Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 191: Sàm sỡ

Nghe A Đoá nói tới để xin việc, trong lòng Viên Thành đã mừng đến nở hoa rồi.

Hắn đáp: “Ừm, đúng là chỗ chúng tôi đang tuyển hướng dẫn mua hàng. Cô gái, em tên là gì, trình độ học vấn ra sao?”

“Tôi tên A Đoá, trình độ học vấn thì chỉ tốt nghiệp cấp hai!”, A Đoá vô cùng ngượng ngùng nói.

Viên Thành hơi chau mày: “Trình độ học vấn như này hơi thấp”.

Hắn cố tình làm bộ dạng khó xử.

Nghe vậy, A Đoá vội nói: “Ông chủ, tôi có thể chịu khổ, việc gì cũng làm được”.

“Chuyện này…”, Viên Thành gõ nhẹ đầu ngón tay lên bàn nói: “Tôi có thể phá lệ để tuyển em. Có điều, em không có kinh nghiệm nên tạm thời vị trí hướng dẫn mua hàng không phù hợp. Em cứ làm trợ lý cho tôi trước đã, lương sẽ tính như làm hướng dẫn mua hàng, bao ăn bao ở. Em thấy sao?”

“Thật sao? Nếu thật vậy thì tôi cảm ơn ông chủ nhiều lắm!”, A Đoá kích động, cúi đầu với Viên Thành.

Viên Thành mỉm cười đứng dậy, tiến về phía trước: “Nào, qua đây ngồi. Tôi còn phải tìm hiểu về tình hình cụ thể của em”.

Viên Thành chỉ vào chiếc sofa ở bên cạnh.

“Vâng!”, A Đoá đáp lại rồi ngoan ngoãn ngồi lên chiếc sofa.

Lúc này, Viên Thành tự mình rót cho A Đoá một ly nước, thuận tiện ngồi luôn bên cạnh cô ấy.

“Nhà em ở đâu, trong nhà có những ai?”, Viên Thành ân cần hỏi han.

A Đoá thật thà trả lời: “Nhà tôi ở trấn Hội Sơn, trong nhà còn bố, mẹ và hai đứa em trai đang đi học”.

“Ồ, năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Vừa tròn mười tám!”

“Ừm, tốt lắm!”

Nói rồi, Viên Thành rất tự nhiên đặt tay của mình lên đùi A Đoá.

Thăm dò đơn giản một lúc, hắn đã nắm được hoàn cảnh cơ bản của A Đoá, chỉ là một cô bé ở trên núi ra ngoài kiếm sống, không có gì đáng lo.

A Đoá cảm nhận được bàn tay của Viên Thành đang đặt lên đùi mình, theo phản xạ tự nhiên, cô ấy nhích người qua một bên để tránh đi.

Viên Thành cười nói: “Cô bé cũng thẹn thùng quá nhỉ, lại đây!”, Viên Thành vẫy tay.

A Đoá bất lực, chỉ biết cắn răng nhích người lại gần chỗ của Viên Thành.

Viên Thành chỉ nói: “Công việc ở đây không dễ làm đâu, nhiều người xin việc lắm nhưng hầu như đều không đáp ứng được yêu cầu, em cũng thế thôi. Tôi là phá lệ để tuyển em, điều này thì trong lòng em phải rõ”.

Nói rồi, Viên Thành bóp mạnh mông A Đoá.

A Đoá như bị điện giật, lập tức đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng bừng: “Ông chủ, ông định làm gì?”

Viên Thành cười nói: “A Đoá, công việc này của em có hay không, chỉ dựa vào một câu nói của tôi thôi. Em phải nghĩ cho kỹ”.

Trong suy nghĩ của Viên Thành, chuyện này hắn đã nắm chắc trong lòng bàn tay. Một cô gái ở trên núi chưa trải sự đời, đêm nay hắn sẽ được thưởng thức rồi.

Vậy nhưng, A Đoá lập tức đặt chiếc cốc trong tay xuống, chạy một mạch ra ngoài.

“Này, A Đoá, em nghĩ cho kỹ đi, không dễ tìm việc trong thành phố đâu!”, Viên Thành hô lớn với A Đoá.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Viên Thành, A Đoá vác khuôn mặt đỏ bừng chạy ra ngoài.

Từ nhỏ tới lớn, cô ấy chưa từng bị ai bóp mông cả, trong lòng A Đoá vô cùng tức giận. Mặc dù cô ấy ngây thơ nhưng không phải kẻ ngốc, cô ấy hiểu rõ được giọng điệu và hành động của tay chủ cửa hàng kia là có ý gì.

Mặc dù A Đoá rất muốn có được công việc này nhưng nếu dùng cách đó để đổi lấy, cô ấy thà không còn hơn.

A Đoá chạy khỏi siêu thị Giai Mỹ, đi đến quán cơm, cúi đầu, ngồi xuống trước mặt Lục Hi, bộ dạng giống hệt một đứa trẻ mắc lỗi.

“Sao thế? Không xin được việc sao?”, Lục Hi hỏi.

A Đoá gật đầu.

Lục Hi cười nói: “Không sao, anh Lục đây lại tìm việc cho cô là được”.

A Đoá cúi đầu, không nói gì.

Lúc này, Lục Hi cảm nhận được có gì đó không đúng, chau mày hỏi: “Sao thế?”

A Đoá im lặng hồi lâu, cuối cùng cúi gằm mặt, lí nhí nói: “Ông chủ đó sờ mông tôi”.

“Cái gì?”, Lục Hi kinh ngạc.

Sau đó, anh bừng bừng lửa giận, không ngờ Giai Mỹ còn tồn tại loại cặn bã như vậy, việc này không thể nhịn được.

“A Đoá, đi theo tôi, tôi trút giận cho cô”

Lục Hi nhanh chóng đoán được đại khái mọi chuyện rồi. Tên chủ cửa hàng này thấy A Đoá ngây thơ, dễ bắt nạt nên muốn lợi dụng cô ấy.

Nếu để A Đoá có một cấp trên như vậy, thế chẳng phải là mỡ dâng miệng mèo sao!

Nói rồi, Lục Hi đứng dậy, kéo tay A Đoá, muốn đi trút giận cho cô ấy.

Vậy nhưng A Đoá lại vùng vẫy: “Bỏ đi anh Lục, chúng ta không động tới người trong thành phố được đâu. Anh đừng đi nữa, cùng lắm thì tôi tìm việc khác thôi”.

Theo A Đoá, gã đàn ông kia có thể làm ông chủ của cả một siêu thị lớn như thế, nhất định không phải dạng vừa. Đến gây chuyện ở chỗ người ta, chắc chắn chịu thiệt sẽ là hai người bọn họ, thôi thì đành nuốt cục tức này vào bụng vậy.

“Cô yên tâm, anh đây xử lý hắn là chuyện dễ như trở bàn tay thôi!”

Lục Hi nói đầy quyết đoán, sau đó nắm tay A Đoá rời đi. Còn bị người khác đè đầu ở Giai Mỹ, đúng là nực cười.

A Đoá bị Lục Hi kéo một mạch đến cửa phòng làm việc của Viên Thành ở tầng hai.

Viên Thành lúc này đang hối hận về hành động ban nãy của mình, hình như hắn hơi nóng vội nên khiến cho con vịt nằm trên thớt rồi còn bay mất.

Giá mà hắn sắp xếp công việc cho cô ấy trước rồi mới từ từ ra tay cũng đâu muộn. Viên Thành lắc đầu thở dài.

Ngay lúc này, “binh” một tiếng, cửa phòng làm việc của hắn bị đạp tung.

Lục Hi và A Đoá bước vào.

Viên Thành ngớ người, sau đó lên tiếng: “Cậu là ai?”

Lục Hi cười nói: “Tôi là anh trai của A Đoá, đến để thu xếp cho em ấy một công việc”.

Nghe vậy, Viên Thành từ từ ngồi xuống chiếc ghế xoay, lắc lư thân thể rồi đáp: “Thu xếp một công việc? Cậu ăn nói ngông cuồng thật đấy, cậu nói thu xếp là sắp xếp được sao?”
Chương 192: Hối hận

Lục Hi đáp: “Làm việc ở Giai Mỹ khó lắm sao?”

“Ha ha…”, Viên Thành cười nói: “Tập đoàn Giai Mỹ là doanh nghiệp hàng đầu về kinh doanh siêu thị, đãi ngộ hậu hĩnh, phúc lợi vô số, không phải ai cũng vào được đâu”.

“Tôi thấy đâu có đúng, đến một loại cặn bã như anh cũng vào được, tôi cảm thấy cũng không khó lắm”, Lục Hi nói bằng giọng bình bình.

“Cậu nói cái gì?”

Viên Thành Lập tức đập bàn đứng dậy.

“Tôi nói gì, trong lòng anh còn không rõ sao?”, Lục Hi lạnh lùng đáp.

Viên Thành cười khẩy một tiếng: “Nếu muốn tìm công việc thì ăn nói cho tử tế. Biết đâu anh đây vui vẻ thưởng cho hai đứa mày miếng cơm ăn. Còn bằng không, anh đây gọi bảo vệ tới!”

Mặc dù nhìn Lục Hi chẳng có chút thiện ý nào nhưng Viên Thành cũng không hề sợ.

Một cô nhóc từ trên núi xuống, thêm thằng ranh mặc bộ đồ thể thao vài trăm tệ thế này, mấy kẻ chân đi giày vải như A Đoá với Lục Hi, nhìn cũng biết là đám người dưới đáy xã hội. Viên Thành chẳng thèm để hai người họ vào trong mắt.

Vả lại, hắn sờ mông A Đoá thì đã sao, có chứng cớ không?

Hắn chẳng có gì phải hoảng.

“Lo cho cái ghế của anh trước đi”.

Lục Hi cười lạnh, rút điện thoại ra, ấn nút nguồn mở máy.

Một tháng trước, khi anh đuổi theo Ô Lạp vào tận trong núi, Lục Hi đã tắt nguồn điện thoại, đến tận bây giờ vẫn chưa mở lại.

Khi anh vừa khởi động máy, âm thanh báo của vô số tin nhắn điện thoại, tin nhắn wechat, cuộc gọi nhỡ các kiểu liên tục vang lên, chắc cũng cỡ hai, ba trăm tin, thiếu chút nữa khiến điện thoại anh chết máy.

Mãi mới đợi cho tiếng thông báo ngừng lại, Lục Hi liếc nhìn một chút, toàn là tin nhắn và cuộc gọi của mấy người Hoắc Tư Duệ, Miwa Nozaki, Tần Lan, Vân Khả Thiên, hỏi xem anh đang ở đâu, làm gì, sao lâu như vậy mà không có chút tin tức nào.

Lục Hi chẳng có thời gian trả lời từng người một, chỉ tìm số điện thoại của Hoắc Tư Duệ rồi ấn gọi.

Lúc này, Viên Thành ngồi vắt chân, bình thản nhìn Lục Hi.

Một thằng nhà quê thì có được bản lĩnh gì chứ, giả bộ gọi điện thoại, còn uy hiếp hắn. Nó tìm ai được, đúng là nực cười.

Lục Hi vừa mới gọi điện thì Hoắc Tư Duệ đã lập tức nhấc máy. Trong điện thoại truyền tới giọng nói sốt ruột, đầy quan tâm của Hoắc Tư Duệ.

“Anh Lục, sao anh mất tích lâu vậy, chúng tôi sốt ruột chết được”, Hoắc Tư Duệ than vãn.

“À, xảy ra chút chuyện đột xuất nên làm lỡ hành trình. Bệnh của cô không còn vấn đề gì nữa chứ?”

“Anh đi chưa được bao lâu thì tôi cũng không còn vấn đề gì nữa, hiện giờ đã nghỉ ngơi hồi phục lại rồi”, Hoắc Tư Duệ vui mừng nói.

“Ừm, tốt lắm. Bây giờ tôi đang ở siêu thị Giai Mỹ chi nhánh Đô Thành, có chút việc muốn nói với cô”.

“Có chuyện gì, anh nói đi”.

Sau đó, Lục Hi kể hết chuyện của mình với A Đoá cho Hoắc Tư Duệ nghe.

Nghe xong, Hoắc Tư Duệ lập tức nổi giận.

Mặc dù cô là tổng giám đốc của Giai Mỹ nhưng trong lòng Hoắc Tư Duệ luôn cho rằng Giai Mỹ là sản nghiệp của Lục Hi. Ấy thế mà hiện giờ, Lục Hi gặp phải chuyện như vậy ngay tại siêu thị của mình, đúng là không thể nhịn được.

Hơn nữa cô cũng biết tên Viên Thành này. Khi ấy, Giai Mỹ phát triển quá nhanh, phần lớn đều là người của tập đoàn Mỹ Liên cũ.

Giai Mỹ tiếp quản gần như toàn bộ nhân viên và cửa hàng của Mỹ Liên. Thông qua một khoảng thời gian tập huấn ở tổng bộ, các nhân viên lập tức đến quản lý các chi nhánh ở khắp nơi trên đất nước.

Hoắc Tư Duệ còn đích thân gặp mặt từng quản lý và nhắc nhở, nên khi Lục Hi vừa nói, cô biết ngay đó là ai.

Hoắc Tư Duệ nói qua điện thoại: “Anh Lục, anh đưa điện thoại cho tên cặn bã kia đi”.

Lục Hi đi tới chỗ Viên Thành, đưa điện thoại đến trước mặt hắn: “Quản lý Viên, nghe máy đi”.

“Tôi còn cần nghe điện thoại của cậu sao? Cậu cho rằng mình là ai chứ, đúng là nực cười”, Viên Thành ngồi vắt chéo chân, bình thản nói.

Một thằng nhà quê cũng dám để tao nghe điện thoại, đúng là nực cười.

Lục Hi bất lực, chỉ đành nói với Hoắc Tư Duệ: “Người ta không nghe!"

Hoắc Tư Duệ sắp tức đến xì khói, nói: “Anh Lục, anh tắt máy đi đã, tôi gọi vào điện thoại phòng làm việc của hắn”.

“Ừm”.

Lục Hi ừ một tiếng rồi tắt điện thoại.

Lúc này, Viên Thành cười nói: “Còn mánh khoé gì nữa, mau lôi ra hết để tôi xem xem!”

Lục Hi cười nhạt, kéo A Đoá ngồi xuống chiếc sofa ở bên cạnh, châm một điếu thuốc: “Anh được biết ngay thôi”.

Viên Thành cười khinh khỉnh, chuẩn bị gọi bảo vệ.

Để bảo vệ dạy cho thằng ranh này một bài học đã, xem nó còn dám ngông cuồng nữa không.

Ngay lúc đó, chiếc điện thoại trên bàn làm việc của hắn reo lên.

Viên Thành lập tức nhấc máy.

“Viên Thành, bây giờ tôi sẽ tạm đình chỉ mọi chức vụ của anh, đồng thời sẽ cử người tới kiểm tra sổ sách ở Đô Thành. Nếu sổ sách không có vấn đề gì thì coi như anh may mắn, còn nếu có vấn đề… anh cứ đợi ngồi tù đi!”

Nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Hoắc Tư Duệ, Viên Thành lập tức cảm thấy như trong đầu mình vang lên tiếng nổ.

“Tổng… tổng giám đốc Hoắc, chuyện này là sao vậy?”, Viên Thành lắp bắp hỏi.

Hắn không hiểu, sao tổng giám đốc Hoắc đột nhiên lại gọi điện cho mình, còn tạm đình chỉ chức vụ của hắn, kiểm tra cả sổ sách nữa.

Sổ sách của hắn đâu thể để kiểm tra được. Vận hành một siêu thị lớn, kẻ làm quản lý như hắn chắc chắn sẽ có chút thu nhập bất chính. Mặc dù hắn làm rất cẩn thận nhưng một khi bị kiểm tra thì sẽ khó tránh khỏi xảy ra chuyện, đây là việc liên quan đến mạng sống đó!

Lúc này, Hoắc Tư Duệ chỉ nói qua điện thoại: “Chuyện gì? Anh dám trêu ghẹo cả bạn của anh Lục, còn hỏi tôi là có chuyện gì. Tôi nói cho anh biết, loại người to gan lớn mật như anh không nhiều đâu. Anh ở yên phòng làm việc đợi đó cho tôi, có người đến xử lý mọi chuyện ngay thôi”.

Nói xong, Hoắc Tư Duệ lập tức cúp máy.

Còn ống nghe trên tay Viên Thành rơi đến “cạch” một cái trên mặt bàn.

Tên nhà quê trước mắt hắn chắc chắn là anh Lục mà tổng giám đốc Hoắc nhắc tới

Nhưng, tên nhà quê ấy sao có thể quen biết tổng giám đốc Hoắc, hơn nữa tổng giám đốc Hoắc còn rất cung kính với người này

Ngẩn người hồi lâu, Viên Thành lết đôi chân run rẩy đến trước mặt Lục Hi, “bụp” một tiếng, quỳ xuống trước mặt anh.

“Cậu Lục, tôi sai rồi, tôi không nên trêu ghẹo bạn của cậu, là tôi có mắt không tròng. Cậu tha cho tôi đi, nói với tổng giám đốc Hoắc đừng đuổi việc tôi có được không?”
Chương 193: Sớm biết thì đừng làm

Viên Thành lúc này trông hết sức tội nghiệp, không còn vẻ cao ngạo như lúc đầu nữa.

Trong lòng Viên Thành biết sa thải hắn chỉ là chuyện nhỏ, cùng lắm là hắn chuyển đi nơi khác làm việc, nhưng nếu như muốn điều tra tài khoản của hắn thì vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng.

Hơn nữa, nghe giọng điệu của sếp Hoắc thì rõ ràng một khi xảy ra vấn đề hắn nhất định sẽ bị tống vào tù, lúc đó cuộc sống của hắn sẽ bị hủy hoại.

A Đóa nhìn thấy cảnh này thì liền trợn mắt há hốc mồm.

Quản lý lúc nãy còn hung hăng như thế, không ngờ trong nháy mắt lại quỳ xuống khiến cho A Đóa không thể nào hiểu nổi.

Lục Hi lúc này mới chậm rãi nói: "Tự tạo nghiệp thì không thể sống, rất nhiều người đều hiểu được ý tứ của câu này nhưng không ai biết dùng câu này để tự cảnh tỉnh chính mình, thật sự là quá đáng buồn!"

“Tôi sai rồi, xin hãy cho tôi giải thích, xin cậu Lục bỏ qua cho tôi, tôi còn có mẹ già con nhỏ ở nhà, không thể mất việc được”, Viên Thành khóc rống lên nói.

"Sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì lúc đầu đừng làm", Lục Hi lạnh lùng nói.

Đối với loại người này, anh không hề thương hại.

Vừa lúc đó, một người khoảng 30 tuổi mặc đồng phục Giai Mĩ bước vào.

Vừa bước vào, người đó liền hỏi: “Xin hỏi ai là cậu Lục?”

Lục Hi nhẹ giọng nói: "Là tôi".

"Xin chào cậu Lục, tôi là Diêu Tử Kỳ, phó quản lý ở đây. Tôi vừa nhận được cuộc gọi từ chủ tịch của chúng tôi để tiếp nhận vị trí quản lý, hơn nữa chủ tịch còn dặn dò tôi phải chịu trách nhiệm thu xếp đáp ứng mọi nhu cầu của cậu".

Lục Hi gật đầu, không nói gì.

Lúc này, Diêu Tử Kỳ liếc nhìn Viên Thành đang quỳ trên mặt đất, cũng sửng sốt không thôi.

Lúc nãy sếp Hoắc gọi điện cho anh ta đã khiến cho anh ta bối rối mất một lúc.

Với chức vị của anh ta thì vẫn chưa đủ tư cách để liên hệ trực tiếp với sếp Hoắc, chính anh ta cũng không biết tại sao sếp Hoắc lại có được số điện thoại của mình.

Sau khi nghe sếp Hoắc nghiêm khắc giải thích thì Diêu Tử Kỳ mới biết Viên Thành đã đắc tội một ông lớn nên bị cách chức ngay tại chỗ.

Thế là anh ta nghiễm nhiên trở thành quản lý cửa hàng, nhận chỉ thị nhất định phải chăm sóc và đáp ứng mọi nhu cầu của cậu Lục đây, một khi cậu Lục có chút không hài lòng thì kết cục của Viên Thành cũng là kết cục của anh ta.

Diêu Tử Kỳ giật mình thon thót, vội vàng nhận chỉ thị rồi chạy tới đây.

Nhìn Viên Thành đang quỳ trên mặt đất nước mắt lưng tròng, Diêu Tử Kỳ chỉ có thể thở dài.

Hình tượng của Viên Thành ở trong lòng nhân viên của công ty cũng không tốt, vừa háo sắc vừa gian lận tiền bạc, có rất nhiều phó quản lý đều biết điều đó.

Nhưng Viên Thành là quản lý cửa hàng nắm quyền kiểm soát cho nên bọn họ cũng không dám nói gì.

Bởi vì Viên Thành có thể trực tiếp liên hệ với sếp Hoắc, nếu như bị hắn ghi thù thì công việc của bọn họ sẽ gặp trở ngại thậm chí là bị hủy hoại, chưa nói đến đãi ngộ một công việc tốt như vậy thật không dễ tìm.

Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Viên Thành, Diêu Tử Kỳ vẫy tay bảo hai nhân viên bảo vệ đi vào đứng bên cạnh Viên Thành.

Diêu Tử Kỳ nói: "Tôi xin lỗi quản lý Viên, đây là ý của sếp Hoắc".

Viên Thành thấy vậy thì ngay lập tức tê liệt ngã xuống mặt đất.

Lục Hi lúc này mới nhìn đến Diêu Tử Kỳ, thấy anh ta có vẻ tháo vát, thái độ cũng ôn hòa, Lục Hi âm thầm gật đầu.

Diêu Tử Kỳ bảo hai nhân viên bảo vệ đỡ Viên Thành đi, sau đó đi đến bên ghế sofa.

Sau đó anh ta rót hai cốc nước đưa đến trước mặt Lục Hi và A Đóa rồi nói.

"Cậu Lục, nếu có chuyện gì cần tôi làm thì cậu đều có thể nói. Sếp Hoắc của chúng tôi đã dặn dò cho dù cậu có yêu cầu gì thì chúng tôi cũng phải làm cho bằng được".

Lục Hi chậm rãi gật đầu nói: "Vốn dĩ tôi chỉ muốn A Đóa đến đây ứng tuyển vị trí nhân viên bán hàng, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy".

Diêu Tử Kỳ sửng sốt nghĩ thầm, chỉ dựa vào quan hệ của Lục Hi với sếp Hoắc thì bạn của anh không thể chỉ ứng tuyển vào vị trí nhân viên bán hàng của công ty được, thật sự bạn của anh muốn làm chức vụ gì ở trong công ty này mà không được chứ!

Nhưng Diêu Tử Kỳ chỉ nghĩ như vậy chứ tất nhiên là không nói ra.

"Cậu Lục, bạn của cậu chỉ đến ứng tuyển vị trí nhân viên bán hàng có phải là quá phí phạm nhân tài rồi không?"

Lục Hi cười nói: "Tôi vốn muốn để cho cô ấy rèn luyện một chút, bây giờ xem ra không thể thực hiện được rồi".

Một khi thân phận của Lục Hi lộ ra thì giá trị của A Đóa cũng tự nhiên tăng lên, để cô ấy ở đây làm nhân viên bán hàng thì quản lý cửa hàng chắc chắn sẽ đối đãi với cô ấy đặc biệt như đối đãi với ông lớn, như vậy thì chẳng còn ý nghĩ gì nữa.

“Thì ra là như vậy”, Diêu Tử Kỳ bật cười nói.

Đúng lúc này lại có một người hấp tấp xông vào, vừa vào cửa liền thở phì phò hỏi: "Cho tôi hỏi cậu Lục là ai?"

“Là tôi”, Lục Hi nhẹ giọng nói.

"Xin chào, tôi là Tần Nguyên Cửu, giám đốc điều hành Giai Mĩ tại Đô Thành. Sếp Hoắc bảo tôi tới báo cáo với cậu Lục và xử lý chuyện của Viên Thành".

Lần này không chỉ A Đóa kinh ngạc mà ngay cả Diêu Tử Kỳ cũng kinh ngạc.

Sự quan tâm của sếp Hoắc đối với vấn đề này quả thật đã nằm ở một độ cao không thể với tới được.

Ngay cả giám đốc điều hành của nơi này cũng phải chạy đến báo cáo với cậu Lục thì thân phận của cậu Lục tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa quan hệ giữa cậu Lục cùng sếp Hoắc chắc chắn cũng rất sâu sắc.

Lục Hi gật đầu nói: "Nên xử lý như thế nào thì các người cứ xử lý như vậy, không cần phải để ý đến tôi".

"Vâng thưa cậu Lục".

Tần Nguyên Cửu gật đầu, vẫy tay gọi hai người khác bước vào, bắt đầu niêm phong mọi thiết bị văn phòng trong phòng làm việc của Viên Thành.

Tần Nguyên Cửu lúc này mới nói: "Cậu Lục, hay là tôi tìm cho cậu một chỗ nghỉ ngơi trước, lát nữa chúng tôi sẽ mời cậu đi dùng bữa?"

Lục Hi suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi, nghỉ ngơi một chút cũng tốt".

Chuyện của A Đóa lúc này có chút phức tạp, Lục Hi còn phải nghĩ cách thu xếp cho cô ấy.

Tối nay chắc chắn là phải ở lại một đêm, cho nên tìm một chỗ nghỉ ngơi trước cũng tốt.

Thấy Lục Hi đồng ý, Tần Nguyên Cửu lập tức nói: "Mời cậu đi cùng tôi".

Lục Hi gật đầu, nắm lấy tay A Đóa đứng lên.

Cho đến tận bây giờ A Đóa vẫn còn có chút e ngại, có quá nhiều chuyện đã xảy ra khiến cho cô ấy không biết phải làm thế nào.

Tần Nguyên Cửu dẫn đầu đưa Lục Hi đi ra ngoài, trước khi đi còn quay lại nói với Diêu Tử Kỳ: "Cậu giúp bọn họ một chút, chờ người của đội điều tra kinh tế tới".
Chương 194: Đừng nghĩ nhiều

Diêu Tử Kỳ gật đầu.

Sau khi ba người xuống lầu thì Tần Nguyên Cửu đã sắp xếp một phòng tại khách sạn năm sao đối diện, cũng thông báo buổi tối sẽ mở tiệc chiêu đãi Lục Hi.

Lòng tốt không thể chối từ, Lục Hi không nỡ từ chối, đành phải đồng ý.

Sau khi Tần Nguyên Cửu rời đi, A Đóa nhìn thấy không gian sang trọng trong căn phòng thì liền lè lưỡi.

Lục Hi nhìn thấy A Đóa như vậy thì khẽ cười, ngồi ở trên sofa mở TV xem.

Mặc dù ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào TV nhưng trong đầu Lục Hi thì đang nghĩ cách phải sắp xếp cho A Đóa như thế nào?

Bây giờ A Đóa không thích hợp làm việc ở Giai Mĩ nữa, nhưng để cô ấy đến nơi khác làm việc thì cô ấy chắc chắn sẽ rất dễ bị lừa gạt vì đầu óc đơn giản của mình.

Một cô gái đơn giản nếu như bị lừa gạt vào những con đường tồi tệ thì cả cuộc đời của cô ấy sẽ bị hủy hoại.

Trong lúc anh đang lo lắng thì Hoắc Tư Duệ lại gọi điện thoại tới, Lục Hi liền nhấc máy.

“Anh Lục, A Đóa đó có đẹp không?”, giọng nói buồn bã của Hoắc Tư Duệ phát ra từ điện thoại.

Lục Hi âm thầm lắc đầu, lại là chuyện gì đây?

"Tư Duệ, A Đóa vẫn là con nít, đừng suy nghĩ nhiều".



Hoắc Tư Duệ nghe vậy lập tức cười nói: "Tôi biết anh Lục không phải loại người như vậy".

“Tôi là người như thế nào chứ?”, Lục Hi dở khóc dở cười nói.

"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, A Đóa đã là bạn của anh thì anh cứ mang cô ấy đến để chúng tôi huấn luyện một chút, Giai Mĩ chúng ta hiện tại đang rất thiếu nhân tài, hãy để cô ấy được huấn luyện một cách chuyên nghiệp để trở thành nhân tài của công ty, như vậy thì cô ấy cũng sẽ có một nguồn thu nhập tốt, anh thấy sao?"

Lục Hi nghe vậy thì lập tức cảm thấy có lý.

Anh đã kể với Hoắc Tư Duệ về hoàn cảnh của A Đóa, sự sắp xếp của Hoắc Tư Duệ cũng chính là điều mà anh muốn.

Lục Hi đồng ý ngay.

Sau đó hai người nói chuyện phiếm một hồi rồi Hoắc Tư Duệ mới bảo anh về sớm, sau đó miễn cưỡng cúp điện thoại.

Liếc nhìn A Đóa, thấy cô ấy vẫn đang rất vui vẻ quan sát mọi tiện nghi trong phòng, Lục Hi mỉm cười lắc đầu, tiếp tục xem TV.

Một lúc sau thì A Đóa mới bước qua, đến bên cạnh Lục Hi ngồi xuống, vẻ mặt buồn buồn.

“Sao vậy A Đóa?”, Lục Hi hỏi.

A Đóa liếc Lục Hi nói: "Anh Lục, công việc của em phải làm sao đây? Em không có tiền trên người, lại không có việc làm, em sắp chết đói rồi".

Lục Hi cười nói: "Đừng lo lắng, anh đã tìm được một công việc tốt cho em rồi. Ngày mai anh sẽ đưa em đến trụ sở của Giai Mĩ ở Tây Kinh để huấn luyện em một thời gian, sau đó sẽ sắp xếp vị trí tốt hơn cho em".

"Thật sao?"

A Đóa vừa nghe vậy thì liền nhảy cẫng lên vì sung sướng.

“Đương nhiên là thật”, Lục Hi cười nói.

“Cảm ơn anh Lục”, A Đóa quay sang cảm ơn Lục Hi, đôi mắt cười cong cong như vầng trăng khuyết.

"Không cần".

Lục Hi nói xong lại tiếp tục xem TV, đối với anh mà nói thì đây chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, chỉ cần nhấc tay một cái là được.

A Đóa rất phấn chấn ngồi xem TV với Lục Hi.

Không lâu sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

“Mời vào”, Lục Hi nói.

Tần Nguyên Cửu đẩy cửa vào nói với Lục Hi: "Cậu Lục, bữa tiệc đã được sắp xếp xong".

Vốn dĩ Lục Hi và A Đóa đã ăn rồi, nhưng bọn họ cũng đã đồng ý với người ta từ trước đó cho nên Lục Hi cũng không thể từ chối.

Lục Hi và A Đóa đi lên tầng cao nhất của khách sạn dưới sự dẫn đường của Tần Nguyên Cửu.

Tầng cao nhất có nhà hàng với tầm nhìn tuyệt vời, qua những ô cửa kính mọi người gần như có thể phóng tầm mắt bao quát toàn thành phố.

Lúc này trời vừa về đêm, ánh đèn neon khắp nơi mở sáng đã trang hoàng cho thành phố thêm phần xa hoa lộng lẫy.

Tần Nguyên Cửu mang hai người bọn họ tới phòng bao lớn nhất đã đặt trước, đẩy cửa bước vào nói: "Cậu Lục, mời vào".

Lục Hi gật đầu, dẫn A Đóa đi vào trong phòng bao, trong phòng bao có hơn chục người đang ngồi, vừa nhìn thấy Lục Hi đi vào thì tất cả đều đứng dậy cúi đầu chào Lục Hi: "Chào cậu Lục".

Cảnh tượng này khiến A Đóa bị sốc.

Lục Hi cũng có chút kinh ngạc nhìn Tần Nguyên Cửu, nét mặt nghi hoặc.

Tần Nguyên Cửu vừa nhìn thấy, liền nhanh chóng giải thích: "Đây đều là quản lý của tất cả các cửa hàng chi nhánh của Giai Mĩ ở Đô Thành, tôi gọi họ đến đây để cho cậu Lục chỉ bảo và khích lệ vài câu".

Lục Hi vừa nghe liền cảm thấy dở khóc dở cười nói: "Tôi thì có chuyện gì mà cần chỉ bảo với chẳng khích lệ, tôi là chủ của các người sao?"

Tần Nguyên Cửu vội nói: "Sếp Hoắc đã dặn dò rồi, chúng tôi nhất định phải làm theo lời căn dặn của cậu Lục, không được phạm sai lầm. Chỉ cần được cậu Lục đây chỉ bảo vài câu thì chúng tôi sẽ được lợi cả đời".

Lục Hi cau mày nói: "Mọi người ngồi xuống đi".

Mọi người lần lượt ngồi xuống, Tần Nguyên Cửu vội vàng kéo ghế cho Lục Hi và A Đóa.

Sau khi Lục Hi ngồi xuống, anh mới chậm rãi nói: "Tôi không có gì để chỉ dạy hay khích lệ mọi người, nếu như cứ giữ tác phong quan liêu thế này thì sau này Giai Mĩ sẽ càng lúc càng đi xuống, mọi người cũng sẽ không có kết quả tốt".

Tần Nguyên Cửu vừa nghe lời này thì trong lòng đột nhiên toát ra mồ hôi lạnh, biết bản thân mình đã quá vội vàng nịnh nọt.

Chỉ bởi vì sếp Hoắc đã nhiều lần căn dặn phải phục vụ tốt cho cậu Lục này cho nên Tần Nguyên Cửu bất giác cho rằng cậu Lục là quan chức cấp cao của chính phủ cho nên sếp Hoắc mới phải chú ý đến như vậy.

Bây giờ nhận ra đối phương rõ ràng không phải là người trên quan trường, ông ta lập tức cảm thấy rất xấu hổ.

"Cậu Lục, thật xin lỗi, tôi còn tưởng rằng cậu là quan chức cho nên...", Tần Nguyên Cửu lúng túng nói.

Lục Hi cười nói: "Tôi chỉ là bạn của sếp Hoắc mà thôi, mọi người đừng suy nghĩ nhiều".

Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền đến một giọng nói kiêu ngạo.

"Không cần biết ai đang ở bên trong, mau dọn hết phòng bao này ngay lập tức đi! Mấy ngày nay ông đây đang rất bực mình, đừng để ông đây điên lên!"

Tần Nguyên Cửu vừa nghe xong liền lập tức nói: "Thật xin lỗi cậu Lục, để tôi ra ngoài xem thử một chút".

Nở một nụ cười kỳ quái, Lục Hi gật đầu.

Tần Nguyên Cửu xoay người đi ra ngoài, một lúc sau thì ông ta trở lại, ngượng ngùng nói: "Cậu Lục, hay là chúng ta đổi phòng đi".

Lục Hi cười nói: "Tại sao?"
Chương 195: Chỗ dựa

Tần Nguyên Cửu do dự một hồi, vẫn nói: “Cậu Vương của tập đoàn Gia Thịnh và cậu Lưu của tập đoàn Hào Mỹ muốn dùng căn phòng này, bọn họ đều là dạng cường hào ác bá ở đây, gây chuyện là sẽ gặp rắc rối!”

Tần Nguyên Cửu không phải sợ hai người này, danh tiếng của tập đoàn Giai Mỹ cũng chẳng phải dạng vừa.

Chỉ là hai tập đoàn đó đều là những doanh nghiệp lâu năm ở khu vực này, gốc rễ chắc chắn, thuộc vào loại cường hào ác bá. Nếu không phải trong tình hình bắt buộc, Tần Nguyên Cửu cũng không muốn tiếp xúc với bọn họ.

Dù sao, nếu xảy ra tranh chấp, chắc chắn sẽ kinh động tới trụ sở chính của Giai Mỹ, đến khi đó, tổng giám đốc Hoắc sẽ trách tội, ông ta không gánh trách nhiệm được.

Có điều, Lục Hi nở một nụ cười ranh mãnh, nói: “Không sao, phòng này không cần nhường cho bọn họ, xem bọn họ làm được gì”.

Nghe thấy Lục Hi nói vậy, sắc mặt Tần Nguyên Cửu bỗng trở nên khó coi.

Lục Hi là khách quý mà tổng giám đốc Hoắc đã dặn dò ông ta phải tiếp đãi thật chu đáo, nhưng hai tập đoàn Gia Thịnh và Hào Mỹ cũng rất có tiếng tăm ở khu Xuyên này, gốc rễ vững chắc, không dễ chọc vào.

Nếu ông ta xảy ra tranh chấp với cậu ấm của hai tập đoàn này, tương lai sẽ liên luỵ tới tập đoàn Giai Mỹ, ông ta cũng không gánh được tội này, đúng là tiến thoái lưỡng nan mà.

Nghĩ một lúc, Tần Nguyên Cửu nói: “Anh Lục, hay là chúng ta cứ nhường bọn họ đi, ở đây có những phòng khác view cũng đẹp lắm”.

Tần Nguyên Cửu nghĩ, nhường được thì cứ nhường thôi. Vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà kết oán với cậu ấm của hai tập đoàn lớn, thực sự không đáng.

Dân kinh doanh vẫn luôn phải đề cao chuyện dĩ hoà vi quý. Ông ta là quản lý ở khu vực Đô Thành, cũng nên có trách nhiệm với lợi ích ở đây của Giai Mỹ.

Lục Hi chỉ cười nói: “Hai tay cậu ấm thôi mà, cho bọn họ mười cái gan cũng không dám ngông cuồng trước mặt tôi”.

Lục Hi vừa dứt lời, không chỉ Tần Nguyên Cửu bàng hoàng, đến cả những quản lý khác cũng ngớ người theo.

Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn là đám cậu ấm hạng nhất hạng nhì ở Đô Thành, bối cảnh gia đình rất lớn. Lục Hi phát ngôn như vậy có phải hơi khoa trương không?

Ngay lúc này, người ở bên ngoài dường như không đợi được nữa, cửa phòng bật mở, có người bước vào: “Mẹ nó, đứa nào ở bên trong phòng mà lề mề vậy. Không biết ông đây cần dùng phòng này sao?”

Bước vào trong chính là Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn, đằng sau hai người bọn họ còn có Lạc Lạc và Dao Dao, cùng với 7, 8 chàng trai, cô gái nữa, đều bày ra vẻ mặt tự cao tự đại.

Đám người này vừa bước vào, Tần Nguyên Cửu và các quản lý khác đưa mắt nhìn nhau, không nói thêm gì.

Nếu anh Lục đã nói vậy rồi, cứ xem anh ta xử lý ra sao đi.

Vậy nhưng, Lưu Thiếu Khôn và Vương Trạch Nham vốn đang rất kiêu căng, bỗng sắc mặt tái nhợt như gặp ma, hai chân run bần bật.

Lục Hi chậm rãi nâng cốc trà lên, từ từ nhấp một ngụm.

Còn đám người của Giai Mỹ trông thấy bộ dạng của hai cậu ấm kia đều lấy làm lạ.

Hai người này kiêu căng có tiếng ở Đô Thành, sao vừa bước vào đây lại có bộ dạng như vậy chứ?

Đột nhiên, Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn đồng thanh nói: “Đại sư Lục, chúng tôi không biết anh ở trong này, mong anh đừng nổi giân”.

Bọn họ rất rõ bản lĩnh của Lục Hi, hơn nữa cả hai đều biết, trong mắt Lục Hi, bọn họ chẳng phải thứ gì tốt đẹp.

Chẳng hiểu sao, hai người bọn họ cứ đụng mặt với nhân vật đáng sợ này. Nếu anh giận lên, Vương Trạch Nham với Lưu Thiếu Khôn cảm thấy bản thân có thể đểu đến không còn gì đểu hơn được nữa.

Chỉ thấy Lục Hi từ tốn nói: “Hai người các anh đúng là vẫn chứng nào tật đấy”.

“Chúng tôi sửa, sửa ngay lập tức, anh nhất định đừng nổi giận!”, hai người hoảng hốt đáp.

Lục Hi lắc đầu: “Lượn đi, sau này gặp tập đoàn Giai Mỹ, nhớ phải nhượng bộ”.

Hai người hoảng sợ trong lòng, thì ra nhân vật đáng sợ này là ông chủ đứng sau của tập đoàn Giai Mỹ, chẳng trách Giai Mỹ có thể vươn lên nhanh chóng, không ai cản được.

Cũng khó trách, có một sự tồn tại đến kinh người ở đây, ai dám ngăn cản bước tiến của Giai Mỹ.

Hai người vội vã gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn đáp: “Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi. Mọi chi phí của các vị ngồi đây hôm nay đều tính cho tôi, mọi người cứ ăn chơi vui vẻ!”

Nói rồi, hai người nhanh chóng quay đầu, rời khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại.

Hai người bọn họ vừa đi, tất cả mọi người ở trong phòng đều nhìn Lục Hi bằng ánh mắt đầy kinh ngạc.

Anh chỉ nói một câu đã có thể đuổi Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn, đỉnh thật đấy. Phải biết rằng, hai cậu ấm này chỉ chịu cúi đầu trước mấy đại thiếu gia có chức vụ và bối cảnh cao hơn thôi.

Trông thấy biểu cảm của mọi người, Lục Hi bình thản nói: “Có thể mang đồ ăn lên rồi chứ?”

Tần Nguyên Cửu giật mình, vội nói: “Mang đồ ăn lên, mang đồ ăn lên!”

Mặc dù ông ta không biết vì sao chỉ một câu nói của Lục Hi là có thể đuổi được hai cậu ấm kia đi, hơn nữa còn khiến bọn họ phải nhượng bộ.

Nhưng không còn gì phải nghi ngờ về bản lĩnh của chàng trai họ Lục này nữa. Nhìn bộ dạng của hai người kia tỏ ra rất tôn trọng anh Lục, ăn nói rất dễ nghe. Điều này cũng sẽ tạo cơ hội phát triển tốt về sau cho Giai Mỹ ở khu Xuyên.

Lúc này, Tần Nguyên Cửu thực sự khâm phục Lục Hi. Ông ta đã hiểu vì sao tổng giám đốc Hoắc dặn đi dặn lại mình phải tiếp đãi thật tốt người này rồi.

Người có bản lĩnh lớn như vậy, ai chẳng muốn làm quen chứ.

Không lâu sau, đủ các sơn hào hải vị lần lượt được mang lên, đều là đặc sản địa phương cả.

Tần Nguyên Cửu khép nép rót rượu cho Lục Hi, nói: “Cậu Lục đúng là bản lĩnh hơn người, chỉ nói một câu đã khiến hai cậu ấm kia nhượng bộ. Tôi và toàn bộ đồng nghiệp của Giai Mỹ tại Đô Thành kính cậu một ly”.

Tần Nguyên Cửu vừa dứt lời, tất cả nam, nữ trong phòng đều nâng cốc, đứng dậy.

“Chúng tôi kính cậu Lục một ly”.

Lục Hi cũng nâng cốc đứng dậy, đáp: “Mọi người chỉ ăn một bữa cơm thôi, không cần quá khách sáo”.

Nói rồi, Lục Hi một hơi uống cạn.

Những người khác thấy vậy cũng cạn theo.

Trong đó, có hai quản lý nữ không biết uống rượu nên cay đến đỏ bừng mặt nhưng vẫn cố nhịn, không dám ho he.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK