Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 361: Ông là cái thá gì mà đuổi chúng tôi đi

Đoàn Tinh Tinh chỉ vào mũi Lục Hi, tức giận nói: “Anh nói lại một lần nữa xem”.

Không đợi Lục Hi lên tiếng thì đã nghe thấy một giọng nói vang lên: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Lưu Trạch đi tới, hóa ra là ông ta ở bên đó nhìn thấy Đoàn Tinh Tinh cãi nhau với người ta nên vội vàng chạy tới đây.

Lãnh đạo sắp tới rồi, cứ ầm ĩ như vậy không được.

Đoàn Tinh Tinh thấy vậy liền vội vàng nói: “Quận trưởng Lưu, tôi đến để nhắc bọn họ nhỏ tiếng chút, vậy mà người này còn mắng tôi”.

Lưu Trạch nghe xong, ông ta nhìn người tên Lục Hi mà Đoàn Tinh Tinh đang chỉ rồi nói: “Chàng thanh niên, chú ý một chút, lát nữa có lãnh đạo tới đây, mấy người cứ như vậy tôi chỉ có thể đuổi mấy người ra khỏi đây”.

Đám người Thiệu Thanh nghe xong liền biến sắc.

Đoàn Tinh Tinh gọi người này là quận trưởng, theo như đám người Thiệu Thanh thấy thì đó là quan lớn, bọn họ không chọc nổi đâu. Có câu nói, dân không đấu với quan, mặc dù trong lòng có lửa nhưng cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói: “Ông là cái thá gì mà đuổi chúng tôi đi, khẩu khí thật lớn”.

Lần này, không chỉ Lưu Trạch và Đoàn Tinh Tinh ngây ra, ngay cả đám bạn học Thiệu Thanh của anh cũng ngẩn ra.

Người này chính là quận trưởng đấy, Lục Hi nói như vậy, lát nữa làm sao rút lui được?

Lúc này, Đoàn Tinh Tinh tức giận nói: “Anh kiêu ngạo quá rồi, vị này là phó quận trưởng quận Trần Thương, cũng là người anh có thể chọc nổi sao? Mau xin lỗi đi, nếu không thì tôi sẽ cho người bắt anh lại”.

Lục Hi cười lạnh một tiếng rồi nói: “Tôi phạm pháp gì mà bắt tôi lại? Tôi thấy người phách lối chính là cô đấy, cẩn thận li thành tự hại mình, còn đòi bắt tôi”.

Lục Hi mặt coi thường, lạnh lùng nhìn Đoàn Tinh Tinh.

Đoàn Tinh Tinh nghe thấy lời này, thiếu chút nữa tức giận hộc máu, cô ta run rẩy chỉ vào Lục Hi, nhất thời nói không nên lời.

Đến đây, Tân Mỹ Dục vội vàng nói: “Lục Hi, được rồi, bớt nói mấy câu, xin lỗi thì có sao đâu”.

Tân Mỹ Dục cũng có nỗi khổ khó nói, Lục Hi đắc tội với lãnh đạo như vậy, về sau cô không tránh khỏi bị trách mắng, e rằng địa vị trong nhà sẽ càng thấp. Suy cho cùng Lục Hi cũng là bạn học của cô ta.

Bây giờ, Lưu Trạch cũng bị Lục Hi làm cho tức giận không nhẹ, ông ta chưa từng nhìn thấy cậu thanh niên nào phách lối như vậy.

Ông ta đang muốn nổi giận trách mắng Lục Hi, đúng lúc đó thư ký của ông ta chạy đến nói: “Quận trưởng, lãnh đạo đến”.

Lưu Trạch nghe xong không trách mắng được Lục Hi nữa, ông ta xoay người đi ra ngoài, trước lúc đi còn trừng mắt với Lục Hi và nói: “Lát nữa xử lý cậu sau”.

Lục Hi cười lạnh một tiếng, cũng không nói lời nào nữa.

Sau khi Lưu Trạch và Đoàn Tinh Tinh rời đi, Thiệu Thanh cau mày nói: “Lục Hi, cậu đắc tội nặng với quận trưởng kia rồi, e rằng lát nữa sẽ có phiền phức đó”.

“Đúng vậy, hay là hôm nay chúng ta đến đây thôi, Lục Hi cậu cũng mau đi đi, tránh bị phiền toái”.

“Ừ, có lý”.

Mọi người rối rít khuyên Lục Hi.

Lúc này lửa giận của Lục Hi đang lên, anh chẳng quan tâm quận trưởng là ai, anh nói: “Mọi người tiếp tục ăn, ngược lại tôi muốn xem hôm nay bọn họ có thể làm gì tôi”.

Hai người bạn khác của Lục Hi nghe xong cũng lập tức nói: “Đúng vậy, ăn tiếp đi, làm quan cũng phải nói phải trái, chúng ta phạm tội gì mà đòi ăn thịt chúng ta”.

Thiệu Thanh thấy vậy cũng lên tinh thần, anh ta cầm đũa lên nói: “Ăn thôi, chúng ta nhiều người như vậy tôi cũng không tin ông ta có thể bắt hết được, chẳng có phép tắc gì cả”.

Mọi người nghe xong cũng hạ quyết tâm, bọn họ nhặt đũa lên ăn, nói thế nào Lục Hi cũng là bạn học của bọn họ, cùng nhau chịu trách nhiệm có gì mà ghê gớm.

Còn Tân Mỹ Dục nhìn mọi người tiếp tục ăn, cô ta hít một hơi, nâng ly rượu lên nói: “Các bạn học, hôm nay tôi không sắp xếp tốt, xin lỗi mọi người”.

Nói xong, Tân Mỹ Dục chưa từng uống rượu đã uống cạn sạch ly rượu, mặt lập tức đỏ lên.

Đám người Thiệu Thanh thấy vậy liền cười nói: “Không cần xin lỗi, có liên quan gì đến cậu đâu, đều là do bà chị dâu cả của cậu và ông quận trưởng kia ức hiếp người quá đáng, cậu không cần để ý, tình cảm bạn học mấy năm của chúng ta còn cần phải xin lỗi sao?”

“Đúng vậy, nào nào, uống rượu thôi”.

Có người đang uống cũng nâng ly rượu lên.

Mọi người rối rít hưởng ứng, giơ ly rượu lên uống cạn.

Lục Hi nhìn những bạn học này, trên mặt lộ ra ý cười, trong lòng như có một dòng nước ấm.

Lúc này, chỉ thấy ở cửa khách sạn Thịnh Vượng có mười mấy người đi vào.

Đoàn Chí Quốc mặc cảnh phục được vây ở giữa, ở bên cạnh ông ta là quận trưởng quận Trần Thương tên Đoàn Bảo Minh và các quan lớn nhỏ quận Trần Thương, giống như các vì sao vây quanh mặt trăng, bọn họ đưa Đoàn Chí Quốc đi vào khách sạn.

Vương Hoài Lộ thân là ông chủ niềm nở đi trước dẫn đường, ông ta nói: “Lãnh đạo cực khổ rồi, phòng VIP đã chuẩn bị xong, lập tức sẽ có đồ ăn đưa lên”.

Lúc này, Đoàn Chí Quốc lại xua tay nói: “Chúng tôi đến làm việc, không cần đến phòng VIP, cứ ở đại sảnh chuẩn bị mỗi người một phần cơm hộp là được”.

Vương Hoài Lộ nghe thấy lời này của Đoàn Chí Quốc, mặt ông ta liền biến sắc.

Nhân vật lớn như vậy đến đây, ông ta đã chuẩn bị những món ăn thịnh soạn nhất, khách sạn Thịnh Vượng là khách sạn có quy mô hàng đầu, chỉ ăn cơm hộp sao được.

Vương Hoài Lộ không kiềm được nhìn về phía thông gia Đoàn Bảo Minh của mình.

Đoàn Bảo Minh thân là ông trùm của quận Trần Thương, nhất định phải quan tâm đến vấn đề này hơn Vương Hoài Lộ, ông ta liền nói.

“Giám đốc công an Đoàn, công việc của ông cực khổ như vậy, ăn cơm hộp sao được chứ, chẳng có dinh dưỡng gì cả, ông gánh vác trách nhiệm nặng nề, nhất định phải giữ gìn sức khỏe, hay chúng ta đến phòng VIP đi, tôi đã chuẩn bị chút đồ bổ bồi bổ cho ông”.

Đoàn Bảo Minh mặt đầy niềm nở nói, ông ta lén nhìn sắc mặt của Đoàn Chí Quốc.

Đoàn Bảo Minh suy nghĩ, người này cũng phải khách sáo một chút, dù sao thì nhân vật lớn như vậy ngồi ăn cơm hộp ở đại sảnh cũng mất thể diện.

Ai mà biết Đoàn Chí Quốc mặt không chút biểu cảm nói: “Được rồi, chuyện này không cần nói thêm nữa, chúng tôi ăn một bữa công tác, tiêu chuẩn mỗi người không vượt quá hai mươi lăm tệ”.
Chương 362: “Anh dám đánh tôi?”

Nghe Đoàn Chí Quốc nói như vậy, đám người Đoàn Bảo Minh trố mắt nhìn nhau, mặt không biết làm sao.

Còn Đoàn Chí Quốc dẫn cấp dưới của mình đi về phía một góc bình thường trong đại sảnh và sắp xếp cấp dưới ngồi xuống.

Đám người Đoàn Bảo Minh không còn cách nào, bọn họ chỉ đành đi theo ngồi bàn bên cạnh, đồng thời căn dặn Vương Hoài Lộ chuẩn bị thức ăn dựa theo phân phó của Đoàn Chí Quốc.

Vương Hoài Lộ thầm thở dài, nhưng không còn cách nào khác, biết rằng chỉ có thể làm như vậy, nhưng ông ta vẫn có chút tâm tư riêng.

Cấp trên nói ăn cơm hộp, nhưng cơm hộp này có gì không phải do ông ta định đoạt sao, sơn hào hải vị ông ta cũng cho vào trong cơm hộp, chỉ bán với giá hai mươi lăm tệ, chắc hẳn cấp trên cũng sẽ biết nổi khổ tâm của mình, nhận chút tâm ý của ông ta.

Nghĩ tới đây, Vương Hoài Lộ vội vàng đi sắp xếp.

Còn Đoàn Chí Quốc bắt đầu cùng cấp dưới sắp xếp hành trình làm việc buổi chiều.

Bên kia, đám người Lục Hi cũng nhìn thấy nhóm người này vào một góc đại sảnh ăn cơm, đám Thiệu Thanh vẫn khá bất ngờ. Nhưng ấn tượng của Lục Hi với Đoàn Chí Quốc vẫn tốt hơn nhiều, chí ít người này dám ăn ở bên ngoài, chắc hẳn ông ta cũng sẽ không phô trương lãng phí.

Lúc này, nhìn thấy đám người Đoàn Chí Quốc đi qua, đám bạn học có chút lo lắng, nhất thời không một ai nói chuyện.

Lục Hi thấy vậy liền giơ ly rượu lên nói: “Nào, chúng ta ăn đồ của mình, đừng để người khác quấy rầy hào hứng của chúng ta”.

Thấy Lục Hi tự tin và phóng khoáng như vậy, mọi người đều cười một tiếng, lần lượt nâng ly rượu lên uống.

Đến giờ mọi người đều đã uống không ít, giọng nói không tự chủ được bắt đầu to lên, cũng không thèm coi đám người Đoàn Tinh Tinh ra gì, khi uống say thậm chí đã bắt đầu chửi rủa đám người Đoàn Tinh Tinh mắt chó coi thường người khác.

Lúc này, Đoàn Chí Quốc đang sắp xếp công việc chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc, trong lòng ông ta sửng sốt, lập tức nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Vừa nhìn thấy, trong lòng Đoàn Chí Quốc kinh ngạc, bất ngờ phát hiện Lục Hi ở đây.

Đoàn Chí Quốc lập tức trầm tư, sau lần ra mắt Lục Hi trước đó, ông ta đã bảo thư ký đi góp nhặt chút tin tức về anh.

Sau khi thu thập được tin tức, Đoàn Chí Quốc kinh hãi.

Mối quan hệ giữa Lục Hi này và Vân Thắng Quốc quả thật không bình thường, Vân Thắng Quốc ở trước mặt anh có thể nói rất cung nghiêm.

Hơn nữa, sự kiện đầu rồng, sự kiện văn vật, tập đoàn Giai Mĩ và công ty cổ phần Masatake đều có liên quan đến Lục Hi, căn cứ vào tài liệu phân tích, Đoàn Chí Quốc nhạy bén cho rằng rất có thể Lục Hi chính là ông chủ đứng sau của Giai Mĩ, hơn nữa công ty cổ phần Masatake không tiếc công sức trợ giúp Giai Mĩ, quan hệ giữa Lục Hi và công ty cổ phần Masatake chắc chắn cũng không đơn giản.

Những thứ này thật ra cũng không quan trọng, điều quan trọng chính là quan hệ giữa anh và Vân Thắng Quốc.

Vân Thắng Quốc đều phải hạ thấp thái độ trước mặt anh, theo Đoàn Chí Quốc phân tích, rất có thể Lục Hi là một ông trùm của Thượng Kinh được cử đến Tây Kinh để phát triển, nếu không thì anh không thể có sức mạnh lớn như vậy.

Đoàn Chí Quốc nghĩ tới đây, lập tức ông ta muốn qua chào hỏi, người có sức mạnh lớn như vậy, nhất định phải có mối quan hệ tốt.

Nhưng Đoàn Chí Quốc lại thay đổi chút suy nghĩ, cứ đi qua như vậy quả thật có hơi đường đột, phải tìm một cơ hội thích hợp mới được.

Đúng lúc đó, đám người Đoàn Bảo Minh cũng thấy Đoàn Chí Quốc nhìn về phía bàn kia của Tân Mỹ Dục, hơn nữa còn luôn cau mày, trong lòng đám người Đoàn Bảo Minh liền lo lắng.

Đây rõ ràng là giọng nói của đám người đó quá lớn, ồn ào đến Đoàn Chí Quốc, khiến ông ta không vui.

Đoàn Bảo Minh không nói hai lời, đứng dậy đi về phía bàn của Tân Mỹ Dục. Thật buồn cười, sao có thể để người khác quấy rầy công việc của cấp trên được. Phải biết rằng cấp trên ăn cơm cũng là một trong các công việc, chỉ có ăn ngon mới có thể cố gắng làm việc, đây chính là việc lớn.

Còn Vương Hoài Lộ, Đoàn Tinh Tinh và mẹ chồng Điền Hồng vừa nhìn thấy bố và thông gia của mình chạy qua đó, bọn họ không kịp đứng dậy đã chạy theo, phải hung dữ dạy dỗ Tân Mỹ Dục mới được.

Mù à mà không nhìn thấy cấp trên đã tới, ầm ĩ ở đây còn ra thể thống gì nữa.

Đoàn Bảo Minh đi tới trước bàn của đám Lục Hi, ông ta bình tĩnh nói: “Tôi nói này mấy cậu, giọng nhỏ lại một chút, không thấy có cấp trên ở đây sao?”

Lúc này, Vương Hoài Lộ, Điền Hồng và Đoàn Tinh Tinh đã chạy đến, Điền Hồng không khỏi lạnh lùng nói: “Mỹ Dục, cô tệ quá, nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng ồn ào huyên náo. Tư chất đám người các cô thấp như vậy sao?”

Tân Mỹ Dục đang định phản bác thì thấy bố chồng Vương Hoài Lộ mặt đầy tức giận đang nhìn mình.

Cô ta nghĩ mình cứ làm như vậy, ông xã Vương Nhất Minh sẽ bị kẹt ở thế khó. Vì vậy cô ta vẫn âm thầm chịu đựng khóc một mình.

Lúc này, Đoàn Tinh Tinh chỉ vào Lục Hi nói: “Một đám không có tư chất, mau cút đi, khách sạn Thịnh Vượng không hoan nghênh các người”.

Đám người Thiệu Thanh nghe xong tức đến suýt bùng nổ, nhưng trước tiên nói đến người kia vừa nhìn liền biết lai lịch không nhỏ, nhất thời bọn họ cũng không dám nói gì.

Đúng lúc đó, Lục Hi chợt đứng lên, một cái tát liền rơi trên mặt Đoàn Tinh Tinh.

“Bốp!”

Một tiếng bạt tai trong trẻo vang lên, tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Đoàn Tinh Tinh bị tát quay một vòng, cô ta che mặt đờ đẫn nhìn Lục Hi, dường như không dám tin Lục Hi sẽ ra tay đánh mình.

Mà Lục Hi cũng không hề dùng sức, nếu không một cái tát xuống có thể tát bay đầu cô ta.

Hồi lâu sau, Đoàn Tinh Tinh mới hoàn hồn, dùng ngón tay run rẩy chỉ Lục Hi, giọng run run nói: “Anh dám đánh tôi?”

“Đánh cô thế nào còn phải xem giờ à?”, Lục Hi lạnh lùng nói.

Đối với người phụ nữ chanh chua này, Lục Hi đã không thể nhịn được nữa.

Lúc này, Đoàn Bảo Minh giận dữ, Đoàn Tinh Tinh là cháu gái ông ta, vậy mà có người dám tát vào mặt cháu gái mình. Nếu là lúc trước, Đoàn Bảo Minh sẽ trực tiếp sai người bắt Lục Hi, nhốt mấy ngày rồi tính tiếp.
Chương 363: “Cậu Lục, sao cậu cũng ở đây?”

Nhưng hôm nay có cấp trên ở đây, không thể lỗ mãng làm việc, Đoàn Bảo Minh tuy giận nhưng vẫn kiềm chế được, ông ta nói: “Giỏi lắm thằng nhãi, cậu còn dám đánh người, chờ các ngành liên quan đến xử lý đi”.

Mà lúc này, Đoàn Tinh Tinh cũng nói: “Chú hai, đây là đánh cảnh sát, nhất định không thể bỏ qua cho anh ta”.

Đoàn Bảo Minh hừ lạnh một tiếng nói: “Cháu yên tâm, cậu ta chạy không thoát đâu”.

Ngay sau đó, Đoàn Bảo Minh ngoắc tay ở phía sau, trưởng công an quận chạy tới.

Đoàn Bảo Minh nói rõ: “Người này quấy rối an ninh trật tự, quấy rầy công việc của cấp trên, đánh cảnh sát, đưa cậu ta về điều tra”.

Một câu nói của Đoàn Bảo Minh đã định ra tội cho Lục Hi.

Còn chưa đợi Lưu Trường Lạc đáp ứng thì đã nghe thấy tiếng của Đoàn Chí Quốc: “Xảy ra chuyện gì?”

Nói xong, Đoàn Chí Quốc đứng dậy đi về phía bên này.

Đoàn Bảo Minh thấy vậy liền vội vàng cung kính: “Giám đốc công an Đoàn, người này mượn rượu gây chuyện, đánh nhân viên cảnh vụ, tôi sợ ảnh hưởng đến công việc của ông nên chuẩn bị dẫn anh ta đi”.

Lúc này, đám người Thiệu Thanh và Tân Mỹ Dục vừa nghe nói đây là một vị giám đốc công an tỉnh, lại còn là giám đốc công an mặc cảnh phục, nhất thời sắc mặt bọn họ trắng nhợt, quan như vậy chính là nhân vật cấp cao. Đoàn Chí Quốc vừa đi đến gần, bọn họ liền cảm thấy được một luồng áp lực, toàn thân đổ mồ hôi.

Các bạn học sắc mặt đều trắng bệch nhìn Lục Hi, mặc kệ nói thế nào thì Lục Hi cũng đã ra tay đánh người, hơn nữa bọn họ cũng biết một chút về thân phận của Đoàn Tinh Tinh, lần này có thể làm thế nào đây.

Nhưng Lục Hi lại thản nhiên hút thuốc, dáng vẻ không thèm để ý.

“Ra tay đánh người còn phách lối như vậy, giám đốc Đoàn, ông nên chủ trì công bằng cho chúng tôi”, Vương Hoài Lộ nhân cơ hội đáp lời với Đoàn Chí Quốc.

“Đúng vậy, đánh người trước mặt ông thì còn quy tắc gì nữa”, Điền Hồng ở bên cạnh cũng gào lên nói.

Lúc này, Đoàn Chí Quốc không thèm để ý đến bọn họ, ông ta nhìn về phía Lục Hi, mặt đầy kinh ngạc nói: “Cậu Lục, sao cậu cũng ở đây?”

Lục Hi cười thầm một tiếng, với năm giác quan nhạy bén của mình, đương nhiên anh biết Đoàn Chí Quốc đã sớm chú ý tới anh, bây giờ mặt đầy kinh ngạc cũng chỉ là giả vờ mà thôi.

Đương nhiên Lục Hi cũng không vạch trần, anh nhàn nhạt nói: “Ừm, ăn một bữa cơm cùng bạn bè”.

Lúc này, tất cả mọi người có mặt trong này đều kinh ngạc đến ngây người.

Sao Lục Hi lại quen biết Đoàn Chí Quốc, còn dùng từ cậu Lục để gọi Lục Hi, rốt cuộc đây là tình huống gì?

Khi mọi người đang đờ đẫn, Đoàn Chí Quốc đã cười nói: “Thì ra là như vậy, nhưng đã xảy ra chuyện gì mà khiến cậu Lục tức giận như vậy?”

Lục Hi chậm rãi nói: “Tôi ăn cơm với các bạn học của mình, Đoàn Tinh Tinh và bố mẹ chồng của cô ta nhìn thấy chúng tôi không vừa mắt nên gây rắc rối khắp nơi, vừa rồi còn muốn đuổi chúng tôi ra ngoài, tôi đã tặng cho cô ta một cái tát. Có vấn đề không?”

Đoàn Chí Quốc nghe xong liền nói: “Không thành vấn đề, người tiêu dùng có quyền lợi của mình, bất kỳ ai cũng không được làm tổn hại đến lợi ích của người tiêu dùng, cậu ở đây ăn cơm, khi chưa ăn xong, không ai có quyền đuổi cậu đi”.

Nghe thấy lời này, đám người nhà Đoàn Tinh Tinh như bị sét đánh, lời của Đoàn Chí Quốc rõ ràng không coi bọn họ ra gì, Lục Hi này nói cái gì liền làm thế đó, rốt cuộc hai người có quan hệ gì.

Trong lòng Đoàn Chí Quốc cười nhạt, một đám ngu xuẩn, Vân Thắng Quốc phải hạ thấp thái độ trước mặt Lục Hi, mấy người này còn dám trêu chọc anh, thật là không biết sống chết.

Mà đám bạn học Tân Mỹ Dục và Thiệu Thanh càng vô cùng khiếp sợ, nghe dáng vẻ nói chuyện của Lục Hi thì anh cũng không hề coi vị giám đốc công an tỉnh này ra gì, điều này hoàn toàn có thể thấy được từ trong giọng nói và thái độ.

Không phải Lục Hi chỉ mở một tiệm tạp hóa ư? Sao có thể quen biết một nhân vật lớn như vậy, còn có thái độ từ trên cao nhìn xuống, quả thật là thần rồi.

Lúc này, đám người Đoàn Tinh Tinh, Điền Hồng và Vương Hoài Lộ cùng cảm thấy trong lòng chợt lạnh, biết mình đá phải tấm tôn rồi.

Nhưng còn không đợi bọn họ lên tiếng, Đoàn Chí Quốc nói: “Cậu Lục, cậu cứ tiếp tục dùng cơm, chuyện này có nhân viên nội bộ của chúng tôi tham gia vào, tôi sẽ ghi lại như một phần của công việc hôm nay. Sau khi trở về chúng tôi sẽ họp nghiên cứu, nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời”.

Lục Hi khẽ gật đầu.

Đoàn Chí Quốc cười nói: “Vậy thì không quấy rầy cậu Lục ăn cơm nữa, cậu cứ ăn đi”.

Đoàn Chí Quốc nói xong, liền xoay người rời đi, từ đầu đến cuối không nói một câu với đám người Lưu Trường Lạc.

Nhưng đám người Lưu Trường Lạc trong lòng đã kinh hãi muốn chết.

Nhân vật như thế nói và làm việc đầu cần phải nói rõ, nhẹ nhàng mấy câu thôi mọi người cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Xem ra đám người Đoàn Tinh Tinh đã bị tóm rồi, nhìn dáng vẻ của Đoàn Chí Quốc thì Đoàn Tinh Tinh xong đời rồi, ngay cả cái chức trưởng quận này của ông ta cũng sắp bị liên lụy.

Lúc này, ông ta hung ác trợn trừng mắt nhìn cháu gái mình, tất cả đều do đứa cháu ngu xuẩn này của mình, sao lại có thể đắc tội Lục Hi chứ.

Nhưng dù sao Đoàn Tinh Tinh cũng là cháu gái ruột của mình, ông ta thầm nháy mắt với đám người Đoàn Tinh Tinh, sau đó tình nguyện chạy đến chỗ Đoàn Chí Quốc, chuyện này ông ta phải nhanh chóng nghĩ cách. Nếu không thì với thân phận của Đoàn Chí Quốc, phía trên mở cuộc họp nói một hai câu thì ông ta xong đời.

Còn bây giờ Đoàn Tinh Tinh cùng mẹ chồng Điền Hồng và bố chồng Vương Hoài Lộ hoàn toàn luống cuống.

Sau khi Đoàn Tinh Tinh trải qua trận hốt hoảng ban đầu thì gương mặt cô ta cố gắng giữ nụ cười, đi tới bên cạnh Lục Hi và nói.

“Thật xin lỗi anh Lục, tôi không biết anh quen biết giám đốc công an Đoàn, hay chúng ta vào phòng VIP ăn đi, tất cả chi phí khách sạn chúng tôi trả, anh tuyệt đối đừng khách sáo với chúng tôi”.

Lục Hi cười lạnh nói: “Ông đây muốn ăn ở đâu còn cần cô quản à?”
Chương 364: Không quen tôi à

Đoàn Tinh Tinh nhất thời đỏ mặt, cô ta đứng ở đó không dám nói lời nào.

Lục Hi bây giờ không phải là Lục Hi ban nãy nữa, trong lòng Đoàn Tinh Tinh cũng rõ nếu không để cho người này hài lòng và để Đoàn Chí Quốc hết giận thì công việc này của cô ta khó mà giữ được. Về sau địa vị trong nhà cũng sẽ rơi xuống ngàn trượng, bị Tân Mỹ Dục giẫm ở lòng bàn chân.

Bởi vì Lục Hi này là bạn học của Tân Mỹ Dục, sức mạnh của anh lớn như vậy, chút thế lực kia của nhà mình ở trước mặt anh căn bản không đủ nhìn.

Mà lúc này, thấy bộ dạng kinh ngạc của đám người Đoàn Tinh Tinh, Vương Hoài Lộ và Điền Hồng, đám bạn học Thiệu Thanh và Tân Mỹ Dục trong lòng vô cùng sảng khoái, giống như ăn một miếng dưa hấu không hạt lớn ướp lạnh vào mùa nóng, lạnh thấu tim, lòng tung bay, hết sức hả giận.

Một lát sau, vẫn là mẹ chồng của Tân Mỹ Dục nhìn về phía cô ta nói.

“Mỹ Dục à, những người này đều là bạn học của con, thái độ của Tinh Tinh không tốt, mẹ sẽ giáo dục nó, con đừng trách nó nữa. Con vào ngồi phòng VIP với các bạn học của mình đi, mẹ sẽ bảo sau bếp mang lên mấy món lớn, các con nhất định phải ăn uống ngon miệng, sau này còn phải bảo họ thường xuyên tới nữa, tất cả đều miễn toàn bộ chi phí”.

Điền Hồng nhìn thấy từ chỗ Lục Hi không mở ra được cục diện tốt, bà ta chỉ đành ra tay từ bên Tân Mỹ Dục.

Tân Mỹ Dục vẫn luôn rất nghe lời, Điền Hồng nghĩ nhất định cô ta cũng sẽ nể mặt mình vài phần.

Nhưng Tân Mỹ Dục uất ức đã lâu, ở trước mặt bạn học còn bị mất thể diện lớn như vậy, chịu bao nhiêu tủi nhục, lúc này cô ta có Lục Hi làm chỗ dựa nên cũng bắt đầu nổi giận.

Tân Mỹ Dục nói: “Mẹ, chị dâu cả không nể mặt con thì con cũng thôi đi. Nhưng chị ta sỉ nhục Lục Hi, chuyện này con không quản được”.

Tân Mỹ Dục rất giỏi, lại đá quả bóng da quay về bên người Lục Hi.

Đám người Thiệu Thanh thầm cười trộm, Tân Mỹ Dục nhìn thì giống như biết điều, thật ra dã tâm cũng không ít, một chiêu này mềm mỏng nhưng cứng rắn, để xem bà mẹ chồng độc ác này làm thế nào.

Điền Hồng nghe xong, mặt già liền đỏ lên.

Tân Mỹ Dục là con dâu của bà ta thì còn có thể nói được, nhưng Lục Hi là người ngoài, bà ta lớn tuổi như vậy rồi làm sao của thể kéo bộ mặt này đi cầu xin anh chứ.

Cứ như vậy, nhà Đoàn Tinh Tinh đứng cứng đờ ở đây.

Một lát sau, vẫn là Vương Hoài Lộ nói: “Các vị, hôm nay là nhà tôi không đúng, Vương Hoài Lộ tôi xin lỗi đền tội với mọi người. Anh Lục, anh có yêu cầu gì cứ nói, Vương Hoài Lộ tôi tuyệt đối không có hai lời”.

Nói xong, Vương Hoài Lộ tát một cái vào mặt Đoàn Tinh Tinh rồi khiển trách: “Còn không mau xin lỗi anh Lục, đồ có mắt không tròng”.

Đoàn Tinh Tinh sửng sốt, nước mắt sắp trực trào ra.

Từ khi nào cô ta phải chịu oan ức như vậy ở nhà họ Vương, nếu là ngày trước, cô ta còn dám trở mặt với bố chồng, nhưng hôm nay thì khác, núi dựa của cô ta không xa bằng Tân Mỹ Dục, nếu còn dám mạnh miệng e rằng sẽ phải chịu thua thiệt.

Thật ra thì trong lòng cô ta cũng rõ, Vương Hoài Lộ làm như vậy cũng là không còn cách nào, cũng không phải thật sự muốn nhằm vào cô ta. Đoàn Tinh Tinh cũng chỉ nuốt xuống tất cả oan ức, lại một lần nữa nhìn Lục Hi và nói: “Anh Lục, tôi sai rồi, anh tha thứ cho tôi đi, sau này tôi nhất định sẽ thay đổi”.

Lúc này, Lục Hi không nhịn được nói: “Cút đi, đừng ảnh hưởng khẩu vị tôi ăn cơm”.

Sắc mặt Đoàn Tinh Tinh tái nhợt, cô ta nhìn về phía bố chồng Vương Hoài Lộ, ông ta cũng thở dài, xua tay với Đoàn Tinh Tinh rồi dẫn bọn họ rời đi.

Chuyện này ông ta cũng đã cố hết sức, chỉ có thể nghe theo mệnh trời.

Lúc này, đám người Đoàn Chí Quốc cầm cơm hộp lên, Đoàn Chí Quốc vừa nhìn thấy liền giận dữ nói: “Đây là cơm hộp hai mươi lăm tệ?”

Vương Hoài Lộ đã ở bên hầu hạ, nghe thấy Đoàn Chí Quốc lên tiếng, ông ta lập tức nói: “Phải phải, chắc chắn là hai mươi lăm, sẽ không vượt quá tiêu chuẩn”.

Đoàn Chí Quốc cười lạnh, ông ta dùng đũa gắp bào ngư và hải sâm từ trong hộp cơm ra, còn có cả canh tổ yến v.v…, ông ta nói: “Bây giờ hải sản rẻ vậy à”.

Vương Hoài Lộ thấy vậy cũng không biết trả lời như thế nào.

Cơm hộp này giá vốn thực tế một phần cũng khoảng năm trăm tệ, tại sao có thể là hai mươi lăm tệ được.

Nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ Đoàn Chí Quốc lại tính toán như vậy, thật sự không biết phải nói gì.

Đây rõ ràng là nịnh hót đến chân rồi, trong lòng ông ta đã hoàn toàn luống cuống.

Lúc này, Đoàn Chí Quốc ném đũa, ông ta lạnh lùng nói: “Chúng ta đi chỗ khác ăn, bữa ăn này vượt quá tiêu chuẩn nghiêm trọng, chúng ta phải có kỷ luật”.

Nói xong, Đoàn Chí Quốc xoay người rời đi, một bàn cấp dưới cũng lập tức đứng dậy, đi theo ra ngoài.

Trước lúc đi, Đoàn Chí Quốc còn không quên chào Lục Hi một tiếng, anh gật đầu, Đoàn Chí Quốc mới rời đi.

Đám người quận Trần Thương thấy vậy cũng vội vàng đứng lên đuổi theo, sắc mặt ai cũng trắng bệch.

Lần này cấp trên không hề hài lòng, cái nồi này của bọn họ cũng không nhẹ đâu.

Lúc này, Lục Hi gắp thức ăn lên và ăn.

Một lát sau, anh phát hiện bầu không khí có chút lạ, anh ngẩng đầu lên, chỉ thấy các bạn học ai cũng im lặng nhìn mình.

Lục Hi âm thầm thở dài, nhưng trên mặt thì cười nói: “Sao thế, không quen tôi à?”

Lục Hi nói xong câu này, một lúc sau.

Thiệu Thanh mới vâng dạ nói: “Lục Hi, cậu nói thật đi, rốt cuộc cậu làm gì?”

“Thì là mở tiệm tạp hóa, không phải đã nói qua sao?”, Lục Hi không thèm để ý nói.

“Cậu đừng lừa bọn tôi, mở tiệm tạp hóa thì làm sao có thể quen biết nhân vật lớn như vậy?”, Tân Mỹ Dục cũng không tin nói.

“Đúng vậy, cậu cứ nói đi”.

“Lục Hi, mọi người đều là bạn học, cậu đừng lừa gạt chúng tôi”.

Các bạn học mang theo ba phần kính sợ, sáu phần ngưỡng mộ, bọn họ mồm năm miệng mười nói.

Lục Hi lắc đầu cười đáp: “Được được được, tôi nói”.

Ngay sau đó Lục Hi uống một hớp nước, chậm rãi nói: “Tình cờ tôi gặp Đoàn Chí Quốc trên đường, hôm đó hình như ông ta được nghỉ nên mặc thường phục, đột nhiên bệnh tim phát tác ngã xuống đất không dậy nổi, vừa hay hai năm nay tôi đã học chút y thuật, thế là cứu được ông ta. Từ đó về sau ông ta vô cùng tôn kính với tôi. Tình hình chính là thế đó”.

Lúc Lục Hi uống nước, anh đã nghĩ xong giải thích.
Chương 365: Y thuật của Lục Hi

Nếu anh thật sự để lộ thân phận ra thì e là sau này tình cảm bạn bè của anh với họ sẽ không còn đơn thuần nữa.

Lúc này, Tân Mỹ Dục cũng mở to mắt, kinh ngạc nói: “Cậu còn biết cả y thuật ư, sao tôi thấy khó tin vậy”.

Hồi còn nhỏ, cô ta nhớ Lục Hi chỉ là đứa chuyên đi gây chuyện, trêu chọc cô ta không ít, Tân Mỹ Dục còn lâu mới tin Lục Hi biết y thuật ấy.

Mà đám Thiệu Thanh cũng chẳng tin chút nào, với sự hiểu biết của bọn họ về tình cách của Lục Hi thì khả năng anh đi học y là bằng không. Nếu anh nói bản thân là huấn luyện viên võ thuật thì đám Thiệu Thanh còn tin, nhưng học y thì hơi lố.

Lúc này, Lục Hi mỉm cười đáp: “Tôi biết ngay là mấy cậu sẽ không tin mà, nhưng Mỹ Dục, cậu đã có thai ba tháng rồi, phải chú ý dưỡng thai, đừng uống rượu nữa”.

Tân Mỹ Dục nghe vậy thì tức khắc kinh ngạc che miệng.

Chuyện mang thai mới chỉ có cô ta và chồng Vương Nhất Minh biết, còn chưa nói cho bố mẹ chồng biết, các bạn học của cô ta càng không có khả năng biết, vậy sao Lục Hi lại biết được.

Mọi người kinh ngạc nhìn Tân Mỹ Dục, kinh ngạc vô cùng.

Thiệu Thanh không dám tin hỏi: “Mỹ Dục, là thật sao?”

Tân Mỹ Dục thì ngơ ngẩn gật đầu.

Sau đó, đám bạn học mới hoàn toàn bị sốc, không ngờ Lục Hi lại là bác sĩ, thật sự là khó tin.

“Lục Hi, sao cậu biết tôi mang thai vậy?”, Tân Mỹ Dục không dám tin, hỏi lại.

Mà đám bạn học cũng trông mong nhìn Lục Hi, bọn họ cũng rất muốn biết vì sao Lục Hi lại rõ chuyện này, dù gì thì họ cũng chưa từng thấy Lục Hi tiếp xúc với Tân Mỹ Dục.

Lục Hi cười đáp: “Bọng mắt của cậu màu xanh, gương mặt tươi tắn nhưng hơi vàng, bọng mắt bên phải xanh hơn bọng mắt bên trái, khả năng cao là con trai”.

“Thật sao?”, Tân Mỹ Dục kích động che miệng, hưng phấn không thôi.

Lục Hi có thể biết cô ta mang thai, nên bây giờ cô ta cũng đã hơi tin tưởng Lục Hi, sau đó Lục Hi lại nói con của cô ta có khả năng sẽ là bé trai, sao mà không kích động cho được.

Phải biết rằng, trong gia đình này, một bé trai sẽ có tầm quan trọng cực lớn, dù sao sau này sản nghiệp của gia đình vẫn luôn cần người kế nghiệp.

Mà nhà Đoàn Tinh Tinh mới chỉ sinh ra một bé gái, gia đình này vẫn chưa có cháu trai mà.

Nếu thật sự là con trai thì địa vị của Tân Mỹ Dục trong nhà sau này chắc chắn sẽ cao hơn rất nhiều, khác hẳn hiện tại.

Mà Lục Hi thì chỉ mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ chắc chắn.

Từ khi được Cát Hồng truyền y thuật, cho ý thức thứ hai thôi diễn mấy ngày thì đã hoàn toàn nằm lòng y thuật cả đời của Cát Hồng.

Hiện tại, nếu nói đến lý thuyết thì trình độ trung y của anh đã là số một, không ai bì kịp, chỉ thiếu thực hành.

Mà đến cảnh giới hiện tại của anh, đã có thể nhìn ra khí sắc của một người là tốt hay xấu, cho nên khi hai thứ kết hợp lại thì thấy Tân Mỹ Dục có thai là một chuyện quá đỗi đơn giản.

Với trình độ của anh bây giờ, dù là Diệp Phùng Xuân - thần y số một Hoa Hạ đứng trước mặt anh thì cũng chỉ là trò trẻ con. Phải biết rằng Cát Hồng chính là “tiên y”, trình độ y thuật vượt qua Diệp Phùng Xuân quá nhiều.

Lúc này, nhóm bạn học mới tin rằng Lục Hi thật sự biết y thuật, liên tục cảm thán khen ngợi.

Có thể dựa vào ánh mắt mà nhìn ra được phụ nữ có thai, y thuật của Lục Hi chính là thần.

Lúc này, Lục Hi lại nâng ly lên: “Uống rượu, uống rượu thôi”, anh không muốn mình là trung tâm để đề tài, cứ như vậy thì sẽ lòi đuôi mất.

Sau đó, nhóm bạn học lại bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Lúc này không còn bị những người khác đến phá đám nữa, mọi người liền vui vẻ ăn uống, sau đó Tân Mỹ Dục cũng sắp xếp phòng nghỉ cho mọi người.

Lần này, bố mẹ chồng của cô ta cũng không dám làm gì nữa, mà lại còn vui vẻ đưa căn phòng tốt nhất khách sạn cho bọn họ vào nghỉ.

Lục Hi nhìn mọi người đã ổn thỏa thì đến chỗ tiếp tân trả tiền, nhân viên thu ngân sống chết không dám nhận, Lục Hi cứ kiên trì, Tân Mỹ Dục nói cũng không nghe, đành phải cho anh trả.

Lúc này, Lục Hi mới nói với Tân Mỹ Dục: “Tôi về đây, chờ mọi người tỉnh lại thì cậu thay tôi chào hỏi bọn họ mấy câu, sau này giữ liên lạc”.

Tân Mỹ Dục nghe vậy thì nói: “Cậu cũng uống rượu, lái xe được chứ?”

Lục Hi cười đáp: “Yên tâm, tôi sẽ cẩn thận”.

Tân Mỹ Dục cũng không tiện giữ anh lại, đành gật đầu.

Khi tiễn Lục Hi ra khỏi khách sạn, Tân Mỹ Dục mới nói: “Lục Hi, cảm ơn cậu rất nhiều”.

“Cảm ơn gì chứ, thật là, tạm biệt”, Lục Hi cười nói, lái con xe rách của mình rời đi.

Tân Mỹ Dục nhìn Lục Hi rời đi, trong lòng cảm thán bội phần.

Lúc còn đi học, cô ta ghét Lục Hi vô cùng, vì người này suốt ngày trêu cợt cô ta.

Bây giờ mọi người đều đã trưởng thành, lâu rồi mới gặp mặt, tuy rằng cô ta không quá thích Lục Hi nhưng vẫn có thể tạm chấp nhận được.

Không ngờ rằng Lục Hi lại quen biết với những người có địa vị lớn như vậy, lại còn ra mặt giúp bản thân xả cơn tức trong lúc bản thân oan ức nhất. Có người bạn là Lục Hi, địa vị của cô ta trong nhà nhau này cũng sẽ tăng lên, ít nhất thì bố mẹ chồng và Đoàn Tinh Tinh sẽ không dám làm càn trước mặt cô ta nữa. Tất cả mọi chuyện này đều là nhờ có Lục Hi.



Mà cùng lúc đó, tại một căn tứ hợp viện của nhà họ An ở Thượng Kinh.

Diệp Phùng Xuân cùng gia chủ mới nhà họ An là An Gia Nhân, An Trung cùng mấy nhân vật quan trọng trong nhà họ An đang xanh mặt ngồi trong phòng khách.

Bởi vì bọn họ vừa mới nhận được một tin tức cực kỳ xấu.

Cục trưởng cục an ninh quốc gia đã làm đơn xin điều động Ám Bộ nhưng đã bị nội các lạnh lùng bác bỏ.

Mà nội các cũng không giải thích bất kỳ điều gì.

Điều này khiến cho Diệp Phùng Xuân và người nhà họ An hiểu được Lục Hi không hề đơn giản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK