Quan trọng hơn, bởi vì là một phiên bản đơn giản hóa của đan Thối Thể, dược liệu cần cho phương thuốc này có thể mua được trên thế giới, mặc dù có chút quý nhưng với thực lực của Hoa Hạ như hiện nay hoàn toàn gánh vác được.
Lục Hi cười gian hai tiếng, lẩm bẩm nói: “Đưa phương thuốc này cho ông Vương, sợ rằng ông ấy sẽ vui đến phát điên mất”.
Nói xong, Lục Hi đắc chí gọi điện thoại cho ông Vương.
“A lô, ông Vương à, gần đây ông vẫn khỏe chứ?”, Lục Hi nịnh nọt nói.
“Tôi vẫn có thể chống đỡ được thêm vài năm nữa, tên nhóc nhà cậu có chuyện gì muốn nói thì nói thẳng ra, bớt vòng vo đi”.
“Ông xem ông kìa, chẳng là tôi có đồ tốt muốn tặng cho ông, đợi lát nữa gửi cho ông, là một phương thuốc gọi là “Luyện Binh Hoàn”, ông bảo người bốc thuốc theo đơn, cho lính đặc chủng cảnh giới võ giả ngoại gia dùng, không đến ba năm, tôi đảm bảo bọn họ đều sẽ đạt tới cấp của Viêm Long”.
“Cái gì, lời cậu nói là thật sao?”, với sự bình tĩnh của ông Vương, đột nhiên nghe được những lời này, không thể bình tĩnh được nữa.
Với tư cách là người chỉ huy thực tế của quân đội, ông ta hiểu rõ hơn ai khác những gì Lục Hi nói cùng ý nghĩa của nó.
Điều đó có thể tạo ra lính đặc chủng cấp Viêm Long theo đợt, nếu thật sự là như vậy, lục quân Hoa Hạ về sau sẽ không còn đối thủ.
Nghĩ đến đó, hơi thở của ông Vương trở nên gấp gáp.
Lục Hi nghe thấy tiếng thở gấp gáp của ông Vương, trong lòng cảm thấy đắc chí, nói: “Ông Vương, đây là kết quả nghiên cứu mới nhất của tôi, vừa ra là tôi đưa luôn cho ông đó”.
“Lôi thôi dài dòng gì nữa, mau đưa đồ cho tôi”, ông Vương lớn tiếng nói.
“Ngay đây, ngay đây”.
Lục Hi cúp điện thoại, dùng kênh đặc biệt gửi hình ảnh phương thuốc vừa chụp cho ông Vương.
Sau đó, Lục Hi thả người lên sofa, hai mắt nhìn trần nhà, không ngừng suy nghĩ.
Anh có quá nhiều bí mật, nhiều đến mức anh cảm thấy bản thân sắp không che đậy được nữa.
Nhưng nếu muốn tu luyện, anh cũng chỉ có thể tiếp tục làm như vậy, làm một con rùa rụt cổ dĩ hòa vi quý, anh không biết mình có thể sống được bao nhiêu năm, rất có thể ngay giây tiếp theo bản thân sẽ chết dưới sự bùng phát của máu rồng.
Anh không muốn chết, anh còn chưa kết hôn, còn chưa có con cháu, anh còn muốn tu luyện thành tiên, bất tử bất diệt, ngao du trên trời sao, rong ruổi trong vũ trụ, anh có quá nhiều tâm nguyện còn chưa hoàn thành, sao có thể chết được.
Nhưng anh phát hiện cùng với sức mạnh của mình tăng lên, kẻ địch cũng càng ngày càng mạnh, anh không sợ điều này, không đánh lại được đối phương, đó là bởi vì thực lực của mình kém, tự trách mình thôi.
Có điều anh phải đề phòng, có kẻ sẽ xuống tay với anh ở chỗ khác, đôi khi, lợi ích cũng có thể đưa con người ta vào chỗ chết, là một vũ khí vô hình, vô cùng chí mạng.
Vì vậy, anh muốn bày tỏ thiện chí với ông Vương, thể hiện một chút thực lực, nói với ông ấy, trên tay mình có thứ bọn họ cần, ngộ nhỡ đến một ngày, có người muốn dùng lợi ích để giết anh, vậy còn phải xem quân đội có bằng lòng không.
Vừa suy nghĩ vừa chờ điện thoại, rất lâu sau, Lục Hi cũng không nhận được điện thoại ông Vương gọi đến tán dương, anh có vẻ có chút cụt hứng.
“Thật quá đáng, đưa cho thứ tốt như vậy, mà một cú điện thoại cũng không có, lần sau sẽ không đưa cho cái gì nữa”, Lục Hi hung hăng mắng chửi người nào đó, sau đó liền nằm xuống ngủ.
...
Dị giới.
Thương vẫn tự do không có mục đích dạo chơi trên mảnh đất hoang vu.
Lúc này, bộ xương trên người nó đã vô cùng hoàn thiện, tỏa ra sắc xanh thẫm, trông rất khỏe mạnh cường tráng. Trên hai tay của nó còn có một chiếc khiên bằng xương và một đoản đao đã hoen gỉ.
Lúc này, phía đối diện Thương xuất hiện một tên cương thi, da thịt thối rữa trên người tên cương thi có màu giống như bầu trời xám xịt ở đây.
Thương lập tức cúi đầu, chậm rãi bước đi.
Ở đây, chúng sẽ không có bất kỳ sự giao lưu nào, chúng đều đi không mục đích, không liên quan gì đến nhau, trừ khi chúng đột nhập vào địa bàn của những kẻ đã có đầy đủ trí tuệ, đó là lúc chúng bị tiêu diệt.
Ở đây, những sinh vật thông minh đó rất coi trọng địa bàn của mình, có một lần, Thương suýt bước vào địa bàn của một võ sĩ đen.
Tuy nhiên, dựa vào nhận thức nguy hiểm trời sinh, Thương liền chạy ra, tránh được số kiếp bị tiêu diệt.
Lúc này, Thương và tên cương thi lướt qua nhau.
Đúng vào khoảnh khắc đó, Thương chém một nhát về phía thắt lưng của tên cương thi.
“Ầm” một tiếng, một tảng thịt thối rữa lớn từ trên người tên cương thi rơi xuống, tên cương thi xoay người, nghi hoặc nhìn Thương.
Trong lòng Thương khẽ kinh ngạc, một nhát của bản thân đủ để chém đứt một bộ xương, vậy mà lại không có tác dụng mấy với tên cương thi.
Lúc này, tên cương thi trí tuệ thấp cuối cùng cũng hiểu, bộ xương nhỏ này đang khiêu khích mình, chỉ thấy hắn gầm lên một tiếng, một tay giơ ra tóm về phía Thương.
Thân hình của hắn cao to hơn Thương rất nhiều, sức lực cũng rất lớn, với vóc dáng của Thương, rất có thể bị hắn đánh bay.
Thương lùi về phía sau, với bộ xương không nhanh nhẹn, một nhát chém vào tay tên cương thi.
Một tiếng “răng rắc", hai ngón tay của tên cương thi đã bị chặt đứt.
Tuy nhiên, tên cương thi không hề cảm thấy đau, một tay khác lại tóm về phía ngực của Thương.
Thương nhìn đến, ngay lập tức dùng tốc độ cực nhanh không ngừng chém quanh tên cương thi.
Tên cương thi vụng về không thể chạm được đến Thương.
Cùng lúc, tên cương thi dùng trí lực thấp kém của mình suy nghĩ, từ khi nào, ở đây xuất hiện một bộ xương có hành động nhanh nhẹn như vậy, hắn đã sống ở đây mấy ngàn năm, cũng chưa từng gặp qua.
Song, trong lúc hắn còn đang suy nghĩ về điều đó, Thương đã xoay xung quanh hắn hơn chục vòng.
Lúc này, tên cương thi thấy Thương đột nhiên đứng yên tại chỗ, hắn không chút do dự liền tóm đến.
Chính vào lúc này, hắn nghe thấy một loạt tiếng răng rắc vang lên, cả cơ thể cứ như thế ngã xuống.
Thì ra trong khoảng thời gian này, Thương đã chặt hết phần thịt thối rữa trên cơ thể tên cương thi, nhát dao cuối cùng đã chém ngang lưng hắn.
Nhìn tên cương thi ngã xuống, Thương mệt mỏi ngồi trên đất.
Vừa rồi vận động kịch liệt đã khiến năng lượng của nó xuống đến mức nguy hiểm, nếu không giết được tên cương thi, e rằng nó sẽ bị tên cương thi giết chết.