Lời Lục Hi vừa nói ra, hai tên cường tráng sau lưng Liễu Lâm Đường bắt đầu la mắng.
Còn Liễu Lâm Đường cười ha ha một tiếng: “Thú vị thú vị, tôi thật sự khâm phục lòng can đảm của mấy người”.
“Tôi cũng rất khâm phục lòng can đảm của anh”, Lục Hi cười nói: “Ngay cả người của tôi anh cũng dám động”.
Lúc này, Liễu gia đột nhiên đứng dậy chắp tay nói: “Xem ra anh vẫn không biết tôi là ai, vậy bây giờ tôi nói cho anh biết, tôi chính là người nhà họ Liễu tỉnh Túc Cam. Bây giờ anh hiểu chưa?”
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Liễu gia, Lục Hi chậm rãi nói: “Chẳng trách phách lối như vậy, hóa ra có một tông sư chống đỡ”.
Liễu gia cười ha ha một trận, dùng ánh mắt thương hại nhìn Lục Hi.
Nhà họ Liễu bọn họ thanh danh vang xa ở tỉnh Túc Cam, gia chủ Liễu Bồi Nhiên cảnh giới tông sư đã hùng bá ở Túc Cam nhiều năm. Chính ông ta cũng đã là một cao thủ nội gia của gia tộc độc quyền ở trấn Thương Thư, không ai dám chọc vào.
Một thanh niên vùng khác tới cũng dám nói mạnh miệng như vậy trước mặt hắn ta, quả thật là buồn cười.
“Nhà họ Liễu ở Túc Cam sao?”, Lục Hi cau mày nói.
Liễu gia liếc nhìn rồi lại cười ha ha một trận đáp.
“Chàng thanh niên, biết tông sư là tồn tại gì không? Tông sư là một ngón tay có thể nghiền chết một đám người bình thường. Anh không tưởng tượng nổi uy năng của bọn họ đâu. Tôi khuyên anh hãy ngoan ngoãn đưa tiền ra, nếu không thì anh cũng nằm ở đây giống bọn họ thôi”.
Lúc này, Lục Hi lắc đầu cười nói: “Anh hiểu lầm rồi, tôi không hề sợ, chỉ là tôi đang nghĩ có nên dạy cho Liễu Bồi Nhiên một trận không. Suy cho cùng nhà họ Liễu có một tên bại hoại như anh, ông ta cũng có trách nhiệm rất lớn”.
“Láo xược, tông sư không thể bị bôi nhọ, anh sẽ phải trả giá lớn vì câu nói này”.
Nghe thấy Lục Hi vậy mà dám làm nhục gia chủ Liễu Bồi Nhiên, Liễu Lâm Đường liền giận tím mặt.
Ở toàn bộ tỉnh Túc Cam, ai nhìn thấy gia chủ nhà bọn họ nà không phải khách khí, một thằng ranh con lại dám mạnh miệng nói lời ngông cuồng.
Lúc này, trên hai tay Liễu Lâm Đường hiện ra một tầng chân khí trắng xóa, hắn ta sải bước đến trước mặt Lục Hi, hai tay túm lấy bả vai anh.
Dám làm nhục tông sư, phế Lục Hi trước đã rồi nói, Liễu Lâm Đường không nói hai lời liền xuống tay độc ác.
Lục Hi vẫn tùy ý đứng ở đó, anh lạnh lùng nhìn Liễu Lâm Đường. Khi hai tay của hắn ta sắp túm đến bả vai anh, anh liền cong ngón tay bắn liên tiếp.
Hai đường kình khí bắn vào chính giữa cổ tay Liễu Lâm Đường.
Sau hai tiếng “phựt phựt”, lập tức Liễu Lâm Đường phát ra tiếng kêu gào giống như giết lợn, hai tay mềm nhũn rủ xuống.
Hắn ta kinh hãi nhìn Lục Hi, vội vàng thụt lùi mấy bước, sau khi giữ một khoảng cách an toàn, hắn ta mới không thể tin nổi nhìn hai tay mình.
Hai tay hắn ta từ chỗ cổ tay đều bị bắn thủng hai lỗ lớn, không ngừng chảy máu. Nếu không cầm máu kịp thời, e rằng cũng sẽ mất máu quá nhiều mà chết.
Liễu Lâm Đường chịu đựng đau nhức, vận động chân khí để phong bế huyết mạch hai cánh tay của mình, lúc này mới ngăn không bị mất máu, sau đó hắn ta hung dữ nhìn Lục Hi nói: “Giỏi lắm thằng nhãi, tao coi thường mày rồi, mày đừng có đắc ý, tao chính là người nhà họ Liễu đấy, mày cứ chờ bị băm vằm thành vạn mảnh đi”.
Lúc này, tên đầu trọc và mấy tên thuộc hạ đứng đằng sau Liễu Lâm Đường đều bị dọa đến ngây người.
Liễu gia chính là cao thủ nội gia, sao vừa ra tay liền bị người trẻ tuổi này phế hai tay vậy, mà bọn họ còn không hiểu người này làm sao ra tay được, quả thật không thể tin nổi.
Lúc này, Lục Hi cười nhạt rồi nói: “Chuyện này tôi vẫn chưa quyết định xong. Trong ba ngày mang năm mươi triệu tới tiệm tạp hóa Vong Ưu ngõ Triều Văn đường Đông thành phố Tây Kinh. Nếu không thì chờ lĩnh cái chết đi”.
Liễu Lâm Đường nghe xong liền cười lạnh một tiếng: “Được, còn chưa thỉnh giáo đại danh của các hạ?”
“Không dám, tại hạ tên Lục Thiên Hành”, Lục Hi nhàn nhạt nói.
“Sau này gặp lại”.
Liễu Lâm Đường để lại mấy lời này rồi xoay người rời đi, ba tên thuộc hạ cũng hoảng hốt đi theo.
“Anh Lục, đây là đi tìm cứu binh đó”, Vân Khả Thiên ở bên cạnh nói.
Lục Hi cười nói: “Kệ hắn ta đi, không đánh tới nhà họ Liễu thì không biết đau, bọn họ cũng sẽ không đưa năm mươi triệu ra đâu”.
Biết Liễu Lâm Đường và người của nhà họ Liễu, Lục Hi liền thay đổi chủ ý, mình động vào Liễu Lâm Đường, nhất định Liễu Bồi Nhiên sẽ không chịu bỏ qua, hai người khó tránh khỏi đánh nhau một trận, vậy thì nhân tiện kiếm thêm một khoản thu nhập. Chắc hẳn nhà họ Liễu cũng không thiếu năm mươi triệu đâu, ai bảo Liễu Lâm Đường mở miệng lừa mình trước.
Vân Khả Thiên cười một tiếng rồi không nói gì.
Anh ta gần như có lòng tin mù quáng với Lục Hi, mặc dù biết tông sư rất lợi hại, nhưng nhìn Lục Hi tự tin như vậy, Vân Khả Thiên không chút nghi ngờ Lục Hi có thể đánh bại tông sư.
Lúc này, Lục Hi nhân cơ hội nói: “Lái xe đi, chúng ta đưa Tư Không Trích Tinh về”.
“Được”.
Vân Khả Thiên đáp lại rồi xoay người đi lái xe.
Lúc này, có một giọng nói trong nhà kho cách đó không xa: “Anh ơi, phiền anh thả chúng tôi ra đi”.
Lục Hi liếc nhìn, trong cửa sổ kho hàng lộ ra một cái đầu đang nói chuyện.
Tư Không Trích Tinh yếu ớt nói: “Bọn họ đều là đồng nghiệp của tôi”.
Lục Hi gật đầu, anh đi tới kho hàng bên cạnh và mở cửa.
Mười mấy người liên tục đi ra, ai nấy đều mang vẻ chán nản.
Đa số bọn họ đều là tài xế của những chiếc xe tải này, có mấy người là bảo vệ dưới quyền Tư Không Trích Tinh, tất cả đều bị Liễu Lâm Đường nhốt lại.
Những người này sau khi ra ngoài, một người trong đó dẫn đầu đội nói với Lục Hi: “Thưa anh, may mà có anh, nếu không phải là anh thì không biết chúng tôi còn bị nhốt đến bao giờ”.
Lục Hi cười nói: “Không cần khách khí”.
Người dẫn đội thở dài một tiếng, anh ta nhìn Tư Không Trích Tinh nói: “Tôi đã nói mà, bảo anh không cần tranh chấp với đám người kia, bây giờ thành như vậy thì phải làm sao đây”.
Người dẫn đội vừa than thở vừa xoa tay, dáng vẻ rất lo lắng.
Anh ta là người dẫn đội của đội xe này, xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ta phải có trách nhiệm.
Lúc này, Lục Hi nói: “Đừng sốt ruột, các anh không cần phải để ý đến chuyện của Tư Không Trích Tinh, cứ giao cho tôi là được, các anh tiếp tục làm việc đi”.
Dẫn đội nghe xong liền lộ vẻ vui mừng, có người muốn dọn dẹp cục diện rối rắm này, vậy cũng tốt.
Đúng lúc đó, Vân Khả Thiên lái xe đi vào, anh ta xuống xe nói: “Xem ra đám người đều bị dọa sợ nên chạy sạch rồi”.
Lục Hi nghe xong liền nói với dẫn đội: “Tôi thấy các anh sẽ không gặp trở ngại gì đâu, cứ yên tâm lái xe là được”.
Chương 305: “Tôi cũng có thể tu luyện sao?”
Người dẫn đội nghe xong, anh ta liên tục nói cảm ơn với Lục Hi, sau khi phân phó mọi người lên xe, chiếc xe nổ máy chậm rãi rời đi.
Hàng hóa đội xe vận chuyển không thể trì hoãn được, họ đã chậm trễ ở đây một ngày, nếu muộn thêm thì không thể giao hàng đúng hạn được, vậy thì sẽ mất một khoản tiền lớn.
Nhìn thấy mọi người rời đi, Lục Hi nhẹ nhàng ôm lấy Tư Không Trích Tinh. Vân Khả Thiên vội vàng mở cửa sau xe, anh đặt Tư Không Trích Tinh vào, sau đó cùng Vân Khả Thiên lên xe, chiếc xe chậm rãi đi về phía thành phố Tây Kinh.
Trên đường đi, Lục Hi quay đầu nhìn Tư Không Trích Tinh nói: “Thật quá mất mặt, để người ta đánh thành như vậy, nói ra tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào”.
Tư Không Trích Tinh mang biểu cảm đầy đau khổ, anh ta nói: “Đại ca, bây giờ tôi đau lắm, vậy mà anh còn nói lời châm chọc. Hay là anh dạy tôi mấy chiêu lợi hại, về sau đảm bảo sẽ không làm mất mặt anh đâu”.
Mặc dù Tư Không Trích Tinh là người tu hành, nhưng công pháp anh ta tu luyện cũng không thiên về đánh nhau. Theo như phân chia của tu chân giới cũng chỉ là luyện khí sơ kỳ, tương đương với võ giả ngoại gia.
Nếu thật sự phải đánh nhau, ngay cả võ giả ngoại gia anh ta cũng không bằng. Dù sao võ giả còn có võ kỹ trên người, anh ta thì chẳng có bất cứ thủ đoạn gì có thể dùng để tranh đấu.
Lục Hi không nói nữa, anh bắt đầu suy tư.
Cứ như vậy, mấy tiếng sau, ba người trở lại tiệm tạp hóa.
Đặt Tư Không Trích Tinh lên ghế sofa, Lục Hi liền đi lên tầng hai, ngay sau đó anh mở đàn tế Long Thần.
Khi anh đặt dược máu lên chính giữa đàn tế, một luồng sức mạnh mông muội lại một lần nữa hạ xuống, dược máu chuyển hóa thành thần ân.
Nhìn thần ân tràn đầy đồng hồ cát, đầu tiên Lục Hi đổi một hộp cao Cửu Chuyển Đoạn Tục, sau đó lại đổi hai viên đan Thối Thể, thần ân cũng đã dùng hết.
Lục Hi lắc đầu, vốn dĩ thần ân lần này đủ để anh đổi một viên đan Thối Thể và một loại vật phẩm khác, nhưng vì trị thương cho Tư Không Trích Tinh, anh chỉ đành lựa chọn cách thức đổi như vậy.
Nhưng lúc này Lục Hi đã học được cách kiềm chế bản thân mình rồi, anh không nhìn vào mấy thứ đồ bây giờ mình không cần dùng đến, chỉ tìm thứ mình cần, sau đó lập tức đổi để tránh cho bản thân không chịu nổi cám dỗ.
Thần ân đã dùng xong, Lục Hi cũng ra khỏi đàn tế Long Thần.
Sau khi xuống tầng, Lục Hi đặt cao Cửu Chuyển Đoạn Tục lên bàn trà, tiếp đó anh nói với Tư Không Trích Tinh: “Cố chịu, đừng cử động”.
Tư Không Trích Tinh gật đầu.
Ngay sau đó, Lục Hi dùng hai tay nối đoạn xương gãy của Tư Không Trích Tinh, anh ta đau đớn những vẫn cố cắn răng không nhúc nhích, cố không nói một tiếng.
“Kiên cường đấy”, ngay sau đó anh nói với Vân Khả Thiên: “Bôi thuốc này đi”.
Vân Khả Thiên cầm cao Cửu Chuyển Đoạn Tục lên, anh ta mở hộp bôi thuốc cho Tư Không Trích Tinh, cũng coi như thành thạo. Một lát sau, anh ta đã hoàn thành công việc của mình.
Cao thuốc màu trắng vừa bôi lên vết thương của Tư Không Trích Tinh, một cảm giác thoải mái mát lạnh truyền khắp toàn thân, Tư Không Trích Tinh thoải mái đến mức suýt chút nữa rên rỉ.
Lúc này, Lục Hi nói: “Tôi cho hai người tự tìm một công pháp để tu luyện, hai người cố gắng luyện tập, về sau ra ngoài đừng làm mất mặt tôi nữa”.
Hai người nghe xong, mặt liền lộ vẻ vui mừng.
Vân Khả Thiên nhanh nhẹn nói: “Anh Lục, tôi cũng có thể tu luyện sao?”
“Ông già nhà anh đích thân mở miệng, vòng vo nói nhiều như vậy, tôi cũng không muốn mất mặt đâu, cho dù không được cũng phải khiến anh làm được”, Lục Hi tức giận nói.
Vân Khả Thiên nghe xong liền có chút ngượng ngùng, chuyện này đương nhiên là anh ta biết. Anh ta cũng mong có một ngày mình có thể đi theo Lục Hi học kỹ năng trở thành người lợi hại, nhưng khi ngày đó thật sự đã đến thì anh ta lại có chút không biết làm sao.
Đúng lúc này, hai người chỉ cảm thấy một trận hôn mê trong đầu, ngay sau đó một luồng tin tức tràn vào đầu bọn họ.
“Thanh Lôi quyết!”
Trong đầu Tư Không Trích Tinh xuất hiện bộ công pháp này.
Còn ở trong đầu Vân Khả Thiên lại xuất hiện bộ công pháp tên là “Trường Sinh quyết”.
Cùng với tu luyện, Thanh Lôi quyết sẽ khai triển ra rất nhiêu pháp thuật hệ sấm sét, khi đánh nhau sẽ vô cùng lợi hại. Lục Hi tin rằng Tư Không Trích Tinh chỉ cần có chút thành tựu thì có thể quét sạch đối thủ từ dưới cảnh giới tiên thiên.
Mà Trường Sinh quyết đúng như tên gọi có thể trường sinh. Nghe nói công pháp này tu luyện đến cuối mặc dù không có thần thông gì lớn, nhưng có thể sống mãi không chết, cũng là một công pháp cao cấp.
Tư Không Trích Tinh đã là một người tu hành, không cần Lục Hi nói nhiều, anh ta tự tu luyện được.
Nhưng Vân Khả Thiên hoàn toàn là tay ngang, vậy nên còn cần đến sự giúp đỡ của anh.
Lục Hi đi tới bên cạnh Vân Khả Thiên, anh nói: “Công pháp này tu luyện đến cuối có thể suốt đời không chết, lợi hại chứ?”
Vân Khả Thiên nhận thức được bí ẩn của Trường Sinh quyết, thật không dám tin còn có công pháp thần kỳ như vậy.
Trường sinh bất tử, ôi trời ơi không phải giống như thần tiên sao?
Đúng lúc này, một tay Lục Hi truyền sau lưng anh ta, anh nói: “Nhớ kỹ con đường chân khí chuyển động, sau này dựa vào chính anh đấy”.
Vân Khả Thiên hoàn toàn không có nền tảng, muốn tu luyện còn cần phải qua được cửa ải dẫn khí vào cơ thể này.
Ngay sau đó, Lục Hi thúc giục pháp lực trong cơ thể, anh bắt đầu chậm rãi chuyển vào cơ thể Vân Khả Thiên, giúp anh ta cảm nhận linh khí ngoại giới.
Vân Khả Thiên không dám khinh thường chút nào, tinh thần chăm chú cảm nhận luồng sức mạnh kia đang lưu động trong cơ thể.
Chương 306: Thu thập chút tài liệu về Lục Thiên Hành
Bắt đầu từ đan điền, một luồng sức mạnh theo kinh mạch di động toàn thân, Vân Khả Thiên cũng dần dần cảm nhận được bên ngoài cơ thể của mình đang có một luồng khí tức vô cùng thoải mái, theo sự chuyển động sức mạnh trong cơ thể hấp thụ bọn chúng vào.
Sau khi vận chuyển mấy tuần, Lục Hi chậm rãi rút lui sức mạnh của mình. Vân Khả Thiên vẫn còn đang ngồi thiền, bắt đầu hút một luồng sức mạnh cực kỳ yếu ớt vào trong cơ thể, dựa theo cách của Lục Hi di chuyển qua lại trong người.
Luồng sức mạnh này thật ra chính là linh khí, chỉ là linh khí trên trái đất bây giờ vô cùng mỏng manh, tu luyện rất khó khăn.
Nhưng có sự trợ giúp của Lục Hi, Vân Khả Thiên thuận lợi vượt qua cửa ải dẫn khí vào cơ thể, có thể tự tu luyện được rồi, còn đạt được đến trình độ nào thì hoàn toàn dựa vào anh ta.
Mà lúc này Tư Không Trích Tinh cũng đã chuyển động Thanh Lôi quyết bắt đầu tu luyện, anh ta đã hoàn toàn đắm chìm trong đó.
Lục Hi nhìn hai người, sau đó anh ném toàn bộ hai viên đan Thối Thể vào miệng, nuốt ực xuống.
Không bao lâu mặt anh đỏ ửng giống như uống say, anh ngã xuống sofa ngủ thiếp đi.
…
Lúc này, trong một ngôi biệt thự ở thành phố Thiên Lương tỉnh Túc Cam.
Liễu Lâm Đường hai tay quấn băng vải buông thõng hai bên, ông ta đang quỳ xuống đất.
Trước mặt ông ta có một ông già nhìn khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi đang ngồi ngay ngắn.
Ông già mặc một bộ đồ thời Đường vải gấm đỏ thẫm, mặt ông ta không tức giận nhìn Liễu Lâm Đường, phía sau ông ta còn có mười mấy người đứng sừng sững, khí chất bất phàm.
“Đồ vô dụng, để người ta phế hai tay rồi còn không biết xấu hổ tới gặp tôi”.
Ông già kia chính là gia chủ của nhà họ Liễu ở Túc Cam – Liễu Bồi Nhiên cao thủ tông sư.
Lúc này, ông ta đầy tức giận nhìn Liễu Lâm Đường, người của gia tộc mình lại bị người khác phế hai tay, điều này quả thật là nỗi nhục nhã của một tông sư như ông ta.
Bây giờ Liễu Lâm Đường lại liên tục dập đầu nói: “Gia chủ, lúc ấy tôi đã nói tên của ông, nhưng cái tên Lục Thiên Hành không những không tôn kính, còn nói ngay cả ông cũng phải chịu trừng trị. Tôi không phục mới ra tay, bản lĩnh của tôi không bằng người ta tôi thừa nhận, nhưng uy danh của ông không thể bị tổn thương”.
Nghe thấy lời của Liễu Lâm Đường, Liễu Bồi Nhiên biết lời của hắn ta hoàn toàn không thành thật. Nhưng nói thế nào thì Liễu Lâm Đường là người trong tộc của ông ta, muốn động vào hắn ta thì vẫn phải được sự đồng ý của gia chủ.
Nhưng quả thật là Liễu Lâm Đường không đúng, vậy thì đương nhiên ông ta sẽ ra tay trừng phạt chứ không để cho một người ngoài động vào.
Nhưng đối phương không kêu một tiếng, biết rõ Liễu Lâm Đường là người của ông ta, lại còn dám phế hai tay hắn ta, vậy là không để tông sư ông ta vào trong mắt.
“Gia Đống, đi thu thập chút tài liệu về Lục Thiên Hành này, để xem lai lịch hắn ta thế nào”, Liễu Bồi Nhiên nói với một người đàn ông đeo kính phía sau lưng.
Người đàn ông trung niên được gọi là Gia Đống đáp lại một tiếng rồi bắt đầu đi sang một bên gọi điện.
Nhà họ Liễu ở Túc Cam chính là một đại gia tộc siêu cấp, người trong gia tộc trải rộng các nghề.
Có từ làm chính trị, buôn bán, mở võ quán, v.v…
Một cuộc điện thoại của Liễu Gia Đống gọi đi, lập tức không biết có bao nhiêu người bắt đầu thu thập tài liệu về người tên Lục Thiên Hành ở thành phố Tây Kinh từ khắp các phương diện.
Nửa tiếng sau, Liễu Gia Đống nhận được mười mấy cuộc điện thoại phản hồi.
Một lát sau, ông ta đi tới trước mặt Liễu Bồi Nhiên nói: “Gia chủ, Lục Thiên Hành này không rõ lai lịch, hơn một năm trước đã mở một tiệm tạp hóa ở Tây Kinh, đồng thời có một lần công khai quyết đấu với Hoàng Chân nhà họ Hoàng, đánh bại Hoàng Chân, có thể xác định là cảnh giới bán bộ tông sư. Hơn nữa có mối quan hệ phức tạp với tập đoàn Giai Mĩ”.
Liễu Bồi Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve ghế ngồi, ông ta cười lạnh nói: “Bán bộ tông sư chẳng trách lại phách lối như vậy. Nhưng e rằng hắn ta cũng không biết uy lực thực sự của tông sư, đưa cho hắn ta một tấm thiệp mời, đồng thời thông báo cho giang hồ ba ngày sau tôi sẽ hẹn đấu với Lục Thiên Hành ở chùa Tháp Nhĩ”.
“Đã biết thưa gia chủ”, Liễu Gia Đống đáp lại.
Lúc này Liễu Bồi Nhiên trầm giọng nói: “Dám động vào người nhà họ Liễu, thật sự là đâm đầu vào chỗ chết, tưởng tông sư này của tôi là giả sao, lần này tôi sẽ lại nói cho giang hồ biết thế nào là tông sư không thể nhục nhã”.
Nghe thấy lời này, trên mặt Liễu Lâm Đường lộ ra một nét cười thâm độc.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Hi ngáp một cái rồi tỉnh giấc.
Vân Khả Thiên mặt đầy hưng phấn đứng bên cạnh, tinh thần sung mãn, khí chất toàn thân đều tăng lên.
Lục Hi cười một tiếng, anh đứng dậy nói: “Xem ra anh thu hoạch được không nhỏ”.
Vân Khả Thiên hưng phấn nói: “Còn phải cảm ơn anh Lục, từ nay về sau, tôi cũng là người tu hành rồi”.
Lục Hi thấy vậy liền trầm giọng nói: “Chuyện tu hành đừng nhắc tới với người ngoài. Trên thế giới này có quá nhiều chuyện anh không biết, đừng để bản thân tự rước lấy phiền phức không cần thiết”.
Nhìn thấy Lục Hi mặt đầy nghiêm túc, Vân Khả Thiên lập tức nói: “Anh yên tâm anh Lục, tôi tuyệt đối sẽ không nói với người ngoài”.
Lục Hi gật đầu sau đó quét mắt nhìn một vòng tiệm tạp hóa, anh cau mày nói: “Tư Không Trích Tinh đâu?”
“Anh ta ấy hả, buổi sáng tỉnh dậy, vết thương đã khỏi, bây giờ không biết chạy đi đâu”, Vân Khả Thiên cười nói.
Lục Hi lắc đầu, bắt đầu rửa mặt.
Anh vừa rửa mặt xong, thấy Tư Không Trích Tinh xách túi lớn túi nhỏ đồ ăn sáng chạy vào.
Vừa nhìn thấy Lục Hi, Tư Không Trích Tinh liền nói: “Lão đại, đây là đồ đứa em này tặng anh, anh cứ thoải mái ăn cho đủ no”.
Lục Hi thấy vậy liền mắng: “Con mẹ nó, người khác biếu lão đại toàn là vàng bạc, mẹ nó chỉ một bữa ăn sáng thì đuổi ông đây đi sao?”
“Cái này là do không có tiền mà, đợi sau này có tiền rồi tôi sẽ cố gắng biếu tặng anh”, Tư Không Trích Tinh lúng túng nói.
Chương 307: Thư thách đấu
Lục Hi nhìn thấy bữa sáng cũng chẳng buồn để ý đến anh ta, anh mở túi ra bắt đầu ăn.
Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên đeo kính chậm rãi đi vào, ông ta mở miệng hỏi: “Xin hỏi ai là anh Lục Thiên Hành”.
Trong miệng Lục Hi đang nhét bánh bao, anh nói mơ hồ không rõ: “Chính là tôi”.
Người tới lấy ra một tấm thiệp đỏ từ trong túi ra đặt trước mặt Lục Hi nói: “Gia chủ Liễu Bồi Nhiên của nhà họ Liễu hẹn đấu với anh Lục lúc mười hai giờ đêm vào ba ngày sau ở chùa Tháp Nhĩ ở Thiên Lương, mong anh Lục đến nơi hẹn đúng giờ”.
Lục Hi không cả ngẩng đầu, anh đáp: “Biết rồi”, sau đó tiếp tục ăn bánh bao.
Người đàn ông đeo kính lắc đầu nhìn Lục Hi rồi xoay người rời đi.
Sau khi người đàn ông đi, Vân Khả Thiên cầm thiệp lên nhìn, anh ta chậc chậc nói: “Lợi hại quá, đây là thư thách đấu”.
“Đại ca, Liễu Bồi Nhiên là một tông sư, anh có thể đánh nổi ông ta không?”, Tư Không Trích Tinh có chút lo lắng hỏi.
Lục Hi liếc nhìn anh ta rồi nói: “Không được cũng phải được, cậu gây ra chuyện, dù sao đại ca cũng phải giải quyết cho cậu”.
Tư Không Trích Tinh cau mày nói: “Đại ca, đối phương là một tông sư đó, chuyện này không đùa được đâu”.
“Vậy cậu cầm năm mươi triệu ra cho người ta đi, tôi đi xin lỗi, chuyện này coi như xong”, Lục Hi nói.
Tư Không Trích Tinh nghe thấy lời này liền nhảy cẫng lên, anh ta đáp: “Tôi đào đâu ra năm mươi triệu”.
“Vậy thì chấm dứt, phí lời nhiều như vậy làm gì”, Lục Hi không vui nói.
Lúc này, chuyện Liễu Bồi Nhiên hẹn chiến với Lục Thiên Hành giống như một cơn lốc, nhanh chóng truyền ra hai tỉnh Tây Bắc và Túc Cam.
Mỗi lần tông sư ra tay thì đều là chuyện lớn ở giang hồ, có thể gặp mà không thể cầu, tin tức này nhanh chóng trở thành đề tài nóng trong giang hồ.
Lúc này, tông sư của võ đạo Tây Bắc Lâm Tiêu ở trong biệt thự của mình nghe thuộc hạ đang báo cáo tin tức này.
Sau khi nghe xong, Lâm Tiêu cười nói: “Cái tên Liễu Bồi Nhiên này thật sự là đâm đầu vào chỗ chết, lại còn dám khiêu chiến với cậu Lục. Ông ta vẫn tưởng rằng tông sư vô địch hả”.
Trước kia Lâm Tiêu cũng đã từng cho rằng tông sư chính là sự tồn tại vô địch, nhưng Lục Hi khiến ông ta nhận thức sâu sắc rằng đây chẳng qua là chuyện cười mà thôi. Bây giờ ông ta thấy Liễu Bồi Nhiên buồn cười giống như bản thân mình trước kia.
Lục Hi đã vượt qua tồn tại tông sư, sâu không lường được, khiêu chiến anh chính là tự đâm đầu vào chỗ chết.
Hơn nữa Liễu Bồi Nhiên còn gióng trống khua chiêng, giống như sợ người khác không biết, đương nhiên Lâm Tiêu biết dụng ý của ông ta.
Đơn giản chính là muốn khoe khoang một chút uy năng của tông sư trước mặt đồng đạo giang hồ, hạ thấp người khác để mình nở mày nở mặt mà thôi. Nhưng Lâm Tiêu biết lần này Liễu Bồi Nhiên sắp tát vào mặt mình rồi.
Cậu Lục cũng không phải tông sư có thể chống đỡ được.
Sau khi Lâm Tiêu nghe xong, ông ta nói với mấy thành viên nòng cốt của gia tộc mình: “Sắp xếp xe, chúng ta mau chóng tới chùa Tháp Nhĩ trước để trợ giúp cho cậu Lục”.
Lúc này, một thành viên nhà họ Lâm ở bên cạnh nói: “Gia chủ, chúng ta có cần nhắc nhở Liễu Bồi Nhiên không? Dù sao đều là tông sư, trước kia ông ta cũng có mối quan hệ tốt với chúng ta”.
Lâm Tiêu nghe thấy lời này liền lập tức nói: “Không cần, dám khiêu chiến cậu Lục, đó là tự tìm đường chết. Nếu chúng ta nhiều lời mà bị cậu Lục biết, một khi cậu ấy giận dữ thì ai có thể chịu đựng được lửa giận của cậu ta”.
Nghe thấy lời này, người đó lập tức không nói thêm gì nữa, anh ta cũng là người có liên quan ngày hôm đó, thần uy của Lục Hi còn sờ sờ trước mắt. Nghĩ đến đây, toàn thân anh ta run lên, lửa giận của cậu Lục quả thật không ai có thể chịu nổi.
Ở trong tiệm tạp hóa, đám người Lục Hi ăn sáng xong, Tư Không Trích Tinh dọn rác rồi nằm trên sofa.
Lục Hi thấy vậy liền nói: “Cậu không cần đi làm sao?”
“Tôi lại bị đuổi rồi”, Tư Không Trích Tinh buông tay nói.
Lục Hi thở dài đáp: “Ngay cả bảo vệ cậu cũng không làm nổi, cậu nói xem cậu còn có thể làm gì?”
“Tôi sẽ đi trộm đồ”, Tư Không Trích Tinh nói khoác mà không biết ngượng.
“Không biết xấu hổ”, Lục Hi không vui nói.
Tư Không Trích Tinh mặt không có gì đáng kể.
Sau đó Vân Khả Thiên và Tư Không Trích Tinh đều đắm chìm ở trong tu luyện, mà Lục Hi vẫn ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Thời gian ba ngày bất giác trôi đi.
Sáng sớm hôm đó, Lục Hi rửa mặt xong, ba người đi ăn bữa sáng, sau khi quay về đã hơn mười giờ, Lục Hi nói: “Thời gian cũng đến rồi, chúng ta cũng nên xuất phát thôi, đi muộn người ta sẽ cười nhạo đấy”.
Vân Khả Thiên không thành vấn đề gật đầu nói: “Vậy chúng ta đi thôi”.
Tư Không Trích Tinh còn mang dáng vẻ lo lắng, anh ta nói: “Đại ca, hay là trốn đi, tông sư không phải trò đùa đâu, sẽ xảy ra án mạng đấy”.
Lục Hi khinh thường nói: “Muốn trốn thì cậu tự trốn đi, ông đây không có thói quen đó”.
Vân Khả Thiên nghe vậy liền cười trộm.
Lúc này, Lục Hi xoay người ra tiệm tạp hóa, Vân Khả Thiên đuổi sát theo sau.
Tư Không Trích Tinh ở phía sau than thở một tiếng rồi cũng theo ra ngoài.
Anh ta muốn trốn đi, nhưng cái tên đầu sắt Lục Hi này cứng rắn không làm được gì. Chuyện do anh ta gây ra, trốn một mình sẽ bị hai tên kia cười nhạo.
Ba người ra cửa rồi lên xe của Vân Khả Thiên đi thẳng đến thành phố Thiên Lương tỉnh Túc Cam.
Thành phố Thiên Lương và thành phố Tây Kinh cách nhau hơn tám trăm cây số, lái xe mất khá nhiều thời gian.
Sau khi lên xe, Lục Hi bắt đầu ngủ, Tư Không Trích Tinh nhìn Lục Hi ngủ say, anh ta âm thầm lắc đầu, anh ta nghĩ mà không hiểu sao gan đại ca mình lớn như vậy, đối diện với khiêu chiến của một tông sư, anh lại có thể ngủ ngon lành. Thật sự không biết anh đang nghĩ gì nữa.
Nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra trong chuyến đi này, đọc dường đi Tư Không Trích Tinh đều than thở, Vân Khả Thiên nghe mà thấy phiền.
Sau mười tiếng đồng hồ, xe đã xuống cao tốc thành phố Thiên Lương.
Lúc này, Lục Hi cũng tỉnh dậy, ba người ăn cơm tối, ở đây cách đền Tháp Nhĩ còn hơn một trăm cây số, vẫn phải đi thêm một khoảng nữa.
Cơm nước xong, Tư Không Trích Tinh vẫn rên rỉ than thở, Vân Khả Thiên quả thực không nghe nổi nữa, anh ta nói: “Xin anh đừng lải nhải nữa được không”.
Tư Không Trích Tinh nhìn Vân Khả Thiên, anh ta đáp: “Aiz, đại ca cố chấp, anh cũng cố chấp như vậy sao? Đối phương chính là tông sư đấy, các anh không biết sợ sao?”
“Sợ cái rắm, ông ta có thể ăn được tôi sao”, Vân Khả Thiên vừa lái xe, anh ta không vui nói.