Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 227: Tôi không biết anh đang nói gì

Ông ta vốn tưởng rằng cùng lắm là sẽ bị khiển trách hoặc hơn nữa là bị giáng cấp, nhưng không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy.

Lục Hi lúc này mới mở mắt, nhìn đến Trương Thiệu Phong đã hồn bay phách lạc nói: "Tôi đã từng khuyên ông nhưng ông lại không nghe, một lòng muốn phá án lập công, lấy tôi làm hòn đá kê chân cho mình thăng chức, đáng tiếc, ông đây không phải là người mà ai cũng có thể lừa gạt".

Lúc này, Trương Khải đã mang chìa khóa đến, Vân Thắng Quốc nhận lấy đích thân mở khóa ghế thẩm vấn cho Lục Hi.

Lục Hi chậm rãi đứng lên đi tới trước mặt Trương Thiệu Phong đang trơ ra như phỗng, gần như mặt đối mặt nói.

“Với nhân phẩm của ông, nếu vẫn cứ giữ chức vụ này không biết sẽ còn hại chết bao nhiêu người nữa, còn không bằng ngoan ngoãn về nhà làm ruộng, nếu như số mệnh ông tốt”.

Số mệnh tốt mà Lục Hi nói tới là chỉ trong nhiệm kỳ của ông ta nếu không còn xảy ra những chuyện xấu xa nào khác, còn nếu bị điều tra ra vậy cũng không còn đơn giản là bị đuổi về quê làm nông nữa.

Trong lòng Đoàn Chí Quốc lúc này càng cuộn trào sóng to gió lớn.

Ông ta nhận ra Lục Hi, khi điều tra viên cảnh sát giao thông trên đường Khúc Giang, dưới sự giới thiệu của Vân Khả Thiên, ông ta vì nể mặt anh ta còn đặc biệt cố ý bắt tay hàn huyên đôi câu với người này.

Ông ta vốn dĩ cho rằng người này chỉ là bạn bè của Vân Khả Thiên, nhưng hiện tại xem ra đã sai hoàn toàn.

Vân Thắng Quốc đều đối đãi với anh ta như vậy, đích thân vì anh ta mở khóa ghế thẩm vấn rồi mời ra ngoài, thể diện của người này tuyệt đối không phải là lớn bình thường.

Tại toàn bộ Tây Bắc, Đoàn Chí Quốc nghĩ không ra ai có thể đảm đương được sự đối xử trọng hậu từ Vân Thắng Quốc đến như vậy.

Đồng thời ông ta cũng cảm thấy may mắn tối hôm đó đã bắt tay cùng người này trao đổi vài câu, không hề lạnh nhạt anh ta, thân phận của người này vượt xa ông ta, không phải là thứ mà ông ta có thể phỏng đoán.

Lúc này chỉ thấy Vân Thắng Quốc nói với Lục Hi: “Cậu Lục, bên kia có việc khẩn cấp, cần cậu qua đó xem một lát, việc ở đây để sau lại nói có được không?”

Nhìn khuôn mặt không giấu được vẻ lo lắng của Vân Thắng Quốc, Lục Hi chậm rãi gật đầu, sau đó quét mắt nhìn Trương Thiệu Phong một cái liền xoay người rời đi.

Còn Trương Thiệu Phong hai mắt bao trùm sự mờ mịt, gương mặt đã tái nhợt như một trang giấy trắng, cả người ướt đẫm mồ hôi như mắc mưa, căn bản không còn tâm trí chú ý tới việc Lục Hi cùng những người khác đã rời khỏi.

Ngồi trong xe của Vân Thắng Quốc không có người ngoài, ông ta lúc này mới sốt ruột nói: “Cậu Lục à, lại xảy ra chuyện rồi, đầu rồng lại bị đánh cắp”.

Nhìn dáng vẻ lo âu này của Vân Thắng Quốc, Lục Hi vẫn điềm tĩnh đáp: “Ông không cần quan tâm tới chuyện này làm gì, nên làm gì thì làm đó, tôi bảo đảm trong vòng hai giờ sẽ truy đuổi đầu rồng trở lại”.

“Vậy thì thực sự quá cảm ơn cậu Lục rồi”, Vân Thắng Quốc nghe vậy xoa tay đầy phấn khích.

Chuyện này giống như một ngọn núi lớn đè ép trong lòng ông ta, nhận được sự cam đoan từ Lục Hi khiến ông ta lập tức như trút được gánh nặng.

“Tuy nhiên, tôi có một yêu cầu”, Lục Hi nói tiếp.

Vân Thắng Quốc cười đáp: “Cậu có yêu cầu gì cứ nói, tôi nhất định sẽ cố hết sức làm cậu hài lòng”.

Lục Hi gật đầu: "Kẻ trộm đầu rồng phải giao lại cho tôi xử lý”.

Vân Thắng Quốc nghe được câu này thì thoáng sửng sốt, cân nhắc một hồi mới đáp: “Cậu Lục, không lẽ cậu biết ai đã lấy trộm đầu rồng?”

“Ông không cần quan tâm đến chuyện này, chỉ là việc nên xử lý người này thế nào cứ nghe theo tôi là được”.

Vân Thắng Quốc cứng lại, sau đó nói: “Không vấn đề, vậy thì giao lại cho cậu”.

Lục Hi gật đầu: “Vậy được rồi, ông đi làm việc của mình đi, trong vòng hai giờ tôi sẽ gửi đầu rồng trở về bảo tàng, dừng xe đi, tôi xuống xe trước”.

Vân Thắng Quốc lập tức kêu tài xế dừng lại, Lục Hi xuống xe, phút chốc đã biến mất trong dòng người trên phố.

Sau khi Lục Hi rời đi, Vân Thắng Quốc thở phào nhẹ nhõm một hơi, phân phó tài xế lái xe đến khách sạn Tây Kinh.

Yến hội ở đó vẫn đang diễn ra, ông ta chỉ kiếm cớ rời đi nên phải nhanh chóng quay về, buổi họp báo rất nhanh sẽ bắt đầu, không thể chậm trễ.

……

Vào thời điểm này, tại khu dân cư phía Tây thành phố, một nam thanh niên có khuôn mặt tuấn tú nằm ngửa trong căn phòng cho thuê, trong tay đang ném lên hạ xuống chơi đùa một vật, chính là đầu rồng, một trong mười hai đầu thú.

Người đàn ông đó chỉ mới ngoài hai mươi, tuy khuôn mặt điển trai nhưng ánh mắt của anh ta lại giống như đã trải qua thăng trầm năm rộng tháng dài, phức tạp biến đổi.

Đột nhiên anh ta khẽ nhíu lông mày, nhanh gọn ném đầu rồng xuống gầm giường, đột ngột đứng lên với vẻ mặt cảnh giác.

Đúng lúc này một giọng nói lười biếng truyền tới từ ngoài cửa.

“Mở cửa đi, anh chạy không thoát đâu”.

Người đàn ông cau mày, chỉ thấy cơ mặt anh ta vặn vẹo quái dị một trận, trong chớp mắt liền biến thành dáng vẻ của một ông chú trung niên, cảnh tượng kỳ quái này khiến người ta phải giật mình.

Anh ta lúc này mới mở cửa phòng, nhìn Lục Hi đang đứng ở cửa hỏi: “Anh tìm ai?”

Lục Hi đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một lượt, rồi rút ra một điếu thuốc châm lửa, rít một hơi: “Tìm anh”.

Dứt lời anh cũng không đợi anh ta đáp lời đã nhấc chân đi vào trong.

Người đàn ông trong tiềm thức không muốn để Lục Hi đi vào, nhưng dường như quanh thân Lục Hi mang theo một trường lực mạnh mẽ, anh ta không kìm được mà lách sang bên nhường đường.

Lục Hi vào phòng, chẳng kiêng nể gì đặt mông ngồi xuống sofa lập tức khiến chiếc sofa cũ kỹ phát ra từng tiếng ‘rắc rắc’.

“Tại sao lại ăn trộm đầu rồng?”, Lục Hi từ tốn hỏi.

“Tôi không biết anh đang nói gì”.

Người đàn ông vừa nói vừa kín đáo đưa tay phải ra sau lưng, nháy mắt trong tay đã nhiều hơn một con dao găm xẹt qua tia sáng sắc lạnh.

Lục Hi nhìn anh ta cười nói: “Tuyệt đối đừng có những ý nghĩ khác, anh sẽ phải hối hận đó”.

“Vậy sao, sao tôi lại không có cảm giác đó”.

Người đàn ông nói rồi chậm rãi đi về phía Lục Hi.

Lục Hi cười không nói.

Người đàn ông từ từ tiếp cận Lục Hi, đôi mắt ghim chặt lên người anh.

Lục Hi chỉ chuyên tâm hút thuốc, hoàn toàn không quan tâm.

Trong khi Lục Hi đang hút thuốc, người đàn ông đã nhảy vọt lên phía trước, dao găm lấp lánh trong tay đâm vào chân anh.
Chương 228: Siêu trộm của Hoa Hạ

Lục Hi chỉ nhẹ nhàng duỗi tay liền nắm lấy cổ tay anh ta, sau đó khẽ lắc, người đàn ông chỉ kịp kêu một tiếng ‘ai yo’ liền ngã sấp xuống nền đất, dao găm trong tay cũng theo đó rơi xuống, nhe răng trợn mắt che lấy thắt lưng mà rên rỉ.

Cùng lúc đó, người đàn ông dường như cảm thấy có điều gì đó không ổn, đưa tay sờ lên mặt mình, sau đó kinh hãi nhìn Lục Hi, hóa ra trong lúc ngã xuống anh ta đã thay đổi trở lại hình dáng thanh tú ban đầu.

Lần này anh ta hoàn toàn chấn kinh rồi, môn tuyệt kỹ này anh ta đã kiên trì luyện tập từ nhỏ cho tới nay, chưa từng có người nào biết được bí mật này, nhưng người này lại giống như nhìn rõ mồn một, bí mật và tuyệt kỹ của bản thân chẳng hề có tác dụng trước mặt anh ta vậy.

Lúc này Lục Hi một lần nữa vươn tay, trong tay anh chớp mắt bốc lên một ngọn lửa vàng, nhiệt độ cả căn phòng đều tăng lên nhanh chóng.

Người đàn ông càng thêm hoảng hốt.

Tiếp đó Lục Hi khoan thai nắm tay lại, ngọn lửa liền biến mất vô tăm.

"Anh không phải là người duy nhất sử dụng năng lực đặc biệt, bây giờ anh có thể cho tôi biết tại sao lại muốn đánh cắp đầu rồng hay chưa?”, Lục Hi chậm rãi nói.

Người đàn ông cuối cùng cũng tỉnh lại sau cơn ngỡ ngàng, anh ta chậm rãi bò dậy cũng không đứng lên mà cứ như vậy ngồi trên mặt đất, bình tĩnh đưa mắt nhìn Lục Hi, dường như đã cam chịu số phận vậy.

“Tôi muốn báo thù một người”, người đàn ông chậm rãi nói.

"Báo thù ai?"

“Trương Thiệu Phong”.

“Tại sao lại muốn báo thù ông ta?”, Lục Hi cảm thấy rất kỳ quái.

Trên mặt người đàn ông lập tức lộ ra ánh mắt căm hận, chỉ nghe thấy câu nói của anh ta như rít ra từ kẽ răng.

"Tôi mồ côi từ nhỏ, sống lang thang khắp nơi, vào mùa đông năm mười hai tuổi đó, một kẻ ăn đói mặc rét như tôi đã gần như chết vì đói và rét, thực sự không nhịn được mới ăn trộm bánh bao của một đôi tình nhân, ai biết được rằng, người đàn ông đó lại chạy đuổi theo, một đạp liền đá gãy chân của tôi, sau đó nghênh ngang rời đi, tôi nằm co quắp trên đất, vừa lạnh, vừa đau, vừa đói, anh không thể hiểu được lúc đó tôi có bao nhiêu tuyệt vọng, từ khoảnh khắc đó, tôi đã thề, nếu tôi có thể sống sót nhất định phải khiến kẻ đó chết không có chỗ chôn thây”.

Lục Hi nhìn dáng vẻ căm phẫn tột cùng của người đàn ông kia thì thầm thở dài.

Kẻ đã đá gãy chân anh ta đương nhiên là Trương Thiệu Phong, xem ra cách làm người của Trương Thiệu Phong quả thực không ra làm sao, Lục Hi càng thêm chắc chắn với hành động của mình.

Nỗi đau tuổi thơ là thứ dễ dàng khắc sâu vào trái tim con người ta nhất, nó được giấu kín tại nơi sâu thẳm linh hồn, khó mà xóa nhòa, anh có thể hiểu được tâm trạng của người đàn ông này.

Một lúc sau, Lục Hi mới chậm nói: “Tôi đã thay anh báo mối thù đó rồi, Trương Thiệu Phong sẽ nhận hình phạt mà ông ta đáng phải chịu”.

Người đàn ông nhìn Lục Hi đáp: “Ông ta nay là đội trưởng đội điều tra tội phạm, vừa có quyền vừa có thế, hơn nữa anh và tôi không quen biết nhau, tôi dựa vào đâu tin tưởng anh sẽ vì tôi mà trả thù”.

“Vậy anh dựa vào đâu mà cho rằng nếu trộm được đầu rồng thì sẽ báo thù được Trương Thiệu Phong?”, Lục Hi hỏi ngược lại.

Người đàn ông bật cười: “Trương Thiệu Phong là người phụ trách an ninh cho lễ kỷ niệm lần này, nếu đầu rồng xảy ra chuyện, ông ta tuyệt đối không gánh vác nổi trách nhiệm”.

Lục Hi thầm cười trong lòng, tính toán của người đàn ông này không sai, đầu rồng bị đánh mất, Trương Thiệu Phong đương nhiên gặp phải xui xẻo lớn, nhưng tương tự, điều này sẽ đặt Vân Thắng Quốc vào tình huống vô cùng xấu hổ, anh tất nhiên sẽ không cho phép loại chuyện như vậy xảy ra.

Lục Hi nhìn người đàn ông, hít một hơi nói: “Anh ăn trộm di vật văn hoá cấp quốc gia là tội nặng, anh định làm thế nào?”

“Làm thế nào? Đụng phải một tên chó săn như anh tôi còn có thể làm thế nào đây, tùy anh thôi, đáng tiếc không thể báo thù, tôi chết cũng không nhắm mắt mà!”, người đàn ông nói đầy buồn bã.

Lục Hi nghe được lời này không hề tức giận mà chỉ đáp: “Bây giờ tôi cho anh hai con đường, thứ nhất, tôi bắt anh về đồn công an luận tội, thứ hai, anh đi theo tôi, tôi miễn xá cho tội lỗi của anh”.

Lục Hi dùng đôi mắt sáng ngời như những vì tinh tú nhìn chăm chăm vào người đàn ông.

Người đàn ông mắt đối mắt nhìn anh, nhất thời khó có thể tin tưởng lời anh nói.

Tội mà anh ta mắc phải là trọng tội, ngồi tù mười mấy năm là chuyện dễ hiểu, anh ta không tin, một câu nói của Lục Hi liền có thể giúp bản thân thoát tội.

Lục Hi nhìn người đàn ông cười nói: “Anh yên tâm, tôi nói được làm được, còn Trương Thiệu Phong cũng nhất định phải chịu sự trừng phạt thích đáng, ông ta hiện tại đang ở cục thanh tra tiếp nhận điều tra rồi, là Vân Thắng Quốc đích thân hạ lệnh, anh cảm thấy ông ta còn có thể nguyên vẹn đi ra không?”

Nói đoạn, trên người Lục Hi đột nhiên toát ra một luồng sức mạnh không thể giải thích được, là hơi thở của quái thú khổng lồ thời hồng hoang cổ xưa, trong chớp mắt đã bao trùm lên cả căn phòng cho thuê, người đàn ông lập tức có cảm giác sợ hãi từ sâu trong tâm hồn, anh ta chỉ muốn nằm rạp xuống đất mà bái lạy hơi thở này.

Nhưng chỉ trong chốc lát, Lục Hi đã thu hồi lại long uy, mặc dù người đàn ông hiểu biết một chút da lông tu luyện, nhưng dưới sự che phủ của long uy trong thời gian dài, chút tu vi đó của anh ta căn bản không thể chống cự lại, nó sẽ khiến tinh thần của anh ta nhận phải tổn thương nặng nề.

Thật lâu sau người đàn ông mới trở lại trạng thái bình thường, chỉ thấy anh ta dùng ánh mắt sợ sệt nhìn chằm chằm Lục Hi.

Kể từ lúc Lục Hi bước vào, phô diễn ra các loại thủ đoạn đã triệt để khiến anh ta kính phục, mà anh ta cũng biết bản thân còn xa mới là đối thủ của anh.

Một lúc sau người đàn ông cúi đầu nói: “Được thôi, tôi nguyện ý đi theo anh”.

Lục Hi mỉm cười gật đầu hài lòng.

Thủ đoạn của người đàn ông này khá huyền diệu, cũng hiểu một chút phương pháp tu luyện, nếu cứ để anh ta ngồi tù như thế thực sự là quá đáng tiếc.

Hơn nữa, người đàn ông lấy trộm đầu rồng là có lý do, cũng không có ý định chiếm đoạt thành của riêng, có thể tha thứ.

“Anh tên là gì?”, Lục Hi hỏi.

“Tư Không Trích Tinh”.

Lục Hi thoáng sửng sốt, sau đó kinh ngạc hỏi: “Anh là siêu trộm số một Hoa Hạ?”

Tư Không Trích Tinh gật đầu.

“Ha ha ha ha”, Lục Hi cười nói: “Chẳng trách, cũng chỉ có thủ đoạn như anh mới có thể tự do ra vào bất cứ nơi nào mà, bây giờ có thể nói kỹ năng biến hóa thành bộ dáng của bất kỳ ai là học được từ đâu được chưa?”

Tư Không Trích Tinh nhìn Lục Hi một lúc sau mới nói: "Xem ra không thể qua được mắt anh”.

Sau đó anh ta thuật lại tao ngộ của mình.
Chương 229: Kẻ trộm là kẻ trộm

Năm đó sau khi vì ăn cắp bánh bao của Trương Thiệu Phong và người tình của lão ta mà bị đá gãy chân, một kẻ mọi ý niệm đã thành tro tàn như anh ta nằm trên nền tuyết im lặng chờ chết.

Nhưng một ông lão qua đường đã cứu lấy anh ta, dùng một phương pháp thần kỳ để chữa lành vết thương ở chân cho anh ta và truyền lại một môn công pháp nhả nạp hô hấp.

Anh ta đi theo ông lão đó ba năm, hai người lấy xưng hô ông cháu lưu lạc khắp các ngang cùng ngõ hẻm, đợi khi anh ta hoàn toàn học được bộ Thổ Nạp pháp, ông lão đó cũng không tiếng động biến mất, đến hiện tại đến cả họ tên của ông lão đó anh ta cũng không biết.

Mà trong bộ Thổ Nạp pháp còn có một tác dụng chính là có thể khiến anh ta tùy ý thay đổi diện mạo thành bất kỳ người nào, thời gian duy trì sẽ tăng lên theo độ thâm hậu của công lực. Từ vài giây đầu tiên, cho tới thời điểm hiện tại đã có thể đạt tới hơn hai mươi tiếng đồng hồ.

Anh ta đã sử dụng khả năng này để tạo ra vài vụ đánh cắp mang tính toàn quốc. Những thứ anh ta lấy trộm đều là đồ vật mà những người giàu có khẳng định đã đặt tại nơi an toàn nhất, chắc chắn không thể mất trộm.

Chỉ vài vụ trộm này đã giúp anh được trao tặng danh hiệu siêu trộm số một của Hoa Hạ.

Lục Hi nghe xong chỉ cười lắc đầu.

Bản tính của Tư Không Trích Tinh không xấu, những thứ anh ta trộm đều được quyên góp cho một tổ chức phúc lợi công cộng quy mô toàn cầu, sau khi đấu giá sẽ làm từ thiện, đây cũng là điều mà mọi người đều biết đến.

Với năng lực hiện tai của anh ta cũng tuyệt đối không thiếu tiền, làm như vậy cũng là hợp lý.

Lục Hi nghe xong liền đứng dậy nói: “Được rồi, đem đầu rồng đi cùng tôi, có người thế nhưng còn như đang ngồi trên bàn chông đó, sớm chút gửi trở về, cũng sớm làm xong chuyện”.

Tư Không Trích Tinh thở dài một hơi, đứng dậy dùng tấm khăn trải giường quấn lại đầu rồng rồi cứ như vậy đeo lên lưng rồi rời đi cùng Lục Hi.

Đánh không lại, chạy không thoát, anh ta còn có thể làm gì?

Có một câu nói rất hay, nếu chúng ta không làm được như người khác, thì hãy cùng người đó làm.

Tư Không Trích Tinh cũng không còn con đường nào khác.

Hai người đi ra ngoài, gọi một chiếc taxi chạy thẳng tới viện bảo tàng.

Tư Không Trích Tinh cũng là một người rất thức thời, cũng không gặng hỏi sau khi đến đó bản thân sẽ như thế nào, chỉ ngoan ngoãn đi theo.

Hai người xuống xe ở lối vào viện bảo tàng, Trương Khải vẫn luôn đợi sẵn ở đó, vừa nhìn thấy Lục Hi trở lại, trên mặt liền lộ ra vẻ vui mừng.

Khi anh ta nhìn thấy theo sau anh còn có một người đàn ông lạ mặt đang vác trên lưng một thứ, sắc mặt hơi thay đổi.

Tuy nhiên anh ta rất nhanh đã khôi phục bình thường, anh ta vẫn là đừng lắm lời chuyện của cậu Lục vẫn hơn, biết được càng nhiều, rắc rối kéo đến cũng càng nhiều, anh ta vẫn hiểu đạo lý này.

“Anh Lục, anh trở lại rồi”, Trương Khải cúi đầu chào hỏi.

Lục Hi gật đầu: “Chúng ta tới phòng triển lãm số một”.

Vừa nói ba người vừa đi đến phòng triển lãm số một.

Không lâu sau đã tới được cửa phòng triển lãm số một, chỉ thấy nơi đó đã được thay thế bằng ba đội đặc công canh gác.

Lục Hi mỉm cười: “Mở cửa đi”.

Phó giám đốc viện bảo tàng chờ ở cửa vội vàng đẩy cửa.

Lục Hi tiến vào, quay đầu nói với Tư Không Trích Tinh: “Lấy ra đi”.

Tư Không Trích Tinh cởi khăn trải giường, lấy ra đầu rồng giao lại cho anh.

Khi Lục Hi đang định cất đầu rồng vào trong tủ pha lê lại đột nhiên nhìn thấy bên trong có một tờ giấy, anh rút ra nhìn qua liền bật cười: “Anh cũng khá phách lối đó chứ?”

Tư Không Trích Tinh không đáp lại chỉ ngượng ngùng cười.

Thì ra Tư Không Trích Tinh đã để lại một tờ giấy bên trong, bên trên hào phóng ký lên bốn chữ to: Tư Không Trích Tinh!

Đây cũng là phong cách nhất quán của anh ta, dựa vào năng lực của bản thân, Tư Không Trích Tinh trước nay chưa bao giờ kiêng dè cảnh sát, cũng chưa từng thất bại qua.

Đồn cảnh sát có hồ sơ của anh ta ở khắp nơi, nhưng vẫn không tóm được anh ta, cũng được tính là có chỗ dựa nên không sợ.

Tuy nhiên siêu trộm số một Hoa Hạ cũng không thoát khỏi lòng bàn tay Lục Hi.

Bởi trên đầu rồng kia có một tia thần thức của Lục Hi, anh ta chỉ cần động tới đầu rồng, Lục Hi liền có thể nhận thức được sự tồn tại của anh ta, tuyệt đối không có cách nào chạy trốn.

Lục Hi đặt đầu rồng trở lại trong tủ pha lê, sau đó nói với Trương Khải: "Được rồi, bây giờ mọi người cũng có thể yên tâm rồi, tôi bảo đảm đầu rồng chắc chắn sẽ không xảy ra bất trắc nữa”.

Ngoại trừ Tư Không Trích Tinh, có rất ít người có thể lặng lẽ đánh cắp đầu rồng dưới trang bị được canh gác nghiêm ngặt như vậy, trừ khi cứng rắn cướp đoạt, thế nhưng đó chính là thuần túy đâm đầu vào chỗ chết.

Cho dù anh là tông sư, nhưng nếu đối địch với quốc gia vậy chắc chắn cũng không có quả ngọt để ăn.

Trương Khải tràn đầy kích động, rút ra điện thoại gọi cho bí thư Vân, chuyện này phải được thông báo cho ông ấy càng sớm càng tốt, bí thư Vân thế nhưng còn đang đợi điện thoại của anh ta đó!

Tuy nhiên đúng lúc này, phó giám đốc bảo tàng, Lý Xuân Lâm lại nghiêm mặt lên tiếng: “Chính cậu là người đã đánh cắp đầu rồng?"

Tư Không Trích Tinh có lưu lại chữ ký của mình trong tủ pha lê, Lý Xuân Lâm từ cuộc đối thoại giữa hai người họ cũng xác định rằng anh ta là Tư Không Trích Tinh, danh hiệu siêu trộm số một Hoa Hạ này còn rất kêu tai mà.

Trương Khải đang bấm số gọi điện lập tức ngẩn người, với IQ của anh ta đương nhiên cũng đã nghĩ tới điểm này nhưng anh Lục không giải thích, anh ta nào dám hỏi loạn, cho dù người trước mặt này là thủ phạm đánh cắp đầu rồng, anh ta cũng không dám nhiều lời, nhưng vị phó giám đốc này cứ như thế nói toạc ra, trong chốc lát khiến sự việc được phơi bày ra ngoài ánh sáng liền khiến hiện trường có chút gượng gạo rồi.

Chỉ thấy Lý Xuân Lâm nói tiếp: "Thư ký Trương, mời anh lập tức bắt giữ người này lại, tuyệt đối không thể nhắm mắt bỏ qua cho tội đánh cắp di vật văn hoá cấp quốc gia này”.

Trương Khải lúng túng liếc Lục Hi một cái, nhưng cũng không vội vàng bày tỏ quan điểm, thân phận của anh Lục đặc thù, chuyện của anh ta thực sự không phải là việc bản thân có thể can dự vào.

Miệng Lục Hi kéo lên nét cười, nhìn sang Lý Xuân Lâm, chậm rãi nói: “Giám đốc Lý, bí thư Vân và tôi đã có thỏa thuận về chuyện này, tôi giúp các người tìm lại đầu rồng, còn người trộm đầu rồng sẽ do tôi xử trí”.

“Kẻ trộm chính là kẻ trộm, còn là trộm cắp đầu rồng, tôi không quan tâm cậu có giao hẹn với ai nhưng anh ta nhất định phải chịu sự trừng phạt của pháp luật”, Lý Xuân Lâm chém đinh chặt sắt nói.

Thái độ này khiến Lục Hi cùng Trương Khải đều sững sờ, chỉ có Tư Không Trích Tinh mang dáng vẻ hờ hững.

Phó giám đốc này thế nhưng ngay cả Vân Thắng Quốc cũng không nể mặt, đây là tình huống gì.
Chương 229: Tư Không Trích Tinh

Lúc này, Tư Không Trích Tinh xê dịch về phía Lục Hi, anh ta cười nói: “Xem ra quyết định của anh không phải ai cũng thừa nhận”.

Lục Hi lập tức tối sầm mặt, có thể nói Tư Không Trích Tinh là thuộc hạ thứ ba anh thu nhận ngoại trừ Miwa Nozaki và Phù Đồ. Nếu hôm nay mất mặt thì mặt mũi lão đại anh sẽ vô cùng khó coi.

Nhưng Lý Xuân Lâm này vừa nhìn liền thấy có dáng vẻ thư sinh có học, dù là Vân Thắng Quốc cũng không nể mặt, còn khiến Lục Hi cảm thấy có chút khó khăn.

Mặc dù anh hoàn toàn có thể không quan tâm, Lý Xuân Lâm cũng không thể làm gì. Nhưng chuyện này nếu truyền ra ngoài công chúng rồi lên tin tức thì sẽ lại là chuyện phiền toái của Vân Thắng Quốc. Những người này vẫn có chút sức ảnh hưởng trên phương diện dư luận. Hơn nữa anh chắc chắn không thể dùng sức mạnh với Lý Xuân Lâm, dù sao xuất phát từ quan điểm cá nhân của ông ta, nên cũng chẳng có gì sai.

Lúc này Trương Khải đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nhìn thấy Lục Hi có chút khó xử, anh ta liền nói: “Anh Lục, hay là chúng ta đến khách sạn Tây Kinh đi, bí thư Vân đang ở đó, bảo ông ấy giải thích một chút cho viện trưởng Lý, tôi tin là không có vấn đề gì đâu”.

Lục Hi nghĩ như vậy cũng được, để Vân Trắng Quốc động viên Lý Xuân Lâm, có Vân Thắng Quốc đích thân ra mặt, chắc chắn dù Lý Xuân Lâm có vẻ quật cường của trí thức thì cũng phải nể mặt thôi.

Ngay sau đó, Lục Hi gật đầu, anh nói với Lý Xuân Lâm: “Viện trưởng Lý, chuyện này khá đặc biệt, hay là để bí thư Vân giải thích cho ông, thế nào?”

Lý Xuân Lâm mặt không đổi sắc, ông ta nói: “Đi thì đi, cho dù là bí thư Vân, nếu không có một câu trả lời hợp lý, tôi sẽ không bỏ qua như vậy đâu. Văn vật của Hoa Hạ đã bị mất một cách nghiêm trọng, tôi không thể trơ mắt nhìn tên trộm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật”.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý Xuân Lâm, Lục Hi và Trương Khải đều cảm thấy có chút không biết làm sao.

Suy nghĩ của ông ta không sai, nhưng chuyện này liên quan đến một vài bí mật người khác không được biết, cũng không thể nào nói rõ, trước mắt chỉ đành làm như vậy.

Bốn người ra khỏi viện bảo tàng, ngồi trên xe Trương Khải chạy tới khách sạn Tây Kinh.

Dọc theo đường đi, Tư Không Trích Tinh có dáng vẻ sao cũng được, anh ta ra vẻ rất thoải mái.

Lục Hi biết sức mạnh của anh ta từ đâu đến.

Nếu anh buông tay mặc kệ chuyện này, với năng lực của Tư Không Trích Tinh thì nào có thể vây được anh ta. Lý Xuân Lâm muốn trừng trị anh ta cũng chỉ nghĩ như vậy được thôi. Anh ta có thể biến thành dáng vẻ của người khác, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi một cách dễ dàng.

Cứ như vậy bốn người đã đến khách sạn Tây Kinh, Trương Khải đưa bọn họ lên một căn phòng ở tầng bảy.

Khách sạn này là chính phủ bỏ vốn xây dựng, toàn bộ bảy tầng đều dùng để tiếp đãi chính phủ và không mở cho bên ngoài.

Mà căn phòng này chính là căn phòng lớn nhất khách sạn Tây Kinh, cũng ngang ngửa với phòng tổng thống.

Chỉ là so sánh với phòng tổng thống, các thiết bị lắp đặt chủ yếu ổn định trang nhã, cho nên cũng không xa xỉ lắm.

Trương Khải pha trà cho ba người, anh ta nói: “Mấy vị hãy chờ ở đây một chút, bí thư Vân còn đang chủ trì bữa tiệc, để tôi đi xem xem, nói cho ông ấy chuyện này, sau đó bảo bí thư Vân tranh thủ qua đây một chuyến”.

Lục Hi gật đầu, Trương Khải ngay sau đó rời đi.

Ba người ở bên trong phòng, bầu không khí nhất thời có hơi lúng túng, vì vậy Lục Hi mở ti vi lên xem.

Qua mười mấy phút sau, chỉ nghe thấy một loạt tiếng bước chân đi tới, cùng với đó là tiếng gõ cửa, Vân Thắng Quốc và Trương Khải đi vào.

Vân Thắng Quốc vừa vào liền nói với Lục Hi: “Cậu Lục à, lần này thật sự cảm ơn cậu”.

Lục Hi cười một tiếng cũng không nói gì, anh và Vân Thắng Quốc xem như là người quen cũ, cho nên cũng không có khách khí.

Mà Vân Thắng Quốc không hề quan tâm, Lục Hi càng tùy ý, ông ta càng cảm thấy thoải mái.

Năng lực của Lục Hi đã hoàn toàn vượt qua giới hạn của người phàm. Với ánh mắt của Vân Thắng Quốc, ông ta biết chỉ cần qua lại tốt với Lục Hi, tuyệt đối anh sẽ là trợ thủ lớn của mình.

Vân Thắng Quốc chỉ liếc nhìn Tư Không Trích Tinh rồi lại chuyển hướng nhìn sang Lý Xuân Lâm.

Trương Khải đã kể qua chuyện của Tư Không Trích Tinh với ông ta, cái này đã nói với Lục Hi xong xuôi từ lâu, Vân Thắng Quốc không cần chú ý anh ta. Hơn nữa thân phận của ông ta cũng không cho phép giao thiệp với người như Tư Không Trích Tinh.

Ông ta nhìn Lý Xuân Lâm rồi nói: “Viện trưởng Lý, chuyện này có liên quan đến vài vấn đề trong đó, tâm tình của ông tôi có thể hiểu được. Nhưng chuyện này ông đừng tham dự vào, tin tưởng chính phủ, nhất định sẽ có xử lý thích đáng”.

“Bí thư Vân, giữa mấy người có bí mật gì tôi không quan tâm, nhưng thủ phạm ăn trộm đầu rồng phải chịu sự trừng phạt, nếu không thì pháp luật không sáng tỏ”, Lý Xuân Lâm đối mặt Vân Thắng Quốc cũng không một chút lùi bước.

Trong lòng Lục Hi cười thầm, cái tên Lý Xuân Lâm này bướng bỉnh cũng được thôi, ngược lại anh muốn xem xem Vân Thắng Quốc xử lý chuyện này như thế nào.

Vân Thắng Quốc chau mày, chậm rãi nói: “Viện trưởng Lý, nếu ông nói như vậy thì báo án đi, bảo nhân viên liên quan đến xử lý, chắc chắn bọn họ sẽ trả lại công bằng cho ông”.

Lục Hi vừa nghe vậy, xem ra Vân Thắng Quốc cũng hết cách với người này.

“Kẻ trộm ở đây rồi còn cần báo án gì nữa, để ông bắt lại là được”, đột nhiên Lý Xuân Lâm đứng lên, ông ta chỉ vào Tư Không Trích Tinh và nói.

Vân Thắng Quốc không gấp không nóng nảy đáp: “Mọi chuyện phải có chứng cứ, chỉ dựa vào lời nói suông không có căn cứ là tôi bắt người ta lại sao, pháp luật ở đâu? Ông đi báo án là được, tự có ban ngành liên quan tham gia vào, ông gấp cái gì”.

Lý Xuân Lâm nhất thời sửng sốt, nếu nói đến chứng cứ, thật sự ông ta không có. Ông ta cũng chỉ nghe theo lời của Lục Hi, phán đoán ra người này là kẻ trộm đầu rồng, nếu nói thật sự phải đi báo án, có lập được án hay không cũng rất khó nói.

Hơn nữa, mặc dù Lý Xuân Lâm là người có học không chịu khuất phục, nhưng ông ta cũng không ngốc, lời của Vân Thắng Quốc ông ta có thể nghe ra được chút mùi vị.

Nếu ông ta đi báo án, coi như lập được án rồi, bất kể ai nhận vụ án này, chỉ một câu nói của Vân Thắng Quốc thì chuyện này về sau liền bị bỏ mặc, căn bản không có tác dụng.

Nghĩ tới đây, Lý Xuân Lâm bất lực ngồi trên ghế sofa.

Lúc này, Vân Thắng Quốc mới lên tiếng.

“Viện trưởng Lý, đầu rồng tìm về được là do tôi nhờ cậu Lục nên đầu rồng mới có thể quay về bình an vô sự. Ông phải hiểu rằng nếu không có cậu Lục thì đầu rồng này không biết bây giờ đã đi đâu rồi. Việc nào nặng việc nào nhẹ, lẽ nào ông không hiểu sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK