Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 461: Cuồng phong vũ bão

Ôn Nhất Hàng quả thực cũng là một thiên tài kiệt xuất về võ thuật, ông ta cũng không đi theo lối mòn thông thường mà tự sáng tạo ra những phương pháp tu luyện phù hợp với bản thân.

Lúc này, chỉ nghe thấy Ôn Nhất Hàng quát lớn nói: “Lục Thiên Hành, bây giờ, hãy để tôi được lĩnh giáo bản lĩnh cao siêu của cậu”.

Lục Hi khẽ mỉm cười, không nói thêm lời nào, tay cầm trường thương xông lên.

Lúc này, Ôn Nhất Hàng cũng hành động, chỉ thấy ông ta sải bước như bay, trường đao trong tay giơ cao, mang theo một ảo ảnh màu xanh lam, chém về phía Lục Hi đang chạy tới.

Trong nháy mắt, hai người chạm đến nhau, trường thương màu vàng và trường đao màu xanh lam gặp nhau, phát ra một tiếng nổ lớn.

Ngay sau đó, cả hai vừa chạm đến liền tách ra, đao thương cùng giơ lên, dùng tốc độ khiến người ta rối mắt, đối đầu với nhau.

Đao pháp của Ôn Nhất Hàng vô cùng mạnh mẽ, chém trái chém phải mang theo những tiếng rít, giống như cuồng phong vũ bão tập kích, hoàn toàn vây lấy Lục Hi ở bên trong.

Lục Hi cầm trường thương, chặn trái chặn phải, đôi khi sẽ tấn công vào những chỗ hiểm trên người Ôn Nhất Hàng.

Nhưng, Ôn Nhất Hàng có chiến giáp bảo vệ, hoàn toàn không đề phòng thế tấn công của Lục Hi, chỉ ra sức tấn công, chém xuống hết đao này đến đao khác.

Lục Hi có thuật cận chiến thần quan trên người, cùng không ngừng tìm tòi phát huy, võ kỹ của anh ngày càng thuần thục, người ngoài nhìn có vẻ nguy hiểm đáng sợ nhưng thực ra Lục Hi lại rất thành thạo.

Chỉ là từ khi xuất đạo, anh chưa từng gặp phải đối thủ võ kỹ thành thục như vậy, cảm thấy rất có hứng thú, vì vậy không ngừng đấu với Ôn Nhất Hàng.

Trong lúc ngăn cản, Lục Hi cũng nhân cơ hội tấn công Ôn Nhất Hàng, trường thương phá bỏ thế đao của Ôn Nhất Hàng, đâm vào chiến giáp của ông ta, nhưng giống như trâu đất xuống biển, sức mạnh cứ như vậy mà tan biến, Lục Hi cũng âm thầm tán thưởng.

Lúc này, những người đứng trên đê đập đều nhìn chăm chú, chỉ thấy thế đao của Ôn Nhất Hàng như cuồng phong vũ bão, Lục Hi chỉ có sức chống đỡ, thỉnh thoảng đánh trả.

Tuy nhiên, Ôn Nhất Hàng không hề phòng bị, mặc cho binh khí của Lục Thiên Hành tấn công trên người ông ta, ông ta vẫn bình an vô sự.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, bản lĩnh của Ôn Nhất Hàng quả thực lợi hại, cùng là tông sư, ông ta cao hơn Lục Thiên Hành không chỉ có một chút, nếu cứ tiếp tục như vậy, Lục Thiên Hành chỉ có thể bị đao pháp như cuồng phong vũ bão này phân xác.

Nhưng, Ôn Nhất Hàng càng đánh càng sợ hãi, dưới thế tấn công của ông ta, Lục Thiên Hành chặn trái chặn phải, khó mà duy trì được.

Song, mỗi một đao ông ta chém ra, đối phương đều có thể chặn lại trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bản thân hoàn toàn không thể phá vỡ được phòng ngự của cậu ta, cậu ta nhìn có vẻ bấp bênh, nhưng thực tế thì lại vững như thành vàng hào nóng.

Không chỉ vậy, Lục Thiên Hành đôi khi còn có thể phá vỡ thế đao của ông ta, tấn công vào cơ thể ông ta, nếu không phải có chiến giáp do hồn phách tinh thần của nước tạo thành thì ông ta đã bị đánh bại từ lâu rồi.

Chẳng mấy chốc, hai người đã chiến đấu kịch liệt hơn nửa giờ, Lục Hi vẫn là bộ dạng bấp bênh, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ không thể chống đỡ được nữa, bị chém thành nhiều phần nhỏ.

Nhưng anh vẫn cố chống đỡ, hơn nữa, dường như còn có thể chống đỡ được.

Ôn Nhất Hàng thấy vậy, vốn đã có chút cáu kỉnh, chỉ nghe thấy ông ta quát to một tiếng, trên hồ Tây liền hiện lên rất nhiều sương mù, đồng thời lao nhanh về phía ông ta.

Mọi người nhìn thấy cảnh này, lại là một trận kinh ngạc.

Chỉ thấy những nước sương này dính lên người ông ta, cơ thể Ôn Nhất Hàng đột nhiên bay vút lên, trở thành một người khổng lồ cao hơn hai mét.

Lúc này, cơ thể ông ta được bao quanh bởi một tầng ánh sáng nước màu xanh lam, lưỡi đao của trường đao cũng trở nên xanh biếc như biển sâu, sức mạnh của Ôn Nhất Hàng lại tăng lên, thế đao của ông ta càng thêm hung tợn, mọi người chỉ nhìn thấy những ảo ảnh vây lấy Lục Thiên Hành xoay vòng quanh với tốc độ cực nhanh, mà đao trong tay ông ta dường như đã hóa thành hàng trăm chiếc, đồng thời chém xuống Lục Hi.

Lúc này, tất cả mọi người đều hiện lên vẻ hưng phấn, đao pháp của Ôn Nhất Hàng đã có uy lực không gì cản nổi, chỉ sợ là tông sư bình thường thì khó có thể trụ được nửa giờ dưới tay ông ta, Lục Thiên Hành này đã được coi là rất lợi hại rồi.

Tuy nhiên, anh ta có lợi hại như nào, dưới sức mạnh như này của Ôn Nhất Hàng chắc chắn sẽ thua, hơn nữa với thế tấn công cuồng bạo như hiện tại của Ôn Nhất Hàng, Lục Thiên Hành một khi không chống đỡ được nữa, e rằng chỉ có thể bị loạn đao phân xác, rất khó có thể giữ được mạng sống.

Mà đúng vào lúc này, ngọn lửa trên người Lục Hi đã biến thành màu vàng sẫm, trên trường thương cũng bùng cháy ngọn lửa màu vàng sẫm, tiếp tục đấu cùng Ôn Nhất Hàng.

Mọi người nhìn thấy Lục Hi lại có thể tăng thêm sức mạnh, bọn họ cũng vô cùng tán thưởng, tuy nhiên so với Ôn Nhất Hàng thì vẫn còn kém xa, chỉ có sức mạnh phòng ngự, không có sức mạnh đánh trả.

Tất cả mọi người đều lắc đầu thở dài, một tông sư dũng mãnh như vậy sắp biến mất, thực sự đáng tiếc.

Nhưng, ai bảo anh ta đắc tội với nhà họ Ôn, cơ nghiệp hàng trăm năm của nhà họ Ôn không phải là giả, với thực lực mà Ôn Nhất Hàng thể hiện ra đủ để chứng minh tất cả.

Mà lúc này, chỉ có Lâm Tiêu khóe miệng hàm chứa nụ cười giễu cợt, khinh bỉ nhìn đám người xung quanh đang bàn luận, cậu Lục sẽ bị Ôn Nhất Hàng đánh bại, chuyện nực cười, Lâm Tiêu là người biết rất rõ thực lực của Lục Hi, biết Lục Hi cho đến hiện tại vẫn chưa thể hiện ra thực lực thật sự, đám người này e rằng sắp phải trợn tròn mắt rồi.

Mà lúc này, trận chiến vẫn tiếp tục diễn ra, Ôn Nhất Hàng càng lúc càng sợ hãi, Lục Thiên Hành này không dễ đánh bại, dù ông ta có tấn công ngang tàng đến đâu, cậu ta vẫn có thể hóa giải.

Hơn nữa, võ kỹ của Lục Thiên Hành cho ông ta cảm giác kinh hoàng khiếp sợ, góc độ xuất chiêu không thể tưởng tượng nổi, sử dụng sức mạnh quá mức tuyệt diệu, tất cả đều khiến ông ta phải kinh hãi.

Ông ta đã nghiên cứu võ thuật hàng mấy chục năm, về võ thuật tự tin khoe khoang không ai trên thế giới này là đối thủ của ông ta ngoại trừ đại tông sư Thiên Diệu, nhưng võ kỹ của Lục Thiên Hành khiến ông ta phải kinh hoàng, vô cùng bội phục.

Lúc này, trận chiến giữa hai người đã kéo dài hơn một giờ, vẻ mặt Ôn Nhất Hàng ngưng trọng.
Chương 462: Thủy Long Bộc

Theo ông ta thấy, nếu mặc kệ Lục Thiên Hành tiếp tục tu hành, tương lai, ông ta sẽ không phải là đối thủ, cả Hoa Hạ có lẽ chỉ có đại tông sư Thiên Diệu mới có thể đấu với cậu ta.

Có điều, hiện tại vẫn tốt, bản thân vẫn có khả năng giết cậu ta, nhất định phải loại bỏ tai họa này trong hôm nay.

Nhà họ Ôn vốn đã có mối thâm thù với cậu ta, nếu để cậu ta phát triển, về sau gặp xui xẻo chính là nhà họ Ôn.

Nghĩ đến đây, thế tấn công của Ôn Nhất Hàng lại chặt chẽ hơn mấy phần.

Mà lúc này, Lục Hi điên cuồng tấn công, trường thương trong tay như giao long xuất hải bắn về phía Ôn Nhất Hàng như thác nước.

Lúc này, thuật cận chiến thần quan của Lục Hi rốt cuộc cũng thể hiện ra một chút, thế tấn công táo bạo dũng mãnh, lập tức áp chế thế tấn công như cuồng phong vũ bão của Ôn Nhất Hàng.

Trong nháy mắt, Ôn Nhất Hàng lập tức cảm thấy áp lực tăng lên rất nhiều, trong lòng ông ta kinh hãi.

Chẳng lẽ vừa rồi cậu ta chưa đấu hết sức mình?

Tuy nhiên, lúc này Lục Hi đã không cho ông ta thời gian suy nghĩ nữa, trong trận đấu võ kỹ này, Lục Hi dần dần tìm thấy cảm giác, uy lực của thuật cận chiến thần quan cuối cùng cũng được anh thể hiện ra.

Lúc này Lục Hi cảm thấy toàn thân khoan khoái, trường thương vung vẩy trong tay giống như chong chóng, mũi thương rơi về phía Ôn Nhất Hàng như mưa.

Lúc này thế tấn công của Ôn Nhất Hàng chuyển thành thế phòng ngự.

Không phải ông ta không muốn tấn công, mà là thế tấn công của Lục Hi quá mạnh, trường đao của ông ta hoàn toàn không thể xuyên qua được.

Mà lúc này, sự thay đổi đột ngột đó khiến tất cả mọi người đều trơ như phỗng, vẻ mặt ngớ ra.

Vừa rồi Lục Thiên Hành có vẻ bấp bênh, sao trong nháy mắt, anh ta lấy đâu ra sức mạnh, mạnh mẽ ép Ôn Nhất Hàng lui bước, việc này rốt cuộc là sao?

Lúc này, người nhà họ Ôn vốn vẫn luôn mang theo vẻ tươi cười rạng rỡ, đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Bọn họ chưa bao giờ nghĩ gia chủ sẽ có khả năng thất bại, nhưng tình hình trước mắt dường như không còn lạc quan, trong lòng bọn họ cũng thấp thỏm không yên.

Nếu gia chủ thất bại, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, thanh danh nhà họ Ôn sẽ tụt dốc không phanh, mà bọn họ sau này cũng không còn ngóc đầu lên làm người được nữa.

Lúc này, sắc mặt của Ôn Nhất Hàng thay đổi rõ rệt, võ kỹ của Lục Hi đã vượt quá sức tưởng tượng của ông ta, hơn nữa chân khí của anh lại hùng hậu đến mức như này, có thể chống đỡ được toàn lực chiến đấu của ông ta trong thời gian dài như vậy.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, người thua cuộc chính là ông ta.

Không, ông ta tuyệt đối không cho phép việc đó xảy ra.

Lúc này, chỉ thấy ông ta hét lớn một tiếng, trên trường đao phát ra ánh sáng màu xanh lam, như đoạt hồn người khác, ông ta dùng hết sức chém về phía Lục Hi.

Một đao này, với tốc độ cực cao, chém lìa không khí mang theo tiếng rít khiến người ta kinh hãi, chém xuống đầu Lục Hi.

Lục Hi thuận tay nhấc thương chặn lại, hai người đều trượt về phía sau hàng chục mét, mới có thể đứng vững.

Đúng lúc này, Ôn Nhất Hàng đột nhiên thu lại đao chiến trong tay, thở hắt ra một hơi.

“Lục Thiên Hành, cậu quả thực rất mạnh, không hổ là người đánh bại tông sư, Ôn Nhất Hàng tôi thừa nhận, trong tông sư cậu cũng là một kẻ mạnh, có điều, cũng chỉ đến vậy mà thôi”.

Mọi người nghe thấy những điều này đều sửng sốt, lẽ nào Ôn Nhất Hàng còn tài năng khác, vẫn chưa thể hiện ra?

Đúng vào lúc này, chỉ thấy Ôn Nhất Hàng chắp hai tay trước ngực, quát lớn một tiếng

“Thủy Long Bộc!”

Chỉ thấy trong nháy mắt, toàn bộ mặt nước hồ Tây như sôi trào, mọi người đều kinh ngạc, Lục Hi lại nhìn cảnh này một cách vô cảm, giống như không có bất kỳ cảm giác gì.

Lúc này, cùng với một tiếng Thủy Long Bộc của Ôn Nhất Hàng vang lên, toàn bộ nước trong hồ Tây đột nhiên sôi trào, đồng thời, chỗ cách mấy chục mét phía sau ông ta, dần dần ngưng kết ra một con rồng nước.

Con rồng nước này không ngừng lớn lên, trong thời gian ngắn đã to hơn một trượng, dài bốn năm mươi trượng, mực nước hồ Tây đã giảm xuống đáng kể.

Lúc này, đầu rồng của con rồng nước hung dữ nhìn chằm chằm phía trước, cơ thể xoay tròn với tốc độ cực cao, mọi người đều cảm nhận được một tầng áp lực kinh người.

“Trời ơi, cái gì thế này?”

“Võ công của tông sư Ôn vậy mà đã đạt đến trình độ này, quả thật là kinh người”.

“Lợi hại lợi hại, không hổ là nhà họ Ôn, bản lĩnh này, là muốn nghịch thiên”.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Lục Hi giống như bị dọa cho ngây ngốc, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó.

Lúc này ngọn lửa chân khí trên người Ôn Nhất Hàng đã bốc cháy đến độ cao hơn mười mét, chỉ thấy râu tóc của ông ta đều giương lên, ông ta lại hét lớn một tiếng: “Giết!”

Cùng với tiếng gào thét điên cuồng của Ôn Nhất Hàng, con rồng nước phía sau ông ta đột nhiên lao nhanh đến bổ nhào về phía trước mặt Lục Hi.

Rồng nước tiến lên, một tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc như thác nước đổ xuống vang lên trên mặt hồ.

Lúc này, Ôn Nhất Hàng đã bay lên, đứng trên không cách mặt hồ mười mấy mét, ngọn lửa trên người cháy rần rần, khí thế dâng cao.

Khi rồng nước tiến lên, tiếng ầm ầm càng lúc càng lớn, nhìn rồng nước dài mấy chục trượng, một vài võ giả có tu vi thấp nhao nhao tránh né.

Con rồng nước này, chỉ riêng trọng lượng cũng phải mấy trăm tấn, cộng với chân khí cả đời của Ôn Nhất Hàng, sức mạnh của nó đủ để phá hủy một ngọn núi, cho dù chỉ bị dư âm còn lại quét đến, e rằng sẽ sợ hãi cả đời.

Trong nháy mắt, rồng nước vô cùng to lớn đã đến trước mặt Lục Hi, Lục Hi giống như hoàn toàn bị dọa sợ, sững sờ đứng ở nơi đó, không biết nên tránh đi như thế nào.

Lúc này, trên mặt Ôn Nhất Hàng hiện lên một nụ cười tàn nhẫn.

Thủy Long Bộc này là ông ta dùng sức mạnh của nước mà bản thân lĩnh ngộ được trong nhiều năm, tìm tòi nghiên cứu ra một tuyệt học, không chỉ có sức mạnh cực lớn, dưới sự chỉ huy của ông ta còn có khả năng khoá chặt kẻ địch, chạy trốn, không có tác dụng.

Từ lúc ông ta tìm tòi nghiên cứu ra Thủy Long Bộc này đây là lần đầu tiên biểu diễn trước mặt mọi người, ông ta cũng vô cùng tự tin, một chiêu này, tông sư bình thường không thể chống lại được.

Với tu vi của Lục Thiên Hành, không chết cũng phải bị thương nặng, đến lúc đó, bản thân chỉ cần tiến lên tặng thêm một đao là được.

“Lục Thiên Hành, cậu cũng xem là lợi hại, lại ép được tôi thể hiện ra tuyệt học, cậu cố gắng tận hưởng sức mạnh của Thủy Long Bộc đi”, Ôn Nhất Hàng quát to.
Chương 463: Thua rồi

Lúc này, mọi người thán phục trước sự dũng mãnh của Ôn Nhất Hàng, đồng thời cũng thương tiếc sâu sắc cho Lục Thiên Hành.

Một tông sư tân tiến lại có thể lật ngược đường cùng, ép Ôn Nhất Hàng liên tiếp lui về phía sau, suýt chút nữa thì chiến thắng.

Đáng tiếc, Ôn Nhất Hàng đã tiến vào cảnh giới tông sư, công lực của một tông sư lão luyện mấy chục năm thật sự là quỷ thần khó lường, trước sau gì Lục Hi vẫn khó tránh khỏi mất mạng.

Dưới Thủy Long Bộc này, không ai tin Lục Thiên Hành còn sống.

Lúc này, Thủy Long Bộc đã đến trước mặt Lục Hi, với tốc độ gần bằng tốc độ âm thanh, nó tàn nhẫn bao trùm Lục Hi.

Thủy Long cực lớn mang theo tiếng nổ ầm xuyên qua người Lục Hi, xông về con đê phía đối diện.

Người trên đê liền kinh hãi, bọn họ rối rít né tránh, trong nháy mắt chạy sạch không còn một ai.

Lúc này, nhìn thấy Thủy Long đâm vào đê, Ôn Nhất Hàng quát lớn một tiếng.

“Lên!”

Thủy Long bay lên giữa bầu trời đen, sau đó đột ngột nổ tung, tạo thành một trận mưa lớn như thác đổ, rơi xuống mặt Hồ Tây, tất cả mọi người bất ngờ không kịp phòng bị, toàn thân đều bị ướt.

Chỉ có những cao thủ tiên thiên trở lên mới kịp thời tạo ra chân khí bảo vệ tránh khỏi bị ướt.

Lúc này, Ôn Nhất Hàng đã chậm rãi hạ xuống mặt hồ, sẵn sàng nhận sự hoan hô của mọi người.

Đúng lúc đó, có người kinh hãi nói: “Hắn vẫn còn sống?”

Mọi người sửng sốt, chỉ thấy Lục Hi từ đâu chậm rãi hạ xuống mặt hồ, thoạt nhìn không phát hiện ra chút hao tổn nào.

“Cái này sao có thể chứ?”

Mọi người kinh hãi.

Còn trên mặt Ôn Nhất Hàng lại lộ ra vẻ không thể tin nổi, Thủy Long Bạo không có bất kỳ tác dụng gì, sao có thể chứ?

Đúng lúc đó, Lục Hi khẽ mỉm cười nói: “Lợi hại lợi hại, đã có dáng vẻ mấy phần thuật pháp rồi, trong võ đạo có thể làm được điều này cũng đủ kiêu ngạo đấy”.

Trên mặt Ôn Nhất Hàng kinh hoàng, Lục Thiên Hành quá mạnh, dưới Thủy Long Bạo của mình mà cũng không có chút tổn hao nào, cậu ta vẫn còn là người sao?

Đúng lúc đó, hai tay Lục Hi ôm trước ngực, anh nói: “Ông cũng chịu một phát của tôi đi”.

Nói xong, ngọn lửa màu vàng trên người anh chợt vọt lên cao mười mấy mét, một luồng uy áp khủng khiếp tản ra xung quanh, mọi người liền cảm thấy chấn động một trận.

Lúc này, trong vòng tay trống rỗng của anh lại đột nhiên xuất hiện một con Tiểu Long màu vàng.

“Thăng Long kích!”

Cùng với tiếng quát của Lục Hi, Tiểu Long màu vàng rời khỏi tay anh nhào về phía Ôn Nhất Hàng.

Con rồng này bay vọt lên nghênh đón, vừa rời khỏi tay đã lớn bằng thùng nước, dài mười mấy mét.

Lúc này, Ôn Nhất Hàng đã cảm thấy một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm, ông ta kinh hãi.

Ông ta vận lên chân khí cả đời, hình thành nên một tấm khiên trắng dày khoảng mấy mét ở trước mặt.

“Ầm!”

Thăng Long kích thoáng chốc đã chọc thủng phòng vệ của Ôn Nhất Hàng, sau đó đánh vào thân thể ông ta, cứ thế đưa ông ta chạy như điên hơn một trăm mét rồi mới biến mất không thấy.

Còn Ôn Nhất Hàng ngửa mặt ngã xuống hồ, ông ta dần dần chìm xuống.

“Gia chủ”.

Lúc này, mấy cao thủ tiên thiên nhà họ Ôn kinh hãi chạy nhanh về phía Ôn Nhất Hàng, vội vàng vớt ông ta lên.

Mặt Ôn Nhất Hàng đã như tờ giấy vàng, hơi thở mong manh.

Mấy cao thủ nhà họ Ôn vô cùng kinh hãi.

Lúc này, xung quanh yên tĩnh, còn Lục Hi đứng chắp tay trên mặt hồ, mặt không biểu cảm, giống như một kích vừa rồi nhỏ nhặt không đáng kể.

Một lát sau, rốt cuộc có người đã lên tiếng: “Ôn Nhất Hàng thất bại rồi”.

Một câu nói này khiến cho tất cả mọi người đều bừng tỉnh, bọn họ dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Lục Hi đang ở trên mặt hồ, giống như nhìn một con quái vật.

Quả thực Lục Hi khiến bọn họ quá kinh ngạc, Ôn Nhất Hàng sử dụng các loại thủ đoạn, chẳng những không làm anh bị thương, bản thân ông ta còn thiếu chút nữa mất mạng dưới Thăng Long kích của anh, quả thực khiến người ta nghe mà kinh hãi, thật không thể tin nổi.

Lúc này, Ôn Nhất Hàng dần tỉnh lại, ông ta nhìn mấy người đỡ mình rồi chậm rãi nhắm mắt lại: “Báo cho mọi người biết tôi thua rồi, đỡ tôi về”.

Giọng của Ôn Nhất Hàng lúc này tỏ ra vô cùng bất lực và yếu ớt, giống như một ông lão sắp gần đất xa trời.

“Vâng, gia chủ”.

Mọi người đáp lại, một người trong đó chậm rãi tiến lên hai bước, người đó chắp tay nói với mọi người: “Các vị, gia chủ tôi thua trận rồi, trận chiến này đã kết thúc, chúng tôi xin cáo từ”.

Nói xong, mấy người đỡ Ôn Nhất Hàng chậm rãi leo lên đê rời đi.

Ngay sau đó, tất cả mọi người của nhà họ Ôn đều bắt đầu rút lui, trong nháy mắt không còn một ai.

Lúc này, Lục Thiên Hành cũng bắt đầu lên bờ, anh đi lên đê, nhìn thấy mười mấy người khi nãy đang nơm nớp lo sợ nhìn mình, đặc biệt là người vừa tranh cãi với Lục Hi, lúc này sắc mặt hắn ta càng tái nhợt, hai chân run rẩy.

Lục Hi nhìn hắn ta, anh cười một tiếng rồi nói: “Sau này đừng nói chuyện kiêu ngạo như vậy, kết cục rất khó coi đấy, ha ha”.

Lục Hi cười lớn, đi mấy bước đã biến mất ngay trong tầm mắt của đám người.

Lúc này, tất cả mọi người trên đê anh nhìn tôi tôi nhìn anh, mặt đầy ngỡ ngàng.

Đến bây giờ, bọn họ vẫn không dám tin Lục Thiên Hành đánh bại Ôn Nhất Hàng, điều này khó mà có thể tưởng tượng nổi.

Đồng thời bọn họ cũng bị khiếp sợ sâu sắc với sức chiến đấu của Lục Thiên Hành, tông sư tân tiến với uy thế không gì sánh nổi này đạp lên lão tông sư Ôn Nhất Hàng, xuất hiện trước mắt người đời.

Bấy giờ, giữa không gian yên tĩnh, đột nhiên xuất hiện một tràng cười sảng khoái.

“Quá xuất sắc, lần này mình lại kiếm thêm một khoản rồi, đã quá đã quá’.

Mọi người mơ màng nhìn theo tiếng cười, người này chính là Lâm Tiêu, đồng nhân võ đạo Tây Bắc ông ta dẫn theo mặt cũng mang ý cười, nhìn cực kỳ hưng phấn.

Lúc này, mọi người mới nhớ ra mình đã cược Ôn Nhất Hàng thắng, lần này thì thua lỗ thảm rồi.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người mặt như đưa đám.

Trong số bọn họ có không ít người dốc hết toàn bộ tài sản cược Ôn Nhất Hàng thắng, lần này bọn họ phá sản chỉ trong chốc lát, tâm tư cũng muốn nhảy xuống hồ luôn rồi.
Chương 464: Lão tổ

Lúc này, Lâm Tiêu quát lớn một tiếng: “Đi, hôm nay tôi mời, mọi người cố gắng ăn uống một bữa thật ngon”.

“Ha ha, đương nhiên rồi, tông sư Lâm kiếm được mấy trăm triệu, chúng tôi sẽ không khách sáo đâu”.

Đám người võ đạo Tây Bắc cười lớn, bọn họ vây quanh Lâm Tiêu nghênh ngang rời đi.

Một giờ sau, tại Ôn trang.

Ôn Nhất Hàng mặt như giấy vàng ngồi ở phòng khách trong lầu chính của Ôn trang, bên cạnh ông ta có chín người đang đứng, bọn họ là lão đại chín phòng nhà họ Ôn.

Lúc này, mặt mũi lão đại của chín phòng đều rất nghiêm trọng.

Gia chủ chiến đấu thất bại, đây tuyệt đối không phải chuyện nhỏ, điều này đủ để chấn động Giang Chiết.

Sau này nhà họ Ôn bọn họ muốn xưng hùng xưng bá thống trị Giang Chiết, e rằng không còn khả năng nữa.

Những gia tộc kia về sau dù ngoài mặt cung kính, sau lưng e rằng cũng sẽ khinh thường, danh tiếng của nhà họ Ôn cũng sẽ rơi xuống ngàn trượng, phải nhanh chóng nghĩ cách bù đắp mới được.

Lúc này, Ôn Nhất Hàng hít sâu một hơi, cảm thấy ngực đau nhức một trận. Nhưng ông ta cố nhịn không biểu hiện ra, dù bị thương nhưng cũng không nghiêm trọng, đồng thời không bị thương đến gốc rễ, vẫn có thể khôi phục lại như cũ.

Nhưng bây giờ không phải lúc để suy nghĩ cái này, việc bây giờ ông ta cần phải làm chính là mau chóng nghĩ cách khôi phục uy danh cho nhà họ Ôn.

Ôn Nhất Hàng nhìn đám người, mặt bọn họ đều như đưa đám, mất hồn mất vía.

Ôn Nhất Hàng phẫn nộ quát: “Không phải tôi chỉ đánh nhau thua thôi sao, tôi còn chưa chết, lo lắng cái gì”.

Mọi người nghe xong, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Ôn Nhất Hàng hừ lạnh một tiếng, ông ta bắt đầu thầm suy tư, bây giờ cũng chỉ có mời lão tổ của nhà họ Ôn ra thôi.

Về mặt võ lực, quả thực ông ta không phải đối thủ của Lục Thiên Hành, nhưng Ôn Nhất Hàng cũng không đến mức kinh hoàng hoảng sợ.

Nhà họ Ôn có một lão tổ đã là cảnh giới Thánh Vực, người biết cảnh giới này cũng không có mấy ai, hoàn toàn vượt qua tông sư, sức mạnh đã đạt đến trình độ kinh khủng không thể tưởng tượng nổi.

Đây cũng là lá bài tẩy lớn nhất của nhà họ Ôn, bọn họ có thể không sợ bất kỳ ai, xưng bá Giang Chiết mấy trăm năm cũng nhờ lão tổ này đóng góp công sức lớn, dù Lục Thiên Hành có mạnh thế nào, ở trước mặt lão tổ cũng không là gì cả.

Chỉ có điều lão tổ đã ẩn tu không biết bao nhiêu năm, kinh động đến ông lão này cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Bởi vì nhà họ Ôn đã từng định ra gia pháp, chưa đến giây phút sinh tử tồn vong của gia tộc thì không được kinh động đến lão tổ. Một khi kinh động đến lão tổ thì chứng minh gia chủ bất tài, chính bản thân ông ta phải chịu trừng phạt.

Nhưng bây giờ Ôn Nhất Hàng đã không lo được nhiều như vậy, ông ta không thể nhìn nổi nhà họ Ôn bị người khác nhạo báng, trở thành trò cười cho người trong giang hồ.

Lúc này, Ôn Nhất Hàng nói: “Mấy người quay về trấn an các phòng, bảo bọn họ đừng suy nghĩ gì cả, tôi sẽ đến núi Thiên Đài mời lão tổ ra tay, chém chết Lục Thiên Hành, khôi phục lại uy danh nhà họ Ôn, để cho người đời biết được thực lực kinh khủng truyền thừa mấy trăm năm của nhà họ Ôn”.

Ôn Nhất Hàng tin rằng chỉ cần lão tổ xuất hiện thì sẽ khiến nhân gian kinh hãi, ngay cả ánh hào quang của gia tộc khác cũng sẽ bị nhà họ Ôn bao trùm.

Núi Thiên Đài.

Trên đỉnh núi Hoa Đỉnh cao nhất trong dãy núi Thiên Đài có một miếu thờ nhỏ tên là miếu Vô Danh.

Lúc này, trong sân nhỏ của miếu Vô Danh, một lão giả có chòm râu dài trắng như tuyết, người mặc áo xanh, ông ta đang chăm sóc một cây đào trong sân.

Cây đào này cao chừng hơn năm mét, tán lá xòe ra cũng phải bảy tám mét, thoạt nhìn có niên đại mấy trăm năm.

Điều kỳ lạ chính là cây đào vốn dĩ nở hoa vào mùa xuân tháng ba tháng tư, bây giờ mới tháng chín mùa thu, cây đào này đã nở hoa vô cùng rực rỡ.

Chỉ cây đào này thôi cũng đã tô điểm cho toàn bộ sân nhỏ, giống như bước vào chốn bồng lai tiên cảnh.

Còn lão giả áo xanh kia thoạt nhìn đã tám mươi chín mươi tuổi, lúc này ông ta đang khom người nhổ chùm cỏ dại dưới gốc đào.

Bỗng nhiên, lão giả khẽ thở dài, ném cỏ dại trong tay sang một bên, ông ta lắc đầu, sắc mặt dường như có chút không vui.

Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền đến đến một giọng nói.

“Ôn Nhất Hàng nhà họ Ôn cầu kiến lão tổ”.

Lão giả nhàn nhạt nói: “Vào đi”.

Lúc này hai cánh cửa gỗ vốn đóng chặt liền tự động mở ra, Ôn Nhất Hàng đi vào.

Ông ta vừa vào liền lập tức quỳ sụp xuống đất, dập đầu nói: “Ôn Nhất Hàng bái kiến lão tổ”.

“Đứng lên đi, lão giả quan sát cây đào rồi nói".

“Dạ”.

Ôn Nhất Hàng đáp lại một tiếng, lúc này mới dám đứng lên.

Ông ta đứng hồi lâu vẫn không thấy lão tổ đoái hoài gì đến mình, vì vậy ông ta cắn răng nói: “Lão tổ, nhà họ Ôn xảy ra chuyện rồi”.

“Ồ, vậy sao”.

Lão giả nhàn nhạt đáp lại, nhưng vẫn không liếc nhìn ông ta.

Ôn Nhất Hàng nhìn bóng lưng lão tổ, trên mặt ông ta hiện vẻ chần chừ, cuối cùng vẫn nói ra.

“Lão tổ, hôm trước tôi gặp phải một cuồng đồ tên Lục Thiên Hành, người này đã giết Ảnh Sát của chúng ta, anh ta chính là người một tay ông dạy dỗ, tôi bất đắc dĩ mới hẹn chiến với tên đó, nhưng không ngờ người này sức chiến đấu quá mạnh, nên tôi thua rồi”.

Ôn Nhất Hàng cúi đầu nói ra những lời này, ông ta cũng không dám nhìn lão tổ một cái.

Nhưng ông ta lại nghe thấy lão tổ nói: “Giết thì cũng giết rồi, thua cũng thua rồi, cái này có gì đâu, thế gian này không có trường sinh bất lão, cũng không có tướng quân lúc nào cũng chiến thắng. Có mỗi thế này mà đáng để ông chạy tới đây tìm tôi?”

Ôn Nhất Hàng sửng sốt, chuyện lớn thế này mà lão tổ lại nói quá ung dung, điều này khiến ông ta thật sự bất ngờ.

Ôn Nhất Hàng một hồi rồi lại nói.

“Lão tổ, chuyện này liên quan đến danh tiếng của nhà họ Ôn, tiểu tử cả gan mời lão tổ xuống núi chém giết tên này, khôi phục lại uy thế cho nhà họ Ôn chúng ta”.

Lúc này, lão tổ xoay người lại, nhìn Ôn Nhất Hàng rồi chậm rãi đáp.

“Tôi lớn tuổi rồi, ông lại còn bảo tôi đi đánh nhau với người ta. Sao ông có thể làm gia chủ được chứ? Nhà họ Ôn thật là đời này không bằng đời kia”.

“Cái này… lão tổ, lẽ nào ông định không quản sao?”, Ôn Nhất Hàng nghe xong liền nóng nảy.
Chương 465: “Tôi rất muốn nhìn xem ông vô tình thế nào”

Nhưng lão tổ lại nói: “Tôi thấy việc cậu Lục Thiên Hành đó làm cũng không tệ. Các người nên được dạy dỗ một chút. Xuống núi đi, chút chuyện cỏn con thế này mà cũng dám đến tìm tôi, các người càng ngày càng không có tiền đồ”.

Ôn Nhất Hàng nghe xong, mặt đầy ngạc nhiên, nhưng ông ta lại không có can đảm cãi lại ý lão tổ.

Cuối cùng ông ta chỉ có thể chán nản quỳ dập đầu xuống đất, cáo từ rời đi.

Sau khi Ôn Nhất Hàng đi, hai cánh cửa gỗ một lần nữa khép lại.

Lão tổ đứng dưới cây đào, ngước nhìn bầu trời xuyên qua tán hoa, không biết ông đang suy nghĩ gì, nhìn có chút say mê.

Còn lúc này, Lục Hi đang ở trong một khách sạn cùng ăn cơm với đám người Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu bao cả phòng tiệc của khách sạn này, bên trong có bốn mươi năm mươi người, tất cả đều là đồng đạo võ lâm Tây Bắc.

Trên mặt mọi người đều mang theo ý cười, họ liền tục mời rượu Lục Hi.

Nhưng Lục Hi chỉ uống hai ly chứ không uống thêm nữa, mọi người cũng không dám lỗ mãng.

Trên mặt Lâm Tiêu lại càng tràn đầy ý cười, lần này ông ta kiếm được mấy trăm triệu, vậy nên cực kỳ vui sướng.

Ăn bữa cơm này khoảng hơn một tiếng, khi thấy đã gần xong, Lục Hi đứng dậy nói.

“Các vị, hôm nay rất cảm ơn mọi người đã đến cổ vũ, vốn dĩ tôi nên ngồi với mọi người nhiều hơn. Nhưng bố mẹ tôi vẫn đang ở nhà chờ, về muộn cũng không tốt. Tôi xin phép cáo từ trước, mọi người cứ vui vẻ nhé”.

Mọi người nghe xong, liên tục nói không dám.

Lâm Tiêu cũng vội vàng đứng lên nói: “Cậu Lục vừa đoàn tụ với bố mẹ, nên ở cùng họ một chút, bọn tôi cũng không gấp, cậu Lục cứ tự nhiên”.

Lục Hi gật đầu, anh tạm biệt mọi người rồi rời đi.

Anh được Lâm Tiêu mời nên mới tới, khi đó anh đã gọi điện cho bố mẹ, nói rằng mình ra ngoài ăn với bạn.

Nhưng anh không thể ở quá muộn, ở lâu anh cũng sợ bố mẹ lo lắng.

Ra khỏi khách sạn, Lục Hi bắt xe về nhà.

Trên xe, điện thoại của anh reo lên, liếc nhìn là Hoắc Tư Duệ, anh liền nhấc máy. Hai người trò chuyện mười mấy phút rồi Lục Hi mới cúp điện thoại.

Hóa ra A Đóa sau khi trải qua mấy tháng huấn luyện, nay đã hoàn thành rồi, ngày mai cô ấy sẽ tham gia buổi tuyển chọn cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên ở Tây Kinh, chuẩn bị thông qua cuộc thi để ra mắt.

Cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên là cuộc thi của phía chính phủ Hoa Hạ, những người đứng top trong trận chung kết cuộc thi này về sau đều là ca sĩ có thành tích cao. Bây giờ Hoa Hạ có mười mấy ca sĩ thực lực giỏi đều xuất thân từ cuộc thi này, đây là một cuộc so tài chính thức và có quy mô lớn.

Lục Hi cũng khá tán đồng, A Đóa giống như viên minh châu bị bụi bao phủ, nhưng mình đã phát hiện ra cô ấy thì nhất định sẽ khiến cô ấy tỏa ra ánh hào quang. Một đời người dù làm cái gì, có thể có chút thành tựu thì cũng xem như sống không uổng phí rồi.

Cúp máy không bao lâu, xe taxi đã dừng lại trước cửa trang viên, Lục Hi trả tiền xuống xe.

Đúng lúc đó, Lục Hi phát hiện có một lão giả đứng ven đường đang lẳng lặng nhìn mình.

Lão giả mặt mũi gầy gò, để chòm râu dài trắng như tuyết, lão mặc đồ xanh đi tất trắng, lộ ra vẻ vô cùng lanh lợi.

Lục Hi liếc nhìn rồi đi về phía đình viện.

Lúc này, lão giả bước đến trước mặt Lục Hi, ông ta nhìn anh đầy hứng thú.

“Ông lão à, có chuyện gì không?”, Lục Hi cau mày hỏi.

Lão giả nhìn Lục Hi, trên mặt lộ ra ý cười, ông ta nói: “Không tệ không tệ, lợi hại lắm, ông già đây tự thấy không bằng”.

Nói xong câu này, lão giả đột ngột quay đầu rời đi khiến Lục Hi đầu óc mơ hồ.

Không thể hiểu nổi, anh lắc đầu rồi nhấn chuông cửa.

...

Hai ngày sau.

Hôm nay, lão đại Ôn Thế Hòa của đại phòng dẫn theo hai người đến trang viên lục phòng. Ông ta ở trong phòng lão đại lục phòng Ôn Thế Khiêm bàn bạc một hồi, sau đó bốn người liền đến trước ngôi nhà của Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn.

“Ôn Uyển, anh cả tìm em”, Ôn Thế Khiêm đứng ở cửa nói.

Không bao lâu, Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn đi ra, hai người hành lễ với đám người rồi nói: “Anh cả tới rồi, mời vào trong”.

Ông ta gật đầu, dẫn đám người vào nhà.

Bọn họ ngồi trong phòng khách, Ôn Uyển đưa trà nước lên. Lúc này, Lục Viễn Sơn hỏi: “Không biết anh cả đến đây có chuyện gì?”

Ôn Thế Hòa uống một hớp trà mang tính tượng trưng, sau đó nói.

“Viễn Sơn, Uyển à, các em cũng biết anh cả quản việc nội bộ trong gia tộc. Mấy ngày trước gia chủ có lệnh, bảo anh mau chóng tìm ngày tốt để Lục Hi đi tế tổ đổi họ, liệt vào gia phả. Anh thấy hôm nay chính là ngày tốt, chuyện này làm luôn hôm nay, thế nào?”

Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn nghe xong, mặt hai người đều cứng lại.

Một lát sau, Ôn Uyển nói: “Anh cả, không phải em không nể mặt anh, nhưng đứa nhỏ Lục Hi này tính khí khá ương ngạnh, chuyện này trì hoãn một chút được không?”

Nghe thấy lời này của Ôn Uyển, sắc mặt Ôn Thế Hòa liền trầm xuống.

Ôn Thế Khiêm nói với Ôn Uyển.

“Uyển à, gia tộc đang lúc rối ren, em nên lo nghĩ cho đại cục. Mấy ngày gần đây tính khí của gia chủ không tốt. Nếu làm trái với mệnh lệnh của ông ấy, e rằng lục phòng của chúng ta về sau sẽ sống không dễ dàng. Làm không tốt sợ là Lục Hi xảy ra chuyện đấy”.

Lục Viễn Sơn nghe vậy liền vỗ bàn nói: “Ai dám động đến Hi, giết trước rồi nói”.

“Đúng vậy, dám động vào Hi, tôi giết hai người trước đấy”, Ôn Uyển cũng đầy giận dữ.

Lúc này, Ôn Thế Hòa hừ lạnh một tiếng nói: “Các người phải biết đây là mệnh lệnh của gia chủ, không được phép cãi lại. Nếu các người cố tình không chịu, vậy đừng trách người làm anh cả này vô tình”, trong giọng nói của Ôn Thế Khiêm tràn đầy ý tứ uy hiếp.

Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn đồng thời nhìn về phía Ôn Thế Hòa và hai người sau lưng ông ta.

Đương nhiên họ biết hai người này, Ôn Thế Hòa đã là cao thủ cảnh giới tiên thiên, hai người này cũng đã là cảnh giới hậu thiên, xem ra đến có chuẩn bị.

Đúng lúc đó, một giọng nói lười biếng vang lên: “Tôi rất muốn nhìn xem ông vô tình thế nào”.

Lục Hi từ trong phòng chậm rãi đi ra, anh đứng trước mặt đám người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK