Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Phương nghe vậy liền vội vàng xua tay, bà ta cũng biết bản thân mình thấp cổ bé họng, em gái cũng sẽ không coi mình ra gì, nhưng chuyện phát triển đến mức này, mình không nói lời nào sao được.

Lúc này, ánh mắt Lục Hi dần lạnh xuống, hai người này hèn hạ vô sỉ còn vượt xa khỏi sức tưởng tượng của anh, lại còn quy chụp cho mình là tên lừa đảo, ngược lại anh muốn xem xem lát nữa hai người này làm sao giải quyết được.

Lúc này, Tần Lam nhìn sắc mặt Lục Hi, ngược lại vui vẻ.

Sinh tử cùng Lục Hi nhiều năm, đức hạnh Lục Hi thế nào cô ta đều rất rõ, điều này chứng tỏ Lục Hi đã nổi giận thật sự, vì vậy cô ta mới yên tâm chuẩn bị xem kịch vui.

Mà Cốc Tuyết ở bên cạnh dùng hết sức kéo vạt áo của Tần Lam, nhưng Tần Lam đã nắm tay cô ấy, tỏ ý không cần để ý.

Không bao lâu, cửa phòng VIP được đẩy ra, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi mặc đồng phục dẫn theo hai thuộc hạ đi vào.

Ông ta vừa tiến vào liền hỏi: “Cục trưởng Tiền, xảy ra chuyện gì vậy?”

Tiền Phàm thấy vậy liền đứng lên nói: “Sở trưởng Triệu, tên này với lý do mưu đồ giành công chức của người khác mà lừa đảo tiền tài, may mà bị tôi phát hiện, bây giờ chính thức tố cáo với ông. Các ông mau dẫn hắn quay về thẩm vấn”.

Triệu Khởi nghe xong liền vung tay lên nói: “Dẫn đi cho tôi”.

Hai người sau lưng ông ta nghe vậy, không nói lời nào đi lên dẫn Lục Hi.

Lúc này, Tần Lam chợt đứng lên, cô ta tức giận nói: “Tôi xem các người ai dám”.

Sao Tần lam có thể để hai người này tùy tiện ngang ngược.

Lúc này trên người Tần Lam toát ra khí chất đanh thép, ngày trước không biết có bao nhiêu mạng người bại dưới tay vua bắn tỉa này, cô ta bộc phát ra vẻ dũng mãnh.

Hai người bị khí thế của cô ta kích thích, nhất thời sắc mặt trắng bệch rồi đứng ngây tại chỗ.

Đúng lúc đó, Lục Hi nhìn Tiền Phàm rồi chậm rãi nói: “Ông nhất định gán tội danh cho tôi?”

Một lát sau, Tiền Phàm mới từ trong kinh ngạc tỉnh lại, ông ta cũng không biết tại sao mình lại bị một người phụ nữ dọa sợ, ông ta thẹn quá hóa giận: “Đây là sự thật, vừa rồi cậu nói có thể sắp xếp cho Cốc Tuyết một vị trí tùy ý trong cơ quan chính phủ. Tôi nói không đúng sao, chẳng lẽ cậu còn muốn tranh cãi?”

Đối mặt với chất vấn liên tục của Tiền Phàm, Lục Hi cười lạnh gật đầu nói: “Lời này là tôi nói, nhưng chỉ dựa vào một câu nói mà định tội tôi, có phải qua loa quá không”.

“Hai tên lừa gạt này phải bắt về thẩm vấn thật tốt, nói không chừng còn có đồng đảng”, Tiền Phàm lớn tiếng nói: “Triệu Khởi, còn không mau dẫn bọn chúng đi thẩm vấn”.

Triệu Khởi lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, ông ta vội vàng nói: “Dẫn đi cho tôi”.

Triệu Khởi không chọc nổi vào ông thần tài Tiền Phàm này.

Lúc này, hai tên cảnh sát lại tiến lên, Tần Lam chớp mắt muốn ra tay. Đúng lúc đó, cửa phòng VIP lại bị đẩy ra lần nữa, Vân Khả Thiên thò đầu vào nhìn, thấy mọi người, anh ta cười nói: “Đều ở đây hả”.

Nói xong, Vân Khả Thiên đi vào, mà sau lưng anh ta còn có Trương Vệ Quốc mặc đồng phục đi vào.

Hai người vừa vào, Tiền Phàm và Trương Hà đều giật mình, bọn họ vội vàng đứng dậy, cúi người chào hỏi: “Đình trưởng Trương, sao ông tới đây?”

Hai người bọn họ là nhân viên hệ thống, sao có thể không quen biết lãnh đạo trực thuộc cao nhất của mình. Nhìn thấy Trương Vệ Quốc bỗng nhiên đi vào, trong lòng không khỏi giật mình.

Mà Trương Vệ Quốc nhanh chóng quét mắt nhìn về phía tất cả người trong phòng, cũng không nói lời nào.

Bây giờ ông ta không rõ tình hình thế nào, dĩ nhiên không thể mở miệng, người làm đến vị trí này như ông ta không thể tùy tiện.

Đúng lúc đó, Vân Khả Thiên chào hỏi Lục Hi và Tần Lam: “Anh Lục, chị Lam, hai người đều ở đây hả, tôi không tới trễ chứ”.

Nói xong, Vân Khả Thiên đẩy hai tên cảnh sát ra, đi tới bên cạnh Lục Hi.

Trong lòng Vân Khả Thiên rất rõ, Lục Hi bảo anh ta gọi người tới, chắc chắn là để làm việc, chẳng lẽ để ăn cơm hả. Vì vậy, anh ta không chút khách khí đứng bên cạnh Lục Hi.

Lúc này, lão hồ ly như Trương Vệ Quốc nào không nhìn ra chứ, Vân Khả Thiên gọi mình đến chính là chống lưng cho vị này. Mà vị này chính là anh Lục được đồn trong giới chính trị cấp cao ở Tây Bắc là vô cùng thần kỳ .

Trương Vệ Quốc căn bản cũng không có để ý tới hai người Tiền Phàm và Trương Hà, ông ta chìa tay về phía Lục Hi và nói: “Anh chính là anh Lục?”

Lục Hi mỉm cười bắt tay cùng Trương Vệ Quốc: “Ông chính là đình trưởng Trương sao, vinh hạnh vinh hạnh”.

Hai người chào hỏi, nhìn như không quan trọng, nhưng thiếu chút nữa dọa sợ đám người Tiền Phàm bay mất hồn.

Lúc này, ba người Tiền Phàm, Trương Hà và Triệu Khởi sắc mặt kinh hãi.

Hai người Tiền Phàm và Trương Hà đương nhiên biết Trương Vệ Quốc là ai, Triệu Khởi thì không đủ tư cách biết Trương Vệ Quốc, nhưng nhìn cấp hiệu trên vai tỏa sáng lấp lánh, suýt chút nữa lóe mù mắt chó của ông ta.

Mà kinh khủng hơn là Trương Vệ Quốc lại khách khí như vậy với chàng thanh niên này, phải biết rằng thân phận như Trương Vệ Quốc chính là một trong những ông trùm có sức mạnh ở Tây Bắc, chàng thanh niên này có cái gì mà đáng để ông ta khách khí như thế? Bọn họ đã không dám tưởng tượng tiếp thân phận của người trẻ tuổi họ Lục này.

Đúng lúc đó, Trương Vệ Quốc hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy, mấy người ăn cơm mà còn có cảnh sát ở đây?”

Ba người Tiền Phàm, Trương Hà và Triệu Khởi cảm thấy lòng chìm sâu không đáy.

Trong lòng bọn họ đều rất rõ chuyện mình làm, vốn dĩ không sao, nhưng Tiền Phàm lại đổ tội danh không chứng cứ lên đầu Lục Hi, Triệu Khởi cũng không hỏi phải trái liền thi hành.

Nếu Lục Hi là nhân vật nhỏ, đương nhiên là không quan trọng gì. Nhưng bây giờ xem ra thân phận của anh rõ ràng không đơn giản. Lần này gặp phiền phức rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK