Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 136: Hung thú

"Anh Lục, vừa rồi là tôi đã xúc phạm tới anh, mong anh đại nhân không tính toán với kẻ tiểu nhân, xin hãy tha thứ cho tôi lần này”.

Lư Kiến Bình nói gần như bật khóc, Giai Mĩ là cành cây cứu mạng của hắn ta, một khi Giai Mĩ gỡ bỏ Hàn Uy khỏi kệ hàng, một kẻ vốn đã đứng trước bờ vực phá sản như hắn sợ rằng ngay cả một tháng cũng không cầm cự nổi.

Lục Hi chỉ nhìn Lư Kiến Bình, chậm rãi nói.

“Loại người như anh căn bản không xứng đáng có tiền, kiếm được một hai đồng tiền muốn bay lên trời cao, trên máy bay vậy mà công khai trêu ghẹo tiếp viên hàng không, nếu anh càng trở nên giàu có, không biết còn có bao nhiêu cô gái phải chịu xui xẻo nữa đây”.

“Không phải vậy đâu anh Lục, lúc đó là do tôi uống hơi nhiều rượu, mong anh hãy bỏ qua cho tôi đi mà”.

‘Phịch’ một tiếng, Lư Kiến Bình đã quỳ xuống trước mặt Lục Hi, khổ sở cầu xin.

Lục Hi không quan tâm tới hắn ta mà liếc phía Dương Di Văn một cái, chỉ lắc đầu, sau đó quay người nói với Hoắc Tư Duệ: “Chúng ta đi lên thôi”.

Hoắc Tư Duệ gật đầu, cùng Miwa Nozaki một trái một phải vây quanh Lục Hi lên lầu, còn Lư Kiến Bình thấy vậy trong nháy mắt liền xụi người ngồi bệt xuống nền nhà.

Dương Di Văn sắc mặt lúc này đã tái trắng, không còn chút huyết sắc.

Cái liếc mắt thoáng qua vừa rồi của Lục Hi khiến cô ta sửng sốt một hồi, làm thế nào cô ta cũng không thể ngờ tới, người thanh niên mà cô ta coi thường lại có sức quyền hạn lớn như vậy.

Bà chủ của tập đoàn Giai Mĩ lại vì anh ta mà đánh anh họ của mình, hơn nữa còn đưa ra quyết định khai trừ.

Cũng vì một câu nói của anh ta mà chấm dứt mọi hợp tác với Lư Kiến Bình, quả thực là bảo sao nghe vậy.

Cũng giống như vậy, chỉ với một câu nói của Lục Hi, Dương Di Văn không nghi ngờ gì bản thân cũng sẽ phải cút khỏi Giai Mĩ.

Nhưng cuối cùng Lục Hi không đưa ra bất kỳ lời bình nào, khiến trái tim cô ta ngoài kinh hoảng, còn có chút may mắn.

Rốt cuộc, với một sinh viên mới ra trường như cô ta có thể ứng tuyển vào một tập đoàn lớn như Giai Mĩ cũng không phải là điều dễ dàng gì cho cam.

Mức lương và phúc lợi và mọi phương diện khác của Giai Mĩ đều không tệ, nếu bị khai trừ thì quá đáng tiếc, phải biết rằng có rất nhiều sinh viên đại học bên ngoài vẫn đang không tìm được việc làm.

Lúc này, Phương Nhã Đình mới giật góc áo của Dương Di Văn, nói với cô ta: “Chúng ta đi thôi, người khác vẫn đang nhìn đó”.

Dương Di Văn nhìn lại, hóa ra những gì xảy ra ở đây đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, họ đang chỉ chỉ trỏ trỏ, nhao nhao bàn luận về hai người họ.

Dương Di Văn vội vã xoay người rời đi cùng Phương Nhã Đình.

Bản thân vừa rồi còn khen ngợi Hoắc Tu Chi, giúp anh ta nói chuyện, trong chớp mắt chỉ một câu nói của Lục Hi, người mà cô ta vẫn luôn coi khinh liền đuổi Hoắc Tu Chi ra khỏi Giai Mĩ, cô ta cũng cảm thấy xấu hổ không thôi, cũng không còn mặt mũi nào mà tiếp tục ở lại.

Sau khi hai người rời đi, tiếng bàn tán của các khách mời càng lớn hơn.

Bọn họ đều đang thảo luận, người thanh niên vừa rồi là ai, chủ tịch Hoắc sao có thể coi trọng anh ta như vậy.

Phải biết rằng Hoắc Tư Duệ hiện tại sở hữu gia sản hàng trăm tỷ, lại hội tủ đầy đủ các yếu tố xinh đẹp và tài giỏi, điều càng quan trọng là cô vẫn còn độc thân.

Có bao nhiêu người đã nghĩ tới việc theo đuổi Hoắc Tư Duệ, như vậy liền lập tức có thể bước chân lên đỉnh cao cuộc sống, bớt đi mấy chục năm phấn đấu.

Những doanh nhân giàu có đó cũng đang nghĩ, để con trai của mình theo đuổi Hoắc Tư Duệ, tương lai có thể mạnh mẽ kết hợp, khiến sự nghiệp của bản thân nâng lên một tầm cao mới.

Sự xuất hiện của người thanh niên này cùng một màn vừa rồi khiến bọn họ phải giật mình kinh ngạc, không lẽ chủ tịch Hoắc đã có đối tượng rồi?

Lúc này, trong căn phòng trên lầu hai.

Lục Hi đang ngồi trên ghế sofa, cổ hơi động làm một động tác giãn cơ.

Miwa Nozaki thấy vậy lập tức đi đến sau lưng anh, dùng đôi tay ngọc ngà trắng nõn bắt đầu xoa bóp.

Còn Hoắc Tư Duệ ngồi bên cạnh Lục Hi nói: “Anh Lục, anh đừng tức giận, tôi thay mặt tên thiếu hiểu biết đó xin lỗi anh”.

Lục Hi mỉm cười: “Chuyện này có gì đáng phải tức giận đâu, chỉ là, nhân phẩm của tên anh họ đó của cô thực sự không tốt, nếu để một người như vậy trong tầng lớp lãnh đạo của tập đoàn cũng không phải là chuyện tốt gì”.

Lúc này Lục Hi thuật lại sự việc gặp gỡ Hoắc Tu Chi trên máy bay cho Hoắc Tư Duệ nghe.

Hoắc Tư Duệ nghe xong, khuôn mặt vốn ửng hồng càng thêm đỏ bừng vì giận dữ: “Ngay lúc đầu tôi không nên để thứ đó tới Giai Mĩ”.

“Được rồi”, Lục Hi khuyên nhủ: “Lễ mừng công này của cô có thứ gì ngon không, tôi đói bụng rồi”.

Anh không muốn nhắc đến những chuyện không vui đó nữa.

“Đương nhiên là có”, nghe được anh kêu đói, Hoắc Tư Duệ lập tức cười đáp: “Tôi thế nhưng đã mời một đầu bếp trưởng của một nhà hàng món Tây nổi tiếng đó, ông ấy đang chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn cho mọi người ở phía sau, chỉ đợi anh tới thôi”.

“Không tệ, tôi là người ăn khá nhiều, hy vọng cô chuẩn bị đầy đủ”, Lục Hi cười đáp.

“Yên tâm, anh chỉ cần ăn uống thoải mái, tôi giờ đi thu xếp một chút", Hoắc Tư Duệ vừa nói, vừa đứng dậy đích thân đi xuống phòng bếp sau.

Lục Hi hưởng thụ Miwa Nozaki xoa bóp, cái khác không nói, cảm giác còn khá thoải mái.

Vừa thưởng thức massage, anh vừa suy nghĩ tới sự việc của Tần Lam.

Muốn Tần Lam hồi phục như lúc đầu, chỉ có một cách, đó chính là hiến tế. Ở chỗ của lão rồng kia cái gì cũng có.

Tuy nhiên đồ để hiến tế không hề dễ tìm, là một chuyện rắc rối đây.

Đúng lúc khi Lục Hi còn đang vì việc này mà buồn phiền, chuông điện thoại của anh bỗng nhiên vang lên.

Cầm lên xem thấy là Phù Đồ gọi tới anh liền nghe máy.

“Anh Lục”, giọng nói kính cẩn của Phù Đồ truyền tới.

“Alo, có chuyện gì à?”

"Tôi vừa nhận được một tin tức, cảm thấy có thể hữu ích với anh, liền muốn nói với anh một chút”.

“Ừm, anh nói đi".

“Là như vậy, tôi vừa nhận được thông tin cách đây không lâu, một nhóm săn trộm đã phát hiện ra một con quái thú khổng lồ ở sâu trong núi Cửu Hoa, bọn họ liền muốn săn bắt trộm, chẳng ngờ con thú khổng lồ này lại quá hung dữ, chín người họ chỉ có một người sống sót chạy trốn trở về, hiện tại người trên giang hồ cũng đều biết đến sự việc này, đã có vài đợt người đến đó, thương vong nặng nề”.
Chương 137: Vận may?

Nghe được lời này của Phù Đồ, hai mắt Lục Hi liền sáng rực.

Thú khổng lồ?

Có thể được gọi là một con thú khổng lồ, còn có thể khiến người trong giang hồ thương vong nghiêm trọng, vậy tuyệt đối là thứ tu luyện thành tinh.

Máu thịt, gân cốt của một thứ như vậy chắc chắn đều là đồ bổ tuyệt vời đối với võ giả, nó có thể cải thiện đáng kể thể chất và thúc đẩy quá trình tăng cấp của họ, có thể nói đây là thứ mà một võ giả tha thiết mong ước.

Với một thứ như vậy, bản thân nó đã hàm chứa sức mạnh, cũng là một thứ hiến tế tốt.

Chỉ là những thứ tu luyện thành tinh này đều sinh sống chốn rừng thiêng nước độc, người bình thường rất khó có thể phát hiện ra sự tồn tại của chúng, cho dù phát hiện ra, cũng khó có thể sống sót trở ra bởi vậy cực hiếm xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn của con người.

Lục Hi cân nhắc một hồi mới đáp: “Anh biết vị trí cụ thể ở đâu không?”

“Biết”, Phù Đồ trả lời: “Sau khi nhận được thông tin, tôi đã bỏ ra chút tiền tìm được tên săn trộm may mắn còn sống đó, mua được một bí mật từ trong miệng hắn”.

“Anh làm tốt lắm, bây giờ chuẩn bị một chiếc xe lái đến biệt thự số 27 bờ hồ Quy Tâm đợi tôi”, Lục Hi trầm giọng căn dặn.

“Vâng, anh Lục, anh xem, chúng ta có cần mang thêm vài người không?”, Phù Đồ lo nghĩ.

“Không cần, thứ như thế này người bình thường tới cũng không có tác dụng gì, tôi dẫn thêm anh và Miwa Nozaki là được rồi”.

“Được, tôi sẽ lập tức tới ngay”.

Lục Hi cúp điện thoại, trên gương mặt lộ ra ý cười, đúng là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công.

Vừa rồi anh còn đang sầu muộn không biết tìm đồ cúng tế ở đâu để đổi lấy thuốc trị thương cho Tần Lam, trong chớp mắt lập tức xuất hiện một con thú khổng lồ, Lục Hi cảm thấy, kể từ lần trước sau khi gặp được kỳ ngộ, dường như vận may của bản thân cũng trở nên tốt hơn.

Miwa Nozaki, người đang xoa bóp cổ cho anh lúc này mới lên tiếng: “Ông lớn, anh muốn đưa chúng tôi tới đâu vậy?”

“Dẫn mọi người đi săn, có hứng thú không?”, Lục Hi cười đáp.

Miwa Nozaki kích động: “Chỉ cần là việc của ông lớn, tôi đều có hứng thú”.

Ông lớn có thể dẫn cô ta đi cùng là biểu hiện của sự công nhận đối với cô ta, cô ta làm sao có thể không có hứng thú đây.

Một lúc sau, Hoắc Tư Duệ đích thân bưng lên một khay thịt nướng lớn, đây là nửa miếng sườn bò được nướng tới vàng giòn, bên trên còn tưới đẫm nước sốt thơm phức, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người khác phải thèm thuồng.

Lục Hi cũng không khách sáo, để dao nĩa sang một bên, trực tiếp dùng tay cầm lấy bắt đầu cắn xé.

Phần sườn này đủ cho sức ăn của năm người, như gió cuốn mây tan, mười phút sau cứ như vậy đã được anh ăn sạch.

Nhìn cách ăn ngon lành này của Lục Hi, Hoắc Tư Duệ không khỏi thầm nuốt một ngụm nước miếng.

Lục Hi ăn xong mới chợt nhớ tới hai cô gái còn lại, nhìn Hoắc Tư Duệ hỏi: “Các cô không ăn à?”

Hoắc Tư Duệ cười đáp: “Buổi sáng chúng tôi vốn có ăn chút điểm tâm, cũng không đói lắm, nhưng nhìn tướng ăn này của anh lại cảm thấy có chút cồn cào rồi”.

“Vậy mau ăn đi, lát nữa tôi phải dẫn Miwa Nozaki đi làm chút việc”, Lục Hi đáp.

Hoắc Tư Duệ nghe vậy thì gật đầu.

Lục Hi và Miwa Nozaki đều có một tầng thân phận khác, nếu bọn họ đã nói có việc cần xử lý, hẳn là có chuyện quan trọng nên cô cũng không hỏi nhiều.

Một người phụ nữ có đức hạnh không bao giờ nên tò mò quá nhiều, đây là điều mà mẹ của Hoắc Tư Duệ dạy cô.

Hoắc Tư Duệ ra ngoài dặn dò một tiếng, chẳng bao lâu giúp việc đã bê bít tết và hoa quả đến, Miwa Nozaki biết phải ra ngoài làm việc nên cũng không khách khí mà bắt đầu dùng bữa.

Đợi hai người ăn xong, Lục Hi nói với Hoắc Tư Duệ: “Được rồi, đến giờ tôi đi rồi, bên ngoài vẫn còn có người đang đợi tôi".

Dứt lời, Lục Hi liền đưa theo Miwa Nozaki đi ra ngoài.

Hoắc Tư Duệ thấy vậy khẽ cắn răng, sải chân bước đến, nhẹ nhàng khoác lấy cánh tay của Lục Hi.

Cảm nhận được tay Hoắc Tư Duệ dịu dàng đặt lên, Lục Hi thoáng ngơ ngác, sau đó liền mỉm cười, cũng không nói gì thêm.

Ba người họ cứ như vậy đi xuống lầu, xuyên qua đại sảnh đi ra ngoài biệt thự.

Những người đang tụ tập trong đại sảnh lại một lần nữa choáng váng.

Cảnh tượng thân mật giữa Hoắc Tư Duệ và Lục Hi đã gần như có thể chứng thực phỏng đoán của họ, người này chính là đối tượng của chủ tịch Hoắc.

Thế nhưng người thanh niên với một thân trang phục phổ thông, thậm chí có thể nói là nhếch nhác này rốt cuộc là thần thánh phương nào, vậy mà có thể giành được trái tim của chủ tịch Hoắc đây?

Khi đến bên ngoài biệt thự, Phù Đồ đã đợi sẵn trên chiếc xe việt dã Hummer của mình, sau khi lên xe cùng Hoắc Tư Duệ vẫy tay chào tạm biệt, Phù Đồ liền đạp chân ga, đi thẳng đến nơi sâu trong núi Cửu Hoa.

Hơn ba giờ sau, xe đã đi vào khu thắng cảnh núi Cửu Hoa.

Cả ba mua vé tiếp tục lái xe lên đường, lại mất hơn một tiếng đồng hồ đến đường cáp treo.

Ở đây đã không có đường quốc lộ nữa, du khách không ngồi cáp treo cũng chỉ có thể đi bộ leo núi.

Để tiết kiệm thời gian, cả ba đã ngồi cáp treo đến địa điểm tham quan cuối cùng của núi Cửu Hoa là đài ngắm mặt trời Kim Tỏa Quan.

Nơi đây đã có chút giá lạnh, không có nhiều khách du lịch ghé thăm, nhưng khung cảnh đẹp đến ngỡ ngàng.

Hơi nước từ chân núi bốc lên khiến cảnh vật như giăng một lớp sương mù mờ ảo, phóng tầm mắt từ đây chỉ có thể thấy phần đỉnh của những ngọn núi phía xa, cả người như đang đứng trong mây mù, phiêu dật như chốn thiên đường.

Nhưng họ không đến để thưởng ngoạn phong cảnh, chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, Lục Hi liền dẫn theo hai người đến một nơi vắng lặng.

Thấy xung quanh không còn bóng người, Lục Hi trầm giọng nói: “Phù Đồ dẫn đường, chúng ta đi”.

“Vâng”.

Phù Đồ đáp một tiếng, thuận theo sườn núi dốc đứng nhảy thẳng xuống dưới.

Núi Cửu Hoa tuy nổi tiếng là cao với địa hình hiểm hóc, nhưng Phù Đồ là cao thủ nội gia, Miwa Nozaki cũng đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, Lục Hi càng không cần nói đến, thực lực thâm sâu khó dò.

Đường núi tuy hiểm trở nhưng không thể làm chậm bước chân của ba người họ.

Cứ như vậy ba người triển khai thân pháp, giống như những cánh chim đại bàng, từ vách của mỏm núi đá dựng đứng thả mình rơi xuống.

Theo cách này, từ vách núi đến rừng sâu núi thẳm, cả ba người đã chạy một đường đến tận nửa đêm mới dừng lại.

Lúc này, Phù Đồ lấy ra một tấm bản đồ, kiểm tra một lát rồi nói: “Anh Lục, hẳn là rất nhanh sẽ tới nơi thôi”.

Lục Hi gật đầu, nhìn Phù Đồ đã có chút thở dốc.

“Được rồi, chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi một lúc, buổi tối đi đường cũng không thuận tiện, đợi trời tảng sáng lại tìm kiếm thứ kia”.
Chương 138: Phân biệt

Bọn họ đương nhiên không có ý kiến với quyết định của Lục Hi, ba người tựa vào trên thân cây gần đó, trải quần áo bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức.

Cứ như vậy đến rạng sáng, khi tia sáng mặt trời đầu tiên ló rạng, Lục Hi liền mở mắt, Phù Đồ cùng Miwa Nozaki cũng đồng thời tỉnh lại, mọi người thu dọn quần áo, tiếp tục xuất phát.

Đối chiếu với bản đồ, không bao lâu ba người đã ra khỏi khu rừng rậm đến một nơi thoáng đãng.

Cách đó không xa là một thung lũng, theo ký hiệu trên bản đồ thì hang động của con thú khổng lồ chính là nằm trong thung lũng này.

Phù Đồ liếc qua bản đồ: “Anh Lục, hẳn là tới rồi”.

Lục Hi gật đầu: “Ừm, nhưng mà, đã có người đi trước chúng ta rồi, trước đi xem tình huống thế nào”.

Miwa Nozaki cùng Phù Đồ gật đầu đồng ý, ba người họ chậm rãi tiến vào trong thung lũng.

Tin tức này đã bị rò rỉ ra ngoài từ lâu, có người tìm đến cũng là điều bình thường.

Một lúc sau, cả ba người đã đi vào địa phận thung lũng, chỉ thấy nơi đó có hai toán người đang đứng dưới một mỏm đá.

Một đội có mười hai mười ba người, người dẫn đầu là một ông già râu tóc hoa râm, mà đội còn lại chỉ có tám người, dẫn đầu là một người trung niên khoảng năm mươi tuổi, hai bên dường như đang thảo luận gì đó.

Ba người Lục Hi từ từ tới gần, đối phương cũng đã chú ý tới sự xuất hiện của nhóm người Lục Hi liền dừng lại cuộc nói chuyện, đưa mắt nhìn về phía anh.

Sau khi tiến tới phía trước, Lục Hi trước tiên nhìn xuống vách núi phía dưới, là một hang động khổng lồ, miệng hang cao mười thước có hơn, nhìn thôi cũng mang tới cho người ta cảm giác dữ tợn khủng bố, bên trong là một mảnh tối đen như mực, nhìn không rõ thứ gì, giống như địa ngục chực chờ ăn tươi nuốt sống kẻ xâm phạm vậy.

Lục Hi đi tới phía trước liền dừng lại bước chân, loại chuyện này cũng chú ý tới thứ tự trước sau, anh cũng không thể phá hoại quy tắc này.

Lúc này chỉ thấy người đàn ông trung niên ở nhóm ít người hơn chắp tay nói với anh: “Tôi là Vương Thế Tân của nhà họ Vương ở Tây Bắc, xin hỏi cậu đây là?”

Lục Hi cười đáp: “Chỉ là tốt đen vô danh mà thôi, tôi họ Lục”.

“Cậu cũng tới đây vì con hung thú này sao?”, Vương Thế Tân hỏi thẳng.

Lục Hi gật đầu coi như trả lời.

Vương Thế Tân thấy vậy đáp ngay: “Thật không may, chúng tôi đã tới đây trước”.

“Tôi hiểu quy tắc, nếu mấy người đã tới trước, vậy mấy người cứ ra tay thôi”, Lục Hi tỏ vẻ hiểu đạo lý.

Lục Hi thấy rõ Vương Thế Tân này đã là Tiên Thiên đỉnh phong, trong số những người ông ta mang theo còn có một người trung niên vừa đạt tới Tiên Thiên không lâu, những người khác cũng đều ở cảnh giới nội gia.

Theo anh đánh giá một đội ngũ như vậy không đủ sức đối phó với con hung thú này, chỉ là nhìn đến vài chiếc hộp gỗ lớn họ đặt ở một bên xem chừng bên trong còn có những thứ khác, là có chuẩn bị mà tới.

Ông lão bên kia càng đáng kinh ngạc hơn, vậy mà là một tông sư, phía sau còn có hai người là Tiên Thiên đỉnh phong, còn lại đều là cao thủ nội gia, đội hình có thể gọi là hùng hậu.

Lục Hi cũng không gấp gáp, con hung thú đó đến hiện tại vẫn không biết là dạng gì, hơn nữa, trong mọi việc đều phải tuân theo quy tắc, người ta đến trước có quyền lợi hành động trước, anh trước tiên quan sát động tĩnh rồi lại nghĩ cách.

Tuy nhiên cho dù thế nào, anh bắt buộc phải giành được con hung thú này, bất đắc dĩ có thể đưa ra điều kiện trao đổi cùng bọn họ, có đàn tế Long Thần, anh không sợ bọn họ đưa ra bất cứ điều kiện nào.

Vương Thế Tân thấy Lục Hi không ôm ý tranh cướp cũng không nói gì nhiều thêm, mà quay sang nói với ông lão ở phía đối diện.

“Tông sư Lâm, ông xem, là chúng tôi tới trước, ông có thể cho thế hệ trẻ một cơ hội không?”

Lúc này ông lão không nói tiếng nào mà khoanh tay đứng nhìn một cách đầy cao ngạo.

Nhưng một người trung niên phía sau ông ta lại tiến lên trước một bước mở lời: “Tông sư đã có mặt ở đây, nào có đạo lý phải nhường cho mấy người”.

Vương Thế Tân cũng có chút đau đầu, sau khi ông ta nhận được tin tức này lập tức dày công chuẩn bị một phen rồi đuổi tới đây.

Ông ta dậm chân tại cảnh giới Tiên Thiên này đã lâu, vẫn luôn chật vật không thể đột phá, dường như đã không còn khả năng bước vào cảnh giới tông sư nữa, nhưng sau khi hay tin liền vui mừng khôn xiết.

Nếu có thể săn giết thứ này, nói không chừng dựa vào sức mạnh của hung thú có thể giúp bản thân phá vỡ rào cản của cảnh giới Tiên Thiên, trở thành tông sư của cả một thế hệ cũng có khả năng.

Nhưng ông ta cũng nghe ngóng được lượng người trong giang hồ lui tới không ít nhưng chỉ nhận lại kết cục thương vong thảm hại. Ông ta liền tập hợp người có năng lực trong gia tộc thành một nhóm, đồng thời còn âm thầm mua một lô vũ khí hiện đại, quyết tâm giành thắng lợi.

Nhưng vừa đến nơi chưa được bao lâu, nhà họ Lâm, gia tộc võ đạo đứng đầu của tỉnh Tây Bắc cũng đuổi tới, cao thủ tông sư Lâm Tiêu đích thân dẫn đội.

Đối mặt với gia tộc võ đạo đứng số một Tây Bắc, với cao thủ tông sư, cho dù là ông ta tới trước cũng không dám sơ suất, chỉ đành trưng cầu ý kiến của đối phương.

Nhưng người nhà họ Lâm lại không có chút biểu hiện của sự nhượng bộ, khiến ông ta trong chốc lát rơi vào rối rắm.

Theo thể lệ, ông ta đến trước nên là do ông ta hành động trước, ông ta thất bại mới tới lượt người tiếp theo.

Nhưng nhà họ Lâm lại tồn tại một tông sư, thân phận cùng thực lực này cứng rắn đè ép ông ta, ông ta cũng không dám cương quyết như cách đối xử với Lục Hi vừa rồi.

Người ta nói không nhường, ông ta thực sự không có cách nào ép buộc.

Nhưng chuyện này liên quan đến việc ông ta có thể thăng cấp lên tông sư hay không, nếu cứ như vậy từ bỏ thực sự trong lòng ông ta không cam tâm.

Ngay tại khi ông ta còn đang lúng túng, lại nghe thấy Lâm Tiêu nói.

“Không được vô lễ, nếu người ta đã tới trước, đương nhiên là phải để họ ra tay trước, người trong giang hồ như chúng ta vẫn phải tuân thủ quy củ".

"Vâng”.

Người đàn ông trung niên bị Lâm Tiêu nói như vậy lập tức lui về phía sau.

Vương Thế Tân nghe vậy liền vui sướng khôn tả, chắp tay vái Lâm Tiêu: “Cảm ơn tông sư Lâm đã nhượng bộ”.

Lâm Tiêu mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ khá bao dung.

Vương Thế Tân lúc này mới quay lại nói với mấy người phía sau: “Mở hộp chuẩn bị hành động”.

Lục Hi nhìn cảnh này không khỏi lắc đầu.

Vương Thế Tân đối với anh không hề khách sáo, trực tiếp lên tiếng nói rằng bản thân tới trước, đối với tông sư lại nơm nớp lo sợ, còn muốn người ta mở lời cho phép ông ta mới dám hành động, thế gian này đúng là kẻ mạnh mới có quyền lên tiếng mà.

Lúc này người nhà họ Vương mới mở ra mấy hộp gỗ kia, toàn bộ bên trong vậy mà đều là lựu đạn, những quả lựu đạn này nhìn có vẻ hơi thô sơ và không đạt tiêu chuẩn, nhưng có thể thu mua được nhiều như vậy thực sự cũng không đơn giản.

Vương Thế Tân cùng con em trong gia tộc bỏ những quả lựu đạn này vào ba lô đã chuẩn bị trước đó, đeo lên lưng rồi đi tới cửa hang tối đen kia.

Vào giây phút tiến vào kia, Vương Thế Tân lại quay người, chắp tay nói với Lâm Tiêu.
Chương 139: Làm ơn chi viện

“Tông sư Lâm, nếu bọn tôi có điều gì bất trắc, xin hãy nể mặt cùng là người trong nghề, làm ơn trợ giúp”.

Mặc dù chuẩn bị đầy đủ, nhưng con thú dữ này đã làm bị thương không ít người trong giới giang hồ, trong đó có không ít cao thủ tiên thiên, Vương Thế Tân cũng không dám đảm bảo có thể săn giết thú dữ một cách bình yên vô sự.

Nói thế nào thì Lâm Tiêu cũng là cao thủ tông sư, ngộ nhỡ mình và người trong tộc không phải đối thủ của thú dữ, mình cố gắng nhờ vả, nhỡ tình hình không ổn thì cũng là chừa đường lui cho mình.

Còn ba người Lục Hi đã hoàn toàn bị ông ta xem nhẹ.

Theo như ông ta thấy, trong ba người ngoại trừ cô gái kia cảnh giới không khác gì mình lắm, hai người còn lại căn bản không đáng nhắc tới.

Mà Lâm Tiêu sau khi nghe thấy lời của Vương Thế Tân xong, ông ta khẽ gật đầu nói: “Đều là người trong giang hồ, nếu có chuyện tôi sẽ chi viện”.

“Cảm ơn tông sư Lâm”.

Có được câu trả lời của Lâm Tiêu, Vương Thế Tân cũng yên tâm hơn chút, sau khi nói cảm ơn Lâm Tiêu, ông ta phất tay dẫn mọi người đi vào hang động.

Lúc này, ánh mắt Lâm Tiêu nhìn về phía Lục Hi, chỉ thấy trong hai mắt ông ta như có sấm sét thoáng qua, liếc nhìn đám người Lục Hi vô cùng ác liệt, sau đó ông ta chậm rãi nói.

“Chàng trai trẻ, thú dữ này không phải một tiên thiên như cậu có thể mơ ước, cậu vẫn nên rời khỏi đây đi, tránh cho bản thân mất mạng”.

Lục Hi cười một tiếng nói: “Nhỡ tôi tốt số thì sao, chuyện đời không có tuyệt đối, dù sao tôi cũng rảnh, coi như đi xem náo nhiệt đi”.

Nghe thấy Lục Hi nói vậy, trên mặt Lâm Tiêu nhất thời không vui.

Vừa rồi ông ta dò xét ba người, phát hiện chỉ có cô gái kia là cảnh giới tiên thiên, một người khác là cảnh giới nội gia, còn cái tên họ Lục chỉ là thể chất đặc biệt và huyết khí cường thịnh mà thôi, có thể coi là một võ giả phổ thông.

Tổ hợp như vậy mà chuẩn bị tới săn giết thú dữ, chắc chắn là cùng nhau tìm đường chết thôi.

Ông ta đâu biết cơ thể Lục Hi gồm có mấy loại sức mạnh, thể chất lại biến đổi lớn, anh đã không thể dùng cảnh giới võ giả để đánh giá, cũng không phải người ông ta có thể thăm dò ra sự thật.

Lúc này, người trung niên sau lưng Lâm Tiêu nghe thấy lời của Lục Hi liền giận tím mặt, ông ta chỉ Lục Hi và nói.

“Ở trước mặt tông sư còn dám nói chuyện xằng bậy như vậy, cậu muốn chết sao”.

“Cái này là do ai quy định vậy?”, Lục Hi trầm giọng nói.

Người trung niên hừ lạnh một tiếng nói: “Tông sư không thể bị bôi nhọ, đây là luật cứng trong giang hồ rồi, một thằng nhóc còn hôi sữa như cậu gặp tông sư cũng không hề cung kính thì phải xử phạt”.

Sắc mặt Lục Hi trầm xuống, anh nói: “Ông định trừng phạt tôi thế nào?”

Lục Hi cũng không thấy mình không đúng ở đâu.

Chỉ là một tông sư không hơn không kém trong mắt anh, đối phương bởi vì một câu nói liền muốn trừng phạt mình, Lục Hi cũng không ngại để cho ông ta nếm chút đau khổ.

Người trung niên nghe được lời Lục Hi, ông ta tiến lên hai bước muốn nói thì lại nghe thấy lời của Lâm Tiêu.

“Được rồi, nếu hắn ta đã không biết trời cao đất dày thì cứ để kệ hắn ta đi, một lúc sau nếu uổng phí tính mạng, cũng không trách móc được người khác”.

Người trung niên nghe xong, lúc này mới hậm hực quay về.

Đồng thời, Miwa Nozaki đã sẵn sàng đánh nhau cũng lặng lẽ buông lỏng ấn quyết trong tay.

Đây là một trò ảo thuật cô ta vừa học được trong độn thuật đại ngũ hành, nếu như đối phương dám ra tay với ông lớn, Miwa Nozaki cũng không ngại để tên đàn ông trung niên ngông cuồng kia đi chết.

Ảo thuật phối hợp với nhẫn thuật của mình, Miwa Nozaki tin rằng cho dù là cùng cảnh giới, cô ta cũng chắc chắn một kích giết chết.

Mà lúc này trong hang động đột nhiên vang lên tiếng nổ kịch liệt và tiếng thú dữ gào thét.

Xem ra là người của nhà họ Vương đã có tiếp xúc với thú dữ.

Sau liên tiếp tiếng nổ kịch liệt chính là tiếng hò hét đánh nhau, người nhà họ Vương đã chạm trán chính diện với thú dữ.

Trong nháy mắt, thú dữ gào thét cùng với tiếng người hò hét, trận chiến gần như đã tiến vào thời khắc vô cùng ác liệt.

Bỗng nhiên chỉ nghe thấy tiếng thú gầm vang dội, toàn bộ đỉnh núi dường như lay động.

Sau đó liền nghe được tiếng bước chân dồn dập chạy hướng ra bên ngoài.

Cùng với đó là tiếng kêu cứu của Vương Thế Tân.

“Tông sư Lâm, xin hãy chi viện”.

Giọng nói của Vương Thế Tân hốt hoảng dồn dập, rõ ràng đã chịu thua thiệt.

Lúc này, Lục Hi cau mày nhìn cửa hang.

Còn Lâm Tiêu lại đứng yên bất động, không hề có ý muốn ra tay.

Một lát sau, cuối cùng người của nhà họ Vương đã vọt ra khỏi hang động, bọn họ ai ai cũng rất chật vật, cả người mang theo vết thương, hơn nữa còn thiếu hai người.

Đồng thời thú dữ bên trong huyệt động đuổi kịp đến cửa hang thì dừng lại.

Dường như nó cảm giác được cái gì đó, nó dừng lại chốc lát trong cửa hàng tối tăm rồi xoay người rời đi, chỉ để lại cho mọi người hai tia đèn đỏ rực và một bóng dáng khổng lồ thấp thoáng.

Lúc này, Vương Thế Tân nhìn con cháu gia tộc người người mang theo vết thương, ông ta không khỏi đau lòng.

Ông ta không ngờ rằng mình đã tiêu sài số tiền lớn và chuẩn bị đầy đủ như vậy, nhưng lại đánh giá thấp độ hung tàn của thú dữ.

Hơn trăm quả lựu đạn được ném qua, không những không khiến nó bị thương, ngược lại kích thích thú tính của con thú dữ.

Sau một trận chiến ác liệt, tất cả gia tộc bao gồm cả ông ta đều mang theo vết thương.

Ông ta thấy tình thế không đúng, lập tức dẫn người chạy mất.

Nhưng thú dữ không ngừng đuổi sát, ngay lúc nó sắp lao ra khỏi cửa động, bọn họ bị thú dữ quấn lấy, ông ta lập tức cầu cứu Lâm Tiêu.

Nghĩ rằng với thực lực của tông sư Lâm Tiêu, ít nhất cũng có thể tạm thời ngăn cản được thú dữ để bọn họ chạy thoát.

Sau đó ông ta cũng không chờ được Lâm Tiêu đến nữa, nhìn thấy tình thế không ổn, em trai và một cháu trai ông ta xoay người xông về thú dữ, dùng cơ thể máu thịt của mình cho mọi người tranh thủ được chút thời gian, bọn họ mới có thể chạy thoát được.

Nhưng ông ta nhìn Lâm Tiêu liền giận không dám nói gì, mặt đầy oán hận. Lúc này Lâm Tiêu cũng đi về phía họ.
Chương 140: Con mãng xà khổng lồ

“Anh Vương, thật ngại quá, vừa rồi thời gian ngắn, quả thực phản ứng không kịp, xin đừng trách móc”, Lâm Tiêu chắp tay nói.

Vương Thế Tân buồn rầu cười một tiếng, thời gian quá ngắn?

Là một tông sư, mặc dù chỉ có thời gian mấy phút ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để ông ta đi vào trong hang động mấy chuyến, lời này quá giả dối rồi, rõ ràng là Lâm Tiêu không muốn giúp đỡ thôi.

“Nếu đã như vậy thì cũng không trách tông sư Lâm”, Vương Thế Tân nhịn trong lòng nói một hơi.

Ở trước mặt tông sư, mặc dù ông ta có rất nhiều bất mãn, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng.

Lâm Tiêu thở dài, sau đó hỏi: “Anh Vương đánh nhau với thú dữ có biết nó là loài động vật nào, có thủ đoạn gì không?”

Vương Thế Tân nghe xong, cười thảm nói: “Bận bảo vệ mạng sống nên không rảnh quan tâm đến, xin lỗi tông sư Lâm, tôi phải đi chữa trị vết thương cho các con cháu đây”.

Nói xong, Vương Thế Tân cầm ra ít thuốc trị thương từ bên trong vali, đi đến trước mặt con cháu gia tộc.

Lâm Tiêu thấy chết mà không cứu, không cứu viện thì cũng thôi đi, lại còn có mặt mũi hỏi thăm tin tức của thú dữ, Vương Thế Tân nào có thể nói cho ông ta biết.

Lạc Chiến vừa nghe xong liền hừ lạnh nói: “Anh Vương không chịu nói cũng được thôi, nếu mấy người đã thất bại rồi, vậy thì đến lượt nhà họ Lâm”.

“Xin cứ tự nhiên”, Vương Thế Tân nhàn nhạt nói một câu.

Lâm Tiêu khẽ hừ một tiếng, đi tới trước mặt con cháu nhà họ Lâm: “Mấy cậu chờ ở bên ngoài đi, tôi đi gặp con thú dữ kia một lúc”.

Đám người nhà họ Lâm gật đầu, bọn họ không có chút nghi ngờ nào về thực lực của gia chủ, mà còn tràn đầy tự tin.

Mà nhìn thấy nhà họ Vương thương vong một mảng, trong mắt bọn họ đều là cười nhạt. Không biết tự lượng sức mình, ở trước mặt tông sư cũng dám huênh hoang, lần này tự chuốc lấy đau khổ đi.

Lúc này, Lâm Tiêu liếc nhìn Lục Hi quát to một tiếng, lập tức trong tay ngưng kết ra một cây giáo dài tám trượng.

Trên giáo dài có sấm sét bao quanh, vang dội tiếng tí tách, uy thế kinh người.

Chỉ thấy Lâm Tiêu xách cây giáo điện sải bước đi về phía hang động, mặt đầy tự tin.

Người nhà họ Lâm nhìn thấy uy thế của gia chủ nhà mình, lại nhìn nhóm người Lục Hi và nhà họ Vương, trên mặt toàn là cười nhạo.

Còn Lục Hi nhìn bọn họ trong lòng cũng đầy khinh bỉ.

Lâm Tiêu này nói một đằng làm một nẻo, đã đồng ý cứu viện nhà họ Vương rồi, nhưng vào thời khắc quan trọng lại án binh bất động, hơn nữa sau chuyện này còn đi hỏi thăm Vương Thế Tân về thực lực của thú dữ, đúng là một tên vô cùng tiểu nhân.

Nhìn Lâm Tiêu tay cầm giáo điện, đi vào hang động vô cùng oai phong, Lục Hi mặt cười nhạt.

Mặc dù vẫn chưa nhìn thấy con thú dữ này, nhưng Lục Hi đoán một tông sư e rằng cũng không đối phó được nó.

Không bao lâu bên trong hang động truyền ra tiếng gào thét của hung thú và tiếng sấm rung trời.

Rõ ràng Lâm Tiêu đã bắt đầu chạm trán và giao chiến với thú dữ.

Lúc này người nhà họ Lâm mặt đầy ung dung, không có chút lo lắng nào cho Lâm Tiêu.

Ở trong mắt bọn họ, gia chủ vẫn là tồn tại vô địch chưa từng có đối thủ, một con thú dữ tất nhiên khỏi phải nói rồi. Tông sư vô địch không phải là điều khoác lác.

Không bao lâu tiếng gào thét và tiếng sấm sét bên trong hang động càng ngày càng lớn, cùng với tiếng sấm, cửa hang thỉnh thoảng sáng lên ánh sáng yếu ớt.

Đó là vì Lâm Tiêu đã kích hoạt giáo điện, điện quang trên giáo điện vô cùng có uy lực ở đại chiến với thú dữ bên trong hang động.

Thời gian dần dần trôi qua, rơi vào khoảng chừng mười phút. Mười phút có thể nói là rất ngắn so với bình thường.

Nhưng đặt trong cuộc tỷ đấu của cao thủ, mười phút là quá dài.

Mà trong mười phút giao đấu với thú dữ, điều này nói rõ ra một vấn đề, thực lực của thú dữ không hề kém hơn so với Lâm Tiêu, ít nhất Lâm Tiêu cũng không thể một lần đánh chết thú dữ.

Mà sắc mặt người của nhà họ Lâm bắt đầu trở nên nghiêm túc.

Trên mặt Lục Hi lại mang theo nụ cười.

Anh không hề có chút thiện cảm với Lâm Tiêu này, cho ông ta chịu khổ một chút cũng đáng đời.

Đúng lúc đó chợt nghe thấy một tiếng rống to của Lâm Tiêu, một tiếng sấm rền nổ vang trong hang động, lóe lên ánh sáng chói mắt, ngay sau đó chính là một tiếng gầm thét của thú dữ.

Đám người nhà họ Lâm vui mừng, cảm giác thấy hình như gia chủ đã đánh chết thú dữ.

Còn trên mặt Lục Hi lại cười nhạt.

Lúc này chỉ nghe thấy một tiếng chạy băng băng gấp rút và âm thanh của một vật khổng lồ đụng vào tảng đá.

Đám người nhà họ Lâm ngây ra, họ đang nghĩ xem là tình huống gì thì nhìn thấy Lâm Tiêu đầu tóc bù xù chạy ra.

Ông ta vừa chạy ra liền la lớn: “Chạy mau”.

Đám người nhà họ Lâm còn chưa phản ứng kịp thì đột nhiên nhìn thấy một con thú dữ vô cùng dữ tợn, nó chui ra khỏi hang động đấu đá bừa bãi, giương miệng lớn cắn về phía Lâm Tiêu.

Đây là con thú dữ giống như mãng xà khổng lồ, đầu hình tam giác còn lớn hơn so với cối xay, trên đỉnh đầu có một cái sừng không ngừng tản ra sương mù màu xanh, vừa nhìn liền biết có độc.

Miệng nó há ra giống như động không đáy kèm theo máu tanh kinh người. Cơ thể dài khoảng mười mấy trượng, trên người bao phủ một tầng vảy màu đen vô cùng hung tợn.

Lúc này nhìn thấy con mãng xà khổng lồ bay nhào ra, đột nhiên nó cắn về phía Lâm Tiêu, mọi người đều sợ ngây người.

Một lát sau, đám người nhà họ Vương mới phản ứng lại, mặc dù người người mang vết thương, nhưng vẫn giãy giụa chạy ra xa.

Còn Lục Hi đứng tại chỗ, mặt không đổi sắc cũng không nhúc nhích.

Hai người Phù Đồ và Miwa Nozaki đứng sau lưng Lục Hi cũng không hề nhúc nhích chút nào.

Bọn họ gần như sùng bái đến mù quáng với Lục Hi, có anh ở đây, tất cả nguy hiểm với bọn họ cũng không tính là gì.

Lúc này, miệng lớn của con mãng xà khổng lồ giương lên đến đỉnh đầu của Lâm Tiêu, ông ta quát to một tiếng, tia chớp lóe lên trên giáo điện cùng với tiếng sấm chớp rền vang đâm vào trong miệng con mãng xà khổng lồ.

Con mãng xà uốn người tránh khỏi một giáo kia, dùng cái đuôi lớn quét tới.

Cái đuôi như đồng như sắt, chỗ nào nó quét qua núi đá đều bay hết, âm thanh đến kinh khiếp. Nếu quét trúng, sợ rằng lập tức sẽ bị đánh thành thịt nát.

Lâm Tiêu thấy vậy lại quát lớn một tiếng, trong ba trượng xung quanh, điện quang vờn trong giây lát, tiếng sấm không ngừng giống như Thiên Lôi giáng xuống, thanh thế có một không hai.

Đây là khu vực Lâm Tiêu mở ra, có vẻ như “Đạo” của ông ta đã nắm giữ thuộc tính sấm sét.

Lúc này, cái đuôi của mãng xà khổng lồ đã rút ra được, Lâm Tiêu rống lớn một tiếng, giáo điện trong khu vực sấm sét sáng lên hồ quang sáng chói, đánh về phía cái đuôi mãng xà.

“Ầm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK