Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 334: Liễu Tư Vũ thị uy

Nhưng không gấp, đá quả bóng này sang cho Thế Quý là được, cứ từ từ thôi. Ông ta tin chắc rằng Liễu Tư Vũ không thể nào chỉ tới vì chuyện này. Có lẽ chuyện này chỉ là một lý do mà thôi, mình cứ kiên nhẫn chờ đợi là được.

Lúc này, sắc mặt Vương Thế Quý trầm xuống, hắn ta nói: “Cháu gái à, chuyện này e rằng chú không giúp nổi cháu đâu”.

Vương Thế Quý từ chối.

Đùa à, miếng thịt béo dâng đến miệng, làm sao hắn ta có thể nhổ ra được.

Nếu là trước kia có Liễu Bồi Nhiên ở đây, dù Liễu Tư Vũ nói lời này, Vương Thế Quý cũng phải nể mặt đồng ý.

Nhưng bây giờ nhà họ Liễu chả là cái thá gì, chỉ dựa vào một câu nói của Liễu Tư Vũ, hắn ta nào có thể chắp tay nhường cho người khác mấy trăm triệu, quả thật là buồn cười.

Nghe thấy Vương Thế Quý nói từ chối, trong lòng Liễu Tư Vũ đau đớn.

Nếu là trước kia, Vương Thế Quý nào dám nói như vậy với mình, ông nội vừa đi, thế giới lập tức thay đổi.

Nhưng cô ta không phải đến cầu xin Vương Thế Quý, chuyện của anh Lục nhất định phải làm.

Có Lục Hi làm chỗ dựa, Liễu Tư Vũ cũng không yếu ớt chút nào.

Lập tức Liễu Tư Vũ cũng trầm mặt xuống, cô ta nói: “Chú Vương, cháu khuyên chú nên đồng ý, lời của nhà họ Liễu nói ra, trước giờ chưa từng thu hồi”.

Đám người nhà họ Vương nghe xong, nhất thời bọn họ biến sắc.

Nhất là Vương Tử Nguyệt, ông ta đã giận không kiềm được.

Nhà họ Liễu bây giờ ở trước mặt ông ta có là cái thá gì đâu, một đứa nhóc con mà cũng dám mạnh miệng như vậy.

Vương Tử Nguyệt vỗ bàn nói: “Liễu Tư Vũ, nhìn vào thể diện của Liễu Bồi Nhiên tôi gọi cô một tiếng là cháu gái, nhưng cô láo xược như vậy, người làm chú này không thể không dạy dỗ cô”.

Vương Tử Nguyệt ngang nhiên trở mặt với Liễu Tư Vũ.

Liễu Tư Vũ chau mày, chậm rãi nói: “Tôi biết, các ông thấy ông nội tôi qua đời rồi thì không để nhà họ Liễu ở trong mắt. Nhưng tôi nói cho ông biết, nhà họ Liễu vẫn là nhà họ Liễu, nhà họ Vương các ông vẫn phải biết điều một chút cho tôi”.

Liễu Tư Vũ cũng được tông sư Liễu Bồi Nhiên đào tạo, cộng thêm có Lục Hi chống đỡ sau lưng, khi tức giận cũng có vài phần uy thế.

Lúc này, Vương Tử Nguyệt cười lớn một trận rồi nói: “Cô biết ông nội cô chết rồi, vậy cô còn dám quơ tay múa chân với nhà họ Vương chúng tôi, muốn đâm đầu vào chỗ chết sao?”

Vương Tử Nguyệt đứng dậy, lạnh lùng nhìn Liễu Tư Vũ, nói một câu không hợp liền muốn ra tay.

Mà đám người Vương Thế Quý sắc mặt không tốt nhìn Liễu Tư Vũ.

Một con nhóc cũng dám làm ầm ĩ ở địa bàn nhà họ Vương, còn cho rằng nhà họ Liễu bọn họ vẫn là nhà họ Liễu trước kia sao?

Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên: “Tôi nói này, các ông nhiều người như vậy lại bắt nạt một cô gái, có hơi quá đáng không?

Vương Tử Nguyệt liếc nhìn, là Lục hi đứng sau lưng Liễu Tư Vũ. Ông ta không nhận ra người này, thoạt nhìn cũng bình thường. Còn có Chu Tiên Hiền ông ta cũng nhìn qua từ lúc tiến vào, cũng không có chỗ nào khác thường. Hai người vừa nhìn liền biết đều là người tầm thường.

Lúc này, Vương Tử Nguyệt nhìn thanh niên trẻ này dám lên tiếng chỉ trích mình, ông ta giận dữ cười.

“Thật buồn cười, đám già yếu bệnh tật như các người mà cũng dám gây ầm ĩ trước mặt tôi”.

Câu nói này của Vương Tử Nguyệt vừa dứt khỏi miệng, Chu Tiên Hiền cũng đã không nhịn được, ông ta quát lớn chỉ vào Vương Tử Nguyệt.

“Tên nhãi dốt nát, dám bất kính với anh Lục, tôi thấy ông đang muốn đâm đầu vào chỗ chết rồi”.

Nói xong, Chu Tiên Hiền tiến lên trước một bước, đứng đối diện với Vương Tử Nguyệt.

Ông ta vừa bị Lục Hi thu phục, nóng lòng muốn bày tỏ lòng trung thành, chuyện này vừa rồi Lục Hi cũng đã lên tiếng bày tỏ bất mãn với nhà họ Vương, vì vậy ông ta lập tức đứng dậy.

Mặc dù ông ta không thể nào so với Lục Hi, nhưng tông sư bình thường cũng không phải là đối thủ của ông ta. Ông ta nào có thể để mấy cao thủ tiên thiên nhà họ Vương ở trong mắt, cũng vô cùng có khí thế.

Còn Vương Tử Nguyệt thấy vậy, trong lòng giận dữ.

Mẹ nó chứ hôm nay thật không bình thường, một con nhóc, một thằng nhãi trẻ tuổi, một lão già sắp chết lại dám cố ý khiêu khích với ông ta, tiên thiên này của ông ta là giả sao?

Đúng lúc này Vương Tử Nguyệt định dạy dỗ đám người già yếu bệnh tật này thì Chu Tiên Hiền nhìn Lục Hi, anh khẽ gật đầu.

Chu Tiên Hiền lập tức nói với Vương Tử Nguyệt: “Thứ không biết sống chết”.

Ngay sau đó, ông ta giơ tay, Vương Tử Nguyệt liền rơi vào mơ màng.

Đám người Vương Thế Quý kinh hãi phát hiện, biểu cảm trên mặt Vương Tử Nguyệt đều là hoảng sợ, giống như đang trải qua một chuyện vô cùng kinh khủng, mặt mũi đều nhăn nhó.

Mấy người kinh hãi, vội vàng đi tới bên cạnh Vương Tử Nguyệt hỏi: “Gia chủ, ông sao vậy?”

Vương Tử Nguyệt lúc này đã rơi vào ảo ảnh của thuật Cửu U đoạt hồn, ông ta bị vô số ác quỷ kéo chìm xuống địa ngục, hơn nữa những ác quỷ này còn đang không ngừng cắn xé cơ thể ông ta.

Ông ta đã không có bất kỳ phản ứng nào đối với thế giới bên ngoài, câu hỏi của đám người Vương Thế Quý, căn bản ông ta không nghe thấy.

Đám người Vương Thế Quý càng nóng nảy, nhìn thấy mặt mũi Vương Tử Nguyệt méo mó, hơi thở mong manh, sắp không ổn rồi.

Lúc này, đột nhiên Vương Thế Quý quay đầu nhìn Chu Tiên Hiền, hắn ta lạnh lùng nói: “Ông đã làm gì với ông ấy?”

Vương Tử Nguyệt bỗng biến thành như vậy, giải thích duy nhất chính là do lão già này động tay động chân, đám người Vương Thế Quý lập tức trách móc hỏi.

Nhưng bọn họ cũng không nghĩ Chu Tiên Hiền chuyển tay một cái liền khiến Vương Tử Nguyệt biến thành như vậy, há lại bất lực thế sao?

Đối mặt với trách móc của Vương Thế Quý, Chu Tiên Hiền hừ lạnh một tiếng, hai tay vân vê quyết, trong miệng quát: “Chiếu lệnh”.

Chu Tiên Hiền vừa dứt lời, cơn gió lốc thổi qua, một con quỷ sứ cao hơn một trượng, tay cầm cái xiên ba cọc hướng lên trời, nó xuất hiện trước mặt Vương Thế Quý.

Đám người Vương Thế Quý bị cảnh tượng đột ngột này làm cho kinh hãi, chân tay luống cuống.

“Vả miệng”, Chu Tiên Hiền lại quát lớn.

Quỷ sứ nâng bàn tay lên, mang theo một luồng gió lạnh quạt về phía Vương Thế Quý.

Một cái tát này quạt đến Vương Thế Quý không một chút chuẩn bị khiến hắn ta quay tại chỗ hai vòng, mặt hắn ta đầy kinh hoàng, căn bản còn không biết đánh trả.


Đang tải...
Chương 336: Đại chiến giữa Lam Long và quái vật bạch tuộc

Nhưng bọn họ không biết Lục Hi chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể mình có thể làm được điều này, cũng không cần tiêu hao pháp lực, khoảng cách này chẳng là gì với anh cả.

Cứ như vậy Lục Hi chạy như điên, chỉ để lại một đường hư ảnh.

Có vài người vừa hay đụng phải cũng chỉ cảm thấy hoa mắt, giống như có vật gì bay qua, không thấy rõ thân hình của anh.

Lục Hi vừa chạy như điên, vừa chú ý đến tình hình của Lam Long.

Dường như Lam Long cũng biết con bạch tuộc này không đơn giản, nó không tùy tiện tấn công, Lục Hi có thể cảm giác được Lam Long cực kỳ có hứng thú với bạch tuộc, cũng không có ý định buông tha.

Vì vậy anh dùng linh hồn liên lạc, trực tiếp ra lệnh cho Lam Long, bảo nó đừng động tay trước, chờ anh tới rồi, chỉ cần trông chừng nó là được.

Lam Long nhận được mệnh lệnh Lục Hi thì không hành động nữa, mà lẳng lặng nhìn nó ở cách đó không xa.

Mà quái vật bạch tuộc đợi vài phút, thấy Lam Long không có động tĩnh, nó lại bắt đầu chủ động khiêu khích Lam Long.

Bởi vì nó cũng cảm giác được, nếu có thể ăn tên nhãi này thì sẽ có lợi ích cực lớn với mình.

Chỉ thấy quái vật bạch tuộc huy động xúc tu, khuấy động nước biển, nhào về phía Lam Long.

Tám cái xúc tu của nó mạnh mẽ có lực, hơn nữa đã mở ra linh trí, tu luyện được pháp lực, ở vùng biển này nó là tồn tại vô địch, bất kỳ sinh vật đại dương nào cũng không phải là đối thủ của nó.

Lúc này, Lam Long nhìn thấy xúc tu của quái vật bạch tuộc xoắn tới mình, đột nhiên nó phun ra một hơi, nước biển bên cạnh lập tức hình thành một dòng nước chảy xiết vọt về phía quái vật bạch tuộc, khiến nó ngã trái ngã phải.

Lam Long là loại rồng thuộc tính thủy, có lực tương tác cực mạnh với nước, mặc dù nó còn nhỏ nhưng đã có năng lực điều khiển nước biển.

Mà Lục Hi bảo nó không được chiến đấu với quái vật bạch tuộc, Lam Long cũng không có lựa chọn phương thức kịch liệt hơn.

Quái vật bạch tuộc bị nước biển chảy xiết cuốn trôi cũng trở nên thận trọng, nó ở phía xa nhìn chằm chằm Lam Long, cũng không chọn cách tiến lên.

Lúc này, trong lòng Lục Hi nóng nảy, anh bắt dầu dốc toàn lực chạy như bay, con quái vật bạch thuộc đã thành tinh, không phải dễ đối phó, còn anh vẫn chưa quá hiểu về năng lực của Lam Long, sợ nó có điều bất trắc.

Quái vậy bạch tuộc và Lam Long giằng co mười mấy phút, thấy Lam Long không động tĩnh, cuối cùng nó không nhịn được lại một lần nữa vọt tới.

Lần này, ánh sáng vàng trên người nó hưng thịnh, tám xúc tu nhanh chóng khuấy động, trong chốc lát đi tới bên cạnh Lam Long, đồng thời siết chặt nó.

Lam Long đã có chuẩn bị trước, nó há rồi khép miệng, bên cạnh hiện lên mấy quả cầu nước toát ra ánh sáng màu lam, đánh về phía quái vật bạch tuộc.

Những quả cầu nước này hình thành bởi sức mạnh rồng của chính bản thân Lam Long, vừa xuất hiện đã đẩy lùi nước biển.

Mà quái vật bạch tuộc cũng không có ý né tránh, nó mặc kệ năm quả cầu đánh vào người mình.

Sau một trận nổ nặng nề, quái vật bạch tuộc cuối cùng đã lừa được với cái giá phải trả là chống lại sự tấn công của Lam Long, đồng thời siết chặt nó.

Nhưng con quái vật bạch tuộc cũng không dễ chịu gì, tuy Lam Long còn nhỏ, nhưng nó đứng đầu trong chuỗi thức ăn, đương nhiên có lý do hùng mạnh.

Năm quả cầu này thật ra chính là pháp thuật Long Ngữ.

Quái vật bạch tuộc chống lại một kích, trên người đã ngấm ra vết máu.

Lúc này, tim Lục Hi đã dâng tới cổ họng, quái vật bạch tuộc cuốn lấy Lam Long, nếu Lam Long không có cách khác, với sức mạnh của một con bạch tuộc thành tinh thì đủ để siết chết nó.

Lục Hi chau mày, Long Tinh trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, tốc độ lại tăng lên mấy phần. Lúc này anh không để ý đến sức mạnh tiêu hao, an nguy của Lam Long mới quan trọng.

Lam Long bị cuốn lấy, quái vật bạch tuộc không ngừng siết chặt xúc tu, Lam Long gắng sức giãy giụa, nhưng không thể nào thoát được miệng xúc tu đang hút lấy.

Nhìn Lam Long đang rất nguy cấp.

Đúng lúc này, Lam Long lại lần nữa há miệng, phun ra mấy âm tiết, ánh sáng màu lam tỏa ra toàn thân, đồng thời thân hình tăng vọt.

Chỉ nghe mấy tiếng “Đoàng đoàng đoàng”, gần như trong nháy mắt Lam Long biến thành Cự Long, lập tức cắt đứt ba xúc tu của con quái vật bạch tuộc.

Con quái vật bạch tuộc bị đau vội vàng buông Lam Long ra, lùi xuống mười mấy mét ra ngoài, nó chăm chú nhìn chằm chằm Lam Long.

Nó bị đứt mấy mấy cái xúc tu, máu rỉ ra tràn khắp mặt biển.

Một lát sau, Lam Long khôi phục lại dáng vẻ ba mét ban đầu, tinh thần tỏ ra có chút uể oải, xem ra vừa rồi bỗng nhiên biến thân cũng đã tiêu hao sức mạnh cực lớn.

Lúc này, Lam Long và con quái vật bạch tuộc bắt đầu đứng sóng đôi, Lục Hi lại càng nóng lòng, nhưng anh vẫn chưa chạy tới cửa biển, cách nơi chiến đấu còn xa lắm, chỉ có thể gấp gáp thôi.

Mấy phút sau, quái vật bạch tuộc gần như không cam lòng với thất bại, nó lại một lần nữa xung phong.

Tám cái xúc tu dùng sức vung xuống, toàn thân giống như đạn đại bác đánh tới Lam Long, mà đỉnh đầu của nó tỏa ra một tầng ánh sáng vàng phá vỡ nước biển, khí thế hung hãn.

Lục Hi càng kinh hãi, con quái vật bạch tuộc này xem ra đã quyết tâm ăn Lam Long, nên nó đã dốc toàn lực ra.

Lúc này, Lam Long há miệng hút một ngụm lớn nước biển, sau đó gắng sức phun.

Một quả cầu nước cực lớn, bên trong toát ra tia chớp màu xanh da trời đánh về phía con quái vật bạch tuộc.

Trong nháy mắt, quả cầu nước này đụng vào nó.

Sau một tiếng rên, điện quang vờn quanh con bạch tuộc, nó bị điện giật đến phát run, mà nó cũng vọt tới trước mặt Lam Long, từ trong cơ thể vọt ra mực đen, nhất thời khiến Lam Long mất đi tầm nhìn.

Lam Long không còn tầm nhìn, trong đầu Lục Hi cũng tối om, nhưng lúc này anh đã chạy như điên đến bờ biển, đạp nước liên tục về nơi đang chiến đấu, điên cuồng chạy thành sóng trắng.

Một lát sau, trong ý thức của Lục Hi chỉ nghe thấy từng tiếng long ngâm Lam Long phát ra, giống như đang chiến đấu kịch liệt, Lục Hi có thể cảm nhận được Lam Long đã bắt đầu vật lộn với con quái vật bạch tuộc.
Chương 337: Tiêu diệt quái vật bạch tuộc

Khoảng chừng sau mười mấy phút, mực mới dần dần tan đi, cuối cùng Lục Hi cũng nhìn thấy chút gì đó.

Trên thân Lam Long bị quái vật bạch tuộc siết rớt không ít vảy, lộ ra thịt tươi bên trong. Còn quái vật bạch tuộc cũng bị Lam Long cắn xé cả người đều là vết thương. Hai sinh vật cao cấp của đại dương lại bắt đầu giằng co.

Một lát sau, quái vật bạch tuộc và Lam Long không hẹn mà cùng phát động công kích.

Xem ra Lam Long cũng đánh ra lửa thật, nó không còn bị động phòng thủ mà quấn lấy cắn xé quái vật bạch tuộc.

Mặc dù dáng người quái vật bạch tuộc lớn, nhưng Lam Long là sinh vật cao cấp cổ xưa nhất trên thế giới, đương nhiên nó có sự cường hãn của mình.

Xúc tu của quái vật bạch tuộc nhất thời không thể siết chết Lam Long, nhưng dù Lam Long dùng miệng cắn hay móng xé thì đều khiến quái vật bạch tuộc bị thương.

Sau mấy phút chiến đấu, quái vật bạch tuộc đã rơi vào thế yếu.

Lúc này, quái vật bạch tuộc nhìn thấy tình thế không ổn, nó lại một lần nữa phun ra mực muốn chạy trốn, nhưng Lam Long nào cho phép nó chạy thoát.

Miệng Lam Long phun ra mấy âm tiết, trong nháy mắt ở chỗ quái vật bạch tuộc hình thành một vùng chân không hình tròn, quái vật bạch tuộc bị vây trong vùng chân không.

Không có nước biển và không khí, quái vật bạch tuộc hết sức khó chịu, tám cái xúc tu không ngừng khua múa, nhưng đây là pháp thuật Long Ngữ của Lam Long, với năng lực của nó thì không có cách nào phá giải.

Sau mấy phút vùng vẫy, quái vật bạch tuộc nghẹt thở mà chết một cách không cam lòng.

Lúc này, Lam Long cũng kiệt sức, tinh thần uể oải chìm xuống đáy biển, dường như nó đã mất đi ý thức.

Lam Long còn bé, long lực trong cơ thể có hạn, đấu một trận ác liệt với quái vật bạch tuộc, thể lực và long lực của nó đã tiêu hao hết, cùng với thần thức gần như khô kiệt, Lam Long bây giờ đã hoàn toàn mất đi năng lực tự bảo vệ bản thân.

Nhìn thấy tình trạng Lam Long bây giờ, trong lòng Lục Hi kinh hãi, chỉ cần một sinh vật đại dương hung hãn một chút thôi thì nó cũng sẽ bị ăn thịt, có thể nói cực kỳ nguy hiểm.

Dần dần, Lam Long và thi thể của quái vật bạch tuộc đều chìm xuống đáy biển.

Lam Long lẳng lặng nằm ở đáy biển không nhúc nhích.

Lúc này, một đám cá mập hổ từ đằng xa ngửi thấy mùi máu tanh của quái vật bạch tuộc, chúng chậm rãi bơi tới, xem ra có khoảng ba mươi bốn mươi con.

Cá mập hổ trong đại dương cũng là sinh vật cực kỳ hung hãn, thậm chí dám vây quanh tấn công sinh vật số một đại dương là cá voi xanh. Lam Long bây giờ ngay cả đối phó với một con cá mập hổ cũng không được chứ đừng nói là một đám.

Trong lòng Lục Hi sốt ruột, trên người dấy lên ngọn lửa vàng sậm, anh bùng nổ sức mạnh Cự Long, tốc độ nhanh hơn mấy phần.

Lúc này, bầy cá mập hổ đã bơi đến chỗ chiến đấu của Lam Long và quái vật bạch tuộc, sau một hồi di chuyển, bọn chúng phát hiện ra quái vật bạch tuộc và Lam Long chìm ở dưới đáy biển, vì vậy bọn chúng liền nhanh chóng bơi xuống đó.

Cuối cùng Lục Hi đã kịp thời chạy tới, anh nhảy lên thật cao rồi lao xuống nước, bơi về phía Lam Long.

Sau khi Lục Hi xuống biển, pháp lực trên người bắn ra ngoài như đẩy khí, giúp anh lặn xuống đáy biển giống như cung tên bắn ra.

Đồng thời trong tay anh ngưng kết ra một cây đao dài màu vàng sậm, một lát sau anh đã đuổi kịp đám cá mập hổ đang lặn xuống kia.

Một đao của anh đã chém một con cá mập hổ thành hai mảnh, máu tan khắp nơi.

Những con cá mập hổ khác ngửi thấy mùi máu tanh, đồng thời nhìn thấy Lục Hi, chúng quay đầu nhào về phía anh.

Lục Hi hừ lạnh một tiếng, anh giơ đao chém xuống, trong mấy phút liền chém sạch sẽ đám cá mập hổ vây quanh tấn công anh, ngay sau đó anh lặn xuống đáy biển.

Đi tới bên cạnh Lam Long, Lục Hi kiểm tra, cũng không có gì đáng ngại, chỉ là tiêu hao sức mạnh nhiều mệt lả thôi.

Vì vậy, Lục Hi cũng hạ xuống ngồi bên cạnh Lam Long, yên lặng bảo vệ nó.

Anh chạy như điên tới đây nên đã khởi động sức mạnh và pháp lực Cự Long, bộc phát liên tục như vậy khiến anh cũng có chút mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi một chút.

Mấy tiếng sau, Lam Long chậm rãi mở mắt.

Phát hiện ra Lục Hi, nó liền bơi tới bên cạnh thân mật liếm người anh, Lục Hi cười vuốt ve nó.

Một người một rồng chơi đùa một hồi, Lam Long nhìn về phía quái vật bạch tuộc.

Lục Hi gật đầu để cho nó tự xử lý quái vật bạch tuộc.

Mặc dù quái vật bạch tuộc đã đạt đến tiêu chuẩn hiến tế, nhưng Lục Hi biết Lam Long cũng rất cần nó, vì vậy anh cũng không có ý hiến tế quái vật bạch tuộc.

Lam Long bơi đến bên cạnh quái vật bạch tuộc, há miệng lớn rồi bắt đầu ăn.

Ăn khoảng hơn một tiếng, Lam Long mới ăn xong quái vật bạch tuộc khổng lồ, nó bơi đến bên cạnh Lục Hi, dùng đầu dẩy người anh, nó nằm bên cạnh anh cứ như vậy ngủ thiếp đi.

Lục Hi biết tộc Cự Long khi ngủ chính là đang tu luyện, vậy nên anh cũng không quấy rầy nó.

Cứ như vậy, ba ngày sau Lam Long mới tỉnh lại.

Lúc này, cơ thể Lam Long đã đạt đến chiều dài năm mét, vảy trên người càng thêm rực rỡ và cao ngất.

Lục Hi cười vui vẻ, Lam Long ăn quái vật bạch tuộc, hoàn thành một lần trưởng thành. Bây giờ tồn tại giống như quái vật bạch tuộc đã không còn là đối thủ của Lam Long.

Lục Hi và Lam Long bắt đầu nô đùa trong nước, một người một rồng vui chơi thỏa thích,

Bản thân Lục Hi có thể chất của Cự Long, ở trong nước mấy tháng liền cũng không sao, mấy ngày ngắn ngủi đối với anh không thành vấn đề.

Không bao lâu, Lục Hi bỗng nhiên phát hiện ra một hòn đá phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt ở dưới đáy biển, lại còn tỏa ra hàng loạt sóng năng lượng.

Ngay sau đó, Lục Hi lập tức bơi đến.

Đi tới gần anh mới phát hiện đây là một khối ngọc thạch vàng giống như cối xay, phía trên vô cùng bóng loáng, giống như có vật gì thường xuyên ở trên đây.

Anh có chút suy nghĩ, sau đó liền biết đây chính là hang ổ của quái vật bạch tuộc.

Khối ngọc thạch vàng này có thời gian chừng hai ba ngàn năm, nó đã có linh khí, còn quái vật bạch tuộc cả ngày ngồi phía trên đã mở ra linh trí, trở thành bá chủ quanh đây.

Lúc này, Lục Hi mừng rỡ trong lòng, khối ngọc thạch vàng này không phải là nguyên liệu anh đang cần sao.

Thật là đi mòn cả giày sắt mà không tìm thấy, vô tình không tốn sức lại tìm ra.

Anh nhặt ngọc thạch vàng lên rồi ném vào vị trí không gian.
Chương 338: “Mắt mày mù à mà quệt vào xe tao?”

Sau đó, anh chơi với Lam Long hơn một tiếng đồng hồ rồi mới quyến luyến tạm biệt.

Lục Hi nổi lên mặt biển, anh bắt dầu chạy băng băng về phía cửa biển thành phố.

Còn Lam Long thì thò mặt lên, nó vẫn không thôi nhìn theo Lục Hi biến mất rồi mới lặn xuống biển.

Vì Lục Hi đã căn dặn nó phải cố gắng hết sức đừng bị người khác phát hiện, nó vẫn nhớ kỹ.

Cứ như vậy đến buổi sáng hôm sau Lục Hi trở lại cửa biển, ngay sau đó anh mua một tấm vé đường sắt cao tốc đi tới Túc Cam.

Chỉ cần không phải thời gian gấp, Lục Hi cũng không muốn chạy như điên trong thành phố sầm uất, như vậy quá gây sự chú ý.

Khi anh quay trở lại thành phố Thiên Lương thì đã vào buổi trưa, anh dặn dò Liễu Tư Vũ và Chu Tiên Hiền mấy câu. Lục Hi từ chối lời mời ăn cơm, anh lái con xe nát của mình chạy về thành phố Tây Kinh.

Ở trên đường, Lục Hi gọi điện thoại cho Phù Đồ, bảo hắn ta phái người cùng giúp đỡ Hoắc Tư Duệ tiếp quản địa bàn Nam Hồ.

Người nhà họ Vương lúc này đã bị dọa sợ mất mật, chỉ có điều trước kia Nam Hồ là làng du lịch, bây giờ trở thành nơi tư nhân, điều này vẫn cần phải thay đổi trong một khoảng thời gian để mọi người biết và chấp nhận.

Chuyện này Phù Đồ làm tương đối dễ dàng, bởi vì có mấy người bình thường cũng không biết nói lý lẽ, Lục Hi chuẩn bị bảo Phù Đồ đi nói phải trái với bọn họ.

Quay trở lại thành phố Tây Kinh đã là đêm khuya, Lục Hi cũng không về tiệm tạp hóa, mà trực tiếp chạy tới Nam Hồ.

Nam Hồ đã sớm được người của Phù Đồ tiếp quản, lối vào có một đám đàn ông cao to vạm vỡ.

Còn Phù Đồ và Hoắc Tư Duệ đã ở cửa chờ Lục Hi.

Sau khi Lục Hi đến, hai người đón Lục Hi vào, vòng vo một hồi, Lục Hi đã có kế hoạch cụ thể.

Lục này, Hoắc Tư Duệ nói: “Anh Lục, anh gấp gáp muốn mua Nam Hồ làm gì?”

Mặc dù chưa bao giờ hỏi, nhưng cô vẫn luôn tò mò, chuyện này đã xử lý xong, không tốn một phần tiền đã mua được Nam Hồ. Cô vẫn muốn biết Lục Hi muốn làm gì.

Phù Đồ cũng tò mò, nhưng hắn ta biết thân phận của mình nên chỉ yên lặng lắng nghe, nên không có nhắc đến bất kỳ câu hỏi gì.

Lục Hi cười một tiếng nói: “Tôi muốn xây một căn nhà lớn cho chúng ta, để các cô đều ở đó”.

Hoắc Tư Duệ nghe xong, ánh mắt liền sáng lên.

Có thể cùng Lục Hi ở chung, đương nhiên cực kỳ tốt.

Một lát sau, Lục Hi nói: “Được rồi, ngày mai cô còn có việc, cô không cần để ý việc ở đây nữa, để Phù Đồ ở đây là được, chờ tôi làm xong sẽ thông báo cho cô”.

Hoắc Tư Duệ gật đầu, cô biết chắc Lục Hi không thể chỉ vì ở đây, nói về nơi sống thì có chỗ còn thoải mái sang trọng hơn ở đây nhiều, chắc hẳn là có chuyện khác, cô cũng không hỏi nhiều mà tạm biệt Lục Hi trở về nhà.

Sau khi Hoắc Tư Duệ đi, Lục Hi đến bên bờ hồ, anh lấy ngọc thạch vàng ra từ trong vị trí không gian, dùng bàn tay sắc như đao cắt phía trên.

Không bao lâu, năm cái trụ hình lục giác xuất hiện trước mặt Lục Hi.

Anh tiện tay ném mảnh vụn của ngọc thạch vàng vào vị trí không gian, chỗ vật liệu thừa có thể chế tạo một vài pháp khí nhỏ cho đám người Hoắc Tư Duệ đeo, ném đi cũng tiếc.

Ngay sau đó, Lục Hi bắt đầu dùng thần thức khắc lên trên trụ ngọc thạch vàng.

Phù Đồ ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, trong lòng kính nể không thôi với các loại phương pháp của Lục Hi.

Hắn ta cũng rất vui mừng, có chủ nhân như Lục Hi, đi theo anh sau này mình có thể sẽ càng thành công, mà không phải chỉ giới hạn trên con đường làm đại ca.

Lúc này, dưới thần thức của Lục Hi, trên trụ bắt đầu hiện ra một vài đường hoa văn phức tạp đan xen lẫn nhau, trông cực kỳ thần diệu.

Hơn một tiếng sau, một cái trụ mới được hoàn thành, trên trụ khắc đầy chữ giống như một di vật cổ.

Lúc này chỉ nghe thấy một tiếng quát.

“Ẩn!”

Tất cả chữ trên trụ lập tức sáng lóe lên từng trận sáng chói, một lát sau ẩn vào trong ngọc thạch vàng, biến mất không thấy.

Lục Hi lau trán, bắt đầu khắc một trụ khác.

Cứ như vậy, khi anh khắc xong toàn bộ năm trụ thì đã là tám giờ sáng.

Lục Hi đặt toàn bộ trụ hoàn thành vào vị trí không gian, sau đó anh nói với Phù Đồ đã canh gác cả đêm: “Những ngày này anh căn dặn thuộc hạ nói rõ tình hình, khuyên can dễ nghe với các du khách đến trước đó, không cần thiết thì không cần dùng thủ đoạn, biết chưa?”

“Đã biết thưa anh Lục”.

Phù Đồ liền vội vàng gật đầu.

“Ừ, anh đi sắp xếp đi, tôi phải đi ăn cơm đã, đói mấy ngày rồi”.

Nói xong, Lục Hi lái xe đi ra ngoài tìm cơm ăn.

Quả thật là mấy ngày nay anh không ăn cơm, lại bôn ba mệt mỏi liên tục, thật sự là rất đói.

Ra khỏi Nam Hồ, anh tìm một tiệm ăn sáng bên ngoài đường phố, vừa đi vào gọi một đống đồ, Lục Hi liền ăn như hổ đói ăn.

Cơm nước xong xuôi, Lục Hi chuẩn bị trở về Nam Hồ làm công tác cuối cùng.

Chỉ là anh vừa nhìn xe của mình rồi bật cười.

Xe của anh đã bẩn không nhìn ra hình dạng gì, thực sự không thể nhìn nổi.

Lục Hi thở dài, anh lái xe đi tìm chỗ rửa.

Đi lòng vòng một hồi mới tìm thấy tiệm rửa xe.

Lục Hi dừng xe lại, chào hỏi một tiếng.

Nhưng trong tiệm đang có hai chiếc đang rửa, nhất thời liền không có thời gian.

Lục Hi lắc đầu, anh tự lấy một thùng nước, cầm cây lau nhà bắt đầu tự rửa.

Anh còn có việc, thật sự không muốn chờ.

Khi anh đang rửa xe, đột nhiên cây lau nhà trong tay chọc vào chiếc xe bên cạnh vang lên một tiếng “Bộp”.

Lục Hi liếc nhìn, một chiếc Porsche Cayenne bị cửa xe của mình quệt vào rớt một mảng sơn.

“Xui xẻo”, Lục Hi thở dài, anh biết mình sắp tốn tiền rồi.

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên: “Mắt mày mù à mà quệt vào xe tao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK