Lục Hi cười nói: “Không đến mức ấy, chỉ dựa vào mấy người bọn họ, vẫn chưa thể làm gì được con”.
Lúc này, chỉ thấy Ôn Thế Khiêm nói: “Lục Hi, cậu cần phải biết đạo lý quan trọng, cậu như này, sẽ hại bố mẹ cậu và chính cậu, hơn nữa, với gia thế của nhà họ Ôn có chỗ nào không xứng với cậu, cậu vì sao phải cố chấp không muốn đổi họ?”
Ôn Thế Khiêm có thiện ý thuyết phục, trong lòng ông ta rất hy vọng Lục Hi có thể đổi họ thuận lợi, việc này xong xuôi, có lẽ gia chủ sẽ hài lòng, lục phòng từ nay về sau có thể được trọng dụng cũng nên.
Phải biết rằng nhà họ Ôn người nhiều sản nghiệp to lớn, nắm giữ và kiểm soát rất nhiều công ty tập đoàn, người trong gia tộc được phân đến các công ty, giữ các chức vụ khác nhau.
Chức vụ cao đương nhiên cổ tức sẽ cao. Nhưng, nhiều năm nay lục phòng không được gia chủ yêu quý, bố trí cho chức vụ đều là một vài chức vụ cấp thấp, công việc thì nhiều mà tiền chẳng được bao nhiêu, so với các phòng khác thì cuộc sống cũng khá khó khăn.
Như vợ chồng Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn thì hoàn toàn không phân cho họ làm gì cả, mỗi tháng chỉ được một khoản tiền cơ bản nhất, cuộc sống càng bần hàn hơn.
Mà người của lục phòng nhà họ Ôn kỳ thực cũng không thích hai người Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn, bọn họ cho rằng bọn họ bị đối xử như vậy đều là bị hai người này hại, sau lưng có rất nhiều lời đàm tiếu.
Tuy nhiên, lúc này Lục Hi lại cười nói: “Các người cho rằng quyền thế nhà họ Ôn vô song, theo tôi thấy cũng chỉ có vậy mà thôi, tôi đã là họ Lục, tại sao phải đổi họ nữa chứ, nhà họ Ôn các người, tôi không để vào mắt”.
“Láo xược”.
Lục Hi vừa nói ra những lời này, Ôn Thế Hòa lập tức nổi trận lôi đình nói.
“Nhà họ Ôn xưng hùng xưng bá ở Giang Chiết mấy trăm năm, căn cơ vững chắc, gia tộc lớn lâu đời, một tên miệng còn hôi sữa như cậu cũng dám nói vớ nói vẩn về nhà họ Ôn, nếu không phải cậu là con của Uyển Nhi, cậu cho rằng cậu có thể bước vào cửa lớn nhà họ Ôn? Đúng là nực cười”.
Lục Hi cũng không nể nang, chậm rãi nói: “Với tác phong của các người, tôi thấy nhà họ Ôn cũng không tồn tại được mấy năm nữa, còn ở đó mà huênh hoang, thật nực cười!”
“Cậu thật to gan, người đâu, bắt lấy cậu ta, đưa đến từ đường”.
Ôn Thế Hòa nghe thấy vậy, trong lòng vô cùng phẫn nộ, cũng không lải nhải với Lục Hi nữa, lập tức sai người ra tay đưa Lục Hi đi.
Việc này là gia chủ giao phó, ông ta phải làm cho thật tốt.
Lúc này, hai người phía sau Ôn Thế Hòa đi về phía Lục Hi, xem ra muốn ra tay cưỡng chế.
Nhưng, Lục Viễn Sơn và Ôn Uyển cùng đứng trước mặt Lục Hi, hai người đồng thanh nói: “Người nào muốn động đến Hi thì bước qua xác của chúng tôi”.
Hai người đó trong chốc lát không biết làm thế nào mới tốt, liền đứng ở nơi đó nhìn đến Ôn Thế Hòa.
Mà lúc này, Ôn Thế Hòa tức giận, hai người này cương quyết như vậy, ông ta cũng không biết phải làm thế nào.
Xem ra, muốn đưa Lục Hi đi thì nhất định phải ra tay, nhưng Ôn Uyển dù sao cũng là người nhà họ Ôn, còn là thành viên thế hệ thứ hai, lúc còn trẻ cũng là một cao thủ kinh doanh tài hoa, được gia chủ yêu mến.
Có điều, sau khi xảy ra sự việc của Lục Hi, bà đã bị ghẻ lạnh, không được trọng dụng nữa, nói ra thì bà còn là thành viên cốt cán của gia tộc, nếu không phải xảy ra sự việc đó, vị trí của Ôn Uyển có lẽ còn ở trên bọn họ.
Hành động cưỡng chế như này có chút không thích đáng, nhỡ ra xảy ra án mạng sẽ rất khó xử lý.
Ôn Thế Hòa suy đi nghĩ lại, một lúc sau chỉ thấy ông ta đứng lên nói: “Các người đã cố chấp như vậy, thì tôi sẽ báo cáo lại việc này với gia chủ, mời gia chủ đưa ra quyết định, mọi hậu quả các người tự chịu trách nhiệm”.
Ôn Thế Hòa nói xong, mang theo vẻ mặt giận dữ xoay người rời đi, Ôn Thế Khiêm cũng vội vàng đi theo phía sau, khuyên giải nói: “Anh cả, từ từ bàn bạc, đừng kích động như vậy”.
Nhưng Ôn Thế Hòa hoàn toàn không để ý đến ông ta, vẫn rời đi, Ôn Thế Khiêm cũng theo sau, thuyết phục Ôn Thế Hòa quay lại.
Một khi gia chủ biết tình hình như vậy, trách tội xuống, lục phòng e rằng vĩnh viễn sẽ không có ngày thoát khỏi cảnh đen tối, Ôn Thế Khiêm vừa giận gia đình Lục Hi, vừa không ngừng thuyết phục Ôn Thế Hòa, muốn xoay chuyển tình thế.
Sau khi đám người rời đi, Ôn Uyển vẫn mang theo vẻ mặt đầy tức giận nói với Lục Hi: “Hi, đừng sợ, cho dù gia chủ có tới, có mẹ và bố con ở đây, không ai có thể làm được gì con”.
Lục Hi cười nói: “Con chẳng sợ chút nào, hai người cũng không cần lo lắng, bọn họ nếu dám dùng vũ lực, e là tự chuốc lấy phiền phức”.
Lục Viễn Sơn nghe thấy vậy thì cau mày nhìn con trai mình, từ trong lời nói của Lục Hi ông ấy có thể nghe ra thằng bé dường như không quan tâm nhiều đến nhà họ Ôn.
Nhưng, ông ấy không hiểu sự tự tin của Lục Hi đến từ đâu, dù sao thì nhà họ Ôn người nhiều sản nghiệp lớn, cao thủ như rừng, gia chủ còn là tông sư, bất kể đứng trên góc độ nào để nói, Lục Hi dường như không có thực lực để chống đối.
Mà lúc này, Ôn Thế Hòa nổi giận đùng đùng đã trở về trang viên nhà họ Ôn, gặp được Ôn Nhất Hàng ở tòa nhà chính, liền báo cáo sự tình đúng sự thật với ông ta.
Ôn Nhất Hàng vừa nghe xong, lập tức nổi giận, đập bàn nói: “Làm gì có cái lí đó, muốn làm phản à, lập tức đưa bọn chúng đến đây cho tôi, việc này tôi đích thân xử lý”.
“Vâng, gia chủ”.
Ôn Thế Hòa đáp lại một tiếng, nhanh chóng rời đi.
Lúc này, Ôn Nhất Hàng ngồi ở phòng khách, tức giận đến mức ngực phập phồng.
Mấy ngày trước ông ta vừa mới bị đánh bại, không mời được lão tổ, trong lòng ngột ngạt, vô cùng khó chịu.
Bây giờ, ngay cả Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn cùng tên Lục Hi cỏn con đó cũng dám không nghe lời ông ta, lẽ nào có cái lí đó, chức vị gia chủ của ông ta bây giờ đã bị người ta coi thường như vậy rồi sao.