Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đưa Thương đi, Lục Hi bực bội vô cùng. Con Thương này đã chẳng có tí sức lực nào rồi, lại còn đi theo hướng mê gái, làm anh quá mất mặt đi. Lục Hi quyết định từ sau không bao giờ gọi nó ra nữa.

Chân Nhi nhìn Thương biến mất, vẻ mặt như suy tư điều gì, Miwa Nozaki thì đã thấy thủ đoạn thần kỳ của Lục Hi quá nhiều nên không lấy làm lạ nữa.

Chỉ có Hoắc Tư Duệ là không cam lòng: “Anh Lục, tôi thấy nó rất đáng yêu mà, sau này cứ gọi nó ra đi”.

Lục Hi bất đắc dĩ vì thẩm mỹ kỳ lạ của Hoắc Tư Duệ, bèn gật đầu cho có lệ: “Thôi được, về sau lại tính”.

Sau đó, bốn người trò chuyện một hồi. Hoắc Tư Duệ và Miwa Nozaki rất hứng thú với Chân Nhi, chưa được bao lâu đã thành một nhóm thân thiết.

Lục Hi lắc đầu, mọi người đều nói ba người phụ nữ cộng lại thì bằng cái chợ, đúng là không sai.

Sau đó, hai người dẫn Chân Nhi về phòng bên cạnh ngủ, để Lục Hi ở một mình.

Lục Hi nhìn căn phòng trống rỗng, bi thống kêu lên: “Thế này là thế đếch nào đây hả!”

Ngay sau đó, anh không cam lòng nằm xuống giường, sau đó liền ngủ say.

Dị giới.

Thương quay lại chỗ cũ, sau một trận sương xám, nó khôi phục lại bộ dáng ban đầu, cầm cây giáo, đứng yên nhìn về phương xa.

Nó cứ đứng như thế chừng hơn một giờ rồi mới chậm rãi đi xuống khỏi đống hài cốt, tiến về phía trước.

Nơi này không có quan niệm về thời gian, cũng không có ngày đêm, sinh vật ở đây đều đi lang thang vô định, giống như chỉ có một mình Thương là đang chất chứa bầu tâm sự.

Không biết qua bao lâu, Thương bỗng nhiên cong người lại, giấu mình đi.

Hóa ra phía trước có một hắc võ sĩ đang du đãng.

Hắc võ sĩ này khoác áo giáp màu đen, cầm thanh kiếm lớn, cao chừng ba mét, vô cùng uy thế.

Thương nhanh chóng so sánh thực lực của mình với hắc võ sĩ, phát hiện bản thân lại không phải đối thủ của kẻ này.

Nhưng nó bây giờ, không hiểu vì sao mà lại cực kỳ khát vọng có được sức mạnh.

Thế là nó quyết định liều một phen.

Hắc võ sĩ lúc này đi trong vô định, Thương thì ngụy trang thành một bộ xương khô vô hại, tay chống giáo như chống cây trượng, chậm rãi đi về phía trước.

Không bao lâu, cả hai liền đi qua nhau, lúc này, Thương đột nhiên xoay người, vung cây giáo trong tay vào giữa lưng hắc võ sĩ.

Một tiếng “phanh” vang lên, hắc võ sĩ không hề phòng bị nên bị đâm trúng. Áo giáo trên người lập tức rách ra một lỗ lớn, lộ ra khung xương bên trong.

Hắc võ sĩ nghi hoặc quay người, nhìn bộ xương khô sau mình.

Mà Thương lúc này cũng không chút do dự vung giáo ra, mục tiêu chính là trái tim của hắc võ sĩ.

Hắc võ sĩ lần này đã có phòng bị, vung kiếm lên, đẩy ra cây giáo của Thương.

Thương bắt đầu di chuyển cực nhanh, cây giáo trong tay thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng màu xanh, hướng về các nơi trong thân thể hắc võ sĩ.

Hắc võ sĩ đã hoàn toàn phản ứng kịp, trong lòng giận dữ vô cùng.

Nơi này phân chia cấp bậc nghiêm ngặt, một bộ xương khô nho nhỏ kém nó vài cấp bậc mà lại dám đánh nó.

Hắc võ sĩ tràn ngập phẫn nộ, huy động thanh kiếm trong tay rồi chém mạnh về phía bộ xương khô không biết tốt xấu này.

Mà Thương bắt đầu nhanh chóng quay xung quanh hắc võ sĩ, cây giáo trong tay cũng không ngừng chọc về các vị trí mềm yếu của nó.

Nhưng hắc võ sĩ đã có điều phòng bị, cho dù Thương có đánh trúng thì cũng chỉ tạo thành vết thương rất nhỏ, khiến cho áo giáp của nó xuất hiện một vài vết rạn mà thôi.

Sức mạnh của hắc võ sĩ rất lớn, Thương thỉnh thoảng trúng chiêu cũng sẽ bị đánh bay đi, gân màng trên người đứt gãy cực nhiều.

Nhưng lần nào Thương cũng ngoan cường đứng dậy, sử dụng ưu thế về tốc độ để đánh với hắc võ sĩ.

Hơn một tiếng sau, áo giáp của hắc võ sĩ đã rách bươm, không che kín được thân thể nó nữa, lộ ra phần lớn khung xương. Mà khung xương kia cũng đã bị Thương không ngừng tấn công mà đứt gãy đi. Thanh kiếm trong tay nó bị gãy làm đôi, tay cầm kiếm cũng đã phát run.

Vết thương của Thương thì càng nghiêm trọng hơn.

Toàn bộ gân màng của nó đã đứt gãy, xương cốt cũng thế, thảm không nỡ nhìn.

Cánh tay trái đã mất, chân chỉ còn một, ngay cả đầu cũng chỉ còn một nửa.

Nhưng nó vẫn kiên cường đứng thẳng, duy trì tư thế tấn công, bình tĩnh nhìn hắc võ sĩ.

Lúc này, hắc võ sĩ không thể kiềm chế nổi cơn giận nữa. Một bộ xương nho nhỏ mà dám làm cho nó bị thương nặng như thế, đây đúng là một sự sỉ nhục với dòng tộc hắc võ sĩ.

“Gràooo!”

Hắc võ sĩ gầm lên giận dữ, mặc kệ vết thương của mình, nhằm về phía Thương đang lung lay sắp ngã.

Thương cong người lại, cầm cây giáo trong tay, chân sau đá về hắc võ sĩ.

Hai người va chạm nhau rong nháy mắt, Thương liền dùng tư thế buồn cười này cắm cây giáo vào chặt ngực hắc võ sĩ, mà hắc võ sĩ thì chém Thương thành hai nửa.

Hai người cùng ngã xuống, không còn tiếng động gì.

Không biết qua bao lâu, cánh tay phải liền với não của Thương đột nhiên khẽ cử động một chút.

Sau đó, Thương cố dùng bàn tay đó gian nan đỡ lấy thân mình, bò tới trước mặt hắc võ sĩ.

Nó với vào ngực hắc võ sĩ, móc ra một nắm sương xám, rồi hút vào.

Một lát sau, thân thể Thương đã bị một lớp sương xám vây quanh, sau đó thì nhập vào lòng đất.

Không biết qua bao lâu, mặt đất rung lên, Thương chầm chậm bò dậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK