Lục Hi cười nói: “Mặc dù Hoắc Hướng Anh lợi hại, nhưng nhìn thấy tôi cũng phải nể mặt mấy phần, cô có tin không?”
“Anh không khoác lác thì sẽ chết à. Tôi hỏi anh, cái người Hoắc Hướng Anh mà anh nói là ai, hình như nghe có chút quen tai?”, Trương Ngọc Kỳ tò mò nói.
Nhìn Trương Ngọc Kỳ đáng yêu như vậy, hứng thú trêu đùa của Lục Hi nhất thời tới, anh thần bí nói.
“Ông ta ấy hả, chính là ông trùm và lãnh đạo của tất cả hắc bang Cảng Đài. Ông ta còn là ông chủ đứng sau ba tập đoàn điện ảnh Bác Nạp, Đông Thăng và Thiên Mã, cực kỳ lợi hại”.
Trương Ngọc Kỳ nghe đến há to miệng, cô ta nói: “Ba tập đoàn điện ảnh này chính là đầu trùm điện ảnh truyền hình Cảng Đài. Anh nói tôi mới nhớ ra, trong truyền thuyết quả thật có nhân vật vô cùng lợi hại như vậy. Nhưng anh đừng có mà khoác lác, tôi nghe nói có rất nhiều người có tiếng tăm muốn gặp ông ta một lần cũng khó. Nếu anh quen biết ông ta, Trương Ngọc Kỳ tôi mặc quần chữ T múa cột cho anh ngắm”.
Trương Ngọc Kỳ mặt đầy không tin.
Lục Hi nghe xong, nhất thời cười lớn một trận, anh nói: “Cô còn biết kỹ năng này à, giỏi lắm”.
Trương Ngọc Kỳ mặt đỏ lên, cô ta cũng cảm thấy lời mình vừa nói hơi quá, nhưng cô ta cũng không chịu thua nói.
“Sao vậy, nhảy múa là kiến thức cơ bản của diễn viên chúng tôi, anh tưởng rằng tôi không biết sao? Với thân hình này của tôi, mặc quần chữ T thì sao, chẳng lẽ khó coi à?”
Nhìn Trương Ngọc Kỳ vẻ mặt đỏ bừng nhưng rất bướng bỉnh, Lục Hi càng cảm thấy cô ta dễ thương, anh nói: “Chúng ta nói xong rồi, nếu tôi quen biết ông ta, cô mặc quần chữ T múa cột cho tôi ngắm, không được phép đổi ý”.
Trương Ngọc Kỳ đỏ mặt cắn răng nói: “Nhảy thì nhảy, ai sợ ai, nhưng nếu anh không quen ông ta thì sao?”
“Tùy cô xử lý”, Lục Hi nói từ trong nội tâm.
“Nếu anh không quen biết ông ta thì cởi chuồng chạy quanh núi Bạch Vân một vòng, thế nào?”, Trương Ngọc Kỳ cực kỳ tự hào với cách này của mình.
Nếu cởi chuồng chạy một vòng quanh núi Bạch Vân thì sáng sớm mai e rằng tên nhãi này cũng sẽ trở thành người nổi tiếng. Đến lúc đó, hình ảnh cái mông trần của anh sẽ truyền khắp Internet, để xem anh có mất mặt hay không.
Lục Hi nhìn Trương Ngọc Kỳ, trên mặt lộ ra nụ cười quái dị, ngay sau đó anh lấy điện thoại ra.
Ngay khi anh muốn gọi điện cho Hoắc Hướng Anh thì đột nhiên điện thoại reo, phía trên màn hình chính là tên của Hoắc Hướng Anh, Lục Hi cười một tiếng rồi nhận máy.
“Anh Lục, quả thật ngại quá, tôi muốn hỏi anh đến chưa, có cần tôi đi đón anh không?”, Hoắc Hướng Anh nóng lòng chờ đợi, rốt cuộc không nhịn được đã gọi điện cho Lục Hi.
Lục Hi cười nói: “Tôi đã đến rồi, ở ngay tại quảng trường, ông ngồi ở đâu, tôi lập tức qua đó”.
Nói xong, Lục Hi liền cúp máy, với năm giác quan của mình, anh đã sớm biết được Hoắc Hướng Anh đang ở đình nghỉ mát cách đó không xa, anh lập tức nhìn về phía Trương Ngọc Kỳ cười nói: “Xin mời”.
Trương Ngọc Kỳ cắn răng theo sau lưng Lục Hi đi về phía đình nghỉ mát.
Hoắc Hướng Anh gọi điện thoại xong, trong lòng vừa kinh sợ vừa vui mừng.
Anh Lục đã đến đây từ sớm, mình thân là chủ nhân vậy mà không biết, quả thật quá thất lễ.
Lục Hi bảo ông ta chờ ở trong, nhưng ông ta nào dám ngồi đó chờ. Đợi khi Lục Hi qua đây thì lập tức đứng dậy, đi ra khỏi đình nghỉ mát, đứng chờ ở con đường nhỏ đi vào đình.
Một đám ông lớn nhìn thấy Hoắc Hướng Anh đang chờ người, bọn họ cũng không dám ngồi, mọi người lần lượt đứng dậy đứng cùng ông ta.
Chỉ là một đám người ngơ ngác nhìn nhau không biết bọn họ đang đợi cái gì.
Không bao lâu, chỉ thấy Lục Hi dắt tay một cô gái lạ đi tới, Hoắc Hướng Anh vội vàng tiến lên trước hai bước, ông ta khom người hành lễ nói: “Chào anh Lục”.
Lục Hi gật đầu, anh sải bước vào bên trong.
Đám người ở phía sau Hoắc Hướng Anh nhìn thấy người mà ông ta chờ lại là một thanh niên, hơn nữa còn cung kính như vậy, bọn họ cũng giật mình, khom người hành lễ theo.
Lục Hi tùy tiện bước lên trước, anh vào trong đình nghỉ mát, ngồi xuống vị trí của Hoắc Hướng Anh, đồng thời chỉ Trương Ngọc Kỳ vào vị trí bên cạnh mình, ra hiệu bảo cô cũng ngồi xuống.
Nhưng Trương Ngọc Kỳ nhìn thấy nhiều người khí thế phi phàm như vậy, cô ta nào dám tùy tiện giống như Lục Hi. Cô ta bứt rứt đứng ở đó, có chút lúng túng.
Lúc này, Hoắc Hướng Anh đi tới, ông ta thấy vậy liền vội vàng nói: “Cô gái này, mời ngồi, có tôi ở đây, cô không cần câu nệ bất cứ thứ gì”.
Lục Hi kéo ống tay áo Trương Ngọc Kỳ ép cô ta ngồi xuống, sau đó anh cười nói: “Giới thiệu với cô, người này chính là ông Hoắc Hướng Anh. Còn đây là cô Trương Ngọc Kỳ”.
Trương Ngọc Kỳ vừa nghe xong liền kinh ngạc, cái tên nhãi thích khoác lác này lẽ nào thật sự quen biết nhân vật như Hoắc Hướng Anh?
Dù thế nào cô cũng có chút không tin.
Lúc này, Hoắc Hướng Anh vừa nghe Lục Hi giới thiệu cô ta, ông ta vội vàng bước lên trước chìa tay mình ra và nhiệt tình nói: “Cô Trương Ngọc Kỳ, rất vui được gặp mặt”.
Thật ra ông ta không quen Trương Ngọc Kỳ, chỉ là mỗi người bên cạnh Lục Hi đều đáng được tôn trọng. Vì vậy, lời nói khách sáo là vô cùng cần thiết.
“Ông chính là ông Hoắc Hướng Anh?”
Trương Ngọc Kỳ không thể tin được, cô ta chìa tay ra nhẹ nhàng bắt tay với Hoắc Hướng Anh.
Hoắc Hướng Anh cười nói: “Chính là tôi”.
Bây giờ Trương Ngọc Kỳ đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, một người tuổi tác lớn như Hoắc Hướng Anh không thể nào nói đùa với cô ta, hơn nữa những người này vừa nhìn liền thấy đều có khí thế phi phàm, chắc chắn không nhầm.
...
Trương Ngọc Kỳ vẫn còn đang khiếp sợ, lúc này Lục Hi nói: “Mọi người cũng ngồi đi, có chút chuyện muốn nói với ông”.
Hoắc Hước Anh vội vàng đồng ý, ông ta ra hiệu cho một đám ông lớn ngồi xuống, còn mình thì ngồi bên cạnh Lục Hi, làm ra vẻ lắng nghe.
Lục Hi nhíu mày nói: “Ông gọi ba người Thần Hi Quân, Nhan Phi Hoa và Vương Bỉnh Lâm qua đây, tôi có lời muốn nói”.
Chương 269: Thần Hi Quân đã không còn thích hợp ở đây
Hoắc Hướng Anh nghe xong, ông ta đương nhiên biết Thần Hi Quân và Nhan Phi Hoa, nhưng Vương Bỉnh Lâm này ông ta chưa từng nghe qua.
Nhưng không ảnh hưởng một chút nào đến chuyện ông ta thi hành mệnh lệnh của Lục Hi. Ông ta xoay người nói với vệ sĩ: “Gọi ba người đó qua đây”.
Vệ sĩ này chính là một trong hai người trên tàu Phoenix ngày đó, cũng được xem như cao thủ hiếm có.
Anh ta đang vô cùng sùng bái Lục Hi, đột nhiên nghe thấy dặn dò của Hoắc Hướng Anh, anh ta liền vội vàng tuân lệnh.
Sau khi vệ sĩ đi, Hoắc Hướng Anh nhìn sắc mặt Lục Hi có chút không vui, ông ta lo lắng hỏi: “Anh Lục, có phải có người chọc giận anh không vui?”
Nếu ở chỗ ông ta có người chọc Lục Hi không vui, vậy thì tội của ông ta lớn rồi, mà Hoắc Hướng Anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói: “Có hai người cần xử lý, đợi bọn họ tới đi”.
Thấy Lục Hi không nói rõ, Hoắc Hướng Anh cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.
Còn những ông lớn khác nhìn thấy thái độ của Hoắc Hướng Anh như vậy, bọn họ lại càng không dám thở mạnh.
Trương Ngọc Kỳ thấy tất cả những thứ này, dường như cô ta vẫn chưa hoàn hồn lại, vẻ mặt đầy ngây ngốc.
Không bao lâu, vệ sĩ dẫn theo ba người đi tới, chính là ba người Lục Hi chỉ đích danh.
Một lát sau, ba người đi đến đứng trước mặt mọi người, mà bọn họ đồng thời nhìn thấy Lục Hi ngồi ở vị trí chính giữa, trong lòng đều giật mình.
Lục Hi và bọn họ mới vừa gặp mặt, tất cả mọi người đều cho rằng anh là nhân vật không có tiếng tăm, không ngờ trong nháy mắt anh lại thành khách quý của Hoắc Hướng Anh.
Lúc này, Lục Hi nhìn Vương Bỉnh Lâm chậm rãi nói: “Tổng giám đốc Vương, vừa rồi tôi nhớ ông đã từng nói qua, nếu như tôi quen biết ông Hoắc thì ông sẽ ăn phân cho tôi xem?”
Mắt thấy Lục Hi bỗng nhiên trở thành khách quý của Hoắc Hướng Anh, Vương Bỉnh Lâm cũng đã cảm giác được chuyện không ổn rồi.
Vừa rồi khi có người tìm đến ông ta, nói rằng ông Hoắc muốn tìm mình, lòng ông ta tràn đầy mừng rỡ, suy nghĩ chẳng lẽ ông Hoắc nhìn trúng vẻ tài hoa của mình nên muốn cất nhắc?
Mang theo tâm tình như vậy đến đây, vừa nhìn thấy cái tên nhà quê đang ngồi ở vị trí của ông Hoắc, ông ta liền kinh hãi.
Nghe Lục Hi nói như vậy, ông ta biết chuyện không xong rồi.
Đầu óc Vương Bỉnh Lâm quay nhanh, ông ta lắp bắp nói: “Anh, anh Lục, vừa nãy tôi đùa thôi, anh đừng để ý”.
Lúc này, Hoắc Hướng Anh biết được cái tên ngu xuẩn này xem thường Lục Hi, lửa giận trong lòng sống lại, ông ta nhìn Vương Bỉnh Lâm nói: “Ông là ai?”
Vương Bỉnh Lâm vừa thấy Hoắc Hướng Anh hỏi, sắc mặt trắng nhợt, ông ta lắp bắp nói: “Ông Hoắc, tôi là Vương Bỉnh Lâm, tổng giám đốc công ty điện ảnh Lôi Đình”.
Đương nhiên Hoắc Hướng Anh biết ông ta là Vương Bỉnh Lâm, bởi vì Lục Hi vừa nói qua, ý ông ta hỏi chỉ là muốn biết ông ta là thuộc hạ của ai. Nếu là người bên cạnh mình, Hoắc Hướng Anh quyết định trừng trị cả ông chủ của ông ta.
Hoắc Hướng Anh chưa từng nghe qua công ty điện ảnh Lôi Đình, càng không quan tâm tổng giám đốc chó má gì đó. Lục Hi là vị khách quý ông ta vất vả lắm mới nhìn thấy và mời đến. Vậy mà lại bị người ta làm nhục ở địa bàn của mình sao? Ông ta tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.
Ông ta hỏi Lục Hi: “Anh Lục, anh thấy chuyện này nên làm thế nào?”
Theo ý tứ của Hoắc Hướng Anh thì trực tiếp kéo Vương Bỉnh Lâm ra, gọi hai con sư tử châu Phi ông ta nuôi tới. Nhưng chuyện này vẫn cần anh Lục nói.
Lục Hi cười nói: “Ông đây nói muốn ăn phân cho tôi xem. Tôi không có hứng thú đâu, bảo người ta dẫn ông ta đi ăn phân đi, ăn no rồi thì đuổi ông ta cút”.
Lục Hi vừa đưa ra quyết định, sắc mặt Vương Bỉnh Lâm nhất thời trắng nhợt, nghĩ đến hình ảnh đó, ông ta suýt chút nữa nôn mửa.
Lúc này, Hoắc Hướng Anh xua tay nói với vệ sĩ: “Dẫn đi, cứ làm theo dặn dò của Lục Hi”.
“Dạ, ông Hoắc”.
Vệ sĩ này vô cùng tôn sùng với Lục Hi, biết có người làm nhục Lục Hi, anh ta không nói hai lời liền đi lên túm lấy Vương Bỉnh Lâm dẫn ra ngoài. Anh Lục bảo để ông ta ăn no, vậy thì tuyệt đối không thể khiến ông ta đói được.
Bây giờ sắc mặt Vương Bỉnh Lâm trắng nhợt, ông ta gào khóc cầu xin tha thứ: “Anh Lục, ông Hoắc, tôi sai rồi, các người bỏ qua cho tôi đi, tôi không dám nữa đâu”.
Hai người căn bản không để ý đến ông ta.
Lục Hi muốn trừng phạt ông ta vì tội không tử tế, còn Hoắc Hướng Anh không quan tâm đến vấn đề gì, chỉ cần Lục Hi căn dặn, ông ta tuyệt đối làm theo.
Nhìn thấy Vương Bỉnh Lâm bị dẫn đi trong tiếng khóc gào, Trương Ngọc Kỳ kinh ngạc che miệng.
Lúc này cô ta mới thấy được lão già trong truyền thuyết này rốt cuộc lợi hại ra sao.
Đồng thời, cô ta bắt đầu khâm phục Lục Hi.
Có thể khiến người như Hoắc Hướng Anh nói gì nghe nấy, vậy thì phải có địa vị cao thế nào trong lòng ông ta.
Đồng thời, Thần Hi Quân vô cùng khiếp sợ.
Cô ta trợn tròn mắt nhìn Lục Hi đầy bối rối.
Từ kết quả của Vương Bỉnh Lâm, cô ta không khó nhìn ra, người này có địa vị cao, mà vừa rồi cô ta lại không chút do dự đuổi anh đi.
Ngay lúc cô ta đang kinh hãi trong lòng, Lục Hi nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, anh lẳng lặng nhìn cô ta, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Trong lòng Thần Hi Quân dâng lên vô số nghi vấn.
Người này sao nhìn quen quen, tại sao Hoắc Hướng Anh lại nghe lời anh như vậy?
Thời gian giống như ngừng lại, không ai dám nói một lời, chỉ có âm thanh Lục Hi đang nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn.
Mà Lục Hi gõ xuống mặt bàn, trái tim Thần Hi Quân liền chìm xuống một đoạn.
Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói: “Thần Hi Quân đã không còn thích hợp ở đây nữa. Ông Hoắc, từ nay trở đi, hủy bỏ tất cả hợp tác với cô ta, bảo cô ta tự sinh tự diệt đi”.
Chương 270: “Anh là Lục Thiên Hành?”
Hoắc Hướng Anh nghe xong, mặc dù cảm thấy bất ngờ, nhưng ông ta không chút do dự đồng ý. Anh Lục nói thế nào thì làm thế đấy, không cần hỏi những thứ khác.
Còn Thần Hi Quân nghe xong, hai chân mềm nhũn, cô ta quỳ phịch một tiếng tê liệt trên mặt đất.
Ở đại lục cô ta đã không có chỗ để đi rồi, nếu ở đây lại mất chỗ dựa là Hoắc Hướng Anh thì coi như cô ta hoàn toàn bị hủy hoại.
“Anh là Lục Thiên Hành?”, lúc này chỉ nghe thấy Thần Hi Quân tê liệt trên đất nhìn Lục Hi, cô ta không thể tin được nói.
…
Dù có ngu xuẩn, bây giờ cô ta cũng đoán được người trước mặt này là Lục Thiên Hành.
Mặc dù tướng mạo của hai người không giống nhau, nhưng với năng lực của Lục Thiên Hành, thay đổi chút tướng mạo chắc hẳn cũng không phải việc khó gì.
Nếu không phải anh, Thần Hi Quân cũng không nghĩ ra Hoắc Hướng Anh sẽ tôn kính và nói gì nghe nấy với ai như vậy.
Lúc này, Lục Hi lắc đầu nói: “Cô còn không tính là quá ngu xuẩn, đáng tiếc cô ngang ngược kiêu ngạo nên khó thành người tài, nâng đỡ cô lên cao quá, về sau sẽ ngã càng nặng hơn, nhân lúc bây giờ vẫn còn kịp, cô nên cố gắng rèn luyện tâm tính đi”.
Lục Hi nói xong, anh nhìn Hoắc Hướng Anh gật đầu một cái.
Hoắc Hướng Anh hiểu ý, ông ta ra hiệu cho thuộc hạ dẫn Thần Hi Quân xuống.
Thần Hi Quân đã hoàn toàn tê liệt, đừng nói đi bộ, ngay cả nói cũng không nên lời.
Còn Nhan Phi Hoa ngây ngốc nhìn Lục Hi, đôi mắt ngấn lệ, mặt đầy đau buồn.
Hóa ra thật sự là anh, người mà cô luôn mơ đến.
Lúc này, Lục Hi vẫy tay cười nói với cô: “Qua đây ngồi đi, vừa rồi không nói thật với cô, thật ngại quá”.
Nhưng Nhan Phi Hoa chỉ ngây ngốc đứng nhìn anh, giống như hóa đá vậy.
Lục Hi chợt cảm thấy có chút lúng túng, anh nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Hoắc Hướng Anh thấy vậy liền vội vàng đứng lên, ông ta đỡ Nhan Phi Hoa ngồi xuống chỗ của mình rồi cười nói: “Anh Lục bảo cô ngồi, ngây ra đó làm gì”.
Nhan Phi Hoa ngồi xuống, dường như vẫn không dám tin, mặt cô vẫn mù mờ.
Nhìn dáng vẻ của Nhan Phi Hoa, Lục Hi nhất thời không biết nói gì, anh chỉ đành xoay người nói với Hoắc Hướng Anh: “Ông Hoắc, nghe nói ông đang quay một bộ kiệt tác cho Thần Hi Quân, cứ như vậy loại bỏ cô ta thì có ảnh hưởng đến kế hoạch của ông không?”
Hoắc Hướng Anh cười nói: “Không có ảnh hưởng gì, đổi diễn viên chính là được”.
Hoắc Hướng Anh muốn tìm nữ diễn viên, thật ra là một chuyện không thể đơn giản hơn.
Lục Hi hơi suy nghĩ, anh nói: “Nếu đã như vậy, tôi đề cử với ông một người, ông thấy được không?”
“Đề cử của anh Lục chắc chắn không thành vấn đề”, Hoắc Hướng Anh trả lời.
Lục Hi chỉ Trương Ngọc Kỳ bên cạnh và nói: “Ông thấy cô ấy ổn không?”
Hoắc Hướng Anh cũng không nhìn, ông ta cười nói: “Tuyệt đối không có vấn đề”.
Lần đầu tiên Hoắc Hướng Anh đã nhìn thấy Trương Ngọc Kỳ, tướng mạo và vóc dáng của cô ta cũng thuộc vào hàng mỹ nhân cấp cao, vào vai nữ chính số một cũng không có bất kỳ vấn đề gì.
Đừng nói Trương Ngọc Kỳ là cô gái đẹp, ngay cả cô ta xấu xí, Hoắc Hướng Anh cũng có lòng tin nâng đỡ cô ta nổi tiếng.
Lúc này, Lục Hi cau mày nói: “Tạm thời đổi diễn viên chính, thật sự sẽ không ảnh hưởng đến doanh thu phòng vé chứ?”
Lục Hi có chút bận tâm, dù sao cũng là phim bom tấn mấy trăm triệu tệ, nếu vì mình mà khiến ông ta không thu về được vốn ban đầu, trước sau gì Lục Hi cũng cảm thấy áy náy.
Nhưng Hoắc Hướng Anh lại cười một tiếng nói.
“Anh Lục, thứ lỗi tôi lỗ mãng, cái này anh không biết chứ, chuyện đổi vai chính, chỉ cần chúng tôi bỏ tiền vốn, đây chính là tin tức bên lề đáng được nhắc đến. Mức độ nổi tiếng của bộ phim sẽ được cải thiện hơn nữa, cũng khiến cho mọi người càng mong đợi. Doanh thu phòng vé sẽ nâng cao thêm một bước, đây là một chuyện có lợi”.
Trong ngành điện ảnh, thật ra bình thường sẽ không đổi vai chính, bởi vì vai chính của phim điện ảnh đều là những diễn viên rất nổi tiếng, thù lao cao ngất trời, có tiền vi phạm hợp đồng, chi phí thay thế cũng quá cao.
Nhưng ở chỗ Hoắc Hướng Anh không tồn tại vấn đề này, hai người Thần Hi Quân và Nhan Phi Hoa cũng không có thù lao, sau khi phim điện ảnh được công chiếu, các cô chia lợi nhuận, bán bao nhiêu vé thì cầm bấy nhiêu tiền.
Thần Hi Quân đi rồi, Hoắc Hướng Anh không có bất kỳ tổn thất nào, ngược lại có được tin sốt dẻo làm tăng độ nổi tiếng của bộ phim.
Còn Thần Hi Quân thì thảm rồi, cô không còn cái gì nữa.
Nghe thấy lời của Hoắc Hướng Anh, Lục Hi gật đầu nói: “Cái này vẫn nên hỏi Trương Ngọc Kỳ”.
Nói xong, Lục Hi xoay người về phía Trương Ngọc Kỳ: “Thế nào, có hứng thú đóng bộ phim này không?”
Lúc này, Trương Ngọc Kỳ che miệng mình, nước mắt không cầm được chảy ra từ khóe mắt.
Cô ta nghĩ thế nào cũng không ra, trong một đêm mình lại nhận được một cơ hội lớn như vậy, xoay người liền giống như Thần Hi Quân, lập tức được trở thành nhân vật nổi tiếng.
Cô ta dùng hết sức gật đầu, bảy tỏ đồng ý.
Đùa sao? Một cơ hội lớn như vậy, sao cô ta có thể từ bỏ chứ.
Thấy Trương Ngọc Kỳ gật đầu, Lục Hi cười một tiếng nói với Hoắc Hướng Anh: “Cứ quyết định vậy đi”.
Hoắc Hướng Anh gật đầu liên tục, mặt đầy ý cười.
Lúc này, trong lòng Trương Ngọc Kỳ trào dâng sóng lớn. Chuyện lớn như vậy, hai người này vài ba câu liền quyết định xong, cô ta có một loại cảm giác giống như trong ảo mộng, cực kỳ không chân thực.
Hồi lâu sau, cô ta mới tỉnh lại, lén véo đùi mình, một cảm giác đau đớn truyền tới, cô ta mới yên lòng, biết rằng đây không phải đang mơ.
Tất cả những điều này Lục Hi đều thấy ở trong mắt, anh chỉ lén cười, không có nói thêm gì.
Trương Ngọc Kỳ cho anh cảm giác có chút đáng yêu trong sự thẳng thắn, tính cách cô ta rất tốt. Đây cũng chỉ là thuận tay, giúp đỡ cô ta vượt qua cửa ải khó cũng không phải việc khó gì.
Với anh đây không phải là việc khó, nhưng với Trương Ngọc Kỳ mà nói, điều này tương đương với cứu mạng cô ta.