Lúc này, chỉ nghe thấy Lục Hi nói: “Thả bọn họ ra đi, bọn họ cũng bị hoảng sợ không ít”.
Khắc Tẩm vội vàng đồng ý, đích thân đến cởi dây trói cho Tề Tuyết Phong và những người khác.
Sau khi nhóm người Tề Tuyết Phong được cởi trói, trong lòng vẫn còn chưa hết bàng hoàng, khuôn mặt tràn đầy sợ hãi.
Chỉ có Tề Tuyết Phong là khá hơn chút, chỉ thấy ông ấy lảo đảo, đi tới trước mặt Lục Hi, nơm nớp lo sợ nói: “Cậu Lục, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Tề Tuyết Phong mờ mịt, mọi việc thay đổi quá nhanh, bọn họ có thể nói là được cứu khỏi bờ vực của cái chết, Tề Tuyết Phong đến bây giờ vẫn hoang mang.
Lục Hi liếc Tề Tuyết Phong, chậm rãi nói.
“Thân phận của tôi có chút đặc biệt, Khắc Tẩm Lạt Ma là bạn tốt của tôi, còn về những chuyện khác, thầy đừng hỏi thêm nữa, thầy có thể về rồi, nhớ phải giữ bí mật chuyện này, nếu để lộ ra bên ngoài, Barthes chính là kết cục của mấy người”.
Vừa nghe thấy có thể rời đi, Tề Tuyết Phong thở phào nhẹ nhõm, ông ấy vẫn sợ Lục Hi sẽ diệt khẩu bọn họ, dẫu sao, ở đây đã chết rất nhiều người.
Lúc này, Tề Tuyết Phong vội vàng nói: “Cậu Lục yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giữ kín chuyện này trong lòng”.
Tề Tuyết Phong vừa nói xong, Tưởng Lợi Dân liền không nhịn được nữa, “oẹ” một tiếng, quỳ xuống đất nôn thốc nôn tháo.
Vừa rồi cậu ta căng thẳng tột độ mà vẫn còn có thể nhịn xuống được, bây giờ vừa nghe nói có thể sống quay về, trong lòng cậu ra liền cảm thấy nhẹ nhõm, không kiềm chế được lập tức nôn ra.
Ngay khi cậu ta vừa nôn ra, mấy sinh viên khác cũng nôn theo.
Bọn họ đều là sinh viên, làm gì đã trải qua những chuyện đẫm máu kinh thiên động địa như này, có thể kiên trì đến bây giờ cũng không tệ rồi.
Một lúc sau, mấy người đã khá hơn một chút, Tề Tuyết Phong dẫn theo bọn họ, dè dặt tạm biệt Lục Hi, rồi xoay người rời đi.
Lúc sắp rời đi, Tưởng Lợi Dân vẫn luôn cúi đầu, căn bản không dám nhìn Lục Hi.
Lục Hi cười nhạt, nói với Khắc Tẩm: “Được rồi, bây giờ dẫn tôi đến chỗ di tích”.
Khắc Tẩm sửng sốt nói: “Không phải anh đã biết địa điểm rồi sao?”
“Cái gì?”, Lục Hi cũng sửng sốt, anh biết địa điểm của di tích lúc nào chứ, Khắc Tẩm cũng đâu có nói cho anh biết.
Đúng vào lúc này, mặt đất toàn bộ khu vực hẻm núi rung chuyển dữ dội, như thể ngày tận thế sắp đến.
Nhóm người Tề Tuyết Phong còn chưa đi bao xa, lại hoảng hốt lo sợ kêu lên.
Sắc mặt của Khắc Tẩm cũng thay đổi, Lục Hi nhíu mày.
Lúc này, mặt đất toàn bộ khu vực hẻm núi ầm ầm sụp xuống.
Lục Hi sải bước, bay lên trên không đuổi kịp nhóm người Tề Tuyết Phong, dùng năng lượng hộ tráo, che cho mình và nhóm người Tề Tuyết Phong ở bên trong.
Lúc này, toàn bộ hẻm núi đổ sụp, đồng thời nhanh chóng lún xuống.
Cùng với tiếng sụp đổ ầm ầm không ngừng vang lên, khói bụi bốc lên, không nhìn thấy gì.
Sau mười mấy phút, bụi mới lắng xuống.
“Mọi người không sao chứ?”
Trong bóng tối, bóng dáng Lục Hi đi tới.
Tề Tuyết Phong thấp thỏm nói: “Tôi không sao, mọi người không sao chứ?”
“Em không sao”.
“Em cũng không sao”.
“Đầu gối của em bị trầy xước, nhưng chắc không nghiêm trọng lắm”.
Năm sinh viên lần lượt đáp lại.
Lúc này Tề Tuyết Phong mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Lục, anh không sao chứ?”, đúng lúc này, giọng nói của Khắc Tẩm truyền đến.
Lục Hi trầm giọng nói: “Không sao”.
Lúc này, chỉ thấy Lục Hi búng tay, ba quả cầu ánh sáng màu trắng có kích thước bằng quả bóng từ từ bay lên trên đỉnh đầu anh.
“Chiếu minh thuật!”
Pháp thuật cơ bản đơn giản nhất của tu chân giới, hiện tại với sự thông hiểu của Lục Hi về sức mạnh, tiện tay liền có thể thực hiện được.
Lúc này, cuối cùng đã có thể nhìn thấy tình hình xung quanh.
Nhóm người Tề Tuyết Phong không để ý xung quanh, mà nhìn vào ba quả cầu ánh sáng lơ lửng trên đầu Lục Hi với vẻ mặt kinh hãi.
Lục Hi nhìn thấy, chậm rãi nói: “Chỉ là chút ảo thuật nhỏ mà thôi, đừng căng thẳng”.
Tề Tuyết Phong cùng những người khác gật đầu, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ không tin, nói đây là ảo thuật, thì quá thần kỳ.
Tuy nhiên, lúc này Lục Hi không quan tâm đến bọn họ, mà quan sát tình hình xung quanh.
Chỉ thấy phía trên cùng phía sau đã hoàn toàn bị đá che khuất, không biết dày như nào, không hề có ánh sáng chiếu xuống, mà phía trước bọn họ là một quảng trường không lớn lắm, phần cuối của quảng trường có hai cánh cửa lớn bằng cự thạch, bên trên vẽ đầy các vật tổ màu sắc khác nhau.
Trên quảng trường, có rất nhiều sỏi đá và xác của thuộc hạ Barthes.
Hiện tại, chỉ còn bảy tám mươi người còn sống, đứng ở đó với vẻ mặt sợ hãi không biết phải làm sao.
Khắc Tẩm đứng cách Lục Hi không xa, với tu vi của hắn ta, chút sự việc xảy ra ngoài ý muốn này không gây tổn hại gì cho hắn ta, chỉ là vẻ mặt của hắn ta có vẻ cũng có chút kinh ngạc.
Lúc này, chỉ nghe thấy Lục Hi nói với Khắc Tẩm: “Anh biết chuyện này là sao không?”
Lục Hi gần như đã biết đây chính là di tích mà Khắc Tẩm đã nói đến, bởi vì lúc anh hỏi Khắc Tẩm, Khắc Tẩm cho rằng anh đã biết, điều đó có nghĩa là di tích chính là ở đây. Nhưng Lục Hi không hiểu sao lại xảy ra chuyện này.
Khắc Tẩm hít một hơi nói: “Đây chính là di tích, khi đó, tôi từ cửa vào ở bên ngoài, cũng chính là chỗ bị đá chặn, đến chỗ này, sau đó không vào được nữa”.
Khắc Tẩm chỉ vào cánh cửa đá cách đó không xa.
Lục Hi nhìn đến cửa đá, trầm tư suy ngẫm.