nó vẫn chưa có linh trí, mới chỉ là một thể năng lượng, mọi hành động của nó đều là từ tiềm thức mà ra, vẫn cần nhiều thời gian trưởng thành.
Lục Hi thở dài một hơi, đi đến đình Lang Gia ở trung tâm hồ.
Lục Hi ngồi trong đình, không khỏi nhớ đến quá trình quyết đấu của mình với Hoàng Chân ở đây.
Hoàng Chân đúng là một thiên tài, đáng tiếc là đã tìm sai đối thủ, nếu không sau này chắc chắn sẽ có nhiều thành tựu.
Vào lúc Lục Hi đang cảm thán thì đột nhiên phát hiện trung tâm hồ có một dịch thể màu sữa hướng lên trên, anh sửng sốt, đi trên mặt hồ, đến nơi tỏa ra dịch thể màu sữa.
Đây là nơi Lục Hi đặt mắt trận cuối cùng vào, mà chính nơi này đã sinh ra dịch thể màu sữa nhìn còn nhẹ hơn nước, đang trôi nổi trên mặt nước này. Chúng đã bao trùm mặt nước trong khoảng phạm vi một trượng.
Lục Hi lấy vài giọt đặt lên mũi ngửi, không khỏi vui mừng nhìn thêm.
Đây không phải là nhũ dịch Chung Linh hay sao, không ngờ nơi này cũng có thể sinh ra thứ thần kỳ như thế.
Lục Hi hưng phấn đi dạo trên mặt hồ, tự hỏi nên xử lý món trân bảo hiếm có này thế nào.
Dù là uống hay ngâm mình trong nhũ dịch Chung Linh thì sẽ đều có tác dụng cực tốt với thân thể, là thứ mà võ giả tha thiết có được.
Cho dù là nhỏ vào mấy loại thực vật khác thì cũng có hiệu quả kỳ tích, chỉ cần vài giọt là có thể cải tử hoàn sinh, đúng là bảo bối hiếm có.
Chương 367: Xử lý bảo bối
Lục Hi đi qua đi lại, suy nghĩ hồi lâu, sau đó quay về khách sạn, lấy một cái thùng.
Anh đi ra giữa hồ, cẩn thận cho nhũ dịch Chung Linh vào thùng rồi đem về phòng.
Sau đó anh lấy nồi niêu xoong chảo ra, bắt đầu điều chỉnh tỉ lệ giữa nước với nhũ dịch Chung Linh, vừa chỉnh vừa nếm.
Cho đến khi anh xác định rằng uống vào có thể giúp người thường tăng cường sức mạnh, kéo dài tuổi thọ, chốt lại tỉ lệ chuẩn rồi mới bỏ số nhũ dịch Chung Linh còn lại vào với nước, chia làm hơn ba mươi cái bình nhỏ đặt trên bàn.
Sau đó, Lục Hi cười thật to.
Ngũ Hành Tụ Linh Trận đã nảy sinh ra những thay đổi cực kỳ khác lạ nhờ vào vườn tiên thảo, xuất hiện trận linh và nhũ dịch Chung Linh.
Trận linh thì khỏi phải nói, sau khi trưởng thành chắc chắn có thể trở thành sự tồn tại cực kỳ lợi hại, nhưng nhũ dịch Chung Linh lại đưa ra hiệu quả cực tốt ngay tức thì.
Tỉ lệ mà anh điều chế là cho người bình thường, đã loãng lắm rồi, nhưng người thường mà uống thì chắc chắn sẽ kéo dài tuổi thọ. Còn võ giả uống thì cũng có thể ngưng thần luyện thể, lợi ích cực lớn.
Hiện tại người có nhiều tiền ai mà không muốn sống lâu chứ, nhũ dịch Chung Linh này chính là cọng rơm cứu mạng bọn họ, nếu đem ra bán thì chắc chắn sẽ là cung không đủ cầu.
Đừng thấy Lục Hi hiện tại có hơn năm trăm triệu thì cho rằng đã đủ, nhưng anh biết, nếu bản thân cần tiêu tiền thì chỗ này chắc chắn không đủ, Miwa Nozaki và Hoắc Tư Duệ chưa chắc đã có thể giúp được anh toàn bộ, cho nên anh cần kiếm thật nhiều tiền.
Lục Hi nghĩ một lúc, bèn gọi điện cho Lâm Tiêu, bảo ông ta đến Nam Hồ ngay lập tức.
Lâm Tiêu nhận được điện thoại thì lập tức đi tới.
Lục Hi đứng ngoài cửa chờ, đưa cho ông ta cái ngọc bội đeo vào, rồi dẫn Lâm Tiêu đi vào trong.
Lâm Tiêu vừa vào đã bị linh khí dày đặc nơi đây làm cho hoảng sợ.
Là tông sư, ông ta đã có thể cảm nhận được nhiều linh khí hơn người thường. Cảm nhận được sự thư thái chảy quanh người, Lâm Tiêu thấy từng lỗ chân lông của mình đều đang thoải mái mở ra.
Nếu có thể ở đây thì ông ta tin rằng, chỉ cần cho ông ta thời gian thì chắc chắn ông ta sẽ thành tông sư mạnh nhất Hoa Hạ, mạnh hơn cả tông sư mạnh nhất Hoa Hạ là Thiên Diệu.
Nhưng đây là nơi ở của cậu Lục, không có sự đồng ý của cậu Lục thì ông ta cũng chỉ dám ước vậy thôi, không dám nói ra.
Không bao lâu sau, Lục Hi đưa Lâm Tiêu đi vào phòng mình, cầm lấy một lọ nhũ dịch Chung Linh đã được pha loãng lên rồi đưa cho ông ta: “Uống đi”.
Lâm Tiêu sửng sốt, sau đó không chút do dự mà uống vào.
Uống cạn một lọ, Lâm Tiêu lập tức kinh ngạc.
Trong cơ thể ông ta có một cảm giác thông suốt kéo dài từ lục phủ ngũ tạng đến cả người. Ông ta cảm thấy cả người nhẹ nhàng như muốn bay lên vậy.
“Đây, đây là gì vậy?”, ông ta kinh hãi hỏi.
Lâm Tiêu có thể cảm nhận được rõ ràng rằng món đồ này không đơn giản, có vẻ là vật của nhà tiên.
Lục Hi đắc ý cười nói: “Đây là nhũ dịch Chung Linh mà ông đã từng ngâm người đó”.
Lâm Tiêu ngẩn ra: “Nhũ dịch Chung Linh lúc ấy chẳng phải là khô cứng sao?”
Lục Hi lắc đầu: “Nhũ dịch Chung Linh này là tôi tự sản xuất, hơn nữa là đã được pha loãng rồi”.
Lâm Tiêu kinh hãi, không ngờ nơi này lại có cả nhũ dịch Chung Linh. Chính ông ta đã được trải nghiệm sự thần kỳ của nó.
Sau khi ngâm mình trong nhũ dịch Chung Linh, ông ta đã có ý muốn đột phá vào tông sư trung kỳ, đây là cảm giác mà ông ta chưa từng có từ trước tới nay.
Thứ đồ thần kỳ này mà cậu Lục cũng tạo ra được?
Lúc này, chỉ nghe Lục Hi nói: “Tôi định cho ông đem bán ra ngoài, mỗi bình hai trăm ngàn, ông thấy sao?”
Lâm Tiêu lập tức nói: “Hai trăm ngàn có ít quá không?”
Lâm Tiêu đương nhiên là biết giá trị của nhũ dịch Chung Linh, cho dù có pha loãng thì cũng không chỉ dừng lại ở hai trăm ngàn. Nếu lấy ra đồ vật này thì chắc chắn sẽ khiến đám nhà giàu tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, còn ai quan tâm đến cái giá hai trăm ngàn nữa?
Lục Hi chau mày nói: “Vậy ông nghĩ nên để giá bao nhiêu?”
“Ít nhất là một triệu, mà chỉ bán giới hạn thôi”, Lâm Tiêu quả quyết nói.
Lục Hi lúc này mới cảm thấy bản thân đã coi thường những kẻ có tiền quá rồi, bèn cười đáp: “Được, tùy ông vậy, mà ông đã nghĩ ra cách đem bán những thứ này chưa?”
Lâm Tiêu cười đáp: “Cậu yên tâm, tôi sẽ gửi thiếp mời các tông sư đến một chuyến, cho bọn họ quyền tiêu thụ, mỗi người sẽ được lấy một số lượng giới hạn. Chúng ta bán cho họ là một triệu, còn họ bán ra bao nhiêu thì chúng ta không quan tâm”.
Lục Hi nghe vậy, cảm giác ý tưởng này không tệ, cũng giảm bớt được phiền phức.
Sau đó anh bèn gật đầu: “Cũng được, nhưng phải giữ bí mật, không được cho ai biết là lấy ra từ chỗ tôi”.
“Cậu Lục cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ bí mật”, Lâm Tiêu thề thốt.
Sau đó Lục Hi đi qua đi lại, trầm tư rồi nói: “Bây giờ tôi vẫn chưa rõ sản lượng của nhũ dịch Chung Linh, cần một tháng để tính toán, ông cầm chỗ này đi trước đi, khi nào xác định xong thì sẽ tính xem cho những người kia bao nhiêu phần”.
“Vâng, cậu Lục, tôi sẽ đi xử lý chuyện này”.
Lâm Tiêu cất hết vào túi, chào tạm biệt Lục Hi rồi rời đi.
Khi quay về nhà mình, Lâm Tiêu nhìn mấy bình nhũ dịch Chung Linh thì cười to không ngừng.
Thứ này có thể cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, nếu bán ra ngoài chắc chắn sẽ là sản phẩm khiến cả thế giới khiếp sợ.
Mà cậu Lục lại trao quyền tiêu thụ cho ông ta, đến lúc ấy, tất cả tông sư sẽ đều phải nể mặt ông ta, địa vị của ông ta trong giới tông sư sẽ cất cao vô cùng.
“Người đâu, lập tức cho mời toàn bộ tông sư Hoa Hạ tới, nói là lời mời của Lâm Tiêu”.
Lâm Tiêu lúc này ngạo nghễ mà đứng, khí phách nói.
Chương 368: Phân phối nhũ dịch
Ba ngày sau.
Trong phòng khách ở biệt thự của Lâm Tiêu có mười mấy người đang ngồi, khí phách ngạo nghễ bất phàm.
Những người này chính là tông sư của Hoa Hạ, bá chủ các phương, được Lâm Tiêu mời tới.
Lâm Tiêu nhìn quanh, ngoại trừ đại tông sư Thiên Diệu được Hoa Hạ công nhận là tông sư số một ra thì những người khác đều tới.
Lúc này, Lâm Tiêu chắp tay nói: “Ngoại trừ đại tông sư Thiên Diệu đang bế quan không tới được, xin cảm ơn các vị tông sư đã không quản đường sá xa xôi đến đây, Lâm Tiêu tôi vô cùng vinh hạnh”.
“Lâm tông sư đừng khách sáo, chúng ta đều là đồng đạo giang hồ, Lâm tông sư nói có chuyện quan trọng cần thương lượng thì chúng tôi sao có thể không nể mặt được chứ”, một tông sư trong đó cười nói.
Lâm Tiêu gật đầu, thật ra đại tông sư Thiên Diệu không tới cũng nằm trong dự liệu của ông ta.
Thiên Diệu là tông sư số một Hoa Hạ, từ nhiều năm trước đã tiến vào tông sư hậu kỳ, hiện tại người ta cho rằng Thiên Diệu đã có khả năng tiến vào cảnh giới tông sư đỉnh phong.
Đại tông sư Thiên Diệu tọa trấn Thượng Kinh, uy chấn hai bên giang hồ, được tất cả công nhận là người mạnh nhất Hoa Hạ, chưa từng thua dưới tay ai, có vị trí cao cả trong số tất cả tông sư. Lâm Tiêu không mời được ông ta là chuyện bình thường.
Lúc này, Lâm Tiêu vung tay lên, có đàn em đi lên, cầm một lọ nhũ dịch Chung Linh, đổ vào những chén nhỏ trước mặt các tông sư.
Sau đó, Lâm Tiêu cười nói: “Hôm nay mời các vị tới chính là vì thứ này, mời các vị nếm thử xem sao”.
Từ lúc nhũ dịch Chung Linh được đổ ra thì các vị tông sư đã ngửi được một mùi thơm kỳ lạ, vô cùng kinh ngạc.
Bây giờ nghe Lâm Tiêu nói mời bọn họ tới là vì thứ này, liền cầm lên ngửi.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy món đồ này.
Nhìn dáng vẻ cẩn thận của mọi người, Lâm Tiêu chỉ cười không nói.
Sau đó, nhóm tông sư đều lần lượt uống ly nhũ dịch Chung Linh kia vào.
Lâm Tiêu đương nhiên không dám chơi trò mèo gì trước mặt nhiều tông sư như vậy, hơn nữa thứ dịch màu sữa này tỏa ra một mùi thơm khiến người ta cực kỳ thoải mái, bọn họ cũng không nhịn được mà muốn nhấm nháp một chút, xem thứ này có tác dụng kỳ diệu này mà khiến Lâm Tiêu phải gọi bọn họ tới.
Đến khi uống cạn thì tất cả mọi người đều ngẩn ra, sau đó kinh ngạc khôn xiết.
Uống xong thứ này, bọn họ lập tức cảm nhận được một ý vị làm toàn thân thư thái tỏa ra khắp người, chân khí của họ dường như đều cô đọng hơn vài phần.
“Đây, đây là gì vậy?”
“Còn có thể cô đọng chân khí, đúng là bảo bối mà”.
“Tràn ngập năng lượng tinh, khí, thần, có lẽ là có tác dụng kéo dài tuổi thọ”.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Lâm Tiêu cười khà khà: “Các vị, hiệu quả của thứ này được chứ?”
“Lâm tông sư, đây là vật gì, có bán hay không?”
“Lâm tông sư, ông có bao nhiêu tôi sẽ mua hết, ông ra giá đi”.
“Cho tôi một phần nữa, giá sao cũng được, Lâm tông sư”.
Nhìn dáng vẻ vội vàng của mọi người, Lâm Tiêu cười to trong lòng, thần hiệu của nhũ dịch cậu Lục quả nhiên là hấp dẫn, không một ai chống cự nổi. Thần Diệu bo bo giữ mình, không chịu xuất hiện thì cứ để ông ta hối hận đi. Nhũ dịch Chung Linh này sẽ không còn phần của ông ta nữa.
Lâm Tiêu khẽ mỉm cười, giơ hai tay ra, chậm rãi nói.
“Các vị đừng sốt ruột, tôi mời các vị tới đây chính là vì thứ này. Vật này tên là nhũ dịch Chung Linh, uống vào có tác dụng kéo dài tuổi thọ, tập trung tinh thần, cô đọng chân khí, thay đổi thể chất, không phải vật phàm. Đây là một thứ tốt, Lâm Tiêu tôi cũng không thể chiếm dụng một mình, nên chia nhũ dịch Chung Linh này ra làm từng lọ, chia ra định mức rồi phân phát cho các vị. Các vị giữ lại sử dụng hay đem đi bán đều được, mọi người thấy sao?”
Nghe vậy, tất cả đều cảm thấy vui mừng khôn xiết, nhưng cũng có người hỏi ngay: “Lâm tông sư, ông định bán cho chúng tôi bao nhiêu tiền vậy, và chúng tôi có thể nhận được bao nhiêu lọ?”
Đám người nghe thế cũng đều nghển cổ lên, nhìn chằm chằm Lâm Tiêu.
Một thứ tốt như thế này mà rơi vào trong tay họ để dùng thì chắc chắn sẽ có lợi, còn nếu bán thì chỉ cần Lâm Tiêu đưa ra giá dễ chịu thì bọn họ cũng sẽ kiếm được bộn tiền. Đây là một vụ mua bán cực kỳ ổn định, không sợ lỗ.
Thấy dáng vẻ mong chờ của mọi người, Lâm Tiêu cười nói: “Mỗi lọ tôi lấy các vị một triệu, các vị bán giá bao nhiêu cũng được, nhưng bây giờ vẫn chưa xác định số lượng, cần chờ một tháng nữa. Bây giờ mỗi người chỉ đủ lấy hai lọ thôi”.
Nghe đến cái giá một triệu này, mọi người nhất thời đều thở dài nhẹ nhõm. Giá cho một thần vật như vậy tuyệt đối không hề đắt, bọn họ chỉ cần chuyển đi là bán được giá gấp mấy lần, bây giờ trên đời này thiếu gì người giàu.
Nhưng khi nghe đến số lượng vẫn chưa chốt, mà mỗi người chỉ được có hai lọ, tất cả đều thấy bất mãn, quá là ít rồi.
Lúc này, một người lên tiếng: “Lâm tông sư, không biết nhũ dịch Chung Linh này có từ đâu, tại sao số lượng đưa cho chúng tôi lại ít như vậy?”
Nghe đến đây, Lâm Tiêu sầm mặt nói: “Nhũ dịch Chung Linh này là do một vị đại năng trao quyền cho tôi để chăm sóc các vị tông sư, nguồn gốc ở đâu thì các vị cũng đừng hỏi, hơn nữa, tôi khuyên các vị cũng đừng cố nghĩ ra chuyện gì lệch lạc, nếu để tôi biết được thì sẽ lập tức hủy bỏ quyền của người đó”.
Nghe vậy, tất cả vội vàng nói.
“Sao lại vậy chứ, chúng tôi chỉ tò mò thôi mà”.
“Đúng đúng, nếu vị đại năng đó muốn giữ bí mật thì chúng tôi chắc chắn sẽ không đoàn mò, cũng sẽ không nói ra ngoài, Lâm tông sư cứ yên tâm”.
“Đúng vậy, có phần là chúng tôi đã thỏa mãn rồi, chắc chắn sẽ không có ý đồ khác, Lâm tông sư đừng nghĩ nhiều”.
Chương 369: Thân thế của Lục Hi
Mọi người thấy Lâm Tiêu tức giận thì lập tức thi nhau giải thích.
Nếu như bị hủy bỏ quyền phân phối món thần vật này thì sẽ hỏng hết, bọn họ phải có được bằng mọi giá.
Còn vị đại năng mà Lâm Tiêu nhắc đến, giữ bí mật thì giữ bí mật thôi, lòng tò mò không quan trọng bằng tiền được, nhũ dịch Chung Linh này tuyệt đối có thể bán với giá trên trời chỉ bằng mối quan hệ của bọn họ.
Lúc này, sắc mặt Lâm Tiêu mới hòa hoãn lại một chút: “Tôi nói vậy thôi, sức mạnh của vị đại năng này vượt ra xa khỏi tưởng tượng của mọi người lắm, các vị mà chọc giận người ấy từ vụ việc nhũ dịch Chung Linh này thì không khác nào tự bê đá đập chân mình đâu, lúc ấy cũng đừng trách Lâm Tiêu tôi chưa nhắc nhở”.
Nói xong, Lâm Tiêu vẫy tay nói: “Người đâu, mang đồ lên cho các vị tông sư”.
Chỉ thấy đàn em của Lâm Tiêu bưng khay lên, trên mỗi cái khay là hai lọ nhũ dịch Chung Linh, sau đó đặt trước mặt từng vị tông sư.
Chỉ thấy mấy vị tông sư này cầm nhũ dịch Chung Linh lên, nói: “Lâm tông sư, hôm nay chúng tôi sẽ gửi tiền vào tài khoản của ông, giờ chúng tôi xin phép đi trước”.
Đám người lấy nhũ dịch Chung Linh đi rồi lần lượt chào tạm biệt. Bọn họ đang vô cùng nóng ruột, chỉ muốn cầm về rồi nghiên cứu một phen.
Thấy dáng vẻ gấp gáp của mọi người, Lâm Tiêu cười nói: “Tôi còn chuẩn bị tiệc rượu cho các vị cơ, sao chưa gì đã muốn đi rồi?”
“Để hôm khác đi, chúng tôi sẽ mở tiệc mời Lâm tông sư sau, hôm nay thì thôi”.
“Hôm khác, hôm khác đi”.
“Xin chào Lâm tông sư”.
Đám tông sư gấp đến độ không buồn ăn cơm, vội vã cầm nhũ dịch Chung Linh đi về.
Nhìn bọn họ ríu rít rời đi, Lâm Tiêu nở một nụ cười sảng khoái.
Những tông sư có mặt ngày hôm nay có nhiều người xếp hàng ở trước ông ta, nhưng vẫn đều phải trông mong theo ý của ông ta, thật là vô cùng sảng khoái. Sau này, khi thần hiệu của nhũ dịch Chung Linh được thể hiện ra thì đám người này chắc còn phải cung phụng ông ta nhiều.
“Cậu Lục đúng là thần mà!”, Lâm Tiêu cảm thán.
Sau khi đám tông sư rời đi thì Lâm Tiêu cảm thán trong lòng.
Mà lúc này, Lục Hi đang ở trong tiệm tạp hóa, nằm trên sô pha hút thuốc, yên lặng một hồi lâu. Mỗi ngày Lục Hi đều vô thức đến nơi đây nằm một chút.
Lúc này, một người đàn ông trung niên ước chừng hơn năm mươi tuổi, mặc thường phục đi tới tiệm tạp hóa.
Lục Hi nhìn thấy người này thì chỉ cảm thấy rung động một cách khó hiểu.
Vì người này nhìn giống anh đến ba phần, lúc thấy ông ta thì Lục Hi cảm thấy dòng máu của mình như sôi trào lên.
Lục Hi xoay người ngồi dậy, hít một hơi, từ từ nói: “Ông tìm ai?”
Người này nhìn Lục Hi, mỉm cười ôn hòa, chậm rãi nói: “Tôi là Lục Viễn Sơn, tới đây tìm con”.
Nghe thấy người này họ Lục, Lục Hi cố gắng che đậy sự run rẩy trong lòng, trầm giọng nói: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Lục Viễn Sơn mỉm cười nói: “Đã 20 năm không gặp, con lớn quá rồi”.
Ánh mắt Lục Hi lóe lên, hỏi: “Ông là ai?”
“Bố là bố của con”, Lục Viễn Sơn nhìn Lục Hi, hiền từ nói.
Nghe đến đây, Lục Hi chỉ cảm thấy tốc độ tuần hoàn máu tăng mạnh, trái tim đập liên hồi.
Anh cố gắng áp chế sự hỗn loạn trong lòng mình, lạnh lùng nói: “Tôi không có bố, cũng không cần bố, nếu không còn gì khác thì ông đi đi”.
“Haiz”, Lục Viễn Sơn thở dài, từ từ nói: “Bố biết là con sẽ không tha thứ cho bố mà, lúc ấy bố bất đắc dĩ nên mới phải làm vậy, con hãy hiểu cho nỗi khổ của bố”.
Lục Hi nhìn chằm chằm Lục Viễn Sơn, không nói câu nào.
Đã hai mươi hai năm rồi, lần đầu tiên có một người tự xưng là bố của anh xuất hiện trước mặt anh.
Lục Hi cũng từng tưởng tượng rằng, có một ngày, bố mẹ anh sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, gia đình bọn họ sẽ vui vẻ quây quần.
Nhưng đến khi ngày này thật sự xuất hiện thì Lục Hi mới nhận thấy trái tim của mình đang chứa đầy sự phẫn hận.
Anh đang thù hận điều gì? Là bị bỏ rơi từ nhỏ, hay là vì hơn hai mươi năm qua không một lời hỏi thăm?
Anh cũng không rõ nữa.
Nhìn Lục Hi yên lặng không nói, cùng ánh mắt chứa đầy thù hận của anh, Lục Viễn Sơn lại thở dài, từ từ ngồi xuống ghế sô pha, bắt đầu lẩm bẩm một mình.
“Năm đó bố 23 tuổi, gặp mẹ con, mẹ con hiền lành dịu dàng, thấu tình đạt lý, bố mẹ nhanh chóng yêu nhau. Nhưng mẹ là con gái nhà giàu, nhà họ Ôn ở Giang Triết là gia tộc lớn đứng số một số hai ở Giang Nam. Mà mẹ con lại là con một trong nhánh đó, nhà mẹ con không đồng ý gả mẹ con đi, càng không đồng ý cho mẹ con lấy một tên khố rách áo ôm như bố”.
“Lúc ấy, bố mẹ cũng bất lực và tuyệt vọng lắm. Mẹ con đã khổ sở cầu xin gia đình thì mới được đồng ý cho bố vào ở rể. Để được ở bên mẹ thì bố mặc kệ sự phản đối của gia đình mà cắn răng ở rể, đoạn tuyệt quan hệ với gia đình. Sau đó bố và mẹ đã chung sống những ngày tháng hạnh phúc, rồi bố mẹ có con. Khi đó bố mẹ đã cực kỳ vui vẻ”.
Nói đến đây, gương mặt Lục Viễn Sơn lộ ra một nụ cười.
Sau đó, Lục Viễn Sơn lại nói tiếp.
“Nhưng sau khi con ra đời thì ông ngoại con một hai đòi đặt họ của con là Ôn, bố không đồng ý bởi vì bố cũng là con một của nhà họ Lục, hơn nữa, khi ấy hai bên cũng đã đồng ý với nhau rằng, đứa con trai đầu tiên sẽ mang họ Lục. Nhưng ông ngoại con rất ngoan cố, không thèm nghe theo bố. Trong cơn giận dữ, bố đã lén mang con đi, đưa cho ông nội con, để ông ấy đến một nơi xa xôi nuôi con khôn lớn, tránh khỏi hai nhà Ôn – Lục”.
“Từ đó về sau, không chỉ có ông ngoại và bà ngoại mặt nặng mày nhẹ với bố, mà mẹ con cũng không còn mặn nồng với bố nữa. Bố đều im lặng chịu đựng, cũng không hề hối hận, vì bố mang họ Lục, đó cũng là điều kiện duy nhất khi bố vào ở rể.
Nói đến đây, ánh mắt của Lục Viễn Sơn đã hơi ngấn nước.
Lục Hi cũng cảm nhận được trong lòng mình bị thứ gì đó cứa vào, hai mắt cũng đỏ hồng lên.
Lục Viễn Sơn im lặng trong chốc lát rồi nói tiếp.
Chương 370: Quyết định của Lục Hi
“Giờ con đã lớn, bố cũng nên nói cho con biết những chuyện này. Nhà gốc của chúng ta là nhà họ Lục ở thành phố Nam Uy, tỉnh Tây Bắc. Nhà chúng ta nhiều đời kinh doanh, tuy không giàu có nhưng cũng không ít tiền. Ông ngoại con thuộc gia tộc họ Ôn truyền thừa mấy trăm năm ở Giang Tiết, tài sản khổng lồ. Con muốn về nhà họ Lục hay họ Ôn cũng được, cứ nói với bố, bố sẽ đưa con về”.
Nói xong, Lục Viễn Sơn lấy ra một tờ giấy, ghi lại số điện thoại rồi đặt lên bàn.
Sau đó, Lục Viễn Sơn đứng dậy nói.
“Bố biết con rất hận bố, bố đã không chăm sóc được con, chuyện cho đến nước này, bố cũng không biết khi ôm con ra khỏi nhà họ Ôn là tốt hay xấu với con. Có lẽ, con đã có đáp án rồi, nhưng bố thì chưa. Dù gì đi nữa thì chúng ta cũng là bố con, con cần gì có thể liên lạc với bố, để cho người làm bố này được bù đắp cho con, được không con?”
Nói xong, Lục Viễn Sơn yên lặng nhìn Lục Hi.
Một lúc lâu sau, Lục Viễn Sơn mới thở dài, từ từ rời đi.
Sau khi Lục Viễn Sơn đi khỏi đó, Lục Hi hút một điếu thuốc, nhìn tờ giấy ghi lại số điện thoại của Lục Viễn Sơn rồi ném vào thùng rác.
Sau đó anh lái xe về Nam Hồ.
Lục Hi về phòng mình ở Nam Hồ, bày một kết giới rồi ngủ liền ba ngày ba đêm.
Đến ngày thứ ba, Lục Hi ngủ dậy, vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị ra ngoài ăn sáng.
Khi anh mở cửa phòng ra thì đã thấy sáu người Hoắc Tư Duệ, Miwa Nozaki, Vân Khả Thiên, Tư Không Trích Tinh, Phù Đồ và Tần Lam đang nôn nóng chờ ở ngoài cửa.
Thấy Lục Hi đi ra, Tần Lam lập tức bật chế độ liên thanh.
“Con mẹ nhà anh, làm cái đếch gì thế hả? Ba ngày không ăn không uống, gọi cũng không nghe, chúng tôi thì không đi vào được, đệch mợ, tôi còn tưởng anh chết thối rồi cơ đấy”.
So với sự phẫn nộ của Tần Lam thì Hoắc Tư Duệ dịu dàng hơn nhiều, cô quan tâm hỏi: “Có chuyện gì mà khiến anh phải đóng cửa ở một mình lâu như vậy? Không thể chia sẻ cho mọi người sao?”
Mà Vân Khả Thiên và Phù Đồ, Tư Không Trích Tinh cùng Miwa Nozaki thì cũng chỉ lo lắng nhìn anh.
Thấy những ánh mắt quan tâm kia, Lục Hi cảm thấy ấm áp trong lòng, cũng thoải mái hơn nhiều, sau đó nói: “Được rồi, nhân lúc mọi người ở đây thì tôi có chuyện cần nói”.
Lục Hi gọi mấy người vào phòng mình, sau đó đi bộ mấy vòng rồi nói: “Hôm trước tôi đã gặp bố mình”.
“Thật sao?”
“Chúc mừng, chúc mừng anh Lục!”
“Chúc mừng cậu Lục!”
Mấy người lần lượt chúc phúc.
Bọn họ đều biết Lục Hi không cha không mẹ, mà bọn họ cũng không dám hỏi nhiều, sợ làm Lục Hi bị tổn thương. Thật không ngờ Lục Hi đã gặp lại bố mình, đây đúng là chuyện tốt.
“Lục Hi, anh định làm gì tiếp theo?”, Hoắc Tư Duệ quan tâm hỏi.
Đó cũng là bố chồng tương lai của cô, cho nên cô rất để ý.
Lục Hi mỉm cười, sau đó kể lại thân thế của mình cho mọi người cùng nghe. Đây toàn là người phe anh, anh cũng không ngại gì cả, hơn nữa, anh cũng muốn nói hết ra một lần.
Thân thế của anh khiến anh cảm thấy vô cùng bất lực.
Mọi người nghe xong thì đều thổn thức, cảm thấy phức tạp.
Nhà họ Lục ở Nam Uy không có danh tiếng cho lắm, bọn họ chưa nghe nói đến bao giờ, nhưng nhà họ Ôn ở Giang Nam thì lại là một sự tồn tại khổng lồ, không ai là không biết.
Nhưng với năng lực và thế lực của Lục Hi hiện tại thì có phải đối mặt với nhà họ Ôn cũng không hề sợ hãi, bọn họ cũng chẳng kiêng dè gì.
Nghe xong, tất cả đều im lặng không nói.
Bởi vì vấn đề mà Lục Hi đang gặp phải chính là anh chọn nhận tổ quy tông, quay về nhà họ Lục hay là về Giang Triết và sà vào lòng mẹ ruột. Bọn họ không dám tham gia vào chuyện này.
Vài phút sau, Lục Hi nhìn mọi người đang trầm lặng, biết họ đang nghĩ điều gì, bèn nói: “Tôi đã quyết định về thăm nhà xem sao”.
“Nói vậy thì anh muốn nhận tổ quy tông, về nhà họ Lục sao?”, Hoắc Tư Duệ cẩn thận hỏi.
Lục Hi cười đáp: “Cũng không hẳn, chỉ là muốn về xem thế nào. Nếu hợp thì về nhà họ Lục, còn không hợp thì Lục Hi này vẫn sẽ là một ông chủ tiệm tạp hóa, tiêu dao tự tại thôi”.
Mọi người nghe xong thì gật đầu lia lịa.
Từ nhỏ Lục Hi chưa từng sống ở cả hai nhà, quay về cũng chưa chắc đã hòa hợp. Nhưng Lục Hi có uy năng, đến đâu mà không thoải mái sinh hoạt được chứ, cho nên có về hay không cũng chẳng cần cưỡng ép.
“Mọi người đều ủng hộ quyết định của anh, anh vui là được”, Hoắc Tư Duệ mỉm cười.
Lục Hi gật đầu, cười lớn: “Được rồi, ngủ liền ba ngày, tôi cũng nên ra ngoài vận động thân thể đây. Mọi người cứ làm việc của mình đi, kệ tôi”.
Thấy Lục Hi hoàn toàn yên ổn, tất cả gật đầu rồi rời đi.
Bọn họ cũng có việc của riêng mình, đã chờ ở đây ba ngày ba đêm, đúng là lỡ không ít việc. Giờ Lục Hi đã thoải mái, bọn họ cũng yên tâm, liền chia nhau đi làm việc.
Sau khi tất cả rời đi, Lục Hi gọi mấy cuộc điện thoại rồi nằm trên sô pha, lạnh lùng nhìn trần nhà. Anh cứ nằm mãi đến trưa, nghe mấy cuộc điện thoại nữa rồi mới đứng dậy, cầm ba lọ nhũ dịch Chung Linh đi, lái xe đến ăn một bữa cơm no rồi về thành phố Nam Thông.
Thành phố Nam Thông nằm ở phía Đông của thành phố Tây Kinh, cách khoảng ba trăm cây số, mất kha khá thời gian di chuyển.
...
Tối đến.
Lúc này trời đã là cuối thu, sắc trời dần mát trở lại, mà trong biệt thự nhà họ Lục tại thành phố Nam Thông, có mấy người của nhà họ Lục đang nói chuyện gì đó.
Trong đó có Lục Viễn Chí là gia chủ nhà họ Lục, bên cạnh ông ta là em thứ hai Lục Viễn Cảnh và vợ Tạ Trường Mai, cùng em thứ tư Lục Viễn Quang và vợ Lô Hiểu Du.
Phía sau Lục Viễn Chí là cháu gái Lục Tiểu Hiên của ông ta, khoảng 15,16 tuổi, đáng yêu xinh đẹp.
Lúc này, chỉ nghe Lục Viễn Chí chau mày nói: “Trong quý này, việc làm ăn của nhà ta đã trượt dốc khá nhiều, tại sao thế?”