“Vậy được, tôi chờ ông ở khách sạn”, Lục Hi nói.
Sau đó anh nói tên khách sạn, còn kể lại đại khái câu chuyện một lần cho Hoắc Hướng Anh.
Hoắc Hướng Anh có thân phận tôn quý trong giang hồ Cảng Đài, đám bang hội lão đại bây giờ đều là đồ tử đồ tôn của ông ta. Dương Hải Phong kia cũng chỉ là lão đại mới nổi dậy, bàn về vai vế, hắn ta phải gọi Hoắc Hướng Anh một tiếng ông.
Chút quyền thế này của Dương Hải Phong ở trong mắt đám người ngoài Khang Hiểu Vũ thì có thể rất giỏi, nhưng trong mắt nhân vật bản xứ cực kỳ tôn kính như Hoắc Hướng Anh thì không tính là cái gì.
Rồng mạnh không ép rắn độc, nếu như Dương Hải Phong là rắn độc, vậy thì Hoắc Hướng Anh chính là rồng mạnh bản xứ. Rồng ngoại lai có thể không ép nổi rắn độc là bởi vì phía sau có rồng mạnh bản xứ. Nhưng ở trước mặt rồng mạnh bản xứ, con rắn độc thật ra chỉ là con rắn nhỏ thôi, căn bản không chịu nổi một kích.
“Cậu Lục cứ yên tâm, bây giờ tôi liền ra lệnh xử lý đám người Dương Hải Phong”, nghe xong lời của Lục Hi, Hoắc Hướng Anh nói, trong mắt lộ ra một tia lạnh.
Đối với ông ta, ai dám đắc tội cậu Lục thì đó chính là kẻ địch của Hoắc Hướng Anh!
“Tạm thời không cần, tranh chấp trên phương diện làm ăn thì luôn có, tốt nhất là dùng biện pháp giải quyết hòa bình trên thương trường. Nếu như Dương Hải Phong kia quả thực không biết điều, đến lúc đó phiền người của ông giải quyết”, Lục Hi nói.
“Tôi nghe lời cậu, vậy bây giờ tôi chạy tới ngay”, Hoắc Hướng Anh cung kính nói.
Lục Hi ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.
“Anh gọi điện thoại cho ai đấy? Lẽ nào anh cũng có người quen ở đây sao?”, nhìn thấy Lục Hi cúp điện thoại, Hoắc Tư Duệ tò mò hỏi.
“Biết một hai người”, Lục Hi cười đáp.
“Tôi nghe Khang Hiểu Vũ nói Dương Hải Phong không những là người làm kinh doanh, mà hắn ta còn là lão đại xã hội đen, thế lực ở địa phương khá lớn, bạn của anh người ở đâu, liệu có khó khăn không?”, Hoắc Tư Duệ nói.
“Người này ở đây cũng có chút ảnh hưởng, cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, nhưng có lẽ một tên Dương Hải Phong cũng không thành vấn đề”, Lục Hi mặt đầy ung dung đáp.
Nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của Lục Hi, Hoắc Tư Duệ liền bật cười, cô tiếp tục trang điểm, không quan tâm chuyện này nữa. Có Lục Hi ở đây, Hoắc Tư Duệ tin rằng tất cả đều sẽ được giải quyết dễ dàng.
Cảm giác thật tốt khi có một chỗ dựa mạnh mẽ!
Hoắc Tư Duệ cảm thấy ổn, Dương Hải Phong cũng cảm thấy rất ổn.
Mặc dù tiềm lực kinh tế của tập đoàn Giai Mĩ hùng hậu, năng lực kinh doanh cũng mạnh, nhưng thế lực và mạng lưới quan hệ của tập đoàn này ở Cảng Đài vẫn yếu hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Dương Hải Phong.
Dương Hải Phong chỉ cần một chút mưu mô đã lôi kéo được chút quan hệ, ép tập đoàn Giai Mĩ đóng cửa, bên đó thậm chí không có một chút biện pháp phản kháng nào ngoại trừ mời chủ tịch đích thân ra mặt đàm phán.
Phản ứng chậm chạp bất lực của tập đoàn Giai Mĩ khiến cho Dương Hải Phong càng cảm thấy mình ăn chắc được tập đoàn Giai Mĩ rồi. Hắn ta cũng cảm thấy buổi đàm phán hôm nay đối phương thế nào cũng sẽ chịu khuất phục dưới cường quyền mà hắn ta bày ra.
Vì vậy Dương Hải Phong tự cho rằng mình nắm chắc phần thắng, hắn ta đột nhiên quyết định thay đổi địa điểm đàm phán ngay trước khi diễn ra. Hắn ta muốn thể hiện cho lão tổng của tập đoàn Giai Mĩ thấy vẻ hung hãn của mình ở Cảng Đài.
“Thời gian đàm phán không phải vẫn chưa đến sao?”
Hoắc Tư Duệ nhìn Khang Hiểu Vũ đầu đầy mồ hôi cuống cuồng gõ cửa phòng tổng thống, chân mày cô khẽ nhíu lại hỏi.
“Dương Hải Phong bọn họ tạm thời quyết định thay đổi địa điểm đàm phán, nói muốn mở tiệc mời chủ tịch ở biệt thự của hắn ta ở bên sông Thanh Hà”, Khang Hiểu Vũ lau mồ hôi, mặt lộ vẻ lo âu nói.
Mặc dù trong nước đã là mùa thu, thời tiết dần trở lạnh, nhưng ở đây vẫn còn nóng bức như mùa hè, giữa trưa Khang Hiểu Vũ vội vàng chạy đến đây, cộng thêm trong lòng cũng cực kỳ sốt ruột, cho nên đầu hắn ta đã đầy mồ hôi.
“Cái tên Dương Hải Phong này muốn làm gì? Sao nói đổi địa điểm là đổi địa điểm được!”, Hoăc Tư Duệ mặt lộ vẻ không vui nói.
Người làm kinh doanh coi trọng tiền bạc, nhưng cũng phải chú trọng chữ tín, chỉ có như vậy mới có thể phát triển lớn mạnh và lâu dài. Dương Hải Phong nói đổi địa điểm liền đổi địa điểm, cái này đương nhiên khiến cho Hoắc Tư Duệ trong lòng rất căm tức.
“Hắn ta muốn đổi địa điểm chúng ta cũng không có cách nào, dù sao cũng là địa bàn của người ta, trừ phi chúng ta không muốn đàm phán với hắn ta, chuẩn bị rút lui khỏi thị trường Cảng Đài”, Khang Hiểu Vũ bất đắc dĩ đáp lại.
Hoắc Tư Duệ nghe vậy liền không hài lòng nhìn Khang Hiểu Vũ, cô nói.
“Anh có biết anh đã phạm hai sai lầm không nên mắc phải không? Một là lúc bắt đầu liền coi nhẹ và quá tự tin nên đã không chú trọng đầy đủ, bây giờ mới khiến cho chuyện này đi vào cục diện bế tắc. Hai là sau khi biết bối cảnh hùng mạnh của đối phương thì lại tỏ ra quá nhu nhược, một mực nhượng bộ, cứ thế để đối phương ăn chắc chúng ta, càng lớn gan làm bậy, cho đến khi siêu thị bị ép đến mức tạm thời đóng cửa”.
“Nếu như vừa mới bắt đầu anh biểu hiện một chút trong mềm dẻo có cứng rắn, không phải cứ luôn nhượng bộ, có lẽ đối phương cũng sẽ e ngại, thái độ cũng không ngang ngạnh như hôm nay, nói đổi địa điểm liền đổi địa điểm. Thương trường như chiến trường, anh nhất định phải nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng phải biết người biết ta, điềm tĩnh không hoảng loạn, không thể bị đối phương cứ thế kéo mũi dắt đi”.
“Chủ tịch...”
Khang Hiểu Vũ nhìn thấy Hoăc Tư Duệ phê bình mình ngay trước mặt Lục Hi, mặc dù rõ ràng biết cô phê bình không sai, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy thật mất mặt, hắn ta định giải thích.
“Anh không cần nói nữa”.
Hoắc Tư Duệ xua tay ngăn cản hắn ta tiếp tục nói. Bởi vì giai đoạn bắt đầu ở Cảng Đài cực tốt, đi đến nông nỗi ngày hôm nay, Hoắc Tư Duệ rất không hài lòng với người phụ trách Khang Hiểu Vũ này.
Thật ra thì cô cũng không rõ, chủ yếu vẫn là vì Khang Hiểu Vũ đã từng vô lễ với Lục Hi, điều này khiến cô trong phút chốc có thành kiến với hắn ta. Một khi đã có thành kiến với một người, bất luận người này có làm chuyện gì, bạn cũng sẽ cảm thấy không đúng.
...
...
“Anh Lục, anh thấy chuyện này nên làm thế nào?”
Sau khi Hoắc Tư Duệ xua tay ngăn cản Khang Hiểu Vũ, cô chuyển hướng nhìn Lục Hi và hỏi, khi cô quay sang phía anh, lông mày khẽ nhíu lại liền giãn ra, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng.
Nhìn thấy chuyện quan trọng như vậy mà chủ tịch không nghe mình giải thích, ngược lại còn hỏi một tên bám váy vừa nhìn liền biết chưa từng có kinh nghiệm trải qua một tình cảnh lớn như vậy, sắc mặt Khang Hiểu Vũ lập tức trở lên rất khó coi.
Chương 256: Không cần khách khí
“Không sao cả, Dương Hải Phong thích thể hiện oai phong, vậy thì cứ giúp hắn ta thể hiện một lần đi. Vừa hay tôi cũng đến đây lần đầu tiên, ở mãi trong khách sạn chẳng ngắm được phong cảnh gì, thuận đường có thể thưởng thức phong cảnh nơi đây”, Lục Hi mặt đầy thoải mái nói.
“Anh Lục, đàm phán lần này liên quan đến chi nhánh tập đoàn ở Cảng Đài, chuyện sinh tử tồn vong lớn như vậy chứ không phải là đi du ngoạn sơn thủy gì đâu!”, thấy Lục Hi nói chuyện quan trọng như trò đùa, cuối cùng Khang Hiểu Vũ không nhịn được trách móc.
“Ha ha, yên tâm đi giám đốc Khang, trong lòng tôi hiểu rõ mà”, Lục Hi thờ ơ nhìn Khang Hiểu Vũ.
“Chủ tịch, cái này...”
Khang Hiểu Vũ nhìn dáng vẻ sao cũng được kia của Lục Hi, hắn ta giận đến mức lửa cũng sắp bốc lên rồi, cái thằng bám váy này là tình nhân nhỏ của chủ tịch, Khang Hiểu Vũ cũng không dám quá mức trách cứ, hắn ta chỉ đành đưa mắt về phía Hoắc Tư Duệ, hy vọng cô có thể ra mặt trách móc tên bám váy này một trận.
Thật buồn cười, chuyện trọng đại như vậy há lại thành trò đùa!
“Nếu anh Lục nói thế thì cứ quyết định vậy, anh đi ra ngoài chờ đi”, Hoắc Tư Duệ không cho giải thích liền xua tay nói.
Khang Hiểu Vũ không ngờ rằng chủ tịch luôn xử lý mọi chuyện tỉnh táo chững chạc lại sẽ nghe lời Lục Hi, hắn ta kinh ngạc không khép nổi miệng. Nhưng cũng may đề nghị của Lục Hi là đồng ý với Dương Hải Phong đổi địa điểm đàm phán. Vậy nên cuối cùng Khang Hiểu Vũ vẫn bất đắc dĩ gật đầu nói: “Dạ được chủ tịch, tôi chờ cô dưới tầng”.
Trước khi đi, Khang Hiểu Vũ hung hãn nhìn Lục Hi một cái. Ở trong mắt hắn ta, đương nhiên Lục Hi là một tên “Gây họa hồng nhan” “Hại nước hại dân”.
“Cũng may có anh ở đây, nếu không cứ để Dương Hải Phong làm như vậy, tôi thật sự lo lắng”, sau khi Khang Hiểu Vũ đi, Hoắc Tư Duệ nói.
“Yên tâm, một đám lão đại xã hội đen thôi mà, nếu không phải ngại phiền toái, tôi đã trực tiếp đi tiêu diệt hắn ta rồi, đồ của tôi không phải ai cũng có thể với tay tới”.
“Biết mà, anh rất lợi hại, chỉ cần có anh ở bên cạnh tôi, tôi không cần phải lo lắng gì cả!”, Hoắc Tư Duệ nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn Lục Hi.
“Ha ha, biết là được rồi, không nói chuyện này nữa, ăn cơm trước đi”, Lục Hi cười nói.
Đúng lúc nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn đưa cơm trưa tới, Hoắc Tư Duệ lại vô cùng khiếp sợ với khả năng tiên tri của Lục Hi.
Lúc này, ở trước cửa khách sạn có một chiếc xe Bentley màu sâm banh dừng lại, một ông già mặc áo xiêm trắng tinh đi xuống.
Ông già này mặt mũi gầy gò, tinh thần khỏe mạnh, tóc và râu đều có điểm trắng, nhìn giống như một ông lão thân thiện dễ gần. Người không quen biết đâu có thể ngờ ông ta chính là một ông trùm siêu cấp nghe tiếng đã sợ mất mật trong giới giang hồ.
“Chào cô, tôi muốn gặp cậu Lục Hi”, ông già đi thẳng tới quầy lễ tân, bình thản nói với nhân viên.
Phòng tổng thống được xem như là phòng cao cấp nhất khách sạn, giá cả đắt đỏ, ở một đêm có thể bằng một năm thu nhập của người bình thường, đương nhiên không phải khách nào muốn vào cũng có thể vào được, cần phải đặt hẹn trước, sau khi nhận được sự cho phép của đối phương mới có thể lên.
“Ông ta tìm Lục Hi? Chẳng lẽ thằng nhãi kia có người quen ở Cảng Đài?”
Lúc ông già kia hỏi nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân, Khang Hiểu Vũ đang chờ ở đại sảnh dưới tầng không khỏi nghi ngờ nhìn về phía ông già kia.
Nhưng đến khi hắn ta chuẩn bị đứng lên muốn hỏi rõ ràng thì ông già đó đã đi vào thang máy.
Trong phòng tổng thống.
“Vất vả cho ông Hoắc rồi, để ông đặc biệt chạy tới đây”, Lục Hi mở cửa, cười đón Hoắc Hướng Anh vào.
“Cậu Lục quá lời rồi, cậu tới Cảng Đài là vinh hạnh của tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức”, Hoắc Hướng Anh khiêm tốn cúi người thật sâu nói.
Trên tàu Phoenix, uy năng có thể nói như người trời của Lục Hi đã khiến cho tất cả mọi người ấn tượng khó mà phai nhòa. Thân xác gánh đại pháo, một quyền liền đánh chìm quân hạm, cảnh tượng kia quả thực quá mức chấn động.
Hoắc Hướng Anh đã đặt Lục Hi vào hàng ngũ thần tiên, cách nói chuyện làm việc đương nhiên là vô cùng cung kính.
“Cô đây là chủ tịch Hoắc Tư Duệ của tập đoàn Giai Mĩ”, Lục Hi cười giới thiệu: “Tư Duệ, ông đây là Hoắc Hướng Anh, ông ấy rất có danh tiếng ở đây”.
“Chào cô Hoắc”.
Hoắc Hướng Anh nhìn thấy bạn của Lục Hi thì nào dám lạnh nhạt, ông ta vội vàng cúi người thật sâu nói.
“Chào ông Hoắc, chuyện này phải làm phiền ông rồi. Mời ông ngồi, tôi rót cho ông cốc trà”.
Hoắc Tư Duệ nhìn thấy một ông già cung kính khách sáo với mình như vậy, thật sự có chút không quen, cô cũng vội vàng khách khí nói.
“Không cần khách khí, không cần khách khí, để tự tôi làm là được”, Hoắc Hướng Anh nào dám để người phụ nữ của Lục Hi rót trà cho mình, ông ta hoảng hốt nói.
“Ha ha, ông không cần khách khí, ngồi đi”, Lục Hi cười cười thân thiết kéo Hoắc Hướng Anh ngồi xuống ghế sofa bằng da thật.
“Uống trà”.
Lục Hi chỉ vào trà vừa mới pha trên bàn và nói.
Hoắc Hướng Anh nói cảm ơn, lúc này ông ta mới nâng trà lên nhấp một ngụm.
“Cái tên Dương Hải Phong đó lại đổi địa điểm đàm phán rồi, đổi thành bên bờ sông Thanh Hà”, sau khi cùng Hoắc Hướng Anh uống một hớp trà, Lục Hi nói.
“Cậu Lục, Dương Hải Phong vô lễ như vậy, chỉ bằng để tôi trực tiếp gọi người…”, Hoắc Hướng Anh nghe thấy vậy, trong mắt thoáng qua vẻ lạnh lẽo.
Trước kia, Hoắc Hướng Anh đã đặc biệt hỏi thăm về Dương Hải Phong, tên này lập nghiệp từ buôn bán ma túy, nổi danh với lòng dạ nham hiểm, sau khi tích lũy số lượng lớn vốn, hắn ta nhanh chóng quật khởi, bây giờ lại bắt đầu tẩy trắng đổi nghề làm ăn chân chính.
Bây giờ hắn ta ở Cảng Đài quả thật chơi rất hay, nhưng đối với Hoắc Hướng Anh mà nói, Dương Hải Phong chẳng tính là gì.
“Ha ha, hay là cứ xem một chút trước di. Dù sao tranh chấp lợi ích trên phương diện làm ăn cũng không thể vừa lên liền bất phân phải trái đi trừng trị đối phương. Nếu làm như vậy, ngược lại sẽ thành chúng ta ỷ thế ức hiếp người. Đương nhiên, nếu như Dương Hải Phong không biết phải trái, tôi cũng không ngại để ông kiên quyết trừng trị hắn ta một trận”.
Nói đến phần sau, trong mắt Lục Hi cũng thoáng qua vẻ hung ác.
Đùa sao, Giai Mĩ là sản nghiệp của anh, một Dương Hải Phong có thể tùy tiện thôn tính?
Chớp mắt đã đến thời gian đàm phán như đã hẹn.
Chương 257: Phùng Nham
Ba người đi xuống tầng, Khang Hiểu Vũ đã chờ ở nơi đó từ lâu, bên cạnh hắn ta còn có một người đàn ông trẻ tuổi. Người đàn ông đó ăn mặc rất tinh tế, tay đeo đồng hồ vàng sáng chói, kích thích ánh mắt của mọi người.
“Anh Phùng Nham, kia chính là chủ tịch Hoắc Tư Duệ của chúng tôi”.
Khang Hiểu Vũ thấy ba người đi xuống liền thấp giọng nói một câu với người đàn ông trẻ tuổi, sau đó hắn ta vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Còn người đàn ông nghe nói cô gái đang đến đối diện có khí chất ưu nhã, tướng mạo tuyệt đỉnh này chính là chủ tịch tập đoàn Giai Mĩ, hai mắt không khỏi sáng lên, anh ta đi theo Khang Hiểu Vũ ra nghênh đón.
“Chủ tịch, mọi người tới rồi. Để tôi giới thiệu một chút, anh đây là Phùng Nham, có chút tình cảm qua lại với Dương Hải Phong, cũng là người bạn tôi quen biết ngày trước khi đi du học. Vừa rồi trong lúc đợi chủ tịch, vừa hay gặp lại, nhắc đến chuyện hôm nay, Phùng Nham rất nhiệt tình, nói có thể giúp chúng ta hòa giải hai bên. Phùng Nham, cô đây chính là chủ tịch tập đoàn Giai Mĩ của chúng tôi – cô Hoắc Tư Duệ”.
Khang Hiểu Vũ đến trước mặt Hoắc Tư Duệ, mặt lộ ra vẻ đắc ý giới thiệu với hai bên.
Thật ra thì Phùng Nham này là Khang Hiểu Vũ gọi điện thoại gọi tới. Anh ta là con trai của một lão đại bang phái khác, bang phái này mặc dù không lớn bằng Nghĩa Thắng, nhưng mọi người đều lăn lộn trên giang hồ, Khang Hiểu Vũ nghĩ rằng ít nhiều đối phương cũng sẽ cho chút mặt mũi.
Đây cũng là vì hắn ta muốn thể hiện mình là người có quan hệ ở đây, không tiếc tiêu xài vốn ban đầu mời Phùng Nham tới.
Mặc dù Hoắc Tư Duệ không vui, trước đó cô đã bày tỏ rõ ràng không cần tìm người giúp đỡ, hắn ta lại tự chủ trương đi tìm người hòa giải, nhưng ở trước mặt Phùng Nham cũng không tiện trách cứ Khang Hiểu Vũ, cô chỉ có thể cười bắt tay với Phùng Nham và nói.
“Chào anh Phùng Nham, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng lần đàm phán này chúng tôi đã mời người hỗ trợ, không làm phiền anh nữa”.
Mặc dù Hoắc Hướng Anh ở Cảng Đài thân phận tôn quý, nhưng người bình thường không tiếp xúc được với ông ta, cũng căn bản không quen ông ta, cùng lắm là có vài người nghe qua đại danh mà thôi.
Huống chi Phùng Nham này còn không có tư cách nhìn thấy Hoắc Hướng Anh, cho nên cũng không quen ông ta. Anh ta có chút khinh miệt nhìn Hoắc Hướng Anh một cái, sau đó cười nói.
“Có câu nói gọi thêm người sẽ có sức mạnh hơn, còn có câu gọi thêm bạn bè dễ bàn chuyện. Tôi và Dương Hải Phong kia còn có chút giao hảo, chắc hẳn hắn ta sẽ cho tôi mấy phần mặt mũi. Hơn nữa tôi và Hiểu Vũ đã quen biết từ lâu, anh ta có chuyện tôi cũng không thể mặc kệ ngồi nhìn”.
…
…
Phùng Nham kiên quyết muốn đi, ngoại trừ bởi vì Khang Hiểu Vũ đã bí mật hứa báo đáp hậu hĩnh cho anh ta, cũng bởi vì Hoắc Tư Duệ là nữ cường có khí chất và tướng mạo xinh đẹp.
Thân là đàn ông, đương nhiên anh ta muốn biểu hiện trước mặt Hoắc Tư Duệ, hơn nữa lời Hoắc Tư Duệ vừa nói cũng khiến anh ta không phục, nói thế nào đi chăng nữa anh ta cũng là cậu chủ có bối cảnh trong giang hồ, vậy mà cũng không bằng một lão già tầm thường?
“Vậy… quả thật cảm ơn anh Phùng Nham!”, nhìn thấy Phùng Nham nhiệt tình như vậy, Hoắc Tư Duệ cũng không từ chối “ý tốt” của anh ta, cô chỉ đành lộ vẻ cảm kích nói.
Còn Hoắc Hướng Anh không có bất cứ biểu cảm gì, thằng oắt con như vậy ông ta hoàn toàn coi khinh.
Thấy Hoắc Tư Duệ đồng ý để Phùng Nham cùng đi, Khang Hiểu Vũ không khỏi đắc ý, hắn ta liếc nhìn Lục Hi và Hoắc Hướng Anh bên cạnh anh, trong lòng thầm nói.
“Hừm, thằng nhãi không tự lượng sức mình, vậy mà còn mời người tới, mày chờ xấu hổ mất mặt đi!”
Đoàn người Lục Hi ra khỏi khách sạn, ba người Lục Hi, Hoắc Tư Duệ và Hoắc Hướng Anh lên xe Mercedes-Benz màu đen, còn Khang Hiểu Vũ và Phùng Nham ngồi một xe, tất cả đi tới biệt thự của Dương Hải Phong, đi theo phía sau còn có xe của Hoắc Hướng Anh, người bên trong là tài xế kiêm vệ sĩ của ông ta.
“Cậu Lục, tôi đã sắp xếp xong mọi chuyện, cậu cứ cố gắng đàm phán, nếu hắn dám làm bậy, tôi trực tiếp xử lý”.
Hoắc Hướng Anh ngồi ở ghế lái phụ, ông ta quay đầu nói với Lục Hi.
Lục Hi gật đầu, ngay sau đó anh nói với Hoắc Tư Duệ: “Cô chỉ cần quan tâm đến đàm phán, chuyện khác cô không cần để ý”.
Hoắc Tư Duệ dịu dàng gật đầu, cô có chút tò mò với vẻ tự tin mạnh mẽ của Hoắc Hướng Anh.
Cũng không phải nói là cô không tin, lời của bạn Lục Hi nói ra cô vẫn rất tin tưởng, chỉ là cô tò mò ông ta có thân phận gì, đối mặt với một lão đại một bang hội mà lại dám nói xử lý hắn ta.
Cứ như vậy, sau hơn nửa tiếng, đoàn người đi tới trước mặt một căn biệt thự độc lập bên bờ sông Thanh Hà.
Sau khi xuống xe, Khang Hiểu Vũ và Phùng Nham vội vàng chạy tới theo sau lưng.
Hoắc Tư Duệ hít một hơi, bước về phía biệt thự.
Mặc dù nói có Lục Hi ở bên cạnh mình, nhưng đây là lần đầu tiên cô đàm phán với lão đại xã hội đen, trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Đi đến cửa biệt thự, bốn người mặc đồ đen ngăn bọn họ lại: “Làm cái gì?”
Hoắc Tư Duệ bình tĩnh nói: “Tôi là Hoắc Tư Duệ của tập đoàn Giai Mĩ, hôm nay đã hẹn Dương Hải Phong đến đàm phán”.
“Chờ một chút”.
Một người mặc đồ đen lên tiếng, sau đó dùng bộ đàm bắt đầu liên lạc, một lát sau, người mặc đồ đen nói: “Vào đi”.
Lúc này, hai cánh cửa sắt lớn của biệt thự chậm rãi mở ra, mọi người bước vào.
Lần này, Khang Hiểu Vũ và Phùng Nham đi phía sau, cũng không cướp lời trước.
Ý của Khang Hiểu Vũ là bây giờ hắn ta không lên tiếng, đợi Hoắc Tư Duệ và Lục Hi đàm phán không được thì đưa Phùng Nham ra mặt giải quyết. Đến lúc đó rõ ràng hắn ta sẽ có thêm bản lĩnh.