“Đúng đúng, bọn em không rút cổ phần nữa, bọn em cũng muốn ký tên”, đám người Lục Viễn Quang cũng kêu lên như vừa tỉnh từ trong mộng.
Đùa ư, ký hợp đồng này, tài sản nhà họ Lục tự dưng có thêm một tỷ, sau này còn có sự giúp đỡ của công ty cổ phần Masatake, lợi nhuận hàng năm của công ty cũng rất khả quan, bọn họ liền lập tức đổi ý.
Lúc này, Lục Viễn Chí nhìn mấy người bọn họ rồi chậm rãi đáp: “Đáng tiếc, mấy người đã ký hợp đồng rồi, công ty không còn bất cứ liên quan gì đến mấy người nữa, không phải mấy người muốn làm kiểu khác sao? Tự đi làm đi”.
Đám người Lục Viễn Cảnh nghe xong, sắc mặt tối sầm, vừa rồi bọn họ gấp gáp đã ký xong hợp đồng, quả thật bây giờ đã không có liên quan gì đến công ty.
Nhưng thay đổi đột nhiên đến khiến nhà họ Lục rõ ràng sắp đi lên con đường quật khởi, làm sao bọn họ can tâm buông bỏ chứ. Đây chính là tài sản có thêm một tỷ đó, còn thu nhập sau này không đếm xuể, nếu không rời đi, về sau nhất định bọn họ sẽ trở thành nhà giàu chân chính.
Lúc này, Tạ Trường Mai nói: “Anh cả, cũng chỉ là chuyện vừa xong, sao anh có thể tuyệt tình như vậy. Hợp đồng này em không tính nữa, bọn em vẫn là một phần của nhà họ Lục, công ty nhà họ Lục phải có phần của bọn em”.
Nói xong, Tạ Trường Mai xé đi văn kiện vừa ký.
Lục Viễn Chí thấy vậy liền lắc đầu đáp: “Tự mấy người nói câu tách ra kia, mấy người đã không còn là người nhà họ Lục nữa, cũng đừng mơ mộng hão huyền, về đi, tôi và chủ tịch Miwa còn có vài chi tiết cần phải bàn bạc”.
Đám người Tạ Trường Mai nhìn thấy Lục Viễn Chí tuyệt tình như vậy, bọn họ vô cùng tức giận.
Nhưng bọn họ cũng không nghĩ xem vừa rồi là ai gấp gáp đòi rút cổ phần.
Một lát sau, Lô Hiểu Du nói: “Anh cả, là bọn em nhất thời hồ đồ, chúng ta vẫn là người một nhà, anh làm việc đừng tuyệt tình như vậy”.
Lục Viễn Chí nghe xong liền trầm giọng: “Không cần nói nữa, các người đi đi”.
Bốn người thấy Lục Viễn Chí không dễ thương lượng thì lần lượt giậm chân rời đi mất.
Sau khi bốn người đi, Lục Hi nói: “Có chuyện gì hai người cứ bàn bạc đi, tôi phải quay về Tây Kinh rồi, bên đó còn có chuyện”.
Lục Viễn Chí nghe xong liền vội vàng nói: “Bây giờ cháu là cổ đông của công ty rồi, không tính quay về đây sao?”
“Không, công ty có bác là cháu yên tâm rồi. Còn nữa, bác giúp cháu nói với Tiểu Hiên một tiếng, có thời gian cho cô bé đến chơi với cháu”, Lục Hi cười nói.
Lục Viễn Chí cười đáp lại: “Không thành vấn đề”.
Ngay sau đó Lục Hi vung tay lên, lúc đi ngang qua sát người Miwa Nozaki, tay phải anh nhẹ nhàng vỗ vai cô ta bày tỏ tán thưởng.
Miwa Nozaki mặt đỏ lên, trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.
Nhưng điều này lại dọa Aihara Nozaki và Lục Viễn Chí gần chết.
Thân phận của Miwa Nozaki ai dám trêu đùa chứ?
Đây không phải Lục Hi đang đâm đầu vào chỗ chết sao? Lục Viễn Chí càng lo lắng, một khi Miwa Nozaki nóng giận, cơ hội từ trên trời này sẽ tan biến.
Nhưng sau nửa ngày, hai người không thấy Miwa Nozaki có bất kỳ động tĩnh gì, trên mặt lại còn đỏ ửng, bọn họ cũng chỉ đè nén kinh hãi trong lòng, không dám nói chuyện này.
Ban đêm.
Trong biệt thự của Lục Viễn Cảnh, anh em hai người sắc mặt xanh mét ngồi trên sofa, vợ bọn họ nôn nóng đi lòng vòng quanh phòng khách, mặt đầy tức giận.
“Uổng công để cho tên nhãi Lục Hi kia nhặt được món hời, xảy ra chuyện gì vậy chứ?”, Lô Hiểu Du cao giọng nói.
Bọn họ vừa rút cổ phần, miếng bánh lớn từ công ty cổ phần Masatake lại rơi vào đầu nhà họ Lục, đáng tiếc với sự kém cỏi mà bọn họ đã thành công bỏ lỡ cơ hội này, lại bị Lục Hi nhặt được món hời, bọn họ nghĩ thế nào cũng không thông.
“Chuyện này không thể cứ quyết như thế được, tôi nuốt không trôi cục tức này”, Tạ Trường Mai tức giận nói.
Lúc này, trong lòng bốn người cũng cảm thấy vô cùng bực bội, nhưng lại không nói ra được, mặt ai cũng tái xanh.
Một lát sau, đột nhiên Lục Viễn Cảnh đứng lên nói: “Mẹ nó, chuyện này không thể cứ quyết như vậy, tôi hẹn Nam Bá Thiên ra, không được thì chúng ta sẽ ngoan cố đến cùng”.
Đây chính là chuyện liên quan đến mấy tỷ, ánh mắt Lục Viễn Cảnh hoàn toàn đỏ lên.
Nhìn thấy hốc mắt đỏ tươi của Lục Viễn Cảnh, trong lòng đám người Lục Viễn Quang kinh hãi.
…
Đồng thời, ở trong Ôn trang Giang Chiết, gia chủ nhà họ Ôn Ôn Nhất Hàng đang nhìn một tờ giấy trên bàn.
Ôn Nhất Hàng năm nay đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng tinh thần nhìn vẫn rất phấn chấn.
Sau lưng ông ta có một người toàn thân đều chìm trong bóng tối giống như âm hồn vậy.
Còn có một người đang cung kính khoanh tay đứng một bên, đó chính là Ôn Thế Lương.
Một lát sau, Ôn Nhất Hàng ngẩng đầu lên nói: “Xem ra Lục Thiên Hành này cũng không đơn giản đâu, đánh chết bán bộ tông sư Hoàng Chân, đánh bại tông sư Liễu Bồi Nhiên, chân nhân Khắc Tẩm, thật sự là sức chiến đấu kinh người”.
Trước mặt Ôn Nhất Hàng chính là tài liệu về Lục Thiên Hành.
Lúc này, Ôn Thế Lương nói: “Gia chủ, tiếp theo nên đối đãi với Lục Thiên Hành ra sao? Theo Ảnh Sát nói, hắn đang ở di tích bên Thổ Phiên, dường như có thu hoạch rất lớn”.
Ôn Nhất Hàng trầm ngâm trong chốc lát rồi nói.
“Một tông sư sức chiến đấu mạnh mẽ đương nhiên là cần chú ý, hơn nữa người này hết sức thần bí, dường như là quật khởi trong nháy mắt, trước kia cũng chưa nghe nói qua, cần phải đặc biệt chú ý. Bảo Ảnh Sát đến Tây Kinh một chuyến, cẩn thận thu thập tất cả tin tức về hắn, biết người biết ta trăm trận trăm thắng”.
“Chẳng lẽ chúng ta muốn khai chiến với Lục Thiên Hành này?”, Ôn Thế Lương kinh hãi.
Tông sư giao chiến cũng không phải chuyện nhỏ, liên quan đến suy bại hưng thịnh và diệt vong của một gia tộc, không thể dễ dàng mở ra cuộc chiến được.
Ôn Nhất Hàng lắc đầu nói.
“Đương nhiên không thể tùy tiện khai chiến với tông sư, hơn nữa, chúng ta cũng không có thù oán lớn như vậy. Chỉ là mỗi một tài liệu về cường giả đương thời, từ trước đến nay nhà họ Ôn chúng ta đều có phần tài liệu chi tiết, dĩ nhiên Lục Thiên Hành này cũng không ngoại lệ”.
Ôn Thế Lương gật đầu.
Lúc này, Ôn Nhất Hàng lại nói.
“Mấy ngày trước Viễn Sơn đã đi đến Tây Kinh một chuyến, e là đi gặp con trai anh ta, nhân tiện bảo Ảnh Sát điều tra một chút về đứa con này. Dù thế nào Viễn Sơn cũng đến ở rể nhà họ Ôn chúng ta, đời sau của anh ta phải mang họ Ôn. Bất kể anh ta đang làm gì cũng phải bắt quay về cho tôi, để anh ta nhận tổ tông hả, cái nhà này còn lâu mới đến lượt Lục Viễn Sơn định đoạt”.
Nói xong, trên mặt Ôn Nhất Hàng lộ ra sát khí, ông ta vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện năm đó Lục Viễn Sơn đưa Lục Hi đi.
Chương 436: Theo dõi
Lúc này, bóng đen phía sau Ôn Nhất Hàng chậm rãi đi đến hành lễ với Ôn Nhất Hàng, sau đó ra khỏi cửa ẩn vào trong sắc đêm.
Nhìn Ảnh Sát đi khỏi, Ôn Nhất Hàng khá hài lòng, về mặt giấu mình ẩn trốn và theo dõi, Ảnh Sát có thiên phú dị bẩm và độc đáo.
Tuy hắn chỉ là cảnh giới Hậu Thiên trung kỳ, nhưng nếu hắn ẩn nấp thì ngay cả tông sư cũng không phát hiện được. Lần trước theo dõi thành công Lục Thiên Hành, không bị phát hiện, đủ để chứng minh thực lực về mặt này của hắn.
…
Thiên Nhân Cư, Tây Kinh.
Sau khi Lục Hi trở về, ngủ một giấc ngon lành, đến khi tỉnh dậy đã là buổi trưa ngày hôm sau.
Vệ sinh cá nhân một lượt xong Lục Hi ra ngoài ăn trưa.
Ăn xong bữa trưa, Lục Hi đến tiệm tạp hóa nằm dài trên sofa theo thói quen.
“Ở đây vẫn là thoải mái nhất”, Lục Hi thư thả hút điếu thuốc.
Đúng lúc này, Lục Hi bỗng nhiên chột dạ, phát hiện hình như mình bị ai đó nhìn lén.
Sắc mặt Lục Hi không thay đổi, mà lặng lẽ mở con mắt xuyên thấu.
Lần trước ở Thổ Phiên, anh đã có cảm giác này, nhưng lúc đó vội thăm dò di tích, nên anh bỏ qua.
Bây giờ lại có cảm giác này, Lục Hi quyết định tìm đến cùng.
Lúc này, trông có vẻ như Lục Hi đang hút thuốc, nhàm chán ngó đông ngó tây, thực ra tất cả những chỗ ánh mắt anh lướt qua đều hiện ra rõ mồn một.
Lúc này, Lục Hi phát hiện có một người trên trần nhà.
Cơ thể của người này dung hòa với trần nhà thành một thể, hơn nữa không hề có những đặc trưng của sự sống như hơi thở và mạch đập nhịp tim. Thuật ngụy trang cao siêu, ngay cả anh cũng bị lừa.
Lục Hi không hành động hấp tấp, mà đang suy nghĩ, tại sao người này năm lần bảy lượt theo dõi mình?
Đúng lúc này, bóng hình đó di chuyển, chỉ thấy hắn men theo trần nhà, trượt đến góc tường, những chỗ mà hắn lướt qua đều dung hòa với môi trường chỗ đó một cách hoàn hảo, nếu không phải Lục Hi có thần kỹ như con mắt xuyên thấu thì không thể phát hiện ra.
Hắn trượt đến góc tường, giống như từ trong bức tường đi ra, hiện lên hình hài, một chiếc áo choàng dài kèm mũ trùm màu đen bao trùm toàn bộ cơ thể hắn, không nhìn rõ khuôn mặt.
Lúc này, Ảnh Sát nói: “Anh chính là con trai của Lục Viễn Sơn phải không?”
Lục Hi vừa nghe, chậm rãi ngồi dậy, nhìn Ảnh Sát vỗ tay nói: “Thuật ngụy trang thật cao siêu, khâm phục khâm phục”.
“Tôi hỏi anh có phải là con trai của Lục Viễn Sơn không”, Ảnh Sát không hề dao động hỏi lại.
Lục Hi nhìn hắn, chậm rãi nói: “Đúng”.
Tuy rằng Lục Viễn Sơn không nuôi dưỡng anh, nhưng vẫn là máu mủ ruột già, Lục Hi cũng không thể phủ nhận.
Lúc này, Ảnh Sát mới nói: “Rất tốt, theo tôi về nhận tổ quy tông đi”.
Đây là một trong số nhiệm vụ của hắn ở Tây Kinh, hoàn thành nhiệm vụ này trước, rồi đi thu thập thông tin của Lục Thiên Hành.
Với Ảnh Sát, Lục Hi chỉ là một người bình thường, nhiệm vụ này không hề khó chút nào.
Lục Hi vừa nghe, cau mày nói: “Nhận tổ quy tông?”
“Đúng”.
“Muốn tôi đổi họ Ôn ư, đáng tiếc, tôi đã mang họ Lục rất lâu rồi”, Lục Hi thản nhiên nói.
“Quyền thế nhà họ Ôn không phải là điều mà anh có thể tưởng tượng được, có thể trở về nhà họ Ôn là vinh dự của anh, anh phải trân trọng cơ hội này”.
Một người luôn rất ít nói như Ảnh Sát, hôm nay lại phá lệ nói rất nhiều.
Lục Hi lại cười nói: “Ha ha, theo tôi thấy, nhà họ Ôn cũng chỉ vậy mà thôi, anh quay về nói với họ, tôi họ gì là do tôi quyết định, bảo họ đừng hao tâm tổn trí nữa”.
Ảnh Sát nghe vậy liền quát nói: “Ngông cuồng”.
Nói xong, chỉ thấy hắn kéo một tàn ảnh, trong phút chốc đến trước mặt Lục Hi, một chưởng chém về phía cổ của anh.
Lục Hi đã không biết điều như vậy, thì hắn cũng chỉ có thể thô bạo thôi.
Đúng lúc này, Lục Hi trực tiếp ra một quyền tấn công về phía lồng ngực của Ảnh Sát.
Quyền này cực kỳ nhanh, đao tay của Ảnh Sát còn chưa hạ xuống, nắm đấm của Lục Hi đã tấn công đến lồng ngực của Ảnh Sát.
Nhưng cơ thể của Ảnh Sát bỗng hóa thành một đống cát, Lục Hi đánh trượt vào hư không.
Lục Hi cũng sửng sốt, chỉ thấy đống cát màu đen đó lại tụ lại, trở thành cơ thể của Ảnh Sát.
“Giỏi lắm”, Lục Hi chậm rãi nói.
Lúc này Ảnh Sát cũng nói: “Tôi cũng coi thường anh rồi, thì ra anh chính là Lục Thiên Hành”.
Thì ra khoảnh khắc Lục Hi ra tay, Ảnh Sát lập tức đoán ra, Lục Hi và Lục Thiên Hành là cùng một người, điều này khiến hắn vô cùng kinh hãi.
Thông tin này chắc chắn là chuyện vô cùng lớn với nhà họ Ôn.
Nếu có thể khiến Lục Thiên Hành quay về nhà họ Ôn, thực lực nhà họ Ôn sẽ tăng mạnh, có hai cường giả tông sư tọa trấn, nhìn khắp Hoa Hạ, ngoại trừ đại tông sư Thiên Diệu, thì ai còn có thể vuốt râu hùm nhà họ Ôn.
Lúc này, đôi mắt Lục Hi hơi nheo lại, chậm rãi nói: “Anh là thế nào của nhà họ Ôn?”
“Tôi chỉ là một con chó trung thành của nhà họ Ôn thôi, không đáng để ý”, Ảnh Sát nói: “Tạm biệt Lục tông sư”.
Nói xong, Ảnh Sát quay người đi ra ngoài, việc này đã không phải là việc mà hắn có thể xử lý được, hắn phải lập tức báo cáo cho gia chủ, mời gia chủ định đoạt.
Lúc này Lục Hi lại dậm chân, lạnh lùng quát nói: “Muốn đi ư?”
Cùng với cái dậm chân của Lục Hi, trên sàn nhà lập tức lan ra vô số đường sáng màu vàng, hình thành một kết giới trong tiệm tạp hóa.
Ảnh Sát vừa đi ra đến cửa, bỗng giật mình kinh hãi.
“Anh có ý gì?”, Ảnh Sát hỏi.
Lục Hi cười lạnh lùng nói: “Chỗ của tôi là nơi anh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi hả, món nợ lần trước theo dõi tôi, tôi còn chưa tính với anh đấy, hôm nay vẫn dám đến, tôi thấy anh muốn tìm cái chết mà”.
“Anh sẽ không giết tôi, tôi và anh đều là người của nhà họ Ôn, giết tôi, làm sao anh ăn nói với họ”, Ảnh Sát không nhúc nhích nói.
Lục Hi vừa nghe liền cười ha ha nói: “Cả đời tôi làm việc tại sao phải giải thích với người khác, anh cũng thật coi trọng nhà họ Ôn quá”.
“Lục tông sư, nhà họ Ôn không phải đơn giản như anh nghĩ, tuy anh đã là cảnh giới Tông sư, nhưng đối diện với nhà họ Ôn, anh không hề có chút phần thắng”.
Lục Hi nhìn khuôn mặt được che bởi mũ trùm đầu của Ảnh Sát, chậm rãi nói: “Xem ra nhà họ Ôn có không ít bí mật, hôm nay anh nói ra hết một lượt đi”.
Nói xong, tay phải Lục Hi tóm vào hư không.
Chương 437: Thăng Long Kích
Ảnh Sát kinh hãi, thân hình lập tức tan thành cát đen, nhưng lúc này Lục Hi lại quát lớn một tiếng: “Phá ra”.
Cùng với tiếng quát của Lục Hi, một luồng uy thế vô biên từ người anh phát ra.
Trên đỉnh đầu anh xuất hiện một hư ảnh cự long, gầm thét một tiếng về phía Ảnh Sát.
“Gru!”
Sau một tiếng rồng gầm, Ảnh Sát chậm rãi bò lên từ dưới đất, lúc này áo choàng đen của hắn đã rách tan tơi bời, lộ ra khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy sợ hãi muốn chết nhìn về phía Lục Hi.
Lúc này Lục Hi đã thu lại long uy, chỉ thản nhiên nhìn Ảnh Sát.
Ảnh Sát thốt lên nói: “Làm thế nào mà anh phá được bí thuật của tôi?”
Bí thuật của hắn là tuyệt kỹ của một vị cao thủ ẩn hình nhà họ Ôn truyền cho hắn từ nhỏ, từ khi hắn luyện thành đến bây giờ, chưa từng thất bại, cho dù là tông sư cũng không làm gì được hắn. Hắn không hiểu, làm sao Lục Hi lại làm được, hơn nữa hư ảnh cự long và tiếng rồng gầm vừa nãy là thế nào.
Lúc này, Lục Hi cười lạnh lùng nói: “Chỉ là độn thuật nhỏ bé mà thôi, anh thực sự coi là tuyệt kỹ gì hả”.
Bí thuật mà Ảnh Sát tu luyện chỉ là một loại độn thuật cấp thấp nhất trong tu chân giới thôi, Lục Hi thi triển thủ đoạn thì đã khiến hắn lộ nguyên hình rồi.
Ảnh Sát vẫn nhìn Lục Hi với ánh mắt không thể tin nổi, dường như vẫn chưa tỉnh lại từ trong nỗi kinh sợ.
Lúc này, Lục Hi nói: “Nhà họ Ôn có bí mật gì thì nói mau, đừng để tôi ra tay”.
Lúc này, cuối cùng Ảnh Sát lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói: “Thực lực của anh đã thắng được lòng kính trọng của tôi, tôi có thể nói với anh mọi thứ của nhà họ Ôn”.
“Nói đi”, Lục Hi nói với vẻ mặt không cảm xúc.
Lúc này, Lục Hi nói: “Sở dĩ nhà họ Ôn có thể truyền thừa hàng trăm năm, trường thịnh không suy yếu, đó là vì nhà họ Ôn có một vị lão tổ”.
“Lão tổ?”, Lục Hi cau mày.
“Đúng thế, ông ta đã là cường giả ‘Thánh Vực’, bí thuật mà tôi tu luyện là do ông ta truyền thụ”, Ảnh Sát nói.
“Thánh Vực là cái gì?”, Lục Hi hỏi.
Tuy ký ức trong đầu anh nhiều như sao sáng, nhưng lại không có ký ức cận đại, cho nên anh không biết những điều này.
Lúc này, Ảnh Sát nói: “Thánh Vực, đó là cao thủ vượt xa tông sư, thực lực của họ đã không thể đoán trước, không có gì là họ không biết, không gì là không thể, là thánh giả đương thời thực sự, người phàm như chúng tôi chỉ có thể ngưỡng vọng”.
Lục Hi nghe xong, cau mày nói: “Còn bí mật gì nữa không, nếu không có, tôi tiễn anh lên đường”.
Ảnh Sát vừa nghe, lập tức kinh hãi nói: “Tôi là người của nhà họ Ôn, anh cũng dám ra tay ư?”
“Có gì mà không dám chứ?”, Lục Hi thản nhiên nói.
Đây cũng là lần đầu tiên anh nghe nói đến cách gọi ‘Thánh Vực’, hơn nữa nghe cách nói của Ảnh Sát, bất kể trong võ đạo, hay là về thuật pháp, cường giả Thánh Vực đều có cảnh giới mà võ giả hoặc chân nhân khó mà đạt tới, được tính là cường giả ẩn trốn thực sự.
Lục Hi suy đoán, có lẽ cường giả Thánh Vực có thể cùng cảnh giới với người mà tặng cho mình cây thương rồng.
Vì họ có năng lực hoàn toàn vượt xa tông sư, nếu ra tay, trong võ kỹ còn dung hợp thuật pháp, vô cùng khó đối phó, Lục Hi cũng không dám nói, anh có thể chiến thắng đối phương trăm phần trăm.
Cho nên, việc này khiến anh cảnh giác, không thể thả Ảnh Sát đi, bây giờ mình vẫn chưa đủ năng lực để lật bài ngửa với tất cả mọi người. Một khi bại lộ, mọi thứ anh có có thể lập tức trở thành lá bùa đòi mạng anh.
Ảnh Sát không thể tin nổi nói: “Nhà họ Ôn không những có tông sư, còn có Thánh Vực, anh giết tôi, nhà họ Ôn sẽ không bỏ qua”.
“Vậy sao? Nhưng tất cả đã không còn liên quan gì đến anh rồi”.
Lục Hi nói xong liền phun ra lửa rồng, Ảnh Sát bị cháy thành một làn khói xanh trong nháy mắt.
“Hơn nữa, thực lực của tôi không cần sự tôn trọng của anh”.
Lúc này Lục Hi cau mày, ánh mắt tựa như xuyên qua hàng ngàn hàng vạn dặm, nhìn về phương Nam.
Anh và nhà họ Ôn sớm muộn gì cũng phải gặp nhau, nhưng nếu mình vẫn muốn giữ họ Lục thì cần phải cố gắng rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Lục Hi trực tiếp lái xe về Thiên Nhân Cư.
Đến bên cạnh vườn hoa, Lục Hi chậm rãi ngồi khoanh chân, tìm kiếm tất cả ký ức trong đầu.
Bây giờ đã trải qua sự suy diễn liên tục của ý thức thứ hai, anh đã có cách nhìn tương đối cao về bản chất của sức mạnh, tu luyện công pháp của loài người không còn là vấn đề khó.
Lật giở ký ức một hồi lâu, Lục Hi mới tìm được một bộ công pháp khiến mình hài lòng.
“Tiên Võ Thập Bát Thức!”
Đây là thế giới tu chân, một bí thuật bất truyền, công pháp trung tâm của môn phái hàng đầu, mỗi một chiêu thức, sau khi tu luyện đến đại thành, đều có năng lực dời núi lấp biển thần quỷ đều sợ.
Môn công pháp này đã thất truyền ở thế giới tu chân, nhưng được con rồng đó ghi nhớ sâu sắc trong đầu, truyền cho Lục Hi.
“Chính là nó”, Lục Hi lặng lẽ nói trong lòng.
Thể chất, sức mạnh và tâm pháp tu luyện của anh đều đã đạt đến đỉnh cao, bây giờ điều anh cần là có thêm vào thủ đoạn tranh đấu với người khác, Tiên Võ Thập Bát Thức này có vẻ vô cùng thích hợp.
Lục Hi tin, thế giới này không chỉ tồn tại cường giả Thánh Vực, chắc chắn còn có đẳng cấp lợi hại hơn chưa xuất hiện, thêm một thủ đoạn, tương lai có thể thêm một phần năng lực tự bảo vệ mình, vì theo ký ức, thế giới tu chân vô cùng tàn khốc, tàn khốc đến mức không dám tưởng tượng.
Như vậy, Lục Hi ngồi bên vườn hoa, bắt đầu tu luyện thức thứ nhất “Thăng Long Kích” của Tiên Võ Thập Bát Thức.
Cứ như vậy, mấy ngày trôi qua.
Hôm nay Lục Hi chậm rãi mở mắt.
Chỉ thấy trong đôi mắt anh lại phun ra thần mang màu vàng khá dài, dường như đã luyện đến mức đoạt được hồn phách của người khác.
Một lát sau, Lục Hi mới trở lại bình thường, lúc này, đôi tay anh một âm một dương, hư ảo ôm vào trong lòng, Long Tinh trong cơ thể điên cuồng chuyển động.
“Thăng Long Kích!”
Chương 438: Đi cửa sau?
Cùng với tiếng quát trong veo của Lục Hi, giữa hai tay anh vậy mà xuất hiện một con rồng nhỏ màu vàng dài khoảng một thước được ngưng tụ từ pháp lực.
Lúc này chỉ thấy hai tay Lục Hi đẩy mạnh ra ngoài, rồng vàng nhỏ gầm một tiếng rồi bất thình lình lao về phía trước.
"Bùm!"
Với một tiếng nổ lớn, một cây cảnh hai người mới ôm vừa cách đó chừng mười mét bị con rồng chặn ngang rồi đụng gãy.
Lúc này lại thấy Lục Hi vỗ vỗ tay, nở nụ cười hài lòng.
Thăng Long Kích này anh mới chỉ chập chững luyện tập qua, còn chưa dùng toàn lực đã tạo ra uy lực lớn như vậy, không hổ danh là tiên võ, Lục Hi ước đoán nếu anh dốc hết sức lực thì tông sư căn bản không đỡ nổi một chiêu này.
Đúng lúc này điện thoại của Lục Hi đổ chuông, liếc mắt thấy là Tần Lam gọi tới liền nghe máy.
“Phóng viên Tần đó à, tìm tôi có chuyện gì thế?”, tâm trạng Lục Hi vô cùng tốt liền nói đùa với Tần Lam.
“Đến phòng 108, khách sạn Khải Thịnh đi, bà đây mời anh ăn cơm”, Tần Lam nói.
“Ai yo, cô mời tôi dùng bữa đúng thật là mở lòng từ bi mà, tôi sẽ tới ngay”, Lục Hi đáp.
“Ừm, đợi anh đó”, Tần Lam nói một câu này xong liền cúp điện thoại.
Lục Hi nghe được lời này của Tần Lam không khỏi rùng mình nổi da gà.
Nhưng Tần Lam gọi bản thân tới chắc chắc là có chuyện gì đó, Lục Hi cũng không chút do dự chạy tới.
……
Lúc này, Tần Lam đang cũng một nhóm người ngồi trong gian phòng 108 của Khải Thịnh.
Bên cạnh là đồng nghiệp của cô, thực tập sinh Cốc Tuyết vừa mới tốt nghiệp đại học đã tới tòa soạn thực tập và được phân cho Tần Lam phụ trách.
Về phần những người khác Tần Lam cũng lần đầu tiên gặp mặt, chính là bố mẹ và vài người họ hàng của Cốc Tuyết.
Vốn dĩ Tần Lam dự định sau khi tan sở sẽ trở về Thiên Nhân Cư nhưng Cốc Tuyết lại kéo cô lại, nói buổi tối có một bữa tiệc xã giao muốn Tần Lam đi cùng cô ấy, Tần Lam không tiện từ chối nên đành đồng ý, chẳng ngờ sau khi tới nơi chỉ nghe qua vài câu nói xém chút đã khiến Tần Lam tức chết.
Hóa ra bữa ăn tối nay là do bố mẹ của Cốc Tuyết cầu xin dì nhỏ của cô ấy, cũng chính là em gái ruột của mẹ Cốc Tuyết giúp đỡ thu xếp công việc cho cô.
Tần Lam vốn cũng cảm thấy không có gì không đúng, người một nhà nâng đỡ nhau mà thôi, đây là chuyện thường tình.
Nói cho cùng Cốc Tuyết cũng vừa tốt nghiệp tới thực tập tại tòa soạn, lương một tháng chỉ hơn một nghìn tệ nên không phải là giải pháp lâu dài. Trong nhà có mối quan hệ có thể giúp cô tìm được một công việc tốt hơn sẽ không thể tốt hơn.
Ai biết chồng của người dì nhỏ này của Cốc Tuyết nói năng chua ngoa, Tần Lam thực sự nghe không vào nổi nữa, một người tính cách nóng nảy như cô lập tức gọi điện cho Lục Hi, nếu hành xử của hai người này đi quá xa, Tần Lam chuẩn bị sẽ để cho Lục Hi trừng trị bọn họ.
Tần Lam hiện tại đã biết Lục Hi là nhân vật hô mưa gọi gió tại thành phố Tây Kinh, cũng không thể lãng phí nguồn lực này phải không?
Lúc này Tần Lam liếc mắt nhìn tới Cốc Tuyết đang ngồi bên cạnh mới phát hiện ra cô ấy vẫn luôn cúi gằm mặt, rốt cuộc cũng hiểu được tại sao lại phải kêu bản thân tới rồi.
Sau khoảng thời gian tiếp xúc này, Tần Lam cảm thấy tính cách của Cốc Tuyết rất hướng nội không thích nói chuyện, hơn nữa có lẽ cô ta cũng đã biết dì nhỏ của mình là hạng người gì, chỉ sợ kéo bản thân tới chỉ để tiếp thêm lòng can đảm cho cô ấy mà thôi.
Nếu đã như vậy, Tần Lam đương nhiên cũng muốn dang tay giúp đỡ, không nói tới việc Lục Hi có mặt hay không, cho dù không có anh, với tính khí nóng như lửa đốt của cô ta đụng phải chuyện này tuyệt đối không có lý do không quan tâm tới.
Đúng lúc này chỉ thấy mẹ của Cốc Tuyết là Trương Phương tươi cười rót thêm nước trà cho em gái là Trương Hà.
“Em gái à, hai người đều giữ vị trí cao trong đơn vị, em rể còn là quan lớn, Cốc Tuyết nhà chúng ta cũng đã tốt nghiệp rồi, thực sự không thể sắp xếp cho nó một chức vị sao?”
Trương Hà cầm tách trà nhấp một ngụm mới đáp: “Chị à, chuyện này bây giờ không dễ làm, mặc dù em ở Cục tài chính nhưng cũng chỉ là một nhân viên bình thường, em rể chị ngược lại là tuy là phó phòng nhưng trong tay không nắm thực quyền”.
Trương Hà ngoài miệng than phiền chua xót nhưng trên mặt lại tràn đầy nét kiêu ngạo không thể che giấu.
Bà ta là nhân viên của Cục tài chính thành phố, còn chồng là nhân vật có tiếng trong cục, hai người họ trước mặt người thân của mình, bất kể tới nơi đâu cũng khoác trên mình bộ dáng cao hơn người khác một bậc.
"Em gái à, điểm bài thi viết của Cốc Tuyết tốt như vậy, không lẽ thật sự không có hy vọng sao? Nếu cần tiền để lo liệu, em cứ nói với chị, mấy năm qua chị với anh rể cũng tích lũy được một ít".
Mẹ của Cốc Tuyết nhìn em gái với ánh mắt van nài khổ sở mà nói.
Trương Hà thấy vậy thì quay sang nhìn chồng, mà chồng của bà ta là Tiền Phàm thì sóng yên biển lặng ngồi đó với gương mặt uy nghiêm không nói một lời, tràn đầy tác phong quan liêu.
"Đúng vậy đều là người nhà, nếu giúp được thì dì cố hết sức giúp chúng tôi đi", chồng của Trương Phương, Cốc Kiến Cương cũng góp lời.
Cốc Kiến Cương vừa nhìn đã biết là một người thành thực, quần áo trên người đều là kiểu dáng cũ đã tẩy giặt tới sờn trắng cũng không nỡ lòng đổi, xem ra gia cảnh cũng không tốt lắm.
Mà lúc này Trương Hà lại đáp: "Anh nói nghe nhẹ nhàng lắm, anh tưởng rằng là đang xin vào đơn vị xí nghiệp sao? Đó thế nhưng là phòng ban chính phủ, là nơi người người chen nhau vỡ đầu cũng muốn đặt chân vào đó".
"Em gái, cái này chị biết do đó mới phải làm phiền em và Tiền Phàm, các em đều là người trong thành phố, Tiền Phàm còn là một lãnh đạo, không giống bọn chị chôn chân ở nơi nhỏ bé kia, đối với chuyện trong thành phố đều mờ mịt, căn bản không động tay tới được mà", mẹ của Cốc Tuyết nói tiếp.
Mà Trương Hà nghe vậy chỉ bưng tách trà, lắc lư nước trà bên trong.
"Chị à, không phải em không giúp chị, chỉ là chúng em cũng rất khó khăn. Chị nghĩ lại xem, những họ hàng nghèo trong nhà chúng ta có ai mà chưa từng tới cầu xin chúng em, có thể giúp chúng em cũng đã tận sức giúp đỡ rồi, còn nợ một núi ơn tình của người khác kia, hơn nữa chuyện của chị còn không phải là chuyện nhỏ, nó thực sự rất khó thu xếp".
Gương mặt Trương Hà hiện nét khó xử nhưng khoé miệng lại gợi lên ý cười thích thú.