Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 296: Lập tức ly hôn với Jennifer

Edmond đang hưng phấn liền sửng sốt, hắn ta nhìn thấy một đám người cao lớn đi vào, tinh thần hắn ta có chút hoảng hốt. Lập tức Edmond khom lưng móc ra một khẩu súng lục từ dưới đáy bàn rồi hét lên: “Kẻ nào dám xông vào nhà của tao, không biết tao là ai hả?”

“Anh buông súng xuống đi Edmond, nếu không tôi đảm bảo anh sẽ chết rất thảm đấy”, cùng với tiếng nói vang lên, Steel xuất hiện trước mặt Edmond.

Edmond thấy vậy liền thu súng lại, hắn ta cười nói: “Hóa ra là Steel, nửa đêm rồi còn đùa giỡn vậy không tốt đâu, nếu anh muốn hưởng thụ thứ đồ này thì nên gọi điện trước chứ”.

Steel là bạn hợp tác với hắn ta, lúc vận động tranh cử nghị viên anh ta cũng âm thầm đóng góp không ít. Sau khi hắn ta nhậm chức cũng cho Steel không ít lợi nhuận, để anh ta kiếm rất nhiều tiền. Hai người có thể nói là bạn tốt nhiều năm, chuyện của Edmond cũng chưa bao giờ giấu giếm Steel.

Nhưng bỗng nhiên Steel dẫn người không một lời chào hỏi xông vào nhà hắn ta, điều này vẫn khiến hắn ta vô cùng khó chịu.

Edmond suy nghĩ, chuyện tiếp theo có cần phải gây khó dễ tên Steel này không, để anh ta học được cách tôn trọng mình.

Nhưng đúng lúc này, Steel lại dùng một quyền đập vào đầu hắn ta.

Edmond liền ngã ra đất vang lên tiếng “Ầm”.

“Anh điên rồi sao Steel”.

Edmond ngã xuống đất, hắn ta dùng sức lắc lắc đầu hét lớn.

“Tôi không điên, e rằng người điên là anh đó, gặp anh Alfonso đi”.

Steel nói xong liền nghiêng người, Alfonso xuất hiện trước mặt Edmond.

Vừa nghe đến cái tên Alfonso, Edmond liền run rẩy toàn thân.

Anh ta chính là thủ lĩnh tổ chức áo đen vùng Capania, một trong bảy ông trùm nước Ý, là nhân vật cực kỳ khủng khiếp.

Vào thời điểm nhậm chức, hắn ta đã tới gặp Alfonso rồi, nhưng khi đó đang là giờ dùng bữa trưa, hắn ta chỉ nhìn từ xa đã bị đuổi đi.

Làm sao mà hắn ta ngờ được một nhân vật lớn như vậy bỗng nhiên có thể đi đến nhà mình.

Hắn ta xoay người quỳ xuống đất, xin xỏ giống như một con chó đang vẫy đuôi: “Anh Alfonso tôn kính, xin hỏi anh cần tôi làm gì?”

Alfonso cười lạnh nói: “Lập tức ly hôn với vợ của mày là Jennifer, đồng thời giao tất cả tài sản cho cô ấy. Nếu dám có một chút giấu diếm, tao sẽ dầm nát mày cho chó ăn”.

Edmond nghe xong liền kinh ngạc nói: “Thưa anh Alfonso, nếu ly hôn thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của tôi, ngộ nhỡ bị mất chức thì tôi không thể phục vụ cho anh được”.

“Ai cần cái thứ ngu xuẩn như mày phục vụ? Xem ra mày vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra rồi. Steel, cho hắn biết một chút đi”, Alfonso chán ghét nói.

“Dạ, thưa anh”.

Steel bước lên trước, anh ta vung nắm đấm lên người Edmond giống như cuồng phong vũ bão.

Lập tức Edmond gào lên giống như giết heo, một lúc sau hắn ta đã trở thành một cái đầu heo, vết bầm tím xuất hiện toàn thân và khuôn mặt.

Đến giờ Alfonso vung tay, Steel mới ngưng đánh Edmond.

Edmond gào khóc nói: “Đừng đánh, tôi sẽ ly hôn với Jennifer, tất cả đều nghe các người”.

Mặc dù không biết vì cái gì Alfonso lại tham gia vào chuyện nhà của hắn ta, nhưng hắn ta biết nếu mình không đồng ý thì sẽ bị đánh chết.

Hợp tác với tổ chức này nhiều năm, Edmond biết rõ độ kinh khủng của bọn họ.

Leyman nói: “Tôi hy vọng anh cố gắng nhanh một chút, kiên nhẫn của tôi có hạn, nếu không phải cậu Lục chỉ căn dặn bảo anh ly hôn thì bây giờ có khi anh đã là thi thể bốc mùi bị chuột cắn rồi”.

Edmond cố gắng mở mắt ra nhìn người đang nói là ai, hắn ta chỉ cảm thấy một hơi thở lạnh lẽo, nhưng không hề quen biết.

Lúc này, Alfonso nói: “Nghe ông Leyman bảo chưa?”

Edmond nhất thời như bị sét đánh, hắn ta tê liệt ngồi trên mặt đất.

Tên của Leyman thậm chí còn nổi danh hơn cả tổng thống ở nước Ý.

Bạn có thể không biết tổng thống tên gì, nhưng bạn tuyệt đối không thể không biết chữ Leyman tượng trưng cho ý nghĩa gì.

Vì tổng thống còn phải thông qua luật pháp mới có thể định tội một người, còn Leyman nói bạn có tội thì bạn sẽ có tội.

Bởi vì ông ta là bố già của tất cả tổ chức áo đen, là nhân vật linh hồn và lãnh tụ tinh thần của mấy chục ngàn người.

Sắc mặt Edmond liền trắng nhợt, hắn ta nơm nớp lo sợ dập đầu nói: “Tôi sẽ ly hôn với Jennifer, xin ông yên tâm”.

Lúc này, Leyman nhìn hắn ta một cái rồi mới xoay người rời đi.

Đám người Alfonso theo sát ở phía sau.

Còn chuyện sau đó, Leyman tin chắc Edmond này sẽ thi hành vô điều kiện.

Sau khi mọi người đi, Edmond mới nhớ ra trong tay mình vẫn đang cầm một khẩu súng lục.

Nhưng vừa rồi tại sao mình không nhớ ra giơ cây súng lên.

Một lát sau, Edmond lắc đầu, hắn ta mặc quần áo, lái xe đi ra ngoài không một chút trì hoãn.

Còn vũ nữ vẫn đang uốn éo cơ thể đầy đặn trong tiếng nhạc êm ái, ánh mắt đầy mê li, cô ta không hề biết có chuyện gì vừa xảy ra.



Lúc này trong quán trọ, Jennifer ngồi ở quầy bar nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trắng như tuyết của mình, vẻ mặt đầy ngán ngẩm.

Vết thương trên người cô là được người phương đông thần bí kia trị khỏi, nhưng ai mà biết được lúc nào cô ta lại phải chịu sự ngược đãi của cái tên vô nhân đạo kia. Khi đó còn có người giống như bạch mã hoàng tử kia đến giải cứu cô không?

Jennifer âm thâm lắc đầu phủ định ý nghĩ này của mình.

Đúng lúc này, cửa quán trọ mở ra, một người mặt sưng vù đi vào.

Jennifer thấy vậy, nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn.

Cô ta cẩn thận nhìn thì phát hiện người tới lại là chồng mình.

Lần này, trong lòng cô ta càng kinh hãi.

“Edmond, anh lại tới đi làm gì, hôm kia anh mới qua đây mà. Cầu xin anh tha cho tôi đi”, Jennifer cầu khẩn nói.
Chương 297: Lấy thân báo đáp

Vết thương trên người cô ta chỉ vừa mới khỏi lại, làn da trắng như tuyết này làm bản thân cô ta vô cùng nâng niu, chẳng lẽ chưa gì mà bản thân đã phải tiếp tục chịu ngược đãi của hắn ta ư?

Nhưng Edmond đã quỳ xuống “rầm” một cái, nói với Jennifer: “Jennifer, anh xin lỗi, anh sai rồi, anh không nên đối xử với em như vậy. Chúng ta ly hôn nhé, em có thể lấy đi toàn bộ tài sản của anh. Anh biết em rất muốn ly hôn với anh, cầu xin em tha cho anh được không?”

Nghe Edmond nói vậy, Jennifer không dám tin vào tai mình, ngơ ngác nhìn hắn ta.

Thấy Jennifer im lặng, Edmond bò về phía trước hai bước, làm Jennifer sợ hãi lui lại, dán cả lưng vào vách tường trên quầy bar.

“Jennifer, anh nói thật đấy, anh đã viết xong những giấy tờ liên quan và ký tên rồi, nhà, xe, tiền tiết kiệm của anh, em có thể lấy hết. Em chỉ cần ký tên thôi, tất cả sẽ đều là của em. Anh và em cũng sẽ không còn quan hệ gì nữa, sau này em muốn làm gì cũng được, cầu xin em đồng ý với anh đi”.

Nhìn Edmond khóc lóc nói một tràng, Jennifer sững sờ không thôi. Một lúc lâu sau, cô ta mới kinh hãi nói: “Anh nói thật sao?”

“100% là thật, Jennifer, anh thề với trời, em đồng ý với anh đi”.

Edmond đưa tài liệu cho Jennifer từ xa.

Jennifer cảnh giác đi lên hai bước, lấy tài liệu trong tay Edmond rồi quay lại quầy bar, mở ra xem.

Mãi lúc sau Jennifer mới dám tin rằng Edmond nói thật, không phải là giả.

Bởi vì trên tài liệu đã viết rất rõ ràng rằng, hai người tự nguyện ly hôn, tài sản trên danh nghĩa của cả hai bên đều thuộc quyền sở hữu của Jennifer.

Jennifer cầm tài liệu rồi nhìn Edmond như một kẻ ngu, lập tức lấy bút từ quầy bar ra để ký tên mình vào, sau đó chưa cho Edmond một phần, bản thân giữ một phần.

Chỉ thấy Edmond cầm lấy tài liệu như cầm vào chí bảo, hắn ta hôn tài liệu một cái rồi nói với Jennifer: “Chân thành cảm ơn em đã tha thứ cho anh, Jennifer, chúc em hạnh phúc mãi mãi về sau”.

Edmond nói xong thì cầm tài liệu chạy vội.

Đến giờ này, Jennifer vẫn không dám tin, chỉ nhìn đi nhìn lại tài liệu trong tay.

Mãi sau đó cô ta mới nhớ đến vị khách thần bí ở trên tầng kia.

“Chắc chắn là anh ấy, ngoài anh ấy ra không ai biết được chuyện này hết. Anh ấy chắc chắn là thiên thần được trời cao phái xuống để cứu mình chăng? Mình nên báo đáp anh ấy thế nào đây?”, Jennifer suy nghĩ xuất thần.

Sau đó, cô ta cắn răng, quay về phòng mình.

Rồi Jennifer thấp thỏm đi lên tầng hai, gõ cửa phòng Lục Hi.

Cô ta chẳng có gì để báo đáp vị thiên thần này, đành dùng thân thể của mình vậy.

Cho dù anh ấy chỉ cảm thấy vui sướng một chút xíu thì mình cũng thỏa mãn rồi.

Jennifer nghĩ vậy.

Jennifer thẹn thùng nhìn Lục Hi, khẽ cắn môi rồi nói: “Anh Lục, tôi có thể đi vào không?”

“Đương nhiên rồi”, Lục Hi mời Jennifer đi vào.

Jennifer ngồi xuống sô pha, Lục Hi rót cho cô ta một cốc nước, đặt trước mặt cô ta.

“Chồng tôi vừa mới tới đây”, Jennifer nhìn Lục Hi.

Lục Hi cười đáp: “Vậy à”.

“Chúng tôi vừa ly hôn xong”, Jennifer nhìn vào mắt Lục Hi.

Lục Hi lại cười: “Đây chẳng phải là chuyện cô luôn mong muốn hay sao?”

Jennifer cầm ly nước uống một ngụm, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, nhưng tôi muốn biết vì sao hắn ta lại đồng ý ly hôn với tôi và để lại mọi tài sản cho tôi?”

Lục Hi im lặng một lúc rồi mới nói: “Ở đây tôi có một người bạn khá có quyền thế, tôi nói với người đó mấy câu, chắc là người đó làm”.

Nghe vậy, Jennifer mới xác định được chuyện này là do Lục Hi ra tay. Cô ta đứng dậy, ôm chầm lấy Lục Hi, ghé đầu vào vai anh, nức nở: “Em biết ngay anh chính là thiên thần được ông trời phái xuống để cứu rỗi em mà”.

Mà Lục Hi thấy Jennifer đột ngột như vậy thì cảm thấy hơi lúng túng.

“Jennifer à, cô có thể bỏ tay ra không?”, Lục Hi nói.

“Không đâu, thiên sứ của em”, Jennifer nỉ non.

Chỉ thấy Jennifer dần dần cởi bỏ quần áo của Lục Hi.

Lục Hi nhắm mắt lại.

Một đêm nồng nhiệt qua đi, đến sáng sớm hôm sau, Lục Hi mở mắt.

Lục Hi hít một hơi, nói: “Jennifer, tuy rằng tôi rất muốn nằm mãi thế này với em, nhưng tôi vẫn còn việc cần làm. Tôi phải dậy thôi”.

Jennifer nghe vậy thì cực kỳ không tình nguyện nói: “Anh muốn đi đâu?”

“Tôi cần ra biển một chuyến”, Lục Hi nói.

Lúc này, Jennifer mới bịn rịn rời khỏi lồng ngực của Lục Hi, bắt đầu mặc quần áo.

Sau đó, cô ta nói với Lục Hi: “Chồng trước của em để lại cho em một cái du thuyền, anh có thể lái nó ra biển”.

Lục Hi nhướng mày cười: “Vậy thì tốt quá”.

“Để em chuẩn bị đồ ăn sáng”, Jennifer mỉm cười đi ra khỏi phòng.

Lục Hi hút xong một điếu thuốc thì thở dài: “Làm việc thôi”.

Sau đó, anh dậy đi vệ sinh cá nhân.

Khi Lục Hi đã xong xuôi và xem TV một lúc thì Jennifer đem lên một bàn đồ ăn phong phú..

Lục Hi ăn một loáng là hết, chờ Jennifer thu dọn xong thì hai người đi ra khỏi nhà.

Vừa mới đi ra thì Lục Hi đã thấy Leyman, Alfonso và cao bồi Drizzt đang cung kính chờ ở ngoài.

Ba người tỏa ra một sự đáng sợ khiến Jennifer vừa nhìn đã hoảng, vội vã ôm chặt lấy cánh tay của Lục Hi.

Lục Hi nhìn ba người và nói: “Sao mọi người lại đến đây?”

Leyman lập tức trả lời: “Tối hôm qua xong việc cho anh thì tôi lập tức tới đây, để không làm anh phải chờ đợi mỗi khi cần yêu cầu chuyện gì nữa”.

Lục Hi suy tư: “Cũng được, tôi không quen nơi này lắm, vậy thì đi cùng nhau đi”.

Thấy Lục Hi cho phép bọn họ đi cùng, cả ba người tỏ vẻ vui mừng. Có thể phục vụ Lục Hi chính là niềm vinh dự của họ.

Mà Jennifer sau khi biết đây là bạn của Lục Hi thì cũng không lo sợ nữa. Cô ta cứ tưởng là Edmond cho người đến báo thù mình chứ.

Lúc này, Jennifer đưa Lục Hi cùng mấy người Leyman đi ra bờ biển.
Chương 298: Ra biển

Khu vực này không lớn, đi một lúc là tới một bến tàu nhỏ, Jennifer chỉ vào du thuyền màu bạc ở trong bến tàu và nói: “Chính là con tàu Blue Diamond kia kìa”.

Lục Hi gật đầu: “Cảm ơn em nhiều lắm, Jennifer, em về đi, hành trình lần này sẽ nguy hiểm nên tôi không đưa em theo nữa”.

Jennifer ngoan ngoãn gật đầu. Cô ta thấy những người này xuất hiện thì biết là Lục Hi có việc, cho nên cô ta cũng không muốn quấy rầy Lục Hi.

Lúc này, mấy người bước lên Blue Diamond, sau đó Drizzt nói với Lục Hi: “Anh Lục, liệu tôi có thể vinh dự được điều khiển con thuyền này cho anh không?”

Lục Hi cười đáp: “Đương nhiên là được”.

Sau đó Drizzt hành lễ với Lục Hi rồi vào khoang điều khiển.

Mà đám người Lục Hi thì đứng ở trên boong tàu.

Du thuyền chậm rãi khởi hành, Lục Hi vẫy tay với Jennifer ở trên bờ, mỉm cười tạm biệt.

Jennifer nhìn Lục Hi dần đi xa, trên mặt là sự hạnh phúc ngập tràn.

Không lâu sau, du thuyền đã ra khỏi bến tàu, đi vào biển lớn.

Dưới sự chỉ huy của Lục Hi, du thuyền một mực chạy về hướng Tây, mà Lục Hi thì đứng nhắm mắt trên boong tàu, triển khai thần thức.

Cứ như vậy, sau khoảng ba tiếng di chuyển, Lục Hi bảo Drizzt dừng lại.

Ở gần khu vực này có một hòn đảo nhỏ, mặt biển xanh ngắt như mặt gương màu lam, cảnh sắc đẹp đến mê hồn.

Lúc này, Drizzt cũng tới boong tàu, ba người nhìn Lục Hi, không biết anh định làm gì.

Lục Hi cân nhắc một chút, cảm thấy bản thân nên nói rõ một vài chuyện cho bọn họ biết, tránh xảy ra chuyện luống cuống tay chân.

Cho nên anh chậm rãi lên tiếng: “Lần này tôi tới đây là lần theo dấu vết của một con quỷ máu, nó đang trốn ở quanh khu vực này thôi.

Ba người nghe vậy, tuy rằng không biết quỷ máu là gì, nhưng đã khiến anh Lục phải đuổi theo từ ngàn dặm xa xôi thì chắc hẳn cũng không đơn giản, cho nên đều cẩn thận gật đầu.

Mà Drizzt thì vừa thấy nghiêm trọng vừa thấy hưng phấn.

Lần này anh ta có thể được chiêm ngưỡng anh Lục thi triển thần thông, cho nên vô cùng chờ mong.

Lần trước, năng lực Lục Hi thể hiện ra trên con tàu Phoenix làm anh ta sùng bái đến cúi rạp vái lạy, mà tu hành của anh ta cũng nhờ đó mà phá vỡ nút thắt. Anh ta rất muốn được thấy Lục Hi ra tay lần nữa để bản thân có thể may mắn lĩnh ngộ, có lẽ còn vượt qua được khó khăn để lên đến một cảnh giới hoàn toàn mới.

Lúc này, Lục Hi cực lực triển khai thần thức, cố gắng truy tìm tung tích của quỷ máu.

Quỷ máu là một loại quỷ cực kỳ giỏi che giấu khí tức. Tuy rằng anh đã khóa được phạm vi nó đang ẩn mình nhưng Lục Hi vẫn chưa tìm được chỗ cụ thể.

Mấy phút sau, Lục Hi đột nhiên mở mắt, khóe miệng lộ ra ý cười.

Mặc dù chưa tìm được quỷ máu nhưng anh đã tìm được người có thân thể cực âm kia. Nếu tìm được người này thì cũng tương tự, bởi quỷ máu đến là vì người này mà. Nếu anh bảo vệ được người này thì quỷ máu sớm muộn cũng sẽ lộ ra.

Chỉ thấy Lục Hi chỉ vào một hòn đảo ở phía trước cách đó không xa và nói: “Cập bến ở đó đi”.

Nhưng Alfonso lúc này lại lúng túng nói: “Anh Lục, đó là lãnh địa của Vương thất nước Ý, không được phép tiến gần”.

Lục Hi chau mày, chậm rãi nói: “Lãnh địa của Vương thất nước Ý?”

Lúc này, Leyman trả lời: “Đúng vậy đó anh Lục, Vương thất nước Ý tuy không tham dự vào chuyện chính trị nhưng vẫn có địa vị cực cao trong nước. Tổng thống các đời đều cực kỳ tôn trọng Vương thất. Hòn đảo nhỏ này chính là lãnh địa tư nhân của Vittorio III đương nhiệm.

Nghe vậy, Lục Hi suy tư thật lâu.

Anh cảm nhận được người có thân thể cực âm đang ở trên hòn đảo này, xem ra có vẻ là thành viên của Vương thất.

Nếu không tiến vào, quỷ máu xuất hiện thì anh có thể sẽ không kịp bảo vệ người kia, nhưng nếu quỷ máu đắc thủ thì nó sẽ biến thành ma máu, là một con yêu quái thực sự, có khả năng phi thiên độn địa. Khi ấy, muốn bắt nó sẽ không còn dễ dàng như trước nữa. Lục Hi cũng không dám chắc bản thân có thể đánh bại nó hay không.

Nhưng trước mắt xem ra Leyman cũng không còn cách nào để giúp anh lên được đảo.

Lục Hi có thể đoán rằng Vương thất nước Ý thuộc phe chính nghĩa, có lẽ không có quan hệ hợp tác gì với người như Leyman. Có lẽ ông ta không thể dùng mối quan hệ của mình để làm gì được.

Vài phút sau, Lục Hi chậm rãi nói: “Tiến gần đến hòn đảo kia”.

Đám người sửng sốt, nhất là Drizzt, anh ta khó xử nhìn sang Leyman.

Leyman cũng khá là do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Mặc dù Vương thất Ý có địa vị cao, nhưng thế lực của Leyman cũng không nhỏ, có lẽ Vương thất sẽ không tùy tiện trở mặt với ông ta.

Drizzt thấy vậy thì ra khoang điều khiển cho tàu chạy chậm đến gần đảo.

Mà Lục Hi thì đứng trên boong tàu yên lặng nhìn hòn đảo.

Nhưng tàu còn chưa đi được xa thì đã thấy có hai ca nô khác từ phía hòn đảo rẽ sóng mà tới.

Chỉ nửa khắc sau, hai con ca nô đã vây quanh Blue Diamond, đi quanh một vòng rồi dừng lại.

Trên ca nô toàn là quân nhân vũ trang, bọn họ cầm súng trường, nói với nhóm Lục Hi trên boong tàu: “Đây là lãnh địa tư nhân của Vittorio III, dám tự tiện xông vào thì sẽ bị đánh gục ngay tại chỗ”.

Lúc này, Leyman nói: “Mời gửi lời cho Vittorio III tôn kính rằng có Leyman muốn xin gặp”.

Đám người trên ca nô nghe vậy thì lập tức nói: “Không chấp nhận bất kỳ loại hình không hẹn trước nào. Tôi cảnh cáo các người, hãy mau chóng rời khỏi đây, nếu còn dám tiến thêm một bước nữa thì sẽ phải tự chịu hậu quả”.

Lục Hi bấy giờ mới chau mày nói: “Một trong các thành viên Vương thất của các người đang gặp nguy hiểm, tôi đến để giúp các người giải quyết phiền toái, vui lòng chuyển lời cho Vittorio III một tiếng”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK