Vân Khả Thiên bị đá một cước, nhưng anh ta lại lớn tiếng phản bác lại: “Không bán đứng anh, em sẽ bị cực hình tra tấn, em có thể làm gì chứ, em cũng rất tuyệt vọng”.
“Đây chính là con mẹ nó lý do cậu bán đứng tôi sao?”, Lục Hi lớn tiếng nói.
Vân Khả Thiên hùng hồn đầy lý lẽ nói: “Bán đứng anh thì sao, anh xem hai người chúng ta, hiện tại chẳng phải không có việc gì sao, tốt biết bao”.
Hàn Kim Sinh nhìn thấy hai người lật mặt với nhau, liền không nhịn được cười lên, nếu không phải đại sư Zaka ở đây, Hàn Kim Sinh đã cười lớn thành tiếng rồi.
Mà Đường Yên lại lo lắng, sự việc vậy mà lại thành ra thế này, ngay cả đến phủ tổng thống cũng bị chiếm, hiện tại đã không thể chống lại được thế lực của Hàn Kim Sinh, cô ta vừa vui mừng vì sự nghiệp của mình đạt được triển vọng phát triển ổn định, bây giờ lại rơi vào rắc rối.
Hơn nữa, bây giờ đừng nói đến sự nghiệp, cô ta, Lục Hi và những người khác đều nằm trong tay Hàn Kim Sinh, xem ra chắc chắn không có kết cục tốt.
Vốn dĩ, cô ta vẫn có lòng tin vào sự đảm bảo của Lục Hi, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chút lòng tin đó của cô ta lập tức biến mất, ngay cả phủ tổng thống cũng thất thủ, còn ai có thể cứu được bọn họ.
Mà lúc này, Lục Hi trừng mắt nhìn Vân Khả Thiên, nói: “Về sau tôi sẽ tính sổ cậu, Burns và những người khác không sao chứ?”
Lục Hi hỏi Vân Khả Thiên.
Vân Khả Thiên nói: “Bọn họ không sao cả, nhưng anh Lục, Niwan dẫn người đến đại sứ quán Viêm Hạ của chúng ta, nói là Congo ở đâu, bọn chúng sẽ đưa lực lượng vũ trang đến đó đòi người”.
“Cái gì?”
Lục Hi vừa nghe thấy điều này, lập tức giận tím mặt.
Lãnh sự quán Viêm Hạ, đó là lãnh thổ của Viêm Hạ, đại diện cho tôn nghiêm quốc gia của Viêm Hạ, lũ khốn kiếp này vậy mà lại dám ra tay đòi người, đây là sự khiêu khích trắng trợn đối với uy nghiêm quốc gia của Viêm Hạ, mà Lục Hi tuyệt đối không thể nhẫn nhục.
Lúc này, Lục Hi nghiêm mặt lạnh lùng nói với Hàn Kim Sinh: “Các người thật to gan, dám uy hiếp chính phủ Viêm Hạ”.
Hàn Kim Sinh nghe xong, ngạo mạn nói: “Vậy thì sao, chúng tao có sự ủng hộ của đại sư Zaka, ông ấy là lãnh tụ tinh thần của cả Châu Phi, được nhiều người ủng hộ, cho dù là chính phủ Viêm Hạ, thì có thể làm gì được chúng tao”.
Nghe đến cái tên Zaka, Lục Hi liền cảm thấy quen thuộc, suy nghĩ một lúc liền nhớ ra.
Zaka này chẳng phải là tên nhãi trong miệng Donbakara sao, theo những gì Donbakara nói, hồi đó chính nó đã truyền cho Zaka một chút bản lĩnh, bây giờ người này đã trở thành lãnh tụ tinh thần của Châu Phi rồi?
Lúc này, Lục Hi mới chuyển sự chú ý tới lão già vẫn luôn ngồi trên ghế tổng thống nhắm mắt dưỡng thần, nếu nói Zaka ở đây, đó hẳn là ông ta.
“Ông là Zaka?”
Lục Hi hỏi Zaka đang nhắm mắt dưỡng thần.
Zaka chậm rãi mở mắt ra, còn chưa lên tiếng, chỉ nghe thấy Hàn Kim Sinh vội vàng nói: “Mày thật to gan, tên của đại sư Zaka mà mày có thể gọi thẳng được sao”.
Nhìn thấy Hàn Kim Sinh nhảy dựng lên, trong lòng Lục Hi càng thêm mất kiên nhẫn, tát vào mặt ông ta một cái.
“Bốp” một tiếng, Hàn Kim Sinh liền bị một sức mạnh không sao nói rõ được đánh ông ta ngã trên đất, thảm thiết hét lên một tiếng, hai chiếc răng hàm bị rơi xuống.
Lúc này, Lục Hi không để ý tới ông ta, mà tiếp tục nhìn về phía Zaka.
Zaka nhìn thấy tình hình như vậy, trong mắt lóe lên một tia sáng, sau đó chậm rãi nói: “Chàng trai trẻ, đây là chuyện riêng của người trong nhà chúng tôi, đừng ỷ vào chút sức mạnh mà không kiêng nể gì cả, ở đây không phải là chỗ để cậu láo xược”.
Lục Hi vừa nghe thấy vậy, liền cười lạnh lùng một tiếng, nói.
“Mấy cái chuyện rẻ rách của các người, tôi không thèm quan tâm, nhưng liên quan đến sự uy nghiêm của Viêm Hạ chúng tôi cùng sự an toàn của bạn bè tôi, việc này tôi nhất định phải xử lý, nể tình ông có chút quan hệ với tên lắm lời đó, lập tức nói Niwan xin lỗi đại sứ quán Viêm Hạ ở Tunisia, đồng thời lập tức rời đi, sau đó hành quyết Niwan và đám người Hàn Kim Sinh, tôi sẽ không truy cứu việc này nữa”.
Lúc này, vẻ mặt Hàn Kim Sinh hung tợn vừa mới bò từ trên mặt đất đứng dậy, lại nghe thấy những lời này của Lục Hi, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Tên họ Lục này là đồ ngốc sao, lại dám nói những lời như vậy trước mặt đại sư Zaka, mạch não lớn như vậy sao?
Chỉ thấy Hàn Kim Sinh ôm mặt tức giận nói: “Tên họ Lục, đừng tưởng rằng mày rất lợi hại, trước mặt đại sư Zaka, mày chẳng là cái thá gì, người đâu, xử lý hắn cho tôi”.
Hàn Kim Sinh hét lớn một tiếng, chỉ thấy bốn người từ ngoài cửa xông vào, chính là Gore đội trưởng lính đánh thuê của ông ta dẫn theo ba thuộc hạ tiến vào, đồng thời chĩa súng về phía Lục Hi.
Nhưng Lục Hi vẫn không quay đầu lại, chỉ yên lặng nhìn Zaka, Vân Khả Thiên thấy vậy vội vàng núp phía sau Lục Hi, né tránh họng súng.
Thực lực hiện tại của anh ta còn lâu mới có thể chống lại được đạn, nếu chẳng may bị thương, sẽ bị thiệt lớn.
Mà lúc này, Zaka nhìn đến Lục Hi, chậm rãi nói: “Chính là tôi, chàng trai trẻ, tôi vẫn khuyên cậu một câu, cậu cũng là người tu hành, tu hành cũng không dễ dàng, đừng liều mạng, thấy cậu cũng là đồng đạo, tôi có thể giữ lại mạng cho cậu, đứng sang một bên đi”.
Nói xong, Zaka lại chậm rãi nhắm mắt lại.
Hàn Kim Sinh vừa nghe thấy lời này, cũng không dám để Gore bắn, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Lục Hi, vẻ mặt căm hận ra hiệu cho Gore cùng những người khác đi ra.
Lúc này, Lục Hi lại lạnh lùng nói: “Zaka, chỉ dựa vào ông mà cũng dám láo xược trước mặt tôi, tôi hỏi lại ông một lần nữa, có yêu cầu Niwan rút quân hay không, nếu ông dám nói nửa chữ không, hôm nay tôi sẽ chém chết ông”.
“To gan”.
Lục Hi vừa dứt lời, người da đen cường tráng phía sau Zaka trong nháy mắt liền lao tới trước mặt Lục Hi, một chưởng mang theo gió táp, đánh vào ngực Lục Hi, nhìn uy lực của một chưởng này, sợ rằng một con voi cũng bị một chưởng đánh chết.
Trên mặt Hàn Kim Sinh liền lộ ra nụ cười giễu cợt, đây là đại đệ tử của đại sư Zaka, người đã khổ luyện võ thuật tung hoành khắp châu Phi, ai cũng biết nếu hắn ta ra tay thì thằng nhãi này sẽ chết chắc.
Chương 507: Long Thần xuất hiện
Mà Đường Yên cảm nhận quyền phong mạnh mẽ đó, cùng sức mạnh bộc phát từ trên người da đen, bị dọa tới mức hét lên một tiếng chói tai. Chỉ có Vân Khả Thiên bập môi lắc đầu, vẻ mặt tỏ ra đáng tiếc.
Đúng vào lúc này, sắc mặt Lục Hi đột nhiên trở nên lạnh lùng, nhanh như chớp vươn tay ra, nắm lấy nắm đấm của người da đen.
Đại đệ tử của Zaka bỗng nhiên cảm thấy bản thân giống như vừa đấm vào Thiên Sơn, một cỗ sức mạnh khổng lồ tuôn ra.
Trong lòng hắn ta cực kỳ hoảng sợ, nhưng còn chưa kịp phản ứng lại thì Lục Hi đã nhẹ nhàng quăng hắn ta lên rồi đập mạnh xuống đất.
“Ầm!”
Chỉ thấy đá hoa rắn chắc trên mặt đất đã bị đập vỡ thành một cái hố lớn hình người, đại đệ tử của Zaka nằm bất động trong đó, không chút động tĩnh, không rõ sống chết.
Ngay lập tức, Hàn Kim Sinh và Đường Yên đều kinh ngạc, Lục Hi sao có thể mạnh như vậy, ngay cả đại đệ tử đại sư Zaka cũng không phải là đối thủ của anh?
Ngay khi bọn họ vẫn còn đang kinh ngạc, Zaka đột nhiên đứng dậy, ánh mắt sáng quắc nói: “Đã xem thường cậu rồi, xem ra, cậu cũng là một cao thủ”.
Trong lòng Hàn Kim Sinh kích động, tên chết tiệt này cuối cùng cũng đã chọc cho đại sư Zaka tức giận, hiện tại chắc chắn hắn sẽ chết không có chỗ chôn.
Mà Lục Hi lại lười lải nhải với ông ta, trong nháy mắt mở ra dị không gian, sau đó quát nói: “Đi ra đây cho tao, dạy dỗ cái thứ vô dụng bất tài của mày”.
Chỉ thấy một vết nứt lớn màu đen đột nhiên tách ra trong không trung, trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, Donbakara đã nhảy ra, chỉ thấy thân hình to lớn của nó tức khắc chiếm lấy toàn bộ văn phòng, nếu không phải văn phòng tổng thống vô cùng rộng lớn, căn bản không thể chứa được Donbakara. Cứ như vậy, Donbakara còn phải cúi đầu, đè bẹp rất nhiều đồ đạc.
Mà sự xuất hiện của Donbakara khiến tất cả mọi người giật nảy mình, Hàn Kim Sinh và Đường Yên hoảng hốt lo sợ chạy sang một bên, lưng dán chặt vào tường, cả người không ngừng run cầm cập, con vật khổng lồ như này quả thực quá dọa người.
Mà lúc này, Donbakara nhìn Zaka đang kinh hãi, một giọng nói như sét đánh vang lên trong linh hồn của mọi người.
“Cái thứ không biết sống chết, lại dám chọc giận chủ nhân vĩ đại, ta, ngọn lửa bạo quân, à không, ta, con rồng may mắn Donbakara, sẽ cho ngươi sự trừng phạt nghiêm khắc nhất”.
Lúc này, Zaka mới hoàn toàn sững sờ, đây chẳng phải là đại nhân Long Thần của Châu Phi bọn họ sao?
Khi đó, để cầu nguyện bình an cho bộ tộc, ông ta đã lặn lội đi bộ hàng ngàn dặm, tìm được nơi ở của Long Thần trong truyền thuyết, ông ta đã quỳ dưới ngọn núi lửa suốt một tháng, lúc chỉ còn chút hơn tàn, mới làm cảm động được Long Thần, Long Thần đã cho ông ta sức mạnh, ông ta mới có địa vị như ngày hôm nay.
Zaka sợ hãi tột độ khuỵu xuống, trong đầu không ngừng nghĩ đến những lời của Long Thần, nghĩ không ra bản thân rốt cuộc đã làm gì chọc giận đến đại nhân Long Thần.
Nhưng khi ông ta nghĩ tới hai chữ “chủ nhân” được nhắc tới trong lời nói vừa rồi của đại nhân Long Thần, lẽ nào người thanh niên này là chủ nhân của đại nhân Long Thần?
Nghĩ đến đây, Zaka sởn tóc gáy, lẽ nào sự tồn tại như đại nhân Long Thần cũng có chủ nhân, còn là người thanh niên này?
“Đại nhân Long Thần tối cao, lẽ nào, người thanh niên này có quan hệ với ngài sao?”
Zaka không khỏi thốt lên, nếu người thanh niên này có liên quan đến đại nhân Long Thần, thế thì quả thực là chuyện động trời.
Mà lúc này, Donbakara gầm lên giận dữ.
“Thứ ngu xuẩn, đồ ngốc, đó là chủ nhân vĩ đại nhất của Donbakara ta, chứ không phải là người thanh niên gì đó, đồ đần độn, lập tức xin chủ nhân tha thứ, nếu chủ nhân tha thứ cho ngươi, ta sẽ cho ngươi chết thoải mái hơn một chút, bằng không, ngươi chuẩn bị bi ai gào thét mười ngàn năm trong địa ngục dung nham đi”.
Nghe thấy lời của Donbakara, thần chí Zaka đều kinh hãi, nơm nớp lo sợ nhìn đến Lục Hi đang đứng chắp tay sau lưng, vẻ mặt tức giận.
“Thưa ngài tôn kính, thứ lỗi cho sự ngu dốt của tôi, ngài vậy mà lại là chủ nhân của đại nhân Long Thần, xin hãy chấp nhận lời xin lỗi chân thành nhất của kẻ hèn mọn là tôi”.
Zaka vừa nói vừa quỳ xuống trước mặt Lục Hi, cả người không ngừng run rẩy.
Trong suy nghĩ của ông ta, Donbakara đã là sự tồn tại thần thánh, ông ta làm thế nào cũng không nghĩ ra, người trước mặt nhìn có vẻ bình thường này lại thực sự là chủ nhân của đại nhân Long Thần.
Lúc này, trong lòng Zaka tràn ngập sóng to gió lớn, rốt cuộc người như thế nào mới có thể trở thành chủ nhân của đại nhân Long Thần, ông ta thật sự không dám tưởng tượng, Lục Hi rốt cuộc có năng lực gì, sợ rằng chỉ có thần linh chí cao trên trời mới có thể khiến đại nhân Long Thần vĩ đại gọi người đó là chủ nhân.
Mà lúc này, Hàn Kim Sinh kinh hãi tới mức rớt quai hàm, sự thay đổi trong nháy mắt này khiến ông ta bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Ngay cả đại sư Zaka cũng quỳ gối dưới chân Lục Hi, vậy những người như bọn chúng ở trước mặt Lục Hi tính là cái gì?
Mà ngay cả đám người Niwan, Congo, những người nắm quyền của một đất nước, cũng phải nhìn sắc mặt của đại sư Zaka, vậy bản thân ông ta sẽ có kết cục gì đây?
Nghĩ đến đây, những giọt mồ hôi trên trán Hàn Kim Sinh tức khắc chảy xuống như thác, hai chân run như cầy sấy, nếu không dựa vào tường, e rằng ông ta còn đứng không nổi.
Mà lúc này, Đường Yên cũng há hốc miệng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sự xuất hiện của Donbakara khiến cô ta sợ gần hết hồn, nhưng Donbakara lại gọi Lục Hi là chủ nhân, mà đại sư Zaka, người được ví như một vị thần ở Châu Phi, thậm chí còn quỳ dưới chân Lục Hi, rốt cuộc chuyện này là sao, Đường Yên cảm thấy thế giới mình sống không hiện thực, cô ta nghi ngờ bản thân đã bị điên rồi.
Mà lúc này Lục Hi lạnh lùng nói: “Đi đại sứ quán trước, xử lý Niwan, trở về sẽ xử lý các người”.
Chương 508: Chủ nhân của Long Thần
Lục Hi lạnh lùng nói: “Đến đại sứ quán trước, xử lí Niwan, trở lại sẽ xử lí các người”.
Nói xong, Lục Hi đá Donbakara trở lại dị không gian, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Hàn Kim Sinh, Lục Hi khẽ vung tay, dưới chân Hàn Kim Sinh lập tức dâng lên sáu cột ánh sáng cao bằng đầu người, đồng thời tạo thành một chuỗi sấm sét như mạng nhện phát ra tiếng xẹt xẹt, giam cầm lấy Hàn Kim Sinh.
Hàn Kim Sinh nhìn thấy tia sấm sét lập lòe trước mặt, ông ta bị dọa tới mức hồn bay phách lạc, vẻ mặt cực kỳ sợ hãi.
Lúc này, Vân Khả Thiên nháy mắt với Đường Yên còn đang kinh hồn bạt vía, bảo cô ta đi theo mình, cùng Lục Hi đi ra ngoài.
Zaka vừa nhìn liền bị tài năng huyền diệu của Lục Hi làm cho kinh hãi, ngay lập tức, ông ta cũng vội vàng đứng dậy đi theo, đối với ông ta Lục Hi hiện tại giống như một vị thần tối cao, nghe thấy Lục Hi sẽ đi xử lý Niwan, ông ta nhất định phải đi, dù cho có phải bỏ ra chút ít sức lực, cũng là để chuộc tội cho hành vi tội ác của mình.
Một đoàn người bước ra khỏi tòa nhà văn phòng tổng thống, đi về phía một chiếc Hummer cách đó không xa.
Chỉ thấy Zaka bước nhanh đuổi kịp đến, cung kính nói với Lục Hi: “Chủ nhân vĩ đại, xin cho phép tôi đi theo người, trở thành tôi tớ hèn mọn của người, chuộc tội cho hành vi tội ác của bản thân”.
Lục Hi quay đầu lại nhìn ông ta, nhàn nhạt nói: “Lên đi”.
Zaka nghe thấy vậy vẻ mặt kích động vội vàng hành lễ, đi theo lên xe, ngồi ở vị trí cuối cùng.
Lúc này, Vân Khả Thiên lái xe, Đường Yên ngồi ở bên cạnh Lục Hi, Zaka ngồi dưới cùng, xe chạy thẳng ra khỏi phủ tổng thống.
Mà lúc này, ở cổng vào đại sứ quán, Niwan chậm rãi đi đi lại lại với nụ cười giễu cợt trên mặt.
Ở đây đã hoàn toàn bị ông ta bao vây, người bên trong có chạy đằng trời, ông ta cũng không sợ Congo chạy mất.
Hơn nữa, vừa rồi thuộc hạ gọi điện tới, trong quân đội cũng xảy ra một chút hỗn loạn nhỏ, nhưng đã bị trấn áp.
Xem ra tin tức đã bị lộ ra ngoài, nhưng cũng không thành vấn đề, hiện tại đại cuộc đã định, không có Congo chỉ huy, mấy bộ tộc trong quân đội của hắn sẽ không thể tạo nên bất kỳ sóng gió nào.
Bây giờ, bản thân chỉ cần đợi đến sáng mai, tiến hành cuộc đàm phán cuối cùng với Điền Bằng Vũ, nếu hắn không chịu đưa người ra, vậy sẽ xuống tay.
Đúng lúc này, một chiếc Hummer từ xa chạy đến, Niwan nhìn đến, thấy người của mình đã chặn chiếc xe lại.
Ngay lập tức, ông ta nhìn thấy đại sư Zaka và một vài người khác chậm rãi bước xuống xe.
Niwan vừa nhìn thấy vội vàng chạy đến, đại sư Zaka đích thân đến, đó là một sự kiện lớn làm phấn chấn lòng người.
“Đại sư Zaka, sao ông lại đích thân tới vậy, ở đây tôi có thể tự mình xử lý được, ông ở phủ tổng tống nghỉ ngơi là được, sao lại phải mệt nhọc như vậy”.
Niwan miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý, xem ra đại sư Zaka vẫn rất coi trọng mình, nếu ông ấy đích thân đến, thì mình có thể lập tức gây áp lực lên đại sứ quán để bọn họ giao người ra, xem Điền Bằng Vũ còn dám giả vờ như không biết nữa không.
Tuy nhiên, đúng lúc này, Zaka lại tát một cú trời giáng vào mặt Niwan, nói: “Đồ ngu xuẩn, hại tôi cũng ngu xuẩn như ông, lập tức rút những người ở đây đi”.
Niwan bị Zaka tát quay vài vòng mới dừng lại, mông lung nhìn xung quanh, mới tìm được phương hướng của Zaka, vẻ mặt hoảng sợ miệng há hốc, không biết phải làm sao.
Mà những thuộc hạ đó của ông ta càng kinh hãi hơn.
Lúc Niwan mời đại sư Zaka đến, tất cả bọn chúng đều đã gặp qua đại sư, mà đại sư cũng nói rõ là sẽ giúp Niwan, nên bọn chúng mới vô cùng tự tin phát động đảo chính.
Nhưng bây giờ, sao đại sư Zaka lại đột nhiên đánh Niwan, chuyện này rốt cuộc là sao, tất cả mọi người đều cảm thấy hoảng hốt.
Mà lúc này, Niwan cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, chỉ thấy ông ta mang theo vẻ mặt sợ hãi nói: “Đại sư Zaka, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hiện tại không thể rút quân được”.
Congo là ưu tiên hàng đầu, tuyệt đối không thể hắn chạy mất, Niwan nghe thấy lời của đại sư Zaka, lập tức nôn nóng.
Mà lúc này Zaka không nói lời nào, một cước đạp Niwan ngã xuống đất, quát lớn: “Còn không rút quân”.
Lúc này, Niwan nằm trên đất, kinh hãi nhìn đại sư Zaka, biết đây không phải là đang nói đùa.
Chỉ thấy ông ta chậm rãi đứng dậy nói: “Đại sư Zaka, ông đã nói sẽ ủng hộ tôi, bây giờ lại bảo tôi rút quân, chẳng phải là muốn lấy mạng của tôi sao?”
Lúc này, Niwan cũng không quan tâm được nhiều nữa, nếu không bắt được Congo thì mọi thứ của ông ta đều trở nên vô nghĩa.
Mà Zaka nghe thấy vậy lại lạnh lùng nói: “Số phận của ông hiện tại nằm trong tay của chủ nhân Long Thần vĩ đại, rút những người này khỏi đây, ngoan ngoãn chờ đợi xử lý, bằng không, tôi sẽ lập tức tống ông xuống địa ngục”.
Niwan nghe đến đây, trên mặt lộ rõ vẻ đấu tranh, nhưng cuối cùng, ông ta vẫn bất lực phất tay, nói với đám thuộc hạ: “Rút quân”.
Trước mặt đại sư Zaka, ông ta không có lựa chọn nào khác, không chỉ là bởi vì danh tiếng của Zaka, mà còn bởi ông ta biết được năng lực đáng sợ của Zaka, nếu như ông ta dám nói lời thừa thãi, Zaka chỉ cần dùng một đầu ngón tay có thể giết chết mình.
Lúc này, thuộc hạ của ông ta nhìn thấy, lẳng lặng cất súng, lần lượt rút khỏi.
Mà lúc này Zaka cung kính cúi đầu trước Lục Hi hành lễ nói: “Chủ nhân Long Thần vĩ đại, có cần tôi thay ngài hành quyết Niwan không?”
Còn Niwan thì kinh hãi nhìn đến Lục Hi, ông ta không biết tại sao Lục Hi lại được Zaka tôn trọng như vậy, mà bản thân sao lại kết thù chuốc oán với cậu ta, khiến Zaka đối xử với bản thân như vậy.
Lúc này, Lục Hi chậm rãi nhìn đến Niwan, nói: “Ông thật to gan, đại sứ quán của Viêm Hạ chúng tôi mà thứ rác rưởi như ông cũng dám khiêu khích?”
Vẻ mặt Niwan kinh hãi, lúc này mới biết là bởi vì bản thân bao vây đại sứ quán, mới chọc đến lửa giận của Lục Hi.
Nhưng, đại sư Zaka sao lại cung kính nghe lời phục tùng cậu ta như vậy, ông ta thực sự nghĩ không ra, ở Châu Phi, còn ai có thể có thân phận địa vị cao hơn đại sư Zaka?
Chương 509: Xử quyết tại chỗ
Niwan đã hoàn toàn không nghĩ được gì, mặt ông ta đầy khủng hoảng, không biết làm sao.
Đúng lúc đó, Nguyên Tân Chinh vẫn đang dẫn theo cảnh sát vũ trang giằng co với bộ đội của Niwan, đột nhiên anh ta đi về phía Lục Hi: “Thưa anh, đại sứ của chúng tôi muốn gặp anh và đại sư Zaka một chút”.
Lục Hi nghe xong liền gật đầu nói: “Được, vậy thì chúng ta đi”.
Sau đó Lục Hi liếc nhìn Zaka rồi đi vào đại sứ quán, đồng thời anh cũng không quay đầu mà nói với Vân Khả Thiên: “Trông chừng ông ta, nếu dám chạy thì giết liền”.
“OK anh Lục”.
Vân Khả Thiên đáp lại, vẻ mặt không tốt đẹp gì nhìn về phía Niwan.
Bây giờ Vân Khả Thiên cũng tương đương với một võ giả ngoại gia, đối phó với một người bình thường như Niwan vẫn dư sức có thừa.
Đương nhiên Zaka nghe lời đi theo Lục Hi vào đại sứ quán.
Đi tới phòng làm việc của Điền Bằng Vũ, ông ta nhiệt tình tiếp đãi Lục Hi và Zaka, hai bên giới thiệu lẫn nhau một chút, sau đó Điền Bằng Vũ bảo thư ký dẫn Congo tới giao đến tay Zaka.
Tất cả những chuyện xảy ra bên ngoài đại sứ quán, Điền Bằng Vũ đều biết rõ ràng thông qua camera giám sát và báo cáo của Nguyên Tân Chinh, đột nhiên Lục Hi dẫn theo Zaka xuất hiện, vài ba lời đã khiến Niwan lui binh.
Lập tức Điền Bằng Vũ hiểu, có thể khiến Zaka tôn kính như vậy, Lục Hi tuyệt đối không phải người bình thường, cho nên chuyện vừa kết thúc, ông ta liền mời Lục Hi và Zaka đến.
Điền Bằng Vũ muốn giao toàn bộ chuyện Congo muốn nhận được sự giúp đỡ của chính phủ Viêm Hạ cho Lục Hi và Zaka, lập tức nhận được sự ủng hộ của Lục Hi, anh còn bày tỏ thế lực nước Anh hoàn toàn rút khỏi Tunisia, đương nhiên Zaka cũng không phản đối, liên tục đồng ý ở phía sau.
Điền Bằng Vũ dù khiếp sợ nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười.
Bây giờ đảo chính của Niwan xem như đã hoàn toàn thất bại, đương nhiên Congo vẫn vững vàng làm Tổng thống, thế lực nước Anh rút lui, mà có Lục Hi, Zaka và phe ủng hộ của mình, cái chức Tổng thống này của Congo đã vững như bàn đá, sau này Tunisia hoàn toàn ngã về phía Viêm Hạ, đối với đại sứ Điền Bằng Vũ mà nói, tuyệt đối là công lớn.
Sau đó, mấy người trò chuyện một hồi, giữ lại phương thức liên lạc của nhau rồi Lục Hi cáo từ rời đi.
Điền Bằng Vũ một mực tiễn anh ra ngoài đại sứ quán, Niwan liếc nhìn thấy Điền Bằng Vũ xuất hiện, ông ta nhắm mắt thở dài.
Sau đó, đám người Lục Hi dẫn theo Niwan chạy về phủ Tổng thống.
Ngồi trên ghế Tổng thống, Lục Hi mặt không cảm xúc nhìn Niwan và Hàn Kim Sinh, dường như anh đang đang suy nghĩ gì đó.
Hàn Kim Sinh bị nhốt trong sáu cột tù địa lôi, mặt đầy kinh hoàng, Niwan thì đứng ở một bên, mặt xám như tro tàn.
Mà Zaka và Congo thì hầu hạ bên cạnh Lục Hi, hai người mặt đầy cung kính.
Chỉ có Vân Khả Thiên kéo Đường Yên ngồi xuống ghế sofa tiếp khách bên cạnh, mặt đầy nhàn nhã.
Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói: “Hàn Kim Sinh và Niwan tâm tính độc ác, khiêu khích chính phủ Viêm Hạ, nguy hại đến sự an toàn của công dân Viêm Hạ, Zaka, dẫn bọn họ đi xử quyết tại chỗ”.
Lục Hi nói xong, anh vung tay lên, rút đi sáu cột tù địa lôi.
Bấy giờ, Hàn Kim Sinh hoảng sợ hét lên: “Anh Lục, tôi không dám nữa đâu, tôi tận hiến với anh, tận hiến với Viêm Hạ, xin anh tha thứ cho tôi”.
Còn Niwan sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, giống như đã chấp nhận sự thật này.
Lúc này, Zaka bước lên trước hai bước, ông ta nhìn về phía Hàn Kim Sinh và nói: “Đừng cố đấu tranh nữa, nếu không các người sẽ chỉ chết thảm hại hơn thôi, nào đi theo tôi”.
Nói xong, Zaka xoay người ra khỏi phòng làm việc Tổng thống.
Niwan không nói một lời đi theo ra đằng sau, Hàn Kim Sinh còn định nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lục Hi, trong lòng đột nhiên dâng lên một sự khủng hoảng vô hạn, ông ta không tự chủ được liền đi ra ngoài.
Một lát sau, Zaka đi vào hành lễ với Lục Hi và nói: “Chủ nhân của Thần Long vĩ đại, theo như lời anh nói, tôi đã xử quyết xong hai tên ngu xuẩn kia”.
“Ừ”, Lục Hi gật đầu nói: “Chuyện của tôi xử lý xong rồi, chắc hẳn các ông còn có rất nhiều chuyện phải làm, tôi không quấy rầy nữa, tìm cho chúng tôi chỗ nghỉ ngơi đi. Còn nữa, cái tên nhãi Donbakara kia không phải Thần Long chó má gì đâu, tôi cũng chẳng phải chủ nhân của Thần Long, về sau đừng gọi tôi như vậy, gọi tôi là anh Lục được rồi”.
Lục Hi nói xong, không ngừng ngáp.
Lời của Lục Hi đương nhiên Zaka không dám làm trái, ông ta gật đầu liên tục.
Lúc này, Congo liền vội vàng tiến lên nói: “Tôi dẫn anh Lục đi nghỉ ngơi”.
Lục Hi gật đầu đứng dậy, dưới sự hướng dẫn của Congo, ba người Lục Hi, Vân Khả Thiên và Congo đi về phía tầng dành cho khách quý.
Thu xếp cho đám người Lục Hi ổn thỏa xong, Congo trở về phòng làm việc, hành lễ với đại sư Zaka: “Đa tạ đại sư Zaka đã giúp tôi giải quyết nguy cơ lần này”.
Zaka xua tay nói: “Người giúp ông không phải tôi, là anh Lục, trong chuyện này tôi là đầu sỏ lớn nhất, để thứ tội tôi sẽ dốc hết toàn lực giúp ông thống trị tốt quốc gia, tranh thủ nhận được sự giúp đỡ của chính phủ Viêm Hạ, trở thành liên bang thân thiết với nước đó”.
Congo nghe xong liền cảm ơn liên tiếp.
Có được sự ủng hộ của anh Lục và Zaka, sau lưng còn có Viêm Hạ, Tunisia ở châu Phi sẽ trở thành một nước lớn, mà thân phận của ông ta đương nhiên nước lên thì thuyền lên.
Ngay sau đó, hai người Zaka và Congo bắt đầu tuần tra quân đội, có Zaka ở đây, đi đến đâu thuộc hạ của Niwan cũng chịu khuất phục, rối rít tuyên bố thành tâm cống hiến với Congo, tất cả đều cực kỳ thuận lợi.
…
Còn Lục Hi đi vào tầng dành cho khách quý, trò chuyện đôi câu với Vân Khả Thiên, sau đó anh ngã xuống giường ngủ thiếp đi.
Vân Khả Thiên vẫn còn đang đắm chìm trong màn chém gió đầy hưng phấn, nhìn thấy Lục Hi cứ như vậy thiếp đi, anh ta không kìm được lắc đầu một cái, cũng không biết rốt cuộc Lục Hi sao có thể ngủ gật nhiều như vậy, cả ngày cũng chỉ biết ngủ.
Mà ở cách vách, Đường Yên nằm trên giường lại lăn lộn khó ngủ, trong đầu giống như phim điện ảnh hiện ra mỗi một chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Ánh mắt bình tĩnh ung dung và thủ đoạn vô cùng thần kỳ của Lục Hi cũng để lại cho cô ta ấn tượng khó có thể xóa nhòa.
Cô ta đã hai mươi sáu tuổi, để giữ lại tâm huyết của bố, căn bản cô ta không có thời gian và tâm tư tìm bạn trai. Nhưng cô gái kia vẫn mơ mộng đến chuyện tình yêu.