Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 181: Cỏ Ngộ Tâm

Hơn nữa, Lục Hi đã giết nhiều người như vậy, nếu có muốn giết bọn họ diệt khẩu thì cũng là một điều hợp tình hợp lý. Hiện tại chạy còn giữ được mạng, quay về thành phố cũng sẽ an toàn hơn rất nhiều. Cho dù Lục Hi có giỏi hơn nữa thì cũng phải kiêng dè một hai.

Nhưng lúc này, Triệu Binh lại lên tiếng.

"Không, tất cả những người ở đây không được phép rời đi. Người này ít nhất cũng phải là tông sư, nơi này xảy ra chuyện lớn như vậy, không được người này cho phép mà đã chạy thì e là sau này sẽ gặp họa lớn".

Lục Thiếu Khôn nói: “Chúng ta về nhà rồi trốn đi cũng không được sao?”

Triệu Binh lắc đầu.

“Một vị tông sư mà muốn tìm ra một người thì kiểu gì cũng sẽ tìm được. Muốn giết chúng ta thì cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Khi đắc tội một vị tông sư, việc làm tốt nhất chính là nhận được sự tha thứ, bằng không, chúng ta sẽ phải sống trong bóng ma tâm lý cả đời”.

Đám Vương Trạch Nham nghe vậy thì đều sửng sốt không ngừng.

Mà nghĩ lại, bị một sự tồn tại khủng bố như Lục Hi đây thời khắc tìm kiếm trả thù, loại áp lực này đúng là có thể sẽ khiến bọn họ phát điên.

"Vậy phải làm sao giờ, chẳng lẽ chúng ta cứ ở đây chờ kẻ này tới làm thịt từng người một sao?", Vương Trạch Nam vò đầu bứt tóc.

Lạc Lạc và Dao Dao cũng khổ não không thôi. Bọn họ không thể ngờ nổi bản thân sẽ chọc vào một người khủng bố như thế. Nghĩ đến việc bản thân còn lừa người ta một trăm ngàn, Lạc Lạc nhất thời cảm thấy tấm thẻ ngân hàng mình đang cầm như nặng ngàn cân vậy.

Lúc này, Triệu Binh cau mày nói.

"Tôi thấy vị tông sư này không phải người hung ác, chờ anh ta ra ngoài thì chúng ta cùng nhún nhường xin lỗi, vị tông sư này hẳn là sẽ tha cho chúng ta".

"Nhỡ đâu anh ta không tha cho chúng ta thì phải làm sao đây?", Vương Trạch Nham mặt ủ mày chau.

Triệu Binh thở dài: "Vậy thì cũng chỉ đành phó mặc cho số phận mà thôi. Đắc tội một vị tông sư đã là một chuyện cực kỳ đáng sợ rồi, chưa nói đến vị đại sư này còn mạnh hơn cả tông sư!"

"Aaaa!"

Vương Trạch Nham rống lên một tiếng, nắm mớ tóc của mình, vẻ mặt khổ sở.

Mọi việc tối nay đã hoàn toàn vượt qua tri thức của bọn họ. Lúc này bọn họ mới biết được có những sự tồn tại kinh dị đến vậy.

Mà bản thân lại liên tục chọc giận người ấy, lúc này chạy cũng không ổn mà ở lại cũng không xong, khiến lòng hắn ta vô cùng rối rắm.

"Cậu Vương, tôi khuyên cậu tốt nhất nên kiên nhẫn chờ đại sư đi ra chứ đừng làm chuyện gì dại dột, như vậy có lẽ chúng ta mới được tha thứ", Triệu Binh trầm giọng nói.

Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn nghe Triệu Binh nói vậy thì cả người cứng đờ, đưa mắt nhìn nhau rồi thở dài: "Được, nghe theo anh, chỉ mong vị đại sư này sẽ không chấp chúng ta thôi".

Cả hai ủ rũ ngồi xuống, thở ngắn than dài.

Mà Lạc Lạc và Dao Dao thì đã hoảng loạn từ lâu, từ lúc thấy thần uy của Lục Hi thì bọn họ đã sợ mất mật rồi.

Thấy cậu Vương và cậu Lưu ngày thường kiêu ngạo như vậy mà bây giờ còn phải ngoan ngoãn chờ vận mệnh quyết định thì các cô còn làm gì được nữa.

Lúc này, Triệu Binh nhìn sang đám nam thanh nữ tú đang bị trói ở cách đó không xa, đi bộ tới, cởi dây trói cho bọn họ rồi hỏi: "Sao mấy người lại bị trói ở đây vậy?"

Mấy người chưa kịp hoàn hồn, vẫn run rẩy nói: "Không biết nữa, đang ngủ ở nhà, đến lúc tỉnh dậy thì đã có mặt ở đây rồi".

Triệu Binh chau mày, ban nãy nghe Diêu Cương và Miêu Ác Lai nói vài câu, anh ta chỉ có thể phán đoán là những người này bị Diêu Cương bắt tới để làm quà gặp mặt kết minh với Miêu Ác Lai, ngoài ra thì cũng không biết thêm gì nữa.

Triệu Binh nói: "Giờ mọi người đều đã được an toàn rồi, không cần lo lắng nữa, ở đây chờ đại sư đi ra để xem anh ấy sắp xếp thế nào thì nghe theo vậy, hiểu chưa?"

Mọi người đều gật đầu.

Bọn họ đều nhìn thấy được Lục Hi thi triển thần uy, đại chiến tông sư, cự thú, tiêu diệt Miêu Ác Lai. Lục Hi là người cứu bọn họ, cho dù rời đi thì cũng phải nói lời cảm ơn Lục Hi trước đã.

Hơn nữa, nơi này kỳ quái hẻo lánh, giờ cho bọn họ đi thì bọn họ cũng chẳng dám, thà ở bên cạnh đại sư còn an toàn hơn ấy chứ.

Cứ như thế, đám người bắt đầu yên lặng chờ bên đầm nước.

...

Lục Hi nhảy xuống đầm nước, sau đó bơi thẳng xuống đáy đầm.

Anh biết, nơi có linh thú như thế này chắc chắn sẽ có đồ gì đó không tầm thường, không thể bỏ lỡ.

Lục Hi không ngừng thâm nhập, mà đầm nước này sâu không thấy đáy. Đến lúc lặn khoảng trăm mét rồi mà vẫn chưa đến nơi.

Mà chiều sâu này đã là cực hạn của con người. Nếu tiếp tục đi xuống thì cơ thể sẽ bị áp suất ép cho nổ tung.

Nhưng với Lục Hi thì chẳng là cái đinh gì, nếu chưa thấy đáy thì anh cứ tiếp tục thôi.

Sau khi lặn khoảng một trăm năm mươi mét thì Lục Hi mới thấy một ánh sáng.

Vì vậy, anh nhanh chóng phi xuống, cuối cùng hai chân cũng đặt lên vật gì đó.

Lúc này, anh mới thấy thứ phát ra ánh sáng ở đây lại là một loài cây cao hơn một mét.

Loài cây này rất lạ kỳ, rễ mọc khắp đáy đầm, trên mặt rễ cây thon dài mọc những phiến lá dài như kiếm, nhưng toàn thân lại mang màu trắng.

Cành lá màu trắng lan khắp đáy đầm, đong đưa khe khẽ theo làn nước, tỏa ra những ánh sáng li ti, phiêu tán khắp hồ nước, vô cùng thần kỳ.

Khi Lục Hi thấy rõ ràng, mới kinh ngạc hô lên: "Cỏ Ngộ Tâm?"

Anh tìm ra thông tin về thứ này gần như ngay lập tức.

Cỏ Ngộ Tâm!

Đây là một loại thực vật vô cùng hiếm gặp trong tu chân giới. Nghe nói tu luyện bên cạnh nó thì có thể mở thất khiếu, rạng tâm trí, hỗ trợ cho việc nâng cao cảnh giới, là một bảo vật quý giá.

Chẳng trách mà con rết này có thể sử dụng cương khí để tạo ra thủ đoạn đó, hóa ra là do cỏ Ngộ Tâm này ban cho. Nếu anh cứ ở đây tu luyện thì nói không chừng sẽ trở thành một sự tồn tại đáng sợ ấy chứ.

Lục Hi mừng rỡ trong lòng, lập tức đi sang ngồi cạnh cỏ Ngộ Tâm, khoanh chân ngồi tu luyện.
Chương 182: Ra khỏi đầm

Lúc này, ánh sáng trắng tinh của cỏ Ngộ Tâm chậm rãi bám vào người Lục Hi rồi biến mất.

...

Đến trưa ngày hôm sau, đám người Vương Trạch Nham vẫn nhìn chằm chằm mặt nước. Một lát sau thì Lưu Thiếu Khôn nói: "Mọi người nghĩ liệu vị đại sư này có chết đuối không nhỉ?"

Vương Trạch Nham cùng mọi người gật đầu nói: "Cũng có thể".

Rốt cuộc thì con người cũng không thể có khả năng sinh tồn trong nước lâu như vậy được. Theo tư duy của bọn họ thì suy đoán như vậy cũng hợp lý thôi.

Lúc này, Triệu Binh lại nói: "Tông sư ở trong nước chơi ba tháng cũng chả làm sao đâu. Với tu vi của đại sư thì nghỉ một năm cũng được ấy chứ. Mọi người đừng đoán mò".

"Vậy phải làm sao đây, đại sư mà ở trong đó một năm thì chúng ta liền phải chờ một năm ở đây à?", Vương Trạch Nham nhíu mày nói.

Triệu Binh thở dài: "Vậy cũng phải chịu chứ sao, ai bảo chúng ta đắc tội một tông sư chứ".

"Chờ thì chờ được, nhưng tôi đói bụng quá, làm sao giờ?", Vương Trạch Nham than thở.

Nếu đã không dám rời đi thì đám Vương Trạch Nham cũng đã hạ quyết tâm phải chờ Lục Hi ra rồi cầu xin anh tha thứ mới thôi.

Nếu không cứ sống mãi trong ám ảnh về một vị tông sư thì ăn cũng không vô mà ngủ cũng không ngon, có khi bản thân còn hóa điên ấy chứ.

Nhưng bọn họ đói, cần phải ăn, nếu không chưa chờ được đại sư ra thì họ đã đói chết rồi.

Triệu Binh nghe vậy liền nói: "Đơn giản, để tôi làm đồ ăn cho mọi người, yên tâm".

"Anh mau đi đi, tôi chết đói đến nơi rồi", Vương Trạch Nham xua tay.

Triệu Binh gật đầu, nhanh chóng chạy vào trong ngọn núi.

Không lâu sau, Triệu Binh đã vác hai con nai về.

Năng lực sinh tồn bên ngoài này là cơ bản, không làm khó được người lính đặc chủng kiêm võ giả nội gia như anh ta.

Thấy Triệu Binh đem nai về, đám Vương Trạch Nham vui mừng khôn xiết, lập tức ba chân bốn cẳng ra hỗ trợ nhặt củi nhóm lửa.

Một lúc sau, Triệu Binh đã làm thịt hai con nai sạch sẽ, cho lên nướng.

Sau đó, Triệu Binh lại đến nơi phế tích nhặt nhạnh gì đó. Chỉ chốc lát, anh ta đã quay về với nụ cười tươi, trong tay còn có túi muối.

Mọi người mừng rỡ, có muối cũng đã đủ để ngon hơn bất kỳ loại gia vị nào rồi.

Triệu Binh rắc muối lên thịt nai, chậm rãi quay nướng.

Chờ nửa tiếng, mùi thịt lan tỏa khắp nơi. Đám Vương Trạch Nham đã sớm không nhịn được, xé một miếng ăn nhồm nhoàm, mặc kệ phỏng tay.

Mà Triệu Binh lại đưa nhóm nam nữ kia lại đây, chia thịt cho họ ăn.

Mọi người đã nhịn đói từ lâu, ăn ngấu nghiến một trận cũng hết sạch hai con nai.

Sau khi no nê, Vương Trạch Nham nằm thẳng cẳng dưới đất, lẩm bẩm: "Đại sư, anh mau xuất hiện chưa, sống hay chết anh phán quyết luôn cho chúng tôi với".

Cứ như vậy, thời gian dần qua đi, chớp mắt đã là một tháng.

Đám Vương Trạch Nham đều râu ria xồm xoàm cả, vẻ mặt tiều tụy, mà Lạc Lạc cùng Dao Dao cũng đầu tóc bẩn thỉu, không còn vẻ xinh đẹp như xưa.

Hôm đó, mọi người nhìn sang bờ đầm, chỉ thấy Vương Trạch Nham nói với hồ nước.

"Đại sư, chúng tôi sắp nghẻo rồi, anh lên đây đi, đầm nước này có gì hay ho cơ chứ".

Vương Trạch Nham nói xong thì lắc đầu, hắn ta đã nói câu này không biết bao nhiêu lần rồi, lúc này hắn ta cũng chẳng ôm bao nhiêu hy vọng.

Nhưng ngay lúc này, mặt đầm bỗng nhiên dao động không ngừng.

Vương Trạch Nham cùng mọi người sửng sốt, sau đó lập tức quỳ xuống ngay bên cạnh, nhìn chằm chằm mặt nước.

Bỗng nhiên có một bóng người phá nước mà ra, nhảy lên cao mấy chục trượng.

Chỉ thấy người này nhảy lên cao rồi dừng lại giữa không trung, trong tay ngưng tụ ra một thanh kiếm lửa chém về phía trước.

Một kiếm khí hình lửa phun trào mà ra, giống như một rạng màu nhảy múa, trong nháy mắt chém đứt một góc của đỉnh núi đối diện.

Đám Vương Trạch Nham kinh ngạc, thiếu chút nữa thì rớt tròng mắt. Bóng dáng này đương nhiên là Lục Hi, chẳng qua là những gì anh triển khai ra còn thần kỳ uy mãnh hơn cả lần trước, quả thực là đáng kinh ngạc.

Mà lúc này, Lục Hi mới chậm rãi bay xuống. Anh của lúc này có thêm chút khí tức thong dong, vân đạm phong khinh, thay đổi hoàn toàn.

Suốt một tháng ở dưới đáy đầm, được cỏ Ngộ Tâm hun đúc, thông minh sáng láng, khiến cho anh lại có thêm nhận thức mới về những kiến thức của mình.

Lúc này anh mới biết được lực tinh thần của mình hóa ra chính là thần thức như của tu chân giới. Hơn nữa, lực tinh thần là căn cơ của hết thảy loại sức lực, mọi loại sức lực đều cần đến lực tinh thần, cũng chính là thần thức thúc giục.

Lực Cự Long trong cơ thể anh cùng pháp lực được cỏ Ngộ Tâm hun đúc, khiến anh hiểu ra bản chất của sức lực là gì, mà bản chất của mọi loại sức mạnh đều như nhau cả.

Một kiếm vừa rồi chính là một chiêu pháp mà anh sáng tạo ra sau khi kết hợp Rồng Lửa với pháp lực. Lục Hi đặt tên là "Viêm Long trảm".

Ngoài ra, anh còn có một nhận thức hoàn toàn mới về sức mạnh trong cơ thể mình. Nếu như có thể kết hợp toàn bộ để sử dụng thì còn có thể phát huy ra uy lực lớn hơn nữa.

Chỉ là vẫn phải chờ bản thân anh tiến thêm một bước nghiền ngẫm và thực nghiệm, không phải một sớm một chiều là xong được.

Đặc biệt, anh cũng phát hiện ra một chuyện quan trọng, anh vốn đang tu luyện Long Đằng Quyết, pháp lực sinh ra chỉ có thể sử dụng cho pháp thuật Long Ngữ.

Pháp thuật Long Ngữ có uy lực mạnh mẽ, thần kỳ khó lường, đúng là một thủ đoạn mạnh mẽ.
Chương 183: Rời khỏi rừng rậm

Nhưng dù gì thì Lục Hi cũng là nhân loại, nếu dùng thì cực kỳ khó, hơn nữa tiếng Rồng nào có dễ học. Cho tới giờ, Lục Hi cũng mới nắm giữ được một chút mà thôi, chỉ có thể sử dụng vài loại pháp thuật Long Ngữ.

Nhưng trong đầu anh vẫn còn vô số pháp thuật của loài người. Nếu có thể dùng pháp lực do Long Đằng Quyết tu luyện được để thi triển pháp thuật của loài người thì sẽ càng thích hợp.

Mà nhờ có cỏ Ngộ Tâm, Lục Hi đã cảm thấy bản thân chạm được đến cánh cửa thay đổi, chỉ cần bước qua được cánh cửa này là có thể học tập muôn vàn loại pháp thuật của loài người. Đến lúc đó, năng lực của anh sẽ mạnh một cách khác biệt.

Hơn nữa, khi ấy, nếu đối mặt với kẻ áo đen thi triển ra thủ đoạn tẩu thoát hóa thành vệt nước lần trước thì anh cũng sẽ không bó tay đứng nhìn mà còn có thể đối phó được.

Có điều những chuyện này vẫn cần anh bỏ thời gian nghiên cứu, mà cũng không vội được.

Lúc này, Lục Hi một thân nhẹ nhàng, nhưng anh vừa quay đầu lại thì thấy Vương Trạch Nham cùng mọi người đang quỳ dưới mặt đất, tức khắc ngạc nhiên nói: “Sao mấy người vẫn còn ở đây vậy?”

Vương Trạch Nham cùng mọi người vừa nghe vậy thì thiếu chút nữa phun máu.

Chính bản thân mình nơm nớp lo sợ, không dám rời đi, ấy thế mà người ta còn không đem bọn họ để ở trong lòng. Sớm biết như vậy thì lúc ấy rời đi cho xong, đỡ phải chịu khổ thế này.

Nhưng trong lòng nghĩ như vậy, chứ ngoài miệng tuyệt đối không dám nói thế.

“Đại sư, chúng tôi làm chuyện có lỗi với anh, anh lại có ân cứu mạng chúng tôi, bởi vậy chúng tôi không dám rời đi, ở lại chờ đại sư xử lý”, Triệu Binh vừa thấy đại sư lên tiếng, vội vàng nói.

Lục Hi âm thầm lắc đầu, anh đã quên sạch đám người này từ lâu rồi, chút chuyện nhỏ này đâu đáng để anh quan tâm.

Lúc này, Lục Hi đánh nhìn bọn họ, chỉ thấy đám người xanh xao vàng vọt, râu ria xồm xoàm, quần áo cũng đã rách mướp, vô cùng chật vật.

Nghĩ đến việc bọn họ vẫn luôn ở bên ngoài chờ mình, Lục Hi liền cảm thấy buồn cười.

Xem ra câu tông sư không thể nhục đã ăn sâu bén rễ trong võ đạo rồi.

Ngay sau đó, Lục Hi nói: “Mọi người có thể rời đi rồi".

Vương Trạch Nham cùng mọi người nghe vậy thì vui mừng khôn xiết. Nói như vậy là Lục Hi đã đặc xá bọn họ, xem ra Triệu Binh nói không sai.

Bọn họ âm thầm cảm thấy may mắn, không uổng phí cực khổ chờ một tháng, bằng không lén trở về mà cả ngày phải lo lắng sợ hãi, cảm giác đó chắc chắn cũng không dễ chịu.

Mà lúc này, Lục Hi lại nhìn nhóm nam nữ sợ hãi rụt rè kia, nói với Vương Trạch Nham: “Mấy người sắp xếp cho bọn họ đầy đủ đi, hơn nữa cũng phải giữ kín những chuyện đã xảy ra ở đây, nếu không sẽ phải tự gánh lấy hậu quả".

Lục Hi cuối cùng cũng nói một câu nghiêm khắc, mọi người nghe được thì đều sợ hãi trong lòng, liên tục gật đầu.

Thấy mọi người gật đầu, Lục Hi liền chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này thì Triệu Binh ấp úng nói: “Đại sư, anh có thể dẫn đường cho chúng tôi được không? Chúng tôi lạc đường hết rồi".

Lục Hi nghe vậy thì nhìn xung quanh một chút, phát hiện nơi này có địa hình vô cùng quái lại, dãy núi vờn quanh, rừng rậm bốn phía.

Những nơi trống trải thì còn có thể dựa vào ánh sáng mặt trời để tìm đường, nhưng đi vào trong rừng rậm thì lập tức sẽ mất phương hướng ngay. Chỉ cần sơ suất một chút thì sẽ lạc đường, mà đây cũng là nguyên nhân vì sao môn phái Vu Cổ ở chỗ này lâu như vậy mà không bị phát hiện ra.

Lục Hi nghĩ một lúc, để cho mấy người này tự đi thì đúng là có chút không ổn.

Vậy là anh nói với họ: “Thôi được, tiễn Phật đến Tây Thiên, mọi người đi theo tôi”.

Nói, Lục Hi xoay người đi ra bên ngoài, đám người lập tức chạy vọt theo.

Không bao lâu sau, mọi người liền đi vào rừng rậm.

Rừng rậm toàn là cổ thụ che trời, dây leo dày đặc, che kín mít đỉnh đầu, căn bản thấy không rõ phương hướng.

Mà Lục Hi đi thẳng một đường không chút nào tạm dừng, dẫn mọi người đi trong rừng hơn ba tiếng đồng hồ thì trước mắt đã bắt đầu có ánh sáng.

Mọi người nhìn ra, hóa ra đã đến hổ khiêu hiệp.

Nhìn những người ở cách đó không xa, nhóm người này thiếu chút nữa khóc òa lên, cuối cùng cũng nhìn thấy đồng loại.

Mà hai người Lạc Lạc và Dao Dao nhìn thấy nước suối thì đã vội vã đi ra ngồi xổm bên dòng suối, bắt đầu rửa ráy.

Lục Hi cũng không nói gì, chờ bọn họ cọ rửa một phen rồi lại dẫn mọi người tới cửa nơi này, cho Vương Trạch Nham cùng mọi người thuê một chiếc xe đưa tất cả về nhà.

Những người này đều ở gần đây, bị Diêu Cương bắt tới, cho nên không mất nhiều thời gian lắm.

Có tiền chuyện gì cũng dễ, Vương Trạch Nham đưa tiền ra, tài xế hoan hỉ chở người rời đi.

Mà Lục Hi thì lên con xe việt dã Mercedes-Benz của Vương Trạch Nham dưới sự mời mọc cung kính của hắn ta.

Lục Hi ngồi ở ghế phụ, một đường nhắm mắt dưỡng thần, chờ xe tới chỗ rẽ, Lục Hi xuống xe nói: “Thôi được rồi, tôi muốn đi ăn mì cay, các anh không cần đi theo đâu".

Dứt lời, Lục Hi quay đầu đi thẳng.

Đã một tháng anh chưa ăn gì rồi, mỳ cay nhà kia bán vừa cay lại ngon, cực kỳ dễ ăn. Lục Hi quyết định ăn mấy chục bát đã rồi tính.

Mà đám Vương Trạch Nham nhìn Lục Hi rời đi, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chuyện này cuối cùng cũng đã qua, vị đại sư này cũng không tính sổ với họ, xem như vượt qua một kiếp.

Lúc này, Lạc Lạc nói: “Cậu Vương, chúng ta tìm nơi nào thay đồ rồi đi ăn cơm đi. Cả tháng qua chỉ ăn thịt nướng, tôi muốn nôn lắm rồi”.

Lúc này, nguy hiểm đã qua, Vương Trạch Nham cùng Lưu Thiếu Khôn vung tay nói: “Đi, đi ăn một bữa no nê, mồm tôi nhạt thếch ra rồi đây”.
Chương 184: Đội viên dự bị

Lục Hi cả một đường vội vàng cuối cùng cũng tìm được tiệm mì Quán Huyết rồi lao vào trong, lúc này đã hơn hai giờ chiều, đã qua giờ cơm, không có khách, A Đóa đang lau bàn ghế.

Lục Hi vừa thấy người kia vội nói: “A Đóa, bưng lên mười bát mì Quán Huyết, cho đầy đủ nha”.

Anh sắp đói chết mất thôi.

A Đóa thấy là Lục Hi thì vội cười nói: “Có ngay đây, anh đợi một lát”.

Nói rồi A Đóa chạy ra phía sau bếp.

Lục Hi giúp cô ấy giải quyết một rắc rối, phải nói là chúng cũng khá lớn nên A Đóa cảm thấy rất biết ơn Lục Hi, trong lòng thấy rất vui khi có thể gặp lại Lục Hi lần nữa.

Không lâu sau, A Đóa liên tục bưng lên cho Lục Hi mấy bát mì Quán Huyết, hơn nữa đều là do chính tay cô ấy lén ông chủ cho thêm thức ăn vào.

Vừa bưng mì lên, Lục Hi vội vàng lao đầu vào ăn.

Vị cay của Thiên Linh Cái bốc lên, xua đi cơn đói khiến anh thở dài đầy thoải mái.

Cứ thế Lục Hi ăn hết bát này đến bát khác, A Đóa ở một bên nhìn mà không khỏi vỗ ngực, cô ấy chưa từng gặp người nào có sức ăn lớn như thế.

Thế nhưng không lâu sau bên ngoài lại vang lên tiếng ồn ào, chỉ thấy đám người Vương Trạch Nham vội vàng chạy vào, trên người Triệu Binh toàn là máu.

Triệu Binh bụm ngực, vẻ mặt đau đớn, hiển nhiên là bị thương nặng.

Họ vừa bước vào đã vội nói với Lục Hi: “Đại sư, cứu bọn tôi với”.

Lục Hi nhíu mày, Triệu Binh đã là cao thủ nội gia, sao có thể bị người khác tùy tiện đánh bị thương ở một thị trấn nhỏ thế chứ.

Lục Hi vừa ăn vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Thật ra anh không muốn quan tâm đến chuyện này, Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn cũng không phải người tốt lành gì, anh chỉ đang tò mò là ai mà có thể đánh Triệu Binh bị thương mà thôi.

Lúc này Vương Trạch Nham lắp bắp nói.

“Lúc nãy anh không cho chúng tôi đi theo, chúng tôi đành phải tự đi ăn cơm, ai ngờ một đám lưu manh đến giễu cợt trêu ngươi, thế nên tôi bèn bảo Triệu Binh dạy dỗ chúng, không ngờ đám người đó tìm được cao thủ đánh Triệu Binh bị thương, còn nói muốn chém chết bọn tôi nữa”.

“Đệch, ai mà lợi hại thế”, Lục Hi vừa ăn vừa nói.

Vương Trạch Nham nói tiếp: “Người kia rất lợi hại! Hình như nói cái gì mà đội viên dự bị của lính đặc chủng Viêm Long, sắp phải tập huấn đặc biệt gì đó, dù sao nghe cũng rất oai”.

Vừa nghe nói thế Lục Hi sửng sốt.

Người của Viêm Long thế mà còn đánh nhau với người khác tranh giành tình cảm á?

Từng là giáo quan của Viêm Long, Lục Hi thấy hơi không vui khi nghe mấy lời này.

Sao cái thứ rác rưởi thế lại có thể vào được Viêm Long, dù hắn ta có tố chất đến mấy nhưng đạo đức không ra gì thì cũng không được.

Lục Hi vừa ăn vừa lạnh nhạt nói: “Đợi hắn đến đi”.

Có câu này của Lục Hi, đám người Vương Trạch Nham cũng cảm thấy nhẹ nhõm, được đại sư bảo vệ, dù có ai đến, họ cũng không sợ.

Còn Lục Hi chỉ đơn giản là muốn xem thành viên dự bị của Viêm Long này có phải là một tên cặn bã hay không, nếu phải thì thật xin lỗi, Viêm Long vô duyên với hắn rồi!

Đúng lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng ồn ào.

“Là ở đây, chúng vừa mới chạy vào đây”.

Nghe có người nói thế, ngay lập tức có mười mấy người xông vào quán ăn, trong đó có một tên dẫn đầu ăn mặc trang phục dân tộc, vóc dáng cường tráng, mặt đầy thịt.

Chỉ thấy hắn ta vừa bước vào là quan sát những người trong quán ăn, sau đó nhìn thấy đám người Vương Trạch Nham thì bật cười: “Mẹ kiếp, ngay cả người của Xích Mẫu tôi mà cũng dám đụng, đúng là chán sống”.

A Đóa vừa nhìn thấy người này lập tức biến sắc, lặng lẽ đi đến cạnh Lục Hi.

“Giao hai cô gái đó ra đây! Hôm nay ông đây sẽ tha cho bọn mày”, Xích Mẫu nhìn Lạc Lạc và Dao Dao, nước bọt chảy xuống nói.

Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn lại tỏ ra rất tức giận.

Ở Đô Thành, họ cũng đều là dạng tung hoành ngang ngược, đến cái nơi hẻo lánh nghèo nàn này lại bị bắt nạt thành như thế này, không thể bảo vệ cho bạn gái, đúng là nhục nhã!

Lúc nãy khi họ vừa định tìm chỗ ăn cơm thì đám lưu manh này lại sờ mông Lạc Lạc và Dao Dao, Vương Trạch Nham sao có thể nhẫn nhịn được?

Lập tức bảo Triệu Binh dạy dỗ chúng một trận, một đám côn đồ nói mấy lời không hay rồi bỏ chạy.

Vương Trạch Nham cũng không để ý lắm, Triệu Binh kém đại sư rất nhiều, nhưng đối phó với ba, năm chục tên côn đồ tép riu thì vẫn dư sức, Vương Trạch Nham không để tâm đến đám người này.

Nhưng không ngờ không lâu sau đối phương gọi thêm một đám nữa đến, trong đó có một cao thủ cực kỳ lợi hại, ba chiêu là đã đánh Triệu Binh bị thương, sau đó xoay người rời đi.

Triệu Binh bị thương nặng, mất sức chiến đấu, họ hoàn toàn không phải là đối thủ của đám người này. Nhớ đến Lục Hi lúc nãy đã nói là anh muốn đi ăn mì Quán Huyết, trong lúc bất lực đành phải cắn răng đi tìm Lục Hi nhờ anh bảo vệ, họ đã trốn thoát đến nơi này nhờ Triệu Binh liều chết bảo vệ.

Lúc này Lục Hi liếc nhìn tên Xích Mẫu kia, ngạc nhiên nói với Triệu Binh: “Là hắn đánh anh bị thương à?”

Anh nghĩ Xích Mẫu đó cũng là võ giả ngoại gia, là sự cấp bậc yếu nhất trong võ giả, còn mấy người khác chỉ là người bình thường mà thôi, sao có thể đánh cảnh giới nội gia như Triệu Binh bị thương.

Triệu Binh lắc đầu nói: “Đại sư, người đánh tôi không đến”.

Nghe thế Lục Hi nuốt mì xuống nói với Xích Mẫu: “Cút đi cho ông, đừng làm phiền tôi ăn mì”.

Vừa nghe thành viên dự bị Viêm Long kia không đến, Lục Hi mất hết hứng thú.

Nghe Lục Hi nói thế, Xích Mẫu dời tầm nhìn từ Lạc Lạc và Dao Dao sang nhìn Lục Hi, không vui nói: “Mẹ kiếp, mày là ai?”

Lục Hi tiếp tục ăn mì, nói: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là nếu anh còn làm phiền tôi ăn cơm thì ông đây có thể sẽ tức giận, mà một khi ông đây tức giận thì các anh gặp xui rồi”.

“Ha ha ha ha!”, Xích Mẫu bật cười: “Này, mày có biết nơi này là địa bàn của ai không mà dám nói chuyện với tao như thế?”

Xích Mẫu như nghe phải một câu chuyện nực cười, trợn mắt nhìn Lục Hi.
Chương 185: Chờ đó

Lúc này A Đóa ghé vào bên tai Lục Hi thấp giọng nói.

“Tên Xích Mẫu này là trại chủ địa phương ở trấn bảy, huyện Đan Trâu chúng tôi, anh đừng chọc vào hắn”.

“Trại chủ?”

Lục Hi liếc nhìn A Đóa.

A Đóa gật đầu rồi nhanh chóng giả vờ lau bàn, không dám nói chuyện nữa.

Sau đó Lục Hi mới hiểu ra.

Trước khi tái cơ cấu, nơi này vốn dĩ là do trại chủ địa phương quản lý, có thể nói trại chủ chính là người có địa vị cao nhất ở địa phương, có quyền sinh sát ở địa phương, quyền lợi khá to.

Nhưng sau đó Hoa Hạ mới được thành lập, để tiện trong việc quản lý nên đã tiến hành tái cơ cấu lần nữa, trở thành chế độ cấp huyện, do nhà nước cử người đến quản lý, tước đi quyền quản lý của trại chủ.

Nhưng vì tôn trọng tập tục ở địa phương nên bên trên vẫn giữ lại xưng hô trại chủ này, để các con cháu của họ được kế thừa, chỉ là đã không còn thực quyền nữa.

Xem ra tổ tiên của Xích Mẫu này là trại chủ trước đây của địa phương, hắn ta cũng kế thừa danh hiệu này.

Lục Hi nhìn tình hình này thì thấy mặc dù đất nước đã trực tiếp quản lý, nhưng mấy trại chủ này vẫn có danh tiếng và thế lực trong tộc của mình, nếu không hắn ta cũng không dám kiêu ngạo như thế.

Lúc này Lục Hi cười nói với Xích Mẫu: “Hóa ra là trại chủ đại nhân, thất lễ rồi”.

Xích Mẫu cười gằn nói: “Hừ, biết thì tốt, ngoan ngoãn dập đầu với ông, sau đó cút khỏi đây, ông sẽ không so đo với mày”.

Vừa nghe thế Lục Hi nhíu mày nói: “Con người tôi bẩm sinh bị cứng khớp gối, không thể quỳ, phải làm sao đây nhỉ?”

Xích Mẫu đổi sắc khi nghe anh nói thế.

A Đóa cũng hoảng hốt, vội nhỏ giọng nói: “Anh ơi, không chọc vào Xích Mẫu nổi đâu, anh đừng chọc giận hắn nữa”.

A Đóa là người địa phương nên biết sự lợi hại của Xích Mẫu.

Gia tộc của Xích Mẫu vốn dĩ là một gia tộc lớn nhất ở địa phương, mặc dù đã bị tước đi thực quyền nhưng chỉ riêng ưu thế người đông thế mạnh của gia tộc này và danh xưng trại chủ là đã có thể tung hoành khắp nơi ở trấn bảy của huyện Đan Trâu, người địa phương gặp hắn ta cũng phải đi đường vòng.

Hơn nữa, nghe nói trong mấy năm nay, hắn ta có một người em họ rất lợi hại, là đội trưởng đội đặc chủng ở trong quân đội Đô Thành gì đó, thế nên Xích Mẫu này cũng càng không biết kiêng nể kiêng dè là gì, càng không ai dám chọc vào hắn ta.

A Đóa thấy Lục Hi thân thể yếu ớt, Xích Mẫu này cũng có võ, lại có rất nhiều đàn em, nếu đắc tội với hắn ta thì e là anh sẽ bị đánh chết.

Trong mắt cô ấy, Lục Hi là người tốt, cô ấy không muốn Lục Hi chọc vào tai họa lớn như thế.

Lúc này chỉ thấy Xích Mẫu nhìn Lục Hi chằm chằm, hung ác nói: “Tao thấy mày đang muốn chết. Người đâu, đánh cho tao, đánh đến khi hắn quỳ xuống thì thôi”.

“Vâng”.

Một đám đàn em của Xích Mẫu xông lên, giơ dao gậy trong tay lên định chém vào người Lục Hi.

Thấy thế A Đóa hoảng sợ che mắt đứng sát vào góc tường.

Lúc này Lục Hi lại túm lấy đôi đũa trong ống tre, không thèm quay đầu lại ném ra ngoài.

Một tiếng xé không khí vang lên, sau đó là một loạt tiếng kêu thảm thiết “A a a…”

Cả đám che lại tay mình, kêu rên không thôi.

Trên tay mỗi người bị từng chiếc đũa tre đâm xuyên qua, máu chảy không ngừng.

Xích Mẫu hoảng sợ, hung hãn nhìn Lục Hi nói.

“Thảo nào dám lo chuyện bao đồng, hóa ra cũng có chút bản lĩnh, nhưng mày không nên đắc ý, thấy người kia thế nào, lợi hại như thế mà cũng bị ông đây thu phục”.

Xích Mẫu nhìn Triệu Binh, không hề tỏ ra sợ hãi, trông có vẻ rất tự tin.

Lục Hi lại chỉ cười nói: “Tôi thấy chỉ dựa vào anh... e là không thể làm gì được anh ta”.

Xích Mẫu cười nói: “Tao không được, nhưng có người làm được, em họ tao là đội trưởng đội đặc chủng quân khu Đô Thành, thành viên dự bị của đội đặc chủng Viêm Long, đánh chết mấy người bọn mày quá đơn giản”.

“Tôi không tin”, Lục Hi tiếp tục vừa ăn vừa nói.

“Hừ, có gan thì đợi đấy cho ông!”, nói rồi Xích Mẫu xoay người đi ra ngoài.

Hắn ta biết mình không phải là đối thủ của Lục Hi, nhưng hắn ta không sợ, em họ hắn ta ở đây, hẳn là chưa đi đâu xa. Chỉ cần em họ đến, đảm bảo sẽ khiến đám này sẽ tâm phục khẩu phục, sau đó hắn ta sẽ chơi đùa thỏa thích hai cô gái chân dài kia.

Sau khi ra ngoài, Xích Mẫu vung tay, hơn một trăm đàn em ngoài cửa bao vây quán ăn, tiếp đó tên này lấy điện thoại ra.

Lúc này Xích Thủy đang lái xe định rời trấn Hội Sơn để đến quân khu Đô Thành.

Mấy ngày nay anh ta đã có sự cảm thán vô cùng tận.

Từ nhỏ, hoàn cảnh gia đình nghèo khó, đều là nhờ anh họ Xích Mẫu giúp đỡ anh ta vào trường quân đội, bản thân anh ta cũng luôn âm thầm nỗ lực, đổ mồ hôi và nước mắt gấp mấy lần người khác để từng bước tiến về phía trước, trở thành đội trưởng đội đặc chủng quân khu Đô Thành với thành tích ưu tú.

Thời điểm này của năm ngoái, anh ta nhận được thông báo mình trở thành thành viên dự bị của Viêm Long.

Tin tức này khiến anh ta vui mừng khôn xiết.

Viêm Long! Quân đội chủ chốt trong đội đặc chủng Hoa Hạ, người có thể vào Viêm Long chắc chắn đều là những binh sĩ ưu tú nhất trong quân khu, cũng là sự công nhận đối với một quân nhân, là vinh quang lớn nhất trong giấc mơ của mỗi một quân nhân.

Trải qua quá trình giám sát một năm, hôm kia, anh ta nhận được thông báo mình đã đạt yêu cầu, chuẩn bị tiếp nhận huấn luyện ba tháng, sau khi hoàn thành huấn luyện thì anh ta sẽ trở thành một thành viên chính thức của Viêm Long.

Thế là anh ta vô cùng vui mừng về quê nói lời cảm ơn với anh họ mình, vì không có anh họ giúp đỡ thì cũng sẽ không có Xích Thủy hôm nay.

Xích Thủy vừa lái xe vừa vui mừng tưởng tượng đến viễn cảnh mình ở Viêm Long.

Đúng lúc này, điện thoại bỗng vang lên, anh ta lấy ra xem, là do anh họ gọi đến, Xích Thủy bèn nhấc máy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK