Trương Ngọc Kỳ ngơ ngác gật đầu, sau đó quản gia rời đi.
Lúc này chính giữa hoa viên có một quảng trường nhỏ được bài trí rất đẹp mắt, đồ ăn thức uống đa dạng được bày trí đầy trên mấy chiếc bàn ăn dài.
Gần một trăm người có mặt ở quảng trường, cứ ba năm người tụ tập thành từng tốp nói chuyện cười đùa, quả thực là một buổi yến tiệc xa hoa quyền lực.
“Đi thôi, đừng chỉ đứng đó nhìn nữa”, Lục Hi mỉm cười nói với Trương Ngọc Kỳ.
Trương Ngọc Kỳ hít một hơi thật sâu rồi đi về phía trước.
Không lâu sau hai người đã đến mép quảng trường, phục vụ tinh mắt nhanh nhẹn mang sâm panh đến, mỗi người tự cầm một ly rồi nhìn vào đám đông muôn hình muôn vẻ trước mắt.
Lục Hi thoáng quét mắt một vòng đã thấy hai người Thần Hi Quân cùng Nhan Phi Hoa mặc váy dạ hội thướt tha tay cầm sâm panh đang tán gẫu với các vị khách khác.
Tối nay cả hai đều trang điểm rạng rỡ tươi đẹp, từ trong ngôn từ và cử chỉ đều lộ ra sự tự tin mà điềm đạm.
Lục Hi cười thầm, xem ra hai người họ đều đã có một khoảng thời gian vui vẻ tại đây.
Về phần Trương Ngọc Kỳ còn đang dõi mắt nhìn những người ở quảng trường với biểu cảm biến ảo không ngừng.
Chỉ với một cái liếc mắt cô ta đã nhìn thấy bảy tám vị đạo diễn nổi tiếng, bọn họ đều là những ‘bảo chứng phòng vé’, những bộ phim mà họ quay dựng đều tạo được bảo đảm kép cả về tiếng vang dư luận cùng doanh thu.
Ngoài ra còn có hơn chục ngôi sao đang trò chuyện trong đó, họ đều là những tên tuổi hàng đầu nhà nhà biết đến của Hong Kong và Cảng Đài.
Cô ta đều nhận ra những người này, đáng tiếc không có một ai biết đến cô.
Cô ta đứng bất động trong một góc, từ đầu đến cuối vẫn không dám đi về phía đám đông.
“Sao thế, lại sợ rồi?”, Lục Hi buồn cười hỏi.
Trương Ngọc Kỳ gật đầu: “Có chút sợ hãi, tôi vẫn cảm thấy bản thân không nên tới đây”.
“Không sao đâu, tôi dẫn cô đi, chắc chắn sẽ có thu hoạch bất ngờ”, Lục Hi cam đoan.
Trương Ngọc Kỳ đảo mắt nhìn anh một cái chỉ nói: “Anh cái người này nếu bỏ đi tính khoe khoang thực ra cũng không tồi mà”.
Có thể nói mỗi một người ở đây đều là nhân vật lớn, cô căn bản không tin Lục Hi sẽ quen biết với một người nào đó.
Lục Hi cười hờ hững nói: “Theo tôi đi, đứng ở chỗ này cũng không có tác dụng gì”.
Nói rồi Lục Hi đi thẳng về phía đám đông trước mặt, trong khi Trương Ngọc Kỳ sau một hồi do dự cũng đi theo sau.
Hai người vừa hòa vào đám đông liền có một người đàn ông trung niên mặc âu phục thẳng thớm bước tới trước người Trương Ngọc Kỳ, ánh mắt ông ta nhìn thẳng về phía Trương Ngọc Kỳ, nho nhã nói:
“Cô gái xinh đẹp à, tôi cảm thấy cô có chút quen mắt do đó đến đây chào hỏi một chút, cô không phiền chứ?”
Thái độ của người đàn ông vô cùng lịch thiệp, trong lòng Trương Ngọc Kỳ lúc này đã vui mừng khôn xiết như có con nai đang nhảy loạn, cô tự hỏi không lẽ vận may của bản thân thực sự tới rồi sao, vừa đặt chân tới liền có người nhận ra mình rồi?
“Đương nhiên là không rồi, xin hỏi ông là?”
Người đàn ông nghe vậy thuận tay rút ra một tấm danh thiếp đưa tới cho Trương Ngọc Kỳ nói: “Tôi là Vương Bính Lâm, giám đốc điều hành của Công ty giải trí Lôi Đình, xin được chỉ giáo nhiều hơn”.
Hai mắt Trương Ngọc Kỳ lập tức sáng rực, Công ty giải trí Lôi Đình, là công ty điện ảnh mới nổi ở Hồng Kông và Cảng Đài trong những năm gần đây, công ty này đã phát hành một số bộ phim, đều khá thành công và có danh tiếng, đây cũng được tính là một công ty không tệ rồi.
Nhìn vẻ mặt này của Trương Ngọc Kỳ, Vương Bính Lâm thầm cười trong lòng.
Ngay khi cô cùng Lục Hi còn đang ở trong góc nhỏ trao đổi, ông ta đã chú ý tới.
Xét về nhan sắc và vóc người, Trương Ngọc Kỳ không hề thua kém các ngôi sao hạng nhất nên không có gì để nói.
Còn Vương Bính Lâm cũng đã lăn lộn trong giới giải trí một khoảng thời không ngắn, mắt nhìn người cũng vô cùng tinh chuẩn.
Chỉ cần nhìn thoáng qua Trương Ngọc Kỳ sợ hãi rụt rè, thực ra vô cùng luống cuống, hơn nữa cũng rất lạ mắt hoàn toàn có thể xác định cô không phải là minh tinh gì đó, một câu quen mắt kia của ông ta đơn thuần là để lôi kéo làm quen.
Từ một điểm này ông ta cũng nhìn ra được Trương Ngọc Kỳ đến đây là có mục đích nhất định.
Do đó khi thấy cô bước ra ông ta ngay lập tức tiến lên bắt chuyện.
Trong ngành công nghiệp này có quá nhiều cô gái giống như Trương Ngọc Kỳ muốn trèo lên vị trí cao, còn Vương Bính Lâm dựa vào mắt nhìn ‘cay độc’ cùng kỹ thuật diễn xuất điêu luyện của bản thân đã lừa gạt không ít cô gái xinh đẹp, lợi dụng giấc mộng ngôi sao của họ để hưởng thụ rất nhiều ‘hoan lạc’ nam nữ.
Từ ánh nhìn đầu tiên, Vương Bính Lâm đã cảm thấy Trương Ngọc Kỳ không có gì khác biệt so với những cô gái khác, gần như đã là con mồi nằm gọn trong tay ông ta.
Lúc này chỉ thấy Vương Bính Lâm hỏi: “Cô Trương, vị bên cạnh cô là?”
“Anh ấy là vệ sĩ của tôi”, Trương Ngọc Kỳ hơi đỏ mặt nói.
Vương Bính Lâm gật gật đầu, ngoài mặt xem ra cũng không có gì khác thường nhưng trong lòng lại cười lớn không thôi.
Lục Hi ăn mặc giản dị, vừa nhìn đã biết là người Trương Ngọc Kỳ kêu tới để phô trương thanh thế, tuy nhiên ông ta đương nhiên sẽ không nói toạc ra mà bắt đầu cùng cô tán gẫu.
Thực ra bản thân ông ta cũng hòa nhập không được tốt lắm, ở nơi đây ông ta căn bản không thể đáp lời với ai.
Mục đích ông ta đến đây chỉ là lượn lờ trước mắt những ông lớn kia coi như chuẩn bị, tương lai cũng dễ làm việc hơn. Thêm một điều nữa là nếu có con mồi nào xuất hiện thì vậy cũng quá tốt rồi, không ngờ còn thực sự giúp ông ta tìm được mục tiêu.
Đúng lúc này Lục Hi lên tiếng: “Hai người nói chuyện đi, tôi có vài người quen cũng ở đây, tôi qua đó chào hỏi đây”.
Thấy có người tìm tới Trương Ngọc Kỳ, Lục Hi cũng tạm thời gác lại sự sắp xếp của mình cho cô ta, nếu cô có thể tự chủ phát triển cũng là một chuyện tốt.
Anh không dễ dàng gì mới tới một lần, cũng rất muốn gặp mặt Thần Hi Quân, bởi trước đây anh rất yêu thích các bộ phim của cô ấy, là một người hâm mộ của cô. Còn có Nhan Phi Hoa, cô gái kiên cường khí khái này cũng để lại ấn tượng sâu đậm cho anh, Lục Hi cũng muốn biết được tình hình dạo gần đây của cô.
Tuy nhiên Vương Bính Lâm vừa nghe được lời này của Lục Hi sắc mặt ông ta liền tối sầm lại nói:
“Đây là nơi cậu có thể chạy lung tung sao? Những nhân vật kia không giàu có quý, đều là người có thân phận hiển hách, nếu cậu chạy loạn, va đụng phải người nào đó, đến lúc đó chọc phải phiền toái liên lụy tới cô Trương thì phải làm thế nào, lúc đó ngay cả tôi cũng không dám tùy tiện buông lời đâu”.