Lúc này, lão cảnh sát trên tàu đã gấp gáp, ông ta vội vàng hòa giải hai bên: “Đừng ra tay, đừng ra tay, chuyện gì cũng có thể thương lượng”.
“Thương lượng con mẹ mày, còn không tránh ra, ông đây phế mày trước đấy có tin không?”, cậu trai tóc tím quát lên.
Cảnh sát trên tàu thấy vậy cũng đè nén tức giận trong lòng, ông ta nói: “Cậu Ôn, chúng tôi cũng rất khó xử, cậu đừng làm khó chúng tôi nữa, có chuyện gì mấy người xuống tàu rồi giải quyết được không?”
“Hôm nay ông đây cứ muốn giải quyết ở đây đấy, làm sao? Kẻ làm nhục nhà họ Ôn tao phải chịu đủ trừng phạt, nếu chúng mày dám ngăn cản thì tao sẽ xử tội cùng hắn”, cậu trai tóc tím tức giận nói.
Lão cảnh sát nghe vậy liền nhìn Lục Hi nói: “Tôi đã cố gắng hết sức rồi, anh đừng trách tôi”.
Lục Hi cười một tiếng rồi đáp: “Không đâu, ông đã làm rất tốt”.
Lục Hi thấy ông ta dù biết nhà họ Ôn có gia thế khủng khiếp nhưng vẫn xông vào giải vây cho mình, như vậy đã xem như rất đáng quý rồi.
Lão cảnh sát trên tàu thở dài rồi yên lặng rời đi.
Lúc này, hành khách trên tàu cũng len lén nhìn mấy người, bọn họ đang tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Đúng lúc đó, bỗng nhiên Lục Hi nói: “Tao cho chúng mày một cơ hội, bóp nát điếu thuốc trong tay, nói xin lỗi với toàn thể hành khách, tao sẽ bỏ qua cho mày”.
Bốn người sửng sốt, sau đó liền phát ra một trận cười điên cuồng.
Mãi hồi lâu sau, bốn người mới ngưng cười, bọn chúng nhìn Lục Hi nói: “Mày lại còn dốt nát đến mức này à? Quả thật người ta thấy đủ rồi, mày biết không, đến giờ vẫn chưa có ai dám nói lời như này với người nhà họ Ôn đâu”.
Lục Hi nghe xong liền chậm rãi đáp: “Xem ra chúng mày không muốn quý trọng cơ hội này rồi”.
“Quý trọng cái đầu mày ấy”.
Cậu trai tóc tím nói xong, cậu ta tấn công một quyền về phía mặt Lục Hi.
Ba người khác cũng dùng cả quyền cả cước tấn công khắp nơi trên cơ thể Lục Hi, trên quyền cước mang theo tiếng gió rất có uy thế.
“A~”
Xem ra đã thật sự đánh nhau rồi, bốn người đánh một, mặc dù hành khách đã có dự cảm, nhưng vẫn không nhịn được kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Đúng lúc này, Lục Hi lại cười nhạt, một tay đút túi, một tay nhẹ nhàng nâng lên, giống như bướm hoa lướt đi trong quyền ảnh của bốn người.
“Bốp bốp bốp bốp”.
Cùng với bốn tiếng bạt tai vang dội, bốn người của nhà họ Ôn ngã lộp bộp xuống sàn tàu, bọn chúng rên rỉ đau đớn che mặt mình.
Trong phút chốc, tất cả hành khách đều sợ ngây người, bọn chúng không ngờ trong vòng vây, một mình Lục Hi có thể dễ dàng quật ngã bốn người xuống đất, lại còn trông rất ung dung thoải mái, giống như đập chết bốn con ruồi.
Im lặng một lúc, trong khoang tàu phát ra một tràng pháo tay kịch liệt.
Bốn người này phách lối như vậy, bọn họ đã không ưa lâu rồi, nhưng nhìn bọn chúng rất có quyền thế, mọi người chỉ giận chứ không dám nói gì.
Bây giờ, nhìn thấy có người ra tay trừng trị bọn chúng, khỏi phải nói trong lòng họ vui sướng biết bao, họ rối rít vỗ tay cho Lục Hi, bày tỏ kính nể trong lòng.
Lục Hi khẽ mỉm cười, gật đầu cảm ơn mọi người.
Đúng lúc này, lão cảnh sát trên tàu vội vàng chạy tới, nhìn bốn người ngã xuống đất, ông ta nôn nóng đến mức liên tục giậm chân: “Anh gây họa rồi đấy có biết không?”
Lục Hi nhìn lão cảnh sát trên tàu, anh khẽ cười nói: “Chỉ dạy dỗ mấy bọn nhóc con không biết trời cao đất dày mà thôi, chưa nói đến là gây đại họa đâu”.
“Aiz”, lão cảnh sát giậm chân nói: “Bọn họ là người nhà họ Ôn, anh không chọc nổi đâu”.
Nói xong, lão cảnh sát trên tàu nhìn bốn người nằm rên rỉ dưới đất, mặt ông ta đầy lo lắng.
Lúc này, Lục Hi cười một tiếng nói: “Không sao, bọn chúng ngông cuồng như vậy, cho dù là trưởng lão nhà họ Ôn biết chuyện này cũng sẽ dạy dỗ bọn chúng thôi, ông cứ yên tâm”.
Việc đã đến nước này, lão cảnh sát trên tàu cũng đành bó tay, chỉ có thể thở dài một tiếng nói: “Chàng thanh niên, hay là anh xuống tàu sớm đi”.
Nói xong, ông ta dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Lục Hi, sau đó bất đắc dĩ rời đi.
Chuyện xảy ra đến giờ đã không phải chuyện ông ta có thể quản được, ông ta chỉ hy vọng chàng thanh niên này về sau đừng chết quá thảm.
Sau khi lão cảnh sát trên tàu đi, Lục Hi lại nhìn bốn người nằm trên đất, anh chậm rãi quay về chỗ ngồi của mình.
Dù anh và nhà họ Ôn có bao nhiêu mâu thuẫn sâu đậm, đến cuối cùng trong lòng anh vẫn có một phần tình cảm.
Chú tư ăn nói kiêu ngạo với anh, đồng thời để cảnh cáo nhà họ Ôn, anh cũng chỉ ra tay nhẹ nhàng, dạy bảo một chút mà thôi. Sức mạnh anh sử dụng hoàn toàn nằm trong phạm vi Ôn Thế Cung có thể chịu được. Mà bốn người này anh cũng chỉ trừng phạt nhẹ nhàng, không hề nặng tay, đây xem như là đã rất kiềm chế rồi.
Lục Hi quay về chỗ ngồi của mình, anh bắt đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, dường như đã quên hết tất cả chuyện vừa xảy ra.
Lúc này, bốn người nhà họ Ôn đã bò dậy, bọn chúng dùng ánh mắt ác độc nhìn về phía bóng lưng của Lục Hi.
Một lát sau, bốn người trở lại chỗ ngồi của mình, bọn chúng bắt đầu gọi điện thoại.
Gọi điện xong, bốn người không nói một lời, cứ ngồi như vậy với sắc mặt xanh mét.
Nơi này đã vào địa bàn của Giang Chiết, rất nhanh sẽ đến Châu Hàng, bọn chúng đã điều động nhân viên, bất kể người này xuống xe ở đâu, tuyệt đối cũng phải để cho anh biết, chọc vào người nhà họ Ôn thì nghiêm trọng thế nào. Không chọc da rút gân anh thì khó mà giải trừ được mối hận trong lòng bọn chúng.
Lúc này trong toa tàu yên tĩnh, các hành khách cũng đã nhìn ra bốn thanh niên này sẽ không từ bỏ ý đồ, nghĩ đến bốn tên kiêu căng phách lối này, mọi người bắt dầu lo lắng cho Lục Hi.
Một vài người hiểu chuyện biết rõ sự lợi hại của nhà họ Ôn thì dùng ánh mắt tiếc thương nhìn bóng dáng Lục Hi, bọn họ cảm thấy vô cùng tiếc nuối vì cái chết của anh sắp đrồiến. Thật sự nhà họ Ôn không phải người bình thường có thể chọc nổi.
Cứ như vậy sau mấy tiếng đồng hồ, tàu cao tốc dừng lại ở thành phố Châu Hàng, nơi này đã là trạm cuối.
Mặc dù mọi người tiếc thương cho Lục Hi, nhưng bọn họ vẫn vội vã xuống tàu rời đi, bây giờ không ai muốn rước họa vào thân.
Mà bốn người kia vẫn ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm Lục Hi không nhúc nhích.
Lục Hi cũng vô cùng phối hợp, chờ sau khi tất cả mọi người xuống tàu, anh mới chậm rãi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi ra ngoài tàu.
Chương 453: “Chú hai, là hắn đánh chúng cháu”
Bốn người nhìn thấy Lục Hi đến ranh giới Châu Hàng, bên cạnh anh vẫn không có ai, trên mặt bọn chúng đều lộ ra vẻ thâm độc. Nơi này chính là đại bản doanh của nhà họ Ôn.
Trong lòng bọn chúng đã tính sẵn nên dùng bao nhiêu thủ đoạn tàn nhẫn để anh hoàn toàn hối hận, đắc tội với người nhà họ Ôn là hành động rất ngu xuẩn.
Lúc này, bốn người đi theo Lục Hi xuống tàu, đi một đoạn đường ra phía ngoài nhà ga.
Lục Hi ra khỏi bến tàu, anh cũng không gọi xe, mà bước chầm chậm trên đường. Đúng lúc đó, hai chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz màu đen chợt dừng lại trước mặt Lục Hi.
Lục Hi dừng bước, lẳng lặng chờ.
Lúc này, từ trên xe có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đi xuống, tóc húi cua, mặt đầy sắc bén, hắn ta bước xuống xe, ngang tàng đứng trước mặt Lục Hi.
Đồng thời, bốn người theo sau Lục Hi cũng chạy đến nói với người đàn ông tóc húi cua: “Chú hai, là hắn đánh chúng cháu”.
Người đàn ông nhìn Lục Hi, hắn ta chậm rãi nói: “Lên xe đi”.
Cùng với lời người đàn ông nói, từ trên hai chiếc xe có mười mấy người bước xuống, bọn chúng vây xung quanh Lục Hi.
Lục Hi than thở một tiếng, anh ngoan ngoãn lên xe.
Người đàn ông tóc húi cua hừ lạnh một tiếng, hắn ta cũng xoay người lên xe.
Bốn thanh niên nhà họ Ôn liếc thấy Lục Hi thức thời như vậy, bọn chúng cười lạnh, ở trước mặt chú hai đầy uy thế, làm gì có ai dám láo xược, dù là kẻ điên thì cũng vậy thôi.
Ngay sau đó, tất cả người nhà họ Ôn lên xe, hai chiếc Mercedes rời đi.
Trên xe.
Người đàn ông tóc húi cua nhìn Lục Hi, Lục Hi cũng nhìn ông ta.
“Mày có biết người mày đánh là người nhà họ Ôn không”, người đàn ông tóc húi cua thản nhiên nói.
Lục Hi gật đầu đáp: “Biết”.
“Vậy mày có biết nhà họ Ôn ở Giang Chiết đại diện cho cái gì không?”
“Hình như là dáng vẻ rất có quyền thế”.
“Nếu biết, sao mày còn dám ra tay?”
“Bọn chúng say rượu ồn ào trên tàu, khiêu khích cảnh sát, lại còn hút thuốc gây nguy hại đến an toàn công cộng. Nếu như anh là trưởng bối của cậu ta, chắc hẳn cũng sẽ dạy dỗ cậu ta như vậy, tôi chỉ là thay mặt dạy dỗ bọn chúng một chút thôi, anh nên cảm kích tôi mới phải chứ”.
“Hừ, dù chúng nó có gì không đúng cũng là do nhà họ Ôn bọn tao giải quyết, mày tưởng ai cũng có thể động đến người nhà họ Ôn sao?”
“Aiz”, Lục Hi thở dài đáp: “Từ trước đến nay nhà họ Ôn các người làm việc vẫn luôn ngang ngược như vậy hả?”
Người đàn ông kiêu ngạo nói: “Nhà họ Ôn bọn tao oai phong chiếm đóng ở Giang Chiết mấy trăm năm, đương nhiên có quy tắc của riêng mình, dù ngang ngược thì sao chứ”.
Lục Hi nghe xong liền lắc đầu thở dài: “Vậy tôi không còn gì để nói”.
Trong lòng Lục Hi ngày càng thất vọng với nhà họ Ôn, một gia tộc có truyền thừa mấy trăm năm vậy mà lại mục nát ngông cuồng đến mức này, thật là khiến người ta nghĩ không thông!
Vốn dĩ, Lục Hi cảm thấy gia tộc như này chắc hẳn sẽ khiêm tốn, bình tĩnh và kín đáo, truyền thừa qua các thế hệ sẽ hình thành nên một vòng tuần hoàn tốt đẹp.
Nhưng bây giờ xem ra dưới tác động lớn của hoàn cảnh xã hội, thế hệ trẻ của nhà họ Ôn cũng trở nên bốc đồng như bao người khác. Dưới thế lực của gia tộc thì trở nên ngông cuồng vênh váo, không hề có khí chất điềm tĩnh của một đại gia tộc giàu có.
Cứ tiếp tục như vậy, e rằng không cần lực lượng bên ngoài, nhà họ Ôn sẽ ngày càng đi đến bước suy tàn, tầng lớp cao cấp chân chính ở Hoa Hạ cũng sẽ không để mặc cho một gia tộc không biết trời cao đất dày, khiêu khích các quy tắc như vậy đâu.
Lúc này, xe dừng lại.
Người đàn ông mở cửa xe rồi nói với Lục Hi: “Xuống xe đi”.
Lục Hi xuống xe, anh liếc mắt nhìn xung quanh, đây là một vùng đồng không mông quạnh ở ngoại ô, bốn phía không có ai.
Lúc này, người đàn ông tóc húi cua cũng xuống xe, đứng phía đối diện với Lục Hi.
Những người nhà họ Ôn khác cũng bao vây quanh Lục Hi, sắc mặt từng người đều khó coi, nhất là bốn thanh niên kia, sắc mặt bọn chúng càng u ám.
Lúc này, người đàn ông tóc húi cua nói: “Đánh người nhà họ Ôn tao thì phải trả giá, mày tự đánh gãy một cánh tay rồi tao cho mày đi”.
Nói xong, có người ném một con dao phay xuống dưới chân Lục Hi.
Người đàn ông tóc húi cua đứng chắp tay, mặt đầy tự tin, hắn ta không ngại đưa cho Lục Hi vũ khí.
Lúc này, cậu trai tóc tím lại nói: “Chú hai, đây cũng lợi cho hắn quá”.
“Im miệng”, người đàn ông tóc húi cua nói: “Chỗ này không đến lượt cháu lên tiếng”.
Cậu trai tóc tím nghe xong liền ngoan ngoãn im miệng.
Lục Hi thấy vậy liền cười nói: “Xem ra anh ở trong gia tộc vẫn có chút uy nghiêm”.
Người đàn ông tóc húi cua lạnh lùng nói: “Nhà họ Ôn bọn tao chú trọng trình tự già trẻ, thân là trưởng bối của chúng nó, lời của tao chúng nó còn không dám nghe sao”.
Lục Hi gật đầu, anh chậm rãi nói: “Vậy được, nhưng tôi khuyên anh nên thu hồi câu nói kia, bây giờ tôi thật sự không muốn ra tay với anh”.
Người đàn ông trước mặt cũng chỉ là một cảnh giới hậu thiên, trong mắt Lục Hi thì hắn ta yếu không thể nào yếu hơn. Lần này anh đến cũng không phải để đánh nhau.
Lúc này, người đàn ông tóc húi cua cười lạnh nói: “Chuyện này không phải mày có thể quyết định được, đừng ép tao ra tay, nếu không thì kết cục của mày chỉ có thảm hơn”.
Lục Hi thở dài, anh chậm rãi nhặt dao phay trên đất, cầm lên nhìn.
Bấy giờ, bốn thanh niên nhà họ Ôn khóe miệng đã lộ ra vẻ nham hiểm và đắc ý. Bọn chúng đã nghĩ đến cảnh tượng Lục Hi tự cắt đứt cánh tay, máu tươi tràn ra đầy thê thảm.
Đúng lúc đó, đột nhiên Lục Hi búng ngón tay gõ lên trên mặt dao, dao phay vang lên tiếng giòn tan rồi đứt đoạn.
Lục Hi vứt nửa còn lại của con dao phay đi, anh đứng chắp tay nói: “Tôi cho mấy người thêm một cơ hội, lập tức biến mất trước mắt tôi, chuyện này tôi coi như chưa từng xảy ra”.
Tất cả người của nhà họ Ôn đều sững sờ, bọn chúng không dám tin trong tình hình này, Lục Hi lấy đâu ra tự tin mà ăn nói ngông cuồng như vậy.
Còn người đàn ông tóc húi cua cũng kinh ngạc trong nháy mắt, hắn ta không tin được nói: “Mày muốn tìm cái chết à?”
Chương 454: Gặp lại bố mẹ
Lục Hi nghe xong liền lạnh lùng nói: “Nói năng cẩn thận, tính khí của ông đây cũng không tốt đâu, nhìn vào chút phương diện tình cảm kia thì ông đây đã nhịn mấy người lâu lắm rồi”.
Quả thật nếu là người khác khiêu khích mình, Lục Hi đã không kiềm chế được mà ra tay lâu rồi, nào có dài dòng với bọn chúng nhiều như vậy làm gì.
Nhưng người đàn ông tóc húi cua nghe thấy lời này thì tức giận sôi máu.
Thân là một thành viên của nhà họ Ôn, hắn ta đi tới đâu cũng được người ta tôn kính, từ trước đến nay nói một là một. Nhưng chàng thanh niên trước mặt lại dám ngông cuồng như vậy trước mặt họ, quả thật là cực kỳ dốt nát.
Hơn nữa ngay từ đầu hắn ta đã cẩn thận quan sát Lục Hi, hắn ta không hề phát hiện ra bất kỳ sóng chân khí nào, căn bản đây không phải cao thủ, cùng lắm là võ giả ngoại gia đỉnh phong, ngay cả chân khí nội gia cũng không có.
Có chút đạo hạnh này mà cũng dám ngông cuồng ở trước mặt hậu thiên đỉnh phong như hắn ta, xem ra nên để anh biết một chút thực lực của nhà họ Ôn rồi, võ giả ngoại gia như anh nhà họ Ôn túm một cái cũng được cả bó lớn.
“Phế hắn cho tao”.
Người đàn ông tóc húi cua ra lệnh, mười mấy người liền chen lên.
Trong số những người này đã có hai người là cao thủ nội gia, lúc ra tay, trên quyền cước cũng bao bọc một tầng chân khí trắng xóa vô cùng ác liệt.
Còn những người khác đều là võ giả ngoại gia, khi ra tay cũng rất mạnh mẽ, ngay cả bốn thanh niên kia cũng đứng đằng sau chờ cơ hội chiếm lợi thế.
Lục Hi khẽ gật đầu, chân phải giẫm trên đất, lập tức mặt đất rung chuyển giống như nổi sóng, mười mấy người kinh hãi đứng không vững, bọn chúng rối rít ngã nhào trên đất.
Lúc này, Lục Hi bước qua mười mấy mét đến trước mặt người đàn ông tóc húi cua, anh bóp cổ họng hắn ta nâng lên thật cao rồi hung hăng ném xuống đất.
Một tiếng “Ầm” vang lên, người đàn ông tóc húi cua chỉ cảm thấy mình giống như đụng phải một đoàn tàu hỏa, toàn thân cũng sắp rời ra từng mảnh, chân khí tán loạn như muốn hộc máu.
Những người khác lúc này cũng đã bò dậy, bọn chúng dùng ánh mắt vô cùng kinh hãi nhìn Lục Hi.
Lúc này, Lục Hi nói: “Đừng gây chuyện cho nhà họ Ôn nữa, nếu không nhà họ Ôn sớm muộn sẽ bị hủy trong tay các người đấy”.
Nói xong, Lục Hi bình thản rời đi, không một ai dám lên tiếng.
…
Trời đêm vừa xuống, Lục Hi liền đến trước cửa một trang viên ở ngoại ô thành phố Châu Hàng.
Chỉ thấy hai cánh cổng sắt khắc hoa mang phong cách cổ xưa, tường rào cũng là lan can được chế tác phỏng theo phong cách cổ, phía trên leo đầy dây thường xuân, trong phong cách cổ xưa có mang theo một luồng sức sống.
Lục Hi đứng ở cửa một hồi, sau đó anh nhấn chuông cửa bên cạnh.
Nơi này chính là lục phòng nhà họ Ôn, cũng chính là nơi ở của bố mẹ Lục Hi, tất cả mọi người trong lục phòng của nhà họ Ôn đều ở đây.
Trải qua nhiều thế hệ, nơi như Ôn trang cũng chỉ có gia chủ nhà họ Ôn mới có tư cách ở, những người khác thì không có đãi ngộ này, tám phòng khác cũng đều ở rải rác khắp nơi ở Châu Hàng.
Không bao lâu, cửa sắt được mở, một lão giả hơn năm mươi tuổi đi ra.
“Xin hỏi cậu tìm ai?”
“Lục Hi ở Tây Kinh tới bái kiến vợ chồng Lục Viễn Sơn”, Lục Hi nói.
Lão giả nghe xong, mặt không cảm xúc đáp: “Xin chờ một chút”.
Sau đó, lão giả xoay người trở lại một gian nhỏ trong nhà và bắt đầu gọi điện thoại.
Một lát sau, lão giả đi ra nói: “Mời đi theo tôi”.
Lục Hi hít thở sâu, anh mang theo tâm tình thấp thỏm cùng lão giả đi vào trong.
Diện tích của trang viên này không nhỏ, khoảng mười mấy mẫu đất, khắp nơi bên trong đều là các tòa kiến trúc cổ hai tầng, xem ra là nơi người trong lục phòng ở.
Còn Lục Hi được dẫn đi vòng quanh rẽ trái rẽ phải, qua một con đường mòn vắng vẻ, cuối cùng đi đến trước một căn nhà hai tầng.
“Chính là chỗ này”, lão giả nói.
Lục Hi đang muốn nói cảm ơn thì cửa chính đại sảnh trước mặt đột nhiên mở ra, một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi vội vàng chạy ra ngoài.
Trên mặt người phụ nữ mặc dù đã có dấu vết của năm tháng, nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là một mỹ nhân tuyệt sắc. Dù lớn tuổi nhưng vẫn lộ vẻ đoan trang.
“Hi à, thật sự là con sao? Nhớ chết mất”.
Người phụ nữ nói xong, mặt bà đầy kích động giang hai cánh tay sải bước về phía Lục Hi.
Lục Hi chỉ cảm thấy cả người khí huyết sôi trào, anh đã tưởng tượng hàng trăm cảnh tượng khi mình gặp lại mẹ, có thể là lạnh lùng coi thường, không có cũng được, hoặc cũng sẽ kích động, nhưng trong nháy mắt, anh vẫn bị loại tình cảm ruột thịt này đánh gục.
“Mẹ”.
Lục Hi không một chút trở ngại nói ra chữ mà anh vốn tưởng rằng mình khó mở miệng nói được, anh ôm mẹ Ôn Uyển của mình thật chặt.
Còn Ôn Uyển nghe xong câu này cũng không kiềm được nỗi nhớ nhung nhiều năm nay, bà khóc òa lên.
Lục Viễn Sơn đứng ở cửa nhìn hai mẹ con gặp nhau, hốc mắt cũng đỏ ửng.
Lúc này, lão giả dẫn đường đã lặng lẽ lui đi, chỉ còn lại một nhà ba người Lục Hi.
Lục Hi ôm mẹ mình, cơn sóng trong lòng lên xuống, khó khăn lắm mới bình tĩnh được.
Nỗi oán hận, sự khó hiểu, cảm xúc tức giận che giấu trong lòng nhiều năm vào thời khắc này đều được tình thân hòa tan, biến thành một dòng nước ấm chậm rãi chảy vào tim.
Qua hồi lâu, Lục Viễn Sơn mới nói: “Được rồi, có gì vào nhà rồi nói, cứ ở bên ngoài thế này trông chẳng ra sao cả”.
Lúc này Ôn Uyển mới dừng khóc, bà kéo tay Lục Hi nói: “Mau đi vào với mẹ, để mẹ ngắm con thật kỹ nào”.
Lục Hi được kéo vào nhà, anh ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.
Ôn Uyển ngồi bên cạnh Lục Hi, bà kéo tay anh, chăm chú nhìn mặt anh giống như sợ anh chạy mất.
Chương 455: Bắt đổi họ Ôn
Lục Hi mặt đầy ngượng ngùng. Nói thế nào thì đây cũng là đầu tiên anh gặp mẹ mình, vậy nên vẫn có chút không được tự nhiên.
“Được rồi, gặp được con trai mình thì nên vui mới phải, đừng gấp gáp thế, hù dọa con đấy”, Lục Viễn Sơn nói.
Ai mà biết Ôn Uyển vẫn nắm tay Lục Hi thật chặt không buông, nhưng bà vẫn nói với Lục Viễn Sơn.
“Nếu không phải tại anh thì em có phải chịu đau khổ nhiều năm như vậy không. Hôm nay có nói gì thì em cũng sẽ không để Hi rời khỏi em đâu”, Ôn Uyển kiên quyết đáp.
Lục Viễn Sơn mặt đầy bất đắc dĩ, ông ấy chỉ đành khẽ gật đầu.
Lúc này, Lục Hi nói: “Mẹ, tạm thời con không đi đâu cả, con sẽ ở đây với hai người một thời gian”.
Vốn dĩ Lục Hỉ chỉ định qua đây nói chuyện một lần, nhưng sức mạnh của tình cảm ruột thịt trời sinh này đã vượt quá sự tưởng tượng của anh. Vừa gặp mặt, nhìn thấy dáng vẻ của mẹ, anh cũng không nỡ cứ như vậy rời đi.
Ôn Uyển nghe xong, bà liền vui mừng nói: “Hi ngoan, sau này không cần đi đâu nữa, ở với mẹ, để người làm mẹ này cố gắng bù đắp thật tốt cho con”.
Lục Hi mang theo ý cười, anh gật đầu.
Ngay sau đó, Lục Hi nói chuyện với bố mẹ mình.
Cứ như vậy nói chuyện đến khuya, Ôn Uyển đích thân đi làm đồ ăn đêm, cả nhà cùng nhau ăn một bữa, sau đó mới lưu luyến để Lục Hi đi ngủ.
Lục Hi nằm ở phòng khách, anh nhìn lên trần nhà, tâm tình phức tạp, hồi lâu vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.
Từ câu chữ trong buổi nói chuyện tối nay, anh mới biết thật ra nhiều năm nay cuộc sống của bố mẹ cũng không tốt.
Sau khi mình bị bố lén ôm đi, Ôn Nhất Hàng tức giận, lục phòng của bọn họ gần như bị đày vào lãnh cung.
Nhiều năm như vậy, người của lục phòng cũng chưa từng được trọng dụng. Trong rất nhiều sản nghiệp của nhà họ Ôn, họ đều giữ chức vụ có cũng được không có cũng được, thu nhập khá thấp.
Mà bố mẹ ở lục phòng càng không được yêu quý, gần như họ không được giao việc gì, mỗi tháng chỉ có phần tiền lương nhất định, so với những người khác trong nhà họ Ôn, quả thực là khác một trời một vực.
Nghĩ tới đây, Lục Hi cảm thấy trong lòng mình cháy lên ngọn lửa tức giận. Chỉ vì mình không mang họ Ôn mà người nhà họ Ôn liền đối xử với bố mẹ mình như vậy, có phải quá độc tài vô tình không?
Lần đầu tiên Lục Hi thức suốt đêm không ngủ được.
Ngày hôm sau.
Mãi đến trưa, Lục Hi mới được Ôn Uyển nhẹ nhàng đánh thức.
“Mẹ biết con ngủ muộn, vậy nên không có ý gọi con dậy. Bây giờ cũng sắp trưa rồi, mau dậy ăn con đi, mẹ đã nấu đồ ăn ngon cho con rồi”, Ôn Uyển đứng ở đầu giường, khuôn mặt tràn đầy ý cười hạnh phúc.
Đúng là mãi đến sáng sớm Lục Hi mới ngủ, đến giờ cũng mới chỉ ngủ được mấy tiếng.
Anh gật đầu đáp: “Vâng mẹ, con dậy ngay đây”.
Một câu gọi mẹ khiến Ôn Uyển cười nở rộ như hoa, bà gật đầu đi ra ngoài.
Lúc này Lục Hi mới rời giường đi rửa mặt, sau đó trở lại phòng khách.
Trên bàn ăn phòng khách bày đầy rượu và đồ ăn, tất cả đều là món ăn ngon điển hình của phương nam.
Ôn Uyển bảo Lục Hi ngồi xuống, anh nhìn xung quanh rồi hỏi: “Bố con đâu?”
Ôn Uyển nói: “Lục phòng họp, bố con đi từ sáng, chắc sắp về rồi”.
Đúng lúc đang nói chuyện thì Lục Viễn Sơn mặt mày tái mét chậm rãi từ ngoài vào.
Ôn Uyển thấy vậy, sắc mặt đầy lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
Lục Viễn Sơn ngồi xuống bàn ăn, ông ấy nói: “Ăn cơm trước đã”.
Trong lòng Ôn Uyển đã có một loại dự cảm xấu, nhưng bà vẫn nhịn không hỏi, bắt đầu bảo Lục Hi ăn cơm.
Lục Hi gắp thức ăn, anh vừa ăn vừa nói: “Bố, dù có chuyện gì bố đều có thể nói với con. Con trai bố bây giờ không phải trái hồng mềm để ai đó tùy tiện bóp đâu”.
Lục Viễn Sơn nghe xong liền thở dài, ông ấy đặt đũa xuống, cầm tay Ôn Uyển rồi chậm rãi nói.
“Người của lục phòng biết Lục Hi đã trở lại, hôm nay chính là nói đến chuyện này”.
“Bọn họ nói thế nào?”, Ôn Uyển vội vàng hỏi.
Lục Viễn Sơn cau mày nói: “Bọn họ nói Lục Hi muốn ở lại thì phải được gia chủ đồng ý”.
“Gia chủ nhất định sẽ đồng ý, Lục Hi cũng là người nhà họ Ôn, điều này không có gì đáng nói”, Ôn Uyển đáp.
“Nhưng em phải biết, nếu muốn gia chủ đồng ý, thì Lục Hi phải mang họ Ôn, anh đã từng nói với em chuyện này rồi”, Lục Viễn Sơn nói với Ôn Uyển, nhưng ánh mắt lại đang nhìn Lục Hi.
Nghe thấy lời này, mặt Ôn Uyển cứng lại, bà nhìn về phía Lục Hi: “Hi à, con đã nghĩ xong chuyện này chưa?”
Lục Hi thản nhiên nói.
“Con nghĩ xong rồi, nếu đã mang họ Lục thì con không muốn đổi. Nhà họ Ôn có đồng ý con ở lại hay không cũng không thành vấn đề. Dù sao con cũng có chuyện phải làm, không phải lo đâu, sau này con sẽ thường xuyên đến thăm bố mẹ là được thôi. Bọn họ sẽ không ngăn con gặp bố mẹ đấy chứ?”
Lúc này, Ôn Uyển lại kiên quyết nói: “Dù con trai em họ Lục hay họ Ôn, không ai có thể đuổi được thằng bé đi, ngay cả gia chủ cũng không được”.
Lục Viễn Sơn cau mày, ông ấy không biết nên nói thế nào. Trong lòng ông ấy rất rõ Ôn Nhất Hàng luôn có khúc mắc với chuyện này, ông ta muốn Lục Viễn Sơn thay đổi suy nghĩ, nhưng không thể nào.
Mà ở trong lòng ông ấy cũng đồng ý Lục Hi mang họ Lục, nếu không thì năm đó ông ấy cũng sẽ không ôm Lục Hi đi. Chỉ là ông ấy vốn dĩ chẳng có quyền phát biểu gì ở nhà họ Ôn, Lục Hi vẫn còn trẻ, bọn họ thật sự không có chút tư cách nào để đấu với nhà họ Ôn gia thế khổng lồ kia.