Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 56: Gặp lại Trần Binh

Cảm giác vô cùng đói bụng đã khiến anh tỉnh dậy từ trong giấc ngủ mê man.

Lục Hi vội vàng rửa mặt rồi đi ra ngoài ăn bữa sáng.

“Mẹ kiếp, không mở cửa là có ý gì đây?”

Nhìn quán mình thường xuyên ăn sáng lại không có mở cửa, Lục Hi bất mãn lắc đầu đi ra ngoài.

Bên ngoài tiệm ăn sáng còn có một đoạn đường, Lục Hi chịu đựng cơn đói đi nhanh ra ngoài đường phố.

Đi được mười mấy phút mới đến một tiệm ăn sáng, Lục Hi chuẩn bị đi vào, nhưng lại nhìn thấy mấy người mặc đồng phục bảo vệ đang kéo một người tàn tật đi lên một chiếc xe thương vụ.

Người tàn tật gắng sức giãy giụa, nhưng anh ta chỉ có một cánh tay trái, chân phải còn bị què.

Lục Hi thở dài một cái rồi đi vào tiệm ăn sáng.

Hằng ngày chuyện như này cũng quá nhiều, anh cũng không quản nổi, cũng không có cách nào.

“Các người buông tôi ra”.

Người tàn tật giãy giụa không có kết quả nên tức giận hét.

Lục Hi vừa nghe thấy giọng nói này, cả người như bị sét đánh.

Thế là anh nhanh chóng xoay người, hai bước đi tới trước mặt người tàn tật cấp tốc hỏi: “Cậu là Trần Binh?”

Người tàn tật nhìn Lục Hi, lập tức kích động nói: “Lão đại”.

“Thật sự là cậu?”

Lúc này Lục Hi mới nhận ra người tàn tật đầu bù mặt dơ này chính là anh em sinh tử Trần Binh - thuộc hạ của mình ngày xưa.

Sau chiến dịch Cự Long năm đó, Trần Binh mất đi một cánh tay, què một cái chân, Lục Hi cho anh ta tiền trợ cấp, bảo anh ta về nhà.

Không ngờ hôm nay hai người lại gặp nhau trong tình cảnh này.

Lúc này, Lục Hi nhận ra thuộc hạ, nhìn thấy mấy tên bảo vệ vẫn còn đang xô đẩy Trần Binh, anh không nói hai lời liền đá bay một tên bảo vệ.

Tiếp theo lại thêm mấy cú đá đá mấy tên thuộc hạ còn lại lộn nhào trên đất, anh lạnh lùng nói.

“Mẹ nó, huynh đệ của ông đây mà chúng mày cũng dám động?”

Nếu là người khác, Lục Hi có thể mặc kệ, nhưng chỉ cần là anh em của mình, tuyệt đối anh không cho phép người khác bắt nạt.

Khi còn làm lính đánh thuê, anh nổi tiếng là bao che khuyết điểm.

Chỉ cần là thuộc hạ của anh có xảy ra xung đột với lính đánh thuê khác hoặc lính đặc biệt, mặc kệ có lý hay không có lý, Lục Hi cũng dạy dỗ đối phương một trận trước.

Nếu muốn đánh nhau, Lục Hi không nói hai lời liền kéo anh em bày thế trận. Cũng chính vì tính cách này của anh, trong thời gian ngắn anh đã có đông đảo thuộc hạ, hơn nữa ai ai cũng trung thành với anh.

Bây giờ nhìn thấy anh em của mình bị người ta bắt nạt, Lục Hi nào có chịu nổi.

Lúc này mấy tên bảo vệ giãy giụa bò dậy, biết không phải là đối thủ của Lục Hi, bọn chúng lui sang xe bên cạnh, chỉ vào Lục Hi nói.

“Thằng ranh, người của công ty Hắc Báo mày cũng dám đánh, có phải muốn tìm cái chết không?”

Lục Hi cười lạnh nói: “Đúng vậy, mày tới giết ông đây thử xem”.

“Mẹ nó, chờ đi, chờ lão tổng của bọn tao đến”.

“Ông đây chờ mày ở tiệm ăn sáng này, không đến chính là con trai tao”, Lục Hi bỏ lại những lời này, không thèm để ý đến bọn họ nữa, anh kéo Trần Binh vào tiệm ăn sáng.

“Vẫn chưa ăn chứ, ăn trước đã”.

Lục Hi vừa nói vừa gọi một đống đồ ăn.

Sau khi gọi đồ xong, Lục Hi hỏi.

“Trần Binh, tôi nhớ lúc giải tán đội, tôi đã phát cho cậu một khoản tiền trợ cấp đủ cho cậu một cuộc sống cơm no áo mặc cả đời, sao cậu lại biến thành như vậy”.

Trần Binh nghe xong, dùng một tay còn lại của anh ta lau nước mắt.

Anh ta chưa nói gì, Lục Hi đã cảm thấy tức giận.

Nhớ năm đó anh ta cũng là một nam tử hán kiên cường đi theo mình vào sinh ra tử, trước giờ chưa từng sợ hãi, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mà có thể khiến cho một người đàn ông kiên cường bực bội rơi lệ như vậy.

Vất vả lắm Trần Binh mới khống chế được cảm xúc, nói với Lục Hi.

Hóa ra sau khi giải tán đội, Trần Binh trở nên tàn tật, anh ta đã quay về quê nhà thành phố Bảo Phong tỉnh Tây Bắc.

Mặc dù trở thành tàn tật, nhưng có được khoản tiền trợ cấp hậu hĩnh, nửa đời sau anh ta cũng không phải lo cơm áo. Ngay cả gia đình anh ta cũng sống đủ, về mặt này cho đến bây giờ Lục Hi chưa từng bạc đãi với anh em.

Sau khi về nhà nói chuyện với bạn thuở nhỏ, tên đó biết anh ta có một khoản tiền nên đã khích lệ anh ta đầu tư vào công ty mình, nói rằng có tiền đồ tốt.

Trần Binh với tính cách hào sảng cũng không nghĩ ngợi nhiều, hai người là bạn bè từ lúc cởi chuồng đến khi lớn lên, có tiền lại giúp được bạn, sao mà không làm, thế là anh ta đầu tư toàn bộ sáu triệu tiền trợ cấp của mình vào.

Ai mà biết tiền đầu tư vào chưa được mấy ngày, cái tên bạn thuở nhỏ kia liền biến mất tăm, Trần Binh cuống cuồng đi khắp nơi hỏi thăm mới biết bạn thuở nhỏ đã thiếu nợ đến cùng cực nên hắn đã ôm khoản tiền kia của anh ta chạy mất.

Lần này Trần Binh hoảng sợ, anh ta là người tàn tật mức độ nặng, căn bản không có cách mưu sinh, ngoại trừ bảo anh ta đi ăn xin.

Nhưng với tính cách kiên cường sắt đá của anh ta, làm sao có thể làm ra loại chuyện không có tôn nghiêm này.

Anh đi hỏi thăm tin tức khắp nơi, đáng tiếc cái tên bạn thuở nhỏ này giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không có chút tin tức nào.

Trần Binh đã mất hết, thậm chí nghĩ đến việc từ bỏ tính mạng của bản thân để tránh liên lụy đến bố mẹ, cũng may có một cô bạn học không ngừng khuyên bảo, anh ta mới không tự sát.

Không bao lâu, thị trấn nhỏ nơi Trần Binh ở sắp dỡ bỏ, anh ta đang mất tất cả thì lại nhìn thấy hy vọng, nếu phá bỏ nơi này thì có thể được bồi thường một khoản tiền đủ để cho anh và bố mẹ sống tiếp.

Nhưng ai biết bên nhà phát triển không biết dùng thủ đoạn gì đã phá dỡ bồi thường chỉ có mấy trăm ngàn.

Đương nhiên Trần Binh không đồng ý, lập tức bị cưỡng chế dỡ bỏ, bố mẹ Trần Binh đã lớn tuổi, nhìn thấy con trai mình tàn tật không nói, dùng mạng đổi tiền về còn bị lừa sạch, giờ chỉ trông cậy vào phá dỡ di dời để sống tiếp.
Chương 57: Cam kết của Lục Hi

Nhưng kiểu phá dỡ bồi thường này bọn họ đâu có thể chấp nhận được, không nói bản thân bọn họ, chút tiền này còn không đủ để một mình Trần Binh sống tiếp.

Vì vậy lúc cưỡng chế phá dỡ, bố Trần Binh ra sức ngăn cản, vô tình bị máy xúc nghiền chết.

Nhà đầu tư bồi thường hai trăm ngàn, cũng không đem ra xét xử.

Trần Binh tàn tật vừa chăm sóc cho mẹ đau lòng sắp chết, vừa đi khắp nơi tố cáo, nhưng nhà đầu tư rõ ràng có lai lịch rất vững chắc.

Trần Binh tố cáo không có kết quả, hai trăm ngàn cũng cũng tiêu sạch, không còn cách nào khác, anh ta liền chạy đến thành phố Tây Kinh khiếu nại tố cáo.

Ai mà biết anh ta vừa mới đến Tây Kinh liền bị người của công ty bảo vệ Hắc Báo ngăn cản, còn cưỡng chế bắt anh ta đi, tiếp đó anh ta đã gặp lão đại Lục Hi năm xưa của mình.

Nghe thấy cái này, Lục Hi nắm chặt quả đấm, cặp mắt rưng rưng nói.

“Trần Binh, thật xin lỗi, là tôi hại cậu, nếu không phải tôi, cậu cũng sẽ không tàn tật lâm vào tình cảnh bây giờ”.

Trần Binh nuốt nước mắt cười nói.

“Lão đại anh nói gì vậy, chúng ta làm lính đánh thuê, sớm đã có giác ngộ này, chưa chết xem như mạng lớn rồi, hơn nữa số tiền trợ cấp anh cho tôi đã đủ rồi, anh không cần áy náy, do bản thân tôi ngu xuẩn nên bị lừa thôi”.

Lục Hi lau nước mắt, vỗ vai Trần Binh nói.

“Cậu yên tâm, là lão đại của cậu, tôi nhất định lấy lại công bằng cho cậu, cái tên bạn thuở nhỏ kia, còn cả nhà đầu tư đó nữa, bọn chúng không thoát nổi đâu”.

Nghe thấy lão đại muốn làm chủ cho mình, nước mắt Trần Binh lại một lần nữa rơi xuống, anh ta nói: “Lão đại, cảm ơn anh”.

Lục Hi cười nói: “Chúng ta là anh em sinh tử, nói cảm ơn làm gì”.

Lúc này nhân viên phục vụ đưa đồ ăn đến, Lục Hi nói: “Ăn cơm trước, chuyện khác để tôi sắp xếp”.

“Vâng”.

Đương nhiên Trần Binh biết lợi hại của lão đại nhà mình, có lời cam kết của anh, Trần Binh vô cùng tin tưởng và khôi phục lại mấy phần hào hùng ngày trước, hai người cùng nhau ăn nhanh bữa sáng.

Nhìn Trần Binh ăn vồ vập giống như đã bị đói mấy ngày, Lục Hi mặc dù đang cười nói ăn cơm, nhưng trong lòng anh lại rỉ máu.

Trần Binh bị thương trong chiến dịch Cự Long, có thể nói là bị tàn tật vì anh, bây giờ anh ta gặp phải chuyện như vậy, Lục Hi thề nhất định phải trừng trị nhà đầu tư đó và tên bạn thuở nhỏ kia.

Ngay lúc này điện thoại Lục Hi reo lên, anh liếc nhìn, là Vân Khả Thiên gọi tới, anh liền bắt máy.

“Anh Lục, đi đâu vậy, sao tiệm tạp hóa không có người thế”.

“Con mẹ nó mới sáng sớm anh đến tìm tôi làm gì?”, Lục Hi không vui nói.

Vân Khả Thiên cười hắc hắc nói: “Không có gì, có người tặng tôi chút trái cây tươi, tôi muốn mang đến cho anh Lục nếm thử”.

“Ông đây đang ăn cơm bên ngoài rồi”.

“Anh Lục, tôi có lòng tặng anh trái cây nên cũng chưa ăn cơm đâu, anh xem có thể thưởng cho tôi một miếng ăn được không”, Vân Khả Thiên mặt cười hí hửng nói.

Lục Hi hơi một suy tư, anh nói: “Tiệm ăn sáng Tường Hòa ở đầu đường, anh qua đây đi”.

Cúp điện thoại, Lục Hi và Trần Binh tiếp tục ăn sáng.

Chỉ chốc lát, Vân Khả Thiên đã xách một túi trái cây đi vào.

“Anh Lục, anh xem, đây là quả kỳ lạ từ New Zealand chở bằng đường hàng không qua đây, anh nếm thử xem”.

Nói xong Vân Khả Thiên đặt một túi trái cây giống với quả kiwi lên bàn, anh ta đứng đó cười.

Lục Hi nhìn một cái rồi nói: “Chưa ăn thì ngồi xuống đi”.

“Hi, tốt quá, cảm ơn anh Lục, vị này là?”

Vân Khả Thiên ngồi xuống, nhìn Trần Binh đối diện Lục Hi hỏi.

Mặc dù Trần Binh tàn tật, lại giống như một tên ăn mày, nhưng có thể ăn cơm cùng Lục Hi, ai mà biết sẽ là nhân vật nào, Vân Khả Thiên cũng không dám vênh váo.

Lục Hi nói: “Đây là một người bạn, người anh em tốt của tôi, tên Trần Binh”, dù sao Vân Khả Thiên cũng là công tử đệ nhất Tây Bắc, Lục Hi cũng chỉ giới thiệu sơ qua với anh ta.

“Chào anh Trần, tôi tên Vân Khả Thiên, sau này quan tâm nhiều hơn”, Vân Khả Thiên khách khí chào hỏi Trần Binh.

Trần Binh gật đầu, coi như là chào hỏi.

Anh ta rơi vào bước đường này, lại tàn tật mức độ nặng, nhìn Vân Khả Thiên quần áo gọn gàng, người vốn hướng nội như anh ta có chút tự ti, vậy nên cũng không muốn nhiều lời.

Chào hỏi xong, Vân Khả Thiên không chút khách khí cầm một cái bánh bao nhét vào trong miệng.

Nhìn lối ăn không chút khách khí của Vân Khả Thiên, Lục Hi lắc đầu cười.

Thật ra thì Vân Khả Thiên cũng nhờ bác cả của anh ta chỉ bảo.

Vân Kiến Diệp nói với anh ta, tiếp xúc với người như Lục Hi cũng không cần mang dáng vẻ quan trường ra, đừng đùa giỡn, hãy cứ là chính mình, hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều.

Vân Khả Thiên nghe theo kiến nghị của bác cả, đồng thời bố mẹ anh ta cũng căn dặn bảo anh ta tạo mối dựng quan hệ tốt với Lục Hi.

Sau khi nhận thấy rõ sức mạnh của Lục Hi, vợ chồng Vân Thắng Quốc cũng khích lệ Vân Khả Thiên qua lại với Lục Hi.

Người có sức mạnh lớn như thế trở thành bạn tốt với anh ta, vừa trợ giúp cho Vân Khả Thiên về sau, cũng là tài nguyên lớn của Vân Thắng Quốc.

Nghe theo đề nghị của bác cả, Vân Khả Thiên cũng buông lỏng bản thân, không hề có chút ra vẻ trước mặt Lục Hi.

Một lát sau, ba người ăn xong, Vân Khả Thiên tranh trả tiền, nhưng không nhìn thấy Lục Hi rời đi.

“Anh Lục, còn có chuyện gì sao?”, Vân Khả Thiên kỳ quái hỏi.

Lục Hi trầm giọng nói: “Có kẻ vừa nãy bắt nạt bạn tôi ở đây, tôi đang đợi hắn”.

Vân Khả Thiên nghe xong liền lập tức nói: “Anh Lục, dám bắt nạt bạn anh thì chính là bắt nạt tôi, chúng ta cùng nhau đợi hắn”.

Vân Khả Thiên làm dáng vẻ cùng chung kẻ địch.

Lục Hi liếc nhìn Vân Khả Thiên, anh nói: “Tên nhãi này, anh muốn làm cái gì, còn tìm phiền toái cho mình sao?”

Vân Khả Thiên chính nghĩa nói.

“Anh Lục, anh là ân nhân cứu mạng của bố tôi, đại ân lớn như vậy không thể báo đáp hết, chỉ có thể làm chút chuyện cho anh Lục, đó chính là ân tình nhỏ tôi báo đáp cho anh thôi”.

Nhìn dáng vẻ chân thành của Vân Khả Thiên, Lục Hi chậm rãi gật đầu.
Chương 58: Vân Khả Thiên ra tay

Thân phận của Vân Khả Thiên là tồn tại số một số hai ở Tây Bắc, nếu anh ta nguyện đến vùng nước đục, Lục Hi cũng chỉ tùy anh ta thôi.

Đang nói ra lời này, Lục Hi liền nhìn thấy hai chiếc xe thương vụ phi nhanh đến ở bên ngoài cửa sổ, phía trên in nét chữ của bảo vệ Hắc Báo, mười mấy tên bảo vệ thân hình cao lớn đi xuống xe, họ vây quanh một người đàn ông mặc áo sơ mi tay ngắn, hắn ta đang đi vào.

Người đàn ông cắt tóc húi cua, đeo kính râm, có bảo vệ vây quanh, hắn đi vào tiệm ăn sáng tìm Lục Hi.

Một nhóm người khí thế hung hăng vây quanh ba người Lục Hi, dọa sợ những vị khách khác bỏ chạy.

Chỉ nhìn thấy người đàn ông tóc húi cua chỉ Lục Hi nói: “Thằng nhãi, chính mày là người đã đánh người của tao bị thương?”

Lục Hi lười biếng nói: “Đúng vậy”.

“Giỏi lắm thằng nhãi, ngay cả người của Hắc Báo cũng dám đánh, đi theo ông đây, để ông đây cho mày chút kiến thức”, người đàn ông tóc húi cua hung hăng nói.

Lúc này chỉ nhìn thấy Vân Khả Thiên đột nhiên đứng dậy nói: “Tôi khuyên anh một câu, xin lỗi anh Lục đi, xem xem anh Lục có tha thứ cho hay không, đừng tự đào mộ mình”.

Hắc Báo tháo kính râm xuống, hắn nhìn Vân Khả Thiên toét miệng cười một tiếng nói: “Mẹ nó mày là cái thá gì mà xứng nói chuyện với ông đây?”

Nhìn thấy Vân Khả Thiên ra mặt, Lục Hi vẫn chưa có nói gì, anh cầm tăm lên bắt đầu xỉa răng.

Nhà họ Vân cho anh nhiều phiền toái như vậy, cũng nên báo đáp cho mình chứ.

Còn về tên Vân Khả Thiên này, Lục Hi cũng không lo lắng, với thân phận của anh ta, ai chọc vào cũng xui xẻo.

Vân Khả Thiên nhìn thấy Hắc Báo mạnh mẽ như vậy, anh ta cười lạnh một tiếng.

“Một công ty bảo vệ mà lại giống như lũ côn đồ xã hội, tôi thấy công ty này của anh cũng đến lúc chấm dứt rồi đấy”.

“Ha ha ha ha”.

Hắc Báo nghe vậy cười to, hắn có thể mở ra công ty bảo vệ này mà không thể không có chống lưng ư.

Cậu của hắn chính là phụ tá của cục công an, hắn đã tung hoành ngang dọc ở thành phố Tây Kinh nhiều năm qua.

Nhờ vào mối quan hệ của cậu, hắn thành lập công ty bảo vệ chuyên phụ trách cản đường người kháng án trong tỉnh thành phố, béo bở ở trong này rất lớn, mấy năm nay hắn cũng kiếm không ít tiền, cộng thêm không chút kiêng kỵ, hắn nào coi mấy người Lục Hi ra gì.

“Thằng nhãi, chờ ông đây nhốt mày mấy ngày, cho mày đói gần chết, mày hóa trang chó sói đuôi to cùng ông đây, dẫn người đi cho tao”.

Hắc Báo hạ lệnh, đám bảo vệ chuẩn bị chen nhau đi lên.

Lúc này, trên mặt Vân Khả Thiên đã xuất hiện phẫn nộ.

Một công ty bảo vệ căn bản không có quyền thi hành pháp luật, vậy mà cũng dám nói nhốt mình mấy ngày, đây là vô pháp vô thiên rồi.

“Kẻ nào dám động, ông đây sẽ cho hắn ở tù rục xương”, Vân Khả Thiên nhìn đám người ngu xuẩn, anh ta quăng ra lời ác độc.

Có thể nói Vân Khả Thiên là công tử đệ nhất Tây Bắc, lai lịch vô cùng kinh khủng, dưới cơn nóng giận đã tạo ra một luồng khí thế, đám người Hắc Báo nhất thời bị anh ta trấn áp.

Trên mặt Hắc Báo cũng xuất hiện vẻ thận trọng, lời của Vân Khả Thiên nhìn không hề giống phô trương thanh thế.

“Người anh em, nếu là người của mình cả thì nói ra tên đi, tránh hồng thủy trôi miếu Long Vương”, Hắc Báo nói.

“Mẹ nó ai là anh em với mày, dựa vào mày mà cũng xứng xưng huynh gọi đệ với tao à, mày chờ đấy cho tao”.

Vân Khả Thiên nói xong, anh móc điện thoại ra gọi.

Một lát sau, điện thoại được kết nối.

“Chú Đoàn, cháu là Khả Thiên”.

“Khả Thiên à, sao vậy, nhớ chú nên gọi điện à?”

“Là thế này, cháu đang ở tiệm ăn sáng Tường Hòa trên phố Tân Dân, có một đám người của công ty bảo vệ Hắc Báo muốn đưa cháu đi”.

“Thật là liều lĩnh, bảo bọn chúng chờ đấy, chú lập tức phái người đi, xem xem ai dám động vào cháu”.

Như trò đùa, con trai của bí thư Vân nếu xảy ra chuyện, vậy thì còn gì nữa.

Đoàn Chí Quốc đặt điện thoại xuống, ông ta lập tức cầm bộ đàm trên bàn, trực tiếp chỉ huy đội đặc công đang thi hành nhiệm vụ khắp nơi trong thành phố Tây Kinh.

Vân Khả Thiên cúp điện thoại, anh ta nhìn Hắc Báo rồi ngồi xuống.

Nhìn dáng vẻ định liệu kỹ lưỡng của Vân Khả Thiên, trên mặt Hắc Báo xuất hiện do dự.

Tên thanh niên này nhìn có chút khí thế, ngộ nhỡ nếu chọc phải phiền toái thì sẽ không tốt.

Nhưng hôm này không đưa cái thằng què này đi thì việc làm ăn về sau của hắn cũng không có cách nào làm được, tuyệt đối không thể.

Nghĩ tới đây, Hắc Báo định lui một bước, chuyện đánh người của mình, hắn cũng không có ý định truy cứu.

“Hai vị, chúng ta cũng là không đánh nhau thì không quen biết, chuyện đã qua thì thôi cho qua, nhưng tên què này tôi nhất định phải mang đi”, Hắc Báo nói.

Nói xong, hắn tự tin nhìn hai người, theo như hắn thấy, mình đã cho đối phương đầy đủ mặt mũi, yêu cầu của hắn cũng không quá đáng chút nào, đối phương chắc hẳn sẽ lập tức đồng ý mới phải.

Nhưng Hắc Báo chợt hoa mắt một cái, chỉ nghe thấy một tiếng bốp, trên mặt liền bị tát một cái tát đầy hung hãn khiến hắn tỉnh mộng.

Lúc này, Lục Hi dường như không có động tĩnh gì mới lạnh lùng nói: “Có gan gọi lại một tiếng thằng què nữa đi?”

Hắc Báo sau khi hoàn hồn liền tức giận, hắn ở Tây Kinh nhiều năm cũng chưa từng chịu thua thiệt như vậy. Lại còn ở ngay trước mặt đàn em của mình, nếu không tìm lại được thể diện, sau này làm sao còn lăn lộn nữa.

Cho dù thanh niên này có chút khí thế thì sao, chỉ cần bảo cậu mình ra mặt là được, với mối quan hệ của cậu, có chuyện gì mà không giải quyết được.

Hắc Báo giận dữ, hắn cũng không kiêng kỵ gì nữa liền hét lớn một tiếng: “Đưa chúng đi cho tao, dám phản kháng thì đánh cho chết”.

Lục Hi híp mắt một cái, Vân Khả Thiên cũng đứng lên.

Ngay lúc này, bên ngoài có một chiếc xe bọc thép đặc công phi nhanh đến, xe thắng gấp dừng trước cửa.

Cửa xe mở ra, một đội lính đặc công đầy đủ võ trang xông vào tiệm ăn sáng.

Đội trưởng trong số đó nhìn xung quanh, lập tức phong tỏa mấy người Hắc Báo tay cầm gậy.
Chương 59: Đoàn Chí Quốc

Chỉ nhìn thấy hắn vừa vung tay, đội viên sau lưng lập tức giơ súng nhắm ngay vào bọn họ.

“Lập tức ngồi xuống, vứt bỏ vũ khí, hai tay ôm đầu, không tuân theo mệnh lệnh, đánh gục tại chỗ”, đội trưởng quát lớn một tiếng, thiếu chút nữa dọa Hắc Báo sợ són đái.

Hắn biết những người lính đặc công này đều điều từ bộ đội đặc chủng tới, đó là một đơn vị thi hành nhiệm vụ do quốc gia đặc biệt thành lập để chống khủng bố, ở các thành phố lớn đều có, do các ban ngành cấp tỉnh trực tiếp chỉ huy, cũng là tiểu đội ứng cứu những chuyện lớn, tồn tại cũng đặc biệt.

Họ có quyền nổ súng, nếu dám manh động rồi bị coi thành phần tử khủng bố, vậy thì thật sự sẽ chết oan.

Đám người Hắc Báo vội vàng ném cây gậy trong tay, ôm đầu ngồi xổm dưới đất.

Lúc này thành viên tiểu độn đi lên trông chừng bọn họ, đội trưởng nói về phía máy bộ đàm: “Báo cáo sở trưởng, đã khống chế được cục diện”.

“Rất tốt, tiếp tục duy trì, tôi lập tức tới”, trong bộ đàm truyền đến giọng nói của Đoàn Chí Quốc.

“Rõ”.

Ngay sau đó, đội trưởng quét mắt nhìn mấy người Vân Khả Thiên, anh ta cũng không nói gì mà trông chừng đám người Hắc Báo.

Lúc này, trái tim Hắc Báo đã chìm xuống tận cùng, hắn ý thức được bản thân đã chọc phải một nhân vật lớn.

Một cú điện thoại có thể huy động được đội đặc công, hơn nữa lúc đội trưởng kia báo cáo trong máy bộ đàm, hắn nghe thấy hai chữ sở trưởng.

Người có thể để đội đặc công báo cáo cũng chỉ có công an tỉnh, mà sở trưởng đó không cần nói cũng biết.

Có thể khiến sở trưởng sở công an tính đích thân chạy tới, vậy phải có lai lịch gì?

Nghĩ tới đây, Hắc Báo nhất thời tiểu ra quần, bản thân hắn làm trong ngành phi pháp nhiều năm nay, nếu tra tới thì đúng là mông đầy phân.

“Đại, đại ca, em là người của mình, cậu em là phó cục trưởng Trương Thạc Liên, đừng hiểu nhầm mà”.

Vừa nhìn tình thế không ổn, lập tức Hắc Báo mang cậu của mình ra, nghĩ rằng mọi người đều là người trong thể chế, đối phương cho chút thể diện, cũng sẽ không quá đáng, cùng lắm mình xin lỗi bồi thường chút tiền là được.

“Hừ, chẳng trách phách lối như vậy, hóa ra có cậu ở cục công an”, Vân Khả Thiên cười lạnh nói.

“Đại ca, đây là hiểu lầm, tôi xin lỗi, tôi bồi thường tiền, tôi cũng không dám động vào người anh em này nữa”, Hắc Báo ngồi chồm hỗm dưới đất, cầu khẩn nói.

Vân Khả Thiên liếc nhìn hắn một cái, không thèm để ý đến.

Vậy mà dám nạt anh Lục, anh Lục là ai chứ, tồn tại giống như thần tiên vậy, anh ấy cũng có thể lấy ra thứ thần kỳ như nước trong nguồn, anh ấy có ơn cứu mạng bố mình, bắt nạt anh Lục, không dạy dỗ hắn thì sao mà được.

Ngay lúc này một chiếc xe cảnh sát đỗ ở cửa, ba người mặc cảnh phục đi xuống, trong đó một người đàn ông trung niên mặt chữ Quốc, quân hàm tổng cảnh giám lóe sáng trên vai.

Ba người đi đến trước mặt đám người Lục Hi, Đoàn Chí Quốc trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Vân Khả Thiên đứng lên nói: “Sở trưởng Đoàn, nhóm người này cầm vũ khí uy hiếp an toàn tính mạng của chúng cháu, còn muốn bắt giữ chúng cháu”.

Ở nơi công cộng, Vân Khả Thiên cũng không gọi Đoàn Chí Quốc là chú, anh ta xưng hô chức vị của ông ta.

Đoàn Chí Quốc nghe xong, cười lạnh nói: “Một công ty bảo vệ từ lúc nào đã có quyền thi hành pháp luật rồi, dẫn toàn bộ về cho tôi”.

“Rõ”.

Đội trưởng kia đáp lại một tiếng rồi lùa đám người Hắc Báo ra ngoài.

Lúc này Hắc Báo đã tiểu ra quần khiến quần cũng ướt hết cả.

Hai chân hắn run rẩy đi ra ngoài, lúc gần đi còn không quên nói: “Đại ca, đây là hiểu lầm mà”.

Đội trưởng kia một cước đạp vào mông hắn.

“Dài dòng cái gì, đi mau”.

Hắc Báo bị đạp nên lảo đảo, chỉ đành ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Sau khi đám người Hắc Báo bị giải đi, Đoàn Chí Quốc cười nói với Vân Khả Thiên: “Cháu không sao chứ”.

“Cháu không sao, cảm ơn chú Đoàn”, Vân Khả Thiên nói.

“Cảm ơn cái gì, chuyện nên làm, sao nào, hai người này là bạn cháu?”, Đoàn Chí Quốc nhìn về phía Lục Hi và Trần Binh nói.

“Vâng”, Vân Khả Thiên nói: “Vị này là anh Lục, vị kia là anh Trần bạn của anh Lục”.

Nghe thấy Vân Khả Thiên giới thiệu như vậy, trong lòng Đoàn Chí Quốc cả kinh, cậu thanh niên này lai lịch không nhỏ đâu.
Đọc nhanh tại Vietwriter.vn
Ở Tây Kinh cũng không có mấy người có thể khiến Vân Khả Thiên gọi như vậy, trong lòng Đoàn Chí Quốc nhận định Lục Hi có lai lịch lớn.

Có thể nhìn ra Trần Binh kia cũng không có thân phận gì, là Vân Khả Thiên nhìn vào mặt mũi của Lục Hi mà xưng hô như vậy.

Nhưng điều này cũng chứng tỏ thân phận của Lục Hi tuyệt đối không đơn giản.

Vốn dĩ Đoàn Chí Quốc chỉ là tùy ý hỏi một chút, nhưng nghe thấy Vân Khả Thiên giới thiệu như vậy, ông ta liền thận trọng.

Chỉ thấy ông ta chìa tay ra nói với Lục Hi: “Xin chào, tôi là Đoàn Chí Quốc”.

Lục Hi đưa tay nhẹ nhàng bắt lấy.

Sau đó Đoàn Chí Quốc bắt tay với Trần Binh, anh ta dùng tay trái còn lại, nhẹ nhàng bắt bộp một cái.

Nhìn thấy dáng vẻ của Trần Binh, Đoàn Chí Quốc cau mày nói: “Khả Thiên, bạn cháu gặp phải chuyện gì vậy?”

Vân Khả Thiên đến bây giờ còn không biết chuyện gì, anh ta nhìn về phía Lục Hi.

Lục Hi nhẹ nhàng nói: “Nhà người anh em của tôi xảy ra chút chuyện, cậu ấy đến khiếu nại tố cáo thì bị một đám người chặn lại cưỡng chế đưa đi”.

Đoàn Chí Quốc nghe xong liền trầm giọng nói: “Tố cáo là quyền lợi của công dân, bọn họ có tư cách gì chặn lại, còn cưỡng chế người tự do, thật sự là vô pháp vô thiên, quay về tôi sẽ cố gắng điều tra về công ty Hắc Báo này”.

Lục Hi gật đầu nói: “Vậy cảm ơn nhiều”.

Hàn huyên đôi câu, Đoàn Chí Quốc liền rời đi.

Vốn dĩ ông ta chỉ muốn nói mấy câu với Vân Khả Thiên, nhưng qua giới thiệu của anh ta, với kinh nghiệm tham chính nhiều năm nói cho ông ta biết Lục Hi này không đơn giản, vì vậy ông ta đã tạo mối quan hệ để giữ lợi ích cho mình.

Sau khi Đoàn Chí Quốc đi rồi, Lục Hi vỗ vai Vân Khả Thiên, anh cười nói: “Thế hệ thứ hai các người đúng là không giống nhau, nói chuyện liền có kết quả”.

Vân Khả Thiên vẻ mặt đưa đám nói: “Anh lục, anh đừng làm tổn thương tôi”.

Lục Hi cười ha ha một tiếng, anh nói: “Được rồi, không đùa với anh nữa, anh về đi, tôi còn phải đi làm việc”.

“Anh Lục phải đi làm việc gì?”, Vân Khả Thiên liền vội vàng hỏi.

Lục Hi đỡ Trần Binh đi ra ngoài nói.

“Tiền của người anh em tôi dùng mạng để đổi lấy đã bị lừa sạch, cha già bị ép đến chết, cậu ấy đi tố cáo không được, tôi phải đi lấy lại công bằng cho cậu ấy”.

Vân Khả Thiên nghe xong nói: “Anh Lục, vậy có cần bố tôi ra mặt không?”

“Không cần, tôi phải dùng cách của tôi để trả thù cho người anh em”, Lục Hi nghiêm túc nói.
Chương 60: Chuyện xảy ra trong phòng ăn

Lục Hi biết, để cho Vân Thắng Quốc ra mặt thì chuyện chắc chắn sẽ được giải quyết nhanh hơn.

Nhưng lần này anh muốn đích thân ra tay đòi lại tiền cho người anh em bị lừa, để nhà đầu tư và tên lừa đảo hại chết bố Trần Binh kia phải trả giá đủ.

Người anh em của Lục Hi anh không phải ai cũng có thể bắt nạt.

“Vậy tôi cũng đi với anh Lục, dù sao tôi cũng rảnh”, Vân Khả Thiên vừa nghe không cần bố mình ra mặt, anh ta liền xung phong nhận yêu cầu hỗ trợ

“Cả ngày anh không có việc gì để làm à?”, Lục Hi liếc Vân Khả Thiên nói.

Vân Khả Thiên cười một tiếng nói: “Tôi chỉ treo chức trong phường thôi, đi hay không không quan trọng, ngày ngày đều rảnh rỗi”.

Lục Hi hơi suy tư rồi gật đầu đồng ý, có cái tên con quan này đi theo, rất nhiều chuyện cũng có thể thuận lợi hơn.

Ngay sau đó ba người trở lại tiệm tạp hóa, Vân Khả Thiên tranh làm tài xế, anh ta để lại xe Audi việt dã của mình, lái chiếc hỏng của Lục Hi chạy về phía thành phố Bảo Phong.

Sau hơn ba tiếng, ba người chạy đến huyện Linh Bảo vùng ngoại ô thành phố Bảo Phong, trong một ngôi nhà dân đi thuê ở một góc xó xỉnh huyện, họ đã gặp được mẹ Trần Binh.

Mẹ của Trần Binh đã hơn bảy mươi tuổi, lại liên tục trải qua bi kịch con trai bị tàn tật và chồng chết thảm, thoạt nhìn bà ấy vô cùng yếu ớt.

Gặp được con trai, bà lão run lẩy bẩy ôm Trần Binh rồi lặng lẽ khóc, Trần Binh cũng nước mắt giàn giụa.

Nhìn thấy cảnh này hai mắt Lục Hi ửng đỏ.

Nói cho cùng vẫn là vì anh đề xướng chiến dịch Cự Long nên Trần Binh mới rơi vào kết quả như thế này, chuyện này anh nhất định phải chịu trách nhiệm.

“Trần Binh, đừng khóc, chúng ta tìm một nhà trọ trước đã, cho bà nghỉ ngơi rồi đi giải quyết chuyện của cậu”.

Trần Binh gật đầu, cũng không có từ chối.

Lục Hi và Vân Khả Thiên đỡ mẹ Trần Binh lên xe, họ tìm được một khách sạn tên là Thiên Ngoại Thiên ở trong huyện để nghỉ ngơi, đây là khách sạn tốt nhất trong huyện lỵ.

Sau khi thu xếp ổn thỏa cho mẹ Trần Binh, ba người Lục Hi, Vân Khả Thiên và Trần Binh bắt đầu bàn bạc ở căn phòng cách vách.

Vốn dĩ ý của Lục Hi là trực tiếp tìm đến người phát triển kia đánh cho hắn tàn phế, để cho hắn hối hận cả đời.

Nhưng Trần Binh nói chuyện này cũng không phải là người đầu tư trực tiếp ra mặt, người phụ trách phá dỡ là tên ác ôn của huyện lỵ tên Vương Sáu, người ta gọi là lão Lục, chính ông ta chỉ huy xe xúc đè chết cha mình.

Đến bây giờ, người phát triển đó vẫn chưa ra mặt, Trần Binh cũng không biết hắn là ai.

Mà Vân Khả Thiên đề nghị áp lực từ phía trên khiến cho người phát triển đó xuất hiện. Anh ta quen biết bí thư thành phố Bảo Phong, nhờ ông ta qua trợ giúp xử lý chuyện này.

Lục Hi suy nghĩ một chút, cảm thấy Vân Khả Thiên nói có lý.

Loại người vì tiền không quan tâm sống chết của người khác này cách trừng phạt tốt nhất chính là khiến hắn phá sản, vĩnh viễn không có ngày vươn mình.

Vân Khả Thiên thấy Lục Hi dùng đề nghị của mình, anh ta lập tức lấy điện thoại gọi cho bố.

Anh ta quen biết bí thư thành phố Bảo Phong, bởi vì ông bí thư đó hàng năm đều phải đi đến nhà anh ta mấy lần, lúc tới đều là bao lớn bao nhỏ đầy quà cáp, nên cũng xem như là người quen.

Nhưng Vân Khả Thiên không có số điện thoại của ông ta, cho nên liền gọi điện cho bố.

Vân Thắng Quốc nhận được điện thoại, biết được con trai đang ở cạnh Lục Hi giúp anh làm việc, ngay lập tức ông ta muốn địa chỉ của bọn họ, nói mình đích thân gọi điện cho bí thư thành phố Bảo Phong, Vân Khả Thiên liền cúp máy.

Cuộc điện thoại của bố anh ta có sức nặng hơn anh ta nhiều.

Kế hoạch xong xuôi đã vào giữa trưa, ba người liền chuẩn bị đi ăn.

Họ đến phòng của mẹ Trần Binh, nhìn thấy bà vẫn đang ngủ ngon, ba người cũng không đánh thức bà, tinh thần và sức lực của bà đã quá mệt mỏi rồi, hiếm lắm mới ngủ được một lúc, bọn họ cũng không muốn quấy rầy, lát nữa giúp bà gọi cơm là được.

Ba người đi ra cửa, lên phòng ăn ở tầng năm, gọi vài món ở sảnh chuẩn bị ăn cơm.

Nói chuyện phiếm chưa được bao lâu, một nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, lúc cô ấy bưng đồ ăn đến, Trần Binh nói: “Tú Quyên”.

Cô gái tên là Tú Quyên liếc nhìn, cô ấy đặt thức ăn trong tay xuống, nói với Trần Binh: “Trần Binh, gần đây anh ổn hơn chưa?”.

Trần Binh gật đầu nói: “Tôi ổn hơn nhiều rồi, cảm ơn cô”.

Nhìn thấy người quen của Trần Binh, Lục Hi và Vân Khả Thiên đều lên tiếng chào hỏi Tú Quyên, Trần Binh giới thiệu hai người họ mới biết.

Lý Tú Quyên này chính là bạn thuở nhỏ đồng thời là bạn học của anh ta, họ ở cùng một thôn, sau khi Trần Binh xảy ra chuyện cũng chính là cô ấy thường xuyên an ủi khuyên bảo Trần Binh nên anh ta mới vượt qua.

Nghe Trần Binh giới thiệu xong, Lục Hi đứng lên nói: “Cảm ơn cô, nếu không có cô, có thể tôi sẽ không được gặp người anh em này nữa”.

Lý Tú Quyên cười nói: “Chúng tôi là bạn thuở nhỏ, lại là bạn học, đây là điều nên làm, cảm ơn cái gì, các anh ngồi đi để tôi mang đồ ăn lên cho các anh”.

Không bao lâu, Lý Tú Quyên dọn đồ ăn lên và nói: “Các anh ăn đi”.

Lục Hi đang muốn mời Lý Tú Quyên cùng ngồi ăn thì nhìn thấy trong phòng ăn có một nhóm người tới, trong tay xách gậy, họ nhìn đông nhìn tây một lúc rồi đi về phía bàn của anh.

Trong đó tên cầm đầu là một tên béo đầu trọc, trên cổ đeo một chiếc dây chuyền vào nặng chừng nửa cân, chân đi chữ bát tiến về phía đám người Lục Hi.

“Con mẹ mày, Trần Binh, mày còn dám đi khiếu nại, tao nghĩ mày bị đánh chưa đủ rồi”.

Tên mập cực kỳ phách lối nói với Trần Binh, đồng thời hắn hung hăng quét mắt nhìn Lục Hi và Vân Khả Thiên.

Khách trong phòng ăn vừa nhìn thấy cảnh này, cơm còn chưa ăn đã ném đũa chạy mất.

Lục Hi nhìn về phía Trần Binh, Trần Binh nói: “Người này là thuộc hạ của Vương Lục tên là Vương Trung Quân”.

Lục Hi gật đầu đầu bày tỏ đã biết.

Trần Binh vừa mới xuất hiện thì có người nghe tiếng liền tới, xem ra đối phương đã đặt tai mắt ở chỗ mẹ Trần Binh để chuyên đối phó với “Hộ không chịu di dời này”.

Lúc này, Lý Tú Quyên nhìn thấy liền vội vàng nói: “Thưa anh, nơi này là phòng ăn, anh hù dọa khách rồi”.

“Cút sang một bên”.

Vương Trung Quân đẩy Lý Tú Quyên ngã xuống đất.

Lý Tú Quyên nhìn thấy là tên lưu manh nổi tiếng Vương Trung Quân, cô ấy biết hắn gây phiền toái cho Trần Binh nên muốn kéo dài thời gian, để xem có thể tìm cơ hội cho Trần Binh chạy thoát hay không.

Đáng tiếc, phận con gái như cô ấy lại chỉ là một người phục vụ, Vương Trung Quân căn bản không để trong mắt.

Lúc này, Lục Hi từ từ đứng dậy đỡ Lý Tú Quyên, bảo cô ấy ngồi xuống vị trí bên cạnh mình rồi nói: “Đừng sợ, không sao đâu”.

Lý Tú Quyên rưng rưng nước mắt nói với Lục Hi: “Bọn họ đông người, anh đừng kích động”.

Lục Hi cười một tiếng nói: “Tin tôi đi, không sao đâu”.

Sau đó anh chậm rãi đi đến trước mặt Vương Trung Quân.

“Ra tay với phụ nữ, có chút bản lĩnh đấy”, Lục Hi bình tĩnh nói.

Vương Trung Quân hừ lạnh một tiếng đáp.

“Con mẹ nó đừng giả bộ làm giang hồ với ông đây, tao khuyên mày đừng xen vào việc của người khác, nếu không thì đến mày cũng bị đánh”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK