Lục Hi gật đầu ra hiệu biết rồi, anh cũng không nói thêm gì nữa.
Ngay sau đó mấy người ra khỏi khách sạn, vẫn số người như cũ lên xe thương vụ của Vân Khả Thiên, bọn họ đi thẳng đến câu lạc bộ giải trí Đỉnh Thiên.
Còn Hoàng Cửu đi theo phía sau.
Sau hơn nửa tiếng, mọi người đã đi tới đường Trường An, đây là con đường phồn hoa nhất Tây Kinh, khi đèn vừa lên là lúc khách bắt đầu đông.
Lúc này, ở câu lạc bộ giải trí Đỉnh Thiên sang trọng nhất, có hai hàng người cao to mặc áo đen đứng thành hàng như cánh chim nhạn ở cửa, cơ thể người nào cũng cường tráng, mặt đầy tháo vát.
Còn anh lớn Phù Đồ mặt đầy trang nghiêm đứng ở cửa, giống như đang chờ ai đó đến.
Khách lui tới nhìn thấy cảnh này đều không khỏi líu lưỡi không nói nên lời.
Danh tiếng của Phù Đồ vang khắp toàn bộ Tây Bắc, đó là sự tồn tại kinh khủng ở Tây Kinh. Ai có thể khiến cho người này đích thân nghênh đón vậy?
Đúng lúc đó, một chiếc xe thương vụ Buick dừng lại trước cửa Đỉnh Thiên, đám người Lục Hi lần lượt xuống xe.
Lúc này, Phù Đồ khom người, hắn ta cao giọng nói: “Chào mừng anh Lục”.
“Chào mừng anh Lục”.
Cảnh này khiến cho đông đảo người đi đường mặt đầy khiếp sợ.
Trên một chiếc xe Buick có mấy người trẻ tuổi đi xuống, sao lại khiến một Phù Đồ tiếng tăm lững lầy cung kính như vậy, không những đích thân nghênh đón mà còn tự hạ thấp vị trí của mình?
Lúc này, Lục Hi nhìn Phù Đồ nói: “Làm cái trò gì thế?”
Phù Đồ cung kính nói: “Anh Lục đến, chúng tôi nên ra nghênh đón”.
Lục Hi lắc đầu đi vào bên trong.
Phù Đồ huy động nhiều người như vậy sẽ thu hút một đám người bên ngoài ghé mặt vào xem, Lục Hi có chút không quen, anh dẫn đám người Hoắc Tư Duệ nhanh chóng đi vào Đỉnh Thiên.
Phù Đồ vội vàng đi theo làm người phục vụ. Hắn ta dẫn đám người Lục Hi đến Karaoke ở tầng ba, đi vào phòng VIP sang trọng nhất ở đây.
Đám người Lục Hi vừa vào, lập tức khen ngợi các thiết bị lắp đặt bên trong.
Căn phòng này rộng trên ngàn mét vuông, ánh đèn sao màu xanh ảo mộng giăng khắp đỉnh vòm, tràn đầy sắc thái khoa học viễn tưởng, toàn bộ tin tức chiếu trên màn ảnh, hệ thống âm thanh nằm chính giữa trung tâm, không nhìn thấy micro, chỉ cần đứng trên sân khấu giữa trung tâm là có thể bắt đầu hát. Hệ thống chọn bài hát lập tức hiện lên, hất hất ngón tay là chọn được ngay.
Tám cô gái mặc váy công chúa quỳ trên đất, nhìn thấy đám người Lục Hi đi vào, lập tức bọn họ khom người hành lễ cùng hô lên: “Chào mừng ghé thăm, chúng tôi sẽ phục vụ cho quý khách tôn kính”.
Lục Hi cau mày ngồi xuống sofa.
Những công chúa này quỳ xuống đất bắt dầu khui rượu cho mọi người. Trong nháy mắt các loại rượu Âu Mỹ đắt tiền Remy Martin, Martell, LOUIS XIII được mở ra đặt lên bàn.
Các loại trái cây hiếm thấy được làm thành mâm quả tinh xảo bày ra trước mặt mọi người. Tất cả mọi thứ đều do tám công chúa này quỳ xuống đất hoàn thành.
Lúc này, Lục Hi nhìn Phù Đồ nói: “Bảo mấy cô này ra ngoài đi”.
Được phục vụ như vậy, thật sự Lục Hi có chút không quen.
Phù Đồ thấy vậy vội vàng phất tay, tám công chúa khom người hành lễ quỳ ra đến cửa, lúc này bọn họ mới đứng dậy rời đi.
Lục Hi lại nói: “Được rồi, anh cũng ra ngoài đi, chúng tôi tự chơi được rồi, có chuyện gì sẽ gọi anh”.
Phù Đồ gật đầu rồi xoay người rời đi, hắn ta nhẹ nhàng đóng cửa, đứng ngoài giống như cây giáo.
Đám người Phù Đồ vừa đi khỏi, mấy người Tần Lam lập tức thả lỏng, lần lượt đi lên trước chọn bài, ngay cả Hoắc Tư Duệ cũng tham gia.
Chỉ có A Đóa khôn khéo ngồi một bên, cô ấy mặt đầy kinh ngạc quan sát trang trí xa hoa của phòng VIP này.
Còn Miwa Nozaki lại đi tới phía sau, hai tay cô ta đặt lên bả vai Lục Hi, nhẹ nhàng nắn bóp.
Sau khi chọn bài hát xong, Tần Lam hát đầu tiên.
Giọng hát của Tần Lam mang theo chút trung tính và từ tính, mặc dù tài nghệ ca hát cũng bình thường, nhưng bài hát đầu tiên cũng giành được tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người.
Tần Lam hát xong, lập tức cô ta tìm đến Lục Hi cụng rượu, hai ly thủy tinh lớn rót đầy LOUIS XIII.
“Nào, hôm nay bà đây phải lật đổ anh”, Tần Lam nói với hào khí có một không hai.
Lục Hi cười ha ha một trận rồi nói: “Cô chắc chứ?”
“Mẹ nó, bà đây sợ anh à, nào”, mặc dù Tần Lam biết tửu lượng của Lục Hi lợi hại, nhưng cô ta không một chút khiêm tốn bắt đầu khiêu khích anh ngay tại chỗ.
Thấy Tần Lam mạnh miệng như vậy, lúc này Lục Hi nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Tần Lam thấy vậy cũng không hề yếu thế, cô ta cũng uống một hơi cạn sạch, sau đó lại rót đầy ly thứ hai.
Lúc này, Hoắc Tư Duệ bắt đầu hát, còn Vân Khả Thiên vừa nhìn thấy Tần Lam đang cụng rượu với Lục Hi thì cũng chạy tới, anh ta tự rót thêm một ly, nhìn Lục Hi và nói: “Anh Lục, tôi kính anh một ly”.
Lục Hi cười hắc hắc, anh nâng ly lên uống một hơi cạn sạch.
Vân Khả Thiên chau mày, cũng uống một hớp.
Tửu lượng của Vân Khả Thiên cũng xem là ổn, nhưng uống ba ly xuống bụng, trên mặt hắn ta đã xuất hiện đỏ ửng, đầu lưỡi bắt đầu hơi lớn.
Đừng thấy rượu Âu Mỹ không gắt, nhưng tác dụng chậm không thua rượu trắng chút nào, ba ly lớn uống xuống bụng, Vân Khả Thiên đã thấy có chút không ổn.
Còn Tần Lam vẫn không sao, ngoại trừ sắc mặt ửng đỏ thì không có trạng thái khác thường, cô ta vẫn kiên trì cạn ly với Lục Hi.
Có điều sắc mặt của Lục Hi thì không có một chút thay đổi nào, Vân Khả Thiên và Tần Lam liên thủ xem ra cũng không phải đối thủ của Lục Hi.
Nhưng hai người không chịu thua, nghỉ ngơi chốc lát lại bưng ly lên, đương nhiên Lục Hi không từ chối, anh lại bắt đầu liều mạng.
Lúc này, Hoắc Tư Duệ đã hát xong một bài, cô nhìn mọi người, đám Lục Hi lập tức vỗ tay.
Hoắc Tư Duệ lại nhìn A Đóa ngồi một mình một bên, cô quay đầu chọn một ca khúc quen thuộc của Miêu Cương, đồng thời cũng kéo A Đóa lên sân khấu trung tâm.
Chương 217: Đầu rồng bị trộm rồi
A Đóa mặt đầy hồi hộp, cô ấy nắm vạt áo không biết làm sao.
“Không cần phải sợ, ở đây không có người ngoài, bài hát này người ở chỗ các em chắc đều biết hát”, Hoắc Tư Duệ khích lệ nói.
A Đóa ngượng ngùng gật đầu một cái.
Lúc này, một tràng tiếng nhạc mang đậm tinh thần dân tộc vang lên, bài hát này quả thật là nghe nhiều thành quen. Từ nhỏ A Đóa đã biết hát, khi âm nhạc vang lên, cô liền không kìm được bắt đầu cất tiếng hát.
A Đóa mới vừa hát một câu, đám người Lục Hi liền ngừng cụng rượu, trợn tròn mắt nhìn cô gái vẫn còn đang ngượng ngùng đứng trên sân khấu kia.
Còn Hoắc Tư Duệ há miệng to vì kinh ngạc.
Tiếng hát thật tự nhiên!
Giọng hát của A Đóa trong trẻo mang theo một sức mạnh xuyên thấu cực mạnh, âm thanh không lớn nhưng cực kỳ có sức cảm hóa. Dưới sự khuếch đại của dàn âm thanh đẳng cấp thế giới trong phòng VIP này, cô ấy giống như một chú chim sơn ca đang vui sướng ca hát giữa núi rừng, trong giọng hát trong trẻo kia không có lẫn bất kỳ tạp chất nào.
Mọi người trợn tròn mắt, mặt đầy chấn động nhìn A Đóa, còn A Đóa không hề biết, cô ấy chỉ theo tiết tấu và nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt mà hát.
Khi A Đóa hát xong một bài, mọi người mặt vẫn đầy say mê, bây giờ họ hoàn toàn đắm chìm trong tiếng ca trong veo kia của A Đóa.
A Đóa xoay người nhìn thấy dáng vẻ của mọi người, cô ấy tưởng rằng mình hát không tốt, vậy nên cô ấy cúi thấp đầu chạy đến một góc sofa vùi đầu xuống.
Một lúc sau đám người Lục Hi mới tỉnh táo lại, bọn họ rối rít đến trước mặt A Đóa nhìn cô ấy không rời mắt, giống như phát hiện ra một con quái vật.
A Đóa ngẩng đầu nhìn, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm mình, cô ấy liền ngượng ngùng nói.
“Em biết em hát không tốt, mọi người đừng cười nhạo em mà”.
Nhìn A Đóa điềm đạm đáng yêu, Lục Hi thở dài nói: “Không phải hát không tốt, mà là hát thật sự quá tốt”.
Nói xong, Lục Hi vỗ tay đầu tiên, mọi người cũng theo anh tặng cho A Đóa một tràng pháo tay nhiệt liệt nhất.
Mãi lúc sau, mọi người mới dừng vỗ tay, Hoắc Tư Duệ hỏi.
“A Đóa, em không biết em hát rất hay sao?”
A Đóa lắc đầu nói: “Hồi nhỏ em thích hát lắm, sau khi lớn lên bận bịu đi làm, em không hát nhiều nữa”.
“Thật đáng tiếc, một mầm non tốt như vậy mà lại dần mai một”, Hoắc Tư Duệ cực kỳ tiếc thương nói.
Giọng hát của A Đóa hoàn toàn là giọng hát trong trẻo và thuần khiết trời sinh, nếu có thêm huấn luyện, chắc chắn cô ấy sẽ là một ca sĩ tầm cỡ quốc tế. Mấy người nghe thấy tiếng hát của A Đóa nên hoàn toàn có tự tin như vậy.
Tần Lam và Vân Khả Thiên cũng thở dài nói: “Bây giờ những ca sĩ đang nổi tiếng kia có mấy ai là dựa vào thực lực chân chính đâu, hát nổi tiếng một bài đều là do hậu kỳ làm. Giọng hát như A Đóa quả thật là hiếm thấy đó”.
Lúc này, Lục Hi đi qua đi lại, một lát sau anh nhìn Hoắc Tư Duệ nói: “Xem ra chuyện bồi dưỡng A Đóa ở công ty cô không được rồi”.
Hoắc Tư Duệ cười nói: “Cái này có gì đâu, dù sao cũng không thể vì tôi mà để lỡ một ca sĩ tương lai”.
Lục Hi gật đầu, anh bắt đầu cân nhắc làm sao sắp xếp được cho A Đóa.
Thiên phú ca hát của A Đóa là bẩm sinh, đó là sự tồn tại hiếm có, tuyệt đối không thể mai một. Bây giờ cô ấy chỉ thiếu sót phương pháp và kỹ năng ca hát, tìm cho cô ấy một thầy giáo giỏi, không bao lâu nhất định sẽ trở nên nổi tiếng.
Lục Hi nghĩ tới nghĩ lui, anh cũng không hề quen biết ai là giáo viên âm nhạc nổi tiếng. Chuyện này cũng không thể làm qua loa, vẫn phải từ từ.
Ngay sau đó, Lục Hi nói: “Chuyện này không gấp, chờ sau khi tôi hỏi thăm được thầy tốt rồi quyết định”.
Mọi người gật đầu, dù sao chuyện này cũng không gấp luôn, với điều kiện tự nhiên của A Đóa, cộng thêm sự nâng đỡ của bọn họ thì thành danh chỉ là chuyện sớm muộn.
Lúc này, mọi người đều rối rít hô hào A Đóa lại hát tiếp một bài, ai nấy đều muốn nghe giọng hát tự nhiên ấy.
Nhưng A Đóa lại ngượng ngùng lắc đầu, tỏ ý cô sẽ không hát bài khác, mọi người không khỏi thất vọng.
Hoắc Tư Duệ không cam lòng, cô lại chọn ca khúc vừa nãy muốn A Đóa hát thêm lần nữa. Nhưng A Đóa lại hồi hộp, nói thế nào cũng không lên sân khấu.
Bây giờ mọi người mới thấy hình như hơi gấp rồi, A Đóa vẫn là một cô gái nhỏ, đừng nên dọa sợ cô ấy, vì vậy liền tạm thời buông tha.
Đúng lúc này, điện thoại của Lục Hi vang lên, anh lấy ra xem, là Vân Thắng Quốc gọi tới.
Lục Hi lẩm bẩm: “Không phải là mai hả? Sao gấp thế”.
Nói xong, Lục Hi liền nhận điện thoại.
Điện thoại được kết nối, bên trong truyền đến giọng nói lo lắng của Vân Thắng Quốc.
“Không xong rồi cậu Lục, đầu rồng bị trộm rồi”.
Lục Hi nhất thời kinh hãi, đầu rồng ở chỗ Vân Thắng Quốc có thể nói được bảo vệ nghiêm ngặt, làm sao bị trộm được? Hơn nữa ngày mai lễ chào mừng bắt đầu rồi, danh nhân toàn quốc đều hội tụ, đây không phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ sao?
Lục Hi cau mày, anh nói vào trong điện thoại: “Bây giờ ông ở đâu, tôi lập tức tới ngay”.
“Tôi ở bảo tàng lịch sử tỉnh, đầu rồng đặt ở đó”, Vân Thắng Quốc vội vàng nói.
“Biết rồi, tới ngay”.
Lục Hi cúp điện thoại, anh nhìn về phía mọi người và nói: “Xảy ra chuyện rồi, mấy người về trước đi, Vân Khả Thiên cùng tôi đi bảo tàng lịch sử tỉnh, mọi người thu xếp ổn thỏa cho A Đóa đi”.
Nhìn thấy Lục Hi mặt đầy nghiêm túc, mọi người biết chuyện không nhỏ nên rối rít gật đầu.
Ngay sau đó, Lục Hi và Vân Khả Thiên rời đi trước.
Phù Đồ tiễn họ ra tận cửa Đỉnh Thiên, chờ sau khi Lục Hi ngồi lên xe rời đi, hắn ta khom người thật sâu, đưa mắt nhìn theo anh đi mất.
Hai người Lục Hi và Vân Khả Thiên phi nhanh đến bảo tàng lịch sử tỉnh. Lúc này cửa bảo tàng canh phòng nghiêm ngặt, lính đặc chủng và cảnh sát vũ trang đứng thành mấy đội đang canh gác.
Hai người Lục Hi và Vân Khả Thiên tiến lên nói rõ thân phận, dưới sự hướng dẫn của một đội trưởng, họ nhanh chóng đi vào bên trong.
Không bao lâu, hai người đến một phòng triển lãm trong viện bảo tàng.
Phòng triển lãm này không lớn, chưa đến một trăm mét vuông, chỉ có một bục triển lãm ở chính giữa. Lúc này tủ kính trên bục triển lãm trống trơn, Vân Thắng Quốc cùng mấy người lo lắng đi qua đi lại ở bên trong.
Chương 218: Đoạn video khó hiểu
Khi thấy Lục Hi đến, ánh mắt Vân Thắng Quốc sáng bừng lên, vội vàng đi tới đón tiếp, bắt tay Lục Hi: "Chào cậu Lục, đầu rồng đã biến mất ở chỗ này".
Vân Thắng Quốc nói rồi chỉ vào một trụ thủy tinh lục giác nhìn vô cùng xa hoa, cao cỡ một mét đặt ở trung tâm.
Lục Hi đi đến trụ thủy tinh, chỉ thấy trụ thủy tinh này nhìn như hoa sen nở rộ, mà đầu rồng bên trong thì đã biến mất.
"Có camera theo dõi không?", Lục Hi hỏi.
"Có, có camera không góc chết, tôi đang cho người điều tra rồi, xuất ra video sẽ báo cho chúng ta luôn", Vân Thắng Quốc nói.
Lục Hi gật đầu, nghĩ đến nơi này cũng phải có camera, vì là phòng trưng bày số 1 của bảo tàng Lịch sử trước giờ luôn trưng bày các văn vật cấp quốc gia, làm gì có chuyện không đặt camera theo dõi.
Hơn nữa, thành phố Tây Kinh là cố đô của Thập Bát triều, có bề dày lịch sử, văn vật đa dạng, được coi là trọng điểm của Hoa Hạ. Các thiết bị điện tử và giám sát ở bảo tàng luôn là hàng tốt nhất.
Đúng lúc này, một cô gái trẻ mặc cảnh phục vội vàng đi vào, nói: "Thư ký Vân, trưởng phòng Trương, đã xuất ra được video lúc sự việc xảy ra, mời hai người qua đó xem ạ".
Hai người gật đầu, đi về phòng giám sát.
Vài phút sau, trong khu hành chính nội bộ, đám Lục Hi đứng trước màn hình theo dõi.
Chỉ thấy viện trưởng bảo tàng Thạch Kế Đông mặc bộ đồ cổ phục màu xanh lá chào hỏi với bảo vệ rồi chậm rãi đi vào phòng trưng bày số 1.
Trong phòng có ba viên lính đặc chủng cầm súng ống đứng thành hình tam giác canh gác trụ thủy tinh.
Thạch Kế Đông đi tới trước tụ thủy tinh, nhìn kỹ đầu rồng bên trong rồi gật đầu, nở nụ cười hài lòng, sau đó thì chuẩn bị rời đi. Đây là công việc thường ngày của ông ta. Trước khi tan làm thì ông ta luôn tới để kiểm tra sự an toàn của đầu rồng.
Nhưng ngay trước khi ông ta chuẩn bị rời đi thì ánh đèn đột nhiên tắt ngúm, giống như bị mất điện, Không một thanh âm nào được vang lên, có lẽ Thạch Kế Đông cũng bị dọa một phen.
Sau khi mất điện, hệ thống chiếu sáng dường như cũng gặp trục trặc, không sáng lên ngay ngay mà phải mấy giây sau thì điện lực mới bình thường trở lại.
Nhưng vào lúc đèn sáng lên, Thạch Kế Đông vội vàng nhìn vào trụ thủy tinh. Trụ đã bị mở, đầu rồng bên trong không thấy đâu nữa.
Ông ta hốt hoảng giật mình, ba viên lính đặc chủng cũng ngơ ngác không hiểu.
Thạch Kế Đông đến trụ thủy tinh, bộ dạng không thể tin nổi. Ông ta nhìn đi nhìn lại mấy lần, sau đó đấm ngực giậm chân, dáng vẻ vô cùng bi thương.
Một lát sau, ông ta ra lệnh cho ba viên lính đặc chủng điều gì đó, rồi vội vàng rời khỏi phòng trưng bày số 1, mà ba viên lính đặc chủng thì vẫn lo lắng đứng canh gác ở đó.
Đây cũng là các sự việc cơ bản diễn ra trong quá trình phát sinh sự cố, xem tiếp là đến lúc đám Vân Thắng Quốc tới, không có gì bất thường.
Xem xong video, mấy người trong phòng giám sát ngơ ngác nhìn nhau.
Vân Thắng Quốc âu sầu nói: "Tại sao lại như vậy chứ, chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà lại mất rồi?"
Lúc này, người đàn ông trung niên bên cạnh Vân Thắng Quốc mặc cảnh phục, đeo huân chương cảnh đốc cấp 2 trên vai, lên tiếng: "Bí thư Vân, Thạch Kế Đông là người có hiềm nghi lớn nhất".
Vân Thắng Quốc ngẩng đầu lên, không vui nói.
"Đừng nói bừa, Thạch Kế Đông là đại nho của thành phố Tây Kinh chúng ta, là giáo sư khoa lịch sử của đại học Giao, danh tiếng ở trong nước lớn vô cùng. Không có chứng cứ thì đừng nói như vậy chứ".
"Bí thư Vân, việc nào ra việc đó, bất kể ông ta có thân phận gì thì tôi cũng chỉ dựa vào thân phận cảnh sát của mình để điều tra vấn đề mà thôi", đối mặt với Vân Thắng Quốc, người này cũng vô cùng bình tĩnh.
Lục Hi không khỏi nhìn sang vị cảnh đốc cấp 2 này một cái.
Vân Thắng Quốc nhìn thấy thế thì vội nói.
"Tôi lo quá nên quên mất giới thiệu, cậu Lục, đây là Trương Thiệu Phong, trưởng phòng điều tra hình sự tỉnh, có kinh nghiệm trinh sát phong phú và còn là tiến sĩ tâm lí học tội phạm. Còn đây là cậu Lục, người mình cả".
Lục Hi gật đầu với Trương Thiệu Phong, mà Trương Thiệu Phong tuy rằng cũng gật đầu chào hỏi Lục Minh nhưng từ biểu cảm trên khuôn mặt thì có thể nhìn thấy ông ta rõ ràng là bất mãn về sự có mặt của một người "không rõ thân phận" như Lục Hi.
Lục Hi cũng không quan tâm lắm, dù gì anh cũng chỉ là chủ tiệm tạp hóa, không có gì hay mà giới thiệu.
Lúc này, Trương Thiệu Phong tiếp tục nói: "Bí thư Vân, tôi vẫn cho rằng viện trưởng Thạch và ba viên lính đặc chủng kia có hiềm nghi lớn nhất, hẳn là nên khống chế bọn họ trước đã".
Vân Thắng Quốc nghe vậy, thở dài một tiếng nói: "Sau khi chuyện này xảy ra thì viện trưởng Thạch đều nhốt mình trong văn phòng, không đi ra, còn ba viên lính kia cũng đã được trông coi đơn độc".
"Vậy chúng ta nên đi tìm viện trưởng Thạch để hỏi cho rõ sự tình thôi", Trương Thiệu Phong nói.
Vân Thắng Quốc gật đầu, đưa ra tư thế mời cho Lục Hi, đoàn người đi về phía văn phòng của Thạch Kế Đông.
Trên đường đi, Vân Thắng Quốc nhíu mày nói: "Từ đoạn video có thể thấy viện trưởng Thạch cũng không có gì trong tay, sao ông lại nghi ngờ ông ta chứ?"
Lúc này, Trương Thiệu Phong kiêu ngạo cười nói: "Bí thư Vân, viện trưởng Thạch vẫn luôn thích mặc áo bào dài như vậy à?"
"Đúng vậy, viện trưởng Thạch có tình cảm đặc biệt với lịch sử, phong cách ăn mặc của ông ta rất phục cổ, mọi người đều biết điều này cả, có liên quan gì đến vụ việc này sao?", Vân Thắng Quốc hỏi.
Trương Thiệu Phong mỉm cười, đáp lại.
"Ở thành phố đánh bạc Las Vegas có một ông già người Hoa Hạ, người này chân đi vòng kiềng, quanh năm biểu diễn một loại ảo thuật biến bể cá cho khách xem. Ông ta đổi qua đổi lại ba cái bể cả, rồi làm một trong ba cái biến mất, không ai có thể nhìn ra được bí mật của môn ảo thuật này, nên lượng người xem rất đông".
Chương 219: Nghi vấn
Nói đến đây thì Trương Thiệu Phong cố ý hấp dẫn sự chú ý mà ngừng lại.
"Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến vụ việc ở đây chứ?", Vân Thắng Quốc mất dần kiên nhẫn, hỏi.
Trương Thiệu Phong cười nói: "Có một người đồng hành cực kỳ không phục, sau hàng tháng trời không ngừng quan sát và theo dõi thì người này cuối cùng đã phát hiện ra được bí mật bên trong".
Nói đến đây, Trương Thiệu Phong lại dừng lại nữa.
Lục Hi nhíu mày, trong lòng đã bắt đầu cảm thấy không ưa người này lắm.
Trương Thiệu Phong nhìn có vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, thực chất lại là một người thích khoe khoang. Vào thời khắc mấu chốt, người này thích dắt mũi mọi người, thể hiện sự giỏi giang của bản thân. Người như vậy cũng chẳng ra làm sao.
Mà khi Trương Thiệu Phong dừng lại, nữ cảnh sát xinh đẹp phía sau ông ta liền lập tức nói: "Trưởng phòng Trương, rốt cuộc là bí mật gì vậy?"
Nữ cảnh sát vô cùng chờ mong.
Trương Thiệu Phong lúc này mới nói.
"Chính là bởi vì ông già đó quanh năm mặc áo bào dài, hơn nữa còn là chân vòng kiềng, cho nên bí mật chính là ông ta luyện tập đến mức có thể dùng hai chân kẹp bể cá cực lớn mà tùy ý đi lại. Đây cũng là lí do vì sao chân ông ta bị vòng kiềng và luôn thích mặc áo bào".
Vân Thắng Quốc tái mặt, nói: "Ý anh là viện trưởng Thạch đặt đầu rồng ở dưới chân, nhờ áo bào che giấu rồi đi ra khỏi phòng trưng bày?"
"Đúng", Trương Thiệu Phong tự tin nói.
Vân Thắng Quốc lập tức biến đổi sắc mặt.
Thạch Kế Đông là một vị giáo sư rất có danh vọng ở Tây Bắc, từng phát biểu không ít luận văn, tinh thông lịch sử, có cống hiến to lớn cho ngành khảo cổ. Nếu thật sự là ông ta gây ra thì giới văn hóa Tây Bắc sẽ mất mặt vô cùng.
Đúng lúc này, Lục Hi xen vào: "Chắc chắn không phải là viện trưởng Thạch làm".
Mọi người nghe vậy thì lập tức nhìn qua Lục Hi.
Trương Thiệu Phong tỏ vẻ khinh thường, hỏi: "Cậu Lục, xin hỏi cậu có lý do gì để nói viện trưởng Thạch không phải chủ mưu?"
"Tôi không nghĩ viện trưởng Thạch có bất kỳ động cơ nào để làm chuyện này", Lục Hi lạnh nhạt nói.
Thạch Kế Đông là viện trưởng viện bảo tàng tỉnh, giáo sư thỉnh giảng của đại học Giao. Lục Hi cho rằng người này có thu nhập ổn định, hơn nữa, với trình độ văn hóa và bản lĩnh lịch sử của ông ta thì chắc chắn cực kỳ am hiểu khảo cổ. Số người tìm đến ông ta muốn nhờ giám định vật phẩm chắc chắn nhiều vô kể. Ông ta không thiếu cách kiếm tiền, sao phải mạo hiểm đi trộm một cái đầu rồng chứ, hoàn toàn vô lý.
Lúc này, Trương Thiệu Phong cười nhạt.
"Cậu Lục, những chuyện không thể tin nổi còn nhiều lắm. Có lẽ gia đình viện trưởng Thạch có biến cố gì đó cần dùng đến tiền, hoặc có lẽ viện trưởng Thạch quá mức yêu thích đầu rồng nên muốn chiếm làm của riêng. Đây đều là những nhân tố không thể loại trừ. Cậu nói như thế thì có võ đoán quá hay không?"
"Ông nói có lý, nhưng tôi dám chắc là chuyện này không liên quan gì đến viện trưởng Thạch", Lục Hi kiên định nói.
Trương Thiệu Phong sầm mặt, nói: "Cậu Lục, phá án thì nói chuyện bằng trinh thám, loại trừ, chứng cứ. Cậu nói như vậy thì đúng là kiểu cực kỳ vô trách nhiệm".
Lúc này, Vân Thắng Quốc không vui nói.
"Trưởng phòng Trương, cậu Lục có lai lịch không tầm thường, đừng có nói lung tung. Hơn nữa bất kể thế nào, anh phải tìm lại đầu rồng trong đêm nay cho tôi. 10 giờ sáng mai phải bắt đầu buổi lễ rồi đấy. Buổi lễ này tề tụ những người có danh tiếng trong nước, nếu đầu rồng mất thì sao mà tiến hành được chứ, Tây Bắc chúng ta chẳng phải sẽ bị cả nước chê cười hay sao".
Vân Thắng Quốc lo lắng không yên, đầu rồng tự nhiên bị trộm, ông ta phiền lòng vô cùng.
Vốn dĩ là một cơ hội tốt đẹp, giờ lại thành nguy cơ thật lớn. Nếu không tìm được đầu rồng thì chuyện này sẽ truyền khắp cả nước ngày mai, thậm chí là ra nước ngoài. Đến khi ấy, người chủ trì là ông ta, cùng bộ mặt của tỉnh Tây Bắc sẽ không còn chút gì.
Mặt mũi là thứ yếu thôi, quan trọng là mọi người sẽ nghĩ thế nào về năng lực của ông ta đây? Mấy vị trong nội các sẽ đánh giá ông ta ra sao?
Nếu xử lý chuyện này không tốt, sau này đừng nói thăng chức, có khi chưa tới một năm mà ông ta sẽ bị dìm xuống, cuối cùng đến một bộ phận nhàn hạ dưỡng lão, trở thành "quan lớn" thảm nhất kể từ Tân Hoa Hạ thành lập tới nay.
Trương Thiệu Phong nghe Vân Thắng Quốc nói vậy, biết được tính nghiêm trọng của vấn đề, cũng không tranh cãi với "dân thường" Lục Hi nữa, lập tức nói: "Bí thư Vân yên tâm, trong đêm nay tôi sẽ tìm đầu rồng về".
Vân Thắng Quốc thất thần gật đầu, đầu rồng biến mất bí ẩn như thế, ông ta chẳng có chút tin tưởng gì về lời đảm bảo của Trương Thiệu Phong.
Mà Lục Hi nghe vậy thì lắc đầu cười.
Chuyện này kỳ quái vô cùng, tuyệt đối không phải một vụ án trộm bình thường. Trương Thiệu Phong nói vậy thì chính là tự vả.
Lúc này, bốn người đi đến văn phòng của Thạch Kế Đông, chỉ thấy ở ngoài có hai viên lính đặc chủng đang canh gác.
Vân Thắng Quốc khoát tay, hai người tránh ra, mở cửa phòng.
Mọi người lục tục đi vào, chỉ thấy một ông già gần 70, râu tóc bạc trắng, mặc áo bào xanh lá đang ngồi trên ghế, ngơ ngác nhìn trần nhà, vẻ mặt mê man.
"Viện trưởng Thạch, ông vẫn ổn chứ?", Vân Thắng Quốc quan tâm hỏi.
Từ tận đáy lòng, ông ta không tin Thạch Kế Đông sẽ làm vậy. Thạch Kế Đông lớn lên từ giới văn hóa Tây Bắc, danh vọng cực cao, vốn dĩ đã về hưu, là ông ta ra mặt mời Thạch Kế Đông đến.
Bởi vì tỉnh Tây Bắc là tỉnh lớn về văn vật, làm viện trưởng viện bảo tàng tỉnh nhất định phải có tố chất chuyên nghiệp, nếu không bảo tàng mà trưng bày hàng giả thì khác nào trò cười cho thiên hạ. Vân Thắng Quốc cho là chỉ có Thạch Kế Đông phù hợp vị trí này.
Vân Thắng Quốc quan tâm nhìn Thạch Kế Đông, còn Thạch Kế Đông thì vẫn nhìn trần nhà như cũ, chỉ lẩm bẩm nói: "Tôi là kẻ tội đồ, tội đồ".
Thạch Kế Đông nói, khóe mắt đã có nước mắt chảy ra.
Chương 220: Giải vây
Đầu rồng là quốc bảo quan trọng như thế, vậy mà lại biến mất trong tay ông ta, khiến cho một người cả đời giao tiếp với văn vật như ông ta khó mà chấp nhận nổi.
Giống như một người cha khổ cực tìm được người con trai bị bắt cóc trở về, còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác đoàn viên ấm áp thì người con bỗng nhiên chết non vậy. Dù là ai cũng không thấy dễ chịu.
"Ông Thạch, ông phải giữ gìn sức khỏe, chuyện này cũng không trách ông được", Vân Thắng Quốc lại an ủi.
Lúc này, Trương Thiệu Phong đã hơi nôn nóng, trực tiếp xen vào: "Viện trưởng Thạch, tôi là trưởng phòng điều tra hình sự tỉnh - Trương Thiệu Phong, muốn làm rõ một vài chuyện với ông".
Vân Thắng Quốc lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nhưng cũng đành yên lặng đứng sang một bên.
Thạch Kế Đông vẫn là bộ dạng đó, chậm rãi nói: "Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi".
"Xin hỏi viện trưởng Thạch, lúc xảy ra chuyện, cũng chính là lúc phòng trưng bày số 1 đang bị mất điện thì ông đang làm gì?", Trương Thiệu Phong hỏi.
Mà nữ cảnh sát phía sau ông ta đã lấy ra một cuốn sổ và bút để ghi chép.
Thạch Kế Đông lắc đầu nói: "Tôi nay tôi không hề đến phòng trưng bày số 1".
Câu trả lời của Thạch Kế Đông khiến cho tất cả mọi người ở đây trừ Lục Minh đều sửng sốt. Trương Thiệu Phong chậm rãi nói: "Viện trưởng Thạch, chúng tôi vừa mới xem đoạn camera xong, ông đã đến phòng trưng bày số 1 mà".
Thạch Kế Đông lắc đầu, đáp.
"Vốn dĩ tối nay tôi sẽ đi vào phòng trưng bày số 1 tuần tra như thường lệ, nhưng đang đi được nửa đường thì trợ lý của tôi gọi điện thoại tới, nói ở văn phòng có một cuộc gọi khẩn cần tôi đến nghe. Tôi liền quay về. Nhưng lúc quay về nghe thì đầu dây bên kia lại không có ai. Tôi vừa cúp điện thoại, định đi ra thì đã có hai viên lính đặc chủng đến thông báo với tôi là đầu rồng đã bị trộm, cũng hạn chế tôi ra ngoài. Đây là toàn bộ sự việc mà tôi đã trả qua".
Thạch Kế Đông nói, nước mắt không ngừng chảy ra nơi khóe mắt. Mà sau vụ này, ông ta cũng không liên lạc được trợ lý của mình. Cuộc điện thoại kia chẳng qua chỉ là một âm mưu mà thôi, một âm mưu đã được lên kế hoạch tỉ mỉ từ trước.
Lúc này, Trương Thiệu Phong sầm mặt nói.
"Viện trưởng Thạch, chúng tôi vừa mới xem trong camera rất rõ ràng rồi. Ông nói dối vụng về như vậy thì lừa được ai chứ".
Lúc này, sắc mặt Vân Thắng Quốc lộ ra vẻ đau lòng.
Rõ ràng là Thạch Kế Đông đang nói dối, bởi vì trên video đã rất rõ ràng. Nói như vậy thì nói dối phải có nguyên do, nên chuyện này chắc chắn có liên quan đến ông ta.
"Tôi không nói dối, tất cả đều là sự thật, các người cứ điều tra đi", Thạch Kế Đông suy sụp nói.
Trong lúc nhất thời, căn phòng rơi vào yên lặng.
Ông ta nói dối quá lộ liễu. Rõ ràng là chuyện này có liên quan đến Thạch Kế Đông. Thế nhưng vì thân phận ông ta đặc thù nên Trương Thiệu Phong cũng không dám làm càn, chỉ dám trộm nhìn nét mặt của Vân Thắng Quốc. Lúc này, Vân Thắng Quốc đã nghiêng mặt sang một bên, Trương Thiệu Phong lập tức hiểu ý.
Mà Lục Hi lúc này thì buông thần thức ra, lan tỏa khắp viện bảo tàng.
Sau khi xem video thì anh đã nổi lên lòng nghi ngờ.
Những gì mà Trương Thiệu Phong nói chắc chắn không đúng, anh không đồng ý. Tình huống này đúng là có khả năng xảy ra, nhưng quá cực đoan, xác suất quá thấp.
Lục Hi cho rằng, chắc chắn là có ai đó giống Thạch Kế Minh động chân động tay ở đây. Mà cũng chỉ những người có năng lực đặc thù mới có thể đi lại tự nhiên ở nơi được canh phòng nghiêm ngặt thế này.
Phải biết rằng, Vân Thắng Quốc đã cho một trung đội vũ lực tới bảo vệ đầu rồng. Mười mấy tiểu đội không ngừng tuần tra xung quanh bảo tàng, trong phòng trưng bày số 1 lại còn có chuyên gia trông coi, người thường còn không tới gần phòng trưng bày số 1 được chứ đừng nói là đánh cắp.
Mà lúc này, thần thức của Lục Hi đang lần mò trong từng gốc cây ngọn cỏ của viện bảo tàng. Không bao lâu sau, Lục Hi đã nở nụ cười rồi thu hồi thần thức.
Mà lúc này, Trương Thiệu Phong lại hét lớn một tiếng: "Thạch Kế Đông, ông nên thành thật khai báo đi, đừng có chôn vùi thanh danh một đời mình, nếu không sẽ khó mà giữ được tự trọng".
Trương Thiệu Phong vừa dứt lời, gương mặt Vân Thắng Quốc lộ ra chút không đành lòng, nhưng vẫn cố nén nói chuyện, dù gì thì chuyện này cũng vô cùng trọng đại.
Mà Thạch Kế Đông nghe vậy thì đột ngột đứng lên rồi chậm rãi nói: "Anh nói vậy là có ý gì?"
"Còn ý gì nữa? Ông rắp tâm trộm đầu rồng, lại còn phải nói nữa à?", Trương Thiệu Phong lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Thạch Kế Đông phẫn nộ đỏ bừng mặt, chỉ tay vào Trương Thiệu Phong nhưng lại tức đến mức không nói thành lời.
Ông ta không dám tin người này sẽ nghi ngờ bản thân mình, ông ta thật sự không thể chấp nhận được.
Mà Trương Thiệu Phong thì lạnh lùng nhìn chằm chằm Thạch Kế Đông, dường như đã nhận định chuyện này chắc chắn là Thạch Kế Đông làm ra.
Đúng lúc này, Lục Hi lên tiếng: "Đủ rồi, tôi đã bảo là chuyện này không liên quan đến viện trưởng Thạch mà".
Trương Thiệu Phong quay đầu lại, nhìn Lục Hi với ánh mắt xoáy sâu: "Camera giám sát đã ghi lại rõ ràng như thế, Thạch Kế Đông đang nói dối như vậy mà cậu còn bảo vệ ông a. Cậu có ý gì đây?"
Lục Hi hừ một tiếng, đáp: "Trên đời này còn nhiều chuyện ông chưa biết lắm, cứ tự cho mình là đúng".
"Cậu nói gì?"
Lục Hi khinh bỉ như vậy khiến Trương Thiệu Phong giận dữ vô cùng.
Ông ta chính là chuyên gia trinh thám cấp cao của tỉnh Tây Bắc, một thanh niên vô danh tiểu tốt như Lục Minh mà cũng dám nói ông ta tự cho mình là đúng. Ông ta lúc này đã không chịu nổi nữa, nếu không nể mặt Vân Thắng Quốc ở đây thì ông ta đã làm ầm lên rồi.
Lục Hi lại hừ lạnh, mặc kệ ông ta, rồi nói với Vân Thắng Quốc.
"Bí thư Vân, tôi đã tìm được đầu rồng rồi, nó đang ở ngay trong viện bảo tàng này thôi. Hơn nữa tôi có thể đảm bảo viện trưởng Thạch không hề liên quan đến chuyện này, ông yên tâm đi".