Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 419: Diệt cỏ tận gốc

“Nhóc con, đừng hỗn xược, nếu không đồng ý với điều kiện của tôi, hôm nay các cậu đừng mơ tưởng ra khỏi đây”.

Lúc này Triệu Thâm Hải đã động sát khí, người này ngông cuồng như vây, không hề coi hắn ra gì, nếu không trừng phạt nghiêm khắc, sau này hắn làm sao có thể làm lão đại.

Thêm nữa, để tránh rắc rối sau này, dứt khoát đâm lao thì phải theo lao, giết toàn bộ ba người này, diệt cỏ tận gốc, tránh rắc rối sau này có khả năng đối diện, còn răn đe thuộc hạ, nâng cao uy vọng của mình, cũng coi là chuyện tốt.

Lục Hi nheo mắt nhìn sát khí lóe lên trong ánh mắt Triệu Thâm Hải, cười ha ha nói: “Làm sao, động sát tâm rồi hả, giết người là phạm pháp đấy”.

Lục Hi ung dung nói, dường như không hề chú ý đến nguy hiểm trước mắt.

Mục Trung Hoa và Trình Học Phong vừa nghe, trong lòng lo lắng, đã là lúc nào rồi, cậu còn nói pháp luật với đám người này, bọn họ là người trọng pháp luật à, đầu óc của Lục Hi đang nghĩ gì vậy?

Triệu Thâm Hải vừa nghe, cười lạnh lùng một tiếng nói: “Xử bọn chúng cho tao”.

Triệu Thâm Hải vừa hạ lệnh, gần trăm thuộc hạ lập tức giơ gậy gộc côn thép trong tay, chậm rãi thu nhỏ vòng vây, nhìn đám người Lục Hi sắp chết dưới màn đao hỗn loạn.

Lúc này hai người Mục Trung Hoa và Trình Học Phong đã lo sợ đến toát mồ hôi, tại sao sự việc lại đến bước này, bọn họ thực sự không hiểu, chẳng lẽ thực sự phải chôn thân tại đây ư.

Sắc mặt Trương Nguyệt Nguyệt trắng nhợt như tờ giấy, hai chân run rẩy, nắm chặt tay Mục Trung Hoa, mồ hôi đổ như mưa.

Nhìn cảnh tuyệt vọng này, Mục Trung Hoa than một tiếng, nói với Trương Nguyệt Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, anh có lỗi với em, anh không nên đưa em tới đây”.

Trong mắt Mục Trung Hoa đều là nước mắt hối hận.

Lục Hi nhìn dáng vẻ của Mục Trung Hoa, cười nói: “Có gì đáng sợ, cậu cũng thật là, trước đây chúng ta đánh nhau cũng không thấy cậu sợ”.

Mục Trung Hoa thở dài một tiếng, không trả lời Lục Hi, tình hình trước mắt có thể giống như trước đây sao.

Trước đây đánh nhau, tất cả cũng chỉ đấm tay không, đánh đến nhà nào chịu thua thì thôi, còn bây giờ, sắp đánh đến chết người đấy, hơn nữa chênh lệch lực lượng quá lớn, ba người mình không có chút phần thắng nào, anh ấy có thể vui nổi không.

Thấy vòng vây thu nhỏ, những con dao bầu đó cách đám người Lục Hi chưa đến một mét, sắp rơi xuống người bọn họ, bị chém banh xác.

Mục Trung Hoa, Trình Học Phong và Trương Nguyệt Nguyệt đều tuyệt vọng nhắm mắt, chênh lệch lực lượng tuyệt đối khiến họ không còn có cả suy nghĩ phản kháng, chỉ có thể mặc cho người ta chém.

Nhưng đúng lúc này, Lục Hi bắn bay điếu thuốc trong tay, đầu thuốc mang theo tiếng gió bay về phía Triệu Thâm Hải.

Triệu Thâm Hải kinh hãi trong lòng, né người tránh.

Lúc này Lục Hi chậm rãi nói: “Anh quen biết Phù Đồ không?”

Triệu Thâm Hải vừa nghe, lập tức kinh ngạc, nói: “Dừng tay”.

Thuộc hạ nghe vậy lập tức dừng lại hung khí đang giơ lên trong tay.

Triệu Thâm Hải trầm giọng nói: “Cậu quen biết anh Đồ?”

Phù Đồ là lão đại của hắn, anh hùng trên giang hồ thực sự, uy trấn các nhân vật trên giang hồ Tây Bắc, Phù Đồ chín mạng, bất tử giết thần, thủ lĩnh của bọn họ, cũng là đối tượng, vương giả mà bọn họ sùng bái.

Nếu người này quen biết anh Đồ, thì thực sự không thể tùy tiện ra tay.

Nhìn vẻ mặt thận trọng của Triệu Thâm Hải, Lục Hi cười nói: “Sao anh không tự gọi điện cho anh ta đi?”

Triệu Thâm Hải nghe vậy, chậm rãi nói: “Rốt cuộc cậu là ai?”

“Anh chỉ cần nói với anh ta, tôi họ Lục là được”, Lục Hi cười nói.

Lục Hi vừa thấy nhiều người đến như vậy, anh không muốn ra tay nữa, bởi vì ra tay thì sẽ lộ ra quá nhiều.

Một mình anh đánh hai ba mươi người, cũng không quá bất ngờ trong mắt đám người Trình Học Phong, dù sao bọn họ cũng biết mình học võ từ nhỏ, nhưng đánh một trăm người thì hơi khoa trương, hơn nữa một khi mình ra tay chắc chắn sẽ có thương vong.

Lục Hi cũng không muốn để lại ấn tượng Mục Trung Hoa có một người bạn cuồng ma giết người trong lòng Trương Nguyệt Nguyệt, cho nên, Lục Hi định để Phù Đồ đến xử lý chuyện này.

Lúc này, Triệu Thâm Hải trầm tư một lát, quyết định gọi điện cho anh Đồ, người này bình tĩnh như vậy, chẳng may thực sự quen biết anh Đồ, thì phải cho anh Đồ biết chuyện này, nếu không anh Đồ trách tội xuống, hắn sẽ bị chém vụn cho chó ăn.

Nhưng nếu anh Đồ nói không quen biết người này, Triệu Thâm Hải sẽ cho anh gào khóc đau đớn ba ngày ba đêm mà chết, thiếu một phút thì hắn không phải họ Triệu.

Phải biết rằng, kinh động đến anh Đồ không phải là chuyện nhỏ.

Lúc này, chỉ thấy Triệu Thâm Hải lấy điện thoại ra, nói với Lục Hi: “Tốt nhất là cậu quen biết anh Đồ, nếu không, tôi sẽ cho cậu hối hận vì đã đến thế giới này”.

Nói xong, Triệu Thâm Hải gọi cho Phù Đồ.

Lúc này Phù Đồ đang ở trong văn phòng, lặng lẽ nhìn camera giám sát, điện thoại trên bàn đổ chuông.

Phù Đồ cũng không nhìn đến một cái, chỉ cần không phải là tiếng chuông đặc biệt, trước nay Phù Đồ không quan tâm điện thoại.

Lúc này Hoàng Thất đứng bên cạnh, cầm điện thoại lên.

“A lô”.

“A lô, anh Hoàng phải không, tôi là Triệu Thâm Hải, có chuyện muốn tìm anh Đồ, phiền anh thông báo một tiếng”, hắn cung kính nói.

Triệu Thâm Hải biết, trước nay Phù Đồ không đích thân nhận điện, đều là ba vị anh Hoàng bên cạnh hắn ta nhận thay, hắn cũng không nghe ra cụ thể là người nào, trực tiếp gọi là anh Hoàng.

“Tìm anh Đồ có chuyện gì?”, Hoàng Thất nói.

Triệu Thâm Hải nuốt nước miếng, nói: “Là thế này, quán bar của tôi xảy ra chút chuyện, có người gây rối ở đây, tôi đến xử lý, nhưng người này nói cậu ta quen biết anh Đồ, tôi gọi điện xác nhận, nếu là bạn của anh Đồ, thì chuyện này bỏ qua”.

Triệu Thâm Hải nói vô cùng khách sáo.
Chương 420: Tôi đến muộn rồi

Hoàng Thất nghe thấy vậy liền hỏi: “Anh ta không nói anh ta tên là gì sao?”

“Anh ta chỉ nói anh ta họ Lục”, Triệu Thâm Hải nói.

Hoàng Thất nghe thấy cái họ này lập tức sửng sốt, vội vàng đến trước mặt Phù Đồ nói: “Anh Đồ, Triệu Thâm Hải ở Nam Thành gọi điện đến, nói có một người họ Lục đang gây sự ở chỗ anh ta, anh ta qua xử lý, người họ Lục này nói có quen anh”.

Phù Đồ nghe thấy vậy, liền cầm lấy điện thoại, nói: “Mày nói lại một lần nữa”.

Triệu Thâm Hải nghe giọng nói ở đầu dây bên kia, cảm thấy một cơn ớn lạnh thấu xương theo điện thoại truyền đến, không khỏi run cầm cập, kể lại sự việc một lần nữa.

Phù Đồ nghe xong liền biết chắc chắn là Lục Hi, hắn ta cũng không quen biết ai khác họ Lục, cho dù có, đối phương cũng không dám bảo Triệu Thâm Hải gọi điện cho hắn ta như vậy.

Chỉ nghe thấy Phù Đồ lạnh lùng nói: “Đưa điện thoại cho anh Lục đó”.

Trong lòng Triệu Thâm Hải liền sợ hãi, bất giác đưa điện thoại cho Lục Hi.

Lục Hi nhận lấy, lười biếng nói một tiếng “a lô”.

“Anh Lục, xảy ra chuyện gì vậy?”, Phù Đồ vừa nghe liền chắc chắn là Lục Hi, vội vàng hỏi.

Hắn ta muốn hỏi rõ sự tình để chuẩn bị trước, thuộc hạ của mình vậy mà lại dám đắc tội với anh Lục, hắn ta là đại ca cũng khó tránh chịu tội.

Lục Hi chậm rãi nói: “Tôi dẫn mấy người bạn đến đây chơi, thuộc hạ của lão đại Triệu này trêu chọc bạn của tôi, chuyện chỉ vậy thôi”.

Phù Đồ nghe xong tức sắp nổ phổi, nhịn xuống lửa giận trong lòng, cung kính nói: “Phiền anh Lục đưa điện thoại cho Triệu Thâm Hải, tôi nhất định sẽ bắt hắn cho anh một câu trả lời thỏa đáng”.

Lục Hi nghe xong liền ném điện thoại cho Triệu Thâm Hải.

Triệu Thâm Hải vừa đưa điện thoại đến bên tai, liền nghe thấy Phù Đồ gầm lên nói: “Triệu Thâm Hải, tao muốn mày chết, mày đợi ở đó cho tao, tao lập tức tới, người ở đó, không một ai được phép rời khỏi, nếu không, tao sẽ diệt cả nhà mày”.

Nói xong, Phù Đồ liền cúp điện thoại, cùng Hoàng Thất đi thẳng đến Nam Thành.

Sau khi nghe xong điện thoại, Triệu Thâm Hải chỉ cảm thấy xương cốt của mình mềm nhũn, đến đứng cũng đứng không vững.

Người này rốt cuộc là ai, tại sao chỉ sau một cuộc điện thoại, anh Đồ lại nổi giận bừng bừng như vậy, phải biết rằng, trong ấn tượng của tất cả mọi người, anh Đồ luôn là sát tinh mặt lạnh, dù có đang giết người cũng sẽ không có bất kỳ sự thay đổi cảm xúc nào, hôm nay bị làm sao vậy?

Trong lòng Triệu Thâm Hải thấp thỏm không thôi, hắn có cảm giác có chuyện không hay.

Lúc này, chỉ thấy hắn ngẩng đầu nhìn Lục Hi, tựa hồ sắp nhìn thấy hoa trên mặt Lục Hi.

Mà Lục Hi chỉ nhàn nhã hút thuốc, trên mặt mang theo nụ cười, lúc này Triệu Thâm Hải cảm thấy bản thân dường như đã phạm phải một sai lầm ngu xuẩn.

Nghĩ lại lúc đầu, người này rất thoải mái tự tại, hoàn toàn không cảm thấy bản thân đã rơi vào cảnh nguy khốn, còn giỡn cợt mình, lúc đó Triệu Thâm Hải chỉ cảm thấy anh ta tự cao tự đại mà thôi.

Tuy nhiên, sau một cuộc điện thoại, Triệu Thâm Hải đã thay đổi cách nhìn, hiện tại hắn cảm thấy người họ Lục này thâm sâu khó lường.

“Các người lùi lại”.

Sắc mặt Triệu Thâm Hải tái mét, nói một câu với thuộc hạ của mình.

Thuộc hạ đều ngây ra, có điều lão đại đã có lệnh, bọn chúng đương nhiên phải vâng theo, bỏ hung khí trong tay xuống, lùi lại mấy bước, nhưng vẫn bao vây lấy nhóm người Lục Hi.

Lúc này, Trình Học Phong, Mục Trung Hoa cùng Trương Nguyệt Nguyệt đều cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, mọi chuyện sao lại thay đổi rồi.

Tuy nhiên, hiện tại có vẻ như mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt hơn, trong lòng bọn họ cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Có chuyện gì vậy Lục Hi?”, Mục Trung Hoa lén hỏi.

Lục Hi khẽ cười nhẹ nhàng nói: “Không có chuyện gì, không phải lo lắng, lát nữa sẽ có người tới xử lý bọn chúng, mọi người yên tâm”.

Ba người vừa nghe xong, khẽ nhíu mày, đều cảm thấy lời này của Lục Hi có chút to tát.

Nhưng, bọn họ nhớ lại người của sở công an đó cũng khúm na khúm núm với Lục Hi, vì vậy đối với những lời của Lục Hi, bọn họ cũng tin vài phần.

Mà lúc này, tên tóc vàng ở một bên nhìn đến sắc mặt của Triệu Thâm Hải, sáp đến gần nói: “Đại ca, như này là sao?”

Triệu Thâm Hải không nói một lời liền giơ tay tát vào mặt tên tóc vàng.

Tên tóc vàng bị tát một cái cả người lảo đảo, suýt chút ngã xuống.

Chỉ thấy gã ôm mặt không thể tin được nhìn Triệu Thâm Hải, gã nghĩ không ra, lão đại của mình sao lại đột nhiên đánh mình, chuyện quái quỷ gì thế này.

Nhưng lúc này Triệu Thâm Hải lại căm ghét tên tóc vàng đến tận xương tủy.

Tên họ Lục này rất có khả năng có quan hệ mật thiết với Phù Đồ, nếu Phù Đồ đến trách mắng hắn, hắn cũng gánh không nổi.

Mà tất cả những chuyện này đều là do tên tóc vàng gây ra, hơn nữa vừa rồi hắn nghe Lục Hi nói chuyện điện thoại, những gì anh ta nói trên điện thoại hoàn toàn khác với những gì tên tóc vàng nói, nếu thực sự là như vậy, về đạo lý bản thân cũng không đứng vững được, sự việc e rằng còn hỏng bét hơn.

Cứ như vậy, thời gian trôi qua từng chút một, không bao lâu liền nhìn thấy Phù Đồ dẫn theo Hoàng Thất vội vàng đi vào.

Triệu Thâm Hải thấy vậy liền vội vàng tiến lên nghênh đón, cung kính khom lưng chào hỏi Phù Đồ: “Anh Đồ, anh đến rồi”.

Nhưng Phù Đồ không hề để ý đến hắn, mà trực tiếp đến trước mặt Lục Hi.

Chỉ thấy hai người hắn ta và Hoàng Thất đồng thời khom lưng chào hỏi Lục Hi: “Xin lỗi anh Lục, tôi đến muộn rồi”.

Triệu Thâm Hải nhìn thấy một màn này trong lòng vô cùng kinh hãi.

Phù Đồ có thân phận như nào, trên đời này có thể có mấy người khiến anh ta kính nể như vậy, người trước mặt này rốt cuộc có lai lịch gì?

Lúc này Lục Hi nhìn Phù Đồ, lười nhác nói: “Cũng không muộn lắm, chúng tôi còn chưa xảy ra việc gì lớn”.

Phù Đồ nghe thấy vậy, lập tức quay người gầm lên giận dữ: “Triệu Thâm Hải”.
Chương 421: Còn không mau cút

Triệu Thâm Hải nghe thấy tiếng quát lớn của Phù Đồ suýt chút nữa hồn bay phách lạc, chỉ thấy hắn vội vàng chạy đến trước mặt Phù Đồ, giống như con chó giữ nhà, nói: “Anh Đồ, có việc gì anh cứ giao phó”.

Phù Đồ lạnh lùng nhìn hắn nói: “Kể lại toàn bộ đầu đuôi ngọn nguồn những việc đã xảy ra cho tao”.

Triệu Thâm Hải không dám giấu giếm, kể lại đầu đuôi gốc ngọn.

Phù Đồ nghe xong, lạnh lùng cười một tiếng, đá một chiếc mã tấu vừa thấy trên đất cho Triệu Thâm Hải nói: “Chặt hai tay của tên tóc vàng cho tao”.

Triệu Thâm Hải khẽ ngây ra, sau đó lập tức cầm lấy mã tấu, cắn răng nói: “Vâng, anh Đồ”.

Nói xong, Triệu Thâm Hải cầm mã tấu, mặt đầy sát khí đi về phía tên tóc vàng.

Tất cả những chuyện này đều là do tên tóc vàng gây ra, Triệu Thâm Hải hận không thể chém gã ngay lập tức.

Mà lúc này tên tóc vàng nhìn thấy, chỉ một câu của người vừa đến này, lão đại vậy mà thật sự tới chém mình, trong lòng gã sợ hãi tột cùng.

“Đại ca, đừng mà, anh sao vậy, anh đừng nghe lời của người ngoài”.

Tên tóc vàng sợ hãi vừa trốn vừa nói.

Mà lúc này, hai mắt Triệu Thâm Hải đều đã đỏ lên, chỉ thấy hắn hung ác nói: “Mẹ kiếp còn dám chạy”.

Nói rồi, Triệu Thâm Hải bước dài một bước lao đến trước mặt tên tóc vàng, đá gã ngã lăn trên đất, phập phập hai nhát, sạch sẽ gọn gàng chặt đứt hai tay của tên tóc vàng.

Máu lập tức bắn ra, tên tóc vàng kêu la thảm thiết, đau đớn lăn lộn trên đất, mặt đất liền bị máu tươi nhuộm đỏ.

Trương Nguyệt Nguyệt nhìn thấy cảnh này, bị dọa thét lên chói tai, nhanh chóng che mắt lại.

Lúc này, Trình Học Phong và Mục Trung Hoa cũng hết hồn.

Sự việc diễn ra vượt ngoài dự đoán của bọn họ, vừa rồi bọn họ còn nằm giữa sự sống và cái chết, sao trong nháy mắt tình thế lại đột nhiên xoay chuyển, xuất hiện một nhân vật cường đại như vậy tới giải vây cho bọn họ?

Triệu Thâm Hải chặt xong hai tay của tên tóc vàng, ngoan ngoãn đến trước mặt Phù Đồ, nói: “Anh Đồ, việc anh giao phó tôi đã làm xong”.

Phù Đồ lạnh lùng liếc hắn một cái nói: “Mắt chó của mày mù rồi sao, anh Lục là người mà mày có thể đắc tội hả, tự chặt đứt một cánh tay của mình đi, tao tha cho mày một mạng”.

Triệu Thâm Hải vừa nghe thấy vậy sắc mặt lập tức tái mét.

Vốn dĩ nghĩ rằng nhìn thấy hai tay của tên tóc vàng, việc này coi như đã được giải quyết, dẫu sao bản thân cũng là thuộc hạ của anh Đồ, cho dù có sai, anh Đồ cũng sẽ châm chước.

Nhưng hắn không ngờ Phù Đồ vẫn chưa xong, lại yêu cầu hắn tự chặt đứt một cánh tay của mình. Người này trong lòng anh Đồ lại quan trọng như vậy sao, bản thân cùng những người khác quản lý bốn khu nội thành lớn cho anh ta, không có công cũng có sức, như này có phải quá bất công rồi không.

Lúc này, Phù Đồ nhìn thấy bộ dạng kinh hãi của Triệu Thâm Hải, cười lạnh lùng nói: “Tao nói cho mày biết, đừng tưởng trừng phạt mày sẽ nhẹ nhàng, việc này nếu đổi lại là tao, tao sẽ trực tiếp lôi mày đi cho chó ăn, mày nên biết vừa lòng đi”.

Triệu Thâm Hải lại giật mình, nghe lời này của Phù Đồ, lại nhìn đến mặt của anh Lục, đây sẽ không giết mình, nhưng, anh Lục này rốt cuộc là ai, sao có thể chỉ một cuộc điện thoại lại có thể khiến Phù Đồ làm to chuyện như vậy, Triệu Thâm Hải thật sự không hiểu được.

Lúc này, Phù Đồ lạnh lùng nói: “Sao nào, còn phải đợi tao đích thân ra tay?”

Sắc mặt Triệu Thâm Hải tái nhợt, biết việc này không có chỗ thương lượng.

Hắn cũng là người hung hãn quyết liệt, bằng không hắn đã không thể ngồi ở vị trí này, chỉ thấy hắn cầm mã tấu lên, giơ tay chém xuống, cánh tay trái lìa khỏi vai, máu tươi bắn ra.

Triệu Thâm Hải cũng là con người rắn rỏi kiên cường, không phát ra một tiếng kêu, chỉ là sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi nói: “Anh Đồ, như này, được rồi chứ”.

Phù Đồ lạnh lùng hừ một tiếng: “Còn không mau cút đi”.

“Vâng, anh Đồ”.

Triệu Thâm Hải không dám thở mạnh, vung cánh tay còn lại, dẫn theo thuộc hạ vội vàng rời đi, chỉ còn lại một mình tên tóc vàng vẫn đang kêu la thảm thiết trên đất.

Lúc này, Phù Đồ đến trước mặt Lục Hi, khom lưng nói: “Anh Lục, để bạn của anh phải sợ hãi rồi”.

Lục Hi khẽ cười nói: “Cũng may anh tới kịp, bằng không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi”.

Phù Đồ khẽ ngây ra, cho dù mình không tới, đám người này có thể làm gì anh Lục chứ, cho dù bọn chúng hợp sức, cũng không đủ cho anh Lục tốn sức.

Nhưng Phù Đồ nghĩ lại, biết anh Lục đây là không muốn để lộ quá nhiều trước mặt bạn bè nên không nói gì thêm.

Lúc này, Lục Hi lên tiếng nói: “Được rồi, việc lần này cám ơn anh, hôm khác tôi mời anh ăn cơm, chúng tôi đi trước”.

Nói xong, Lục Hi ra hiệu cho Trình Học Phong và Mục Trung Hoa, bốn người xoay người rời đi, đống hỗn độn còn lại, sẽ có Phù Đồ thu dọn.

Bước ra khỏi quán bar, bốn người bắt taxi đến trước cửa nhà hàng bọn họ ăn uống.

Sau khi xuống xe, ba người đều yên lặng nhìn Lục Hi.

Lục Hi xấu hổ, ho một tiếng nói: “Sao vậy, không quen biết nữa à”.

“Cậu thành thật nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện này là sao?”, Mục Trung Hoa là người đầu tiên hỏi.

Mà Trình Học Phong và Trương Nguyệt Nguyệt cũng vậy, hiện tại đầy tò mò về Lục Hi.

Anh làm thế nào mà lại khiến người vừa nhìn đã biết là lão đại của lão đại cung kính với anh như vậy.

Hai người Trình Học Phong và Mục Trung Hoa còn tò mò hơn về Lục Hi về thái độ của người bên sở công an đối với Lục Hi, bây giờ xem ra, Lục Hi đều có quan hệ với hai giới hắc bạch, thật quá lợi hại.

Lục Hi nghe thấy vậy biết mình giấu không được, chỉ thấy anh hít một hơi thật dài, chậm rãi nói.
Chương 422: Cấm túc

“Sau khi học xong, tôi đã làm rất nhiều việc, nhưng tôi không nói ra được. Bây giờ thân phận của tôi rất đặc thù, mọi người chưa nên biết ngay, tránh gặp phải phiền toái sau này. Nếu các cậu vẫn coi tôi là bạn thì đừng nên hỏi nhiều, sau này có việc gì thì cứ tìm tôi, tôi giúp được thì nhất định sẽ giúp. Còn nếu các cậu thấy tôi quá nguy hiểm thì chúng ta sẽ cắt đứt liên lạc từ đây, tôi cũng không trách các cậu”.

Ba người nghe Lục Hi nói xong thì đều sửng sốt một hồi, lúc lâu sau Mục Trung Hoa mới nói: “Đừng mơ, cậu đã trở nên mạnh vkl như vậy rồi, muốn vứt bỏ bọn này á, còn lâu nhé. Thằng này nói cho mà biết, thằng này sẽ làm đại ca, cậu không nhận cũng phải nhận”.

“Đúng thế”, Trình Học Phong cũng nói: “Chúng tôi không có hứng thú với quá khứ của cậu, nhưng bây giờ cậu đừng hòng bỏ mặc chúng tôi. Mãi mới có một đứa bạn thân ngầu ngầu một chút, chúng tôi cũng phải ké fame một tí chứ”.

Nghe vậy, Lục Hi hiểu ý cười.

Anh còn đang sợ mọi thứ mình bày ra đều khiến cả hai sợ hãi, sau đó mất đi hai người bạn thân này, nhưng xem ra là anh đã nghĩ nhiều.

Hai bọn họ vẫn như trước, không hề sợ hãi thân phận hiện giờ của Lục Hi, đây cũng là điều mà anh muốn.

Nếu cả hai sợ anh hoặc là nịnh nọt cung kính với anh, lòng anh sẽ nguội lạnh ngay tức khắc.

“Được, chúng ta sẽ là anh em tốt cả đời, sau này giữ liên lạc thường xuyên là được”, Lục Hi cười nói.

Trình Học Phong và Mục Trung Hoa đều mỉm cười gật đầu.

Trương Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh cũng cảm động vì tình cảm chân thành của ba người, hốc mắt hơi hồng.

Lúc này, Mục Trung Hoa nói: “Cũng trễ rồi, chúng tôi phải về đây, mai còn đi làm nữa, không thể để muộn làm được”.

Lục Hi nhìn giờ, đáp: “Nếu mai các cậu phải đi làm thì tôi cũng không níu kéo nữa, sau này đến Tây Kinh thì nhớ phải gọi cho tôi đấy”.

“Yên tâm đi, cậu giờ có tiền có quyền, không tìm cậu thì tìm ai”.

Mục Trung Hoa nói, khẽ đánh vào ngực Lục Hi.

Lục Hi cười, ba người vẫy tay chào tạm biệt.

Lục Hi nhìn bóng dáng ba người Mục Trung Hoa lái xe đi, lắc đầu cười rồi lên xe đi về Thiên Nhân Cư.

Mấy tiếng sau, ba người Mục Trung Hoa cuối cùng cũng về đến Đồng Xuyên an toàn, đưa Trình Học Phong về nhà xong thì Mục Trung Hoa lại đưa Trương Nguyệt Nguyệt về cửa khu biệt thự của cô ấy.

Hai người ở trên xe ôm hôn tình cảm hồi lâu rồi mới quyến luyến tách ra.

Nhìn Trương Nguyệt Nguyệt đi vào biệt thự, Mục Trung Hoa vui vẻ cười lớn, sau đó lái xe về nhà.

Sáng hôm sau.

Khi Trương Nguyệt Nguyệt tan làm thì lén tới gặp Mục Trung Hoa một chút, tâm sự vài câu rồi mới lưu luyến về nhà. Tối hôm qua cô ấy về nhà muộn nên đã bị mắng, hôm nay không dám về muộn nữa.

Trương Nguyệt Nguyệt đem tâm tình ngọt ngào về nhà, chỉ thấy bố mẹ mình đang nghiêm túc ngồi trong phòng khách.

“Bố, mẹ hôm nay về sớm vậy ạ”, Trương Nguyệt Nguyệt cười hỏi.

Lúc này, mẹ Trương Nguyệt Nguyệt là Kiều Ngọc Nhi nghiêm nghị nói: “Mày qua đây cho mẹ”.

Trương Nguyệt Nguyệt hơi giật mình, chậm rãi đi qua, cẩn thận hỏi: “Sao vậy mẹ?”

Trương Nguyệt Nguyệt cắn răng im lặng, không nói câu nào.

Lúc này, bố của Trương Nguyệt Nguyệt là Trương Bảo Khôn lạnh lùng nói: “Có phải con đi chơi với thằng khốn Mục Trung Hoa kia không?”

Trương Nguyệt Nguyệt chỉ im lặng, không nói tiếng nào.

Kiều Ngọc Nhi thấy vậy thì tức tối chỉ vào mặt Trương Nguyệt Nguyệt, mắng rằng: “Mày làm mẹ tức chết mất thôi. Đã bảo không được yêu nó mà mày cứ không nghe, bây giờ lại còn ra ngoài lêu lổng với nó, đúng là muốn bố mẹ tức chết mà”.

“Con cái gì mà hư đốn”, Trương Bảo Khôn lạnh giọng nói: “Bố mẹ chỉ có một đứa con là con thôi, gia nghiệp còn chờ con kế thừa đấy. Mục Trung Hoa kia không có bằng cấp lẫn bản lĩnh, sau này sao có thể giúp con chống đỡ cái nhà này chứ? Người như thế mà xứng với con, xứng với gia đình mình à?”

Đối mặt với sự chất vấn liên thanh của bố mẹ, Trương Nguyệt Nguyệt không nhịn được nữa, lớn tiếng nói: “Anh ấy tốt với con là được, sau này có thể bồi dưỡng từ từ, có ai vừa sinh ra đã biết tuốt đâu chứ”.

“Cái con láo toét này, mày lại còn cãi bố mẹ nữa à. Bố mẹ đang muốn tốt cho mày đấy, đi theo một đứa vô văn hóa như thế, rồi mày sẽ hối hận”, Kiều Ngọc Nhi tức giận nói.

Lúc này, Trương Bảo Khôn lạnh lùng lên tiếng.

“Không nói nhiều với nó nữa, giờ nó bị Mục Trung Hoa kia mê hoặc cho lú người rồi, nói gì cũng không nghe đâu. Từ nay trở đi, con đừng đi làm nữa, cũng không được phép ra ngoài, ở yên trong nhà cho bố”.

“Sao bố mẹ lại cấm con ra ngoài, bố mẹ không có quyền cướp đoạt sự tự do của con!”, Trương Nguyệt Nguyệt không phục, lớn tiếng cãi.

Trương Bảo Khôn nghe vậy, lập tức giận dữ nói: “Làm phản rồi, Lưu Võ, canh chừng nó cho tôi, không cho nó đi ra khỏi đây dù chỉ một bước”.

Lúc này, chỉ thấy một người đàn ông vạm vỡ ở ngoài cửa đi vào, cúi người đáp: “Vâng, sếp Trương”.

Lưu Võ là tài xế kiêm vệ sĩ của Trương Bảo Khôn, cũng là cao thủ nội gia sơ kỳ, đi theo Trương Bảo Khôn đã lâu, rất được tin tưởng.

Trương Nguyệt Nguyệt thấy thế, biết mình không thoát được. Chỉ thấy hốc mắt cô ấy đỏ bừng lên, nức nở chạy vào phòng.

“Con bé chết tiệt này nữa, tôi tức quá mà”, Kiều Ngọc Nhi vẫn giận dữ.

Trương Bảo Khôn cũng tức tối nói: “Thôi, mấy ngày này bà ở nhà trông nó, để tôi xử lý vụ này”.

“Ừm”, Kiều Ngọc Nhi gật đầu.

Ngày hôm sau.

Mục Trung Hoa đúng giờ đi làm, ở phân xưởng chờ chia việc.

Lúc này, chủ quản bỗng nhiên đi tới, nói với Mục Trung Hoa: “Trung Hoa, sếp Trương tìm cậu, mau đến văn phòng của sếp Trương đi”.

“Sếp Trương, sếp Trương nào?”, Mục Trung Hoa không hiểu hỏi.
Chương 423: Tôi sẽ đánh gãy chân cậu

Chủ quản lắc đầu nói: “Sếp lớn của công ty chúng ta thì còn ai vào đây nữa”.

“Hả”, Mục Trung Hoa kinh ngạc nói: “Sếp tổng á, sếp tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Mục Trung Hoa không hiểu, anh ấy chỉ là một công nhân nhỏ bé, cho đến giờ cũng chỉ mới thấy mặt của Trương Bảo Khôn hai ba lần, còn chưa tiếp xúc lần nào.

Anh ấy cũng không hiểu sao sếp Trương lại tìm mình. Công việc của anh ấy chẳng có chút liên quan nào đến sếp Trương, mà anh ấy cũng chẳng có tư cách được gặp người ta.

Chủ quản chỉ nói: “Tôi cũng chỉ là chủ quản nhỏ thôi, biết làm sao được, cậu cứ đến là sẽ biết mà, hỏi nhiều làm gì”.

“Ừm, vậy tôi đi đây”.

Mục Trung Hoa vội vã đồng ý, sửa sang lại bộ quần áo lao động rồi chạy đến văn phòng của Trương Bảo Khôn.

Hơn mười phút sau, Mục Trung Hoa mới đến tòa văn phòng ở mặt sau công ty, đi thang máy lên phòng sếp Trương.

Mục Trung Hoa thấp thỏm gõ cửa phòng Trương Bảo Khôn.

“Vào đi”.

Một tiếng nói trầm thấp vang lên, Mục Trung Hoa đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Trương Bảo Khôn lạnh lùng ngồi trên bàn làm việc, lẳng lặng nhìn anh ấy.

Mục Trung Hoa hoảng hốt trong lòng, vội nói: “Sếp Trương, sếp tìm tôi ạ?”

“Cậu là Mục Trung Hoa?”, Trương Bảo Khôn hỏi.

“Vâng ạ, sếp có lệnh gì ạ?”, Mục Trung Hoa đáp.

Trương Bảo Khôn đứng dậy, cầm một phong bì thư, ném cho Mục Trung Hoa: “Cậu đã bị đuổi việc, đây là ba tháng tiền lương, ngoài ra có hơn mười ngàn nữa, là tiền riêng tôi cho cậu. Giờ cậu để lại chìa khóa rồi rời khỏi công ty luôn đi”.

Mục Trung Hoa liền ngây ngẩn cả người, mãi lúc sau mới hiểu được là mình bị đuổi việc.

Lúc này, Mục Trung Hoa gấp gáp.

Tuy rằng tiền lương ở đây có thấp, chỉ bốn ngàn một tháng, nhưng cũng gọi là ổn định. Giờ anh ấy đang cần đến tiền, bị đuổi đi thì biết làm sao bây giờ?

Mục Trung Hoa vội vàng nói: “Sếp Trương, nếu tôi có làm sai điều gì, mong sếp nói ra, tôi sẽ sửa ngay”.

Bây giờ anh ấy vẫn chưa hiểu mình làm sai cái gì, sao công ty lại muốn đuổi việc mình.

Sau đó, Trương Bảo Khôn lạnh lùng nói: “Cậu không biết mình đã làm gì thật sao?”

“Tôi không biết thật mà, sếp Trương”, Mục Trung Hoa oan uổng nói.

Trương Bảo Khôn nhìn anh ấy một cái, chậm rãi nói: “Vậy cậu và Trương Nguyệt Nguyệt là thế nào của nhau?”

Mục Trung Hoa nghe vậy thì nghi hoặc đáp: “Sếp Trương, chúng tôi là bạn bình thường thôi, không được sao?”

“Haha, cậu lại giả vờ”, Trương Bảo Khôn cười lạnh.

“Trong mắt ông ta, Mục Trung Hoa đang giả heo ăn thịt hổ, giả vờ không biết Trương Nguyệt Nguyệt là con gái của ông ta, sau đó lừa dối sự tin tưởng của con gái ông ta.

Nguyệt Nguyệt còn nhỏ, đương nhiên không thể nhìn thấu âm mưu của kẻ này, nhưng ông ta đã chinh chiến ở thương trường nhiều năm, sao có thể không rõ cho được?

Mục Trung Hoa khó hiểu nói: “Sếp Trương, tôi thật sự không hiểu sếp đang nói gì”.

“Đủ rồi”, Trương Bảo Khôn bỗng nhiên quát lên: “Trương Nguyệt Nguyệt là con gái của tôi. Cậu biết thừa, tôi càng biết rõ. Cậu đang giả bộ không biết gì để tiếp cận nó, lừa gạt tình cảm của nó, thực ra cậu đã nhìn trúng gia sản của nhà họ Trương chúng tôi. Tôi nói thế cậu đã rõ chưa?”

Nghe Trương Bảo Khôn nói, Mục Trung Hoa dại ra.

Anh ấy hoàn toàn không ngờ rằng Trương Nguyệt Nguyệt lại là con gái của Trương Bảo Khôn, sửng sốt vô cùng.

“Làm sao, bị tôi nói trúng tim đen nên câm nín rồi chứ gì?”, Trương Bảo Khôn cười khẩy.

Thật lâu sau, Mục Trung Hoa mới tỉnh táo lại, nhưng anh ấy vẫn mê man nói.

“Sếp Trương, cháu thật sự không biết Nguyệt Nguyệt là con gái bác, nhưng cho dù cô ấy là con gái bác đi nữa thì cháu cũng có quyền theo đuổi cô ấy mà. Sao bác lại nói là cháu lừa cô ấy chứ, hai bọn cháu yêu nhau thật lòng”.

“Vớ vẩn, cậu cũng đòi theo đuổi con gái tôi à? Sao cậu không đái một bãi rồi tự soi lại mình xem? Tôi cảnh cáo cậu, sau này cách xa con gái tôi ra, không thì tôi sẽ đánh gãy chân cậu đấy. Bảo vệ đâu, ném thằng này ra, nếu thấy nó bén mảng đến công ty thì đánh gãy chân nó cho tôi”.

Trương Bảo Khôn quát lên, bốn tên bảo vệ ở ngoài cửa ập vào, lớn tiếng nói: “Vâng, sếp Trương”.

Sau đó, cả bốn người kéo Mục Trung Hoa ra ngoài.

Lúc này, Mục Trung Hoa giãy dụa, lớn tiếng nói: “Sếp Trương, đừng có khinh thường người khác. Mục Trung Hoa này tuy nghèo nhưng cũng có tôn nghiêm, tôi sẽ tự rời khỏi đây”.

Nói xong, Mục Trung Hoa phẫn nộ ném phong bì trong tay vào người Trương Bảo Khôn rồi bỏ đi.

“Trông chừng nó, bảo nó giao chìa khóa ra, không được mang theo bất cứ thứ gì của công ty”, Trương Bảo Khôn lạnh lùng ra lệnh cho bảo vệ.

“Vâng, sếp Trương”.

Bốn tên bảo vệ đáp lời rồi chạy ra ngoài.

Mục Trung Hoa thất hồn lạc phách đi khỏi công ty, về phòng trọ, ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vách tường trống rỗng. Một lúc lâu sau, anh ấy đột nhiên lấy điện thoại ra gọi cho Trương Nguyệt Nguyệt.

Nửa ngày sau, Mục Trung Hoa vô lực đánh rơi điện thoại xuống đất, điện thoại Trương Nguyệt Nguyệt thông báo rằng đầu dây bên kia đã tắt máy, anh ấy không liên lạc được.

Mục Trung Hoa ngồi ngơ ngác nửa ngày, như người mất hồn ra quán tạp hóa mua một bình rượu, uống cạn sạch.

Sau đó, anh say xỉn ngã xuống giường.

Cứ như vậy, Mục Trung Hoa ngủ một ngày một đêm.

Đến lúc tỉnh dậy đã là chiều hôm sau.

Mục Trung Hoa mờ mịt nhìn quanh, sau đó che mặt khóc rống lên.

Đau đớn khóc một hồi lâu.

Mục Trung Hoa bỗng nhiên đứng dậy, đi vòng quanh căn phòng nhỏ mấy vòng, không ngừng lẩm bẩm.

“Không được, mình không thể đánh mất Nguyệt Nguyệt, mình phải nghĩ cách”.

Cứ như vậy, đi quanh phòng nửa giờ, Mục Trung Hoa đột nhiên ngẩng đầu, sau đó vội vã ra cửa, lái xe chạy về Tây Kinh.

Mục Trung Hoa cảm thấy, chuyện này chỉ có Lục Hi là giúp được mình. Nếu Lục Hi cũng hết cách thì anh ấy sẽ chỉ đành tuyệt vọng. Không có Trương Nguyệt Nguyệt, anh ấy thà chết còn hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK