Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà lúc này, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lục Hi chậm rãi đi ra giữa, lạnh lùng nói với Khắc Tẩm Lạt Ma: “Anh cho rằng ở Trung Nguyên chúng tôi không có người, lấy một miếng ngọc bội làm chút thủ đoạn, liền biến thành pháp khí?”

Lúc này, Khắc Tẩm tức giận vỗ bàn đứng dậy nói: “Nói bậy bạ, đây là pháp khí chính cống, mày dám vu cáo hãm hại tao, cẩn thận tao sẽ phế mày”.

“Ha ha”.

Lục Hi khẽ cười, tiện tay cầm lấy ngọc bội trên bàn, tay phải khẽ lướt nhẹ qua bề mặt, lớp pháp lực bao phủ trên bề mặt ngọc bội lập tức bị anh lau sạch.

Cho dù Lục Hi không ra tay, lớp pháp lực này cũng sẽ không tồn tại được mấy ngày, bởi vì Khắc Tẩm không có khả năng khắc trận pháp. Về phần chữ khắc trên mặt ngọc bội, là do Khắc Tẩm tự mình dùng pháp lực khắc lên, nhìn có vẻ huyền bí nhưng thật ra không có tác dụng gì, hoàn toàn là lừa gạt người khác, bởi vì hắn ta căn bản không hiểu gì về trận pháp.

Lúc này, khi mọi người nhìn thấy ngọc bội đó đột nhiên không còn phát sáng nữa, đều kinh ngạc thốt lên.

Sắc mặt Ôn Tôn Nguyên lập tức trở nên khó coi.

Như vậy xem ra, thứ này quả thực là giả, cho dù ông ta không hiểu pháp khí, nhưng cũng biết năng lượng trên bề mặt pháp khí thật không thể xóa sạch, bằng không còn gọi gì là pháp khí.

Mà sắc mặt Khắc Tẩm hết đen lại trắng, cực kỳ khó coi.

Lúc này Lục Hi mới cười nói: “Thứ đồ bỏ đi này cũng dám mang ra giả làm pháp khí?”

Vừa nói, Lục Hi vừa ném ngọc bội xuống đất, chỉ nghe thấy một tiếng “leng keng”, ngọc bội đã bị vỡ thành mấy mảnh.

Vốn dĩ miếng ngọc bội này trị giá chục triệu, nhưng Lục Hi chính là muốn hắn ta trộm gà không được còn mất nắm gạo, nên đã cố tình đập vỡ nó.

Đám người lại lớn tiếng cảm thán, cho dù không phải là pháp khí thì miếng ngọc bội này cũng là ngọc cổ, cũng khá có giá trị, đập vỡ như vậy há chẳng phải đáng tiếc sao.

Lúc này, Khắc Tẩm đập bàn tức giận nói: “Thật to gan, dám làm hỏng pháp khí của tao, nếu hôm nay mày không đền cho tao, tao sẽ chém mày thành tám khúc”.

Khắc Tẩm nói xong, một sức mạnh đột nhiên bùng phát trong cơ thể hắn ta, giống như một con King Kong giận dữ, hung hăng trừng mắt nhìn Lục Hi.

Đây hẳn là đạo pháp Phật giáo Mật tông mà Khắc Tẩm tu hành, tức giận cũng uy thế kinh người.

Lục Hi không hề bị tác động, cười nhạt nói: “Sao nào, thẹn quá hóa giận?”

Anh sớm đã đoán được thầy tu người Phiên này sẽ hành động như vậy, vì vậy không chút ngạc nhiên.

Mà lúc này, Ôn Tôn Nguyên ở bên cạnh cũng đảo mắt, trầm giọng nói: “Tên nhãi được lắm, còn chưa phân biệt được thật giả, cậu đã đập nát, tôi thấy cậu chính là đến làm loạn, hôm nay, cậu đừng nghĩ đến việc rời đi”.

Thực ra, Ôn Tôn Nguyên đã biết thứ đồ này là giả, ông ta rất không muốn thừa nhận nhưng không có cách nào, sự thật đã bày ra trước mặt, rất nhiều người đang nhìn đến, mặc dù sẽ làm tổn hại đến thanh danh nhà họ Ôn, nhưng ông ta không thừa nhận cũng không được.

Nhưng, Lục Hi lại đập vỡ thứ đồ này, Khắc Tẩm tức giận, Ôn Tôn Nguyên lập tức trở mặt.

Bây giờ không có bằng chứng, chỉ cần khiến tên nhãi này nói lại, thanh danh nhà họ Ôn vẫn có thể vớt vát lại một chút.

Lục Hi sớm đã đoán được việc Khắc Tẩm thẹn quá hóa giận, nhưng Ôn Tôn Nguyên cũng nói như vậy, Lục Hi có chút thất vọng.

Ôn Tôn Nguyên nghĩ như thế nào, mọi người ngồi ở đây cũng biết rõ, ông ta là muốn vớt vát thể diện nhà họ Ôn, nói cho cùng, nhà họ Ôn đấu giá hàng giả, việc này truyền ra ngoài cũng chẳng hay ho gì.

Về việc ông ta làm khó dễ Lục Hi, tất cả mọi người đều không có ý kiến, cũng không có người đứng ra nói một lời công bằng.

Ai bảo anh là thủ hạ của Vương Bá Hổ, hơn nữa, ai lại vì một kẻ dưới mà đắc tội với nhà họ Ôn chứ.

Lúc này, Lục Hi mới chậm rãi nói với Ôn Tôn Nguyên: “Thật giả của thứ đồ này còn cần phải nói sao, tiếc cho nhà họ Ôn các ông, tự xưng là truyền thừa hàng trăm năm, căn cơ vững chắc, cái này cũng nhìn không ra?”

Nghe thấy những lời như vậy của Ôn Tôn Nguyên, Lục Hi cũng không khách khí nữa.

Ôn Tôn Nguyên lại lạnh lùng nói: “Tên nhãi, cậu quá ngạo mạn, nhà họ Ôn không đến lượt cậu nói vớ nói vẩn, đồ này cậu phải bồi thường, chưa từng có ai dám bôi nhọ thanh danh nhà họ Ôn”.

Lục Hi thở dài một tiếng, chậm rãi nói.

“Các người khiến tôi thật thất vọng, tôi vốn tưởng rằng, với bản lĩnh nhà họ Ôn hẳn là có thể dũng cảm thừa nhận sai sót, như vậy mới là bản lĩnh mà một đại gia tộc nên có, nhưng ông lại muốn đẩy trách nhiệm lên đầu tôi, dùng cái này để bảo vệ thanh danh nhà họ Ôn, cách làm này không phải là có chút bỉ ổi sao?”

“Láo xược, cậu là cái thá gì, dám nói chuyện với tôi như vậy, cậu không có tư cách nhận xét nhà họ Ôn, hôm nay nếu không giải thích rõ ràng, cậu đừng nghĩ có thể sống mà rời khỏi đây”.

Vẻ mặt Ôn Tôn Nguyên tức giận, lời nói của Lục Hi, từng câu từng chữ đâm vào tim khiến ông ta không thể chịu đựng nổi.

Nhưng việc đã đến nước này, không cho phép ông ta chùn bước, hôm nay nhất định phải dạy cho tên này một bài học, cho cậu ta thừa nhận là cậu ta nhìn nhầm, nếu không thì, sẽ trực tiếp xử lý cậu ta.

Mà lúc này, chỉ thấy Khắc Tẩm đứng lên, nói với Lục Hi: “Thằng nhãi, mày đã đập vỡ pháp khí của tao, còn ngạo mạn như vậy, tao cũng không thể không ra tay”.

Nói xong, chỉ thấy Khắc Tẩm nhún người, nhảy ra thủy tạ, đứng trên mặt nước nói: “Thằng nhãi xuống đi”.

Trước sự thách thức của Khắc Tẩm, tất cả mọi người đều im lặng, sự việc liên quan đến thể diện của nhà họ Ôn, không cho phép bọn họ được tỏ thái độ của mình.

Lúc này Vương Bá Hổ cũng im lặng không lên tiếng, sự việc đã vượt quá dự liệu.

Mặc dù gã kiêu ngạo nhưng cũng không phải tên ngốc, nhà họ Ôn có căn cơ vững chắc, không dễ đắc tội, hơn nữa Lục Hi và gã chỉ là vừa quen biết, không có giao hảo, gã không thể vì Lục Hi mà đi đắc tội với nhà họ Ôn.

Lúc này, chỉ có Nhan Phi Hoa đứng lên, lớn tiếng nói: “Các người đều bị mù rồi sao? Tôi là đàn bà con gái, cũng nhìn ra thứ đồ đó là giả, các người như này là giả bộ không nhìn thấy sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK