Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 271: Múa cho anh xem!

Cô ta gần như đã cùng đường bí lối.

Hiện tại dựa vào Hoắc Hướng Anh, tham gia diễn xuất một tác phẩm với đầu tư quy mô lớn, cuộc sống của cô ta sẽ hoàn toàn thay đổi, xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, tâm tình của cô ta kích động thế nào có thể tưởng tượng được.

Lúc này Nhan Phi Hoa cuối cùng cũng hoàn hồn lại, nói với Lục Hi: “Quả nhiên là anh, tôi còn tưởng mình đang gặp ảo giác”.

“Thực xin lỗi, sự việc có chút đặc biệt, cô đừng để ý”, Lục Hi có chút ngượng ngùng đáp.

“Không sao, chỉ cần có thể được gặp lại anh, mọi chuyện sẽ ổn thôi”, Nhan Phi Hoa cười nhạt.

Đúng lúc này, gừng càng già càng cay như Hoắc Hướng Anh bỗng nhiên nói với Lục Hi: “Cậu Lục, cậu xem, có cần phải nghỉ ngơi một lát không?”

Lục Hi nghe vậy liền cười đáp: “Cũng được, giúp tôi chuẩn bị một căn phòng, là loại có thể múa cột ấy”.

Hoắc Hướng Anh thoáng sửng sốt, đè nén lại ý cười dưới đáy lòng nói: “Không vấn đề cậu Lục, sảnh lớn trên lầu năm căn biệt thự này của tôi là một sảnh đa chức năng, cậu cứ việc vui chơi thỏa sức”.

Trương Ngọc Kỳ nghe được lời này thì ‘soạt’ cái gương mặt đã đỏ bừng đến tận mang tai.

Lục Hi thầm cười trong lòng, giả vờ như không nhìn thấy.

Lúc này, Hoắc Hướng Anh lại nhiệt tình nói: “Tôi đưa cậu Lục lên đó”.

Lục Hi gật đầu, đứng dậy nói với Trương Ngọc Kỳ: “Đi thôi, còn đợi gì đó?”

Trương Ngọc Kỳ thoáng chốc rơi vào cảnh ngồi không được, đứng cũng không xong, trên mặt tràn ngập nét ngượng ngùng.

Hoắc Hướng Anh thấy một màn này thì làm ra tư thế mời, đi ở phía trước dẫn đường, Lục Hi liền đi theo sau.

Trương Ngọc Kỳ thì buồn bực không yên, đưa mắt nhìn dáng vẻ mấy ông lớn ở bên từng người đều đang kìm chế bật cười khiến cô ta xấu hổ đến mức muốn độn thổ, đành nhanh chóng đứng dậy theo sau Lục Hi.

Thay vì ngây ngốc ở lại đây, còn không bằng đi theo Lục Hi, cùng lắm thì nhảy múa cho anh xem, anh còn có thể thế nào?

Ba người lần lượt một trước một sau rời đi, mà trên gương mặt xinh đẹp của Nhan Phi Hoa không biết từ lúc nào đã lăn dài hai hàng nước mắt nóng hổi.

Cô ta một lòng hướng về Lục Hi nhưng anh lại làm chuyện như vậy ngay trước mặt cô khiến trái tim cô ta như vỡ vụn.

Lục Hi lúc này đã bước chân lên tầng năm lại thở dài một hơi.

Anh đương nhiên cảm nhận được tâm tư của Nhan Phi Hoa.

Nhưng anh còn chưa cân nhắc tới phương diện tình cảm này, nếu hai người dây dưa không rõ chỉ làm tăng thêm phiền phức vô ích mà thôi, hiện tại nhân cơ hội này dao sắc chặt đay rối vẫn tốt hơn, đau dài không bằng đau ngắn.

Khi họ đến được lầu năm của biệt thự, Hoắc Hướng Anh đẩy cửa vào, nói với Lục Hi: “Cậu Lục, cậu nghỉ ngơi đi, có chuyện gì cứ báo cho tôi biết bất cứ lúc nào”.

Lục Hi gật đầu, quét mắt nhìn đồ bày trí trong đại sảnh lầu năm.

Trung tâm là một sân khấu hình tròn, ở giữa lắp một ống thép sáng bóng, hướng chính diện đặt vài hàng ghế sofa bọc da, mái vòm bên trên được lắp các thiết bị hình chiếu cao cấp, còn có một chiếc loa ở phía trước sân khấu.

Xem ra nơi này cũng là một địa điểm giải trí, nhìn một vòng những món đồ trang hoàng này, Lục Hi nhếch miệng cười nói: “Ông già này còn khá biết hưởng thụ đó”.

Lúc này Trương Ngọc Kỳ còn đang đứng ở cửa, cô khẽ cắn răng ngà, ráng hồng trên mặt vẫn chưa phai mờ, có chút mất tự nhiên.

Ánh mắt vừa rồi nhìn tới cô ta trước khi rời đi của Hoắc Hướng Anh gần như khiến cô xấu hổ muốn chết.

Lục Hi ngồi trên trên sofa, đầu cũng không thèm quay lại mà nói: “Có chơi có chịu, còn đợi cái gì?”

Trương Ngọc Kỳ nghe vậy mặt càng đỏ hơn như có thể nhỏ ra máu.

Chỉ thấy cô bước từng bước tiến vào phòng khách, nói với giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Nhảy thì có thể, nhưng tôi sẽ không mặc thứ đó đâu”.

“Thứ gì cơ?”, Lục Hi biết còn hỏi.

“Anh đã biết còn cố ý hỏi”, Trương Ngọc Kỳ nghiến răng nghiến lợi.

Lục Hi thấy vậy sắc mặt bỗng nhiên tối sầm lại: “Nói lời phải giữ lời, nếu tôi thua há không phải lúc này đang chạy trần truồng sao?”

Trong lòng Trương Ngọc Kỳ đã khóc than vô số lần, tại sao bản thân lúc trước đầu óc không tỉnh táo lại nói ra lời cá cược đó, hiện tại phải làm thế nào đây?

Gương mặt cô giăng đầy nét lưỡng lự không quyết, thực sự không biết phải làm thế nào mới tốt.

Không nhảy không được, bản thân đã thua cược, với tính cách của cô ta cũng không cho phép bản thân nuốt lời, nhưng nếu nhảy, còn phải mặc đồ lót, việc này khiến cô khó mà chịu nổi.

Cô thế nhưng chưa bao giờ mặc thứ đó trước mặt bất kỳ người đàn ông nào.

Chỉ thấy cô đứng đó nhíu chặt mày tới mức có thể kẹp chết một con ruồi, không ngừng đắn đo suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, Trương Ngọc Kỳ quyết định có thể nhảy múa nhưng tuyệt đối sẽ không mặc thứ trang phục như đồ bơi kia, thật quá ngượng ngùng, cho dù đánh mất cơ hội này cô cũng không quan tâm.

Nghĩ tới đây Trương Ngọc Kỳ thu hết can đảm chuẩn bị mặc cả với Lục Hi.

Tuy nhiên đợi đến khi cô đi đến trước người anh mới phát hiện ra anh đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.

Chỉ thấy anh dựa vào sofa, hai mắt nhắm nghiền, phát ra từng trận ngáy nhẹ.

Trương Ngọc Kỳ lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, cô vỗ nhẹ ngực, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lục Hi.

Nhìn Lục Hi ngủ sâu trái tim Trương Ngọc Kỳ trăm cảm xúc lẫn lộn.

Vốn tưởng rằng anh chỉ là thích thổi phồng mà thôi, chẳng ngờ tới sức mạnh của anh lại lớn mạnh đến vậy, quả thực nằm ngoài sức tưởng tượng, thật không thể tin được.

Trương Ngọc Kỳ mù mờ cũng không hiểu tại sao anh có thể thần kỳ như vậy.

Thời gian từng chút trôi qua, lúc này trời đã vào khuya, thấy Lục Hi vẫn chưa có dấu hiệu thức giấc, Trương Ngọc Kỳ nghiến răng như đã hạ quyết tâm, chậm rãi cởi bỏ quần áo, lộ ra một bộ đồ lót hai mảnh tinh xảo, phía dưới là thân hình đầy đặn lồi lõm.

Cô bước lên sân khấu, tay nắm nhẹ lấy cây cột ở chính giữa mà lẩm bẩm: "Tôi thua rồi, tôi sẽ múa cho anh xem”.

Dứt lời, Trương Ngọc Kỳ đã nắm lấy cột nhẹ nhàng lắc người.

Dáng người thướt tha yêu kiều của cô dưới ánh đèn mộng ảo chuyển động mềm mại như người không xương, làn da tuyết trắng, thân hình đung đưa đủ khiến người ta máu chảy ròng ròng.

Trương Ngọc Kỳ nắm chặt cột uyển chuyển thực hiện nhiều động tác với độ khó khác nhau, vừa dứt khoát mạnh mẽ vừa mang theo nét gợi cảm.

Nửa giờ sau Trương Ngọc Kỳ kết thúc điệu nhảy với tư thế xoạc chân quyến rũ.
Chương 272: Thanh tâm quyết

Cô đi đến trước sofa, vừa mặc lại quần áo vừa thấp giọng nói: “Múa cũng đã múa rồi, đây là lần đầu tiên tôi nhảy loại vũ đạo này trước mặt một người đàn ông, hy vọng anh có thể nhớ kỹ”.

Đúng lúc này Lục Hi lật người ngả xuống sofa, trong miệng không biết lẩm bẩm gì đó rồi tiếp tục ngủ thiếp đi.

Trương Ngọc Kỳ, người đang mặc quần áo giật nảy mình.

Cô ôm chặt quần áo che chắn trước ngực, hai mắt căng thẳng nhìn anh chăm chăm.

Sau nửa ngày thấy anh không có phản ứng gì mới thở phào một hơi.

Cô nhanh nhẹn mặc lại quần áo, dựa vào một bên khác của sofa rồi từ từ chìm vào giấc ngủ với tâm trạng vô cùng phức tạp.

Sáng sớm hôm sau Lục Hi há miệng ngáp một cái tỉnh lại, vươn vai nhìn Trương Ngọc Kỳ đang ngủ say ở một bên.

Hai dây áo của chiếc váy dạ hội đã hoàn toàn tuột xuống, cả bầu ngực của cô gần như lộ ra ngoài, hai điểm đỏ hồng thấp thoáng như ẩn như hiện.

Lục Hi ngắm nhìn tới sung sướng.

Chép miệng vài cái cười thầm.

Anh tất nhiên nhìn thấy một màn tối qua, chỉ vì không muốn khiến Trương Ngọc Kỳ xấu hổ mới một mực giả vờ ngủ mà thôi.

“Dáng người quyến rũ, không tồi”.

Lục Hi khen ngợi một câu xong bắt đầu đi tắm rửa.

Trương Ngọc Kỳ lúc này cũng bị đánh thức.

Vừa mở mắt thấy dây áo của mình đã trượt tới đâu rồi, cô vội vã chỉnh lại đồng thời đảo mắt nhìn sang Lục Hi.

Thấy Lục Hi đang rửa mặt không để ý đến mình mới thả lỏng người.

Một lúc sau Lục Hi tắm rửa xong.

Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.

Anh đi ra mở cửa, Trương Ngọc Kỳ thì vội vàng ngồi ngay ngắn lại.

Thì ra là người hầu mang bữa sáng tới.

Không đến một lúc trên bàn ăn đã bày biện phong phú các loại điểm tâm sáng, Lục Hi chào hỏi Trương Ngọc Kỳ: “Ăn thôi”.

“Anh ăn trước đi, tôi rửa mặt đã”.

Trương Ngọc Kỳ có chút gượng gạo vào phòng tắm.

Lục Hi cười lắc đầu ngồi vào bàn ăn.

Một lúc sau Trương Ngọc Kỳ rửa mặt xong đi tới ngồi xuống đối diện Lục Hi, cắn từng miếng nhỏ.

Lúc này Lục Hi lại phát hiện ra mặt mộc của cô mang một ý vị khác.

Trương Ngọc Kỳ thì cúi đầu im lặng dùng bữa.

Đúng lúc này tiếng gõ cửa lại truyền tới.

Lục Hi thấy là Hoắc Hướng Anh liền vẫy tay.

Hoắc Hướng Anh cười cười đi tới, hỏi đầy thâm ý: “Hai vị tối qua nghỉ ngơi vẫn tốt chứ?”

“Khá tốt”, Lục Hi đáp.

Đầu nhỏ của Trương Ngọc Kỳ càng cúi thấp hơn một chút.

Cô cũng biết trong mắt người ngoài mình đã trở thành người phụ nữ của Lục Hi, đây cũng không còn biện pháp nào khác, giải thích không rõ ràng, cô cũng không muốn giải thích.

Lúc này Hoắc Hướng Anh lại nói tiếp: “Cô Trương, một lát sẽ có người đưa cô đi ký một vài hợp đồng, còn có thảo luận kịch bản… cô có thể sẽ rất bận rộn đó, bây giờ nên ăn no một chút”.

Thấy được ý tốt quan tâm của Hoắc Hướng Anh, trái tim Trương Ngọc Kỳ dâng đầy cảm động, ngoan ngoãn gật đầu ăn từng ngụm lớn.

Đồng thời trong lòng cũng tràn đầy cảm giác mong đợi.

Chẳng lâu sau hai người đã ăn xong liền có một người phụ nữ trung niên đi tới, Lục Hi khích lệ Trương Ngọc Kỳ vài câu mới nhìn theo bóng lưng cô rời đi.

Sau khi Trương Ngọc Kỳ rời khỏi, Lục Hi cùng Hoắc Hướng Anh nói chuyện phiếm một hồi, tiếp đó gọi điện cho Hoắc Tư Duệ.

Hoắc Tư Duệ đang ngập đầu trong công việc, tán gẫu vài câu biết được cô còn phải ở lại mấy ngày, Lục Hi bèn quyết định sẽ trở về trước, ở đây có sự phối hợp của Hoắc Hướng Anh hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Hoắc Tư Duệ tuy rằng không nỡ nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải nói lời tạm biệt với anh qua điện thoại.

Sau đó Lục Hi trầm tư một hồi rồi nói với Hoắc Hướng Anh: “Ông Hoắc, tôi không biết phải cảm ơn sự giúp đỡ nhiều lần của ông như thế nào, chỗ tôi có một môn tâm pháp, hiện tại sẽ truyền thụ lại cho ông, ngày thường ông kiên trì tu luyện, kéo dài tuổi thọ hai ba mươi năm chắc hẳn không phải là vấn đề”.

Hoắc Hướng Anh nghe vậy lập tức kích động gần như quỳ mọp xuống đất.

Kéo dài tuổi thọ hai ba mươi năm thực sự là một điều không tưởng mà.

Bây giờ cái ông ta thiếu nhất là gì?

Tiền bạc, địa vị, người đẹp không thiếu, chỉ thiếu thứ duy nhất chính là sống thêm vài năm nữa, hưởng thụ thêm một khoảng thời gian, lời nói của Lục Hi đối với ông ta quả thực giống như ơn trời ban cho mà.

“Cậu, cậu Lục, tôi nên cảm ơn cậu thế nào đây?”

Hoắc Hướng Anh kích động đến mức không nói thành lời.

Lục Hi đã cứu mạng ông ta, hiện tại lại muốn truyền thụ cho ông tiên pháp thần kỳ như vậy, đặt lên bàn cân so sánh thì những việc ông ta làm cho anh còn quá bé nhỏ không đáng kể.

Còn có chuyện gì có thể đánh đồng với mạng sống đây?

Lục Hi mỉm cười không tiếp lời mà dùng dùng thần thức khắc ghi một môn công pháp gọi là ‘thanh tâm quyết’ vào tâm trí của Hoắc Hướng Anh.

Đây chỉ là công pháp nhập môn của một môn phái, rất đơn giản dễ hiểu, có thể giúp ông ta sống nhiều thêm hai ba mươi năm.

Cảm nhận được tâm trí bỗng nhiên xuất hiện tâm pháp, Hoắc Hướng Anh không khỏi rung động, các thủ đoạn thần kỳ của Lục Hi thực sự là quá kinh người.

Lúc này Lục Hi lại nói: “Giúp tôi đặt một chuyến bay gần nhất đi, tôi phải trở về rồi, ông cứ chăm chỉ tu luyện môn công pháp này là được”.

Hoắc Hướng Anh thu lại tâm trạng kinh ngạc vô bờ của mình vội vàng gật đầu kêu người đặt vé máy bay cho Lục Hi.

Chưa đầy nửa giờ đã đặt được chỗ.

Vốn dĩ muốn làm theo ý của Hoắc Hướng Anh là dùng chuyên cơ của mình đưa Lục Hi trở về tuy nhiên vì quan hệ đặc thù giữa hai nơi, thủ tục qua lại quá phức tạp còn không nhanh bằng đáp chuyến bay dân dụng, vì vậy Lục Hi đã từ chối.

Mà chiếc vé này vì một cuộc gọi của Hoắc Hướng Anh liền gạch tên của một hành khách trên khoang hạng nhất trên chuyến bay vốn đã đầy chỗ này dành cho Lục Hi.

Không lâu sau Lục Hi lặng lẽ rời khỏi biệt thự của Hoắc Hướng Anh.

Hoắc Hướng Anh đích thân tiễn anh tới sân bay, chỉ sau khi nhìn thấy anh lên máy bay rồi cất cánh mới lưu luyến quay về.

Mà Lục Hi sau khi lên máy may còn chưa ngồi ấm chỗ liền phát hiện ra một gương mặt quen thuộc.
Chương 273: Khiếu nại

Người quen này chẳng phải ai khác mà chính là Ngư Bạch.

Khi nhìn thấy Lục Hi, Ngư Bạch hết sức kinh ngạc, sau đó nhiệt tình chào hỏi anh.

Lục Hi cũng cảm thấy bất ngờ, hai người trò chuyện đôi câu, bởi vì Ngư Bạch vẫn phải làm việc nên Lục Hi ngồi xuống vị trí của mình.

Chẳng bao lâu sau, máy bay cất cánh, lao thẳng lên bầu trời xanh.

Nhìn mấy tầng mây trắng bên dưới máy bay, chẳng hiểu tại sao, Lục Hi nhớ tới người mặc áo đen đã hóa thành nước cùng với giáo hội Light.

Hai tổ chức này đều vô cùng thần bí và lớn mạnh, nhưng mình lại có mâu thuẫn không hề nhỏ với chúng, nên chuẩn bị thật tốt.

Lục Hi chưa từng nghĩ rằng bản thân mình là vô địch, cũng chưa từng đánh giá thấp bất kỳ kẻ địch này. Chỉ là tính đến hiện giờ, anh chưa gặp phải đối thủ nào thôi.

Thế nhưng, đúng lúc này, khoang thương gia vọng ra tiếng mắng chửi.

Hóa ra, trong lúc Ngư Bạch đưa đồ uống tới thì đột nhiên gặp phải dòng khí lưu, máy bay rung lắc một hồi, cô ta không cẩn thận làm đổ đồ uống lên người một khách hàng trung niên.

Người phụ nữ trung niên này lập tức thấy khó chịu.

Người này chỉ vào mặt Ngư Bạch mà mắng: “Mày làm ăn cái kiểu quái gì vậy hả, chiếc váy này của tao vừa mới mua ở bên châu Âu về, mấy chục ngàn euro đấy, mày đền nổi không?”

Người phụ nữ trung niên kia đeo tám cái nhẫn vàng chóe trên tay, dây chuyền vàng trên cổ to đến mức có thể làm xích chó, tuy rằng trên người lấp lánh trang sức, nhưng trông rất giống trọc phú.

Ngư Bạch vừa trông thấy đã vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi quý khách, tôi không cố ý, để tôi lau sạch giúp quý khách”.

Nói rồi Ngư Bạch lấy khăn giấy ra, định lau giúp người phụ nữ kia.

Nào ngờ, người phụ nữ này đưa tay gạt phắt tờ giấy trong tay Ngư Bạch, tiếp tục chỉ vào mặt cô ta mà nhiếc móc.

“Ban nãy lúc đặt hành lý mày đã lề mà lề mề, bây giờ lại còn cố tình đổ đồ uống lên người tao. Mày tưởng tao không nhìn ra, tưởng tao dễ bắt nạt đúng không? Tao nói cho mày biết, mày chưa xong với tao đâu, tao nhất định phải khiếu nại mày tới cùng!”

Người phụ nữ kia vênh váo phách lối chỉ vào Ngư Bạch mà mắng không ngừng.

Ngư Bạch buồn bực, ban nãy lúc xếp hành lý, một va-li hành lý của người phụ nữ này chiếm dụng tận hai vị trí, cô ta chỉ nhắc nhở một câu, đồng thời đặt lại hành lý vào đúng vị trí, tại sao người này lại nói cô ta cố ý lề mề vậy.

Vả lại, tại sao cô ta phải cố tình làm đổ đồ uống lên người khách hàng, đúng là chẳng hiểu thế nào.

Nhưng với tư cách là tiếp viên hàng không, cô ta biết mình phải giữ đúng quy tắc, tuyệt đối không được cãi nhau với hành khách.

Ngư Bạch cúi người nói: “Xin lỗi quý khách, ban nãy có lẽ do thái độ của tôi không tốt khiến quý khách hiểu nhầm. Tôi xin lỗi, tôi thực sự không hề cố ý”.

Người phụ nữ này nghe xong thì “hừ” một tiếng: “Cuối cùng cũng thừa nhận thái độ của mình không tốt rồi chứ gì, đừng tưởng xin lỗi là xong, cứ đợi bị khiếu nại đi”.

Ngư Bạch nghe thấy vậy mà cuống lên, người như cô ta mà bị khiếu nại, sự việc sẽ rất nghiêm trọng.

Công ty hàng không nhận được khiếu nại thường sẽ hạ thành tích, hạ bậc lương, đây chỉ là chuyện nhỏ, chưa biết chừng cô ta còn bị điều chuyển tới khu vực hậu cần, trở thành tạp vụ.

Những người lắm tiền này, vừa có tiền vừa rảnh rỗi, họ cứ khiếu nại mãi không chịu thôi, bị đuổi việc là chuyện thường thấy.

Nhìn biểu cảm hoảng loạn xuất hiện trên mặt Ngư Bạch, người phụ nữ kia tỏ ra rất đắc ý.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh người phụ nữ kia cũng nói: “Một tiếp viên hàng không cũng dám khua chân múa tay với chúng ta, hành lý của chúng tôi để thế nào cần cô phải dạy à, đúng là không biết phép tắc”.

Hai người này có vẻ là hai vợ chồng, hình như cứ nhớ mãi chuyện Ngư Bạch yêu cầu họ xếp lại hành lý.

Đúng lúc này, tiếp viên trưởng thấy tình thế không ổn nên vội vàng chạy tới, nói với hai người: “Tôi là tiếp viên trưởng của chuyến bay này, quý khách có kiến nghị gì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ phê bình cô ấy”.

“Phê bình?”, người phụ nữ trung niên liếc xéo tiếp viên trưởng rồi nói: “Đừng tưởng tao không biết, mày nói là phê bình, cùng lắm chỉ nói qua loa vài câu, xong việc rồi thôi. Tao nhất định sẽ khiếu nại nó, thái độ này không xứng phục vụ bọn tao, cứ đợi bị trừ điểm đi!”

Người phụ nữ trung niên kia hết sức ngông cuồng, như thể nhắm chắc xử lý được Ngư Bạch vậy.

Hốc mắt của Ngư Bạch bất giác ửng hồng, nước mắt suýt rơi ra khỏi hốc mắt. Cô ta cảm thấy chẳng qua chỉ là chuyện hết sức bình thường, sao người phụ nữ này lại có ý kiến kịch liệt như vậy, cô ta nghĩ sao cũng không hiểu nổi.

Lúc này đã có vài hành khách không thể nhẫn nhịn nổi nên lên tiếng chỉ trích.

“Sao thế này, cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm lắm”.

“Đúng thế, bỏ qua cho người ta được thì bỏ qua đi, không cần thiết phải đến mức đấu tố như vậy”.

“Vô văn hóa”.

Người phụ nữ trung niên nghe thấy mấy câu này, lập tức bùng nổ.

Người này chỉ vào mặt Ngư Bạch: “Con đĩ này, chỉ biết chảy nước mắt cá sấu để người ta thương hại, mánh khóe của mày lừa được người khác chứ không lừa được tao đâu!”

Nói rồi, người phụ nữ trung niên quơ lấy một cốc cà phê trên xe đồ uống hắt mạnh về phía Ngư Bạch.

Ngư Bạch không kịp đề phòng, trước ngực nhanh chóng loang lổ một khoảng.

Ngư Bạch hô lên một tiếng, vội vàng lấy khăn giấy ra lau.

Các hành khách càng thêm phẫn nộ, ai nấy bắt đầu chỉ trích người phụ nữ kia.

Người phụ nữ trung niên như con gà chọi, bắt đầu mắng chửi đám đông.

Lúc này, chồng của người phụ nữ cũng đứng dậy, nói với Ngư Bạch.

“Vốn dĩ tôi chỉ định khiếu nại cô đôi câu, nhưng với tình hình này, loại người như cô không cần thiết phải làm việc ở đây nữa. Đợi khi xuống máy bay, tôi sẽ nhờ tổng đốc của khu vực Nam Sơn tới đây, thông báo sân bay của các cô, đuổi việc các cô”.

Người đàn ông vừa lên tiếng, âm thanh của đám đông cũng nhỏ đi.

Xem ra người này vốn là người làm quan, chức vụ còn không nhỏ, nếu không cũng sẽ chẳng nói ra những lời này, mà bà vợ lại cứng rắn như thế, hóa ra là vì có quan hệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK