Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 493: Bắt đầu chiến đấu

“A, ta ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, giống con bò sát nhỏ ngày xưa chạy trốn khỏi ta. Không ngờ ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta nữa đấy. Donbakara ta đây cực kỳ bội phục dũng khí của ngươi. Và ngươi nữa, loài bò sát hèn mọn, ngươi tưởng rằng bản thân học được chút sức mạnh liền có thể khiêu khích ngọn lửa Donbakara vĩ tại là ta hay sao? Ngươi là đồ ngu xuẩn cỡ nào chứ hả? Tuy rằng ngươi mạnh đấy, nhưng ngọn lửa vĩ đại như ta đây vẫn đồng ý ban thưởng cho ngươi một hơi thở của rồng, để ngươi biết Donbakara vĩ đại không cho phép ai khiêu khích uy nghiêm của ta”.

Donbakara rung đùi đắc ý nói.

Lục Hi nghe vậy thì khẽ ho hai tiếng: “Này, Donbakara, mày vẫn thích nói xàm như trước nhỉ”.

Donbakara ngẩng đầu lên, rõ ràng là không hiểu Lục Hi “nói xàm” là thế nào, nó nói lại: “Loài bò sát hèn mọn, ngươi đang nói gì vậy?”

Lục Hi lắc đầu nói: “Tao đang khen mày đó, Donbakara vĩ đại”.

Donbakara nghe vậy thì bật cười ha ha: “Loài bò sát hèn mọn kia, mặc dù ngươi biết sự lợi hại của ngọn lửa Donbakara vĩ đại, nhưng cũng không thể tránh khỏi sự trừng phạt ta ban cho ngươi đâu, chuẩn bị nhận lễ rửa tội của long viêm đi!”

Lục Hi cũng cạn lời. Con Donbakara này tuy rằng mạnh mẽ nhưng trí thông minh lại khác hẳn người thường, mà lại cực kỳ tự luyến nữa, nói xàm khiến người ta phát mệt.

Nhưng đúng lúc này, chỉ thấy Donbakara đột nhiên ngẩng cái cổ dài ra sau, rồi há cái mồm to như bồn máu, phun một hơi thở của rồng cực nóng về phía Lục Hi.

Mà Lục Hi chỉ cách Donbakara có hơn 10 mét, như không kịp phản ứng, bị hơi thở của rồng phun trúng mặt.

Lúc này, Burns ở trên phi cơ sợ hãi vô cùng. Ông ta đã suýt thì toi mạng dưới hơi thở của rồng này, mắt thấy Lục Hi bị phun chính diện, ông ta sợ chết kiếp.

“Chuẩn bị tên lửa AIM-9 Sidewinder, sẵn sàng công kích”.

Burns vừa ra lệnh xong, hai nhân viên điều khiển lập tức mở nút bắn tên lửa ra, sẵn sàng tấn công.

Nhưng đúng lúc này, hơi thở của rồng che trời lấp đất kia tiêu tan, chỉ thấy Lục Hi vẫn bình yên vô sự, quanh người là một ngọn lửa màu ám kim, thoạt nhìn không hề bị thương gì cả.

Mọi người trên phi cơ đều thở dài nhẹ nhõm, nếu Lục Hi không phải đối thủ của Donbakara thì cho dù bọn họ có phi cơ cũng chẳng trốn được con Donbakara này công kích ấy chứ, toàn bộ phải chôn xác ở đây.

Mà lúc này, Donbakara thấy Lục Hi vẫn bình yên vô sự, tức khắc phẫn nộ nói: “Loài bò sát kia, xem ra ngươi có chút bản lĩnh đấy. Nhưng ngươi cho rằng như vậy là thoát nạn sao? Ngươi quá ngây thơ rồi đấy!”

“Donbakara à, nếu mày không chơi mạnh hơn nữa thì e là sẽ chẳng làm được gì tao đâu”.

Lục Hi nói xong, ngưng tụ ra một cây trường thương, nhìn chằm chằm Donbakara.

“Không ngờ ngươi còn dám thi triển ra thứ sức mạnh nực cười của mình trước mặt ngọn lửa vĩ đại cơ đấy, thật là buồn cười đến cực điểm”, chỉ thấy Donbakara nhìn trường thương rồi ngạo mạn nói với Lục Hi.

Lục Hi cười khẩy: “Ai mạnh ai yếu, phải đánh nhau thì mới biết được, chỉ giỏi nói khoác, mày tưởng mày là võ sĩ Conor McGregor chắc”.

Nói xong, Lục Hi không dong dài nữa, mà phóng thương về phía Donbakara. Mũi thương bốc lên một ngọn lửa màu vàng kim, mang theo uy thế không gì sánh được, hung hăng đâm về phía cổ nó.

Donbakara thấy vậy, gào lên một tiếng, trên người nó đột nhiên xuất hiện một tầng áo giáp dung nham, giữa khe hở của áo còn có dung nham chảy ra.

Một thương của Lục Hi đâm vào cái cổ của Donbakara, chỉ nghe thấy “rầm” một tiếng, Lục Hi bị một luồng sức mạnh to lớn đẩy ra, mà chỗ cổ của Donbakara chỉ rớt xuống mấy khối giáp dung nham.

Lục Hi đứng giữa không trung, nhíu mày nhìn Donbakara.

Donbakara này đúng là mạnh mẽ phi phàm, cho dù anh không dùng toàn lực, nhưng lực phòng ngự của Donbakara vẫn rất kinh người, một đòn của anh lại không hề làm nó bị thương.

Đúng lúc này, Donbakara cười lớn: “Loài bò sát hèn mọn, ngươi cho rằng chỉ bằng chút sức lực đáng thương đó của ngươi mà cũng có thể làm ngọn lửa Donbakara vĩ đại này bị đau hay sao? Thật buồn cười, hãy nếm thử sự lợi hại của ta đi”.

Ngay sau đó, Donbakara há miệng ra, phảng phất như đang niệm chú, mà trên đỉnh đầu nó thì bắt đầu hình thành một quả cầu dung nham khủng bố.

Lục Hi chau mày, anh cảm nhận được quả cầu kia ẩn chứa một luồng sức mạnh cực khủng bố, hơn nữa còn đang không ngừng gia tăng. Con Donbakara này thật sự rất mạnh.

Mà mọi người ở trên phi cơ càng là kinh hồn bạt vía, con Donbakara này có thực lực kinh người, không ngờ còn biết ma pháp trong truyền thuyết, quả thực là quá khủng bố.

Mà lúc này, quả cầu đã thành hình, to khoảng 10 mét đường kính, bên ngoài là dung nham chảy, bên trong là sức mạnh bộc phát mạnh mẽ, có thể sánh bằng đạn tên lửa cỡ lớn.

Lúc này, Donbakara gào lên một tiếng, quả cầu lửa khổng lồ xông về phía Lục Hi.

Đám người Burns đã sợ muốn chết, bọn họ yếu hơn Lục Hi quá nhiều nên càng cảm nhận được sức mạnh khủng bố trong này. Họ biết rõ bản thân tuyệt đối không đỡ nổi kích này, cho nên vô cùng lo lắng.

Lục Hi thấy quả cầu mang theo dung nham, kéo theo cái đuôi như sao băng đang xông về phía mình thì chau mày, bảo sao mà Donbakara tự luyến như thế.

Donbakara không những có thể chất mạnh mẽ được trời ưu ái, sống trong núi lửa lại lĩnh ngộ được kỹ năng áo giáp dung nhan mạnh mẽ như thế, càng sở hữu ma pháp, đúng là đáng để kiêu ngạo.
Chương 494: Không gian kỳ lạ

Nhưng Lục Hi gặp nhiều điều thần kỳ, lại có con rồng già kia ở sau lưng, không phải chỉ có chút sức mạnh đó.

Thấy quả cầu lửa bắn tới, Lục Hi biết nó có năng lực đuổi theo nên không hề tránh né mà hét lớn lên, chỉ thấy ngọn lửa ám kim trên người anh bỗng nhiên lớn lên.

Cây thương dài trong tay cũng bốc cháy lên ngọn lửa ám kim, bay phấp phới, chỉ thấy anh và cây thương trong nháy mắt hợp lại làm một, xông về phía quả cầu dung nham.

Donbakara thấy vậy thì cười lớn, khiến linh hồn tất cả mọi người phải run rẩy.

Mà lúc này, khi Lục Hi đụng vào quả cầu, chỉ nghe thấy một âm thanh nổ tung đinh tai nhức óc. Quả cầu nổ tung, không trung dấy lên một đám mây nấm.

Mọi người trong phi cơ ngơ ngác nhìn đám mây nấm đó, cả người dại da, đây gần như là đạn hạt nhân cỡ nhỏ nổ rồi, Lục Hi liệu có thể sống sót được không?

Tất cả nhìn cảnh này, lo lắng không thôi.

Thật lâu sau, mây nấm mới tan đi, mà Lục Hi đứng ở trung tâm vụ nổ, ngọn lửa màu ám kim quanh người đung đưa không ngừng, tuy rằng nhìn có chút suy yếu nhưng vẫn không tổn hại gì.

Giờ phút này, mọi người trên phi cơ tức khắc hoan hô một trận, vỗ tay cho Lục Hi.

Mà Donbakara trừng lớn đôi mắt như đèn lồng, không dám tin, quát Lục Hi: “Chuyện này là không thể”.

“Không gì là không thể”.

Lục Hi hít một hơi thật sâu, nói.

Ban nãy, vì để đỡ được đòn này của Donbakara, anh đã nâng sức mạnh cự long, pháp lực và sức mạnh bản thân lên cao nhất, chống đỡ quả cầu dung nham này.

Toàn lực ứng phó quả cầu dung nham cực lớn này, Lục Hi cũng không hề dễ chịu.

Nhưng sau mấy hơi thở, long tinh trong người điên cuồng vận chuyển, lại bộc phát ra một sức mạnh khác. Chỉ thấy thương dài trong tay anh bỗng nhiên duỗi dài ra trăm mét, thân thương phình to ra đến hơn một mét.

Lục Hi cầm lấy vũ khí to lớn này, cười nói với Donbakara: “Ngọn lửa vĩ đại, giờ đến lượt tao nhé”.

Lục Hi nói, giơ cao cây thương trong tay, quét sang ngang một cái, rồi phi về phía Donbakara.

Donbakara cảm nhận được uy lực của cây thương, miệng lẩm bẩm một mớ tiếng rồng, phạm vi trăm mét xung quanh bỗng nhiên dao động.

Mà Lục Hi đang ném thương bỗng nhiên bị mất trọng lực, cả người ngã xuống.

Donbakara cũng lại cười to, vung đôi cánh đuổi theo bóng dáng Lục Hi đang rơi xuống, phun vô số hơi thở của rồng vào người anh.

Mà Lục Hi ở giữa không trung luống cuống tay chân, không ngừng rơi xuống, lại còn chịu công kích từ hơi thở của rồng.

Không gian này đã mất đi trọng lực, sức mạnh không thể thi triển ra. Khi Lục Hi muốn nâng tay trái lên thì chân phải lại chuyển động, muốn nâng chân phải thì lại chuyển tay trái.

Mà cầu thang sức mạnh anh tùy ý ngưng tụ ra cũng không thể hoàn thành, sức mạnh trong người mà trào ra cơ thể thì sẽ lập tức tiêu tan, hoàn toàn không ngưng tụ được.

Lục Hi ngã lộn nhào, quơ chân múa tay rơi xuống, mà Donbakara cũng chặt chẽ đuổi theo sau, phun hơi thở của rồng liên tục vào người anh, thỉnh thoảng lại cười khành khạch.

Lúc này, đám Burns kinh hãi tột độ, hoảng loạn nhìn phía trước, không biết nên làm sao.

Cứ như thế, Lục Hi vừa rơi vừa bị hơi thở của rồng cực nóng phun vào, rồi ngã “rầm” xuống đất.

Mà Donbakara cũng theo sát ngay đó, liên tục phun hơi thở của rồng vào người Lục Hi, sau đó hai móng vuốt có lực của nó hung hăng cào cấu người của Lục Hi.

Donbakara đắc ý cười nói.

“Thứ hèn mọn kia, ở trước mặt ngọn lửa Donbakara vĩ đại thì bất cứ sinh vật gì cũng sẽ bị xé thành mảnh nhỏ hết. Chút sức lực nhỏ bé này của ngươi còn chưa đủ để gãi ngứa cho ta đâu, thứ không biết tự lượng sức mình”.

Donbakara kéo lê thân thể bị xé rách của Lục Hi, đắc ý kêu gào.

Đám Burns thì tái mét mặt mày, Vân Khả Thiên đứng dậy, giận dữ hét lên với Burns: “Mau nghĩ cách đi, còn thất thần làm cái gì?”

Burns chau mày, lập tức nói: “Phóng tên lửa đi”.

Nhân viên điều khiển nghe xong, lập tức thao tác, tháo chốt an toàn màu đỏ, chỉ nghe tiếng nổ vang lên ầm ầm, hai trực thanh phóng ra hai quả tên lửa AIM-9 Sidewinder, gào thét tấn công Donbakara.

Bọn họ chỉ cách chiến trường có một dặm, tên lửa trong nháy mắt đã đến trước mặt Donbakara.

Lúc này, Donbakara đột nhiên ngẩng đầu, há mồm phun ra một hơi thở của rồng.

Một ngọn lửa cháy lập tức xông về bốn quả tên lửa.

Bốn quả tên lửa còn không kiên trì nổi ba giây đã biến thành nước thép, sau đó bốc hơi.

“Đây…”

Mọi người thấy tên lửa không có hiệu lực, đều kinh hãi khôn xiết.

Mà lúc này, giọng nói của Donbakara vang lên trong đầu bọn họ.
Chương 495: Một trận ác chiến

“Đám bò sát hèn mọn các ngươi, chờ ngọn lửa vĩ đại ăn xong tên ngông cuồng này thì sẽ ném các ngươi vào dung nham địa ngục, đây là kết cục của việc dám khinh nhờn ngọn lửa vĩ đại”.

Nghe Donbakara nói vậy, tất cả đều tái mét mặt mày. Mọi người thấy Donbakara ném Lục Hi vào miệng, dùng bộ răng khủng bố không đều của mình cắn vào người anh.

Hơn nữa, hai cánh tay ngắn cũn của nó bắt lấy hai chân của Lục Hi, kéo đi kéo lại, giống như đang chơi đất nặn, hưởng thụ một bữa tiệc mỹ vị vậy.

Giờ phút này, Vân Khả Thiên hoảng loạn nói: “Mau nghĩ cách đi, anh Lục sắp chết rồi, dkm mau nghĩ cách đi”.

Vân Khả Thiên thấy tình hình như thế, điên cuồng hét với Burns, cũng hoàn toàn không sợ rằng Burns có thể tát chết mình trong nháy mắt.

Lúc này, Burns chau mày, suy nghĩ không ngừng, sau đó cắn răng nói với tai nghe: “Các vị trong gia tộc Antonio, đây là lúc hiến thân cho chủ nhân của chúng ta rồi, mọi người hãy chiến đấu đi”.

Burns nói xong, gỡ tai nghe xuống, thả người khỏi phi cơ, sau đó đôi cánh ác quỷ lập tức mở ra, bay về phía Donbakara.

Burns biết, với thực lực của mình thì cho dù xông lên cũng sẽ hóa thành tro tàn ngay lập tức, nhưng ông ta làm vậy chỉ để hoàn thành lời thề của bản thân. Chủ nhân gặp nạn, họ đương nhiên phải xông lên.

Donbakara có năng lưc khủng bố, Burns không hề tổ chức đội hình tấn công nào cả, mọi người tự chiến đấu, vì chủ nhân, chết trận quang vinh cũng được.

Lúc này, bảy chấp sự của gia tộc Antonio sôi nổi nhảy khỏi phi cơ, rơi xuống một cái hố lớn, gào lên một tiếng, hóa thành bảy con huyết lang khổng lồ chạy như điên về phía Donbakara.

Lúc này, Burns đã tới đầu tiên. Ông ta cách Donbakara không xa, chỉ thấy ông ta gào lên, tăng sức mạnh đến cực hạn, móng tay biến lớn và dài ra, xung quanh là một ngọn lửa màu đỏ tươi bay phấp phới, giống như mười thanh kiếm sắc xé rách không khí. Ông ta gầm lên một tiếng, chộp về phía cổ Donbakara.

Mà Donbakara cũng chỉ khinh bỉ nhìn Burns một cái, sau đó phun ra một hơi thở của rồng.

Burns nhìn hơi thở của rồng bay thẳng vào người mình, không tránh không né, chỉ hét lên một tiếng, cả người dâng lên một ngọn lửa đỏ hừng hực, đôi móng tay kia vẫn quét về phía Donbakara.

Hơi thở của rồng phun trung Burns, mà móng vuốt của ông ta cũng xẹt qua cổ Donbakara, tạo ra tiếng ma sát ghê người.

Burns ngửa mặt lên trời, rơi xuống đất, ngọn lửa quanh thân đã tắt, quần áo bị thiêu rụi, cánh ác quỷ cũng thủng lỗ chỗ, rách mướp vô cùng.

Dưới một kích toàn lực của Burns, phần cổ của Donbakara chỉ rớt có vài miếng giáp, không hề thương tổn chút nào.

Lúc này, Donbakara cười lớn, nói: “Loài bò sát hèn mọn, hai trăm năm qua đi mà cũng chẳng tiến bộ hơn bao nhiêu, thế mà còn dám đi lên chịu chết, ngọn lửa ta đây thực sự rất phục dũng khí của ngươi”.

Lúc này, bảy chấp sự hóa thành huyết lang to như con trâu cũng đã hướng tới. Khi thấy Burns bị hơi thở của rồng phun trúng, bọn họ gào lên, dũng mãnh hướng về phía Donbakara.

Bảy con huyết lang lần lượt cắn xé các nơi trên cơ thể Donbakara bằng cái mồm to như máu.

Áo giáp dung nham trên người Donbakara bị xé xuống từng mảnh, nhưng dung nham nóng bỏng lại khiến răng lợi của bảy chấp sự rơi xuống, thê thảm vô cùng.

Nhưng chúng không ngừng lại, tiếp tục dùng miệng cắn, lấy vuốt xé, mặc cho dung nham hòa tan thân mình, gắt gao bám vào thân thể Donbakara, không chịu buông ra.

Donbakara thấy thế thì tức khắc giận tím mặt, đám sinh vật hèn mọn này cũng dám khinh nhờn thân thể cao quý của nó, thật không thể tha thứ.

Donbakara gầm lên giận dữ, ngửa mặt lên trời gào thét, trên người tức khắc phun ra vô số dung nham, bảy con huyết lang bị một sức mạnh cổ đại và dung nham nóng bỏng tấn công, lập tức ngã xuống đất.

Lúc này, bảy chấp sự đã không thể duy trì được hình dạng huyết lang nữa, hóa thành hình người. Cơ thể bọn họ bị bỏng nghiêm trọng, có những nơi đã lộ cả nội tạng, một đám hôn mê dưới mặt đất, trọng thương chỉ sau một đòn của Donbakara.

Donbakara cười khẩy: “Đám không biết lượng sức, hiện tại đã biết ngọn lửa vĩ đại mạnh mẽ đến mức nào chưa?”

Nhưng Donbakara vừa nói xong, chỉ thấy nó vừa hé mí mắt, gương mặt lập tức kinh ngạc vô cùng.

Chỉ thấy thân thể Burns dâng lên một ánh sáng nhạt, giống như bụi sao đang lấp lóe.

Dưới ánh mắt bất ngờ của Donbakara, Burns chậm rãi đứng lên.

Cánh ác quỷ trên người Burns thoạt nhìn là vỡ nát, nhưng ông ta vẫn đứng lên, cả người tiếp tục bốc cháy lên ngọn lửa đỏ tươi, hơn nữa ngọn lửa đỏ này còn mang theo ánh sáng màu vàng kim, vô cùng kỳ ảo.

Donbakara chậm rãi nói: “Thứ hèn mọn, xem ra ngươi cũng có tiến bộ đấy, khó trách lại dám tới khiêu khích ngọn lửa vĩ đại, nhưng ngươi như vậy vẫn còn kém lắm”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK