Vương Hiển cả giận đáp: “Chỉ dựa vào anh thì không dọa nổi tôi đâu, đừng nói nhảm, đến đi”.
Lúc này, trong mắt Vương Lâm lộ ra một tia nham hiểm, hắn ta bị thương thành như vậy, chưa đến nửa năm cũng không có cách nào bình phục. Bây giờ hắn ta muốn tận mắt nhìn thấy Phù Đồ bị gia chủ đánh hạ thì mới có thể giải quyết nỗi hận trong lòng.
Phù Đồ nhướng mày nói: “Chờ chút, tôi đi gọi điện thoại”.
Vương Hiển nghe xong liền đứng chắp tay, ông ta cũng không sợ Phù Đồ gọi cứu binh. Trong giới giang hồ Tây Kinh có che chở của Lâm Tiêu và anh Lục, Vương Hiển không sợ bất kỳ ai.
Lúc này, Phù Đồ bấm điện thoại gọi cho Lục Hi, nói đơn giản tình hình cho anh nghe. Lục Hi bày tỏ mình sẽ qua đó, anh bảo Phù Đồ đừng động tay, sau đó liền cúp máy.
Chuyện này quả thật Vương Hiển không biết đó là chuyện của Lục Hi, Phù Đồ cũng không dám tùy tiện làm chủ, ngộ nhỡ hắn ta và Vương Hiển tranh đấu, đến lúc đó anh Lục trách tội xuống thì hắn ta có thể không gánh nổi, vẫn nên xin phép một chút cho phải. Bây giờ Lục Hi bày tỏ đích thân tới, Phù Đồ cũng không có gì quá lo lắng, cứ chờ đợi là được.
“Chờ đi, lát nữa sẽ có người tới xử lý chuyện này”, Phù Đồ nói.
“Hừ, dù là ai đến, hôm nay anh đều phải cho tôi một câu trả lời”, Vương Hiển lạnh lùng đáp.
Lúc này, Vương Lâm nhìn Phù Đồ không dám ứng chiến, hắn ta hung hãn nói: “Làm sao, biết sợ rồi nên bắt đầu gọi cứu binh hả? Tôi nói cho anh biết, hôm nay ai tới cũng không cứu nổi anh đâu”.
Nhìn ánh mắt thâm độc của Vương Lâm, Phù Đồ lắc đầu một trận, lát nữa anh Lục đến, nếu Vương Lâm còn dám nói lời này, Phù Đồ cũng đến bội phục hắn ta.
Nhưng bây giờ, Phù Đồ không nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ đó.
Vương Hiển đứng ngạo nghễ chờ cứu binh của hắn ta, ông ta cũng không tin Phù Đồ còn có thể mời ai ở Tây Kinh. Nên biết rằng ông ta đã là tiên thiên đỉnh phong, không có mấy người là đối thủ, ông ta không sợ chút nào.
Lúc này, Lục Hi đã lên đường, anh nghĩ một chút rồi gọi điện cho Lâm Tiêu, để ông ta chạy tới câu lạc bộ Đỉnh Thiên, anh không quen Vương Hiển, có ông ta ở đây cũng dễ xử lý.
Nửa giờ sau, Lục Hi đã đến nơi, anh vừa xuống xe liền nhìn thấy Lâm Tiêu cũng vội vàng chạy tới.
Hai người chạm mặt ở cửa Đỉnh Thiên, Lục Hi cười nói: “Đến nhanh đấy”.
Lâm Tiêu chắp tay nói: “Cậu Lục gọi sao dám lạnh nhạt”.
Nói xong, hai người đi vào bên trong.
Một lát sau, dưới sự hướng dẫn của Hoàng Cửu, hai người đi đến phòng VIP.
Vừa mới vào, Vương Lâm ngồi bên đó liền phát hiện ra Lục Hi, hắn ta la lớn: “Gia chủ, còn có người này, hắn cũng đánh cháu”.
Vương Hiển xoay người nhìn lại, sắc mặt kinh hãi, ông ta vội vàng tiến lên nói: “Anh Lục, tông sư Lâm, sao hai người lại đến đây”.
“Tôi không ở đây thì ông sắp gây ra đại họa rồi”, Lâm Tiêu lạnh lùng đáp.
Vương Hiển đầu óc mơ hồ nhìn Lâm Tiêu và Lục Hi.
Lúc này, Phù Đồ tiến lên đón, hắn ta chào hỏi: “Anh Lục”.
Lục Hi gật đầu, anh đi tới ngồi ở vị trí của Phù Đồ.
“Bọn họ cùng một phe, gia chủ phải giúp cháu báo thù”, Vương Lâm hét.
Lúc này, Vương Hiển đã phát hiện chuyện có chút không đúng, ông ta cũng không để ý gì đến Vương Lâm, cũng không dám hỏi Lục Hi, ông ta chỉ dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu trợn mắt nhìn ông ta, cũng không nói lời nào, mà cùng với Phù Đồ một trái một phải, đứng phía sau Lục Hi.
Vương Lâm cũng không quen biết Lục Hi và Lâm Tiêu, với thân phận của hắn ta thì không có tư cách gặp Lâm Tiêu chứ đừng nói đến Lục Hi.
Vì vậy nhìn thấy ba người bọn họ đừng cùng một chỗ, tưởng rằng là cùng một phe, hắn ta vẫn tố cáo với Vương Hiển.
Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói: “Vương Hiển, Vương Lâm là gì của ông?”
Vương Hiển vội vàng đáp: "Nó là cháu tôi”.
“Biết tại sao hắn bị đánh trọng thương không?”, Lục Hi lại hỏi.
“Cái này”, Vương Hiển chần chừ một chút rồi nói: “Theo như Vương Lâm nói là lúc ăn cơm có nổi lên tranh chấp với Phù Đồ, bị hắn ta đánh trọng thương”.
“Ha ha”, Lục Hi cười lạnh một tiếng rồi đáp: “Ông có một đứa cháu ngoan đấy”.
Vương Hiển nghe vậy liền thấy không đúng, ông ta sợ hãi hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy anh Lục, đây chỉ là lời Vương Lâm tự nói, những thứ khác tôi cũng không rõ”.
Lúc này, Phù Đồ mở miệng nói: “Vương Lâm say rượu, vô lễ trêu đùa cháu gái của anh Lục, anh Lục lệnh cho tôi ra tay dạy dỗ, chuyện chính là như vậy. Nếu không tin ông có thể tự hỏi cháu mình”.
Vương Hiển nghe xong liền cảm thấy giống như sấm đánh bên tai, Phù Đồ nói ra trước mặt Lục Hi có thể là giả sao?
Tên khốn khiếp này lá gan cũng lớn quá, mày cũng dám trêu đùa cháu gái của anh Lục, mày có não không vậy?
Lúc này, Vương Hiển không thể tin nổi nhìn Vương Lâm, ông ta dùng giọng nói run run hỏi: “Thật sự là như vậy?”
Mặc dù Vương Hiển đã biết đây là sự thật, nhưng ông ta vẫn ôm một tia ảo tưởng, bởi vì đắc tội với cậu Lục thì ông ta không gánh nổi đâu.
Lần này đừng nói Vương Lâm, cả nhà họ Vương bọn họ cũng sắp gặp họa rồi.
Vương Lâm nghe vậy nhất thời cúi đầu, lá gan hắn ta dù lớn hơn nữa cũng không dám nói láo ở trước mặt Vương Hiển, hắn ta thấp giọng nói: “Gần như là vậy”.
“Mày”, Vương Hiển nghe xong, tia ảo tưởng cuối cùng tan biến, ông ta tức giận thiếu chút nữa phun máu ra ngoài.
Lúc này, Vương Lâm lại ngẩng đầu lên, lớn tiếng cãi: “Gia chủ, cho dù là như vậy, nhưng bọn họ ra tay quá độc ác, lại làm cháu bị thương thành như vậy, đây rõ ràng là không coi nhà họ Vương ra gì, bọn họ đánh cháu chính là đánh vào mặt gia chủ đó”.