Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 146: Cậu chết chắc rồi!

Lục Hi rung đùi, trong tay cầm cái hộp đen, vênh mặt đắc ý vô cùng.

Đôi mắt của Tần Lam sáng lên khi nghe thấy điều đó, nhưng ngay lập tức liền ảm đạm trở lại.

Những gì Lục Hi nói quá thần kỳ, Tần Lam không thể tin được.

Chị có nét mặt của Vân Khả Thiên tràn đầy vui mừng.

Anh ta biết rõ ràng rằng với năng lực của anh Lục thì không có gì đáng ngạc nhiên khi anh lấy ra được một thứ thần kỳ như vậy, sự phục hồi của Tần Lam đã được đảm bảo.

Chị có Vương Đức Thu tức giận quay sang nói với Lục Hi.

"Vết thương của bệnh nhân rất nghiêm trọng, không phải chuyện đùa đâu. Đội ngũ chuyên gia của chúng tôi đã phải làm việc rất vất vả mới có thể ổn định được tình trạng của cô ấy. Lời của mấy thầy lang giang hồ mà anh cũng tin, thật quá sức bậy bạ".

Lục Hi chỉ nhìn lướt qua, không phản bác cũng không trách cứ Vương Đức Thu.

Loại chuyện này người thường không thể hiểu được, cũng không thể trách Vương Đức Thu.

Lục Hi đưa cái hộp cho Vân Khả Thiên, vỗ vai anh ta rồi cười quái dị nói: "Tùy cậu đó, buổi chiều tôi sẽ đến đón cô ấy".

Nói xong Lục Hi xoay người rời đi.

Vương Đức Thu nghiêm túc nhìn Vân Khả Thiên nói.

"Cậu Vân, chuyện này không đùa được đâu".

Vân Khả Thiên cười nói: "Tôi biết, viện trưởng đừng lo lắng, tôi sẽ không làm bậy đâu".

Nói xong, Vân Khả Thiên ném chiếc hộp sang một bên.

Vương Đức Thu lúc này mới yên tâm, nói thêm với Vân Khả Thiên vài câu rồi mới rời khỏi phòng.

Thấy Lục Hi và Vương Đức Thu lần lượt rời đi, Vân Khả Thiên xoay người khóa cửa lại, sau đó đến bên cạnh Tần Lam.

Tần Lam không thể hiện gì trên nét mặt, chỉ nhìn lên trần nhà nói.

"Nếu cậu dám bôi thứ đó lên người tôi thì tôi nhất định sẽ đánh gãy chân cậu!"

Vân Khả Thiên đặt tay lên hộp đen một hồi, sau đó nghiêm mặt nói: "Chị Tần, chị phải tin tưởng anh Lục, anh ấy sẽ không nói dối chúng ta".

"Anh ta có nói dối hay không cũng không quan trọng, nhưng nếu như cậu dám làm như vậy thì cậu nhất định phải chết", Tần Lam nghiêm mặt nói.

Cho dù thứ đó có phải là thật hay không thì cô ta cũng sẽ không cho phép Vân Khả Thiên chạm vào mình.

Mấy ngày nay để Vân Khả Thiên giúp cho mình đi đại tiểu tiện là cô ta đã muốn sụp đổ rồi, khi nghĩ tới việc Vân Khả Thiên sẽ lại bôi thứ đó lên khắp người mình thì cô ta lại càng cảm thấy không thể chấp nhận được.

Vân Khả Thiên buồn bã nói.

"Chị Tần, chị cứ thử một lần đi. Anh Lục sẽ không bao giờ nói sai đâu. Căn bệnh ung thư của bố tôi đã được anh ấy chữa khỏi đó".

Vân Khả Thiên lại thuyết phục Tần Lam, cố gắng để cô ta chấp nhận chuyện này.

“Tôi đang nói, nếu như cậu dám bôi thứ đó lên người tôi thì tôi sẽ giết cậu”, Tần Lam vẫn nói một câu.

Vân Khả Thiên thấy Tần Lam càng lúc càng uy hiếp mình dữ dằn hơn thì trên mặt liền lộ ra vẻ sầu khổ, anh ta liên tục đi đi lại lại trong phòng bệnh.

Một lúc lâu sau, Vân Khả Thiên dường như đã hạ quyết tâm, anh ta nghiến răng nghiến lợi đi đến cên giường bệnh của Tần Lam rồi xốc chăn bông của cô ta lên.

Tần Lam giật mình, lập tức kêu to: "Anh muốn làm gì?"

Không nói lời nào, Vân Khả Thiên cởi bỏ thanh nẹp trên người Tần Lam rồi bắt đầu cởi quần áo của cô ta.

Tần Lam nóng nảy kêu lên: "Vân Khả Thiên, cậu chết chắc rồi, không ai có thể bảo vệ được cậu đâu!"

Vân Khả Thiên không quan tâm, tiếp tục cởi quần áo của cô ta, chỉ trong chốc lát thì thân hình đầy đặn của Tần Lam đã hiện ra trước mặt Vân Khả Thiên.

Tần Lam đỏ bừng mặt, cắn chặt môi, trong lòng đã nguyền rủa Lục Hi và Vân Khả Thiên không biết bao nhiêu lần.

Nhưng xương sườn của cô ta vẫn chưa lành, chỉ một cử động nhỏ nhất cũng đủ khiến cho cô ta đau đớn dữ dội, vì vậy cô ta hoàn toàn không đủ sức để ngăn Vân Khả Thiên lại.

Sau khi cởi quần áo của Tần Lam, Vân Khả Thiên mở cái hộp đen ra, lấy một ít chất lỏng màu trắng sữa bên trong rồi bôi lên lồng ngực Tần Lam.

“Quân khốn kiếp”, Tần Lam tức giận mắng chửi một tiếng.

...

Lục Hi trở lại cửa hàng tạp hóa, ngủ một giấc đến hơn bốn giờ chiều mới thức dậy.

Đứng lên nhìn đồng hồ, cảm thấy đã đến lúc rồi nên anh liền chạy xe đến bệnh viện nhân dân, anh vẫn rất tin tưởng vào thần dược của mình.

Khi đến phòng bệnh lầu năm, Lục Hi mở cửa bước vào.

Lọt vào trong tầm mắt của anh lúc này là Tần Lam đang đứng trước cửa sổ với vẻ mặt u ám, còn Vân Khả Thiên thì đang ngồi dưới chân giường ôm mặt mày thâm tím, vẻ mặt ai oán.

Lục Hi cười nói: "Thế nào, đồ của tôi lúc nào cũng rất thần kỳ đúng không?"

Nói xong Lục Hi quay sang nhìn Tần Lam từ trên xuống dưới, trên mặt lộ ra vẻ tự mãn nói tiếp.

"Đồ của ông đây đúng là quá tốt. Cô nhìn xem, bây giờ cô không chỉ khôi phục như trước mà thể chất cũng tiến bộ rất nhiều, rất có hi vọng thăng lên võ giả tiên thiên đó".

Khuôn mặt Tần Lam đen lại, không để ý đến anh.

Cô ta cũng bị sốc bởi sự thần kỳ của thứ thuốc Lục Hi mang tới, nó chính xác như những gì anh đã nói.

Sau khi bôi lên khắp cơ thể, trong vòng nửa giờ cô ta đã có thể di chuyển trên mặt đất, sau vài giờ thì cô ta đã hoàn toàn trở lại bình thường, khí huyết toàn thân đều mạnh hơn so với thời kỳ đỉnh cao, chuyện này khiến cho cô ta không thể không bội phục.

Nhưng việc bị Vân Khả Thiên sờ soạng khắp người khiến cho cô ta hết sức xấu hổ, Tần Lam chưa bao giờ phải trải qua chuyện xấu hổ như vậy.

Ngay khi hồi phục, việc đầu tiên cô ta làm chính là đánh Vân Khả Thiên một cách thô bạo để che giấu sự xấu hổ của mình.

Vân Khả Thiên tay trói gà không chặt, tội nghiệp cho anh ta, khi lọt vào trong tay nữ khủng long bạo chúa này thì anh ta chỉ có thể bị chà đạp mà thôi.

"Đi mau, bà nằm ở đây đủ lâu rồi!"

Tần Lam không muốn nói nhảm với Lục Hi, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, thoát khỏi tầm mắt của Vân Khả Thiên.

"Được rồi, đi thôi".

Lục Hi cười rồi liền xoay người bước ra ngoài.

Tần Lam cũng Vân Khả Thiên rời đi thì đồ bên trong tất nhiên sẽ có người khác thu dọn sạch sẽ, không cần bọn họ phải bận tâm.

Đúng lúc này, Vương Đức Thu cùng hai y tá bước vào.

Vừa nhìn thấy Tần Lam đứng trên mặt đất thì ông ta đã vội vàng nói: "Sao cô lại xuống giường?"

Tần Lam cười gượng nói: "Tôi đã bình phục, chuẩn bị xuất viện".

"Cô nói bậy cái gì vậy? Cô còn lâu mới bình phục, nếu như để bị gãy xương một lần nữa thì rất khó xử lý đó!", Vương Đức Thu vội vàng kêu hai y tá đỡ Tần Lam lên giường.
Chương 147: Tông sư đãi tiệc

Cùng lúc đó, ông ta cũng liếc nhìn Vân Khả Thiên.

Vân Khả Thiên bất đắc dĩ buông tay ra nói: "Viện trưởng Vương, Tần Lam đã bình phục rồi, ông đừng lo lắng".

Nghe Vân Khả Thiên nói vậy, Vương Đức Thu không tin nói: "Chuyện này tuyệt đối không thể, hãy để cô ấy nằm xuống, tôi phải kiểm tra lại".

Thấy Vương Đức Thu khăng khăng, tất cả mọi người đều biết rằng bọn họ sẽ không thể rời khỏi phòng bệnh nếu không để cho ông ta kiểm tra lần nữa.

Hơn nữa đây cũng chỉ là ý tốt của ông ta cho nên bọn họ cũng không tiện cự tuyệt thẳng thừng, Lục Hi liền quay lại bảo Tần Lam cứ nằm lên giường bệnh.

Tần Lam ném mình lên giường bệnh một cách rất miễn cưỡng, điều này làm cho Vương Đức Thu cảm thấy rất kinh hãi.

Nhìn thấy sự hợp tác của Tần Lam, Vương Đức Thu kéo đến một chiếc máy chụp X-quang nhỏ chiếu vào thân trên của Tần Lam, chụp vài tấm phim.

Đây là khu chăm sóc đặc biệt của bệnh nhân VIP, chỉ có cán bộ cấp tỉnh trở lên mới được hưởng đặc quyền này, tất cả cơ sở vật chất ở đây đều được nhập khẩu, trang thiết bị tiên tiến sử dụng rất tiện lợi và nhanh chóng.

Một lúc sau, sau khi lấy tấm phim từ trong máy chụp ra, Vương Đức Thu liền đưa tấm phim lên chỗ ánh mặt trời chiếu vào ngoài cửa sổ để xem xét.

Chỉ trong khoảnh khắc, trên mặt Vương Đức Thu đã lộ ra vẻ kinh ngạc vì nhìn thấy hình ảnh hiển thị trên tấm phim.

Xương sườn của Tần Lam đã hoàn toàn liền lại, hơn nữa còn không có dấu vết đã từng bị gãy.

Lục Hi lúc này mới cười nói: "Chúng ta đi thôi".

Lục Hi biết loại chuyện này không thể giải thích được cho nên liền muốn về sớm để tránh phiền phức.

Trong lúc Vương Đức Thu còn đang đang choáng váng thì cả ba đã nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

Khi đi ngang qua cửa, Lục Hi còn đặc biệt chào hỏi những người lính đang làm nhiệm vụ để tỏ lòng biết ơn.

Sau khi xuất viện, cả ba quay lại tiệm tạp hóa.

Lục Hi lười biếng nằm xuống, Tần Lam thì nhìn Vân Khả Thiên với ánh mắt không mấy thân thiện rồi nói: "Sao cậu còn chưa về đi, ở lại đây làm gì?"

Vân Khả Thiên ấm ức nói: "Tôi bị đánh thành ra thế này thì làm sao có thể trở về, tôi không muốn trở về còn phải bị đánh".

Tần Lam vô cùng khó chịu, giơ quyền lên như muốn đánh anh ta thêm lần nữa.

Vân Khả Thiên sợ tới mức vội vàng trốn đến bên cạnh Lục Hi.

Tần Lam thấy vậy thì chịu đựng ngồi một bên, mặt mũi đen lại, không nói lời nào.

Lục Hi nhìn hai người bọn họ như vậy thì thật sự cảm thấy buồn cười, đúng là một đôi hoan hỉ oan gia, cứ dăm bữa nửa tháng là lại bát nháo lên.

Đúng lúc này đột nhiên có người tới cửa.

Đó là một người đàn ông trạc năm mươi tuổi ăn mặc chỉnh tề.

Vừa đến cửa thì ông ta đã cúi đầu chào trước, sau đó mới nói: "Xin lỗi, có anh Lục ở đây không?"

Lục Hi nhìn ông ta rồi gật đầu nói: "Là tôi đây, có chuyện gì không?"

Người đàn ông lúc này mới bước vào tiệm tạp hóa, sau đó khom người đưa ra một tấm thiệp mời bằng hai tay.

"Ông Lâm Tiêu ở Tây Bắc, muốn mời anh Lục đến dự tiệc ở 'Túy Giang Hồ' vào lúc 8 giờ tối nay. Nếu như được anh Lục nể mặt tới dự tiệc thì toàn thể đồng đạo ở Tây Bắc đều sẽ cảm thấy rất vinh hạnh".

Nghe vậy, Lục Hi khẽ mỉm cười.

Lâm Tiêu không hổ là tông sư Tây Bắc, ông ta có năng lực cực lớn, trong thời gian ngắn như vậy mà đã có thể tìm được chỗ ở của anh sau đó còn sắp xếp giang hồ đồng đạo đến mở tiệc.

Lục Hi nhận lấy thiệp mời, sau đó để trên bàn nói: "Được rồi".

Người khách cúi đầu thật sâu chào Lục Hi rồi mới rời đi.

“Lâm Tiêu, cái tên này hình như nghe rất quen?”, Vân Khả Thiên ở một bên nói.

Lục Hi cười nói: "Là một nhân vật lớn ở Tây Bắc. Tôi đi lấy tiền, hai người cứ ở đây chơi đi".

Nói rồi Lục Hi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Tần Lam vội vàng nói: "Tôi cũng đi".

Còn Vân Khả Thiên thì chỉ ngồi ở một bên đau khổ sờ lên mặt mình. Anh ta thật sự không dám mang gương mặt thê thảm này ra ngoài gặp người khác.

Sắc mặt của Lục Hi chợt trầm xuống, anh nói: "Tôi đi ra ngoài làm việc, cô đi theo làm gì, cứ ở đây chờ đi!"

Sau đó anh cũng rời đi mà không quay đầu nhìn lại.

Thật ra còn lâu thì mới tới thời gian dự tiệc nhưng Lục Hi muốn để cho hai người này có chút không gian riêng cho nên mới sớm rời đi.

Lái chiếc xe bị hỏng của mình, Lục Hi chậm rãi đi về phía Túy Giang Hồ ở ngoại ô phía bắc.

Túy Giang Hồ nghe nói là khách sạn do một người trong giang hồ sáng lập và điều hành, ngoài đồ ăn ngon thì cách trang trí cũng rất độc đáo, dựa theo phong cách của các tửu lầu cổ đại.

Trong đó còn có cả một võ đài dành cho các đồng đạo khắp nơi đến so tài, cũng có trường đua ngựa, trường bắn cung và các phương tiện giải trí khác.

Nơi đây không chỉ trở thành nơi tụ họp của giang hồ đồng đạo Tây Kinh mà còn thu hút một lượng lớn khách du lịch đến đây vui chơi ngắm cảnh, nếu như may mắn thì bọn họ còn có thể gặp được người cảnh tượng giang hồ đồng đạo đến đây so tài, vô cùng náo nhiệt đã mắt.

Ngay từ sáng hôm nay, ở Túy Giang Hồ đã hết sức náo nhiệt.

Rất nhiều giang hồ đồng đạo đã đến đây, trong tòa nhà chính của Túy Giang Hồ, tầng hai Ngũ Phụng lâu, ngoài trừ bàn chính giữa còn trống thì ở những bàn khác đều đã không còn chỗ ngồi.

Ngũ Phụng lâu là một nơi có cấu trúc hình ngũ giác được thi công bằng gỗ chứ không sử dụng đinh sắt, hoàn toàn là kết cấu khớp nối cứng cáp.

Ngũ Phụng lâu cao hai tầng, tầng một rất lớn, có hơn mấy chục bàn, phần lớn du khách bình thường đều ở đây dùng bữa và ngắm cảnh.

Trên tầng hai chỉ có mười hai bàn, thường không mở cửa cho du khách bình thường, chỉ dành riêng cho giang hồ đồng đạo.

Ngũ Phụng lâu ngoại trừ năm cột gỗ trụ thì đều mở rộng tứ phía, ngồi ở trên tầng hai có thể thưởng thức toàn cảnh trong phạm vi ba dặm xung quang Túy Giang Hồ, rất sảng khoái.

Chu Kiến Bân, ông chủ của Ngũ Phụng lâu đã bận rộn từ sáng đến giờ.

Bởi vì từ sáng sớm tông sư Tây Bắc Lâm Tiêu đã mang theo mấy đệ tử vội vàng đến đây, nói cho ông ta biết hôm nay có mời mấy vị giang hồ đồng đạo Tây Bắc tới tiếp đãi một vị khách quý, bảo ông ta phải chuẩn bị chu đáo.

Có thể khiến cho một tông sư coi trọng đến vậy thì chắc chắn là nhân vật rất lớn, Chu Kiến Bân tất nhiên không dám làm ăn qua loa, ông ta đã đích thân chỉ huy sắp xếp bữa tiệc này.

Ngay từ buổi trưa thì giang hồ đồng đạo ở Tây Bắc đều đã đến đây gần hết.

Khi đến bọn họ cũng mang theo một ít đệ tử của dòng họ, sau khi đến thì gia chủ ngồi yên vị trên tầng còn các đệ tử thì so tài lẫn nhau trên võ đài.
Chương 148: Chỉ dựa vào anh?

Đây cũng là thông lệ thường thấy ở Túy Giang Hồ, khi mấy vị gia chủ đến đây đều sẽ mang theo một hai đệ tử xuất sắc trong gia tộc đến giao lưu so tài, học hỏi lẫn nhau để cùng tiến bộ, cũng xem như là một thông lệ tốt.

Bởi vì chuyện hôm nay mà du khách một đồn mười, mười đồn trăm, gọi bạn bè đến Túy Giang Hồ xem cao thủ so tài, cuối cùng khiến cho Túy Giang Hồ chật kín người.

Có đầy người đang đứng trước võ đài, thỉnh thoảng còn cổ vũ cho những người trên đài.

Mọi người đều đã đến, Chu Kiến Bân cũng không thể đuổi người ta đi cho nên phải khẩn cấp kê thêm bàn ghế bên ngoài và mua thêm nguyên vật liệu nấu ăn để dùng trong trường hợp khẩn cấp.

Lúc này người vẫn đến càng lúc càng nhiều, Chu Kiến Bân không còn cách nào khác đành phải tìm Lâm Tiêu thương lượng xem có thể cho du khách vào tầng một của Ngũ Phụng lâu hay không.

Bởi vì mặc dù Lâm Tiêu đã bao toàn bộ Ngũ Phụng lâu nhưng các gia chủ tới đây đều đã ngồi trên tầng hai, tầng một thì vẫn còn trống.

Chu Kiến Bân cả gan muốn thử thương lượng một lần bởi vì có quá nhiều du khách đến mà tầng một của Ngũ Phụng lâu lại còn trống không cho ai vào khiến cho du khách rất bất mãn, điều này khiến ông ta thật sự rất khó nghĩ.

Không ngờ Lâm Tiêu lại rất dễ dàng đồng ý, chẳng những đồng ý mà còn phái đệ tử của mình đến võ đài góp vui, muốn khiến cho du khách thêm vui vẻ náo nhiệt.

Chu Kiến Bân rất ngạc nhiên.

Là ông chủ của Túy Giang Hồ, Chu Kiến Bân biết Lâm Tiêu không chỉ dùng bữa ở đây hai ba lần cho nên cũng ít nhiều hiểu được tính tình của Lâm Tiêu, ông ta là người nói một là một hai là hai, không thích ai làm trái ý mình, không ngờ hôm nay ông ta lại dễ tính như vậy, điều này khiến cho Chu Kiến Bân cảm thấy rất ngạc nhiên.

Nhưngchuyện đó cũng không quan trọng, dù sau đây cũng là một điều tốt, ngay khi tầng một của Ngũ Phụng lâu mở cửa thì chỗ ngồi cũng chật kín như nêm.

Ngồi ở đây cũng có thể nhìn thấy được rõ võ đài bên cạnh Ngũ Phụng lâu.

...

Lục Hi lái xe, không bao lâu đã tới lối vào của Túy Giang Hồ, anh đậu xe rồi đi vào trong. Túy Giang Hồ hôm nay giăng đèn kết hoa, trông hết sức náo nhiệt.

Vừa bước vào Túy Giang Hồ thì anh đã nhìn thấy một rừng trúc tím.

Lục Hi đi vào theo con đường yên tĩnh trong rừng trúc tím, trên những cây trúc tím này có treo từng chiếc đèn lồng màu đỏ, trong yên tĩnh còn có chút không khí vui mừng.

Đi qua rừng trúc tím anh lại thấy một con suối uốn lượn, vượt qua con suối đó là rừng đào lớn.

Anh thấy Ngũ Phụng lâu và võ đài nằm trong rừng đào.

Lúc này hoa đào nở rộ, nhiều du khách chụp ảnh bên rừng đào với nụ cười trên môi, trông rất vui vẻ sảng khoái.

Đi vào rừng đào không bao lâu sẽ tới ngay phía trước võ đài.

Có hàng trăm người đang đứng trước võ đài, bên cạnh võ đài đã được kê thêm mấy chục bàn đều đã kín hết chỗ. Bên trong Ngũ Phụng lâu lại càng không cần nói tới, người đã chật như nêm, không còn chỗ chen chân.

Nhìn thấy cảnh này Lục Hi không khỏi lắc đầu. Nếu biết động tĩnh lớn như vậy thì anh nhất định sẽ không tới.

Lúc này, một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên: "Anh này, anh cũng tới đây sao?"

Lục Hi nhìn lại, đây không phải là cô tiếp viên bị Lư Kiến Bình quấy rối trên máy bay sao?

Hôm nay cô tiếp viên mặc một chiếc váy suông ngắn màu xanh da trời, lộ ra hai chân dài thon dài, chân đi một đôi giày cao gót pha lê càng làm cho dáng người của cô ta thêm lả lướt.

Bên cạnh cô ta còn có hai cô gái có khí chất tương tự mình, có vẻ như là đồng nghiệp của cô ta, đều ăn mặc rất tươi mát xinh đẹp.

Nhìn thấy cô ta, Lục Hi cười nói: "Đúng vậy, thật là trùng hợp quá".

"Ừm, chuyện lần trước tôi vẫn chưa kịp cảm ơn anh, tôi thực sự muốn cảm ơn anh về chuyện đó", cô ta chân thành nói.

Lục Hi cười nói: "Chỉ là chuyện nhỏ, không cần cám ơn".

Cô gái mỉm cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, đưa tay ra nói với Lục Hi: "Xin chào, chúng ta hãy chính thức làm quen đi. Tôi tên là Ngư Bạch, còn anh?"

Lục Hi vươn tay ra bắt tay Ngư Bạch nói: "Tôi tên là Lục Hi".

"Xin chào anh Lục, hai người này là đồng nghiệp và cũng là bạn bè của tôi. Cô này tên là Cảnh Lăng Tuyên, cô này tên là Thịnh Tư Vũ".

Ngư Bạch lại giới thiệu hai người bạn của mình với Lục Hi.

Thịnh Tư Vũ mỉm cười chào Lục Hi, trong khi đó Cảnh Lăng Tuyên liếc nhìn Lục Hi từ trên xuống dưới với vẻ mặt khinh thường.

Lục Hi cũng không quan tâm, anh đã quá quen với ánh mắt của những người chỉ xem trọng tiền bạc, hầu hết các cô gái bây giờ đều nhìn vào tiền bạc để đánh giá người khác, đây gần như là hiện tượng phổ biến, không có gì đáng ngạc nhiên.

Ngư Bạch lại nói chuyện với Lục Hi vài câu, lúc đó Lục Hi mới biết.

Ngư Bạch là người Tây Kinh, hôm nay đồng nghiệp của cô ta có ngày nghỉ cho nên mới muốn đến Tây Kinh thăm thú.

Ngư Bạch liền đưa bọn họ đi thăm thú các danh lam thắng cảnh ở Tây Kinh.

Trùng hợp làm sao hôm nay ở Túy Giang Hồ lại diễn ra sự kiện lớn cho nên các cô nàng này mới chạy tới.

Phong cảnh ở đây rất đẹp và độc đáo, quả thực là một nơi thích hợp để ngắm cảnh và ăn uống.

Chỉ là hôm nay ở đây có đông người quá, ngay cả chỗ ngồi ăn cơm cũng không có khiến cho ba người bọn họ rất bất lực.

Đúng lúc này, trên võ đài đang có hai thanh niên đang so tài, liên tục tung ra quyền cước, khiến cho bên dưới cũng liên tục trầm trồ khen ngợi.

Ngư Bạch nhìn thoáng qua rồi nói.

"Đáng tiếc, nghe nói hôm nay có một nhân vật lớn ở Tây Bắc đến đây mở tiệc chiêu đãi một vị cao nhân cho nên đã bao toàn bộ Ngũ Phụng lâu, nếu không thì chúng ta có thể vừa ăn cơm ở Ngũ Phụng lâu vừa thưởng thức những trận so tài phấn khích này, như vậy thì tốt biết bao".

Lục Hi thản nhiên nói: "Không sao, lát nữa để tôi bảo bọn họ dọn cho mọi người một bàn ở trên tầng".

“Thật sao?”, Ngư Bạch nghe vậy thì trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Tuy nhiên, bạn của cô ta là Cảnh Lăng Tuyên lại nói với vẻ khinh thường.

"Người ở trên tầng hai toàn là nhân vật lớn ở Tây Bắc đang mở tiệc chiêu đãi một vị cao nhân. Chỉ dựa vào anh mà cũng có thể đi lên tầng hai hay sao? Đúng là kỳ tích".

Nói xong, Cảnh Lăng Tuyên lại liếc nhìn Lục Hi từ trên xuống dưới, tỏ rõ vẻ khinh thường bộ dạng quần lửng áo thun cùng đôi giày rẻ tiền dưới chân anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK