Tất cả đều nhìn về phía Lục Hi, hi vọng anh thật sự có năng lực lớn như lời đồn.
Lúc này, Yamato Nozaki và Kế Tịch Chiếu cũng đều chuyển sự chú ý sang Lục Hi, Hoắc Tư Duệ đột nhiên giới thiệu Lục Hi ra đây chắc chắn là có dụng ý.
Nhưng cái tên Lục Hi này quá xa lạ, hai người nghe cũng không cảm thấy quen thuộc.
Chuyện này không phải do tên tuổi của Lục Hi không đủ lớn, khi Lục Hi ở nước ngoài hầu hết những người mà anh kết giao đều là chính khách của các quốc gia, chủ tịch của các tập đoàn quốc tế, tổng thống của các nước nhỏ và chủ của các tập đoàn tài chính gia đình đứng đầu thế giới.
Ngay cả Miwa Nozaki cũng chẳng tính là nhân vật gì quan trọng trong mắt của Lục Hi, với sự hiểu biết nông cạn của hai người này thì bọn họ chưa nghe qua tên của Lục Hi cũng không có gì lạ.
"Bộ âu phục của anh Lục đúng là độc đáo".
Kế Tịch Chiếu nhìn bộ âu phục nhăn nhúm của Lục Hi rồi chế giễu cười nói.
Lục Hi cười đáp: "Cũng được, mấy năm trước có một ông cụ nhất định muốn làm nó cho tôi, tôi không nỡ từ chối nên đành phải nhận lấy, trước đó cũng chưa từng mặc thử".
"Ha ha, anh Lục chỉ có một bộ âu phục này thôi sao?"
Yamato Nozaki tự hào liếc nhìn bộ âu phục hiệu Armani của mình rồi lại nói.
"Đúng vậy".
Lục Hi thản nhiên nói.
Anh thường không quan tâm nhiều đến những thứ mà mình mặc, một người quanh năm đứng trước ranh giới sống chết như anh từ lâu đã xem nhẹ những vật ngoài thân này rồi.
Bộ âu phục này anh có được là bởi vì trong một lần đi du lịch anh đã tiện tay cứu được một người bị bắt cóc tên là Meredith Wayne.
Sau đó người nghệ sĩ đẳng cấp thế giới đã nghỉ hưu từ lâu lại nhất quyết muốn tự mình làm ra một bộ âu phục tặng cho Lục Hi thay cho lòng biết ơn cho nên Lục Hi cũng không tiện từ chối.
Yamato Nozaki lộ vẻ kiêu ngạo, Kế Tịch Chiếu cũng âm thầm lắc đầu, hắn ta vốn tưởng rằng Hoắc Tư Duệ sẽ mời ra được một nhân vật cấp cao nào đó, không ngờ cô lại mời ra một người không chút tên tuổi như vậy.
Hôm nay chính là ngày kí hợp đồng, nhưng xem ra Hoắc Tư Duệ đã bất lực rồi, hợp đồng này chắc chắn sẽ thuộc về hắn ta.
Trong lòng Kế Tịch Chiếu thầm vui sướng, hắn ta biết Yamato Nozaki luôn thèm muốn nhan sắc của Hoắc Tư Duệ cho nên hắn ta luôn lo lắng Hoắc Tư Duệ sẽ đồng thuận theo Yamato Nozaki để lấy được hợp đồng.
Nhưng bây giờ có vẻ như Hoắc Tư Duệ đã không làm điều đó, cô tự cho mình là thanh cao, cuối cùng lại để cho hắn ta chiếm được lợi thế.
Việc hợp tác với Yamato Nozaki có ý nghĩa chiến lược, nếu như có thể phát triển mối quan hệ mới một tập đoàn lớn như công ty cổ phần Masatake thì trong tương lai hắn ta chắc chắn sẽ luôn có một số lượng đơn hàng khổng lồ và ổn định đem về cho hắn ta số tiền khổng lồ, nghĩ tới đây làm sao Kế Tịch Chiếu có thể không vui sướng, làm thương nhân không phải chỉ để kiếm tiền thôi hay sao?
Hoắc Tư Duệ có thể nhận ra hai người kia đều đang xem thường Lục Hi nhưng Lục Hi thì lại rất thờ ơ, tựa như không hề quan tâm một chút nào.
Lúc này Hoắc Tư Duệ đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ.
"Lục Hi này không phải là kẻ lừa đảo đó chứ?"
Nếu vậy thì cô đã tự phá hủy tương lai của gia đình mình rồi!
Ngay khi Hoắc Tư Duệ bắt đầu lo lắng thì lại có một chàng trai trạc tuổi khác bước tới, anh ta liếc nhìn logo W trên bộ âu phục của Lục Hi rồi lên tiếng.
"Anh Lục, bộ âu phục này chẳng lẽ là kiệt tác của Meredith?"
Khi chàng trai đó mở lời, tất cả mọi người đều bị sốc.
Meredith Wayne!
Bậc thầy nghệ thuật hàng đầu thế giới, cha đỡ đầu của ngành công nghiệp thời trang, một nhân vật vô cùng nổi tiếng.
Những năm gần đây ông ta đã dần già đi cho nên cũng dần không được mọi người chú ý nữa, nhưng thương hiệu mà Meredith tạo ra vẫn là thương hiệu xa xỉ hàng đầu trên thế giới.
Trong lúc mọi người còn đang ngạc nhiên thì Lục Hi lại nói.
"Có thể nhận ra logo của Wayne, anh đúng là có mắt nhìn tốt".
Lục Hi mỉm cười gật đầu với chàng trai kia xem như một lời khen ngợi.
"Này, anh có biết cậu Vân là ai không mà dám nói chuyện với cậu Vân như vậy?"
Lúc này Kế Tịch Chiếu đột nhiên nói.
Cậu Vân mà hắn ta vừa nhắc tới ngay lập tức cau mày, dường như cũng cảm thấy bất mãn với hắn ta.
Anh ta vừa rồi chỉ đi ngang qua định chào hỏi một người quen, nhưng nghe thấy mọi người đang bàn tán về bộ âu phục của Lục Hi thì liền liếc mắt nhìn thử.
Không ngờ bộ âu phục đó lại khiến cho anh ta hết sức ngạc nhiên, đó chính là bộ âu phục được làm ra dưới bàn tay của bậc thầy thời trang hàng đầu thế giới, logo W kia đúng là dấu ấn mà Meredith tự tay lưu lại.
Nhưng ba năm trước khi Meredith 60 tuổi thì ông ta đã tuyên bố rằng sẽ không làm trang phục cho bất kì ai nữa và bắt đầu nghỉ hưu.
Điều này khiến cho anh ta cảm thấy rất tò mò không biết người đàn ông trước mặt sao lại có được bộ âu phục do chính tay Meredith tạo ra, phải biết rằng những món đồ mà Meredith đích thân chế tác cho dù có tiền cũng không mua được, đó là biểu tượng của những người có thân phận cùng phẩm giá tôn quý.
Người như vậy chắc chắn không có thân phận tầm thường cho nên Vân Khả Thiên cũng muốn kết bạn, chỉ có điều cách nói chuyện của người này khiến cho anh ta thật sự không thích.
Đối với thân phận của chính bản thân thì anh ta cũng có chút tự mãn, một người luôn từ trên cao nhìn xuống như anh ta, tìm trong toàn bộ tỉnh Tây Bắc cũng không có người dám nói chuyện với anh ta như thế.
Tuy nhiên Vân Khả Thiên là người rất có giáo dục, tuy rằng trong lòng không vui những cũng không biểu hiện ra ngoài mặt, chỉ có Kế Tịch Chiếu ở bên cạnh anh ta là ngay lập tức tỏ ra nóng nảy.
"Đây là cậu Vân, nhà họ Vân nắm trong tay cả tỉnh Tây Bắc, anh dám nói chuyện với cậu Vân như vậy sao?"
Trước mặt của Vân Khả Thiên, Kế Tích Chiếu giống như là một con chó trung thành liên tục lên tiếng chỉ trích Lục Hi, hiếm khi mới có dịp được gặp cậu Vân cao quý, lúc này không nắm chặt cơ hội nịnh bợ thì còn đợi tới lúc nào.
Lục Hi nghe xong lời này thì cũng không thể hiện ra thái độ gì.
Những người mà anh quen biết không hề kém hơn lãnh đạo của tỉnh Tây Bắc, cậu Vân này chẳng qua cũng chỉ là một người qua đường bình thường trong mắt của anh.
Nét mặt của Hoắc Tư Duệ lộ ra vẻ khiếp sợ.
Cậu Vân là một nhân vật vô cùng ghê gớm, nhà họ Vân nắm trong tay cả tỉnh Tây Bắc, Kế Tịch Chiếu đã tạo được quan hệ với nhân vật ghê gớm này từ khi nào?
Cô lo lắng liếc nhìn Lục Hi, nếu như cậu Vân kia dính vào chuyện này thì cho dù Lục Hi có năng lực lớn như lời đồn cũng sẽ phải gặp muôn vàn khó khăn.
Bởi vì cả tỉnh Tây Bắc không có người nào dám không nể mặt cậu Vân.
Chương 7: Gọi thẳng cho chủ tịch
Lục Hi ném cho Kế Tịch Chiếu một ánh mắt lạnh lùng rồi không để ý đến hắn ta nữa, chỉ quay sang nói với Yamato Nozaki.
“Anh Nozaki, lần này tôi đến đây là vì cô Hoắc Tư Duệ muốn cùng công ty các anh kí một hợp đồng hợp tác, tôi hi vọng anh có thế hợp tác với công ty của cô Hoắc Tư Duệ đây, về phần anh có yêu cầu gì thì đều có thể nói ra".
Lục Hi đã chinh chiến ở nước ngoài nhiều năm, luôn cùng với đồng đội gắn bó sống chết, anh cực kì không thích những chuyện mưu mô thương trường như thế này.
Vì vậy anh cũng không muốn ở đây dây dưa với những người này nữa, chỉ muốn làm xong việc sớm rồi về nhà ngủ.
Yamato Nozaki nghe Lục Hi nói vậy thì khóe miệng liền nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
“Anh Lục, anh nghĩ rằng chỉ với một câu nói của anh thì tôi sẽ đem hợp đồng trị giá một tỷ giao cho cô ta hay sao? Anh không thấy là mình quá kiêu ngạo à?”
Lúc này Vân Khả Thiên chỉ khẽ lui về phía sau vài bước, trông thì có vẻ thản nhiên không để ý nhưng thật sự lại rất quan tâm đến chuyện này.
Anh ta chỉ muốn xem thử Lục Hi sẽ xử lí vấn đề này như thế nào, đối với vấn đề mâu thuẫn của mấy người này thì với thân phận của anh ta tất nhiên sẽ không tham gia vào.
Lục Hi thấy vậy thì biết rằng mình không thể thuyết phục Yamato Nozaki thêm được nữa.
Nếu là trước kia thì anh chắc chắn sẽ có cách để cho Yamato Nozaki phải ngoan ngoãn nghe lời, nhưng bây giờ anh lại lười nói nhiều.
Lục Hi lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Một lúc sau cuộc gọi đã được kết nối.
"Có phải Miwa Nozaki không?"
Lục Hi nhẹ nhàng hỏi.
"Là tôi, xin hỏi ông lớn có chuyện gì cần dặn dò?"
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy phấn khích của Miwa Nozaki.
Miwa Nozaki không ngờ rằng ông lớn lại sử dụng mình nhanh như vậy, chuyện này đã khiến cho cô ta kích động đến mức suýt ngất đi.
"Tập đoàn của cô có một người phụ trách ở Hoa Hạ tên là Yamato Nozaki phải không?"
"Đúng vậy, ông lớn có vấn đề gì với chuyện này sao?", Miwa Nozaki nghe hỏi vậy thì cảm thấy rất lạ.
“Tôi có một người bạn muốn kí hợp đồng với tập đoàn của cô nhưng người phụ trách của tập đoàn cô lại không đồng ý, hơn nữa tôi cũng rất không thích người phụ trách này”.
Lục Hi thản nhiên nói qua điện thoại.
Ở đầu dây bên kia, Miwa Nozaki vừa nghe thấy vậy đã trầm giọng nói: "Ông lớn, chuyện này cứ giao cho tôi xử lý, xin hỏi hiện tại ông lớn đang ở đâu?"
“Tôi đang ở sảnh tiệc của khách sạn Khải Toàn Đại cùng với người phụ trách của tập đoàn cô”.
"Tôi sẽ tới đó ngay lập tức, xin ông lớn chờ một chút, tôi sẽ cho ông lớn một lời giải thích thỏa đáng".
Giọng nói của Miwa Nozaki càng lúc càng âm trầm đến đáng sợ, cô ta không tức giận Lục Hi mà là đang tức giận con lợn ngu ngốc Yamato Nozaki, kẻ như hắn ta mà cũng dám đắc tội ông lớn Lục, đúng là không thể nào tha thứ được.
Lục Hi cúp điện thoại, liếc nhìn Yamato Nozaki rồi lại nhìn sang Hoắc Tư Duệ nói: "Chúng ta qua kia ngồi chờ một lát sẽ có người tới, cứ để cho cô ta xử lý chuyện này".
Nói xong Lục Hi liền quay người rời đi, lại nghe thấy tiếng Yamato Nozaki cười lớn nói.
"Anh nghĩ rằng có thể hù dọa tôi bằng một cuộc điện thoại sao? Người như anh mà cũng có thể quen biết chủ tịch Miwa? Thật nực cười?"
Yamato Nozaki không tin rằng Lục Hi có thể quen biết được chủ tịch của mình bởi vì ngay cả trong tập đoàn của bọn họ cũng không có được mấy người từng gặp qua chủ tịch.
Chủ tịch của công ty cổ phần Masatake luôn được biết đến là người bí ẩn và kín tiếng, chưa bao giờ xuất hiện trên báo đài.
Mọi việc trong tập đoàn trước giờ đều do năm thành viên ban giám đốc chịu trách nhiệm làm theo sự chỉ đạo của chủ tịch, ngoài năm thành viên ban giám đốc thì cũng chỉ có một số ít những nhân vật cấp cao có thể gặp qua chủ tịch mà thôi.
Chính hắn ta cũng chỉ có cơ hội ngẫu nhiên được gặp qua chủ tịch một lần.
Lúc đó chủ tịch đang khiển trách năm thành viên ban giám đốc, năm người đứng trong văn phòng lộ ra nét mặt hết sức sợ hãi, cả cơ thể cũng run rẩy.
Khi hắn ta bước vào văn phòng để giao tài liệu thì cũng bị khí thế đáng sợ của Miwa Nozaki khiến cho hai chân mềm nhũn, mồ hôi chảy ròng ròng.
Khi đó Miwa Nozaki chỉ mới liếc nhìn Yamato Nozaki một cái thì hắn ta đã suýt nữa quỳ xuống đất, lần đó Miwa Nozaki đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng của hắn ta.
Năm thành viên ban giám đốc bình thường cao ngạo là thế nhưng khi đứng trước Miwa Nozaki thì bỗng nhiên lại biến thành năm đứa trẻ mắc lỗi đứng run rẩy không thôi, điều đó càng khiến cho hắn ta thêm kinh hãi.
Cũng chính vào lúc đó hắn ta mới được biết chủ tịch Miwa Nozaki mới thật sự là người cầm quyền trong tập đoàn chứ không phải giống như bên ngoài đã đồn đại rằng tập đoàn này đều do năm thành viên ban giám đốc kia điều hành.
Hắn ta từ đó về sau cũng đột nhiên được năm vị giám đốc ưu ái bởi vì hắn ta có họ hàng xa với chủ tịch, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi hắn ta liền có thể leo lên được chức vị trưởng phụ trách khu vực Hoa Hạ.
Đối với một người quyền lực và thần bí như chủ tịch Miwa, hắn ta không tin rằng một kẻ vô danh tiểu tốt như Lục Hi lại có thể quen biết được.
Cuộc điện thoại kia chắc chắn chỉ là do Hoắc Tư Duệ cùng Lục Hi diễn kịch để phô trương thanh thế mà thôi, sao hắn ta có thể bị lừa bởi thủ đoạn nhỏ nhoi này.
Lục Hi chỉ lạnh lùng liếc nhìn hắn ta một cái rồi mặc kệ hắn ta, chỉ quay sang kéo Hoắc Tư Duệ đến một cái bàn rồi ngồi xuống.
Lục Hi bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, Hoắc Tư Duệ ở bên cạnh trông thì bình tĩnh nhưng thật ra đang vô cùng lo lắng.
Yamato Nozaki dường như đã đạt được thỏa thuận với Kế Tịch Chiếu, cô cũng không biết liệu cậu Vân có tham gia vào chuyện này hay không, hơn nữa cuộc đối thoại của Yamato Nozaki và Lục Hi thật sự không hề dễ chịu một chút nào.
Mọi thứ đang dần trở nên phức tạp hơn!
Liếc sang Lục Hi đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Hoắc Tư Duệ buộc lòng phải tự an ủi chính mình.
"Anh ta bình tĩnh như vậy, chắc chắn là đã có cách xoay chuyển mọi thứ".
Lúc này Vân Khả Thiên đang nói chuyện với hai người kia lại tiếp tục chú ý tới tình hình bên phía Lục Hi và Hoắc Tư Duệ.
Một người mặc bộ âu phục được làm ra từ bàn tay của một nghệ sĩ hàng đầu quốc tế nhưng không hề tỏ ra quan tâm, trong lúc nói chuyện lại vô tình để lộ ra khí phách bá đạo.
Sau khi biết được thân phận của anh ta mà người này vẫn có thể bình tĩnh tự nhiên, tất cả những chuyện này đều khiến cho anh ta cảm thấy hết sức hứng thú.
Trong lúc đó Kế Tịch Chiếu và Yamato Nozaki vẫn đang nói nói cười cười, thỉnh thoảng lại liếc ánh mắt lạnh lẽo về phía Hoắc Tư Duệ cùng Lục Hi, trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Tâm trạng của Hoắc Tư Duệ đã càng lúc càng rối loạn.
Chương 8: Chết không kịp ngáp
Mười phút sau, Hoắc Tư Duệ cuối cùng đã không chịu nổi nữa, định đánh thức Lục Hi dậy hỏi anh bây giờ nên làm gì, chuyện này liên quan đến sự tồn vong của dia đình và công ty cô cho nên tuyệt đối không được xem nhẹ.
Đúng lúc này, cánh cửa sảnh tiệc được đẩy ra, một người phụ nữ mặc âu phục bước vào, người phụ nữ này tuy rất xinh đẹp nhưng sắc mặt lại hết sức âm trầm.
Ánh mắt lãnh đạm của cô ta quét qua khắp sảnh tiệc, sau đó liền sáng lên khi nhìn thấy Lục Hi.
Bước từng bước nhỏ, cô ta vội vàng đi đến chỗ Lục Hi.
“Thưa ông lớn, Miwa Nozaki đã đến muộn, xin ông lớn thứ lỗi”, Miwa Nozaki đột nhiên quỳ xuống dưới chân Lục Hi rồi cung kính nói.
Hoắc Tư Duệ sửng sốt.
"Tình huống gì thế này? Đều trạc tuổi nhau mà sao cô ta lại hành lễ lớn như vậy? Cô ta có quan hệ gì với Lục Hi?"
Trong phút chốc, có rất nhiều câu hỏi đã tràn ngập trong đầu Hoắc Tư Duệ.
Cảnh tượng này cũng thu hút sự chú ý của mọi người.
Lục Hi lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, cau mày nói.
"Đứng dậy đi, sau này đừng như vậy nữa, tôi không thích".
"Vâng thưa ông lớn".
Miwa Nozaki cung kính đứng lên và ngoan ngoãn đứng bên cạnh Lục Hi.
Cảnh tượng này đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, nhưng cùng với ánh mắt kinh ngạc của mọi người thì Yamato Nozaki lại đang bắt đầu run lên.
Cảnh tượng vừa rồi giống như một tia sét đánh thẳng vào tim của hắn ta, khiến cho hắn ta suýt chút nữa đã ngất xỉu tại chỗ.
"Chủ tịch quỳ xuống xin lỗi Lục Hi, giữa bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì?"
Trong lòng Yamato Nozaki lúc này đã như biển khơi dậy sóng, khó mà bình lặng được.
Vừa nãy hắn ta đã tỏ ra khinh thường Lục Hi rất nhiều nhưng bây giờ chủ tich của hắn ta lại giống như cấp dưới của Lục Hi, nhìn thấy quan hệ này của hai người liền khiến cho hắn ta bất giác nghĩ về kết cục của chính mình.
E rằng hắn ta đã xong đời rồi.
Lúc này Lục Hi mới lên tiếng.
“Để tôi giới thiệu hai người với nhau, đây là cô Hoắc Tư Duệ, cô ấy có một hợp đồng cần phải kí với công ty của cô, chuyện này tôi giao lại cho cô đó”.
Sau đó Lục Hi lại quay sang nói với Hoắc Tư Duệ: “Chuyện của cô tôi đã giải quyết xong rồi, bây giờ chúng ta không ai nợ ai nữa, tôi phải về nhà nghỉ ngơi”.
Nói xong, Lục Hi đứng dậy ngáp dài một cái rồi bước ra khỏi đại sảnh. Vấn đề ở đây đối với anh mà nói thì đã được giải quyết xong rồi.
Nhìn theo bóng lưng của Lục Hi rời đi, Hoắc Tư Duệ vẫn còn đang ngây người, không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này cô chỉ nghe thấy Miwa Nozaki nói.
“Cô Hoắc thân mến, tôi là chủ tịch của công ty cổ phần Masatake, tôi tên là Miwa Nozaki. Sau này nếu như cô có bất kì giao dịch kinh doanh hợp tác nào với công ty cổ phần Masatake thì cô đều có thể liên hệ trực tiếp với tôi. Tôi hi vọng chúng ta có thể hợp tác sâu sắc hơn".
Hoắc Tư Duệ vừa nghe Miwa Nozaki giới thiệu thì liền tỉnh táo lại.
Ôi trời, nếu như cô có thể hợp tác với công ty cổ phần Masatake thì chẳng phải công ty của cô sẽ cất cánh bay cao hay sao?
Hơn nữa, nhìn thấy thái độ tôn trọng của Miwa Nozaki đối với Lục Hi thì có thể thấy lời nói của Lục Hi đối với Miwa Nozaki tất nhiên rất quan trọng.
Hoắc Tư Duệ có thể cảm nhận được điều đó khi Miwa Nozaki nói chuyện với mình.
Ý của Miwa Nozaki không chỉ liên quan đến vấn đề hợp tác trước mắt mà cô ta còn hi vọng sẽ có thể hợp tác sâu sắc hơn với cô trong tương lai.
Công ty Masatake là một tập đoàn rất lớn, chỉ cần tiện tay đẩy cho công ty của cô một ít đơn đặt hàng thì cũng đủ để cho công ty của cô phất lên nhanh chóng.
Lúc này một cảm giác vui sướng ngay lập tức tràn ngập trong lòng cô, cô gần như không thể nói nên lời vì quá kích động, chỉ có thể gật đầu liên tục.
Miwa Nozaki cũng gật đầu nói: "Tôi sẽ giải quyết một số việc ở đây trước. Chúng ta sẽ thảo luận chi tiết về việc hợp tác sau".
Nói xong, Miwa Nozaki đi về phía Yamato Nozaki, gương mặt cô ta lúc này như được bao phủ bởi một tầng băng giá lạnh.
Yamato Nozaki nhìn chủ tịch của mình bước tới mà trong lòng ớn lạnh, cuối cùng vì không chịu nổi áp lực quá lớn mà hai chân mềm nhũn ra rồi ngay lập tức quỳ xuống đất khiến cho tất cả mọi người giật nảy mình.
Yamato Nozaki quỳ trên mặt đất nhìn thấy Miwa Nozaki đang từng bước tới gần thì cả người run rẩy không thôi, hắn ta đã mất đi vẻ kiêu ngạo trước đó, trong lòng lúc này chỉ còn lại sự sợ hãi.
Miwa Nozaki âm trầm cười, bước tới gần Yamato Nozaki, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta hiện tại đối với Yamato Nozaki mà nói chẳng khác nào khuôn mặt đáng sợ của sứ giả địa ngục.
"Cái thứ ngu ngốc".
Miwa Nozaki mắng rồi tát thẳng vào mặt của hắn ta.
"Chát!"
Thanh âm giòn giã vang vọng khắp đại sảnh.
Yamato Nozaki vừa béo vừa nặng nề, bị Miwa tát một cái thì toàn bộ mỡ trên người đều run lên rồi toàn thân ngã nhào xuống đất.
Mọi người trong đại sảnh đều sửng sốt, không ngờ một người phụ nữ lại có sức mạnh lớn đến như vậy.
Vân Khả Thiên trầm ngâm nhìn cảnh tượng trước mặt.
Khuôn mặt của Yamato Nozaki nhanh chóng sưng lên, một vài chiếc răng đã rơi ra nhưng dường như hắn ta không hề quan tâm đến chuyện đó, chỉ chịu đựng đau đớn quỳ xuống trước mặt Miwa Nozaki chờ đợi sự trừng phạt.
Miwa Nozaki không chỉ là chủ tịch của hắn ta mà còn là người đứng đầu dòng họ Nozaki, hắn ta chẳng qua chỉ là một người có địa vị vô cùng thấp trong dòng họ Nozaki, trước mặt Miwa Nozaki hắn ta thậm chí còn không dám phản kháng.
“Kể từ lúc này vị trí của anh trong dòng họ và tất cả các chức vụ của anh trong tập đoàn đều đã bị bãi miễn, anh ngay lập tức trở về nước đi, chờ dòng họ cùng tập đoàn thẩm tra kĩ lưỡng".
Miwa Nozaki lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Yamato Nozaki rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đã trợn mắt ngã quỵ xuống đất.
Đối mặt với sự thẩm tra của tập đoàn cũng không có gì đáng sợ, bất quá hắn ta chỉ bị thu hồi chức vụ, nhưng đối mặt với sự thẩm tra của dòng họ thì khác, nói không chừng tính mạng của hắn ta cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Bởi vì Miwa Nozaki là chủ dòng họ, đối với những người trong dòng họ phạm phải sai lầm thì quyền sinh sát đều nằm trong tay của cô ta, sự sống chết của hắn ta cũng chỉ phụ thuộc vào một câu nói của cô ta mà thôi.
Nhìn thấy Yamato Nozaki trợn mắt gục xuống đất, trên mặt Miwa Nozaki lộ ra đầy vẻ chán ghét.
Thứ ngu xuẩn như hắn ta dám đắc tội ông lớn thì không được phép tồn tại, chuyện này là do hắn ta tự tìm đường chết.
Nếu như không phải tất cả bọn họ đều đang ở nước ngoài và lại đang ở dưới mắt nhìn của công chúng thì Miwa Nozaki đã giết chết cái tên ngu xuẩn này ngay tại chỗ rồi mang đầu của tên ngu xuẩn này đi đổi lấy nụ cười của ông lớn.
Kìm nén sự tức giận đối với Yamato Nozaki, Miwa Nozaki quay sang cúi đầu chào mọi người rồi tiếp tục nói.
"Xin lỗi, đã khiến cho mọi người chê cười rồi".
Nói xong, Miwa Nozaki quay người đi đến bên cạnh Hoắc Tư Duệ, mỉm cười và bắt đầu trò chuyện với cô.
Chương 9: Thu hoạch của Vân Khả Thiên
Hoắc Tư Duệ là người được ông lớn chỉ định, bất kể cô có đưa ra yêu cầu khó khăn gì thì Miwa Nozaki cũng sẽ thực hiện vô điều kiện.
Kế Tịch Chiếu nhìn thấy tất cả những chuyện này thì nét mặt liền ngây dại ra.
Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột khiến cho hắn ta trở tay không kịp.
Lục Hi vậy mà thực sự quen biết chủ tịch công ty cổ phần Masatake, lại còn có thể mời cô ta tới đây, mà điều quan trọng hơn là Miwa Nozaki đã quỳ xuống trước mặt Lục Hi, đây là tình huống quái quỷ gì vậy?
Lúc này Kế Tịch Chiếu mới nhận ra kế hoạch của mình đã trở thành công cốc, hơn nữa hắn ta rất có thể sẽ phải hứng chịu sự trừng phạt từ công ty cổ phần Masatake.
Dựa trên mối quan hệ của Miwa Nozaki với Lục Hi và Hoắc Tư Duệ, hắn ta không thể không cân nhắc điều này.
Công ty cổ phần Masatake chính là một quái vật, bọn họ chỉ cần một ngón tay là có thể bóp chết hắn ta, lúc này Kế Tịch Chiếu mới bắt đầu luống cuống.
Vân Khả Thiên cũng nhìn thấy tất cả những chuyện này, anh ta nhìn sang Miwa Nozaki và Hoắc Tư Duệ đang trò chuyện, suy nghĩ một lúc rồi mới chậm rãi bước tới.
Thân phận của anh ta hoàn toàn có đủ tư cách để nói chuyện với Miwa Nozaki, anh ta thật sự cảm thấy rất tò mò tại sao Lục Hi có thể khiến cho Miwa Nozaki quỳ xuống trước mặt mình như vậy.
Lục Hi thì đã rời khỏi khách sạn Khải Toàn Đại, anh bắt taxi đi thẳng về tiệm tạp hóa của mình.
Trở về tiệm tạp hóa nhỏ, nhìn thấy hai cánh cửa đang khép hờ, anh chỉ khẽ mỉm cười rồi bước vào.
Vừa bước vào thì anh đã thấy Hoắc Ngọc Phụng ngồi trên ghế sô pha chính giữa, bên cạnh có hai người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục màu đen.
Lục Hi thản nhiên nói: "Tự ý xông vào nhà dân là phạm pháp".
"Đừng có mà dọa tôi, chỗ này là tiệm tạp hóa chứ không phải nhà dân bình thường, hơn nữa cửa cũng không khóa, ai cũng có thể vào được".
Hoắc Ngọc Phụng lạnh lùng nói.
"Được rồi, cô cảm thấy vui là được".
Lục Hi vừa nói xong liền nằm xuống ghế sô pha kia, dường như chuẩn bị đi ngủ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Ngọc Phụng trầm xuống, cô ta lại lạnh lùng quát.
"Anh là một tên lừa đảo, bây giờ anh còn muốn ngủ sao? Mau giao bảo vật gia truyền của nhà tôi ra đây, bằng không tôi nhất định sẽ quậy tung chỗ này lên!"
Hóa ra sau khi Hoắc Ngọc Phụng rời khỏi khách sạn Khải Toàn Đại thì cô ta càng nghĩ lại càng cảm thấy tức giận, thay vì về nhà, cô ta lại trực tiếp gọi điện cho bảo vệ của hai công ty tới đây, với thân phận của mình thì cô ta vẫn có khả năng đó.
Sau đó cô ta liền dẫn theo bảo vệ đến tiệm tạp hóa của tên lừa đảo Lục Hi, chờ Lục Hi trở về.
Cô ta phải vạch trần bộ mặt thật của kẻ lừa đảo này, mang bảo vật gia truyền về để chứng minh cho chị gái và ông nội thấy mình không còn là một đứa trẻ nữa, đã có khả năng quản lý công việc của gia đình rồi.
Lục Hi nằm xuống lười biếng nói: "Thật xin lỗi, những thứ tôi đã lấy được thì sẽ không trả lại".
"Ha ha, còn dám mạnh miệng, mau dạy anh ta một bài học cho tôi!"
Hoắc Ngọc Phụng quát lên một tiếng, hai bảo vệ to con đứng bên cạnh ngay lập tức áp sát Lục Hi, vươn bàn tay lớn định chụp lấy anh.
Lục Hi thậm chí còn không thèm mở mắt ra, chỉ đá mạnh chân ra.
"Bốp! Bốp!"
Sau khi hai thanh âm chát chúa vang lên thì hai bảo vệ cường tráng đã bị đá thẳng ra ngoài cửa, hai người lăn lông lốc ở cùng một chỗ, ôm bụng đau khổ rên rỉ, thậm chí còn không đứng dậy nổi.
Lục Hi lúc này mới mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào bộ ngực lớn của Hoắc Ngọc Phụng rồi bật cười quái dị nói.
"Tôi không đánh phụ nữ, cô tự biết điều đi".
Hoắc Ngọc Phụng bị Lục Hi nhìn chằm chằm thì cảm thấy vô cùng kinh hãi, sau đó cô ta lại nhìn hai bảo vệ đã bị đá bay ra ngoài, vừa nghe được lời nói của Lục Hi thì cô ta liền bồn chồn không yên.
Cô ta không ngờ tên lừa đảo này lại mạnh đến như vậy, hai bảo vệ cường tráng thế mà lại không chịu nổi một kích của anh ta.
Bây giờ cô ta ở lại không được mà bỏ đi cũng không xong, lâm vào một tình trạng hết sức xấu hổ.
Một lúc lâu sau thì Hoắc Ngọc Phụng mới đỏ bừng mặt tức giận nói: "Cứ chờ đó, tôi nhất định sẽ không để yên chuyện này đâu".
Chỉ để lại một câu ngang bướng, Hoắc Ngọc Phụng vội vàng bước ra khỏi tiệm tạp hóa, sau khi ra ngoài cô ta còn đá cho hai bảo vệ mỗi người một cước rồi mới ôm hận rời đi.
Lục Hi không quan tâm lắm, trở mình liền bắt đầu ngủ say.
...
Bảy giờ tối, Vân Khả Thiên sau khi dự tiệc xã giao xong thì lái chiếc Audi A6 chậm rãi trở về nhà, trong lòng cảm thấy rất kích động.
Trong bữa tiệc xã giao lần này anh ta đã thu hoạch được rất nhiều lợi ích.
Sau khi cùng Hoắc Tư Duệ và Miwa Nozaki trò chuyện, anh ta cuối cùng cũng đã biết được trên đời này còn có một nơi kỳ diệu như tiệm tạp hóa Vong Ưu.
Nhìn thấy thái độ của Hoắc Tư Duệ cùng với sự tôn trọng của Miwa Nozaki dành cho Lục Hi, anh ta cảm giác được đây không chỉ là một lời đồn vô bổ.
Lục Hi thật sự là một người có năng lực khổng lồ, loại người có năng lực khổng lồ này chính là loại người mà Vân Khả Thiên cần kết giao.
Bây giờ anh ta phải về nhà báo tin cho bố mình biết và để ông cho ý kiến xem anh ta nên đối phó với chủ tiệm tạp hóa này như thế nào.
Anh ta có thân phận không tầm thường cho nên mọi động thái của anh ta đều thu hút sự chú ý, vì vậy anh ta phải thận trọng.
Sau hơn nửa giờ, Vân Khả Thiên đã trở lại khuôn viên tỉnh ủy, sau khi đậu xe thì anh ta liền đi vào biệt thự số 1.
Lúc này bố của anh ta hẳn là đã tan sở, anh ta có thể nói với ông về việc này.
Nhưng vừa bước vào cửa thì anh ta đã thấy bố mình nghiêm mặt ngồi trong phòng khách, còn mẹ mình thì đang rơm rớm nước mắt.
“Bố, mẹ, có chuyện gì vậy?”, Vân Khả Thiên bối rối hỏi.
Ở cả cái tỉnh Tây Bắc này còn có chuyện gì có thể khiến cho bố mẹ của anh ta phải đau buồn chứ?
"Lại đây ngồi đi, bố có chuyện muốn nói với con".
Bố của Vân Khả Thiên, ông Vân Tinh Quốc, lãnh đạo tỉnh Tây Bắc, năm nay đã ngoài 60 tuổi, là một người có vẻ ngoài hết sức nghiêm khắc.
Vân Khả Thiên ngoan ngoãn ngồi xuống, cảm thấy bầu không khí có chút không đúng.
Chương 10: Đất trời sụp đổ
Vào lúc này, Vân Thắng Quốc thở dài nói.
"Khả Thiên, trước khi bố nói, bố hy vọng con có thể chuẩn bị tâm lý".
Vân Khả Thiên sửng sốt, cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng không bình thường.
"Mau nói cho con biết đi bố, bất kể như thế nào con cũng đều có thể chịu đựng được".
Vân Thắng Quốc chậm rãi gật đầu nói.
"Thật ra cách đây 3 tháng bố đã được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối! Để không làm mẹ con con lo lắng, bố chưa bao giờ nói chuyện này ra. Bây giờ sau một thời gian điều trị, bố chỉ có thể tiếc nuối nói với mẹ con con rằng bệnh tình của bố đã không còn kiểm soát được nữa, sinh mệnh của bố cũng không còn dài, nhanh thì vài ngày, chậm thì vài tháng nữa là bố sẽ ra đi".
"Không thể nào!"
Vân Khả Thiên đứng bật dậy nói.
Mặc dù từ đầu anh ta đã cảm thấy mọi thứ không bình thường nhưng anh ta chỉ nghĩ rằng trong công việc của bố mình chắc đã xảy ra biến cố gì đó.
Tuy nhiên, anh ta không bao giờ tưởng tượng được rằng có một chuyện như thế này sẽ xảy ra.
Bố của anh ta mới ngoài 60 tuổi mà đã đạt đến địa vị cao như vậy, hơn nữa trong công việc vẫn còn rất hăng hái, đoạn đường thăng quan tiến chức còn dài, hoàn toàn có cơ hội để ghi tên mình vào lịch sử!
Nhưng căn bệnh ung thư!
Căn bệnh này khiến cho tất cả hoài bão cùng hi vọng đều biến thành bọt nước, khiến cho Vân Khả Thiên ngay lập tức cảm thấy cả bầu trời như sụp đổ!
Bản thân anh ta vẫn còn trẻ, chỉ mới được đề bạt quản lý một đơn vị nhỏ, nếu như bố của anh ta không còn nữa thì cũng giống như người đi trà lạnh, những mối quan hệ ngày xưa đều trở nên vô dụng.
Tương lai của anh ta bỗng chốc trở nên ảm đạm, mà dường như gia đình này cũng đã không còn tương lai.
Vân Thắng Quốc không nói nữa, đang đợi con trai bình tĩnh lại.
Một lúc sau, Vân Khả Thiên lẩm bẩm nói: "Bố, thật sự không có cách nào sao?"
"Con à, đây là bệnh ung thư, chúng ta không thể ôm ảo tưởng được nữa, chuyện này sớm muộn chúng ta cũng phải đối mặt".
Vân Thắng Quốc thở dài.
"Không, con không tin".
Vân Khả Thiên bắt đầu lo lắng đi quanh phòng, trong lòng bối rối vô cùng.
Đột nhiên anh ta liền nghĩ đến những gì Hoắc Tư Duệ nói với mình lúc nãy.
"Không cần biết anh có chuyện gì phiền não, anh đều có thể tới tìm chủ tiệm tạp hóa Vong Ưu, chỉ cần anh có khả năng chi tiền là được".
"Bố, con có một cách".
Vân Khả Thiên không thể không thốt lên.
"Cách gì?"
Mẹ của Vân Khả Thiên, bà Mục Duy Trân kích động hỏi.
"Con vừa nghe nói về chủ tiệm tạp hóa Vong Ưu có thể giúp người khác giải quyết hết mọi phiền toái, con có thể đến tìm anh ta, biết đâu anh ta sẽ có cách giải quyết chuyện này".
Ánh mắt vui mừng ban đầu của Mục Duy Trân nhanh chóng ảm đạm trở lại, bà ta liền khiển trách Vân Khả Thiên.
"Con đãi hai mươi tuổi đầu rồi mà sao vẫn ngốc như thế, còn tin lời đám lừa đảo ngoài kia, trên đời này làm gì có người nào có thể làm được như vậy".
"Đúng vậy con trai, con vẫn còn quá non nớt, bố để con ra ngoài trải nghiệm thế giới, biết cách đối nhân xử thế, nhưng con cũng không nên để bản thân bị đám thầy bà bên ngoài lừa gạt".
Bố mẹ của Vân Khả Thiên đều là những người có học thức cao và trung thành với chủ nghĩa duy vật, đặc biệt là Mục Duy Trân, bà ta xuất thân trong một dòng họ nhiều đời làm quan chức cho nên tính cách vô cùng quyết đoán, hết sức chán ghét đám thầy bà lừa đảo, không hề muốn con trai Vân Khả Thiên của mình dây dưa với những kẻ như vậy.
Vân Khả Thiên nói ra những lời này đã khiến cho Vân Thắng Quốc và Mục Duy Trân rất thất vọng.
Khi Vân Khả Thiên nhìn thấy biểu hiện của bố mẹ thì không dám nói thêm nữa, nhưng anh ta đã hạ quyết tâm.
Bố của anh ta đang bị ung thư giai đoạn cuối, cả bố và mẹ đều đang vô cùng đau khổ, anh ta không thể mâu thuẫn với họ vào lúc này.
"Bố mẹ, con biết mình sai rồi, vừa nãy con rất lo lắng cho tình trạng của bố cho nên đã nói mà không suy nghĩ, đã làm cho bố mẹ thất vọng".
Nhìn thấy con trai cúi đầu nhận lỗi, Vân Thắng Quốc vốn đang nghiêm mặt cũng hiền lành trở lại, an ủi nói.
"Được rồi, con quan tâm đến bố không có gì sai, con không cần tự trách nữa".
“Mẹ đã nhờ người mời bậc thầy y học ở thủ đô tới chẩn đoán và điều trị cho bố của con, mong rằng bệnh tình của ông ấy sẽ có chuyển biến tốt. Chuyện này con đừng tiết lộ ra ngoài, hiểu không?”
Mục Duy Trân nghiêm khắc nói.
"Con đã hiểu".
Vân Khả Thiên cúi đầu nói, hiển nhiên ở nhà anh ta lại càng sợ mẹ mình hơn.
"Được rồi, tối nay bố mẹ sẽ tới nhà ông ngoại con ăn cơm, cơm tối con ăn một mình nhé".
Nói xong, Mục Duy Trân đỡ Vân Thắng Quốc lên rồi cả hai đi ra ngoài.
Vân Khả Thiên biết ông ngoại của mình là một quan chức lớn ở thủ đô đã nghỉ hưu, có bề dày kinh nghiệm trong chính trường, cho nên chắc chắn bố mẹ cần đến nhà ông để xin lời khuyên.
Bệnh của bố Vân Khả Thiên chẳng những ảnh hưởng đến anh ta mà còn ảnh hưởng đến toàn bộ nhà họ Vân cùng nhà họ Mục, chuyện này không thể xem thường được.
Nhưng đúng lúc bố mẹ đều không có ở nhà, điều này đã cho anh ta một cơ hội.
Sau khi đuổi người giúp việc vừa chuẩn bị bữa tối cho mình về, Vân Khả Thiên liền đi vào phòng làm việc của bố mình.
Dựa vào trí nhớ của mình, Vân Khả Thiên mở két sắt của bố mình và lấy ra một chiếc hộp gỗ tinh xảo.
Chiếc hộp gỗ này chỉ rộng chừng bốn ngón tay, dài chừng một thước, không biết được làm từ loại gỗ gì nhưng bên ngoài có chạm khắc hoa văn rất tinh tế, nhìn thoáng qua liền biết là đồ cổ quý giá, có giá trị không hề nhỏ.
Anh ta nhẹ nhàng mở hộp gỗ ra, bên trong có một thanh kiếm ngọc dài nằm yên tĩnh, trong thanh kiếm ngọc trong suốt kia có một giọt chất lỏng màu đỏ như máu lăn qua lăn lại bên trong lưỡi kiếm khiến cho người ta kinh ngạc.
Cầm thanh kiếm ngọc trong tay, Vân Khả Thiên có vẻ hơi do dự.
Đây là bảo vật gia truyền của tổ tiên, theo lời ông nội của anh ta nói thì thanh kiếm ngọc này là di vật của tổ tiên, tương truyền là một người tu Tiên.
Vợ chồng Vân Thắng Quốc kiên quyết phủ nhận chuyện này, cho rằng đó chỉ là đồ cổ, chỉ có Vân Khả Thiên là hoài nghi, bởi vì thanh kiếm ngọc này trông quá thần kỳ.
Thực ra điều mà anh ta không biết chính là Vân Thắng Quốc cũng rất nghi ngờ về truyền thuyết của thanh kiếm ngọc này, chỉ có điều thân phận của ông ta không cho phép ông ta tin vào những thứ hư vô mờ mịt, đối với bọn họ thì chỉ có một tín ngưỡng duy nhất.
Cuối cùng, Vân Khả Thiên vẫn nghiến răng nghiến lợi tìm một cái túi bọc hộp gỗ lại rồi vội vàng bước ra khỏi cửa.
Thứ này cho dù trân quý bao nhiêu thì cũng chỉ là vật chết, làm sao có thể so sánh được với sinh mệnh của bố anh ta chứ.
Một lúc sau, theo địa chỉ Hoắc Tư Duệ cho, Vân Khả Thiên đã đến tiệm tạp hóa Vong Ưu.
Hít một hơi thật sâu, Vân Khả Thiên đẩy hai cánh cửa gỗ cũ kỹ rồi bước vào.
"Bang bang bang!"