Lúc này, hơn ngàn sư tăng do Khang Tông Lạt Ma dẫn đến để củng cố lực lượng cho Liễu Bồi Nhiên cũng đều tái mặt.
Mọi người bây giờ mới nhận ra một kích cuối cùng của Liễu Bồi Nhiên lại có liên quan đến chùa Tháp Nhĩ, chẳng trách mà ông ta vừa đến đã đi vào trong chùa, hóa ra là đã sớm có chuẩn bị.
Lúc này, Lục Hi mới quay người đi đến bên cạnh Vân Khả Thiên cùng Tư Không Trích Tinh và nói: “Chúng ta đi thôi”.
Chỉ thấy Vân Khả Thiên cười khà khà, nói: “Muốn đi nhưng người ta còn chưa đền xe cho chúng ta kia kìa”.
Lục Hi vỗ trán, bây giờ anh mới nhớ ra chuyện đó.
Sau đó, Tư Không Trích Tinh đi lên trước, khẽ đấm bóp cho Lục Hi, a dua nói: “Đại ca, anh đúng là giỏi quá, đi theo anh làm tôi được mở mang tầm mắt nhiều lắm”.
Lục Hi lườm anh ta: “Cậu mà không bó tay thì sẽ chịu đi theo tôi chắc?”
Tư Không Trích Tinh lúng túng đáp: “Đừng nói thẳng như vậy chứ”.
Lục Hi trừng mắt lườm anh ta, sau đó vẫy tay với nhóm người nhà họ Vương ở phía không xa.
Bốn người nhà họ Vương lúc này đã sợ mất mật. Bọn họ không thể nào ngờ nổi thanh niên mà bọn họ va chạm xe lại là đối thủ chiến đấu với Liễu Bồi Nhiên.
Bọn họ càng không ngờ được rằng cái người Lục Thiên Hành này lại còn ghê gớm đến mức dễ dàng đánh bại một tông sư như thế.
Hơn nữa, chiêu đánh bại chùa Tháp Nhĩ cuối cùng kia quả thực đúng là làm người ta rợn cả người. Thiên Đao của Liễu Bồi Nhiên ở trước mặt Lục Hi giống như là trò trẻ con vậy, chẳng có chút đáng sợ nào.
Nghĩ đến việc bọn họ vừa rồi còn hùng hổ ra oai, muốn người ta đền xe cho bọn họ, cả người bọn họ chảy đầy mồ hôi lạnh.
Lúc này thấy Lục Hi vẫy tay với mình, bọn họ hoảng sợ vô cùng, nhưng cũng không dám không nghe, đành phải từng bước sợ sệt đi qua, vừa đi vừa nghĩ xem làm sao để khiến Lục Hi tha thứ cho họ.
Phải biết rằng đây chính là tông sư vừa mới được thăng chứ không phải tông sư bình thường, là tông sư có thể đánh bại tông sư khác.
Bốn người nhà họ Vương không thể đoán được cảnh giới của người này, chỉ biết anh rất mạnh, cực kỳ mạnh, mạnh đến mức có thể phun chết bản thân bằng một câu.
Mãi lúc sau cả bốn mới tới trước mặt Lục Hi, không ai dám mở miệng, câm như hến.
Lục Hi chau mày nói: “Chuyện xe cộ giờ sao đây?”
Lúc này, một người họ Vương dũng cảm nói: “Lục đại tông sư, chúng tôi sẽ mua đền xe mới cho anh, anh đừng chấp chúng tôi, tha thứ cho chúng tôi được không?”
Lục Hi nghe vậy thì lắc đầu cười: “Nếu anh nói vậy rồi thì mọi người tự sửa xe của nhau đi, chúng ta không ai nợ ai?”
Đám người họ Vương nghe vậy thì gật đầu như gà mổ thóc, chuyện tốt như vậy làm sao họ dám từ chối chứ.
Lục Hi gật đầu: “Vậy chốt thế đi”.
Bốn người họ Vương nhất thời như trút được gánh nặng, lại gật đầu lia lịa, sau đó chạy đi, sợ Lục Hi đổi ý.
Lúc này, Lục Hi đang định lên xe thì thấy Lâm Tiêu đi tới, sau ông ta còn có hơn một trăm người trong giới võ đạo Tây Bắc.
“Cậu Lục, xin dừng bước”, Lâm Tiêu cung kính nói.
Lục Hi thấy ông ta thì cười: “Lâm tông sư cũng đến sao”.
Lâm Tiêu hổ thẹn, vội vàng nói: “Trước mặt cậu Lục, sao tôi xứng được xưng là tông sư chứ. Cậu Lục đừng đùa tôi nữa, cứ gọi tên tôi thôi”.
“Vậy không ổn lắm đâu, tuổi đời và danh vọng của Lâm tông sư còn đó, gọi như thế không hay”, Lục Hi lắc đầu.
Nhưng Lâm Tiêu lại nghiêm túc đáp: “Cậu Lục, trong việc học thì không có chuyện trước sau gì cả, ai giỏi làm thầy, lấy tu vi của cậu, làm sư phụ của tôi còn thừa nữa ấy chứ, nên cậu gọi thẳng tên tôi cũng có gì đâu”.
Lục Hi chỉ cười lắc đầu, mặt Lâm Tiêu lộ ra vẻ thất vọng.
Nhưng Lâm Tiêu ngay sau đó đã khôi phục lại sắc mặt. Một sự tồn tại như cậu Lục đây sao có thể nhận đồ đệ chứ, ông ta chỉ đang si tâm vọng tưởng mà thôi.
Rồi Lâm Tiêu nói: “Cậu Lục, ban nãy các đồng đạo Tây Bắc của chúng ta đã nhất trí yêu cầu tôi mời cậu ngồi lại với mọi người một chút. Tôi không thoái thác được nên đành mặt dày đi tới, không biết cậu Lục có rảnh không, chúng tôi muốn bày tỏ chút lòng thành với cậu?”
Lục Hi hơi suy nghĩ một lát, nhìn vẻ mặt mong chờ của đám người sau lưng Lâm Tiêu rồi đồng ý.
Trong đó cũng có mấy người anh nhận ra, là lần trước đã từng ăn chung bữa cơm ở Túy Giang Hồ. Có nhiều người trẻ hơn thì anh không biết, nhưng tóm lại đông người thế này muốn ngồi ăn với anh, anh mà từ chối thì lại quá kiêu căng.
Thấy Lục Hi đã đồng ý, Lâm Tiêu vui mừng ra mặt, lập tức nói: “Vậy trưa mai ở Túy Giang Hồ được không?”
Lục Hi gật đầu: “Cũng được”.
“Vậy ngày mai chúng tôi sẽ cung kính đón chờ cậu Lục tới”, Lâm Tiêu cười đáp.
Lục Hi gật đầu, mỉm cười với đám Lâm Tiêu rồi đi lên xe của Vân Khả Thiên.
Vân Khả Thiên khởi động con CQ7, chầm chậm lái về đường cao tốc.
Lâm Tiêu vẫn đưa mắt nhìn theo Lục Hi, sau đó quay lại nói: “Các vị, cậu Lục đã đồng ý rồi, trưa mai hội họp ở Túy Giang Hồ, nhưng tôi cũng báo trước, nếu có ai dám va chạm cậu Lục hoặc khiến cậu ấy không vui thì đừng trách họ Lâm tôi không khách sáo”.
“Lâm tông sư yên tâm, chúng tôi sẽ không ngu ngốc vậy đâu”.
Lâm Tiêu gật đầu rồi lên xe, hơn trăm người, mấy chục chiếc xe rồ ga đi về đường cao tốc.
...
Mà lúc này, Liễu Bồi Nhiên đã được đưa về biệt thự tại thành phố Thiên Lương, sắc mặt ông ta xanh mét ngồi trong phòng khách.
Trận chiến này làm ông ta bị thương không nhẹ, phải mất mấy năm mới có thể khôi phục hoàn toàn đến cảnh giới trước đó. Nhưng điều càng quan trọng hơn đó là ông ta đã thành trò cười trong giới võ đạo toàn quốc. Cho dù ông ta có khôi phục thì còn ai thèm để mắt đến ông ta nữa?”
“Gia chủ, chúng ta nên làm gì tiếp đây?”, Liễu Gia Đống đứng sau Liễu Bồi Nhiên, chau mày hỏi.
Chương 315: Xúi quẩy
Chỉ thấy Liễu Bồi Nhiên mạnh mẽ đập vào tay vịn ghế, gằn giọng nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy đâu. Gia Đống, gia tộc nhà chúng ta hiện tại có thể điều động bao nhiêu tài sản?”
Liễu Gia Đống hơi suy tư rồi trả lời: “Nếu cố gắng hết sức thì đâu đó khoảng chục tỷ”.
“Được”, chỉ thấy Liễu Bồi Nhiên hung tợn nói: “Truyền tin đi, trao thưởng 10 tỷ cho ai lấy được mạng của Lục Thiên Hành”.
Liễu Gia Đống kinh hãi nói: “Gia chủ, treo giải để ám sát một tông sư ư, e là không có ai dám nhận đâu?”
Liễu Bồi Nhiên chỉ cười dữ tợn, nói: “Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, các tổ chức sát thủ số một thế giới chẳng lẽ chưa từng ám sát tông sư? Kiểu gì cũng có người nhận nhiệm vụ này thôi, cứ đi loan tin đi”.
Liễu Gia Đống nghe vậy, biết mình không thể cứu vãn được gì nữa, bèn thở dài: “Vâng thưa gia chủ, tôi đi làm ngay đây”.
Nói xong, Liễu Gia Đống quay người rời đi.
Lúc này, Liễu Bồi Nhiên sầm mặt nói: “Lục Thiên Hành, tuy rằng mày giỏi nhưng ông đây không tin mày có thể tránh thoát được những đòn tấn công của tổ chức sát thủ cấp thế giới. Bọn họ đã giết quá nhiều tông sư rồi”.
Đám Lục Hi quay về tiệm tạp hóa, sắc trời đã gần sáng. Anh đi lên tầng hai ngủ, mà Vân Khả Thiên và Tư Không Trích Tinh còn đang hưng phấn bàn luận về trận chiến xuất sắc của Lục Hi với Liễu Bồi Nhiên.
Lục Hi ngủ một giấc đến giữa trưa rồi rửa mặt xuống tầng, thấy Vân Khả Thiên cùng Tư Không Trích Tinh đang ngáy khò khò trên sô pha thì lắc đầu đi ra khỏi cửa.
Lúc này, tại Túy Giang Hồ, ông chủ Chu Kiến Bân đang vui vẻ vô cùng.
Tối hôm qua, ông ta đã nhận được tin của Lâm Tiêu rằng trưa nay họ sẽ mở tiệc chiêu đãi cậu Lục, mà sẽ có rất đông người tham gia.
Bữa tiệc của Lâm Tiêu, lại còn là chiêu đãi cậu Lục, Chu Kiến Bân nào dám qua loa, từ nửa đêm đã bắt đầu rộn ràng thu xếp. Sáng sớm nay Túy Giang Hồ đã thông báo từ chối tiếp khách để chuẩn bị riêng cho bữa tiệc lần này.
Mà lúc này, hai tầng của Ngũ Phụng lâu đã đầy người, mà còn chưa đủ bàn, Chu Kiến Bân đành bày thêm hai mươi cái bàn xung quanh nữa thì mới xong được.
Lúc này, toàn bộ Ngũ Phụng lâu náo nhiệt vô cùng, ai cũng hớn hở bàn luận về trận chiến tối qua xuất sắc cỡ nào, thiên tư của Lục Hi khiến mọi người bị ấn tượng mạnh ra sao.
Mà cùng lúc, Lục Hi lái con xe cũ đến Túy Giang Hồ, đỗ xe xong xuôi thì dùng thần thức thay đổi lại dung mạo. Chỉ thấy tóc anh lập tức mọc dài ra, gương mặt cũng phong trần đẹp trai hơn, cảm giác vô cùng câu hồn đoạt phách.
Nhưng ngay lúc anh định xuống xe thì có tiếng động cơ rít gào, mấy chiếc xe thể thao dừng lại bên cạnh xe của Lục Hi.
Nào là Porsche, McLaren, Ferrari, tất cả đều là những con xe hạng sang giá trị hai, ba triệu, lần lượt dừng ở xung quanh xe của Lục Hi.
Sau đó là ba người đàn ông và ba cô gái xinh đẹp bước xuống, mấy cô gái vừa này nhìn liền biết là người mẫu, chân dài da trắng, trang điểm thời thượng.
Mà ba người đàn ông kia cũng mặc toàn hàng hiệu, đeo đồng hồ xịn, trái ôm phải ấp, vô cùng phóng túng.
Lục Hi chau mày xuống xe, mấy cô gái đẹp thấy Lục Hi thì đều hô lên: “Đẹp trai quá”.
Lúc này, một người đàn ông liếc Lục Hi rồi khinh bỉ nói: “Đẹp trai có ích đếch gì, vẫn là đồ vô dụng”.
Cô gái kia vội ôm lấy cánh tay người này, nói: “Anh Lưu, đừng giận mà, tụi em đùa thôi”.
Lục Hi tuy đẹp trai nhưng lại đang lái một con xe cũ, bọn họ biết ngay anh chỉ là đồ vô dụng. Đẹp trai thì đẹp trai thật đấy, nhưng không thực dụng bằng nhà giàu như tên họ Lưu này, mấy cô gái chỉ thở dài trong lòng.
Mà lúc này, Lục Hi nói: “Phiền mấy người đỗ xe lại giúp tôi, xe mấy người chặn xe tôi rồi”.
Ba con xe này đỗ ngang đỗ dọc không ra thể thống gì cả, hoàn toàn chặn lại xe của Lục Hi lại, nếu lát nữa anh quay lại thì sẽ không thể lấy xe ra được.
Anh Lưu kia nghe thấy thì cười: “Con xe rách này có lái hay không thì khác gì đâu cơ chứ?”
Nói xong, cả ba ôm mỹ nữ nghênh ngang đi vào Túy Giang Hồ, mặc kệ Lục Hi.
Lục Hi lắc đầu im lặng, đã vậy lát nữa anh quay ra mà xe vẫn còn ở đây thì anh đành đá bay chúng đi vậy.
Sau đó, Lục Hi cũng chậm rãi đi vào Túy Giang Hồ.
Tên họ Lưu kia cũng đi đến cửa Túy Giang Hồ, chỉ thấy giám đốc của Túy Giang Hồ đang đứng ở cửa cùng với hai nhân viên phục vụ, thấy có người đến thì vội vàng tiến lên nói: “Các vị, thật ngại quá, hôm nay Túy Giang Hồ không tiếp khách, mời các vị tìm tạm nơi khác dùng bữa, thành thật xin lỗi”.
Tên họ Lưu kia vừa nghe thì tức khắc bất mãn nói: “Các người làm ăn kiểu gì đấy, lại còn có kiểu đuổi khách ở ngoài?”
“Thật sự xin lỗi ạ, hôm nay Túy Giang Hồ có việc, đã có người bao quán rồi, mong quý khách thông cảm”, giám đốc xin lỗi liên tục.
Nhưng cái tên họ Lưu này không thèm nhượng bộ mà gào lên: “Thằng này đếch thèm quan tâm các người có việc hay không, hôm nay ông phải vào đây ăn, mau tránh ra”.
Lưu Minh Huy hắn ta thiếu gì tiền, đến ăn bữa cơm mà cũng bị đuổi về, lại còn ngay trước mặt người đẹp như vậy, hắn ta nhục nhã vô cùng.
Giám đốc nghe vậy thì chậm rãi nói: “Thưa anh, hôm nay là ông Lâm Tiêu chiêu đãi khách quý tại đây, anh nên tránh một chút thì hơn”.
“Thằng này đếch thèm quan tâm ông Lâm ông Vương nào hết, mau tránh ra, nếu không có tin thằng này làm cho cái quán này đóng cửa không hả?”, Lưu Minh Huy quát tháo.
Giám đốc sửng sốt, ông ta là người của Chu Kiến Bân, mà Chu Kiến Bân cũng trong giới võ đạo, đương nhiên biết đến tên tuổi của Lâm Tiêu. Trong cảm nhận của ông ta và Chu Kiến Bân thì Lâm Tiêu chính là nhân vật cao cấp nhất, cứ tưởng rằng gọi tên ông ta ra thì đối phương sẽ biết khó mà lui, ai ngờ người ta còn chẳng biết Lâm Tiêu là ai.