Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 396: Nghe rợn cả người

Đúng vào lúc này, sự chú ý của Tề Tuyết Phong tập trung vào cảnh vật xung quanh.

Khi ông ấy nhìn thấy vật tổ trên cửa đá, hai mắt đột nhiên sáng lên, hét lớn một tiếng “trời ơi” rồi bước thẳng tới.

Lục Hi thấy vậy liền nhanh chóng đi theo, ba quả cầu ánh sáng vẫn luôn treo lơ lửng trên đầu anh, chiếu sáng toàn bộ đại sảnh.

Mà Tưởng Lợi Dân và những người khác nhìn thấy, cũng vội vàng đi theo, bọn họ không có can đảm ở chỗ này một mình.

Chỉ thấy Tề Tuyết Phong đi đến trước cửa đá, kinh ngạc nhìn vật tổ trên cửa đá nói: “Trời ạ, vật tổ ở đây có thể ngược dòng tìm hiểu về thời thần thoại, quá có giá trị nghiên cứu rồi”.

Các nhà địa chất nói chung cũng rất hiểu biết về sử học, vì vậy ở phương diện này Tề Tuyết Phong cũng rất am hiểu.

Nhìn thấy Tề Tuyết Phong say mê như vậy, Lục Hi liền nhíu mày.

Một lúc sau, Lục Hi nhìn thấy Tề Tuyết Phong vẫn còn trầm mê trong vật tổ, liền nói: “Thầy Tề, ở đây có chút nguy hiểm, tôi đưa mọi người về trước nhé?”

Mặc dù lối ra đã bị cự thạch chặn lại, nhưng Lục Hi tin rằng chỉ cần tốn sức một chút, anh có thể mở ra một con đường, vì vậy để đi ra được ngoài không quá khó khăn.

Nhưng lúc này Tề Tuyết Phong vừa nghe thấy vậy đã dứt khoát nói: “Cậu Lục, tôi không đi, cậu nhất định phải để tôi ở lại, ở đây bất kể là địa chất hay vật tổ đều là những phát hiện trước giờ chưa từng có, tôi nhất định phải vào trong xem xem.

Nói rồi, Tề Tuyết Phong nhìn cửa đá trước mặt với ánh mắt kiên định.

Với học thức của ông ấy, ông ấy có thể nhìn ra địa chất và vật tổ ở đây trước giờ chưa từng thấy, điều đó cũng có nghĩa là ở đây chắc chắn có những thứ tồn tại kinh người, ông ấy mơ hồ có cảm giác ông ấy sẽ phát hiện ra thứ mà người khác không biết ở đây.

Với sự nhạy bén của một học giả, ông ấy không chút do dự quyết định ở lại.

Lục Hi nhìn đến, chậm rãi nói: “Ở đây có thể có nguy hiểm, thầy vẫn nên dẫn năm sinh viên rời khỏi đây đi”.

“Không”, Tề Tuyết Phong dứt khoát nói: “Cậu Lục, tôi biết các cậu đều có năng lực đặc biệt, đừng nói dối chúng tôi nữa, các cậu chắc chắn cũng muốn đi vào trong, tôi thỉnh cầu cậu dẫn tôi vào, cho dù có nguy hiểm thế nào, tôi cũng không quan tâm”.

Lục Hi nghe thấy vậy, trầm mặc một lúc, mới nói: “Vậy bọn họ làm thế nào?”

Lục Hi chỉ vào nhóm người Tưởng Lợi Dân.

Tề Tuyết Phong quay đầu lại nói với sinh viên của mình: “Ở đây có thể sẽ là cơ hội cho các em, có lẽ sẽ có thứ chưa từng xuất hiện, làm cả thế giới kinh ngạc, vào hay không, các em tự mình quyết định”.

Năm người nhìn nhau, cuối cùng, ngoại trừ Tưởng Lợi Dân, bốn người còn lại đều quyết định đi vào.

Bọn họ đều là những học giả trong tương lai, bản thân rất kiên trì với chuyên ngành của mình, cộng với sự kiên quyết theo đuổi học thuật của người thầy, đã cảm hóa bọn họ, vì vậy đều quyết định vào trong.

Chỉ có Tưởng Lợi Dân là hoàn toàn bị dọa sợ, hơn nữa cậu ta đã đắc tội với Lục Hi, hiện tại lại phải cần Lục Hi bảo vệ, chỉ có cậu ta không muốn đi vào.

Chỉ là cậu ta là người duy nhất không muốn đi vào, Lục Hi đương nhiên cũng không muốn mở lối ra cho một mình cậu ta.

Lúc này, Lục Hi mới nói: “Thôi được, nếu mọi người đã quyết định đi vào, tôi cũng không ngăn cản mọi người nữa, nhưng, bên trong không biết ẩn chứa những nguy hiểm gì, vì vậy, mọi người nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của tôi”.

“Cậu Lục yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nghe theo sự sắp xếp của cậu”.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Tề Tuyết Phong, Lục Hi gật đầu, đi đến cửa đá phía trước.

Lục Hi phân tán ý thức, quan sát cửa đá.

Ở đây dường như bị bao phủ bởi một cỗ sức mạnh, ý thức của anh hoàn toàn không thể xuyên qua nó vào trong.

Lục Hi cũng không kinh ngạc, trong sơn động của Cát Hồng đã gặp phải tình huống như này, cũng không phải là chuyện gì lớn.

Điều này cũng chứng tỏ rằng di tích này ngày xưa cũng là một nơi có thế lực lớn.

Khắc Tẩm không cần nhắc đến nữa, anh ta cũng nói rồi, nơi này anh ta căn bản không thể vào được, Lục Hi chỉ có thể tự mình nghĩ cách.

“Mọi người đều lùi lại cả đi”, Lục Hi trầm giọng nói.

Mọi người nghe xong đều nhanh chóng lùi lại.

Lúc này, trong tay Lục Hi đột nhiên ngưng kết ra một cây búa đồng màu vàng sẫm.

Ngay sau đó anh hét lớn một tiếng, vung búa đồng đập mạnh vào cửa đá.

“Ầm!”

Sau một tiếng ầm lớn vang lên, cánh cửa đá rung chuyển dữ dội, trên mặt đất bụi bay mù mịt, nhưng không hề bị vỡ.

Lục Hi nhíu mày, cổ tay rung lên, bên trên chiếc búa đồng đột nhiên bốc lên ngọn lửa màu vàng sẫm, Lục Hi thở ra, dùng sức mạnh cự long vung mạnh chiếc búa đồng đập mạnh về phía cửa đá.

“Rầm” một tiếng, cánh cửa đá vỡ tan, những tảng đá bay ra.

Tề Tuyết Phong đau lòng, nhưng không dám nói lời nào.

Lúc này, Lục Hi nói: “Tôi vào trước, Khắc Tẩm đi phía sau tôi, những người khác sẽ bảo vệ Tề Tuyết Phong bọn họ, cùng tôi tiến lên phía trước”.

Nói xong, Lục Hi bước vào trong di tích trước.

Khắc Tẩm lập tức chỉ thị cho người của Barthes bảo vệ nhóm người Tề Tuyết Phong ở giữa, đi sát theo Lục Hi ở phía trước.

Dưới tác dụng của chiếu minh thuật, trong phạm vi mười mấy mét đều được chiếu sáng.

Chỉ thấy sau khi bước vào là một đại sảnh hình chữ nhật, bên trong không ngừng truyền đến tiếng kêu hu hu.

Tề Tuyết Phong và những người khác đều kinh hãi.

Đúng vào lúc này, chỉ thấy hàng chục bóng đen đang kêu gào, từ trên không trung lao về phía Lục Hi.

Những bóng đen này không có chân, chúng chỉ là một đám sương dày lơ lửng với hai con mắt màu xanh lục phía trên, nhìn thấy chúng, Tiêu Tương và những người khác đột nhiên hét lên chói tai.

Lục Hi lạnh lùng hừ một tiếng, chắp hai tay, trong miệng phun ra một ngọn lửa rồng.

Ngọn lửa rồng cực nóng trong nháy mắt quét sạch toàn bộ đại sảnh, những bóng đen giống như âm hồn ngay lập tức bị ngọn lửa rồng thiêu rụi.

“Hừ, đám âm hồn cỏn con, cũng dám xấc xược trước mặt ông đây”.

Lục Hi nghênh ngang tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này, không chỉ nhóm người Tề Tuyết Phong hết sức kinh hãi mà đến cả Khắc Tẩm cũng thấy tim đập nhanh hơn.

Thủ đoạn của Lục Hi nhiều như vậy khủng bố như vậy, quả là nghe rợn cả người.
Chương 397: Quỷ tượng đá

Khắc Tẩm cũng cảm thấy may mắn vì mình đã có sự lựa chọn chính xác là thần phục, nếu không thì luồng hỏa diễm kia cũng sẽ ăn luôn hắn ta mất.

Tiếp tục đi lên phía trước, xuyên qua đại sảnh, lại tới một cái cửa đá, Lục Hi không chút khách khí đạp tan cửa đá, bước nhanh vào trong.

Tề Tuyết Phong còn đang muốn nghiên cứu nét bút bên ngoài một chút, nhưng thấy Lục Hi đã đi vào đến cửa đá thứ hai, thì không dám dừng lại lâu hơn mà vội vã đi theo.

Sau khi vào trong cửa thứ hai, trước mặt mọi người là một cây cầu treo rộng ba mét, bên dưới sâu không thấy đáy.

Lục Hi bước lên cầu treo, tiếp tục tiến về phía trước.

Đi được hơn mười mét thì đến đầu cầu.

Nhưng phía trước vẫn đen như mực, không thấy gì cả, có vẻ là rất sâu.

Lục Hi chỉ huy ba quả cầu ánh sáng di chuyển lên phía trước, còn anh thì đứng ở đầu cầu, không chút động tĩnh.

Phía sau anh có không ít người, cho nên không dám mạo hiểm.

Khi quả cầu ánh sáng tiến tới trước, nhóm Lục Hi mới nhìn rõ đây là một cái hành lang dài.

Hành lang rộng những hơn mười mét, hai bên là hai pho tượng có bộ mặt ác quỷ dữ tợn cao hơn hai mét.

“Quỷ tượng đá!”

Lục Hi cau mày rất chặt, sau đó nói: “Mọi người ở đây đi, tôi đi xem xem thế nào đã”.

Nói xong, Lục Hi từ từ đi lên trước.

Anh vừa mới bước vào hành lang thì hai con quỷ tượng đá kia đã tạo ra những thanh âm ma sát, đột nhiên sống dậy.

Chỉ thấy chúng gào lên một tiếng, bước lớn về phía Lục Hi.

Lục Hi vừa nhìn, lập tức quay lại cầu treo, bảo vệ ngay trước lối đi, trong tay ngưng tụ ra một cái búa lớn màu ám kim.

Lúc này, con quỷ tượng đá đầu tiên đã vồ tới, Lục Hi cũng hét lớn, vung búa về phía nó.

“Bốp” một tiếng, chiếc búa của Lục Hi chỉ phá vỡ được một góc đá nhỏ trên người con quỷ.

Khiến cho Lục Hi kinh hãi vô cùng.

Dưới sức mạnh của cự long mà con quỷ tượng đá này vẫn cứng rắn như thế, đúng là khó đối phó.

Lục Hi nghĩ vậy, nhưng động tác thì không dám chậm trễ chút nào. Anh bổ liên tục mấy búa về nó, khiến con quỷ này phải lui về sau, ngay sau đó thì lấy cây thương rồng từ không gian ra.

Lúc này, quỷ tượng đá đã mạnh mẽ xông tới, Tề Tuyết Phong cùng đám thuộc hạ của Barthes đã sợ đến mức tái mét mặt mày. Bọn họ có khi nào nhìn thấy những thứ như vậy đâu chứ, đúng là quá đáng sợ.

Còn Khắc Tẩm tuy rằng kinh hãi nhưng vẫn có thể giữ được sự trấn định, đứng phía sau Lục Hi, chuẩn bị tiếp ứng cho anh bất kỳ lúc nào.

Lúc này, Lục Hi lại hét lớn một tiếng, cây thương rồng bay tới một con quỷ tượng đá, bổ mạnh xuống.

Một tiếng “phanh” nữa vang lên, nửa thân của quỷ tượng đá bị đánh vỡ nát, lảo đảo ngã xuống.

Lục Hi mỉm cười, uy lực của cây thương rồng quả nhiên là khác biệt, mạnh hơn cả khí binh của anh. Xem ra thứ đồ này rất hữu dụng khi đối đầu với đám quái vật.

Sau đó, cây thương rồng trong tay Lục Hi không ngừng bổ xuống, còn anh thì đứng yên ở đầu cầu, không chút di chuyển.

Cứ như vậy, cây thương rồng trong tay Lục Hi liên tục di chuyển, quỷ tượng đá lần lượt ngã xuống, còn anh cũng thỉnh thoảng bị móng tay dài của quỷ cứa vào.

Nhưng tính kháng của thân thể Lục Hi có thể so với cự long, những con quỷ tượng đá này không gây được thiệt hại thực chất nào cho anh cả, mà chỉ bị xước xát ngoài da thôi.

Nhưng qua một lúc lâu, sắc mặt của Lục Hi đã nhiễm màu xanh lá cây.

“Đệch mọe, có độc à?”

Lục Hi chửi thề một tiếng, đám quỷ tượng đá này khó đối phó quá, không những có số lượng vô giới hạn và lại còn có độc. Cũng nhờ Lục Hi có thể chất và tính kháng của cự long nên mới kiên trì được đến giờ.

Nếu là người khác thì e là đã ngã gục rồi.

Nhìn quỷ tượng đá cứ liên tục xuất hiện, Lục Hi thở dài một hơi, lấy lại tinh thần, bắt đầu chiến đấu.

Ác chiến hơn một tiếng sau, thi thể của đám quỷ tượng đá đã chất đống thành một ngọn núi nhỏ rồi.

Khi Lục Hi vung thương long ra thì lại không thấy gì, hóa ra là đã không còn quỷ tượng đá nữa.

Lúc này, Lục Hi ngồi bệt xuống đất, chửi thề: “Đkm, chúng mày đến tiếp đi tao xem nào, mọe chúng mày”.

Nhìn Lục Hi đang chửi thề ầm ỹ dưới đất, Tề Tuyết Phong cùng năm học sinh đều mặt cắt không còn một giọt máu, hai chân run rẩy.

Suốt một tiếng đồng hồ ban nãy bọn họ gần như là nín thở, chỉ sợ Lục Hi không chịu được thì đám quỷ kia sẽ vồ tới.

Bọn họ khéo còn không đủ cho mấy con quỷ kia nhét kẽ răng ấy chứ.

Lúc này, Khắc Tẩm nói với Lục Hi đang ngồi dưới đất, sắc mặt xanh lè: “Anh Lục, anh có sao không?”

“Tôi không sao, nghỉ một lúc là được”, Lục Hi thở đứt quãng nói.

Đây có lẽ là trận chiến nguy hiểm và tốn nhiều sức nhất của anh từ trước tới giờ. Những con quỷ tượng đá kia gần như đều có thực lực tiên thiên, mấy trăm con tụ lại như thế, dù là thể chất cự long như Lục Hi cũng thấy khó tiêu. Nếu không có cây thương rồng thì trận chiến này sẽ càng nguy hiểm hơn nữa.

Mà lúc này, Lục Hi nằm xuống, ngủ một giấc.

Không ai dám đánh thức anh dậy, Khắc Tẩm cũng tự giác đứng trên đầu cầu, thay Lục Hi canh gác.

Khoảng 2 tiếng sau, Lục Hi mở mắt, đứng dậy.

Chỉ thấy màu xanh lục trên mặt anh đã hoàn toàn biến mất, tinh thần cũng sảng khoái hơn nhiều.

Lục Hi khởi động thân thể, cảm thấy mình đã khôi phục không ít, rồi nói: “Tiếp tục đi thôi, mẹ kiếp, nếu thằng này mà không tìm thấy đồ trong đây thì chắc chắn sẽ đánh nổ nơi này”.

Nghe giọng nói hằn học của Lục Hi, trái tim Tề Tuyết Phong run lên, nhưng ông ấy vẫn không dám bày tỏ ra ngoài.

Lục Hi bây giờ hoàn toàn là một thần ma trong mắt ông ấy, bọn họ đã thấy hơi hối hận khi đi theo anh rồi.

Bọn họ nhìn thấy rất nhiều những thứ không nên thấy như vậy, liệu Lục Hi có cho bọn họ đi ra khỏi đây không?
Chương 398: Lần đầu bị thương

Nhưng bây giờ muốn quay đầu thì cũng đã muộn, chỉ có thể tiếp tục đi lên phía trước.

Mọi người nơm nớp lo sợ đi xuyên qua hành lang dài và hẹp, đến một cánh cửa hình vòm.

Cánh cửa này xung quanh là những vật tổ được khắc sâu, nhìn vô cùng rõ ràng, là cảnh tượng săn thú của con người thời cổ đại, trên cửa đá ở trung tâm có một vật tổ khắc lại hình ảnh một lão già đang nhảy dưới ánh mặt trời, vô cùng truyền thần.

Tề Tuyết Phong thấy thế thì kích động nói: “Đúng là vật tổ thời thần thoại rồi, không biết trong này sẽ có thứ gì đây”.

Mà Lục Hi cũng trầm giọng nói: “Chắc là nơi này đấy, mọi người cẩn thận”.

Nói xong, Lục Hi vung cây thương rồng, mạnh mẽ dồn sức đẩy vào, cửa đá lập tức vỡ ra.

Anh lệnh cho quả cầu ánh sáng đi trước chiếu sáng, mọi người mới nhìn rõ đây là một cái sảnh hình tròn, chỉ rộng khoảng trăm mét, trung tâm có một vật tổ đang khắc họa hình ảnh lão già, ngoài ra không còn gì khác.

Lục Hi hơi tò mò, đứng yên một lát rồi mới nói: “Mọi người chờ bên ngoài đi, tôi đi vào trước xem sao”.

Mọi người đương nhiên là gật đầu đồng ý, dù Lục Hi không nói thì bọn họ cũng chẳng dám tự ý đi vào, ai mà biết trong đó liệu có quỷ xuất hiện hay không.

Lục Hi từ từ đi vào sảnh, nhìn xung quanh, không thấy có điều gì khác thường.

Điều này khiến anh thấy hơi lạ, anh cứ nghĩ bên trong sẽ có sự tồn tại nào đó đáng sợ cơ, không ngờ là chẳng có gì.

Nhưng nghĩ lại thì cũng dễ hiểu. Chỉ riêng đám quỷ tượng đá kia thôi cũng khó vượt qua rồi, trong này không có vật gì để phòng ngự là chuyện bình thường.

Sau khi xác nhận bên trong không có nguy hiểm gì, Lục Hi mới nói: “Khắc Tẩm, đưa thầy Tề và mọi người vào đi”.

“Vâng, anh Lục”, Khắc Tẩm nghe vậy thì lập tức dẫn Tề Tuyết Phong cùng mọi người đi vào.

Lục Hi nhìn bọn họ và nói: “Mọi người có thể nhìn, nhưng không thể chạm vào bất cứ đồ vật gì”.

Tề Tuyết Phong gật đầu: “Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không gây rắc rối cho cậu đâu”.

Lục Hi gật đầu, Tề Tuyết Phong liền dẫn theo học sinh của mình đi xem xét tranh tường ở xung quanh và thành phần cấu tạo nên địa chất nơi này.

“Tiếc là không mang theo dụng cụ vào đây”, Tề Tuyết Phong tiếc nuối.

Còn Lục Hi thì đang nhìn chằm chằm bức tượng.

Trong một địa cung như thế này, không thể vô duyên vô cớ xuất hiện một bức tượng được. Lục Hi cảm giác chắc chắn còn thứ gì đó bên trong.

Mà nhìn vẻ ngoài của bức tượng này, có lẽ là vị đại thần Tát Mãn theo lời của Barthes.

“Tại sao bức tượng này lại ở đây nhỉ? Không lẽ chỉ để làm kỷ niệm thôi sao?”

Lục Hi khổ tâm suy nghĩ.

Sau đó, chân mày anh bắt đầu giãn ra.

Anh có nhớ Barthes đã đọc mấy câu cổ ngữ mà anh không hiểu, sau đó thì trở nên điên cuồng, có lẽ là mượn sức mạnh của đại thần Tát Mãn.

Cũng có thể nói rằng, bức tượng của đại thần Tát Mãn này ẩn chứa một loại sức mạnh nào đó.

Cho nên Lục Hi mới thử thả thần thức ra, bao trùm lên bức tượng.

Lần này Lục Hi đã thành công thả thần thức ra, tiến vào bên trong bức tượng. Lục Hi mừng rỡ vô cùng.

Ai mà ngờ lúc này có một luồng sức mạnh lần theo thần thức của Lục Hi tấn công vào, Lục Hi “phụt” một tiếng, phun ra một búng máu tươi.

Đây là lần đầu tiên trong lịch sử Lục Hi bị thương.

Sắc mặt anh tái mét, ban nãy không kịp phòng ngự nên một luồng sức mạnh cực lớn đã cắn ngược lại, khiến anh bị thương trong chốc lát.

Lục Hi phẫn nộ vô cùng, nhất thời điều động toàn bộ thần thức nhập vào tỏng bức tượng, chiến đấu với luồng sức mạnh kia.

Lục Hi tập trung toàn lực, chiến đấu với luồng sức mạnh kia, đồng thời, anh cũng tiến vào một thế giới mờ ảo.

Bầu trời nơi này dày đặc mây mù, không có chút ánh sáng mặt trời nào, mặt đất hoang vu, không một ngọn cây bãi cỏ, bày ra một màu xám.

Trên mặt đất hoang vu rộng lớn, nơi nơi là xương trắng của các loại động vật, chỉ có một ngọn núi cực kỳ to lớn.

Mà phóng mắt ra xa thì có thêm mấy ngọn núi lớn nữa, mỗi ngọn núi đều tỏa ra một khí tức khiến người ta sợ hãi.

Lục Hi cảm thấy nơi này hơi quen mắt, và đột nhiên ngay sau đó.

Một con ác long màu xám mãnh liệt xuất hiện, nhào về phía Lục Hi.

Lục Hi biết đây chính là thứ được hóa ra từ sức mạnh của bức tượng kia, nhưng Lục Hi không hiểu sao bản thân lại tới được đây.

Nhưng trước mắt cũng không phải lúc nghiên cứu mấy chuyện này, Lục Hi sử dụng thần thức của mình để hóa thành một con ác long ba đầu, sau lưng là đôi cánh khổng lồ, bắt đầu giao chiến với con ác long màu xám kia.

Chỉ là một lão già thôi, chẳng lẽ anh lại thua kém à?

Ác long màu xám hóa ra từ sức mạnh, nhưng vì trí tưởng tượng hạn hẹp nên nó chỉ có thể biến thành một con rồng bình thường thôi. Lục Hi thì bị ảnh hưởng bởi thế giới manga, anime nên sức tưởng tượng vô cùng phong phú.

Con rồng có ba đầu hai cánh này đều vô cùng có sức chấn động, bất kể xét về hình thể hay là vẻ bề ngoài. Cho nên ác long màu xám lập tức rơi vào thế yếu.

Thần thức của Lục Hi cũng đã cô đọng lại, bắt đầu tranh đấu và chiếm ưu thế.

Mười mấy phút sau, cự long màu xám đã không chịu nổi.

Lục Hi nhân cơ hội này xông tới, cắn xé một lượt, cự long màu xám kêu gào thảm thiết, hóa thành làn khói, chỉ để lại một kết tinh to cỡ hòn đá cuội màu xám, phiêu đãng trên không trung.

Lục Hi đi lên, nuốt kết tinh màu xám kia vào bụng.
Chương 399: Kết tinh màu xám

Ngay lúc này, ở một đỉnh núi nơi xa, bỗng nhiên truyền đến một dao động sức mạnh cực kỳ đáng sợ, Lục Hi lập tức chạy trốn.

Anh cảm nhận được bản thân không phải đối thủ của luồng sức mạnh đáng sợ kia, cho nên phải nhanh chóng chạy thoát.

Nhưng ngay lúc này, Lục Hi lại chẳng tìm được đường về. Xung quanh toàn là màu xám, nhìn vô tận vô biên, không phân biệt được phương hướng.

Lục Hi không khỏi vội vàng, thứ sức mạnh kia đang tới gần mà anh còn không tìm được đường về thì e là sẽ phải chôn chân ở đây mất.

Cho dù có sống sót được thì Lục Hi cũng không muốn ở lại đây, một nơi chim cũng không thèm ỉa, không có nổi miếng ăn như thế này, ở lại khác nào đi chết.

Lúc này, Lục Hi đột nhiên cảm nhận được mấy điểm đỏ đung đưa trên hư vô đang liên hệ với mình như có như không.

Lục Hi bất chấp tất cả, lập tức khóa chặt cái gần nhất rồi chạy như bay tới.

...

Lúc này, trong mật thất ở địa cung, Khắc Tẩm nôn nóng nhìn Lục Hi đang ngơ ngác như gà gỗ.

Đã nửa tiếng rồi mà Lục Hi vẫn như thế này, hắn ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, không dám tự ý làm phiền mà chỉ có thể lo lắng đứng ở bên cạnh.

Ngay tại lúc này, Lục Hi đột ngột tỉnh lại, mở trừng mắt ra. Chỉ thấy anh quệt một vệt mồ hôi trên trán, liên tục hô lên nguy hiểm thật.

“Sao vậy, anh Lục?”, Khắc Tẩm vội vàng hỏi.

Lục Hi trầm giọng nói: “Không sao”.

Lúc này, Lục Hi mới thấy Tề Tuyết Phong đang dẫn học sinh đi nghiêm túc nghiên cứu những bức tranh tường và bức hội họa khắc trên đỉnh.

Lục Hi cũng không nói gì mà đứng ở một bên, bắt đầu suy tư.

Cái thế giới mà anh vừa mới bước vào này chính là thế giới vương miện mà anh bước vào lần trước, không sai.

Chuyện lần trước có thể nói là ngẫu nhiên, nhưng liên tiếp hai lần bước vào đã khiến cho Lục Hi không thể không suy nghĩ.

Không lẽ thế giới này và thế giới mà anh đang sống có liên hệ gì với nhau ư?

Lục Hi cũng chỉ có thể nghĩ như vậy. Cho dù là ở tu chân giới thì đây cũng là một lĩnh vực thần bí vô cùng. Lấy trình độ của anh thì không thể nào nghĩ ra được mối liên hệ nào giữa hai thứ, cho nên sau khi suy nghĩ một hồi thì anh cũng chẳng nghĩ thêm được đầu mối gì.

Nếu đã không nghĩ ra thì cũng không cần nghĩ nữa vậy.

Lục Hi há mồm nhả ra kết tinh màu xám vừa nãy.

Đây là thứ được tạo thành sau khi luồng sức mạnh thần bí kia thất bại, Lục Hi khởi động mắt xuyên thấu, quan sát nó kỹ càng.

Chỉ thấy kết tình màu xám này ẩn chứa một loại sức mạnh thần bí, Lục Hi bây giờ còn chưa hiểu rõ rốt cuộc nó là gì, nhưng nó rất mạnh và có thuộc tính đặc thù.

Phân tích một lúc lâu mà cũng không có kết quả gì, Lục Hi bèn bỏ qua. Dù sao thì đây cũng là một món hiến tế đẳng cấp, sau khi quay về thì anh sẽ hiến tế nó để kiếm chút lợi ích.

Lúc này, chỉ thấy Tề Tuyết Phong dẫn học sinh đứng bên rìa bức tượng, cảm thán rằng: “Vu sư Tát Mãn của thời viễn cổ tồn tại thật này, đúng là quá bất ngờ”.

Lục Hi nhìn Tề Tuyết Phong, nói: “Thầy Tề, nếu thầy thích thì có thể lấy nó đi”.

Món đồ này đã mất đi sức mạnh vốn có, trở thành bức tượng bình thường. Nếu Tề Tuyết Phong đã thấy nó có giá trị nghiên cứu thì cứ để ông ấy cầm đi, coi như là cống hiến cho đất nước.

“Thật sao?”, Tề Tuyết Phong nghe vậy, không khỏi vui mừng nói.

Lục Hi gật đầu: “Nhưng tôi có một điều kiện”.

“Cậu nói đi”, Tề Tuyết Phong đẩy kính, nghiêm túc nói.

Món đồ này là căn cứ quan trọng để chứng minh văn hóa vu sư Tát Mãn từ thời xa xưa, cực kỳ có giá trị. Lục Hi cho phép ông ấy cầm đi nên ông ấy cực kỳ vui vẻ.

Lục Hi bèn nói: “Có thể đưa nó cho thầy, nhưng mọi chuyện xảy ra hôm nay thì thầy phải giữ bí mật toàn bộ, được chứ?”

“Cậu yên tâm, cậu đã có cống hiến lớn như vậy, chúng tôi nhất định sẽ giữ bí mật”, Tề Tuyết Phong đáp.

Lúc này, Lục Hi búng ngón tay, sáu ngọn lửa hình hoa sen bay ra, rơi vào trên người nhóm Tề Tuyết Phong rồi biến mất.

“Đây là gì vậy?”

Sáu người kinh hãi hô lên.

Lục Hi chậm rãi nói: “Chắc mọi người cũng biết tôi là người có năng lực đặc biệt. Ngọn lửa này đã tiềm tàng trong cơ thể của mọi người, sau này nếu mọi người dám nói ra chuyện này thì sẽ bị ngọn lửa thiêu ngay lập tức, mọi người liệu mà làm”.

Nói xong, Lục Hi cầm lấy bức tượng, ném vào không gian chứa đồ rồi đi ra ngoài.

Tất cả vội vàng đi theo, thuận lợi quay về sảnh.

Lục Hi vươn tay, một quả cầu ánh sáng màu ám kim nhanh chóng xoáy lên.

Khi không ngừng xoáy lên thì kích cỡ của nó cũng càng lớn, to ngang quả bóng rổ.

Sau đó, Lục Hi hắng giọng, ném quả cầu vào chỗ nham thạch đang chặn đường đi.

“Ầm ầm ầm!”

Tiếng nổ vang lên không ngừng, quả cầu tỏa ra xung lực cực lớn, đào ra một con đường tầm mấy chục mét trong giữa đám đá loạn.

“Chúng ta đi thôi”.

Lục Hi nói xong thì nhấc chân ra ngoài, mọi người vội vã theo sau.

Ra khỏi địa cung, Lục Hi đi thẳng đến chỗ xe van, lấy tượng đặt vào trong xe rồi mới nói với Tề Tuyết Phong: “Mọi người tự nghĩ cách giải thích cho chuyện này nhé, tốt nhất đừng có hi sinh tính mạng mình”.

Mặc dù nhân phẩm của Tề Tuyết Phong không tệ, nhưng Lục Hi không quá tin vào Tưởng Lợi Dân, nên vẫn phải khống chế bọn họ một phen.

Tề Tuyết Phong gật đầu, không nói thêm nữa mà đích thân lái xe, đưa học sinh rời đi.

Trước khi đi, Lục Hi nhận thấy ánh mắt phức tạp của Tiêu Tương dành cho mình.

Vài phút sau, con xe đã biến mất. Lúc này, Lục Hi quay người nói với Khắc Tẩm: “Lần này anh làm rất tốt. Anh ở đây trợ giúp mọi người khống chế nơi này, quản lý người dân cho tốt. Khi nào tôi làm xong việc thì cũng sẽ cho anh lợi ích”.
Chương 400: Nguy cơ của nhà họ Lục

Khắc Tẩm nghe vậy thì cảm ơn liên tục.

Thần uy của Lục Hi không khác gì thiên thần, nếu hắn ta có thể học hỏi một chút thì hoàn toàn có thể tiến thêm một bước nữa.

Sau đó, Lục Hi từ chối lời tiễn đưa của Khắc Tẩm, một mình quay về trạm tàu, đi về nhà.

...

Mà lúc này, tại nhà họ Lục ở thành phố Nam Uy.

Ba anh em nhà họ Lục đang ngồi một chỗ, mặt ủ mày chau.

“Làm sao đây, cứ thế này thì nhà chúng ta sẽ phá sản mất”, Lục Viễn Cảnh than thở.

Việc làm ăn của gia đình vốn đã không khởi sắc là bao, mấy đơn hàng gần đây đột nhiên lại gặp lỗi thi công cực lớn, không chỉ phải đền một mớ tiền mà cũng mất luôn các đơn sau.

Phải biết rằng đơn hàng này là nguồn cung cấp cho nhà họ Lục duy trì làm ăn tiếp, nếu mất đi thì bọn họ sẽ lập tức đứng bên bờ phá sản.

Một lúc lâu sau, Lục Viễn Chí thở dài nói: “Xem ra chỉ có thể đến chỗ công ty Masatake ở Tây Kinh một chuyến, xin người ta xem có thể chia cho chúng ta ít đơn hàng hay không”.

Lục Viễn Quang nghe vậy thì ảm đạm nói: “Vậy thì khác gì đi ăn xin chứ!”

Lục Viễn Chí lườm em trai mình một cái, chậm rãi nói: “Vậy hai chú còn cách nào khác tốt hơn nữa không?”

Hai người nghe vậy thì lập tức im lặng.

Bọn họ mà có cách gì thì còn khiến cho xưởng phải khổ sở đến mức này hay sao.

Thật ra lúc trước bọn họ cũng đến đến công ty Masatake để tìm hợp tác.

Đơn hàng của bên đó nhiều không đếm xuể, nhưng từ quản lý cho đến thiết bị, nhân tài của bọn họ đều có quy mô đẳng cấp thế giới. Đồ mà bọn họ làm ra cũng không một vết xước, các xí nghiệp đương nhiên sẽ chọn bọn họ.

Nhưng cho dù bên Masatake không làm hết đơn đi nữa thì bọn họ cũng không chịu chia sẻ cho nhà họ Lục, vì thiết bị và kỹ thuật của nhà họ Lục chưa đạt yêu cầu của bên họ, đồ vật làm ra sẽ gây ảnh hưởng đến uy tín của công ty, cho nên không thể hợp tác nổi.

Lần này, Lục Viễn Chí hết cách, chỉ đành tới tìm một phen, xem có thể nhận đơn hàng nào có giá thấp hơn mà yêu cầu kỹ thuật không quá cao hay không. Cho dù không kiếm được bao nhiêu, nhưng miễn là ra đơn ổn định cũng giúp nhà họ Lục duy trì thêm ít lâu.

Thấy hai người em trai cúi đầu không nói, Lục Viễn Chí thở dài: “Hai chú về công xưởng xốc lại tinh thần cho bên công nhân, hôm nay anh sẽ đến Tây Kinh một chuyến, mong là có tin tốt đem về”.

Lục Viễn Cảnh cùng Lục Viễn Quang nghe vậy thì ủ rũ nói: “Lại vất vả cho anh cả rồi”.

Sau đó, cả hai cùng rời đi.

Lục Viễn Chí thở dài, bảo tài xế chuẩn bị xe đi Tây Kinh.

Ngay lúc này, Lục Tiểu Hiên từ phía sau chạy tới, nói với Lục Viễn Chí: “Ông ơi, cháu cũng muốn đi”.

“Cháu đi theo làm gì?”, Lục Viễn Chí hỏi.

Lục Tiểu Hiên xoắn tay, nói: “Cháu muốn đi gặp chú ba”.

Lục Viễn Chí nghe vậy thì hơi nhăn mày.

Ấn tượng của ông ta về Lục Hi không quá tốt, là một người không thực tệ, chỉ giỏi lẻo mép. Lục Viễn Chí không muốn cháu gái mình quá thân thiết với Lục Hi.

“Cháu còn phải đi học nữa, đừng quậy, ông hôm nay đang đi làm việc quan trọng”, Lục Viễn Chí nói.

Lục Tiểu Hiên bĩu môi: “Hôm nay là thứ bảy mà, cháu không biết đâu, cháu muốn đi cơ, ông không đưa cháu đi thì cháu sẽ tự đi đấy”.

Lục Tiểu Hiên bây giờ đang vô cùng tò mò về chú ba của mình.

Sau khi uống mấy lần nhũ dịch Chung Linh, Lục Tiểu Hiên phát hiện bản thân tràn ngập sức sống, mà da dẻ cũng có sự thay đổi, mụn hay tàn nhang cũng dần biến mất, cực kỳ thần kỳ.

Lục Tiểu Hiên sau khi đích thân trải nghiệm thì biết chú ba không phải lừa đảo, cho nên sùng bái chú ba muốn chết, cực kỳ muốn gặp anh để hỏi sao anh lại có đồ vật thần kỳ như thế.

Lục Viễn Chí nghe Lục Tiểu Hiên nói vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Rồi, ông đưa cháu đi cùng là được chứ gì”.

Ông ta cực kỳ yêu chiều cháu gái, hơn nữa, tuy Lục Hi hơi phù phiếm nhưng dù gì cũng là con của em trai mình, không khác gì cháu mình, đều là con cháu cả. Người một nhà mà không tiếp xúc thì cũng lạ.

Lục Tiểu Hiên nghe xong thì lập tức hoan hô: “Ông nội chờ cháu một tí, cháu đi chuẩn bị đồ”.

Nói xong, Lục Tiểu Hiên chạy về phòng mình, thay một bộ đồ thể thao màu vàng nhạt, đeo balo Nike đen, chất đầy đồ ăn vặt vào trong.

Đi thăm chú ba thì cũng phải mang chút quà chứ.

Sau khi chuẩn bị xong, Lục Tiểu Hiên về lại phòng khách, cùng ông nội xuất phát đến thành phố Tây Kinh.

Dọc đường đi, Lục Tiểu Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì. Mà Lục Viễn Chí thì cau mày tính toán xem làm sao để thương lượng với bên Masatake. Hai ông cháu ngày thường chuyện gì cũng nói, hôm nay lại có chút thất thần.

Sau mấy tiếng đi lại, cuối cùng cũng đến Tây Kinh. Công ty con của công ty Masatake nằm ở xưởng gia công Tây Kinh.

Xưởng gia công này có diện tích đến bốn, năm mươi mẫu, trước mặt là mấy tòa văn phòng cao ngất, vô cùng khí khái, phía sau là nhà xưởng rộng mấy chục mẫu, mà ở hai bên nhà xưởng là ký túc xá của công nhân.

Xưởng gia công này xét từ quy mô cho đến độ sạch sẽ thì đều bỏ xa xưởng nhà họ Lục.

Lục Viễn Chí cảm thán, công ty Masatake có tài sản hùng hậu, lại có kỹ thuật tiên tiến hàng đầu thế giới, nhà họ đúng là không thể bằng được. So với số thiết bị mà nhà họ Lục cắn răng mua lại lần trước thì còn không bằng đồ bỏ nhà người ta!

Lúc này, Lục Viễn Chí nói với tài xế: “Anh đưa Tiểu Hiên vào thành phố, còn Tiểu Triệu thì xuống xe với tôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK