Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 331: Tự sát tạ tội

Chỉ nghe Chu Tiên Hiền nói: “Là tôi có mắt không tròng, lại dám mưu toan động thủ với một vị tiên sư như cậu, tôi thật sự là tự đại đến cực điểm, tiên sư muốn sát muốn xẻo thì tùy, tôi không dám nói một câu oán hận“.

Chu Tiên Hiền nói, cả người cúi rạp xuống đất, hoàn toàn bái phục.

Lục Hi nhìn ông ta, cũng không để ý mà nhìn về phía Liễu Bồi Nhiên.

Lúc này, chỉ thấy Liễu Bồi Nhiên ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, cũng quỳ xuống, nói với Lục Hi.

”Cậu Lục, tất cả là chuyện do một mình Liễu Bồi Nhiên tôi gây ra, chỉ mong cậu buông tha cho những thành viên còn lại của nhà họ Liễu, Liễu Bồi Nhiên tôi thì tuỳ ý cậu xâu xé“.

Nói xong, Liễu Bồi Nhiên cũng cúi đầu bái lạy.

Lúc này, đám người nhà họ Liễu đều có một loại cảm giác vô cùng tuyệt vọng, ở trước mặt một người mạnh mẽ như Lục Hi, bọn họ lần đầu tiên thấy bản thân nhỏ bé cùng vô lực cỡ nào. Gia tộc số một Cam Túc bây giờ đã không còn khí thế như xưa nữa.

Mà lúc này, chỉ thấy cháu gái Liễu Tư Vũ của Liễu Bồi Nhiên khóc lóc đi qua bên cạnh ông ta, ôm người ông đang quỳ rạp xuống đất, khóc rống không ngừng.

Tất cả thành viên nhà họ Liễu đều đang tỏ vẻ bi thương, nhưng trước thần uy của Lục Hi thì không có bất kỳ ai dám lên tiếng.

Lúc này, chỉ thấy Lục Hi chậm rãi nói: “Ông muốn lấy tính mạng của tôi, tôi dĩ nhiên sẽ không để ông sống. Nhưng vì sao tôi phải buông tha các người chứ, chẳng lẽ chờ bọn họ sau này đến tìm tôi gây rối à”.

Nghe câu này của Lục Hi, nhà họ Liễu đều tái mặt.

Lấy năng lực mà Lục Hi bày ra, muốn giết sạch bọn họ cũng chỉ là chuyện trong vòng một giây, nếu anh thật sự động thủ, sẽ không một ai có thể may mắn thoát khỏi.

Mà lúc này, chỉ thấy Liễu Bồi Nhiên ngẩng đầu, kiên quyết nói: “Cậu Lục, chỉ cần cậu tha mạng cho nhà họ Liễu, từ nay về sau, nhà họ Liễu sẽ luôn chó săn trung thành của cậu, tất cả của nhà họ Liễu sẽ đều là của cậu, chỉ cần cậu có lệnh thì nhà họ Liễu chúng tôi sẽ lập tức nghe theo”.

“Làm sao để tôi tin tưởng lời ông nói?”, Lục Hi không lộ cảm xúc, nói.

Liễu Bồi Nhiên cắn răng, chỉ sang cháu gái mình và nói: “Cậu Lục, chỉ cần cậu đồng ý, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ truyền lại vị trí gia chủ cho cháu gái Liễu Tư Vũ của tôi, cậu nhận con bé làm người hầu cũng được, cậu thấy được không?”

“Ông nội“.

Liễu Bồi Nhiên vừa nói ra, Liễu Tư Vũ tức khắc thảm thiết kêu lên.

Đám người nhà họ Liễu càng thêm kinh hãi.

Gia chủ nói như thế khác nào chắp tay giao nhà họ Liễu cho Lục Hi, còn giao người cháu gái mà mình yêu nhất cho Lục Hi. Chẳng lẽ về sau bọn họ sẽ bị một người ngoài làm chủ hay sao?

Nhưng khi nghĩ kỹ lại thì họ cũng hiểu nỗi khổ tâm của gia chủ.

Nếu không cho Lục Hi khống chế nhà họ Liễu hoàn toàn, nếu anh thật sự nổi sát tâm, nhà họ Liễu cũng sẽ lập tức biến mất, thà nghĩ cách cho nhà họ Liễu kéo dài chút sức còn hơn.

Chỉ thấy Lục Hi nhíu mày, cân nhắc một hồi nói: “Cũng được, trời cao có đức hiếu sinh, giúp nhà họ Liễu các ông phát triển dài cũng chưa chắc không thể“.

Liễu Bồi Nhiên nghe vậy, nước mắt nước mũi tung hoành, liên tục dập đầu nói: “Xin cảm ơn cậu Lục tha cho nhà họ Liễu, từ nay về sau, nhà họ Liễu đối với cậu Lục sẽ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó“.

Mà lúc này, chỉ nghe Liễu Tư Vũ lại nói nói: “Ông nội, cháu tuyệt đối sẽ không làm người hầu của anh ta đâu, không bao giờ“.

Người nhà họ Liễu vừa nghe, sắc mặt lập tức trắng bệch, Liễu Tư Vũ kiên quyết phản đối như vậy, nhỡ đâu lại chọc giận Lục Hi thì ai có thể chống lại được cơn giận giữ của anh chứ.

Mà lúc này, Liễu Bồi Nhiên lạnh giọng nói: “Làm càn, có thể làm người hầu cho cậu Lục đó là vinh hạnh của cháu, càng là vinh hạnh của nhà họ Liễu, chuyện này, không cho phép bất luận người nào phản đối“.

Liễu Tư Vũ thật ra cũng biết ông nội mình là vì toàn bộ nhà họ Liễu, nhưng cô ta cũng không thể nào chấp nhận việc bản thân trở thành người hầu của một người ép chết ông nội mình.

Nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của Liễu Bồi Nhiên, Liễu Tư Vũ biết chính mình cũng không có sự lựa chọn. Sau đó, cô ta ngã ngồi ở bên cạnh Liễu Bồi Nhiên, yên lặng rơi lệ.

Vào lúc này, Liễu Bồi Nhiên nhìn một vòng nhà họ Liễu, sau đó nói.

”Bây giờ tôi sẽ truyền vị trí gia chủ cho Liễu Tư Vũ, cũng để Liễu Tư Vũ làm người hầu của cậu Lục, từ nay về sau, lệnh của cậu Lục chính là lệnh của gia chủ, ai dám không tuân theo, nhà họ Liễu sẽ xử lý người đó ngay lập tức, phanh thây, vứt xác hoang dã, không cho nhập vào phần mộ tổ tiên nhà họ Liễu, tất cả nghe rõ chưa?”

Người nhà họ Liễu gục đầu xuống, đồng thời nói: “Cẩn tuân mệnh lệnh của gia chủ“.

Lúc này, chỉ thấy Liễu Bồi Nhiên móc từ trong lòng ngực ra một mảnh ngọc bội, nói với Liễu Tư Vũ.

“Đây là tín vật của gia chủ nhà họ Liễu, từ hôm nay trở đi, cháu chính là gia chủ nhà họ Liễu, nhớ kỹ, cháu chỉ là người hầu của cậu Lục, mọi thứ của nhà họ Liễu vẫn do cậu Lục định đoạt, cháu chỉ chấp hành, hiểu chưa?”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông nội, Liễu Tư Vũ biết đây là đang thông báo di ngôn.

Lúc này, Liễu Tư Vũ được Liễu Bồi Nhiên bồi dưỡng nhiều năm cuối cùng cũng có một tia khí khái.

Chỉ thấy cô ta thận trọng nhận ngọc bội, nói với Liễu Bồi Nhiên: “Ông nội, cháu đã hiểu nỗi khổ tâm của ông, cháu nhất định sẽ làm tốt mọi việc ông giao, ông cứ yên tâm ạ”.

Ngay sau đó, Liễu Tư Vũ đi tới bên cạnh Lục Hi, nhẹ nhàng bái lạy: “Liễu Tư Vũ bái kiến anh Lục“.

Lục Hi khẽ gật đầu.

Mà lúc này, gương mặt Liễu Bồi Nhiên xuất hiện một nụ cười chua xót.

Ông ta hao tổn tâm sức, cuối cùng lại gây ra đại hoạ cho nhà họ Liễu, chuyện tới hiện giờ, để bảo vệ nhà họ Liễu, ông ta buộc phải làm ra quyết định này. Tất cả đều là bởi vì sự cuồng vọng vô tri của ông ta mà khiến cho ông ta mang tội với nhà họ Liễu!

Lúc này, chỉ thấy Liễu Bồi Nhiên ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Liễu Bồi Nhiên tôi kiêu ngạo vô tri, dám mưu toan tranh hơn thua với cậu Lục, thật sự là ngu ngốc, thiên cận. Hôm nay tôi sẽ tự tuyệt với thiên địa, tạ tội với cậu Lục“.

Liễu Bồi Nhiên nói xong, hai tay móc vào, chỉ nghe “phập” một tiếng, trái tim ông ta vỡ nát, tự kết liễu đời mình.

Người nhà họ Liễu tức khắc đau đớn khóc thành tiếng, đồng thời quỳ xuống.

“Gia chủ!”

“Ông nội!”

Giữa những tiếng khóc than, Liễu Bồi Nhiên cười thảm thiết, chậm rãi ngã xuống.

Bá chủ Túc Cam, tông sư một đời - Liễu Bồi Nhiên, tự sát tạ tội với Lục Thiên Hành.

Nhìn những người kia đang khóc lóc, Lục Hi mặt không cảm xúc.
Chương 332: Đến nhà họ Vương ở Túc Cam

Một lúc sau, Liễu Tư Vũ đứng dậy, dáng vẻ khóc như hoa lê dính hạt mưa nhìn về phía Lục Hi: “Anh Lục, ông nội tôi chết rồi, có thể cho chúng tôi cử hành tang lễ cho ông ấy, để ông ấy an tâm xuống mồ được không”.

Lục Hi yên lặng gật đầu.

Liễu Tư Vũ hành lễ, sau đó chỉ huy mọi người đưa thi thể Liễu Bồi Nhiên ra ngoài.

Sau khi trải qua chuyện này, Liễu Tư Vũ dường như đã trưởng thành, cô ta trở nên vững vàng hơn rất nhiều.

Lúc này, Lục Hi đưa ánh mắt nhìn về phía Chu Tiên Hiền vẫn đang quỳ rạp dưới đất. Một lát sau, Lục Hi ngồi trên ghế sofa, anh nhìn Chu Tiên Hiền nói: “Mang cây sáo tới đây”.

Chu Tiên Hiền vội vàng nhặt ống sáo lên, ông ta cúi đầu hai tay cung kính đưa trước mặt Lục Hi.

Lục Hi chìa tay lấy, cẩn thận chơi.

Toàn thân cây sáo này đen thui, truyền vào tay cảm giác lạnh băng, không biết làm bằng vật liệu gì, phía trên khắc phù văn phức tạp, tỏa ra vầng sáng màu đen.

Lục Hi dùng thần thức dò xét, phía trên này là một pháp trận phức tạp, chỉ cần thổi ống sáo thì có thể khơi dậy trận pháp phía trên, thiết kế cũng được xem như tuyệt diệu.

Nhưng món đồ này tác dụng không lớn, hơn nữa trận pháp phía trên cần lực sinh mệnh để duy trì, Lục Hi càng không có chút hứng thú, vẫn nên cầm đi hiến tế.

Ngay sau đó, Lục Hi nói: “Chu Tiên Hiền, ông muốn sống hay chết?”

Chu Tiên Hiền nghe xong liền vội vàng nói: “Chỉ cần anh Lục có thể tha cho tôi một mạng, kẻ hèn này bằng lòng làm thân trâu ngựa”.

Lục Hi nghe vậy, anh chậm rãi nói: “Nể tình ông tu hành không dễ, tôi có thể tha cho ông một con đường sống”.

Chu Tiên Hiền vội vàng quỳ rạp dưới đất, không ngừng dập đầu nói với Lục Hi: “Cảm ơn ân huệ không giết của anh Lục”.

Lúc này, trên đầu Liễu Tư Vũ đã quấn khăn trắng, cô ta đi vào hầu hạ bên người Lục Hi.

Tang sự của ông nội đã sắp xếp xong, tỳ nữ như cô ta cũng đã cố gắng hết sức làm tròn nghĩa vụ của mình.

Lục Hi chìa tay ra, giữa ngón tay châm lên một vòng lửa hình hoa sen màu vàng.

Ngay sau đó Lục Hi bắn chỉ tay, lửa hình hoa sen vào trong cơ thể Chu Tiên Hiền rồi biến mất.

Toàn thân Chu Tiên Hiền run lên, cảm thấy trong cơ thể mình có thêm thứ gì đó, trong lòng ông ta kinh hãi, nhưng không dám cử động.

Lúc này, Lục Hi mới lên tiếng: “Mồi lửa này đã trồng trong cơ thể ông, tôi chỉ cần một suy nghĩ thôi cũng có thể khiến ông lập tức hóa thành tro bụi”.

Trong lòng Chu Tiên Hiền kinh hãi, ông ta chắp tay nói: “Về sau nghe lời sai khiến của anh Lục, tuyệt đối không hai lòng”.

Lục Hi gật đầu nói: “Có điều tôi cũng cho ông một cơ hội, nếu có thể đuổi mồi lửa ra ngoài cơ thể, tôi sẽ thả ông tự do, ông có thể rời đi bất cứ lúc nào”.

“Kẻ hèn này không dám”, Chu Tiên Hiền cúi đầu nói.

Lục Hi cười một tiếng không nói gì, Chu Tiên Hiền dám hay không anh không chắc. Nhưng anh có thể chắc chắn với năng lực của Chu Tiên Hiền, chưa tới một trăm năm, ông ta cũng không đuổi được mồi lửa ra ngoài.

Hơn nữa anh cũng đã nhìn ra, Chu Tiên Hiền này vô cùng nham hiểm. Anh phải thi triển một vào thủ đoạn, để ông ta tuyệt vọng, cắt đứt những ý niệm khác của ông ta.

Đúng lúc đó, điện thoại của Lục Hi reo lên, nhìn thấy là Hoắc Tư Duệ gọi điện, Lục Hi liền nghe máy.

Sau khi nói chuyện mười mấy phút, Lục Hi cau mày rồi cúp máy.

Hoắc Tư Duệ nói với anh hai chuyện.

Thứ nhất, A Đóa đã tìm được thầy rồi, là giám đốc điều hành Ngụy Tuyết Mạn của kênh âm nhạc đài truyền hình vệ tinh thành phố Tây Bắc.

Ngụy Tuyết Mạn không có tiếng tăm, nhưng vô cùng có thực lực, xuất thân từ lớp chính quy, rất hiểu biết về âm nhạc, có chức danh là phó giáo sư thanh nhạc.

Lục Hi tương đối hài lòng về chuyện này, A Đóa chính là cần thầy xuất thân từ đào tạo chuyên nghiệp để dạy cho cô ấy một vài kỹ năng về thanh nhạc.

Còn chuyện khác thì Lục Hi không làm sao vui nổi.

Hóa ra chuyện thu mua Nam Hồ đã xảy ra chút điều bất trắc.

Vốn dĩ, Hoắc Tư Duệ đã nói chuyện xong với ông chủ Nam Hồ, mua Nam Hồ với giá một trăm năm mươi triệu.

Nhưng hôm nay, ông chủ kia đột nhiên đổi ý, nói phải là năm trăm triệu, thái độ cương quyết.

Hoắc Tư Duệ không còn cách nào, chỉ đành đưa Miwa Nozaki ra tay, sau khi Miwa Nozaki thi triển một vài cách thì mới biết được.

Hóa ra ông chủ này chỉ là giám đốc, ông chủ chân chính của Nam Hồ là người nhà họ Vương ở Túc Cam.

Vốn dĩ giám đốc này đã nói chuyện xong giá cả, nhưng nhà họ Vương ở Túc Cam biết tập đoàn Giai Mĩ muốn mua nên tạm thời tăng giá, hơn nữa một đồng cũng không bớt, thái độ hết sức cương quyết.

Đây là muốn làm thịt con dê béo Giai Mĩ mà.

Trong lòng Lục Hi cười muộn.

Bây giờ Giai Mĩ giàu có nhiều tiền, ai nhìn cũng đều muốn cắn một miếng.

Nhưng Lục Hi là ông chủ đứng đằng sau Giai Mĩ, há có thể dễ dàng để người ta xẻ thịt Giai Mĩ.

Lúc này Lục Hi nói với Liễu Tư Vũ: “Nhà họ Vương ở nơi nào của Túc Cam?”

Liễu Tư Vũ lập tức đáp: “Gia tộc bọn họ ở thành phố Bạch Ngân, cách nơi này không xa lắm”.

Lục Hi gật đầu nói: “Đưa tôi đi, nhà họ Vương này chìa tay hơi dài rồi đấy”.

“Vâng, chủ nhân”.

Liễu Tư Vũ đáp lại, cô ta lập tức đi chuẩn bị. Lúc này, Chu Tiên Hiền nói: “Anh Lục, tôi cũng đi, ngộ nhỡ anh có cần gì, tôi có thể làm chân chạy”.

Lục Hi gật đầu đáp ứng.

Ba người ra cửa, ra đến ngoài biệt thự, Liễu Tư Vũ lái chiếc Mercedes 600 từ trong bãi xe đi ra, Lục Hi ngồi phía sau, Chu Tiên Hiền ngồi ở vị trí ghế lái phụ, ba người đi về phía thành phố Bạch Ngân.

Lúc này, trong một sơn trang ngoại ô thành phố Bạch Ngân, gia chủ của nhà họ Vương - Vương Tử Nguyệt đang họp với mấy nhân viên nòng cốt của gia tộc. Trên mặt mọi người đều tràn đầy vẻ tươi cười.

Nhất là tam phòng nhà họ Vương - Vương Thế Quý, trên mặt càng lộ ra vẻ vui mừng hớn hở.

Liễu Bồi Nhiên của nhà họ Liễu ở Túc Cam đấu với Lục Thiên Hành bị trọng thương, toàn bộ Túc Cam hỗn loạn, không biết có bao nhiêu người muốn nhân cơ hội này có một phần lợi nhuận trong sản nghiệp nhà họ Liễu nắm giữ.

Mà điều kinh khủng hơn chính là từ Thiên Lương truyền đến tin tức, đột nhiên Liễu Bồi Nhiên chết vì bạo bệnh!

Lần này, người của nhà họ Vương lại càng mừng rỡ.
Chương 333: Nhà họ Vương vui mừng

Là gia tộc lớn thứ hai ở Túc Cam, nhà họ Vương có ba cao thủ tiên thiên.

Gia chủ Vương Tử Nguyệt, lão đại tam phòng Vương Thế Quý và lão đại Vương Thành Anh của ngũ phòng.

Nhưng khổ nỗi bọn họ chưa tiến vào cảnh giới tông sư, quả thực là bị Liễu Bồi Nhiên của nhà họ Liễu ép đến mức mấy chục năm không ngóc đầu nên nổi.

Mà Liễu Bồi Nhiên chết bất đắc kỳ tử, đối với nhà họ Vương mà nói, đây chính là một tin tức cực tốt.

Liễu Bồi Nhiên chết, gia tộc chỉ còn lại hai tiên thiên là con trai của ông ta Liễu Gia Đống và lão đại của đại phòng cũng chính là đại tổng quan của nhà họ Liễu – Liễu Truyền Trung.

Về mặt võ lực, nhà họ Liễu đã rơi vào thế yếu dưới nhà họ Vương, đây chính là thời cơ tốt để nhà họ Vương bọn họ quật khởi.

Nhà họ Liễu mất đi tông sư, nhất định sẽ lụi bại.

Mà tất cả các ngành nghề nhà họ Liễu nắm giữ bây giờ nhà họ Vương phải mạnh tay can thiệp, đánh sập hoàn toàn nhà họ Liễu.

Như vậy dù là ở võ lực hay tài lực, nhà họ Vương hoàn toàn xứng đáng trở thành gia tộc đứng đầu Túc Cam.

Lúc này trên khuôn mặt của Vương Thế Quý lại là vẻ vui mừng hớn hở.

Công việc kinh doanh chính của hắn ta là phát triển các khu du lịch nghỉ dưỡng. Làng du lịch Nam Hồ của Tây Kinh kia chính là do thuộc hạ của hắn ta khai thác.

Hai ngày trước có truyền đến tin tức, có người muốn xuất vốn một trăm năm mươi triệu mua Nam Hồ, Vương Thế Quý vốn đã đồng ý.

Dù sao lúc ấy tổng vốn đầu tư vào Nam Hồ cũng chỉ hơn bảy mươi triệu, bán lại chính là lợi nhuận gấp đôi, sao mà không làm chứ.

Nhưng sau đó hắn ta biết người muốn mua mảnh đất này lại là tập đoàn Giai Mĩ, lập tức hắn ta sai thuộc hạ của mình nâng giá lên năm trăm triệu.

Tập đoàn Giai Mĩ giàu có như vậy, thả đầu dê béo như vậy sao hắn ta có thể không hung hăng cắn một miếng chứ.

Đúng lúc này, gia chủ nhà họ Vương – Vương Tử Nguyệt nói: “Các anh em à, lúc này chính là thời điểm nhà họ Vương quật khởi, mọi người nhất định phải bỏ bớt đồ trong tay, tập trung toàn bộ tiền vốn vào ngành nghề nhà họ Liễu chiếm đoạt từ lâu, đánh sập hoàn toàn nhà bọn họ”.

Tất cả mọi người đều cười đáp: “Gia chủ yên tâm, chờ chúng tôi quay về sẽ lập tức bắt đầu sắp xếp, nhất định sẽ chuẩn bị xong tất cả trong thời gian ngắn nhất".

Vương Tử Nguyệt gật đầu cười một tiếng.

Vương Thế Quý lại càng đắc ý, nhìn dáng vẻ gấp gáp Giai Mỹ thì năm trăm triệu kia gần như đã tới tay. Đến lúc đó, vốn đầu tư của hắn ta xem như hùng hậu nhất trong đám người, lợi ích thu được đương nhiên sẽ nhiều nhất, thật là chuyện tốt nhân hai.

Đúng lúc này bỗng nhiên có người đến thông báo, gia chủ mới của nhà họ Liễu – Liễu Tư Vũ tới cầu kiến.

Vương Tử Nguyệt nghe xong liền cùng các anh em liếc mắt nhìn nhau, sau đó ông ta cười lớn nói: “Nhà họ Liễu lại để một con nhóc miệng còn hôi sữa làm gia chủ, thật là tự chịu diệt vong mà”.

Tất cả mọi người lắc đầu cười to một trận.

Nếu nhà họ Liễu để Liễu Truyền Trung hoặc Liễu Gia Đống lên làm gia chủ thì còn có thể chấn nhiếp được một số người, nhưng Liễu Tư Vũ còn chưa tới hai mươi tuổi, ai sẽ sợ cô ta chứ, thật là đầu óc mê muội.

Lúc này, Vương Thế Quý cười nói: “Xem ra cô nhóc này cũng thông minh đấy, biết nhà họ Liễu không còn như trước kia nữa, e rằng là chạy tới đây muốn liên minh với nhà họ Vương chúng ta”.

Lời của Vương Thế Quý đều khiến mọi người liên tục gật đầu.

Liễu Bồi Nhiên vừa chết, nhà họ Vương liền làm ra vẻ ta đây, hạng nữ nhi như Liễu Tư Vũ trẻ tuổi như vậy sao có thể điều khiển nổi đám người nhà họ Liễu.

E rằng chưa đợi cô ta ngồi vững vị trí thì sẽ bị đám Liễu Truyền Trung đánh hạ bệ, cô ta đến đây cũng chỉ có một mục đích.

Đó là liên hiệp với nhà họ Vương, giúp cô ta ngồi vững vị trí gia chủ.

Vương Tử Nguyệt hơi suy tư rồi nói: “Để cô ta vào”.

“Dạ”.

Người tới theo lệnh đi vào.

Vương Tử Nguyệt mặt lộ ý cười, ông ta khẽ lắc đầu.

Hôm nay chuyện tốt tới liên tục, nếu Liễu Tư Vũ để cho ông ta nhúng tay vào chuyện nhà họ Liễu, vậy thì nhà họ Liễu diệt vong chỉ là trong nháy mắt.

Ông ta hoàn toàn có thể loại bỏ Liễu Truyền Trung và Liễu Gia Đống, nâng con nhóc này lên, để cô ta ngồi vững. Nhưng khi đó cô ta chỉ có thể tồn tại giống như bù nhìn, nhà họ Liễu sẽ do mình định đoạt.

Không bao lâu, ba người Liễu Tư Vũ, Chu Tiên Hiền và Lục Hi đi vào.

Lúc này, Lục Hi đã khôi phục mặt mũi trước kia của mình.

Danh tiếng của Lục Thiên Hành quá lớn, nếu anh lộ diện, nhất định mọi người sẽ biết Lục Thiên Hành có liên quan đến tập đoàn Giai Mĩ, cây to gió lớn, có thể khiêm tốn thì nên khiêm tốn.

Anh đã dặn dò Liễu Tư Vũ, bảo cô ta ra mặt cảnh cáo người nhà họ Vương biết điều một chút.

Lúc này, Vương Tử Nguyệt thấy Liễu Tư Vũ đi vào, lập tức ông ta làm dáng vẻ đầy kinh ngạc nói: “Cháu gái à, sao đầu cháu lại đeo khăn trắng vậy?”

Liễu Tư Vũ đáp: “Tối nay ông nội cháu đột nhiên qua đời, nhưng cháu lại có chuyện cần bàn bạc với chú Vương, cho nên để tang tới đây, xin thứ lỗi”.

Lập tức, đám người nhà họ Vương giả bộ đau lòng ôm đầu, còn suýt nữa bật khóc.

Một lúc sau, Vương Tử Nguyệt mới bảo cô ngồi xuống, còn Lục Hi và Chu Tiên Hiền đứng sau lưng cô ta.

Liễu Tư Vũ có chút không dám, nhưng Lục Hi liếc mắt nhìn, cô ta mới dám ngồi xuống.

Lúc này, Vương Tử Nguyệt nói: “Đại tông sư Liễu qua đời, quả thật là tổn thất rất lớn của Túc Cam chúng ta”.

Liễu Tư Vũ nghiêm mặt nói: “Chú Vương, cháu tới đây không phải vì chuyện này, mà là có chuyện khác”.

“Cháu gái cứ nói, chú Vương nhất định sẽ cố hết sức hỗ trợ”, Vương Tử Nguyệt nói đầy chân thành.

Lúc này, Liễu Tư Vũ nói: “Nghe nói chú Vương Thế Quý có mảnh đất ở Tây Kinh đang giao dịch với tập đoàn Giai Mĩ, vốn dĩ đã bàn xong giá cả, nhưng đột nhiên nâng giá. Ý của cháu là cháu có chút quan hệ với tập đoàn Giai Mĩ, cháu hy vọng chú Vương Thế Quý có thể theo như giá cả đã bàn xong lúc trước bán mảnh đất kia cho Giai Mĩ”.

Vương Tử Nguyệt nghe xong, ông ta nhướng mày nói: “Cháu gái à, đây là chuyện của anh em chú, chú cũng không dễ nhúng tay vào, hay là cháu đi hỏi ý của cậu ta đi”.

Nói xong, Vương Tử Nguyệt nhìn về phía Vương Thế Quý.

Đột nhiên Liễu Tư Vũ nói yêu cầu như vậy, Vương Tử Nguyệt vẫn có chút bất ngờ.
Chương 334: Liễu Tư Vũ thị uy

Nhưng không gấp, đá quả bóng này sang cho Thế Quý là được, cứ từ từ thôi. Ông ta tin chắc rằng Liễu Tư Vũ không thể nào chỉ tới vì chuyện này. Có lẽ chuyện này chỉ là một lý do mà thôi, mình cứ kiên nhẫn chờ đợi là được.

Lúc này, sắc mặt Vương Thế Quý trầm xuống, hắn ta nói: “Cháu gái à, chuyện này e rằng chú không giúp nổi cháu đâu”.

Vương Thế Quý từ chối.

Đùa à, miếng thịt béo dâng đến miệng, làm sao hắn ta có thể nhổ ra được.

Nếu là trước kia có Liễu Bồi Nhiên ở đây, dù Liễu Tư Vũ nói lời này, Vương Thế Quý cũng phải nể mặt đồng ý.

Nhưng bây giờ nhà họ Liễu chả là cái thá gì, chỉ dựa vào một câu nói của Liễu Tư Vũ, hắn ta nào có thể chắp tay nhường cho người khác mấy trăm triệu, quả thật là buồn cười.

Nghe thấy Vương Thế Quý nói từ chối, trong lòng Liễu Tư Vũ đau đớn.

Nếu là trước kia, Vương Thế Quý nào dám nói như vậy với mình, ông nội vừa đi, thế giới lập tức thay đổi.

Nhưng cô ta không phải đến cầu xin Vương Thế Quý, chuyện của anh Lục nhất định phải làm.

Có Lục Hi làm chỗ dựa, Liễu Tư Vũ cũng không yếu ớt chút nào.

Lập tức Liễu Tư Vũ cũng trầm mặt xuống, cô ta nói: “Chú Vương, cháu khuyên chú nên đồng ý, lời của nhà họ Liễu nói ra, trước giờ chưa từng thu hồi”.

Đám người nhà họ Vương nghe xong, nhất thời bọn họ biến sắc.

Nhất là Vương Tử Nguyệt, ông ta đã giận không kiềm được.

Nhà họ Liễu bây giờ ở trước mặt ông ta có là cái thá gì đâu, một đứa nhóc con mà cũng dám mạnh miệng như vậy.

Vương Tử Nguyệt vỗ bàn nói: “Liễu Tư Vũ, nhìn vào thể diện của Liễu Bồi Nhiên tôi gọi cô một tiếng là cháu gái, nhưng cô láo xược như vậy, người làm chú này không thể không dạy dỗ cô”.

Vương Tử Nguyệt ngang nhiên trở mặt với Liễu Tư Vũ.

Liễu Tư Vũ chau mày, chậm rãi nói: “Tôi biết, các ông thấy ông nội tôi qua đời rồi thì không để nhà họ Liễu ở trong mắt. Nhưng tôi nói cho ông biết, nhà họ Liễu vẫn là nhà họ Liễu, nhà họ Vương các ông vẫn phải biết điều một chút cho tôi”.

Liễu Tư Vũ cũng được tông sư Liễu Bồi Nhiên đào tạo, cộng thêm có Lục Hi chống đỡ sau lưng, khi tức giận cũng có vài phần uy thế.

Lúc này, Vương Tử Nguyệt cười lớn một trận rồi nói: “Cô biết ông nội cô chết rồi, vậy cô còn dám quơ tay múa chân với nhà họ Vương chúng tôi, muốn đâm đầu vào chỗ chết sao?”

Vương Tử Nguyệt đứng dậy, lạnh lùng nhìn Liễu Tư Vũ, nói một câu không hợp liền muốn ra tay.

Mà đám người Vương Thế Quý sắc mặt không tốt nhìn Liễu Tư Vũ.

Một con nhóc cũng dám làm ầm ĩ ở địa bàn nhà họ Vương, còn cho rằng nhà họ Liễu bọn họ vẫn là nhà họ Liễu trước kia sao?

Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên: “Tôi nói này, các ông nhiều người như vậy lại bắt nạt một cô gái, có hơi quá đáng không?

Vương Tử Nguyệt liếc nhìn, là Lục hi đứng sau lưng Liễu Tư Vũ. Ông ta không nhận ra người này, thoạt nhìn cũng bình thường. Còn có Chu Tiên Hiền ông ta cũng nhìn qua từ lúc tiến vào, cũng không có chỗ nào khác thường. Hai người vừa nhìn liền biết đều là người tầm thường.

Lúc này, Vương Tử Nguyệt nhìn thanh niên trẻ này dám lên tiếng chỉ trích mình, ông ta giận dữ cười.

“Thật buồn cười, đám già yếu bệnh tật như các người mà cũng dám gây ầm ĩ trước mặt tôi”.

Câu nói này của Vương Tử Nguyệt vừa dứt khỏi miệng, Chu Tiên Hiền cũng đã không nhịn được, ông ta quát lớn chỉ vào Vương Tử Nguyệt.

“Tên nhãi dốt nát, dám bất kính với anh Lục, tôi thấy ông đang muốn đâm đầu vào chỗ chết rồi”.

Nói xong, Chu Tiên Hiền tiến lên trước một bước, đứng đối diện với Vương Tử Nguyệt.

Ông ta vừa bị Lục Hi thu phục, nóng lòng muốn bày tỏ lòng trung thành, chuyện này vừa rồi Lục Hi cũng đã lên tiếng bày tỏ bất mãn với nhà họ Vương, vì vậy ông ta lập tức đứng dậy.

Mặc dù ông ta không thể nào so với Lục Hi, nhưng tông sư bình thường cũng không phải là đối thủ của ông ta. Ông ta nào có thể để mấy cao thủ tiên thiên nhà họ Vương ở trong mắt, cũng vô cùng có khí thế.

Còn Vương Tử Nguyệt thấy vậy, trong lòng giận dữ.

Mẹ nó chứ hôm nay thật không bình thường, một con nhóc, một thằng nhãi trẻ tuổi, một lão già sắp chết lại dám cố ý khiêu khích với ông ta, tiên thiên này của ông ta là giả sao?

Đúng lúc này Vương Tử Nguyệt định dạy dỗ đám người già yếu bệnh tật này thì Chu Tiên Hiền nhìn Lục Hi, anh khẽ gật đầu.

Chu Tiên Hiền lập tức nói với Vương Tử Nguyệt: “Thứ không biết sống chết”.

Ngay sau đó, ông ta giơ tay, Vương Tử Nguyệt liền rơi vào mơ màng.

Đám người Vương Thế Quý kinh hãi phát hiện, biểu cảm trên mặt Vương Tử Nguyệt đều là hoảng sợ, giống như đang trải qua một chuyện vô cùng kinh khủng, mặt mũi đều nhăn nhó.

Mấy người kinh hãi, vội vàng đi tới bên cạnh Vương Tử Nguyệt hỏi: “Gia chủ, ông sao vậy?”

Vương Tử Nguyệt lúc này đã rơi vào ảo ảnh của thuật Cửu U đoạt hồn, ông ta bị vô số ác quỷ kéo chìm xuống địa ngục, hơn nữa những ác quỷ này còn đang không ngừng cắn xé cơ thể ông ta.

Ông ta đã không có bất kỳ phản ứng nào đối với thế giới bên ngoài, câu hỏi của đám người Vương Thế Quý, căn bản ông ta không nghe thấy.

Đám người Vương Thế Quý càng nóng nảy, nhìn thấy mặt mũi Vương Tử Nguyệt méo mó, hơi thở mong manh, sắp không ổn rồi.

Lúc này, đột nhiên Vương Thế Quý quay đầu nhìn Chu Tiên Hiền, hắn ta lạnh lùng nói: “Ông đã làm gì với ông ấy?”

Vương Tử Nguyệt bỗng biến thành như vậy, giải thích duy nhất chính là do lão già này động tay động chân, đám người Vương Thế Quý lập tức trách móc hỏi.

Nhưng bọn họ cũng không nghĩ Chu Tiên Hiền chuyển tay một cái liền khiến Vương Tử Nguyệt biến thành như vậy, há lại bất lực thế sao?

Đối mặt với trách móc của Vương Thế Quý, Chu Tiên Hiền hừ lạnh một tiếng, hai tay vân vê quyết, trong miệng quát: “Chiếu lệnh”.

Chu Tiên Hiền vừa dứt lời, cơn gió lốc thổi qua, một con quỷ sứ cao hơn một trượng, tay cầm cái xiên ba cọc hướng lên trời, nó xuất hiện trước mặt Vương Thế Quý.

Đám người Vương Thế Quý bị cảnh tượng đột ngột này làm cho kinh hãi, chân tay luống cuống.

“Vả miệng”, Chu Tiên Hiền lại quát lớn.

Quỷ sứ nâng bàn tay lên, mang theo một luồng gió lạnh quạt về phía Vương Thế Quý.

Một cái tát này quạt đến Vương Thế Quý không một chút chuẩn bị khiến hắn ta quay tại chỗ hai vòng, mặt hắn ta đầy kinh hoàng, căn bản còn không biết đánh trả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK