Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 71: Mua khách sạn

Chu Vệ Phong kích động đến mức liên tục xoa tay vào nhau.

Mười triệu tệ đấy, đủ cho hắn ta tới thành phố Bảo Phong mở một khách sạn đâu, há chẳng phải tốt hơn ở lại phố huyện nhỏ xíu này à.

“Thế thì được, cứ quyết định vậy nhé, ông chủ Chu, đọc số tài khoản đi, tôi chuyển khoản cho anh”.

Chu Vệ Phong vội vàng báo số tài khoản của mình, Lục Hi bắt đầu thao tác trên điện thoại.

Mười triệu tệ của Phù Đồ đã được chuyển sang, tài khoản của anh là một tài khoản bảo mật với hạn mức không giới hạn, trước kia khi còn là lính đánh thuê vẫn luôn giao dịch qua lại mấy chục triệu thậm chí hàng trăm triệu, thế nên mười triệu chỉ chớp mắt đã qua bên đó rồi.

Chu Vệ Phong nhìn thấy bản thân thật sự nhận được mười triệu tệ chỉ trong chớp mắt mà phấn khởi đến mức không khép được miệng, lập tức đòi đi làm thủ tục qua tay, chỉ muốn “tay trắng ra đi” ngay lập tức, sợ Lục Hi và mấy người kia đổi ý.

Lục Hi mỉm cười, đi tìm Trần Binh, lặng lẽ lấy chứng minh thư của anh ta, ba người tới thẳng Cục Công thương xử lý thủ tục thay tên đổi chủ.

Vài tiếng đồng hồ sau, mọi việc ổn thỏa, khách sạn này đã được đứng tên Trần Binh.

Sau khi quay về, Lục Hi và Vân Khả Thiên ở trong phòng, không biết bàn bạc những gì, tới tận lúc ăn cơm tối hai người mới ra khỏi phòng.

Gọi thêm Trần Binh và mẹ của anh ta, nhóm người Lục Hi tới một phòng bao, gọi món, bắt đầu nói chuyện câu được câu chăng.

Chẳng bao lâu, đồ ăn lên đủ, bấy giờ Lục Hi mới nói.

“Chúng ta gọi cả Lý Tú Quyên tới đây nhé, tôi thấy cô gái này rất khá, rất quan tâm tới Trần Binh, chúng ta cũng coi như cảm ơn người ta, cậu thấy thế nào?”

Lục Hi nhìn về phía Trần Binh.

Trần Binh gật đầu, Lý Tú Quyên đối xử với anh ta không tệ, biết anh ta quay về, trong tình huống vừa tàn tật vừa bị lừa sạch tiền mà vẫn năm lần bảy lượt tâm sự khuyên bảo anh ta, giúp anh ta vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất. Mời người ta ăn bữa cơm, cảm ơn đôi lời, đó là điều tối thiểu rồi.

Lúc này, Lục Hi hất cằm, Vân Khả Thiên lập tức ra ngoài, chẳng bao lâu sau đã dẫn theo Lý Tú Quyên tiến vào.

Lục Hi nhìn thấy Lý Tú Quyên bèn nói ngay: “Tú Quyên, qua đây ngồi nào, bữa cơm này là để thết đãi cô đấy”.

Lý Tú Quyên vừa nghe thấy đã vội vàng xua tay: “Thế thì không được đâu, tôi đang đi làm mà, còn phải làm việc nữa”.

Lúc này Vân Khả Thiên mới cười khà khà, lấy ra một túi hồ sơ đưa cho Trần Binh: “Ông chủ Trần, cho cấp dưới của anh nghỉ một bữa đi”.

Trần Binh nhìn túi hồ sơ, buồn bực hỏi: “Thế này là ý gì?”

Lục Hi cười cười, không nói gì. Đây là một bất ngờ mà anh chuẩn bị cho Trần Binh. Thời gian này Trần Binh trải qua quá nhiều chuyện, nên nhận được một niềm vui xứng tầm.

Vân Khả Thiên cười ha ha, đặt túi hồ sơ vào tay Trần Binh rồi nói.

“Khách sạn này, anh Lục đã giúp anh mua lại rồi, cũng có nghĩa là, từ giờ phút này trở đi, anh chính là ông chủ của khách sạn này”.

“Chuyện này...”

Trần Binh nhìn về phía Lục Hi mà há hốc miệng.

Lục Hi mỉm cười: “Không cần kinh ngạc đâu, dù sao cũng dùng sáu triệu tệ của cậu để mua lại mà”.

Trần Binh nghe xong mà nước mắt rưng rưng, anh ta biết sáu triệu tệ của mình phải nhờ thể diện của lão đại mới lấy về được.

Bây giờ không những lấy về được mà lão đại còn giúp anh ta mua cả khách sạn này, đúng là hết lòng vì anh ta rồi.

Có được khách sạn này, ngày sau anh ta khỏi cần lo cơm ăn áo mặc, mẹ của anh ta cũng không cần chịu khổ nữa.

Trần Binh nghẹn ngào: “Lão đại...”

Lục Hi vỗ vai anh ta rồi nói: “Anh em trong nhà mình mà, không cần nói nhiều đâu, bây giờ có thể mời Tú Quyên ngồi xuống dùng cơm được chưa?”

Lúc này đây, Lý Tú Quyên kinh ngạc đến mức phải bịt miệng lại, đúng là không dám tin vào sự thật này.

Hai người bạn của Trần Binh quá là đỉnh luôn, không những giúp anh ta báo thù mà còn giúp anh ta mua lại khách sạn này, đây là thứ giao tình gì chứ.

Bấy giờ Lục Hi mới vẫy tay với Lý Tú Quyên: “Bây giờ cô chịu ngồi rồi chứ, tôi tin là ông chủ của các cô sẽ không nói gì đâu”.

Nhìn biểu cảm ngạc nhiên của Lý Tú Quyên, Trần Binh nói với cô ấy: “Tú Quyên, cô cũng ngồi đi”.

Anh ta biết lão đại chắc chắn không bao giờ lừa mình, nhưng người vừa mới trở thành ông chủ như anh ta vẫn thấy không quen, lúc nói chuyện cùng Lý Tú Quyên cứ thấy ngại ngùng.

Khi ấy Lý Tú Quyên mới hoàn hồn, biết rằng với thân phận của hai người này, họ sẽ không nói dối, bèn ngồi xuống vị trí gần cửa.

Lúc này đây, mẹ của Trần Binh cuối cùng cũng hiểu được tình hình, ban nãy khi ở trong phòng, Trần Binh nói rằng anh ta đã báo thù cho bố.

Mẹ anh ta vừa vui mừng mà cũng vừa bắt đầu lo lắng cho cuộc sống sau này của Trần Binh. Bà ấy thì không sao, đã đến tuổi gần đất xa trời, cùng lắm về với cát bụi là xong, nhưng đường đời của con trai vẫn còn dài lắm.

Anh ta tàn tật nặng như thế, đừng nói đến cưới vợ, đến cả sống cuộc đời bình thường cũng là cả một vấn đề, chẳng lẽ để con trai bà ấy phải đi ăn xin sao!

Mới vừa nãy, nghe hai người này đã mua lại khách sạn tặng cho con trai, bà ấy run lẩy bẩy đứng dậy và nói.

“Cảm tạ các cậu, các cậu chính là ân nhân của nhà họ Trần chúng tôi”.

Nói rồi, bà lão rơi nước mắt vì quá kích động.

Lục Hi và Vân Khả Thiên vội vàng đứng dậy, tới bên cạnh bà lão đỡ bà ấy ngồi xuống.

“Bác là mẹ của Trần Binh thì cũng như mẹ của cháu, không cần khách sáo. Sau này bác chỉ việc sống vui khỏe mỗi ngày, có việc gì, cứ bảo Trần Binh gọi chúng cháu là được”.

Lục Hi nói.

Mẹ của Trần Binh được Lục Hi và Vân Khả Thiên đỡ nên từ từ ngồi xuống, bà ấy quá kích động, cũng không biết phải cảm ơn hai người này thế nào, cứ liên tục lau nước mắt.

Khó khăn lắm mới đợi khi bà lão ổn định được cảm xúc, Lục Hi mời mọi người dùng cơm, cũng đúng lúc này, anh lên tiếng.

“Trần Binh, cậu có tự tin rằng mình sẽ quản lý được khách sạn này không?”

Trần Binh lắc đầu: “Tôi chưa từng làm kinh doanh, nói thật lòng, căn bản không hiểu phải vận hành thế nào”.

Trước mặt Lục Hi, anh ta chẳng có gì phải giấu giếm, cứ nói thẳng nói thật thôi.

“Tôi cũng suy xét đến điều này”, Lục Hi nói: “Cậu không biết kinh doanh, tôi thấy cứ để Tú Quyên làm đi, để cô ấy làm tổng giám đốc. Cô ấy vốn là nhân viên cũ của khách sạn, nghe nhiều thành quen, chắc cũng có khả năng về phương diện này. Tôi nghĩ qua sự việc này, ở đây sẽ không còn ai dám gây rắc rối cho cậu nữa. Chỉ cần bỏ công bỏ sức một chút, khách sạn này giúp cậu sống một đời yên ổn cũng không thành vấn đề”.

Trần Binh liếc mắt nhìn Lý Tú Quyên, ngượng ngùng gật đầu: “Tôi không có ý kiến gì, nhưng phải xem Tú Quyên có đồng ý hay không”.Chương 72: Dark web

Lý Tú Quyên nghe thế vội xua tay nói: “Tôi chỉ là phục vụ, bảo tôi làm tổng giám đốc, tôi không làm được”.

Lục Hi cười nói.

“Cô có cần xem thường mình thế không? Ai mới sinh ra đã biết làm ngay đâu, từ nay về sau sẽ không có ai gây chuyện ở khách sạn này nữa, cô chỉ cần điều hành kinh doanh là được, tôi tin sau này việc làm ăn sẽ tiến thêm một bước mới, không có gì khó cả”.

Lúc này, Lý Tú Quyên mím môi nhìn Trần Binh, vẫn còn do dự.

Thấy thế Lục Hi lại nói tiếp: “Cô và Trần Binh là bạn từ nhỏ, cũng là bạn cùng lớp, bây giờ anh ta đã thế, cũng không tiện ra ngoài, cô giúp anh ta gánh vác chuyện này, cũng xem như giúp anh ta một tay, cô nghĩ thế nào?”

Nói rồi Lục Hi khẽ đá chân Trần Binh dưới gầm bàn.

Anh biết Trần Binh là người hướng nội, không nhắc anh ta thì tên đầu gỗ này sẽ không nói.

Quả nhiên sau khi Lục Hi đá anh ta một cái, Trần Binh mới ngượng nói với Lý Tú Quyên.

“Hay là cô ở lại đi”.

Câu nói này suýt nữa khiến Lục Hi và Vân Khả Thiên tức chết. Mẹ kiếp, người ta cũng không nói là muốn đi, tên này có biết nói chuyện không thế.

Vân Khả Thiên ho một tiếng, vội nói: “Tú Quyên, cô xem anh Trần đã nói thế rồi, cô cứ đồng ý giúp anh ta một tay, trước tiên cứ hoạt động khách sạn này, đợi mọi thứ đi vào quỹ đạo rồi hẵng nói”.

Thấy mọi người đều khuyên mình, Lý Tú Quyên biết từ chối nữa cũng không ổn, với thân phận của hai người này mà có thể nói chuyện với mình như thế đã là nể mặt cô ta lắm rồi, mình không đồng ý có vẻ như cố ý.

“Nếu đã thế thì tôi thử xem, nếu làm không tốt, mọi người không được oán trách tôi”, Lý Tú Quyên cúi đầu nói.

“Không trách cô, tuyệt đối không trách cô, nào ăn đi!”, Vân Khả Thiên thấy việc đã thành bèn gọi mọi người đến ăn.

Bữa cơm này tốn hơn một tiếng đồng hồ, bản tin về tin tức địa phương trên tivi trong phòng VIP đang trực tiếp chiến dịch chuyên diệt trừ các thế lực xã hội đen.

Cảnh sát huyện Tân An đều ra quân tập thể, còn điều động không ít cảnh sát vũ trang, càn quét khắp nơi tóm các thế lực còn lại của đám Vương Lục, còn mở đường dây nóng để mọi người tố cáo, hễ ai tố cáo được các thế lực xã hội đen thì đều sẽ có thưởng.

Chỉ thấy đường dây nóng liên tục đổ chuông, cảnh sát vũ trang ra quân khắp nơi, hễ người nào bị báo cáo đều bắt về điều tra. Còn Vương Trung Quân bị còng tay trên giường bệnh ở bệnh viện, còn có hai cảnh sát canh giữ.

Thấy cảnh tượng này, Lý Tú Quyên và Trần Binh đều thở phào, đám người này tung hoành nhiều năm ở huyện Tân An nên bị bắt từ lâu rồi.

Hơn nữa có một tin tức vắn tắt thu hút sự chú ý của Lục Hi.

Lãnh đạo huyện Tân An đột nhiên biến mất sau khi sự việc xảy ra, các ban ngành liên quan đang tiến hành điều tra.

Lục Hi thầm cười khẩy, anh đã biết, nếu Vương Lục không có quan hệ vững chắc thì sao dám ngang ngược tung hoành ở huyện Tân An như thế.

E là người này sợ tội nên đã bỏ trốn rồi, nhưng ông ta có thể chạy đi đâu được, lọt lưới chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn.

Lúc này Trần Binh cũng lấy lại được phong độ khi trước, cùng Lục Hi và Vân Khả Thiên uống hai chai rượu gạo.

Cuối cùng Lục Hi và Vân Khả Thiên bảo Lý Tú Quyên dìu Trần Binh đã say về phòng, sau đó Lục Hi lại an ủi mẹ Trần Binh một chốc rồi mới quay về phòng mình.

Lục Hi và Vân Khả Thiên không rời đi ngay, họ ở lại thêm hai ngày nữa, thấy mọi chuyện đã bình ổn, công việc bàn giao khách sạn cũng hoàn thành một cách thuận lợi mới tính toán rời đi, đã giải quyết xong việc ở đây cũng là lúc nên đi rồi.

Trần Binh và Lý Tú Quyên tiễn hai người đi, khi đến một bể cá ở sảnh lớn, Lục Hi bỗng xoay người lại nhìn một hòn đá bên trong hồi lâu.

Lục Hi bỗng nói: “Tổng giám đốc Lý, có thể tặng tôi hòn đá bên trong không?”

“Khách sạn này đều là của anh, anh nói thế chẳng phải giễu cợt tôi à? Anh cứ lấy”, Lý Tú Quyên cười nói.

Trần Binh chỉ cười không nói gì.

Lục Hi bật cười, lấy một hòn đá tròn màu xanh từ bên trong ra rồi mang đi.

Lên tàu cao tốc, Lục Hi và Vân Khả Thiên đi thẳng đến thành phố Tây Kinh.

Trên đường đi, Vân Khả Thiên thắc mắc hỏi: “Anh Lục, anh cần hòn đá đó làm gì thế?”

“Không biết gì thì đừng nói”, Lục Hi mắng.

Vân Khả Thiên sầm mặt, tập trung lái xe.

Khi đi ngang qua, Lục Hi cảm nhận được bên trong hòn đá này có chứa một nguồn năng lượng mơ hồ, anh quan sát một lúc.

Bên trong hòn đá này đã có đá Chalcedony, chứa một nguồn năng lượng thiên nhiên, mặc dù không lớn nhưng đã có thể dùng để hiến tế. Dùng để đổi một bộ giáp chắc không thành vấn đề, chuyến này cũng coi như không tốn công vô ích.

Một lát sau, Vân Khả Thiên lại không nhịn được nói: “Lục Hi, chúng ta sắp xếp như thế, anh nghĩ chuyện này có ổn không?”

Nói đến vấn đề này, sắc mặt Lục Hi cũng trở nên nghiêm túc nói.

“Mọi chuyện đều do người làm nhưng, thành công phải trông vào ý trời. Tình cảm ấy mà, đó là thứ không thể cưỡng cầu, Lý Tú Quyên có thiện cảm với Trần Binh nhưng sức khỏe Trần Binh quả thật là rào cản, việc chúng ta có thể làm cũng chỉ được như thế”.

Lúc này điện thoại Lục Hi vang lên, anh cầm lên xem, là tin tức từ dark web.

Đọc đến hai chữ dark web, vẻ mặt Lục Hi trở nên thận trọng, bởi vì đây là một trang web cực kỳ bí ẩn.

Dark web – thế giới ngầm trên mạng Internet.

Có thể tìm được bất kỳ thông tin nào mình cần ở trong đó.

Hàng cấm của các quốc gia, thông tin sát thủ, máy bay, vũ khí đại pháo, cách liên lạc lính đánh thuê,… chỉ có thứ mình không nghĩ đến thôi chứ không có gì là dark web không có cả.

Nhưng dark web cũng không phải là nơi mà ai cũng có thể vào, chỉ có đạt đến thân phận nhất định mới nhận được lời mời của dark web, có tài khoản và mật khẩu của mình mới có thể vào.

Hơn nữa dark web là một thứ cực kỳ bí ẩn, không ai biết người sáng tạo ra nó là ai, trang web này được lập ra thế nào cứ như nó đột nhiên tồn tại như thế.

Bao nhiêu quốc gia muốn bắt được người sáng lập đứng đằng sau dark web, nhưng cho dù họ có dùng cách gì thì dark web vẫn tồn tại, chủ nhân của nó như hồn ma u ám, không thấy cũng không sờ được.

Đọc được tin này, Lục Hi cẩn trọng nhấn vào. Chương 73: Phiên đấu giá

“Quý ngài Lục Thiên Hành kính mến, bảy ngày sau, một phiên đấu giá sẽ được tổ chức trên du thuyền Phoenix ở hải phận quốc tế, chúng tôi chân thành mời quý ngài tham gia. Sự hiện diện của quý ngài khiến kẻ hèn này được thơm lây. Kính chào. Tái bút: Tin nhắn này sẽ tự động xóa sau mười phút”.

Đọc tin xong, Lục Hi thở dài một tiếng, điện thoại của anh đã được thêm lớp bảo mật đặc biệt mà đối phương vẫn có thể tự động xóa tin nhắn, Lục Hi cũng khâm phục sự lớn mạnh của dark web.

Sau đó, anh lập tức mở một trang web, nhập tên người dùng “Lục Thiên Hành” và một dãy mật mã dài ngoằng.

Cái tên này mới là tên thật của anh, mà Lục Hi là tên mà anh đã đổi sau khi về nước, bởi vì cái tên Lục Thiên Hành dính dáng tới quá nhiều sự việc.

Sau khi tiến vào trang web, trên đó có một bài đăng liên quan tới nội dung của phiên đấu giá lần này.

Mở ra xem...

Hóa ra là phiên đấu giá do một người tên John Rockefeller khởi xướng, vật phẩm bán đấu giá chủ yếu có ba món.

Món thứ nhất là bình gốm Euphronios với hai ngàn năm trăm năm lịch sử, là một tác phẩm còn sót lại của họa sĩ kiêm thợ gốm nổi tiếng Euphronios.

Món thứ hai là một tượng đồng đầu rồng, chính là văn vật quý giá ở Viên Minh Viên của Hoa Hạ đã bị cướp mất. Thực ra, tượng đồng mười hai con giáp không hề đáng tiền, nó chỉ là vật phẩm thời nhà Thanh, cùng lắm là mấy trăm ngàn tệ thôi.

Nhưng điều khiến nó thực sự đáng tiền nằm ở sự khuất nhục và nỗi đau, đây là vật chứng cho thấy nhân dân Hoa Hạ từng chịu khuất nhục, mà đám trộm cướp kia lợi dụng tâm lý này của người Hoa Hạ nên đẩy giá của mấy bức tượng lên tận trời, chỉ đợi người dân thu mua.

Món thứ ba là một chiếc vương miện của pharaoh Ai Cập Tutankhamun, cách ngày nay khoảng năm ngàn năm lịch sử.

Vương miện này vẫn luôn hàm chứa màu sắc thần bí, nghe nói trong thời kỳ trị vì, vị pharaoh này đột nhiên thay đổi tín ngưỡng thờ thần mặt trời của người dân, bắt mọi người phải tin thờ thần sáng thế.

Vì thế mới dẫn đến sự kiện hỗn loạn cực lớn khắp cả nước, nhất thời chiến loạn nổi lên khắp nơi.

Thế nhưng vị pharaoh bất chấp lời khuyên từ các thuộc hạ và biến động của quốc gia, một mực thúc tiến cải cách tôn giáo tín ngưỡng.

Đồng thời còn chỉ huy quân đội đồ sát người dân không chịu thay đổi tín ngưỡng, nhờ được ông ta đích thân dẫn dắt, các cuộc trấn áp chưa từng gặp bất lợi, cũng chưa từng thất bại.

Người dân truyền tai nhau rằng vị pharaoh này nhận được thần lực thì thần sáng thế nên quân đội của ông ta mới có khả năng bách chiến bách thắng.

Sau cùng, khi pharaoh này chết đi, lăng mộ của ông ta trở thành một bí ẩn, chưa ai tìm thấy, thật không ngờ rằng nó đã bị đánh cắp từ lâu rồi.

Sau khi đọc thông tin, Lục Hi thoát ra khỏi trang web, lúc này, tin nhắn thông báo từ dark web trong điện thoại của anh cũng tự động xóa.

Trong mấy món đồ này, anh rất hứng thú với chiếc vương miện kia, chưa biết chừng món đồ này có thể đem ra hiến tế được.

Vả lại, tiện thể lấy bức tượng đầu rồng về giúp quốc gia, dù nói thế nào thì nó cũng là văn vật của Hoa Hạ, cứ để người nước ngoài lôi ra khoe khoang, Lục Hi cũng thấy khó chịu.

Lúc này đã đến thành phố Tây Kinh, xuống khỏi cao tốc, anh nhanh chóng quay về tiệm tạp hóa.

Vân Khả Thiên đã hai ngày không về, vội vã về nhà báo tin cho bố anh ta rồi lại vội vàng đi luôn.

Một mình Lục Hi tiến hành hiến tế ngay tối hôm đó.

Quả nhiên, không khác gì nhiều so với dự đoán của anh, năng lượng bên trong mẩu đá Chalcedony vừa vặn có thể đổi được một bộ áo giáp, không thừa nổi một giọt thần ân.

Anh bất mãn lầm bầm vài câu rồi lui ra khỏi tế đàn Long Thần.

Sau đó, anh mở diễn đàn võ giả, chuẩn bị tải hình ảnh lên, nhưng lại phát hiện ra một bài đăng khác được đẩy lên chuyên mục hot, vừa ghim vừa được đánh giá là “tinh túy”, đồng thời còn liên quan đến mình.

“Tông sư thiếu niên thiên tài xuất hiện, e là đệ nhất tông sư trong tương lai”.

Bài đăng sặc mùi hài hước này lập tức nhận về một lượng lớn lượt click, khiến bài đăng của anh tụt lại ở tít phía sau, còn bài đăng liên quan Hoàng Chân đã chìm sâu dưới đáy biển rồi.

Lục Hi mở ra xem thử, bên trong là đủ thứ video bay ngập trời. Hay lắm, từ khoảnh khắc khi anh xuất hiện, đủ thứ video quay góc chính diện, góc nghiêng, hứng sáng, ngược sáng, chiếm trọn phần bình luận của bài đăng.

Gần như từ khi anh xuất hiện đến khi quyết chiến cùng Hoàng Chân tới khi rời đi, mỗi một động tác đều được bắt trọn.

Nhất là đoạn quyết chiến của anh với Hoàng Chân, ba trăm sáu mươi độ không góc chết, góc độ nào cũng có hình ảnh và video.

Bên dưới còn thêm rất nhiều bài phân tích, đủ thứ giải thích không sao đếm xuể.

Thực ra lượt bình luận nhiều nhất là về câu “tông sư thiếu niên” và “đệ nhất tông sư trong tương lai” kia, mọi người thảo luận sôi nổi, thậm chí còn cãi nhau.

Lục Hi xem xong mà cười đau ruột, may mà lúc đó đã thay đổi dung mạo, nếu không anh ra ngoài cũng phải cẩn thận mất.

Đăng ảnh chụp của bộ giáp “ông hoàng chiến đấu” kèm theo thuyết minh lên mạng, giá khởi điểm mười triệu, ai ra giá cao thì được, sau đó anh thoát khỏi diễn đàn.

Bây giờ đòi mua đồ của anh với giá một trăm ngàn tệ, không có cửa đâu nhé.

Sau khi rời khỏi diễn đàn, anh bắt đầu suy xét về phiên đấu giá.

Tham gia phiên đấu giá này, không phải cứ nhận được lời mời là đi được, còn cần một tờ chi phiếu mười triệu tiền quốc tế coi như là vé vào cửa, đồng thời, mỗi người chỉ được dẫn theo ba người.

Vả lại, mười triệu kia sẽ không được trả lại, bất kể có tham gia đấu giá hay không, chỉ cần đi đến đó, nộp vé vào cửa là bay mất mười triệu.

Nhưng với năng lực của dark web, những người có thể nhận được tin nhắn, chắc không ai thiếu gì mười triệu này.

Nhưng mà Lục Hi không có.

Anh nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể tìm Miwa Nozaki thôi, người khác cũng không có khả năng này. Phù Đồ đến cả tấm vé để anh vào cửa cũng không gom nổi.

Nghĩ đến đây, Lục Hi bèn gọi điện thoại cho Miwa Nozaki, chẳng bao lâu sau, Miwa Nozaki đã chạy tới.

“Giúp tôi chuẩn bị một tấm chi phiếu mười triệu tệ từ ngân hàng Thụy Sĩ, còn nữa, chuẩn bị một số vốn lưu động khoảng năm tỷ, tôi cần tham gia một phiên đấu giá”.

“Vâng, ông lớn, ngày mai là có thể chuẩn bị xong”, Miwa Nozaki cung kính nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK