Anh vẫn rất tò mò với cảnh giới này, tuy anh sớm đã biết còn có những sự tồn tại càng cao cấp hơn so với tông sư nhưng lại mờ mịt không rõ tên của chúng là gì.
Lúc này chỉ thấy lão tổ mỉm cười đáp.
“Việc này trước tiên không vội, đợi đám ranh con đó tới ông có một chuyện cần phải tuyên bố, sau khi hoàn thành hai ông cháu chúng ta lại tán gẫu”.
Lục Hi chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Sau đó chỉ thấy Ôn Nhất Hàng trở lại, theo sau ông ta còn có không ít người, sau khi những người này tiến vào đều bước đến chào hỏi lão tổ tiếp đó ngay ngắn đứng ở hai bên giống như Ôn Uyển cùng Lục Viễn Sơn.
Dần dần lượng người đến ngày càng đông, cả một sảnh lớn gần như đứng chật kín.
Lúc này Ôn Nhất Hàng dõng dạc bước ra khỏi hàng, cúi người nói với lão tổ: “Thưa lão tổ, thế hệ thứ hai của nhà họ Ôn ngoại trừ những người làm việc ngoại tỉnh đều đã tới đủ, mời người dạy bảo”.
Lão tổ quét mắt nhìn đám đông phía dưới một lượt, mở miệng liền mắng: “Đám khốn kiếp các người”.
Tiếng mắng chửi đột ngột này khiến sắc mặt của mọi người tối sầm lại rồi lặng lẽ cúi thấp đầu, đồng thời trong lòng họ cũng ngạc nhiên đan xen nỗi nghi ngờ, tại sao lão tổ lại ngồi cùng Lục Thiên Hành?
“Tự nhìn lại dáng vẻ bây giờ của mình xem, huênh hoang bốc đồng coi trời bằng vung, các người tưởng rằng chỉ cần là người nhà họ Ôn đã có thể hoành hành ngang dọc thiên hạ sao? Nói cho các người biết, trên thế giới này người có thể một chưởng vỗ chết nhà họ Ôn có rất nhiều”.
Nghe đến đây tim gan ai nấy đều run rẩy, nhà họ Ôn xưng bá tại tỉnh Giang Chiết đã nhiều năm nay, bọn họ chưa từng nghĩ tới có một ngày nhà họ Ôn sẽ sụp đổ, cho đến khi Lục Thiên Hành xuất hiện đã dạy cho bọn họ một bài học sâu sắc, bây giờ lão tổ nói ra những lời này bọn họ lập tức cảm thấy một trận nguy hiểm đang rình rập ngay trước mặt.
Lão tổ nói xong thì thoáng dừng lại liếc mắt một vòng, sau đó tiếp tục nói lời thấm thía.
“Ôn Nhất Hàng làm tôi quá thất vọng, tôi thấy nhà họ Ôn trong tay ông ta đã không còn tương lai gì nữa rồi, bây giờ tôi thu hồi chức vị gia chủ của Ôn Nhất Hàng và Ôn Uyển sẽ lên thay thế tiếp quản, mọi người có ai có ý kiến gì không?”
Câu nói này vừa vang lên tất cả đều kinh ngạc không thôi.
Bãi miễn gia chủ đã là một việc động trời, mà một người phụ nữ như Ôn Uyển đứng lên đảm nhiệm vị trí gia chủ càng khiến người nghe kinh sợ, không lẽ nhà họ Ôn sau này sẽ do một người phụ nữ cầm lái sao?
Mặc dù mọi người đều bất mãn trong lòng nhưng lại không có lá gan lên tiếng, lão tổ trước sau vẫn là sự tồn tại ổn định lực lượng tại nhà hộ Ôn, ai cũng không dám hỗn xược trước mặt ông.
Sắc mặt Ôn Nhất Hàng vặn vẹo một hồi, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không hé răng nhưng Ôn Thế Hòa ở bên cạnh đã nôn nóng không kiềm được mà bước nhanh ra khỏi hàng.
“Thưa lão tổ, việc này có phải là nên hoãn lại hay không, rốt cuộc thì việc thay đổi gia chủ cũng liên quan tới sự hưng suy trong tương lai của cả gia tộc, làm như vậy dường như có chút không thỏa đáng mà”.
Lão tổ liếc mắt nhìn Ôn Thế Hòa một cái nhưng không trả lời lại.
Lúc này đám đông thấy có người ra mặt, lão tổ cũng không đáp lại thì một nửa số người cũng theo đó nhao nhao gật đầu tỏ ý tán thành với ý kiến của Ôn Thế Hòa.
Thực ra Ôn Thế Hòa cũng là căng chặt da đầu đứng ra phát biểu ý kiến, vừa rồi ông ta đã xung đột nặng nề với một nhà Ôn Uyển, nếu Ôn Uyển lên nắm quyền, vậy ông ta còn có thể có trái ngọt để ăn sao? Bất luận thế nào ông ta cũng phải đứng ra lên tiếng tranh đoạt một trận, cho dù không thể thay đổi mệnh lệnh cách chức vị trí gia chủ nhưng ít nhất vẫn có một số chỗ để thương lượng trong việc lựa chọn gia chủ mới.
Còn Lục Hi hiển nhiên cũng rất bất ngờ với tin tức này, thấy mọi người biểu thị thái độ anh ngược lại cũng không tham gia góp ý gì, anh không quan trọng việc mẹ có thể lên làm gia chủ hay không, dù sao hiện tại cũng đã không còn ai dám coi thường bố mẹ anh, điều này cũng đã đủ rồi.
Mà hai người Ôn Uyển cùng Lục Viễn Sơn nghe được lời này của lão tổ lại bốn mắt nhìn nhau không nói câu nào.
Lúc này chỉ thấy lão tổ cười lạnh lùng.
Tay ông phất lên, một luồng khí hình trăng khuyết kèm tiếng rít xé rách không khí theo đó chém về phía Ôn Thế Hòa.
Tất cả mọi người đều cực kỳ sợ hãi, ngay cả Lục Hi cũng không ngoại lệ.
Ôn Thế Hòa càng kinh hoàng không thôi, ông ta theo bản năng lập tức bộc phát toàn bộ chân khí của bản thân hình thành nên một luồng khí bảo vệ quanh cơ thể, lão tổ là người đã tiến vào cảnh giới Thánh vực, là sự tồn tại còn mạnh mẽ hơn gấp ngàn lần so với tông sư, một đòn công kích tùy ý của ông bản thân cũng phải dồn toàn lực đối phó.
Nhưng công lực của lão tổ nằm xa so với sức tưởng tượng của Ôn Thế Hòa, cho dù ông ta bộc phát toàn lực trong tích tắc, nhưng luồng khí trăng lưỡi liềm của lão tổ lại giống như dao nóng cắt vào bơ mà xuyên qua cơ thể ông ta không chút trở ngại, chém ngang lưng Ôn Thế Hòa ngay tại hiện trường.
Chỉ thấy một tia máu tươi phụt ngang không trung, Ôn Thế Hòa chết không nhắm mắt đổ gục xuống đất, cho đến lúc chết ông ta không hiểu tại sao lão tổ lại ra tay giết mình.
Toàn trường lúc này rơi vào khoảng lặng, ngay cả hô hấp cũng cố gắng đè thấp, những người hùa theo Ôn Thế Hòa gật đầu kia đều mặt trắng như giấy, hai chân không ngừng va đập vào nhau.
Còn gương mặt Ôn Nhất Hàng bao trùm sự tuyệt vọng chậm chạp nhắm mắt lại.
Lúc này lão tổ mới hỏi: “Còn ai có ý kiến gì không?”
Trải qua một màn vừa rồi không có người nào dám nhảy ra lên tiếng nữa, thi thể của Ôn Thế Hòa còn đang nằm đó giống như một lời cảnh tỉnh cho họ.
Lão tổ hừ lạnh một tiếng: “Ông đây từ lâu đã thấy các người không vừa mắt, một đám vô dụng khiến nhà họ Ôn chướng khí mù mịt, đúng là khiến tôi tức chết mà”.
Mọi người bị khiển trách một trận đều câm như hến, thậm chí không dám thở mạnh.
“Từ ngày hôm nay, Ôn Nhất Hàng sẽ tới phần mộ tổ tiên của nhà họ Ôn canh giữ mồ mả, vĩnh viễn không được rời khỏi, Ôn Uyển lập tức tiếp nhận vị trí gia chủ, có ý kiến thì nêu ra, không có thì đều cút ra ngoài đi”.
Mọi người lúc này nào còn dám lên tiếng mà đồng loạt hô vang: “”Xin cung kính nghe theo lệnh của lão tổ”.
Sau đó nhất tề chắp tay về phía Ôn Uyển: “Xin ra mắt gia chủ”.
Ôn Uyển lúc này nghiêm mặt đáp: “Lão tổ đã không muốn chúng ta quấy rầy, vậy thì mọi người trước hãy cùng tôi lui ra ngoài tới nhà thờ tổ của nhà Ôn thôi”.
“Vâng”.
Chương 470: Giải đáp
Mọi người đồng thanh hô một tiếng, dưới sự dẫn dắt của Ôn Uyển sau khi thi lễ với lão tổ xong liền ào ào rời đi.
Lúc này trong đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại hai người lão tổ và Lục Hi, chỉ thấy lão tổ lắc đầu nói: “Một đám rác rưởi, thật chọc ông tức chết mà".
Lục Hi như bừng tỉnh đại ngộ vì sao lão tổ muốn chém chết Ôn Thế Hòa.
Đám người này không tuân phục mẹ anh nên lão tổ mới sử dụng thủ đoạn sét đánh chém chết kẻ có ý đối ngược đầu đàn là Ôn Thế Hòa, dùng thủ đoạn vang dội khiến mọi người phải khiếp sợ và không dám nảy sinh bất kỳ tia bất mãn nào, liền theo sau đó lại cấm túc gia chủ tiền nhiệm là Ôn Nhất Hàng, khiến ông ta và những kẻ sống chết trung thành với ông ta kia không còn tồn tại những ảo tưởng hay tâm tư gây loạn nữa, thủ đoạn này đúng là hành văn liền mạch lưu loát.
Nhà họ Ôn nghiệp lớn người đông, để có thể phát triển ổn định thì chết một Ôn Thế Hòa cũng không có gì đáng kể.
Và việc lựa chọn mẹ anh lên làm gia chủ, một là nhìn trúng tài hoa của bà, dù sao từ khi còn nhỏ lão tổ cũng đã vô cùng coi trọng bà, mặt khác một người hiểu thấu căn nguyên của bản thân như lão tổ biết rằng để mẹ làm người lãnh đạo gia tộc tương đương với việc tìm được một người chống lưng siêu cấp cho nhà họ Ôn, có tầng quan hệ này với bản thân, một khi nhà họ Ôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bản thân chắc chắn phải nhúng tay vào, thực sự là một phép toán tài tình.
Anh vô cùng nể phục thủ đoạn này của lão tổ, bề ngoài trông có vẻ tàn khốc vô tình nhưng vì sự phát triển của thế hệ sau nhà họ Ôn đã đặt xuống một nền tảng tốt đẹp, quả là gừng càng già càng cay.
Mà lúc này chỉ thấy lão tổ nhìn Lục Hi nói: “Nào nào nào, bây giờ nói cho ông biết bằng cách nào mà cháu đột phá tới cảnh giới Thánh vực khi còn trẻ như vậy đi?”
Lục Hi thoáng trầm tư, sau đó thuật lại những việc mà mình đã trải qua, cả việc bản thân ăn thịt rồng đều nói lại cho ông biết nhưng lại che giấu việc đàn tế Long Thần.
Lão tổ nghe xong thì gật đầu tiu nghỉu đáp: “Thì ra là vậy, thế gian rộng lớn quả thực không thiếu điều kì lạ, vậy mà còn thực sự tồn tại loại sinh vật như rồng khổng lồ, ông đã sống hàng trăm năm, cũng được coi như được mở rộng tầm mắt rồi”.
Lục Hi gặng hỏi: “Ông à, ông có thể nói cho cháu biết cảnh giới Thánh vực rốt cuộc là chuyện gì hay không?”
Lục Hi chỉ biết cảnh giới tông sư sẽ lĩnh hội được một vài quy tắc của sức mạnh tự nhiên từ đó đưa vào sử dụng trong thực tế nhưng anh lại không hiểu rõ về Thánh vực.
Hơn nữa, bản thân anh sở hữu lực lượng cùng thể chất đã được cải biến lớn, anh cũng không biết bản thân của hiên tại nên dùng cảnh giới gì tới phân chia, cảnh giới của võ đạo đã không còn phù hợp với anh nữa, dựa theo cảnh giới tu chân, anh hẳn là trúc cơ sơ kỳ nhưng năng lực của anh đã hoàn toàn vượt qua trúc cơ sơ kỳ, dường như nó cũng không thích hợp.
Lúc này chỉ thấy lão tổ chậm rãi nói: “Hàng trăm năm trước vẫn còn không ít người tu hành tồn tại, đối với việc phân chia cảnh giới ngược lại từng có kết luận qua, chỉ là sau trăm năm, người tu hành kẻ thì tụt hậu, người lại ở ẩn tu luyện nên có rất ít người biết đến”.
“Có vẻ như ông biết?”, Lục Hi hỏi.
Lão tổ gật đầu đáp.
“Thực ra võ đạo chính là giai đoạn nhập môn của người tu hành trước kia, dùi mài cơ thể, tu dưỡng chân khí, đến được cảnh giới tông sư có thể nói là cảnh giới luyện khí đỉnh phong, họ sẽ hiểu được một vài phần sức mạnh của thiên nhiên và vận dụng nó mà thôi. Sau khi đột phá tông sư sẽ là cảnh giới Thánh vực, cho dù là võ đạo hay là tu pháp bước đến cảnh giới này đều gọi chung là Thánh vực, bởi bản chất sức mạnh đều giống nhau, có thể mượn dùng sức mạnh của trời đất để tôi luyện thân thể của bản thân hoặc chiến đấu, là một cảnh giới hoàn toàn mới”.
Lục Hi gật đầu, anh lập tức có một loại cảm giác bỗng dưng tỉnh ngộ.
“Lão tổ, trên Thánh vực còn có những cảnh giới khác không?”
Lão tổ chậm rãi nói: "Trên Thánh vực còn có Thông huyền, Vô cấu, Tụ phách… ông biết được chỉ có nhiêu đó thôi”.
Lục Hi nghe đến tâm huyết cuộn trào, hiện tại rốt cục anh cũng biết được sự phân cấp cảnh giới tối thiểu của người tu luyện trên thế giới Trái đất này.
“Lão tổ, vậy ông có biết những cảnh giới đó trông như thế nào không, trên trái đất có còn tồn tại những cao nhân đó chăng?”, Lục Hi có chút căng thẳng hỏi.
Lão tổ cười ha hả.
“Cháu cũng đề cao ông quá rồi đó, ông phải mất hơn hai trăm năm mới miễn cưỡng đặt chân vào cảnh giới Thánh vực sơ kỳ, với năng lực của ông thì làm sao có thể biết được những cảnh giới bên trên Thánh vực, mà những cao nhân đó ai biết được. Nhưng theo suy tính thì trước đây trái đất cũng có nền văn minh tu hành riêng, chỉ là không biết vì sao sau này lại suy tàn, do đó rất có khả năng vẫn luôn có những cao nhân tồn tại, cũng có thể có những cao nhân đã đạt tới cảnh giới như họ đã không còn hứng thú với mọi thứ trên đời và lánh đời mà thôi”.
Lục Hi gật đầu tỏ vẻ đồng ý với quan điểm này của lão tổ.
Sau đó Lục Hi lại cùng lão tổ trưng cầu ý kiến về rất nhiều nghi vấn vướng mắc trong lòng, tuy rằng trong đầu anh chứa đựng một thế giới khác với mấy vạn năm lịch sử nhưng lại không thông hiểu đối với trạng thái xưa cũ của trái đất.
Lão tổ tốt xấu gì cũng là người sống hơn hai trăm năm, hơn nữa vẫn luôn nỗ lực tu hành ngược lại giải thích không ít nghi hoặc cho Lục Hi.
Cuộc trò chuyện giữa hai người kéo dài tới tận tối khuya.
Lúc này lão tổ lại nói.
“Ông đã kể cho cháu biết toàn bộ những gì mình biết rồi, ông hiện tại cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, tuổi thọ không còn nhiều nữa nhưng ông rất kỳ vọng ở cháu, cháu có được kỳ ngộ như vậy đủ chứng minh vận may của cháu rất tốt, con đường tu hành vô cùng gian khó, có may mắn kề thân có thể nói là làm chơi ăn thật, hy vọng cháu có thể giết ra một con đường máu và mở ra một mảnh đất trời cho riêng mình trong thời đại này.
Sau đó lão nhìn Lục Hi với ánh mắt thâm thúy rồi đứng dậy lướt qua rời đi.
Lục Hi tiễn ông tới cửa, nhìn theo bóng lưng chỉ vài bước chân đã biến mất vào hư không của lão tổ mà thở một hơi thật dài, sau đó cũng lập tức rời khỏi.
Khi Lục Hi trở về căn nhà của bố mẹ mình, chỉ thấy ở trước cửa có bốn người trung niên đang đứng, ba trong số đó đã là cao thủ nội gia, người còn lại là tiên thiên.
Chương 471: Hiến tế
Bốn người vừa nhìn thấy Lục Hi đồng loạt thi lễ.
Lục Hi gật đầu coi như đáp lại liền đi thẳng vào trong.
Sau khi bước vào chỉ thấy bố mẹ đã dọn sẵn bàn ăn và đang đợi anh.
"Bố, mẹ, chúc mừng hai người".
Ôn Uyển cùng Lục Viễn Sơn đều cười hiền hoà: "Con đấy à, mẹ có thể đảm nhiệm chức gia chủ còn không phải đều dựa vào công lao của con hay sao, bố mẹ vẫn tự mình hiểu lấy điểm này".
Đều là người một nhà nên Lục Hi cũng không khách sáo chỉ hỏi: "Bốn người ở bên ngoài là chuyện gì vậy ạ?"
Lục Viễn Sơn mỉm cười đáp: "Mẹ con bây giờ thế nhưng đã là gia chủ, sự an toàn của bà ấy rất quan trọng, vả lại dưới tay cũng cần có người để sai sử, bốn người này sau này sẽ là tùy tùng của mẹ con".
Lục Hi cười gật đầu ngồi xuống.
"Ăn cơm thôi, gia chủ với không gia chủ, bụng của con trai đều đang kháng nghị rồi kìa", Ôn Uyển cười đùa.
Sau đó cả ba tập trung dùng bữa, Lục Hi cũng trò chuyện việc của lão tổ, đồng thời cũng hỏi về những dự định sau này của mẹ.
Ôn Uyển nói, thân là gia chủ sau này bọn họ chắc chắn phải chuyển tới nhà họ Ôn sinh sống, nhà họ Ôn người đông gia nghiệp trải rộng nên mỗi ngày có rất nhiều việc cần phải xử lý, bọn họ ở nơi này cũng không thuận tiện.
Lục Hi cũng không có ý kiến, ba người ăn xong cơm lại tán gẫu một hồi liền tự trở về nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, tất cả chín phòng của nhà họ Ôn đều có mặt đông đủ, kính mời một nhà Ôn Uyển di rời tới thôn trang nhà họ Ôn.
Lục Hi cũng đi theo, cứ như vậy anh ở lại nơi đây hơn mười ngày, thấy mọi chuyện gió yên sóng lặng mới lưu lại một bức thư cho bố mẹ rồi âm thầm rời đi.
Vốn dĩ anh định đưa bố mẹ tới Thiên Nhân Cư ở nhưng hiện tại mẹ đã trở thành gia chủ nên việc này phải hoãn lại trước.
Anh lo ngại bố mẹ không đành lòng để mình rời khỏi nên chỉ để lại một phong thư như lời chào tạm biệt.
Trên chuyến tàu cao tốc trở về Tây Kinh, Lục Hi vừa nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ vừa suy nghĩ về tương lai của mình.
Đúng lúc này, điện thoại của anh đổ chuông, thấy tên người gọi tới là Vân Thắng Quốc anh liền có một dự cảm không lành.
"Alo".
"Cậu Lục, trong nhà tôi xảy ra chuyện rồi, cậu có thể trở về nhanh hơn một chút được không?", giọng nói nôn nóng của Vân Thắng Quốc vang lên từ đầu dây bên kia.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Là thế này, con trai của anh cả tôi là Vân Vệ Hoành hiện đang theo học ở Anh quốc, khoảng thời gian trước có một người bạn gái, vài ngày trước thằng bé có nói là sẽ tới nhà đối phương chơi nhưng đã một tuần lễ trôi qua mà vẫn không thể liên lạc với nó, tôi và anh cả đều nghi ngờ có chuyện gì đó đã xảy ra với Vệ Hoành rồi".
"Tại sao lại cho rằng anh ta đã xảy ra chuyện?"
Vân Thắng Quốc giải thích: "Đứa trẻ này rất ngoan ngoãn, vài năm nay mỗi tuần đều sẽ gọi điện về cho gia đình báo tin bình an, lần này bất ngờ như vậy, nó không gọi điện về, chúng tôi cũng không liên lạc được thì tám chín phần đã xảy ra bất trắc rồi".
Lục Hi nghe vậy thì cân nhắc rồi hỏi: "Đã liên hệ với bạn bè của anh ta chưa?"
"Đều liên hệ qua rồi, vài du học sinh cùng trường đều nói Vệ Hoành bỗng nhiên mất tích, bọn họ cũng đều không liên lạc được với thằng bé", Vân Thắng Quốc đáp.
Lục Hi trầm tư một hồi đáp: "Tôi đang trên đường trở về Tây Kinh, buổi tối tôi sẽ đến nơi, ông giúp tôi đặt vé máy bay tối nay tới Anh quốc đi, tôi sẽ qua đó xem xem".
"Vậy thì tốt quá rồi, để Khả Thiên đi cùng cậu đi, nó cũng biết một chút về tình hình của anh nó nên có thể sẽ giúp ích được cho cậu".
"Được, cứ vậy đi".
Lục Hi nói xong liền cúp máy rồi nhíu mày suy nghĩ.
Anh cũng có thể hiểu được ý nghĩ của Vân Thắng Quốc, nếu bên đó thực sự xảy ra chuyện gì, đợi tới lúc cảnh sát điều tra ra thì cũng đã quá muộn, với thần thông của bản thân mới có thể giải quyết chuyện này một cách nhanh nhất.
……
Ở ngoại ô phía nam London, trên ngọn đồi xanh biếc trải dài những cây tùng và bách, tòa lâu đài cổ kính như một con mãnh thú khổng lồ trong đêm đen lặng lẽ trông xuống toàn cảnh thành phố London.
Hai tay Vân Vệ Hoành bị trói chặt ra phía sau bằng sợi dây thừng to dày bằng ngón tay cái, anh ta lúc này đang từng bước đi xuống một đường hầm âm u, hai bên đường hầm được lắp đều đặn từng ngọn đèn dầu chiếu sáng toàn bộ lối đi.
Bên cạnh Vân Vệ Hoành là một cô gái tóc vàng với cái bụng bự, phần bụng nhô to dường như vẫn không có cách nào che giấu được nét xinh đẹp yêu kiều của cô ta.
Mái tóc vàng óng như thác trút xuống, dưới ánh đèn vàng mờ ảo đôi mắt đẹp của cô ta lóe lên tia sáng xanh ngát mang đầy hương vị kỳ lạ mê hoặc.
Trên khuôn mặt của người phụ nữ mang thai mang theo một tia quyến rũ bi thương nhưng những bước chân vẫn kiên định không đổi men theo con đường hầm.
Lúc này, Vân Vệ Hoành nhìn người phụ nữ đang mang thai xinh đẹp với ánh mắt phức tạp hỏi: "Jenny, không lẽ em thực sự muốn đem con của chúng ta và cả tôi dâng hiến cho ông của em sao?"
"Xin lỗi Vệ Hoành, em bắt buộc phải làm như vậy nếu không ông của em sẽ không thể sống sót qua mùa thu năm nay! Một khi ông em qua đời, gia đình Antonio của chúng em, cũng như đất nước Anh này sẽ hoàn toàn suy bại", người phụ nữ mang bầu cũng chính là Jenny trong miệng Vân Vệ Hoành rơi lệ đáp.
"Vậy còn tôi, còn con của chúng ta thì sao? Chẳng lẽ em không yêu chúng tôi?", Vân Vệ Hoành buồn bã hỏi.
Anh ta phát hiện ra bản thân thực sự rất khó có thể sinh ra một tia hận thù dù là nhỏ nhất đối với người phụ nữ mà mình từng yêu sâu đậm này.
"Không, không, em yêu mọi người em yêu mọi người mà!", Jenny mang theo tiếng khóc nghẹn ngào đáp.
Nhìn dáng vẻ khóc nức nở này của Jenny Vân Vệ Hoành cũng không truy hỏi nữa, trong lòng chỉ còn sót lại nỗi thương tâm vô hạn.
Đường hầm quanh co sâu thẳm nhìn thoáng qua dường như không thể nhìn thấy điểm tận cùng nhưng cuối cùng họ cũng vẫn đến được điểm cuối.
Phần cuối là một tầng hầm rộng rãi và sáng sủa, nhưng bên trong lại ngập tràn mùi máu tanh tưởi khiến toàn thân con người ta không kìm được dâng lên một trận rùng mình khó chịu.
Mùi máu tanh đó bốc lên từ một chiếc bể có chiều dài và chiều rộng khoảng bốn, năm mét ở trung tâm tầng hầm, dưới ánh đèn nó phản chiếu một màu đỏ tươi chói mắt, mà từng đợt mùi máu tanh đang không ngừng từ trong bể máu đó phiêu tán ra trong không khí.
Một ông lão gầy gò lúc này đang ngâm mình trong bể máu đó, trên gương mặt tái nhợt của ông ta nổi lên từng tia màu máu bệnh tật, làm nổi bật chiếc bể đầy máu tươi kia, mang đến cảm giác khủng bố rùng rợn cho người nhìn.
Chương 472: Bù đắp
Một số người trùm áo choàng đen hoặc ngồi hoặc quỳ xung quanh hồ máu, trên khuôn mặt những người này hiện lên đầy vẻ kích động và mong đợi. Đặc biệt là khi Vân Vệ Hoành và Jenny xuất hiện, ánh mắt âm hiểm lạnh lùng của họ đều bắn về phía hai người, cháy lên sắc máu rực lửa.
Vân Vệ Hoành vừa nhìn thấy hồ máu, liền cảm thấy buồn nôn, suýt nữa phun ra hết toàn bộ bánh mì phô mai vừa ăn tối nay. Nhưng Jenny lại gần như đã nhìn quen rồi, không lộ ra chút vẻ sợ hãi nào, trên khuôn mặt cô ta chỉ có nỗi đau xót vô tận.
“Ông nội!”, Jenny thấp giọng kêu lên.
“Con ngoan, lần này là ông nội và gia tộc nợ con, ông và gia tộc sẽ bù đắp cho con!”, giọng của ông lão vang lên trong tầng hầm, mang theo vẻ già nua và kích động.
Ông ta vốn tưởng rằng từ sau lần bị thương đó, ông ta sẽ không có cơ hội trở về thời kỳ cường thịnh, cùng với sức sống mất dần, huyết dịch toàn thân sẽ dần đóng băng lại, trơ mắt nhìn cơ thể của mình trở thành xác chết lạnh như băng.
Nhưng lần đầu tiên hút máu của cháu gái Jenny, ông ta đã nhìn thấy hy vọng trở lại thanh xuân và khôi phục thực lực của mình.
Ông ta cần người đàn ông phương đông và máu tươi đặc biệt trên người anh ta, nhưng khi cháu gái sử dụng chút thủ đoạn nhỏ, lấy một chén máu tươi trong huyết quản của người đàn ông đó cho ông ta uống, cơ thể đã trở nên vô cùng gầy yếu của ông ta suýt bị sức mạnh cuồng bạo thượng cổ ẩn chứa trong máu tươi đó làm cho nổ tung.
Phát hiện này khiến ông ta sung sướng vạn phần, nhưng cũng khiến ông ta sợ hãi không thôi. Ông ta không dám uống máu tươi trên người đàn ông phương đông đó nữa, mà cho cháu gái mang thai đứa con của người đàn ông này.
Một khi cháu gái mang thai đứa con của người đàn ông Hoa Hạ này, trên người đứa trẻ đó sẽ không chỉ chảy dòng máu của người đàn ông đó, mà còn có dòng máu của gia tộc Antonio ông ta.
Khi đó hai dòng máu sẽ pha trộn một cách hoàn hảo trên người đứa trẻ, bởi vì trong dòng máu đó có truyền thừa huyết mạch của gia tộc Antonio ông ta, ông ta không cần lo lắng dòng máu đó sẽ tấn công cơ thể gầy yếu của ông ta.
Một khi ông ta hấp thụ máu tươi trong cơ thể đứa trẻ, cơ thể ông ta sẽ không chỉ trở nên cường mạnh tráng kiện, hơn nữa còn vì đã dung hợp một phần máu tươi của người đàn ông đó, sẽ không cần lo lắng trong máu tươi của người đàn ông đó ẩn chứa sức mạnh cuồng bạo thượng cổ nữa.
Lúc đó, ông ta có thể uống lượng lớn máu tươi của người đàn ông đó, trẻ trung trở lại, lại bước lên đỉnh cao của sức mạnh.
Và bây giờ cuối cùng thời khắc khiến ông mong đợi từ lâu đã đến.
“Bù đắp? Ha ha, một con quỷ hút máu như ông, một ác ma như ông, còn có mặt mũi nói hai chữ bù đắp này hả? Ông cướp đi người đàn ông của Jenny, cướp đi đứa con của cô ấy, ông có thể bù đắp bằng cách nào?”
Vân Vệ Hoành gầm thét lên với ông lão trong hồ máu với sắc mặt dữ tợn.
Thấy Vân Vệ Hoành gào thét với ông lão, một người đàn ông mặc áo choàng đen trong đó bỗng đứng lên, giơ bàn tay định đánh xuống mặt của anh ta.
“Thôi bỏ đi, cậu ta nói không sai”, ông lão vung tay ngăn hành động của người mặc áo choàng đen.
Còn Vân Vệ Hoành vốn không nhìn người mặc áo choàng đen định đánh anh ta, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm ông lão, tiếp tục nói với vẻ mặt hung dữ.
“Tôi biết ông muốn lấy lại thanh xuân, lấy lại sức mạnh, chấn hưng gia tộc, thậm chí là Vương Quốc Anh của ông, nhưng tôi nói cho ông biết, nếu ông động vào tôi, và cả con của tôi, ông và gia tộc của ông, sẽ đối diện với sự trả thù của một gia tộc cường mạnh, ông đừng vội vui mừng quá sớm”.
Vân Vệ Hoành lớn tiếng nói.
Bố của anh ta là một cao thủ võ đạo, chú út là một đại nhân vật có chức có quyền, thực lực gia tộc không dễ coi thường, nếu anh ta thực sự xảy ra chuyện, bố và chú út nổi giận cũng không phải người bình thường có thể chống lại được.
“Tôi đã sớm cho người điều tra người nhà của cậu rồi, bố của cậu chỉ là một võ giả Hậu Thiên, chú út của cậu cũng chỉ là lãnh đạo của một tỉnh, ngoại trừ có thân phận địa vị trên xã hội, thì không khác gì người bình thường. Còn cậu chỉ may mắn, thức tỉnh huyết mạch cường mạnh và cao quý của một vị tiên tổ nào đó của cậu mà thôi”.
“Hơn nữa, một khi tôi có lại sức mạnh đỉnh cao, cậu cho rằng trên thế giới này còn có người nào có thể uy hiếp được tôi ư? Cậu bé, chắc chắn cậu không biết nguyên nhân Vương Quốc Anh đã từng được gọi là đế quốc mặt trời không bao giờ lặn phải không, đó là vì có tôi, Burns tôi, thiên tài bất thế đạt đến tu vi công tước duy nhất của huyết tộc, tất cả quốc gia cường mạnh hiện nay, bao gồm Hoa Kỳ cũng là thuộc địa của chúng tôi”.
Burns nói mãi nói mãi, cả người trở nên sục sôi mạnh mẽ, gần như chìm vào trong những ngày huy hoàng trước đây.
Nhìn dáng vẻ Burns sục sôi mạnh mẽ, những người đứng xung quanh hồ máu cũng sôi trào tâm huyết, kích động vạn phần.
Đã từ rất lâu, gia tộc Antonio cường mạnh đến mức dẫn dắt đế quốc mặt trời không bao giờ lặn đi đến huy hoàng, gần như chiếu rọi mỗi một ngóc ngách trên thế giới, có được một phần tư lãnh thổ trên thế giới, là đất nước có diện tích lớn nhất thế giới trong lịch sử, nhưng bây giờ thì sao? Chỉ có thể làm con rùa rụt cổ trên một hòn đảo Vương Quốc Anh có diện tích chưa đến hai trăm ngàn mét vuông ở Bắc Đại Tây Dương