Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 510: Du ngoạn châu Phi

Cô ta cũng mơ mộng có một bạch mã hoàng tử xuất hiện trước mặt mình, giúp cô ta chia sẻ một chút áp lực, để cô ta làm một cô gái nhỏ vui vẻ sống qua ngày.

Mà Lục Hi gần như hoàn mỹ không sứt mẻ, có thể đảm nhiệm nhân vật này, Đường Yên vẫn không ngừng ảo tưởng mình và Lục Hi dắt tay nhau đi trên thảo nguyên rộng lớn của châu Phi, vui vẻ sống qua ngày.



Ba ngày sau.

Cuối cùng Burns đã tỉnh lại, cũng có thể đi lại được, nhìn trông khôi phục không tệ, còn bảy đại chấp sự khác cũng đã hồi phục và tỉnh lại, chỉ là vẫn chưa thể xuống giường.

Ngay sau đó, Lục Hi dành lời khen ngợi cho biểu hiện của Burns trong chiến dịch Donbakara, đồng thời truyền thụ cho ông ta một món “Chân Linh quyết”.

Công pháp này là công pháp đẳng cấp của yêu tộc trong thế giới Long Đằng, vô cùng thích hợp với Burns.

Burns cảm nhận được sự huyền ảo của Chân Linh quyết thì càng bội phục sâu đậm đối với Lục Hi, cũng cảm thấy vui mừng sâu sắc với quyết định ban đầu của mình.

Lúc này, Đường Yên chạy tới gõ cửa phòng Lục Hi.

Burns thấy vậy liền lập tức hiểu ý tạm biệt rời đi.

Đường Yên mặt đầy hưng phấn nói không ngừng với Lục Hi.

Hóa ra, Congo và Đường Yên đã ký một loạt hợp đồng, đồng thời cho cô ta có quyền tự do khai thác vùng mỏ trong khu vực Tunisia, trong nháy mắt Đường Yên biến thân trở thành thương nhân phát đạt nhất Tunisia.

Lục Hi nhìn Đường Yên đang hưng phấn, anh mỉm cười nói: “Chúc mừng”.

Nghe Lục Hi nói lời này, Đường Yên ngượng ngùng cắn môi, cô ta nói: “Tôi biết đây đều là công lao của anh Lục, anh đừng cười nhạo tôi nữa, tôi còn không biết nên báo đáp anh thế nào đây”.

“Báo đáp gì chứ, tôi cũng không làm gì cả, cô đừng nghĩ nhiều, buổi chiều tôi chuẩn bị về nước rồi, cô cố gắng làm tốt ở đây, tôi tin nhất định cô sẽ trở thành một thương nhân rất giỏi”, Lục Hi cười nói.

Đường Yên nghe xong, sắc mặt liền tối sầm lại, trên mặt đầy vẻ do dự, sau một hồi lâu, Đường Yên gần như cầu khẩn nói: “Anh Lục, tôi có một tâm nguyện, không biết anh có thể giúp tôi hoàn thành không?”

“Tâm nguyện gì, nói tôi nghe, tôi sẽ cố gắng hết sức”, Lục Hi cười một tiếng nói.

Trên mặt Đường Yên bỗng chốc đỏ ửng, cô ta ngượng nghịu đáp: “Tôi muốn cùng anh đi du ngoạn cảnh sắc châu Phi, anh có thể đáp ứng tôi không?”

Đường Yên mặt đầy khao khát nhìn Lục Hi.

Lục Hi nghe xong liền cười nói: “Chuyện này có khó khăn gì, người đẹp mời chính là vinh hạnh của tôi, đi theo tôi nào”.

Nói xong, Lục Hi đứng dậy ra khỏi phòng đi ra ngoài, Đường Yên đuổi sát theo.

Ra bãi đất trống bên ngoài, Lục Hi đứng ở đó, Đường Yên không hiểu hỏi: “Anh Lục, chúng ta ở đây làm gì?”

“Không phải cô nói đi thưởng thức cảnh sắc sao, chúng ta bắt đầu lên đường thôi”, Lục Hi cười nói.

Đường Yên nghe xong liền vội vàng nói: “Vậy cũng phải chuẩn bị xe chứ”, Lục Hi cười đáp lại: “Không cần, bảo tên nhãi này tới làm culi là được”.

Lục Hi nói xong, anh mở vị trí không gian, Donbakara chợt xuất hiện ở trước mặt.

Đường Yên nhìn thấy con vật khổng lồ này thì không khỏi hốt hoảng.

Lục Hi thấy vậy liền cười nói: “Không cần sợ, nó biết điều lắm”.

Nói xong, Lục Hi đưa tay về phía Đường Yên.

Đường Yên mang theo mấy phần hoảng sợ, dần dần đến gần Lục Hi, cô ta đưa tay cho anh.

Đến khi Lục Hi cầm tay mình rồi, Đường Yên cảm thấy cả người đều mềm nhũn, giống như bị dòng điện xuyên qua.

Lúc này, Lục Hi nói với Donbakara: “Đầu ngẩng cao như thế làm gì, xuống đi, ông đây phải đi thưởng thức cảnh đẹp rồi”.

“Vâng thưa chủ nhân tôn kính”.

Donbakara vừa nói vừa dịu dàng hạ thấp đầu, Lục Hi dẫn theo Đường Yên giẫm lên đầu Donbakara, leo lên lưng nó.

Bấy giờ, Donbakara vỗ cánh, chậm rãi bay ra ngoài.

Đường Yên nơm nớp lo sợ đứng ở trên nhìn Donbakara bay ngày càng cao, cảm nhận được gió mạnh đập vào mặt, cô ta thấy toàn thân như nhũn ra.

Lục Hi thấy vậy, anh lập tức tạo ra một vòng bảo vệ che phủ hai người trong đó, ngăn cản gió mạnh bên ngoài, sau đó anh nói: “Đừng sợ, không sao”.

Đường Yên lúc này mới cảm thấy được chút an toàn, cô ta gật đầu.

Lúc này, Đường Yên nắm tay Lục Hi ngồi trên con cự long đang bay trên không trung, nhìn cảnh sắc mênh mông tráng lệ của châu Phi, bây giờ cô ta cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Cứ như vậy, Donbakara chở Lục Hi và Đường Yên bay lượn suốt một buổi sáng.

Còn Lục Hi và Đường Yên thì ngồi trên tấm lưng rộng của Donbakara, bọn họ dựa sắt vào nhau, ngắm nhìn cảnh sắc, tỏ ra vô cùng thích ý.

Lúc này, từ xa Lục Hi đã nhìn thấy một trấn nhỏ, nơi đó có một nhóm người đang cử hành nghi lễ gì đó, anh nói với Đường Yên.

“Trưa rồi, phía trước có trấn nhỏ nhìn rất náo nhiệt, chúng ta đi ăn chút gì đó đi”.

Đường Yên gật đầu đầy hạnh phúc.

Ngay sau đó, Lục Hi dặn dò Donbakara hạ cánh xuống bên ngoài trấn nhỏ, tiếp đó anh đá nó một cước vào vị trí không gian, kéo Đường Yên đi về phía trấn nhỏ.

Sau hơn nửa tiếng, hai người đi vào trấn nhỏ, đến quảng trường trung tâm trấn, chỉ thấy trên quảng trường có mấy trăm người đang vây quanh một pho tượng cự long cao lớn ở chính giữa, múa hát tưng bừng.

Lục Hi và Đường Yên ngồi xuống ở một quán cơm nhỏ bên cạnh, Lục Hi nhìn quảng trường qua cửa sổ, anh cười nói: “Tên nhãi Donbakara kia xem ra cũng có chút danh tiếng ở nơi này”.

Pho tượng ở quảng trường chính là rồng may mắn Donbakara, mà ở dưới chân pho tượng còn có một pho tượng trẻ tuổi đang quỳ lạy, đó là Zaka.

Điều này đã trở thành truyền thuyết thần thoại ở châu Phi, đại sư Zaka không sợ gian nan nguy hiểm đi bộ mấy ngàn dặm trong hoang mạc, tìm được Long Thần trong truyền thuyết, được Long Thần ban cho sức mạnh, hóa thân thành người bảo vệ của toàn dân châu Phi, là lãnh tụ tinh thần của tất cả mọi người.
Chương 511: Lễ Long Thần

Đường Yên nghe thấy lời của Lục Hi, cô ta cười đáp: “Dù nó có lợi hại cũng không bằng anh Lục đâu”.

Lục Hi cười nhạt không nói gì, anh gọi ông chủ qua đặt món ăn.

Nơi này cũng không có đồ ăn ngon gì, Lục Hi tùy tiện gọi hai phần thịt nướng, hai quả dừa làm đồ uống, bọn họ vừa trò chuyện vừa chờ đợi.

Lúc này, trong quảng trường, giữa ban ngày đã đuốc đã được đốt lên, mỗi người một cây.

Một ông già trong đó quỳ xuống trước pho tượng không ngừng bái lạy, trong miệng còn nói liên tục tiếng địa phương, còn những người khác thì giơ đuốc lên, vây quanh pho tượng múa hát tưng bừng.

Hai người Lục Hi và Đường Yên nhìn cảnh tượng đặc sắc mang đầy tính dân tộc này, bọn họ cũng cảm thấy mới mẻ.

Không bao lâu, ông chủ đưa hai phần thịt nướng và dừa lên, thấy hai người đang nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ông chủ cười nói.

“Hai vị, nguy nga không? Đây chính là ‘lễ Long Thần’, chính vào ngày này mấy chục năm trước, đại sư Zaka cảm động được ông lớn Long Thần, ban cho ông ta thần lực, đại sư Zaka trở thành người bảo vệ của chúng tôi, phù hộ cho chúng tôi không bị tà ma xâm nhiễm, còn ông lớn Long Thần cũng thành thần bảo hộ của chúng tôi, nhìn xem, vợ tôi cũng ở trong đội đó”.

Mặt ông chủ đầy tự hào.

Lục Hi nghe xong liền cười thất thanh, quả thực anh khó mà có thể liên tưởng được cái tên nói nhảm kia và con quỷ nịnh bợ Donbakara giống với thần hộ mệnh, anh không khỏi bật thốt lên: “Các người thật sự tin con rồng kia là thần bảo hộ của mình ư? Hình như nó chưa từng làm gì cho các người mà?”

Ông chủ nghe xong liền biến sắc nói: “Anh dám làm nhục tín ngưỡng của chúng tôi, khinh thường ông lớn Long Thần, quả thật là không thể tha thứ, anh sẽ phải trả giá đắt vì lời nói của mình”.

Ông chủ nói xong liền ra khỏi quán cơm, chạy về phía quảng trường.

Lục Hi thấy vậy liền vội vàng nói: “Này, tôi chỉ đùa thôi, đừng coi là thật mà”.

Đúng lúc đó, ông chủ đã đến giữa quảng trường, chỉ thấy hắn ta đang nói gì đó với ông già đang không ngừng quỳ lạy, ông già liền nổi giận, vung tay hô lên mấy câu.

Ngay lập tức mấy trăm người mặt biến sắc, miệng phẫn nộ gào rống chạy vọt về phía quán cơm, chặn ngay ở cửa.

Lúc này, ông già và ông chủ dẫn theo mấy người đàn ông cao lớn đi vào.

Ông chủ dẫn theo ông già đi đến bên cạnh Lục Hi, chỉ vào anh và nói: “Trưởng tộc, chính là tên nhãi đó khinh thường ông lớn Long Thần của chúng ta”.

Lục Hi thấy vậy liền vội vàng giải thích: “Tôi chỉ đùa chút thôi, không có ý gì khác, các anh đừng hiểu lầm”.

“Chàng thanh niên, Long Thần vĩ đại là tín ngưỡng, thần bảo hộ của chúng tôi. Anh sỉ nhục người, tuyệt đối không thể tha thứ, đi ra ngoài, anh phải chịu đủ trừng phạt”.

Nói đến đâu, ông già vung tay lên, mấy người đàn ông cao lớn đi đến trước mặt Lục Hi và Đường Yên, mặt đầy phẫn nộ nhìn bọn họ.

Lúc này, Lục Hi ngượng ngùng nói: “Đùa chút thôi mà”.

“Không cần dài dòng, đừng để chúng tôi ra tay”, ông chủ cao giọng nói.

Lục Hi bất đắc dĩ gật đầu, anh nắm tay Đường Yên mặt đang đầy căng thẳng, còn vỗ vào tay cô ta tỏ ý đừng sợ, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.

Lục Hi và Đường Yên bị áp tải ra giữa quảng trường, chỉ thấy ông già nói một hồi với đám người, sau đó có người bắt đầu chất đống đốt củi.

Lục Hi thấy vậy, sắc mặt liền trầm xuống, anh còn đang nghĩ nói xin lỗi là xong rồi. Không ngờ mấy người này muốn đốt chết mình.

Lúc này, Lục Hi trầm giọng nói với ông già: “Các người muốn làm gì?”

Ông già lạnh giọng nói: “Khinh thường ông lớn Long Thần là tội lớn nhất, các người chuẩn bị sám hối trong ngọn lửa đi, Long Thần sẽ tha thứ cho các người”.

Đường Yên nghe xong liền nắm chặt tay Lục Hi, cô ta hốt hoảng nói: “Làm sao đây?”

Bị nhiều người vây quanh như vậy, còn sắp bị đốt chết, mặc dù biết Lục Hi thần thông quảng đại, nhưng Đường Yên vẫn khó tránh khỏi hốt hoảng một trận.

Lúc này, Lục Hi vỗ bả vai cô ta, nói cô ta đừng sợ, sau đó anh nói với ông già.

“Tôi chỉ nói đùa một câu, các người liền muốn đốt chết tôi, có phải quá đáng không?”

Ông già không thèm để ý đến anh, mà chỉ huy mọi người nhanh dựng củi đốt.

Lục Hi thấy vậy liền giận dữ: “Quả thật là cực kỳ ngu muội”.

Lúc này, củi đã bắc xong, chỉ thấy mấy trăm người trên quảng trường rốt rít hét lên.

“Đốt chết bọn chúng”.

“Đốt bọn chúng thành tro mới có thể khiến ông lớn Long Thần hoàn toàn tha thứ cho bọn chúng”.

“Khinh thường người của Long Thần, phải chết”.

Trong quảng trường, tinh thần quần chúng sôi trào, người người mặt đầy tức giận với Lục Hi và Đường Yên.

Mà trên mặt ông già lại càng nghiêm túc, ông ta vung tay, mấy người đàn ông cao to đi lên, tay cầm sợi dây muốn trói Lục Hi và Đường Yên.

Đường Yên bị dọa sợ đến mức ôm chặt Lục Hi.

Còn Lục Hi hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt anh mở ra vị trí không gian, con rồng khổng lồ Donbakara đột nhiên xuất hiện trên quảng trường.

Lúc này, tất cả mọi người trên quảng trường đều sợ ngây người, bọn họ sững sờ nhìn Donbakara, tỏ ra không biết làm sao.

Một lát sau, trưởng tộc là người tỉnh táo đầu tiên, ông ta đầy kích động quỳ sụp xuống đất, trong miệng nói lẩm bẩm, không ngừng dập đầu bái lạy.

Bấy giờ, mọi người thấy trưởng tộc quỳ xuống, bọn họ cũng tỉnh lại từ trong khiếp sợ, rối rít quỳ lạy, tất cả cũng quỳ xuống bái lạy, trên mặt đều là vẻ kích động.

Ông lớn Long Thần hiện thân ở bộ tộc bọn họ, đây chính là vinh dự tối cao nhất.
Chương 512: Nội tình

Lúc này, chỉ thấy giọng nói nặng nề của Donbakara vang lên.

“Chủ nhân tôn kính, có chuyện gì vậy?”

Donbakara vừa thấy tình hình không đúng, liền vội vàng hỏi.

Lục Hi cười lạnh lùng một tiếng nói: “Tín đồ trung thành của mày muốn thiêu chết tao, bất đắc dĩ, tao cũng chỉ đành mời mày ra”.

Donbakara nghe vậy, lập tức nổi giận bừng bừng, chỉ nghe nó gầm thét một tiếng đinh tai nhức óc xong rồi nói.

“Đám ngu xuẩn các ngươi, lại dám làm chuyện như vậy với chủ nhân vĩ đại, ta phải ném tất cả các ngươi vào trong địa ngục dung nham, chuẩn bị kêu la dần đi”.

Tộc trưởng và mọi người vừa nghe, lập tức kinh hãi, sao long thần đại nhân như một vị thần chí cao trong lòng họ lại gọi một thanh niên trẻ là chủ nhân, chuyện này rốt cuộc là thế nào.

Lúc này, tộc trưởng nhìn sang Lục Hi, nơm nớp lo sợ nói: “Cậu thanh niên này, cậu là chủ nhân của đại nhân long thần ư?”

Tộc trưởng nhìn với vẻ không thể tin nổi.

Lúc này, Lục Hi lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Một con Á Long thành tinh thôi, lại còn đại nhân long thần, nó xách dép cho con rồng già đó cũng không xứng”.

Trong lòng Lục Hi, có lẽ chỉ có con rồng già đó mới có thể được gọi là long thần, những con rồng khác chỉ là phù vân.

“Còn không mau xin lỗi chủ nhân đi, cầu xin ngài tha thứ cho đám ngu xuẩn các ngươi”.

Lúc này giọng nói tức giận của Donbakara vang lên trong đầu của mọi người.

Mọi người đều cực kỳ sợ hãi, ào ào quỳ xuống trước Lục Hi, bắt đầu quỳ bái, cầu xin anh tha thứ.

Lời của đại nhân Long Thần chính là ý chỉ của thần, bọn họ đâu dám không nghe.

Lúc này, Lục Hi lắc đầu, tóm tay của Đường Yên nói: “Thôi bỏ đi, không thèm so đo với các người, chúng ta đi thôi”.

Donbakara vừa nghe, ngoan ngoãn cúi đầu, Lục Hi kéo Đường Yên dẫm lên đầu của Donbakara đi lên trên lưng nó.

Sau đó Donbakara vỗ đập đôi cánh, mang theo một trận cuồng phong, cất cánh bay cao trong ánh mắt sợ hãi kinh hoàng của mọi người.

Tộc trưởng nhìn theo bóng hình khổng lồ của Donbakara biến mất, mới đấm vào lồng ngực của mình gào khóc kêu la.



Trong ba ngày sau đó, Lục Hi và Đường Yên lại du ngoạn rất nhiều nơi, có Donbakara luôn lảm nhảm còn hay nịnh hót, hành trình của hai người cũng đầy thú vị.

Hôm nay, Lục Hi và Đường Yên đang đi dạo thị trấn nhỏ Lam Bạch nổi tiếng, nơi đẹp nhất và lãng mạn nhất châu Phi, Lục Hi nhận được cuộc gọi của Hoắc Tư Duệ.

Sau khi nói chuyện được mười mấy phút, Lục Hi tắt máy, xin lỗi Đường Yên nói: “Xin lỗi, hành trình của chúng ta e rằng phải kết thúc tại đây rồi. Trong nước xảy ra chút chuyện, tôi phải về xử lý ngay”.

Đường Yên vừa nghe, thở dài một tiếng nói: “Tôi biết ngày này sẽ đến, hứa với tôi, có thời gian thì đến thăm tôi, được không, sau khi tôi về nước cũng nhất định sẽ tìm anh, anh không được không gặp tôi đâu đấy”.

Lục Hi cười nói: “Sao thế được, chỉ cần có thời gian, tôi sẽ đến, sau khi cô về nước cũng nhớ phải tìm tôi cho tôi bất ngờ đấy”.

Đường Yên nghe lời này mới mỉm cười.

Sau đó hai người bước lên lưng của Donbakara, bay về phía thủ đô Tunisia.

Trên đường, Lục Hi luôn cau mày dường như đang suy nghĩ điều gì, Đường Yên không muốn phá vỡ sự yên tĩnh hiếm có này, nhẹ nhàng dựa lên vai Lục Hi, cũng không làm phiền anh.

Lúc này, trong lòng Lục Hi đang có cơn lửa giận.

Hoắc Tư Duệ gọi điện đến nói chuyện của A Đóa.

Sau khi trải qua mấy tháng huấn luyện và chuẩn bị, bắt đầu từ cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên, A Đóa chuẩn bị xuất đạo.

Nhờ vào ưu thế bẩm sinh được trời hậu đãi, và học tập chuyện nghiệp, trong hàng ngàn hàng vạn người, A Đóa thuận lợi trổ hết tài năng.

Sau đó, A Đóa được vào vòng trong, thuận lợi lọt vào top bốn người mạnh nhất, nhưng ở đây, nhờ vào chất giọng tự nhiên, A Đóa có khả năng đoạt vô địch rất cao, lại thất bại trong vòng thi bán kết.

Nhiếp Vi, một cô gái vốn không được đánh giá cao khác lại bất ngờ lọt vào vòng chung kết với số phiếu bình chọn rất cao, bây giờ, A Đóa còn một cơ hội thi vào top 3, nếu lại thất bại, thì hoàn toàn không có duyên với cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên.

Hoắc Tư Duệ nghi ngờ, phía sau Nhiếp Vi có người ầm thầm thao túng, cũng đã tiến hành điều tra, điều tra được phía sau Nhiếp Vi thực sự có một bóng dáng thương gia giàu có, rất có thể chính ông ta đã nhúng tay, Hoắc Tư Duệ nhất thời chưa ra chủ ý được, lập tức liên lạc với Lục Hi, nói rõ tình hình.

Lục Hi bảo Hoắc Tư Duệ tiếp tục điều tra, còn mình chuẩn bị về nước ngay lập tức.

Chuyện của A Đóa tuyệt đối không thể chậm trễ, nếu thất bại thảm hại trong cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên, sẽ vô cùng bất lợi cho sự phát triển sau này của A Đóa, kể cả sau này có dùng tiền đẩy cô ấy lên, thì chuyện thất bại trong cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên cũng sẽ là một một vết nhơ khó mà xóa đi được trong cuộc đời cô ấy.

Nếu A Đóa không đủ thực lực, bị người khác gạt xuống, Lục Hi cũng không có gì để nói, nhưng xét tình hình hiện tại, rõ ràng có người đã động tay chân, điều này, Lục Hi tuyệt đối sẽ không cho phép.

Như vậy Donbakara bay một mạch về Kotgarh.

Lúc này, thương tích của Burns đã hồi phục được bảy tám phần, bảy chấp sự cũng đã có thể đi lại.

Lục Hi và họ cùng chạy đến sân bay, chuẩn bị ngồi chuyên cơ của Burns về nước.

Tối nay, đám người đại sứ Điền Bằng Vũ, tổng thống Congo, đại sư Zaka, Đường Yên đưa Lục Hi đến sân bay, lưu luyến tạm biệt.

Sau khi Lục Hi tạm biệt mọi người, rồi cùng đám người Burns lên máy bay, bay về nước.

Khuôn mặt Đường Yên mang theo nỗi thất vọng vô bờ, khóe mắt rơi lệ.

Điền Bằng Vũ nhìn cô ta một cái, thoáng suy tư.



Thành phố Tây Kinh trong nước.

Khoảng thời gian này, thành phố Tây Kinh là nơi tổ chức cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên khu Tây Bắc, nên rất náo nhiệt, người đông đến mức phiền phức.

Ngoại trừ mấy chục người dự thi, còn có cả nhóm bạn bè người thân, một loạt nhân viên, số người thực sự không ít.

Lúc này, trong phòng VIP của khách sạn năm sao Vạn Thịnh, mấy người đang ngồi quanh một chiếc bàn đầy món ngon thịnh soạn, cười nói vui vẻ.

Trong mấy người này, chủ nhà là một tên mập, chính là Thôi Cảnh Ba, thương gia giàu có của thành phố Tây Kinh, trong tay ông ta có mấy tập đoàn xây dựng kiến trúc, nghiệp vụ chủ yếu là khai thác bất động sản, ngồi trên gần trăm tỷ tiền vốn, là một thương gia giàu có thực sự.
Chương 513: Nâng đỡ

Còn bên trái ông ta là một cô gái hơn hai mươi tuổi, vô cùng quyến rũ gợi cảm, ăn mặc hở hang, khoác cánh tay của Thôi Cảnh Ba gần bảy mươi tuổi, cười tươi như hoa.

Cô gái này chính là Nhiếp Vi, thí sinh đã tiến vào trận chung kết của cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên khu Tây Bắc.

Bên phải Thôi Cảnh Ba là một người trung niên hơn năm mươi tuổi, đeo kính gọng vàng, trông có vẻ nho nhã, đó chính là người phụ trách của cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên khu Tây Bắc, Thạch Quốc Hưng.

Bên cạnh Thạch Quốc Hưng còn có hai mỹ nữ diêm dúa, không ngừng làm dáng, lẳng lơ đưa tình với ông ta.

Đám người này, người nào cũng tươi cười, có vẻ đang rất vui vẻ hào hứng.

Lúc này, Thôi Cảnh Ba nâng ly rượu, nói với Thạch Quốc Hưng: “Anh Thạch, lần này may mắn có anh giúp đỡ, Tiểu Vi mới tiến vào trận chung kết một cách an toàn, thực sự phải cảm ơn anh rồi”.

Một tay Thôi Cảnh Ba sờ lên cái đùi để trần của Nhiếp Vi, một tay nâng ly rượu, cười hi hi nhìn Thạch Quốc Hưng.

Thạch Quốc Hưng cười nói: “Chủ tịch Thôi nói gì vậy, tôi chỉ vẽ hoa lên gấm thôi, nếu không phải chủ tịch Thôi hào phóng, dùng cái giá trên trời mua nhiều phiếu như vậy, thì tôi cũng không thể làm gì được”.

Thôi Cảnh Ba vừa nghe, cười ha ha nói: “Anh Thạch khách sáo rồi, lần này may mắn gặp dịp, tôi nhất định sẽ đưa Tiểu Vi lên vị trí quán quân cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên toàn quốc, cho dù có bỏ ra bao nhiêu tiền đi nữa, tôi cũng không tiếc”.

“Chủ tịch Thôi có tiền, chuyện này, tôi thấy khá chắc chắn rồi”, Thạch Quốc Hưng cười nói.

Thôi Cảnh Ba lại nói.

“Đợi đến Thượng Kinh, khi cuộc thi toàn quốc bắt đầu, anh Thạch vẫn phải giúp sức đấy, anh trai anh là nhân vật có thực quyền trong bộ văn hóa và tuyên truyền, chỉ cần một câu của ông ta, chuyện của Tiểu Vi sẽ thành công, anh yên tâm, về mặt tiền bạc, tôi chắc chắc sẽ không để anh Thạch khó xử, muốn bao nhiêu, anh chỉ cần nói một con số, tôi quyết không hai lời”.

“Không dám không dám, tôi sẽ cố hết sức”.

Hai người nhìn nhau cười, cùng chạm ly uống cạn.

Lúc này, Nhiếp vi dùng bộ ngực to tròn cọ sát qua lại lên người Thôi Cảnh Ba, nói: Bố nuôi, bố tốt với con quá, con nhất định sẽ báo đáp bố thật tốt”.

Thôi Cảnh Ba cười ha ha, không hề kiêng dè, đưa tay bóp mạnh vào chỗ đó của Nhiếp Vi.

Nhiếp Vi kêu đau một cái, vẻ mặt hờn dỗi vỗ nhẹ bố nuôi một cái.

Lúc này, Thạch Quốc Hưng nói: “Không còn sớm nữa, tôi thấy tối nay đến đây thôi, mọi người nghỉ ngơi sớm đi, ba ngày nữa, cuộc thi lại bắt đầu, Nhiếp Vi nhất định phải giữ vững tinh thần thật tốt đấy”.

“Đúng đúng đúng, nghỉ ngơi đi, anh Thạch mời cứ tự nhiên, tôi không tiễn nữa”, Thôi Cảnh Ba cười lớn nói.

Sau đó, Thạch Quốc Hưng đứng lên, ôm hai mỹ nữ diêm dúa vội vàng ra về.

Sau khi Thạch Quốc Hưng đi, Thôi Cảnh Ba bế Nhiếp Vi lên ném lên giường, Nhiếp Vi nũng nịu kêu một tiếng, cắn đôi môi đỏ hồng, xấu hổ nhìn ông ta.

Thôi Cảnh Ba thấy vậy, lập tức cảm thấy người như bốc lửa, vội vàng cởi quần áo của mình, sau đó hằm hằm nói: “Gái lẳng lơ, đêm nay bố nuôi nhất định cho con biết sự lợi hại của bố”.

Thôi Cảnh Ba nhìn Nhiếp Vi cố ý giả bộ ngây thơ xấu hổ, bèn bổ nhào đến, sau đó đè cô ta xuống.

Nhiếp Vi miệng thì vội vàng kêu lên đừng đừng, nhưng cơ thể lại cứ uốn éo lắc qua lắc lại, cọ sát mấy lần khiến Thôi Cảnh Ba nổi ham muốn khắp người.

“Gái lẳng lơ, tối nay bố nuôi phải ấy chết con”, Thôi Cảnh Ba hằm hằm nói.

Hai tay Nhiếp Vi không ngừng đẩy Thôi Cảnh Ba, giãy dụa nói: “Đừng mà bố nuôi, bố là bố của con mà, thế này không đúng đâu, bố không thể làm vậy”.

Nhìn Nhiếp Vi ỡm ờ muốn mà cứ giả bộ, vẻ mặt đau khổ giãy dụa.

Thôi Cảnh Ba không nói nhiều, tách hai chân trắng ngọc, lộ ra một tòa núi Bồng Lai, khẩu súng đen xì cứng cắm thẳng vào khe cửa.

“A!”

Nhiếp Vi kêu lên thảm thiết, lập tức nằm mềm nhũn không còn sức lực, nức nở thút thít.

Thôi Cảnh Ba lại cười lớn một tiếng, rong ruổi lên xuống trong động phủ, mặc sức hoành hành.

Mấy giây sau, Thôi Cảnh Ba gầm lớn một tiếng, mở chốt xả lũ, sau đó nằm vật xuống giường.

Còn Nhiếp Vi khóc càng dữ dội hơn.



Hôm sau trời vừa hửng sáng.

Cuối cùng chuyên cơ của đám người Lục Hi hạ cánh ở sân bay quốc tế Tây Kinh.

Lục Hi và Vân Khả Thiên xuống máy bay, bảo đám người Burns trực tiếp về nước, sau đó đi ra khỏi sân bay, trong phòng khách quý, Hoắc Tư Duệ, Miwa Nozaki và cả A Đóa đã đợi từ lâu, sau khi tập trung, bốn người đi về thẳng Thiên Nhân Cư.

Về đến Thiên Nhân Cư, Lục Hi không màng thưởng thức sự thay đổi ở đây, lập tức bàn chuyện với đám người Hoắc Tư Duệ.

Dựa theo kết quả điều tra mới nhất, Hoắc Tư Duệ nói lại tình hình cụ thể lần nữa.

Xác định là Thôi Cảnh Ba, nhà bất động sản Thượng Kinh, một lòng muốn nâng đỡ Nhiếp Vi, đã dùng số tiền lớn mua phiếu bình chọn với giá cao để cô ta lọt vào chung kết thành công.

Lục Hi nghe xong, trầm tư một lúc.

Cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên là cuộc thi lớn, có nhà nước hỗ trợ, mỗi một trận thi đều sẽ phát trực tiếp trên sóng truyền hình giải trí trung ương, rất đông khán giả đón xem.

Còn quy tắc của cuộc thi, là tất cả khán giả bình chọn trên kênh weibo chính thức của cuộc thi, phương pháp loại thí sinh chủ yếu dựa vào tỷ lệ ủng hộ của khán giả dành cho thí sinh, và ban giám khảo đánh giá bình chọn, top 3 của khu vực sẽ tiếng vào cuộc chung kết toàn quốc.

Lần này Thôi Cảnh Ba đã tốn hơn chục triệu để tuyên truyền, mua phiếu bình chọn với giá cao, dùng trò gian lận để Nhiếp Vi lọt vào top đầu, loại bỏ A Đóa.

Tình hình hiện tại là nếu A Đóa có thể chiến thắng người đứng thư tư trong cuộc vào top 3, thì có thể tiến vào top 3, lọt vào trận chung kết toàn quốc, nếu thất bại thì hoàn toàn không có duyên với cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên.

Trầm tư hồi lâu, Lục Hi chậm rãi nói: “Tư Duệ, cô thấy trong cuộc thi này, A Đóa có vấn đề gì không?”

“Chắc không có vấn đề đâu, tuy người đứng thứ tư cũng có thực lực, nhưng vẫn có khoảng cách rõ rệt với A Đóa, phía sau cũng không có ai nâng đỡ, A Đóa không có vần đề lớn”, Hoắc Tư Duệ nói.

Lục Hi gật đầu, xem ra, tình hình hiện tại cũng không đến nỗi, A Đóa chắn hẳn có thể tiến vào trận chung kết toàn quốc.

Nhưng sau khi quyết định top 3, khu vực còn chọn ra quán quân, á quân, và giải ba.

Trước đây Lục Hi cho rằng A Đóa chắc chắn sẽ trở thành quán quân, nhưng bây giờ xem ra có hơi khó.
Chương 514: Cuộc thi dành suất thứ ba

Thôi Cảnh Ba muốn nâng đỡ Nhiếp Vi, chắc chắn cũng muốn nâng cô ta lên vị trí quán quân toàn quốc, quán quân khu vực thì càng không cần nói, tất nhiên là phải chắc chắn.

Lục Hi cũng muốn A Đóa giành giải quán quân khu vực, đầu tiên, A Đóa có thực lực, thêm nữa, nếu không phải là quán quân khu vực, muốn giành được quán quân trong trận chung kết toàn quốc thì rất khó.

Lục Hi đứng lên, đi đi lại lại trong phòng, hồi lâu sau, Lục Hi mới nói.

“Thế này đi, A Đóa đã không có vấn đề lớn trong cuộc thi suất thứ ba, bây giờ cũng không cần thiết quá quyết liệt, cô đi gặp Thôi Cảnh Ba đó, cảnh cáo ông ta không được dùng thủ đoạn này, để bọn họ dựa vào thực lực quyết định ra quán quân, á quân, giải ba, nếu không, tập đoàn Giai Mĩ sẽ chiến đấu với ông ta, không tiếc mọi giá cũng sẽ nâng đỡ A Đóa, cho ông ta biết, phía sau A Đóa cũng có người chống lưng”.

Hoắc Tư Duệ nghe vậy, gật đầu ra ý đồng ý.

Bây giờ tập đoàn Giai Mĩ cũng là tập đoàn lớn, tuy Thôi Cảnh Ba cũng rất giàu, nhưng Hoắc Tư Duệ ra mặt, nói rõ với ông ta, chắc chắn Thôi Cảnh Ba cũng phải suy nghĩ thật kỹ.

Một khi đấu với tập đoàn Giai Mĩ, muốn đẩy Nhiếp Vi lên vị trí quán quân toàn quốc thì phải cần một số tiền lớn, có đáng làm như vậy không, Thôi Cảnh Ba là thương nhân, cũng phải suy nghĩ cẩn thận.

Lúc này, A Đóa ngồi một bên, nói với vẻ mặt có lỗi: “Anh Lục Hi, chị Tư Duệ, em gây thêm rắc rối cho hai người rồi, hay là thôi đi, giải ba khu vực, e cũng rất hài lòng rồi”.

Bây giờ A Đóa ở Tây Bắc cũng coi có chút danh tiếng, chất giọng tự nhiên đã chinh phục rất nhiều khán giả, còn biểu diễn trên truyền hình, nếu là trước đây, cô ấy nghĩ cũng không dám nghĩ đến chuyện này.

Bây giờ thấy Lục Hi và Hoắc Tư Duệ khó xử vì mình, trong lòng cô ấy hổ thẹn không thôi, đã có suy nghĩ muốn rút lui.

Lục Hi nghe vậy, lại nói chắc như đinh đóng cột: “Tuyệt đối không được, em có thực lực, làm sao có thể bị chôn vùi tại đây, không được có suy nghĩ như vậy, em cứ hát cho thật hay, mọi việc còn lại, cứ để anh và Tư Duệ xử lý, một Thôi Cảnh Ba còn làm khó được anh chắc, biết chưa”, nhìn ánh mắt kiên định của Lục Hi, trong lòng A Đóa rất xúc động, gật đầu thật mạnh.

Lúc này, Lục Hi lại nói: “ Tư Duệ, cô lập tức sắp xếp chuyện gặp mặt Thôi Cảnh Ba, đồng thời đảm bảo chuyện A Đóa thì dành suất thứ ba, nếu Thôi Cảnh Ba không chịu nghe, thì để tôi xử lý ông ta”.

Hoắc Tư Duệ đáp một tiếng, sau đó dẫn Miwa Nozaki và A Đóa rời đi, lúc này Vân Khả Thiên nói: “Có cần bố tôi ra mặt nói chuyện với ban tổ chức cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên không, bọn họ để mặc cho Thôi Cảnh Ba gian lận như vậy, cũng thật quá đáng”.

Lục Hi cũng cảm thấy đúng, nếu không phải ban tổ chức cuộc thi mặc kệ cho ông ta ngang nhiên rầm rộ gian lận, thì Nhiếp Vi đã bị hủy bỏ tư cách từ lâu rồi.

“Cũng được, vậy phiền bố của cậu rồi, cậu về nói với ông ấy một tiếng”, Lục Hi nói.

Vân Khả Thiên gật đầu rồi tạm biệt Lục Hi ra về.

Sau khi mọi người về hết, Lục Hi lại trầm tư một lúc, cảm thấy chắc không có vấn đề gì.

Tuy Thôi Cảnh Ba rất có thực lực, nhưng huyết chiến với tập đoàn Giai Mĩ vì một cô gái, ông ta cũng phải nghĩ đến hậu quả, dù sao, cái giá phải trả là tiêu tốn tiền bạc vô ích, là một thương nhân, ông ta chắc chắn sẽ cân nhắc thận trọng.

Còn ban tổ chức cuộc thi đã có Vân Thắng Quốc ra mặt nói chuyện, có lẽ bọn họ cũng không dám quá đáng như thế, dù sao đây cũng là người đứng đầu vùng Tây Bắc.

Nghĩ đến đây, Lục Hi mới giãn lông mày, lên giường ngủ một giấc.

Buổi chiều ngày hôm sau.

Hoắc Tư Duệ và Vân Khả Thiên gần như là đến cùng lúc, và đều mang theo tin vui.

Thôi Cảnh Ba vừa nghe nói tập đoàn Giai Mĩ ủng hộ A Đóa, lập tức thể hiện sẽ không dùng đến cách lôi kéo phiếu bầu, đồng ý để bọn họ cạnh tranh bằng thực lực.

Còn Thạch Quốc Hưng, chủ nhiệm ban tổ chức cuộc thi khi Tây Bắc cũng thể hiện, sẽ nghiêm khắc điều tra những trò gian lận này, ngăn chặn những chuyện như này xảy ra.

Lục Hi cười gật đầu, xem ra những người này vẫn rất thông minh.

Buổi tối ngày mai là cuộc thi giành vào suất thứ 3 của A Đóa, và trận quyết định quán quân, á quân và giải ba, đám người Lục Hi quyết định tất cả mọi người cùng đều đến buổi thi đấu cổ vũ A Đóa.

Mọi người nói chuyện một lúc rồi ai làm việc của người nấy, đặc biệt là Hoắc Tư Duệ, đã gạt chuyện của công ty sang một bên vì chuyện thi đấu của A Đóa, nên vô cùng bận rộn.

Buổi chiều ngày hôm sau, mọi người ngồi trên mấy chiếc xe đến hội trường trường quay đài truyền hình Tây Kinh.

Hoắc Tư Duệ đã bao trọn cả một phòng bao lớn ở tầng hai ở đây.

Lục Hi, Hoắc Tư Duệ, Miwa Nozaki, Vân Khả Thiên, và Ngụy Tuyết Mạn, giáo viên của A Đóa lên tầng hai, ngồi vào trong phòng bao.

Lục Hi trò chuyện và nói lời cảm ơn Ngụy Tuyết Mạn.

Ngụy Tuyết Mạn chào hỏi mọi người, rồi đưa A Đóa đến hậu trường trường quay.

Dần dần, càng lúc càng đông người đến trường quay, chật kín không còn chỗ trống.

Đến bẩy giờ, bốn vị ban giám khảo cũng đến, đèn điện, máy quay vào vị trí, người dẫn chương trình lên sân khấu, bảy rưỡi bắt đầu mở màn.

Sau màn mở đầu khuấy động là cuộc thi giành suất ba của thí sinh A Đóa và người đứng thứ tư.

Người đứng thứ tư là một cậu trai, lên hát bài “Bố”, dành được tràng pháo tay nhiệt liệt.

Lục Hi nghe cũng gật đầu, cậu trai này rất có thực lực, nhưng vẫn còn kém rất xa so với A Đóa, xem ra A Đóa thi sẽ không có vấn đề gì.

Sau đó là A Đóa lên sân khấu.

Cô ấy mặc một trang phục dân tộc, lên hát bài “Bài ca hái trà”, bài hát kết thúc, dư âm vẫn còn đọng lại, tiếng vỗ tay nhiệt liệt của khán giả vang lên mãi không dứt.

Lục Hi nghe xong, khuôn mặt lộ ý cười.

Sau khi trải qua mấy tháng huấn luyện căng thẳng, A Đóa đã loại bỏ được khẩu âm trước đây, bất luận là âm sắc âm chuẩn, tiết tấu nhả chữ, kỹ năng cảm xúc, hình tượng sân khấu, đều có tiến bộ rõ rệt, thấp thoáng có phong cách ngôi sao, là một ca sĩ có thực lực thực sự.

Đợi A Đóa hát xong, lập tức đến phần ban giám khảo cho điểm.

Một lát sau, bốn ban giảm khảo đều chấm điểm cho cậu trai đứng thứ tư và A Đóa.
Chương 515: Bất kể giá nào

Lúc này, Lục Hi và những người khác đều hết sức chăm chú, nhìn chằm chằm vào màn hình lớn trong trường quay, đây là thời khắc quan trọng của A Đóa.

Tổng số điểm của người thứ tư là 8, tổng số điểm của A Đóa là 9.5, chiếm ưu thế tuyệt đối.

Tiếp theo, là phần bình chọn online của khán giả.

Lục Hi nhìn chăm chú vào màn hình, nhìn số phiếu của hai người không ngừng tăng lên, mà A Đóa là người dẫn đầu.

Bây giờ, Lục Hi xem như đã yên tâm, việc hồi sinh của A Đóa không còn bất kỳ vấn đề gì nữa.

Phần bình chọn của khán giả kết thúc, người dẫn chương trình công bố kết quả, A Đóa với ưu thế chiến thắng, hồi sinh đầy mạnh mẽ, tiếp theo sau sẽ tranh giải quán quân, á quân, quý quân (giải ba).

Sau phần giới thiệu giật gân của người dẫn chương trình, ba người đứng đầu đã lên sân khấu.

Ba người này, ngoài A Đóa, Nhiếp Vi, còn có một chàng trai hơn hai mươi tuổi tên Hách Quang.

Lúc này, đèn tụ quang chiếu vào ba người bọn họ, bọn họ bắt đầu tương tác với hiện trường.

Lúc này, điện thoại của Hoắc Tư Duệ vang lên.

Cô cầm điện thoại lên nghe, nói hai câu sắc mặt liền thay đổi.

Một lúc sau, Hoắc Tư Duệ cúp điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc nói với Lục Hi: “Thôi Cảnh Ba lại bắt đầu lén lôi kéo phiếu bầu, đồng thời nâng giá lên”.

Lục Hi nghe vậy sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Thôi Cảnh Ba này đúng là kẻ hai mặt, hoàn toàn không coi trọng tập đoàn Giai Mĩ, mà ban tổ chức cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên cũng không có bất kỳ hành động gì, để mặc cho Thôi Cảnh Ba gian lận.

Lục Hi suy nghĩ một hồi, rõ ràng Thôi Cảnh Ba và ban tổ chức đã thông đồng với nhau, mình và những người khác đã bị Thôi Cảnh Ba này chơi.

“Vân Khả Thiên, có thể dừng cuộc thi giữa chừng được không?”, Lục Hi hỏi.

Vân Khả Thiên lắc đầu nói: “Cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên là cuộc thi do bộ văn hóa và tuyên truyền tổ chức, địa phương không có quyền can thiệp, cho dù bố em có ra mặt, cũng chỉ có thể nói một chút, không có cách nào cưỡng chế buộc dừng cuộc thi”.

Lục Hi nghe thấy vậy, nhíu chặt mày, với thân phận của Vân Thắng Quốc, lúc chào hỏi, Thạch Quốc Hưng còn phớt lờ, xem ra chống lưng phía sau cũng rất lớn, việc này, hiện tại còn có chút phiền toái.

Mà lúc này, hoạt động đã kết thúc, ba người đứng đầu đã bắt đầu cuộc thi.

Người lên biểu diễn đầu tiên là chàng trai tên Hách Quang đó, hát bài “Bạn ơi đừng khóc” dịu dàng đầy tình cảm.

“Làm thế nào bây giờ, nếu không nghĩ cách, A Đóa có thể mất cơ hội đoạt giải quán quân”, Hoắc Tư Duệ lo lắng nói.

Gần đây, cô đã lao tâm khổ trí vì việc của A Đóa, thấy A Đóa sắp bị người ta dùng cách này hất xuống, cô sao có thể cam tâm.

Mà Lục Hi lại cau mày nhìn Hách Quang hát, không nói lời nào.

Mọi người nhìn thấy Lục Hi nhíu chặt mày, cũng không dám hỏi gì.

Cứ như vậy, đợi cho đến khi cả ba người hát xong, ban giám khảo chấm điểm, bình chọn kết thúc.

Nhiếp Vi đoạt giải quán quân với số phiếu bình chọn cao, A Đóa đứng thứ hai về thực lực, Hách Quang đứng thứ ba.

Thực lực của Nhiếp Vi thậm chí còn không bằng Hách Quang, kém xa A Đóa, kết quả này khiến người ta vô cùng bất ngờ, trên mạng bàn tán xôn xao.

Mà Lục Hi sau khi xem xong kết quả, không nói một lời đứng dậy rời đi.

Mọi người vội vàng đi theo, trở lại Thiên Nhân Cư.

Trong phòng, vẻ mặt Lục Hi thâm trầm, mọi người đứng ở một bên, không biết nên nói gì.

Mọi người đều đặt kỳ vọng cao vào A Đóa, đặc biệt là Lục Hi, với thực lực của A Đóa, hoàn toàn có thể đoạt giải quán quân, nhưng lại bị người khác hất xuống, hơn nữa, lại bị Thôi Cảnh Ba chơi một vố, trong lòng Lục Hi vô cùng tức giận.

Một lúc sau, chỉ nghe thấy Lục Hi nói.

“Tư Duệ, ngày mai, chúng ta và A Đóa, Miwa Nozaki sẽ đi Thượng Kinh, để Ngụy Tuyết Mạn chuẩn bị cho việc dự thi của A Đóa, đồng thời quay một video tuyên truyền cho cô ấy, cô sắp xếp để A Đóa trở thành người phát ngôn hình ảnh của tập đoàn Giai Mĩ, chúng ta đầu tư kinh phí quảng bá trên các trang web lớn và đài truyền hình, tuyên truyền cho A Đóa và tập đoàn Giai Mĩ, tăng độ nhận diện của A Đóa, tôi muốn để tất cả người ở Viêm Hạ đều biết đến sự tồn tại của A Đóa, nghe được giọng hát của cô ấy”.

Hoắc Tư Duệ nghe thấy vậy, liền hỏi: “Chúng ta sẽ đầu tư bao nhiêu?”

“Bất kể giá nào”, Lục Hi nói như đinh đóng cột.

Nghe thấy những lời này của Lục Hi, Hoắc Tư Duệ không còn nghi ngờ gì nữa, nếu đã là bất kể giá nào, thì có thể làm được bao nhiêu sẽ làm đến đó.

Với dòng tiền hiện tại của Giai Mĩ, việc bỏ ra một tỷ không thành vấn đề, với một tỉ phí tuyên truyền, cho dù là một người bình thường chẳng có tài năng gì cũng có thể nổi tiếng khắp thế giới, chưa kể hình ảnh và tài năng của A Đóa đều vượt trội.

Mà Lục Hi nghĩ sâu xa hơn, nếu Thôi Cảnh Ba đã muốn dùng tiền để chơi, vậy anh sẽ chơi một trận xem sao.

Hiện tại trên người anh có năm trăm triệu, còn có tập đoàn Giai Mĩ, nếu không đủ, vẫn còn có công ty cổ phần Masatake, Lục Hi không tin một Thôi Cảnh Ba cỏn con có thể chống đối được với anh.

Hơn nữa, Lục Hi sớm đã có ý định để A Đóa trở thành người phát ngôn hình ảnh của Giai Mĩ, kế hoạch ban đầu của anh là đợi sau khi A Đóa trở thành quán quân trong vòng chung kết cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên, sẽ nói đến việc này, bây giờ xem ra phải thực hiện trước kế hoạch.

Kinh phí đầu tư lớn như vậy chỉ để tuyên truyền quảng bá cho một mình A Đóa có chút lãng phí, cùng nâng tập đoàn Giai Mĩ lên, một khi A Đóa đoạt giải quán quân trong vòng chung kết, Hoắc Tư Duệ với tư cách là tổng giám đốc kiêm chủ tịch hội đồng quản trị Giai Mĩ, cũng sẽ được mọi người tán dương là có mắt nhìn, đối với hình ảnh cá nhân của cô ấy cùng tập đoàn Giai Mĩ cũng là sự thăng cấp cực lớn.

Sau đó, mọi người lại thảo luận một vài chi tiết, đợi A Đóa trở lại thì an ủi A Đóa đang có chút buồn, sau đó mới đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau.

Lục Hi và mọi người thức dậy, Hoắc Tư Duệ thuê một chiếc chuyên cơ loại nhỏ, cùng mọi người và đoàn đội của mình, đoàn đội của Ngụy Tuyết Mạn, bay thẳng đến Thượng Kinh.

Mười ngày sau sẽ là ngày bắt đầu vòng chung kết toàn quốc, thời gian gấp rút, phải nhanh chóng chuẩn bị.

Lúc xuống máy bay ở Thượng Kinh, tổng giám đốc khu vực Thượng Kinh của tập đoàn Giai Mĩ sớm đã đưa người và xe đến đón.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK