Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 499: Gặp nhau ở Kotgarh

Donbakara nghe xong, sắc mặt lúc này mới khá hơn một chút.

Lúc này, Lục Hi lại nói: “Được rồi, chúng ta đi ra ngoài, tao có chuyện cần giao cho mày”.

Donbakara gật đầu, chở Lục Hi hạ xuống mặt đất.

Bấy giờ, Lục Hi dùng lực tinh thần, đóng dấu một đường “Chân chú hỏa long” vào đầu Donbakara, sau đó anh nói.

“Mặc dù linh trí của mày đã mở rộng, thời gian tu hành cũng đủ dài, nhưng không có công pháp theo hệ thống, cho nên phát triển chậm chạp, bây giờ tao truyền thụ cho mày một bộ chân chú hỏa long, mày cố mà luyện tập, sau này tiến hóa trở thành chân long cũng không phải việc khó gì”.

Donbakara cảm nhận được sự huyền ảo của chân chú hỏa long trong đầu, nhất thời nó vô cùng mừng rỡ.

Nhiều năm như vậy, nó đều tự tìm tòi, tất cả năng lực và ma pháp đều lĩnh ngộ được do thiên phú bẩm sinh của tộc rồng, cũng chưa từng tu luyện theo hệ thống.

Bây giờ có thể có một bộ sách ma pháp để nó hóa thành chân long, vậy quả thật quá trân quý.

“Chủ nhân vĩ đại, anh đối với tôi thật sự quá tốt, có thể gặp được anh quả thật là vinh hạnh của tôi, tôi quá may mắn. Tôi quyết định rồi, về sau tôi sẽ đổi tên là rồng may mắn Donbakara để kỷ niệm thời khắc gặp mặt vĩ đại giữa hai chủ tớ chúng ta”.

Donbakara giơ móng trước, tiếng nói vang lên có lực.

Lục Hi dở khóc dở cười một trận, Donbakara này có cá tính như vậy, thật sự khiến anh bất ngờ.

Nhưng Lục Hi mặt lại trầm xuống: “Tao mặc kệ mày tên gì, bây giờ lập tức đi vào tu luyện cho tao, không có gì đặc biệt thì đừng mong ra ngoài”.

Lục Hi nghe xong, anh mở vị trí không gian, chỉ thấy một vết rách không gian màu đen xuất hiện trước mặt Donbakara.

Donbakara cả kinh nói: “Chủ nhân, khe hở không gian này có vững chắc không, đừng để khi tôi đi vào sẽ bị cuốn vào không gian nước lũ, thân thể tôi bây giờ không chịu nổi bị không gian nước lũ gột rửa đâu”.

“Dài dòng cái đếch gì, mau vào cho ông”.

Lục Hi giơ một cước đá vào cái mông lớn của Donbakara, nó hét thảm một tiếng rồi bị đá bay vào vị trí không gian.

Lục Hi lắc đầu, anh đóng cửa vị trí không gian, sau đó quát lớn ở phía xa: “Vân Khả Thiên, bảo máy bay trực thăng qua đây”.

Giọng nói của Lục Hi không lớn, nhưng xuyên qua tiếng nổ ầm của cánh quạt đã truyền vào trong tai đám người Vân Khả Thiên một cách rất rõ ràng.

Không bao lâu, trong tiếng nổ vang, hai chiếc máy bay trực thăng dừng lại cách đó không xa.

Vân Khả Thiên cong lưng như con mèo chạy tới, anh ta giơ ngón cái về phía Lục Hi nói: “Tôi biết anh Lục không sao mà, lợi hại quá”.

Lục Hi cười một tiếng nói: “Thôi đi, mau đỡ bọn họ lên, chúng ta về thôi”.

Vân Khả Thiên gật đầu, ngay sau đó anh ta gọi hai người điều khiển, đưa Burns và bảy đại chấp sự lên máy bay, sau đó bay về phía thủ đô Kotgarh nước Tunisia.



Ban đêm, ở bên trong phủ Tổng thống, Lục Hi lại kiểm tra một chút vết thương của đám người Burns, khi chắc chắn không có vấn đề, sau đó anh mới cùng Vân Khả Thiên ngồi trong phòng Tổng thống, nhàn rỗi hàn huyên.

Còn hai người Lore và Congo đứng ở một bên, vẻ kinh hoàng trên mặt vẫn còn chưa tan đi.

Nhất là Congo, Burns thân là chủ nhân đứng đằng sau của ông ta, vậy mà lại bị thương nặng như vậy, đối với ông ta mà nói, quả thật là sấm sét giữa trời quang, nếu Burns xong đời, ông ta chắc cũng sẽ rớt đài.

Nhưng hai người trước mắt dáng vẻ sao cũng được, vẫn còn vừa nói vừa cười, chẳng lẽ bọn họ không biết, gia tộc Antonio đại diện cho cái gì?

Mà Lore lại biết rõ thực lực khủng khiếp của Lục Hi, ban đầu hắn ta còn khiếp sợ không hiểu tại sao trưởng tộc lại cung kính với chàng thanh niên này như vậy, còn tự xưng là nô lệ. Nhưng trải qua chiến dịch Cự Long, cuối cùng hắn ta đã hiểu rốt cuộc tại sao trưởng tộc phải làm như vậy.

Anh Lục này nhất định là tồn tại giống Thượng Đế, năng lực của anh đã đột phá chân trời, chẳng trách trưởng tộc trở thành nô lệ của anh, lúc này Lore hận không thể nằm xuống hôn lên bàn chân của Lục Hi, trở thành kẻ hèn mọn nhất bên cạnh anh.

Nhưng Lore cũng biết, với thực lực của mình, e rằng xách giày cho Lục Hi cũng không được, hắn ta không thể làm gì khác hơn là yên lặng đứng ở đó một lần nhìn Lục Hi cười vô cùng cung kính.

Lúc này, điện thoại của Lục Hi reo lên, anh lấy ra xem, phía trên là một dãy số không có tên.

Nhưng Lục Hi lại bật cười, anh biết là Đường Yên gọi đến, khi cô ấy đọc số điện thoại cho mình, anh chỉ nghe một lần liền nhớ.

Ngay sau đó, Lục Hi nhận điện thoại.

“Alo”.

“Xin hỏi phải anh Lục không”.

“Tôi là giám đốc Đường”.

“Đúng là anh rồi, anh có thể nhận được điện thoại của tôi, tôi thật sự quá vinh hạnh”, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mừng rỡ của Đường Yên.

Lục Hi cười nhạt đáp: “Điện thoại của người đẹp đương nhiên phải nhận rồi”.

“Anh Lục, những điều anh nói làm tôi ngại quá, xin hỏi anh đang ở đâu, tôi muốn mời anh ăn một bữa để bày tỏ lòng cảm ơn, anh có thể cho tôi cơ hội không?”, Đường Yên thấp thỏm hỏi.

Lục Hi cười đáp: “Tôi ở Kotgarh, nếu cô ở đây thì tối nay tôi vẫn có chút thời gian".

Lục Hi biết không để cho Đường Yên biểu đạt chút tâm ý, e rằng cô ta sẽ ghi nhớ chuyện này trong khoảng thời gian rất dài, cùng cô ta ăn một bữa cơn cũng được, làm việc vẫn cần phải có đầu có cuối.

Lúc này, Đường Yên vui vẻ nói: “Vậy được, tôi vừa hay cũng ở Kotgarh, anh xem chúng ta có thể gặp mặt ở đâu”.

Đường Yên nghe ra có chút không chờ nổi nữa.

“Tùy cô, tôi chỗ nào cũng được”, Lục Hi nói.

Lúc này, Đường Yên không chút nghĩ ngợi nói: “Tôi biết đồ ăn của khách sạn Lanny ở Kotgarh rất ngon, là do người Anh mở, chúng ta đến đó, thế nào?”
Chương 500: Âm mưu

Lục Hi không chút do dự đáp: “Được, không thành vấn đề”.

“Vậy được, tôi đến trước đợi anh Lục”.

“Được, lát tôi qua”.

Nói xong, Lục Hi liền cúp điện thoại.

Lúc này, Lục Hi nhìn về phía Vân Khả Thiên nói: “Có người đẹp mời ăn cơm, anh có hứng thú không?”

Vân Khả Thiên nghe xong liền cười lắc đầu: “Tôi biết là vị giám đốc Đường kia rồi, tôi không quấy rầy đâu, anh Lục cứ đi thư giãn chút đi, tôi sẽ không nói với chị Tư Duệ đâu”.

Vân Khả Thiên nói xong, anh ta tặng cho Lục Hi một ánh mắt tôi hiểu mà.

Lục Hi gõ Vân Khả Thiên một cái thật mạnh: “Anh nghĩ gì vậy, chỉ là ăn một bữa cơm mà, nào có nhiều chuyện như vậy, không đi thì thôi, tôi tự đi”.

Nói xong, Lục Hi đứng dậy đi ra ngoài.

Lore thấy vậy liền vội vàng nói: “Chủ nhân, có cần tôi phái xe cho anh không?”

“Không cần, vừa hay tôi nhân tiện muốn đi một vòng, hơn nữa sau này cứ gọi tôi là anh Lục, đừng gọi chủ nhân”, Lục Hi cũng không quay đầu lại nói.

Trong lòng Lore rét run, cũng không biết có phải chọc Lục Hi mất hứng hay không, hắn ta liền vội nói: “Vâng, anh Lục”.

Đảo mắt đã không thấy Lục Hi nữa, Vân Khả Thiên nhìn Lore và Congo rồi nói: “Các người đi làm việc đi, tôi ở đây là được”.

Ở trước mặt Vân Khả Thiên, đám người Lore cũng không dám lỗ mãng, bọn họ tạm biệt Vân Khả Thiên rồi rời đi.

Sau khi hai người đi, Vân Khả Thiên ngồi trong phòng Tổng thống sờ đông sờ tây, cảm nhận niềm thích thú của Tổng thống.

Khi Lục Hi ra khỏi phủ Tổng thống, anh vừa đi vừa hỏi thăm, Kotgarh cũng không lớn, nửa tiếng sau, Lục Hi đã đến khách sạn Lanny.

Chỗ ngồi café phía sau cửa sổ sát đất tại cửa đại sảnh, Đường Yên đang chăm chú nhìn từng người đi lại ở bên ngoài, vào lúc Lục Hi xuất hiện, Đường Yên liền phát hiện ra ngay.

Đường Yên nhìn thấy Lục Hi, cô ta vội vàng chạy đến vẫy tay với anh: “Anh Lục, tôi ở đây”.

Lục Hi theo tiếng gọi nhìn lại, anh khẽ mỉm cười gật đầu với Đường Yên, sau đó đi tới.

Hôm nay, Đường Yên cột tóc đuôi ngựa, mặc chiếc áo sơ mi trắng cao cổ, dưới mặc quần jeans bó sát màu cải trắng, kết hợp với đôi giày cao gót màu đen, để lộ ra vóc dáng khỏe khoắn tràn đầy sức sống,

“Anh Lục, tôi đã đặt chỗ xong rồi, chúng ta đi thôi”, Đường Yên cười nói.

Lục Hi gật đầu, hai người đi về phía phòng ăn phía tây.

Đi đến tầng hai, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, hai người đến chỗ ngồi, sau khi gọi món xong, cả hai bắt đầu nói chuyện.

Thông qua một cuộc nói chuyện, Lục Hi càng bội phục Đường Yên, một cô gái hơn hai mươi tuổi có thể sống được ở đây quả thật không dễ.

Còn Đường Yên lại càng thêm khâm phục Lục Hi, cô ta phát hiện Lục Hi ăn mặc tùy tiện, trên người cộng lại còn chưa đến một ngàn tệ, điều đó gần như là không thể với một người có quyền thế.

Hơn nữa, Lục Hi rất hiền lành, nói chuyện không có gì kiêu căng, hoàn toàn không nhìn ra anh chính là người chỉ huy hai chiếc máy bay trực thăng trong nháy mắt dọa một cao nhân vênh váo như Hàn Kim Sinh sợ tè ra quần.

Hai người nói chuyện, cơn sóng lòng trong Đường Yên dâng trào, thỉnh thoảng cô lén nhìn về phía Lục Hi, mặt hơi ửng đỏ.

Không bao lâu, đồ ăn được đưa lên, hai người bắt đầu ăn.



Lúc này, ở trong phủ Niwan.

Niwan thân hình cao lớn ngồi trên ghế dựa lớn của mình, người ngửa về phía sau, ông ta hút xì gà, nhìn Hàn Kim Sinh hầu hạ bên cạnh mình rồi chậm rãi nói: “Ông nói người đó còn biết ma pháp?”

“Đúng vậy ông Niwan, chính mắt tôi nhìn thấy, đạn cũng không đánh thủng”, Hàn Kim Sinh lòng vẫn còn sợ hãi nói.

Niwan lắc lư ghế dựa, dường như đang suy nghĩ gì đó, cũng không nói lời nào.

Hàn Kim Sinh đợi rất lâu cũng không chờ được Niwan lên tiếng, không khỏi có chút nóng nảy nói: “Ông Niwan, nên làm gì bây giờ?”

Niwan nhìn lên trần nhà, ông ta hút xì gà rồi nói: “Ông Tổng thống đã nói với tôi, chuyện này đừng xía vào nữa, buông tha đi”.

Hàn Kim Sinh nghe xong mặt đầy nhức nhối, ông ta đã bán hết tất cả tài sản của mình ở Cao Ly, liều mạng chạy đến đây, hao phí nhiều tiền bạc mới ngồi cùng một con đường với Niwan.

Bây giờ nếu con đường này đứt, ông ta sẽ phá sản.

“Ông Niwan, chẳng lẽ không có cách khác sao?”, Hàn Kim Sinh không cam lòng hỏi.

Lúc này, Niwan nhìn về phía Hàn Kim Sinh rồi nói: “Cách thì có, nhưng ông có phải người đáng tin cậy không?”

“Ông Niwan, tôi có thể thề với trời, tôi tuyệt đối đáng tin, ông có thể giao cho tôi bất cứ chuyện gì”, Hàn Kim Sinh vội vàng nói.

Lúc này, Niwan chậm rãi đáp: “Được, tối nay ông tập trung người của ông, chúng ta đi bao vây phủ Tổng thống”.

“Cái gì?”

Hàn Kim Sinh nghe xong liền kinh hãi biến sắc, đây không phải muốn đảo chính sao?

Niwan nhìn Hàn Kim Sinh nói: “Làm sao, sợ à?”

Hàn Kim Sinh cũng là tinh anh chìm nổi trong giới thương nhân, nhất thời ông ta cảm thấy nếu mình trả lời không tốt, có thể vĩnh viễn không ra khỏi nơi này được.

Ý của Niwan rất có thể là muốn phát động đảo chính, chính vào tối nay, chuyện này mình có thể tham dự sao, có tư cách tham dự ư?

Hàn Kim Sinh đầu óc lóe sáng, ông ta đang suy tính về vấn đề này.

Nhưng ông ta đã nhanh chóng nghĩ thông, mặc kệ Niwan lý do muốn mình tham gia vào chuyện này là gì, mình đã không còn năng lực từ chối.

Nếu mình từ chối, e rằng sẽ có một đám người xông ra bắn ông ta thành tổ ong vò vẽ, chuyện như vậy chẳng lẽ Niwan sẽ để ông ta đưa tin ra ngoài?

Nghĩ tới đây, Hàn Kim Sinh không chút do dự nói: “Không thành vấn đề thưa ông Niwan, chỉ cần ông có ý này, tôi sẽ điều hết người đến để ông điều khiển”.

Niwan nghe xong, lúc này mới cười một tiếng đáp: “Xem ra ông vẫn đáng tin cậy, được rồi, bí mật điều toàn bộ thuộc hạ của ông đến đây, chờ hạ lệnh”.

“Vâng ông Niwan, tôi làm ngay”.
Chương 501: Đảo chính

Vì có thể đứng vững ở đây, Hàn Kim Sinh đã hạ vốn thuê một đội ngũ lính đánh thuê năm mươi người, được xem như vẫn có chút sức chiến đấu.

Lúc này, ông ta đã nghĩ thông rồi, binh lực Niwan có thể điều động ở Kotgarh cũng không nhiều, binh lực thích hợp nhất cũng ở bên ngoài thành phố.

Một khi ông ta điều động bộ đội bên ngoài thành phố, chuyện nhanh chóng sẽ bại lộ, rất có khả năng có thể bị hủy trong chốc lát, còn lính đánh thuê của mình mặc dù không nhiều người, nhưng trong hành động ẩn núp này cũng là lực lượng không nhỏ.

Ngay sau đó, Hàn Kim Sinh lập tức gọi một cú điện thoại, bảo đội trưởng lính đánh thuê Gore của mình dẫn đội bí mật đến phủ Bộ trưởng.

Sau khi gọi điện xong, Hàn Kim Sinh thở dài, ông ta có chút không hiểu sao Niwan lại đột nhiên phát động đảo chính.

Suy nghĩ một chút, Hàn Kim Sinh nói: “Ông Niwan, bên cạnh họ Lục kia hình như có một cao thủ quan hệ với Congo không tệ, chúng ta phải chú ý vào”.

Niwan nghe xong liền hừ lạnh một tiếng nói.

“Congo dựa vào thực lực của nước Anh thống trị nhân dân nơi này, tôi đã nhịn hắn rất lâu rồi, bây giờ hắn đè ép tôi một lần nữa, trông tôi dễ bắt nạt thế hả? Hơn nữa tôi đã được sự cho phép của đại sư Zaka tôn kính, Congo hắn là cái đếch gì, cao thủ bên cạnh hắn thì là cái thá gì đâu”.

Thật ra thì Niwan và Congo chính là hai bộ tộc lớn đối lập nhau, sau một trận chiến, hai người đã thỏa hiệp thành lập chính phủ Tunisia, nhưng đã có mâu thuẫn.

Mà cùng với sự ủng hộ liên tục của nước Anh, Niwan vốn ngang hàng địa vị với Congo đã dần bị nghiêng sang một bên.

Niwan buộc phải tìm đến chỗ đại sư Zaka, nói cho ông ta biết, Congo chỉ là bù nhìn bị người Anh điều khiển, căn bản không xứng đáng với lãnh tụ Tunisia.

Mà đại sư Zaka đồng ý với yêu cầu của ông ta, đồng thời cũng đi đến phủ đệ, lúc này Zaka ở ngay trong phủ Niwan, đây cũng là lý do vì sao đột nhiên Niwan lại to gan như vậy.

Có sự ủng hộ của đại sư Zaka, Niwan không hề sợ hãi chút nào.

Nghe thấy Niwan nhận được sự ủng hộ của đại sư Zaka, Hàn Kim Sinh cũng đã kinh hãi.

Ông ta đến châu Phi đã một vài năm, biết được đại sư Zaka là lãnh tụ tinh thần của toàn dân châu Phi, địa vị ở đây chí cao vô thượng.

Nghe đồn đại sư Zaka đã từng vì bộ tộc tránh khỏi bị tai nạn mà đi cầu cứu thần long, thần long nhìn thấy ông ta có tấm lòng nhân từ nên đã ban cho ông ta sức mạnh thần bí cường đại, từ đó về sau, Zaka trở thành lãnh tụ tinh thần của tất cả mọi người, địa vị vô cùng cao quý.

Chẳng trách Niwan có lá gan lớn như vậy, hóa ra là có sự ủng hộ của đại sư Zaka, chuyện này gần như không hề nguy hiểm chút nào.

Hàn Kim Sinh cũng thầm hưng phấn, nếu chuyện này thành công, ông ta cũng là một đại công thần, đến lúc đó không muốn phát tài thật khó, Hàn Kim Sinh thiếu chút nữa bật cười lớn.

Đường Yên hay thằng chó họ Lục tất cả bọn chúng đều phải chết, mọi thứ ở đây đều là của Hàn Kim Sinh ông ta.

Cùng lúc đó.

Tổng thống Congo ngồi trên một chiếc xe biển số thường lẳng lặng ra khỏi phủ Tổng thống, biến mất trong màn đêm.

Congo ngồi trên xe, sắc mặt chăm chú, ông ta chau mày, dường như có tâm sự rất nặng nề.

Sau khi đi vài vòng, xe dừng lại ở số nhà chín mươi tám phố Conte.

Nơi này có một tòa lầu ba tầng, ở cửa có hai quân nhân cầm súng đứng gác, trước cửa còn tung bay một lá cờ đỏ, đây chính là đại sứ quán Viêm Hạ trú tại Tunisia.

Congo lặng lẽ xuống xe, xuất trình giấy tờ tùy thân ngoài cửa, sau đó đi vào đại sứ quán.

Lúc này, đại sứ Điền Bằng Vũ của đại sứ quán đang ngồi trong phòng làm việc của mình, ông ta vừa đặt điện thoại xuống, báo cáo xong tình hình với quốc hội.

Congo đã từng tiếp xúc và bàn bạc qua với ông ta rất nhiều lần.

Trong lời nói, Congo bày tỏ không muốn chấp nhận sự thao túng của nước Anh nữa, ông ta muốn quay đầu tìm kiếm trợ giúp của Viêm Hạ, vừa mới bắt đầu đã khiến cho Điền Bằng Vũ cũng bất ngờ.

Suy cho cùng, Tunisia cũng là một tay nước Anh nâng đỡ.

Nhưng sau đó, Điền Bằng Vũ cũng có thể hiểu được tại sao Congo phải làm như vậy.

Mặc dù nước Anh nâng đỡ Congo, nhưng nước này cũng can thiệp vào công việc nội bộ rất nghiêm trọng, mỗi một quyết sách quan trọng của Congo đều phải được sự đồng ý của nước Anh, dù là Tổng thống nào cũng không muốn chấp nhận.

Nhưng Congo không có năng lực phản kháng, chỉ có thể yên lặng chấp nhận, mà so sánh thì Viêm Hạ cũng nổi danh là khoan dung, trước giờ không can thiệp vào nội bộ nước khác, dù Viêm Hạ có nâng đỡ một vài quốc gia, hai bên cũng chỉ duy trì cục diện hợp tác hữu hảo, quả thật là khác một trời một vực với cách làm thống trị thực dân của nước Anh.

Mà Niwan là đối thủ của Congo, ông ta đã sớn bất mãn với hành động của Niwan, Congo cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì sẽ kích thích sự phẫn nộ trong dân. Nếu Niwan nhân cơ hội này công kích mình thì vị trí của Congo sẽ tràn ngập nguy cơ, phải biết rằng ở nơi này, đảo chính gần như là chuyện thường ngày như cơm bữa, mà ông ta nắm giữ lực lượng chính trị, còn Niwan nắm giữ lực lượng quân sự.

Viêm Hạ những năm gần đây đã quật khởi thành nước lớn hàng đầu, dù là thực lực kinh tế hay thực lực quân sự cũng thuộc về đẳng cấp hàng đầu quốc tế, có thể nói là nhân vật khổng lồ, Congo tìm kiếm phía mình trợ giúp, hoàn toàn có thể hiểu được.

Điền Bằng Vũ cũng rất hài lòng khi nhìn thấy Congo nghiêng về phía mình, chức trách của bọn họ cũng là gia tăng thêm mối quan hệ giữa hai nước, bảo bệ nhân dân biên giới, nếu như vậy dù là tăng sức ảnh hưởng về mặt pháp luật ở Viêm Hạ hay là tăng cường mối quan hệ giữa hai nước, cũng như bảo vệ mạnh mẽ nhân dân thì đều hết sức có lợi.

Nhưng chuyện này vẫn phải suy nghĩ cẩn thận, bởi vì thực lực nước Anh ở Tunisia cũng không thể coi thường, nếu làm quá mức kịch liệt, e rằng sẽ dẫn đến phân tranh quốc tế.

Đúng lúc đó, thư ký gõ cửa nói: “Đại sứ, ông Congo đến”.

“Mời ông ta vào”, Điền Bằng Vũ trầm giọng nói.

Lúc này, Congo đi vào, Điền Bằng Vũ đi lên trước bắt tay, hai người ngồi xuống trên ghế sofa, thư ký đưa cafe lên, sau đó mở thiết bị ghi âm lên sẵn sàng ghi lại cặn kẽ cuộc nói chuyện giữa hai người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK