Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 488: Đường Yên

Lúc này, ở một vùng mỏ phía tây Tunisia, Đường Yên đang đứng ở miệng mỏ nhìn mấy trăm nhân công lấy ra từng sọt quặng từ bên trong mỏ.

Năm nay Đường Yên hai mươi sáu tuổi, bởi vì hàng năm bôn ba bên ngoài nên có màu da lúa mạch khỏe mạnh, khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô ta càng thêm vài phần kiên định. Vóc dáng cũng vô cùng săn chắc và có nét quyến rũ riêng.

Lúc này, trên mặt cô ta lại lộ ra chút lo lắng.

Bố cô ta Đường Kiến Hưng đầu tư trong nước thất bại, thiếu một món nợ không lồ, Đường Kiến Hưng đi vào đường cùng liền mang theo chút tiền vốn cuối cùng chạy đến đây và mua vùng mỏ này.

Ông ta nghĩ rằng sẽ dựa vào sức lao động giá rẻ và tài nguyên khoáng sản phong phú nơi đây.

Nhưng chuyện vừa khởi sắc một chút, Đường Kiến Hưng lại ở giữa vùng hai bộ tộc phân tranh, bất ngờ bị lỡ tay bỏ mạng.

Còn Đường Yên đang học tiến sĩ không thể không từ bỏ chuyện học hành đi tới đây tiếp nhận vùng mỏ này.

Bởi vì nếu mất đi vùng mỏ này, nhà họ Đường ngay cả cơ hội xoay mình cũng không có, chỉ có thể bị món nợ khổng lồ đè chết.

Nhưng thế cục nơi này hỗn loạn, liên tục phân tranh, bản thân cũng không hề an toàn. Hơn nữa, gần đây có một thương nhân nước Cao Ly lại liên hiệp với bộ tộc địa phương muốn chiếm đoạt vùng mỏ này.

Đủ mọi áp lực đèn lên khiến Đường Yên cảm thấy mình sắp ngã quỵ rồi.

Lúc này, cách đó không xa có một người Hoa Hạ hơn bốn mươi tuổi đi tới bên cạnh Đường Yên.

“Giám đốc Đường, nghỉ ngơi chút đi, nơi này có chú trông coi rồi, sẽ không có chuyện gì đâu”, người đến nói.

Đường Yên cười khổ một tiếng, cô ta nói: “Chú Lưu, cháu biết, nhưng một khi ở nơi yên tĩnh, cháu liền cảm thấy đầu sắp nổ tung, đứng đây nhìn còn có thể khá hơn chút”.

Chú Lưu tên là Lưu Tường, là thuộc hạ trung thành hồi Đường Kiến Hưng ở trong nước. Sau này Đường Kiến Hưng phá sản trong nước, nhưng Lưu Tường cũng không chùn bước, đi theo Đường Kiến Hưng đến nơi này.

Sau khi Đường Kiến Hưng gặp nạn, Lưu Tường lại bắt đầu giúp đỡ Đường Yên, là một người hết mực trung thành. Đường Yên rất cảm kích ông ta, đối đãi tôn kính với ông ta giống như trưởng bối.

Lưu Tường nghe thấy lời của Đường Yên, ông ta thở dài không nói gì.

Ông ta hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của Đường Yên, từ một sinh viên vẫn còn đang đi học, đột nhiên đi đến một nơi tràn đầy chiến loạn, hoàn cảnh sinh sống cực đoan tồi tệ, còn phải duy trì hoạt động của vùng mỏ, đối với cô ta mà nói, áp lực quả thật quá lớn.

Lúc này, Lưu Tường bất đắc dĩ nói: “Giám đốc Đường, Hàn Kim Sinh đã liên hiệp với Ukanda của tộc Chaga, sợ rằng sẽ nhanh chóng đến đây tranh đoạt vùng mỏ nơi này, chúng ta phải phòng ngừa từ sớm”.

Mặc dù Lưu Tường không muốn Đường Yên tăng thêm áp lực, nhưng không còn cách nào khác, chuyện này vẫn phải đối mặt.

Bấy giờ, Đường Yên nói: “Chúng ta có thủ tục hợp pháp, quyền khai thác được mua vĩnh viễn từ tay tộc Venda, bọn họ còn dám cứng rắn sao”.

Lưu Tường than thở một trận trong lòng, bọn họ có thủ tục hợp pháp thì không sai, nhưng nơi này là tiếp giáp giữa hai thế lực tộc Chaga và tộc Venda, miệng vùng mỏ nằm ở tộc Chaga cũng không sai.

Nhưng theo như khai thác, bên trong hầm mỏ đã kéo dài đến địa bàn tộc Venda.

Mà Hàn Kim Sinh của nước Cao Ly đã mượn cái cớ này liên hiệp với trưởng tộc Venda, tuyên bố vùng mỏ này thuộc về tộc Venda, muốn chiếm đoạt vùng mỏ.

Đây là một cái mỏ đồng, số lượng dự trữ phong phú, khai thác mấy chục năm cũng không hết, ban đầu Đường Kiến Hưng quả thật rất tinh mắt, chỉ cần có thể khai thác thuận lợi, nhà họ Đường sẽ xoay chuyển tình thế.

Nhưng thế cục ở đây cũng khiến chuyện này rất khó tiếp tục tiến hành thuận lợi, trước mắt đã gặp phải một khó khăn cực lớn.

Mặc dù bọn họ có thủ tục hợp pháp, nhưng vai trò của pháp luật ở đây cũng không lớn, điều quan trọng vẫn là phải nhìn vào mạnh yếu của võ lực mới giải quyết mấu chốt câu chuyện.

Đúng lúc đó, chỉ nghe thấy tiếng động cơ gầm rú, ba chiếc Hummer phi nước đại đi đến, dừng cách đó không xa.

Trên chiếc xe dẫn đầu có một người đàn ông trung niên phương đông mặc vest đi giày da bước xuống, trong miệng ngậm một điếu xi gà, ông ta chậm rãi đi tới.

Sau đó trên ba chiếc xe lại có mười mấy người vũ trang đầy đủ bước xuống, bọn họ mặc đồ của nhân viên vũ trang đặc chiến, tay cầm súng trường M16 đi theo phía sau.

Lưu Tường và Đường Yên thấy vậy liền kinh hãi, Lưu Tường nói: “Là Hàn Kim Sinh”.

Ngay lập tức, Lưu Tường cầm bộ đàm gọi một tiếng, ở miệng mỏ cách đó không xa có mấy người Hoa Hạ tay cầm AK47 chạy tới, đứng canh gác bên cạnh Đường Yên.

Những người này đều là bảo vệ được Lưu Tường mời tới từ công ty bảo vệ trong nước, ở nơi này không có võ lực thì rất khó sinh tồn.

Nhưng so sánh lực lượng vũ trang giữa hai bên thì có chút khác xa, bất kể trang bị trên người hay súng ống trong tay thì đối phương cũng mạnh hơn rất nhiều, trong lòng Lưu Tường lo âu không dứt.

Lúc này, Hàn Kim Sinh đến trước mặt hai người, phách lối phun ra một vòng khói, ông ta nói với Đường Yên.

“Giám đốc Đường, suy nghĩ kỹ chưa, tôi bồi thường cho cô một triệu, người của cô lập tức rút lui, tôi tới tiếp nhận vùng mỏ này”.

“Ông nằm mơ à, vùng mỏ này ban đầu đã mua tốn mất ba chục chiệu tiền quốc tế, bây giờ ông cho tôi một triệu tiền Hoa Hạ để mua lại, sao ông không đi ăn cướp đi”.

Đường Yên tức giận mắng.

Giá cả Hàn Kim Sinh đưa ra không thể nào chấp nhận được, hơn nữa đây là tài sản cuối cùng bố cô ta dùng tính mạng để đổi lấy, Đường Yên sao có thể bán nó đi được.

Nhưng lời Đường Yên vừa dứt khỏi miệng, Hàn Kim Sinh liền cười lớn một trận: “Vậy thì xin lỗi, không phải không thể cướp được”.

Ngay sau đó, Hàn Kim Sinh lui về phía sau, mười mấy đội viên đặc chiến đứng canh gác phía sau ông ta.

Lúc này, Hàn Kim Sinh mới cầm bộ đàm nói: “Hành động”.
Chương 489: “Các người giết tôi đi”

Nhất thời hàng loạt tiếng nổ ầm ầm của động cơ vang lên, mười mấy chiếc xe kiểu cổ từ xa xông đến, trên xe đầy những tên da đen tay cầm vũ khí, trong miệng gầm loạn lên.

Trong chốc lát, xe đến ngay trước mắt, hình thành một vòng vây quanh Đường Yên, Lưu Tường và mười mấy bảo vệ.

Hơn một trăm người từ trên xe bước xuống, bọn chúng nâng họng súng đen ngòm chĩa về phía họ.

Sắc mặt Đường Yên trở nên trắng bệch.

“Sao vậy, bây giờ cảm thấy điều kiện tôi nói ra cũng không tệ lắm nhỉ”.

Hàn Kim Sinh lùi lại phía sau, phách lối nói.

Lúc này, sự tương phản thực lực chênh lệch đáng kể khiến đám người Đường Yên mất đi sức lực, sắc mặt trắng nhợt.

Nỗi sợ hãi, sự tức giận và đủ loại cảm xúc khiến Đường Yên như sắp bùng nổ.

“Hàn Kim Sinh, chúng tôi có thủ tục hợp pháp, ông đừng quá đáng, ông thật sự dám giết chúng tôi sao?”

Đường Yên không biết lấy dũng khí ở đâu, cô ta phẫn nộ quát lên.

Hàn Kim Sinh nghe xong, ông ta liền cười ha ha: “Cô Đường, cô còn quá trẻ, ở đây chết mấy chục người thì có gì kỳ quái đâu. Cô tưởng rằng sẽ có người đến quản sao? Quá ngây thơ rồi”.

“Ông”.

Đường Yên nghe xong chỉ cảm thấy tức ngực, đầu óc choáng váng, không thể nói được thành lời.

Lúc này, Lưu Tường nói.

“Ông Hàn, đây chính là địa bàn của tộc Chaga, ông dẫn người của tộc Venda làm như vậy, tộc Chaga sẽ không ngồi im mặc kệ, ông sẽ gây ra chiến tranh giữa hai bộ tộc đấy. Nếu như vậy, chính phủ Tunisia cũng sẽ nhúng tay vào, ông chẳng có kết quả tốt đẹp gì đâu”.

Đường Yên nghe thấy lời của Lưu Tường, cô ta liền có chút lòng tin, Lưu Tường phân tích vẫn rất có lý.

Hai bộ tộc này bình thường đã có mâu thuẫn, bây giờ Hàn Kim Sinh dẫn người tộc Venda đến khiêu khích trên địa bàn tộc Chaga, chắc chắn bọn họ sẽ không thờ ơ ngồi nhìn, họ vẫn còn có lực lượng hậu thuẫn đằng sau.

Hơn nữa, nếu như hai tộc này thật sự phát động chiến tranh, chuyện lớn như vậy chính phủ Tunisia đương nhiên sẽ nhúng tay vào, e rằng Hàn Kim Sinh cũng sẽ không có lợi ích gì, ông ta nhất định phải suy nghĩ kỹ.

Ai ngờ Hàn Kim Sinh lại không hề nhúc nhích, ông ta chỉ cười lạnh một tiếng.

“Ngây thơ thật, cô thật sự cho rằng tôi liên hiệp với tộc Venda hả. Nói thật cho các người biết, đối phương tôi thật sự hợp tác là ông Niwan bộ trưởng bộ quốc phòng Tunisia, tất cả việc kinh doanh của tôi một nửa đều có của ông Niwan, bây giờ cô nên biết nguyên nhân đến bây giờ tộc Chaga vẫn chưa có ai xuất hiện”.

Nghe thấy lời này, Đường Yên và Lưu Tường đều cảm thấy như sét đánh bên tai, nếu Hàn Kim Sinh thật sự hợp tác với Niwan, vậy thì bọn họ có thể yên tâm rời đi cũng là vô cùng may mắn.

Lúc này, rốt cuộc cũng họ nhận ra được chuyện đã không khác gì Hàn Kim Sinh nói.

Nơi này là ranh giới giữa tộc Venda và tộc Chaga, bình thường hai bên đều có nhân viên tuần tra vũ trang đi tuần tra ở đây.

Nếu là trước kia, nhân viên vũ trang tộc Venda dám vượt qua ranh giới, hai bên đã sớm giao chiến.

Nhưng chuyện đến giờ tộc Chaga vẫn không có động tĩnh gì, e rằng lời Hàn Kim Sinh nói cũng phải để dọa người.

Cũng chỉ có bộ trưởng bộ quốc phòng Niwan ở Tunisia và số ít mấy người mới có thể áp chế thổ vương của những bộ tộc ở đây, để bọn họ không dám lên tiếng.

Chỉ cần không liên quan đến lợi ích cơ bản của bọn họ, những thổ vương này sẽ không dễ dàng khiêu khích quyền uy của chính phủ Tunisia.

Suy cho cùng, Tunisia có nước Anh ủng hộ, có vũ khí tân tiến và đông đảo bộ đội, so sánh với những thổ vương thì bọn chúng thì vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối.

Lúc này, hai người Đường Yên và Lưu Tường mặt như màu đất, biết chuyện đã không còn cách nào có thể cứu vãn.

Lưu Tường nhìn về phía Đường Yên nói: “Giám đốc Đường, từ bỏ đi, chúng ta về nước thôi, nơi đây đã không thể ở lại được nữa”.

Đường Yên không phải không biết nơi này đã không ở nổi nước, nhưng bố của cô ta vì nhà họ Đường mà chết ở đây, vùng mỏ này là tài sản duy nhất ông ta để lại, nhưng là dùng mạng đổi lấy, bảo cô ta cứ thế từ bỏ, sao cô ta làm được?

Đường Yên cúi đầu, bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng, hai quả đấm nắm chặt, cô ta cảm thấy được luồng lửa giận trong lồng ngực dọc theo dây thần kinh đang không ngừng bốc cháy, giống như sắp thiêu đốt cả người cô ta vậy.

Lưu Tường nhìn thấy sự thay đổi của Đường Yên, nhất thời ông ta có dự cảm xấu.

Đúng lúc đó, Đường Yên chợt ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn hô lên: “Các người giết tôi đi, đám thổ phỉ cặn bã các người giết tôi rồi, dù chết tôi cũng phải chết ở đây. Tới đi, nổ súng mau”.

Đường Yên giống như kẻ điên, cô ta điên cuồng hầm hừ, nhưng trong mắt lại giàn giụa nước mắt.

Trong lòng Lưu Tường thở dài, ông ta chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Lúc này, Hàn Kim Sinh thấy vậy, ông ta hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Thứ không biết điều, muốn chết hả, tôi sẽ cho cô thỏa mãn tâm nguyện”.

...

Bấy giờ, đám người Lục Hi ngồi trên máy bay trực thăng bay về phía tây.

Mục tiêu của bọn họ ở một ngọn núi cách thủ đô của Tunisia hơn năm trăm cây số, vẫn phải bay một lúc nữa.

Đúng lúc ấy, Lục Hi đang ngồi trên máy bay trực thăng, anh nhìn xuống miệng núi có một đám người.

Mặc dù ở trên cao, những người đó nhìn không lớn hơn con kiến là bao, nhưng với nhãn lực của Lục Hi, anh vẫn nhìn ra có mấy người phương đông đang bị hơn một trăm người cầm súng vây quanh, tình thế tràn ngập nguy hiểm.

Lúc này, Lục Hi quả quyết nói: “Đáp xuống đó”.

Lục Hi chỉ vào nơi xảy ra chuyện, anh nói với Burns.

Burns lập tức gật đầu, ông ta nói với người điều khiển: “Lập tức nghe theo mệnh lệnh của anh Lục”.

Máy bay trực thăng cấp tấp hạ xuống về phía mục tiêu.
Chương 490: “Nơi này có người Hoa Hạ sao?”

Lục Hi liếc nhìn, anh nghi ngờ những người dưới đó rất có thể chính là người Hoa Hạ, thân là người cùng dân tộc gặp phải nguy hiểm, bản thân cũng có trách nhiệm cứu viện, đây là vì ở nơi đất khách quê người, cảm giác thân thiện đương nhiên cho phép anh làm như vậy.

Lúc này, Hàn Kim Sinh đang muốn ra lệnh cho thuộc hạ nổ súng bắn chết đám người ngu xuẩn Đường Yên, nhưng ông ta chợt nghe thấy tiếng nổ thật to trên đỉnh núi.

Hàn Kim Sinh ngẩng đầu nhìn lên, hai chiếc trực thăng vũ trang Hắc Ưng đang cấp tốc hạ xuống, hơn nữa mục tiêu chính là nơi này.

Trong lòng ông ta không khỏi kinh hãi, phương tiện hùng mạnh như vậy chỉ có chính phủ Tunisia mới có thể có.

Chỉ là bây giờ ai có thể bỗng nhiên đi đến đây, lẽ nào có nhân vật lớn đến vì chuyện này?

Nhưng Hàn Kim Sinh cũng không hốt hoảng, ông ta có bộ trưởng bộ quốc phòng Niwan đứng đằng sau, người chống lại Niwan cũng chỉ có Tổng thống Congo, Congo sẽ không đích thân đến đây chứ.

Chút chuyện vớ vẩn này không đáng để ông ta ra mặt.

Đúng lúc đó, máy bay trực thăng hạ xuống cách đó không xa, cuồng phong mang theo hình xoắn ốc thổi quần áo mọi người may vù vù, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía hai chiếc máy bay trực thăng.

Một lát sau, máy bay trực thăng đã khá ổn định, đám người Lục Hi xuống máy bay đi về phía bọn chúng.

Những người tay cầm vũ khí kia dưới sự uy hiếp của hai chiếc máy bay, bọn chúng không tự chủ liền nhường thành một con đường.

Không bao lâu đám người Lục Hi đi dến trước mặt Đường Yên.

Lục Hi âm thầm liếc nhìn, anh chậm rãi nói: “Nơi này có người Hoa Hạ sao?”

Đường Yên và Lưu Tường nghe xong liền mừng rỡ, họ vội nói: “Thưa anh, đúng vậy”.

Người đến lại có hai chiếc máy bay trực thăng vũ trang, vậy thì tuyệt đối không phải lai lịch tầm thường, cùng là người Hoa Hạ, anh lại chủ động hỏi tới, chắc hẳn ít nhiều cũng giúp đỡ được một chút.

Lúc này, Lục Hi nhìn Đường Yên hỏi: “Có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?”

Đường Yên lập tức không chút do dự, kể lại chuyện đã xảy ra cho Lục Hi, ngay cả chuyện xảy ra từ lúc bố cô ta đến đây, cô ta đều nói qua một lần.

Lục Hi nghe xong, anh nhướng mày nhìn về phía Hàn Kim Sinh nói: “Lá gan ông cũng lớn phết đấy, một tên Cao Ly nhỏ nhoi mà cũng dám cướp đồ của Hoa Hạ tôi?”

Hàn Kim Sinh liếc nhìn, những người này mặc dù có máy bay trực thăng vũ trang, nhưng ông ta không hề quen, giống như không phải người của bộ trưởng Niwan.

Người tới nói chuyện cũng rất cường thế, nhưng Hàn Kim Sinh cũng không lo lắng, bởi vì người đứng sau của ông ta vững vàng như vậy, ở đây ngoại trừ một hai người đứng đầu ra thì không còn ai có thể có quyền thế chấn động đến Niwan.

“Anh này nói chuyện chú ý một chút, ở đây chính là chuyện của ông Niwan, nếu muốn nhúng tay vào, anh vẫn nên suy nghĩ một chút về thực lực của mình đi, cẩn thận rước họa vào thân”, Hàn Kim Sinh nói chuyện không một chút nhượng bộ.

Lục Hi nghe xong, anh cười ha ha nói: “Ha ha, Niwan thì nhằm nhò gì, hắn xách giày cho ông đây, ông đây còn ngại hắn đen nhẻm mà nói chuyện với hắn đây”.

Hàn Kim Sinh nghe xong liền giận tím mặt, Niwan là người hậu thuẫn lớn nhất của ông ta, cũng là tồn tại đứng đầu Tunisia, người này làm nhục Niwan như vậy, quả thật là không biết sống chết, tự đâm đầu vào chỗ chết một cách chính gốc.

“Thằng nhãi, mày đừng tưởng ở đây có chút sức mạnh thì không coi ai ra gì, mày dám mở miệng nói xằng bậy, tao lập tức khiến mày thành thi thể ngay tại chỗ”.

Hàn Kim Sinh phất tay, nhất thời tất cả họng súng đều hướng về đám người Lục Hi.

Lúc này, Đường Yên và Lưu Tường đều giật mình, trong lòng vô cùng hốt hoảng.

Bọn họ vốn chỉ nghĩ người đến nhìn cũng có chút thực lực, hòa giải một chút để chuyện có thể giải quyết một cách viên mãn, vậy thì quá tốt.

Nhưng bọn họ không ngờ người đến nói vài ba câu liền khiến câu chuyện lâm vào cục diện như vậy, nếu Hàn Kim Sinh bất chấp nổ súng hàng loạt thì phải làm sao?

Hai người bắt đầu không vừa lòng với thái độ lỗ mãng của Lục Hi.

Lục Hi nhìn Hàn Kim Sinh, anh cười lạnh nói: “Con mẹ nó, lũ Cao Ly các người thật sự không biết xấu hổ đến mức cao nhất, nhìn thấy thứ gì thì đều là của nhà mấy người? Còn cho tôi thành xác chết nằm giữa vùng đồng không mông quạnh, thật tức cười”.

Hàn Kim Sinh nghe thấy lời này, thiếu chút nữa ông ta nổ khí phổi, bị hỏa lực của ông ta vây quanh mà lại dám ngông cuồng nhạo báng mình, thật sự coi hơn một trăm người này là giả sao?

“Thằng nhãi, đừng tưởng rằng tao không dám động tay, dù mày có chút lai lịch nhưng ở trước mặt tao cũng chẳng là gì, tao cảnh cáo mày một lần, lập tức rời khỏi đây, nếu không đừng trách tao không khách khí’, Hàn Kim Sinh hung hãn nói.

Lục Hi có thể ngồi trên máy bay trực thăng vũ trang này, chắc hẳn có chút lai lịch, dù Hàn Kim Sinh giận dữ, nhưng ông ta vẫn kiềm chế, nếu đối phương không thức thời, vậy thì ông ta không còn cách nào ngoài giết bọn họ. Cùng lắm bảo Niwan đi xử lý cục diện rối rắm này, mình làm lính hầu kiếm tiền cho ông ta, ông ta cũng nên đóng góp chút sức lực.

Lục Hi nghe xong, anh cười ha ha một tiếng: “Mẹ nó còn muốn ra tay với tôi, Burns, để tôi mở mang một chút về uy lực Hắc Ưng đi”.

Burns nghe xong, ông ta lập tức nói: “Dạ”.

Ngay sau đó, Burns nhìn về phía Lore và nói: “Chờ cái gì, còn không mau lập tức thi hành mệnh lệnh của chủ nhân”.

Lore đang từ trong khiếp sợ liền vội vàng dùng bộ đàm thông báo cho người điều khiển, trong chốc lát mọi người liền nghe thấy âm thanh xoay tròn nóng lên của súng liên thanh Gatling phía trên máy bay trực thăng vũ trang Hắc Ưng.

Lúc này, Hàn Kim Sinh kinh hãi, ông ta không ngờ đối phương bị mình bao vây lại ra tay trước. Lẽ nào Lục Hi không sợ mình bị bắn thành tổ ong vò vẽ trước sao?

Nhưng bây giờ không phải lúc ông ta suy nghĩ, vào lúc Lục Hi nói ra câu muốn biết một chút về uy lực của máy bay trực thăng vũ trang Hắc Ưng, Hàn Kim Sinh đã quyết định thật nhanh, ông ta quát lớn bảo thuộc hạ nổ súng,

Tiếng súng của thuộc hạ Hàn Kim Sinh và tiếng súng Gatling gần như vang lên đồng thời.

Nhưng vào lúc hơn một trăm thuộc hạ của Hàn Kim Sinh bắt đầu điên cuồng bắt phá, Burns quát khẽ, trên người ông ta vọt ra một luồng sức mạnh vô hình, tạo thành một vòng bảo vệ trong suốt bao phủ bọn họ và đám người Đường Yên ở bên trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK