Ngay sau đó, Lục Hi quay người rời đi, đảo mắt đã không thấy tăm hơi đâu.
Thôi Cảnh Ba còn đang kinh ngạc thì đã nghe thấy một giọng nói mơ hồ truyền tới.
“Tôi còn chưa nghĩ ra nên trừng phạt ông thế nào, ngọn lửa hoa sen này sẽ ở lại trong người ông, từ đây, sinh tử của ông sẽ dựa vào một suy nghĩ của tôi, ông tự giải quyết cho tốt đi”.
Thôi Cảnh Ba nghe vậy thì cả người lập tức mềm nhũn. Sự sống bị người ta nắm trong tay, cảm giác thật sự không dễ chịu.
Ông ta rất tin tưởng lời Lục Hi nói. Thiên Diệu Linh Vũ cũng phải thua trong tay Lục Hi thì việc Lục Hi xử lý ông ta là quá đơn giản.
Thôi Cảnh Ba ngồi dưới mặt đất một lát rồi cắn răng một cái, hung hăng chửi: “Con đ* Nhiếp Vi khốn nạn, ông mày vì mày mà mất bao nhiêu công sức, suýt chút nữa thì mất mạng, mày chờ đó cho ông”.
Nói xong, Thôi Cảnh Ba chạy đi như điên đến bãi đỗ xe cách đó không xa, lên xe rồi lái xe rời đi.
Lúc này, trong sơn trang.
Thiên Diệu Linh Vũ đã thay một bộ đồ khác, ngồi giữa đại sảnh, sắc mặt trắng bệch.
Tám đại chấp sự đứng thẳng ở hai bên, vẻ mặt sợ hãi.
Đây chính là nguy cơ lớn nhất mà gia tộc Thiên Diệu gặp phải sau hàng chục năm.
Liên tiếp có hai người thua trong tay Lục Thiên Hành, đây là một nỗi sỉ nhục đối với sự vinh quang của gia tộc Thiên Diệu. Nếu không giết Lục Thiên Hành thì gia tộc Thiên Diệu sau này sao có thể ngẩng đầu được nữa.
Mà lúc này, Diệp Phùng Xuân đứng ở bên dưới, chắp tay nói với Thiên Diệu Linh Vũ.
“Linh Vũ, tôi không cố ý giấu ông đâu, tôi cũng không biết tên Lục Thiên Hành đó sẽ mạnh đến mức ông cũng không phải đối thủ, là tôi quá sơ sót, mong ông không trách tôi”.
Lúc này, tám đại chấp sự đều giận giữ trừng mắt nhìn Diệp Phùng Xuân. Ông ta có thù oán với Lục Thiên Hành thì chắc chắn phải biết rõ về Lục Thiên Hành, nhưng ông ta lại không thèm nhắc trước, khiến bọn họ không kịp phòng ngừa, mất mặt như thế, đúng là mưu đồ đáng chết.
Mà lúc này, Thiên Diệu Linh Vũ lại khoát tay nói: “Thôi, chắc Phùng Xuân ông cũng chỉ là sơ sẩy nhất thời, tôi không trách gì ông. Tóm lại vẫn là do chúng tôi vô dụng, không trách người khác được”.
Mọi người nghe vậy, đều cúi đầu, vẻ mặt vừa thẹn vừa giận.
Nhưng Thiên Diệu Linh Vũ lại cất cao giọng nói.
“Mặc dù tôi thua, nhưng không cho phép ai vấy bẩn sự vinh quang của gia tộc Thiên Diệu. Tôi sẽ đi mời trưởng tộc xuất sơn, chém giết tên ngông cuồng này để chứng minh sự mạnh mẽ của gia tộc ta”.
Mọi người nghe vậy, sắc mặt đều lộ ra vẻ vui mừng.
Hai mươi năm trước, trưởng tộc của bọn họ đã đột phá cảnh giới tông sư đỉnh phong, trở thành đại tông sư, mà lúc đó, trưởng tộc cũng lập tức ẩn tu.
Đã qua hai mươi năm, không biết công lực của trưởng tộc sẽ thâm hậu đến mức nào, nhưng Lục Thiên Hành dù có mạnh đến mấy thì chẳng lẽ còn mạnh hơn được trưởng tộc hay sao.
Trưởng tộc mà xuất sơn thì chắc chắn sẽ giết chết được kẻ này.
Mà lúc này, Diệp Phùng Xuân cũng nói.
“Tôi xin giúp đỡ Linh Vũ huynh một tay. Tôi có ân cứu mạng với lãnh đạo của cảnh vệ Thượng Kinh. Người này đã từng đồng ý với tôi rằng, chỉ cần tôi yêu cầu thì người đó sẽ giúp tôi một lần dù bất kể là chuyện gì. Tôi sẽ nhờ người đó ra tay, người đó có một chiến đội đặc chủng thực lực cực mạnh, Lục Thiên Hành có mạnh đến mấy thì cũng chỉ là người trần mắt thịt, dù không giết được thì cũng có thể khiến cậu ta bị thương”.
Thiên Diệu Linh Vũ nghe vậy thì trầm tư một lát rồi nói: “Không vội, để tôi gặp gia chủ rồi nói tiếp”.
Diệp Phùng Xuân sửng sốt rồi gật đầu.
Lúc này, Thiên Diệu Linh Vũ nói: “Chuẩn bị xe, tôi cần đi gặp gia chủ”.
Nửa tiếng sau, một chiếc xe BMW dần dần xuất phát trên đường Bàn San.
Trên xe là Thiên Diệu Linh Vũ và tám đại chấp sự.
Lúc này, bọn họ đều sầm mặt, nhíu mày rất chặt.
Từ khi gia tộc Thiên Diệu thành danh cho đến giờ, chưa giờ bọn họ phải chịu một nỗi nhục như thế. Lần này bọn họ đến gặp gia chủ, chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận, dù gì cũng là bọn họ vô dụng nên mới đến cầu cứu gia chủ.
Nhưng bọn họ đã không còn cách nào khác, nếu muốn giết Lục Hi thì ngoài việc mời gia chủ ra thì cũng chỉ có cách khởi động sát trận của gia tộc Thiên Diệu mà thôi.
Nhưng gia chủ đã từng nói, chưa đến lúc gia tộc Thiên Diệu gặp đại nạn thì không được phép dung đến sát trận này, nên bọn họ không dám làm liều.
Thế nên bọn họ mang theo tâm tình bất an đi lên đỉnh núi.
Ở trên sân thượng nơi đỉnh núi, mọi người vội vàng xuống xe, đi bộ vào sân thượng.
Lúc này, trên sân thượng tuyết trắng xóa, có một người ngồi xếp bằng trên tuyết trắng, cả người bị tuyết bao phủ, chỉ có thể nhìn ra một dáng hình đại khái.
Đám người Thiên Diệu Linh Vũ quỳ từ rất xa, sợ hãi nói.
“Con cháu gia tộc Thiên Diệu bất hiếu, Thiên Diệu Linh Vũ, xin bái kiến gia chủ”.
“Có chuyện gì?”
Từ đống tuyết truyền ra một giọng nói lạnh thấu xương.
Mọi người đều rùng mình, Thiên Diệu Linh Vũ vội vàng nói.
“Có một kẻ nông cuồng tên là Lục Thiên Hành khiêu khích vinh quang của gia tộc Thiên Diệu, chúng con hổ thẹn, thất bại dưới tay tên này. Vì bất đắc dĩ nên chỉ có thể kinh động gia chủ, muốn mời gia chủ xuống núi giết chết kẻ này, mở rộng sự oai hùng của gia tộc Thiên Diệu chúng ta”.
Thiên Diệu Linh Vũ nói xong thì nơm nớp lo sợ nhìn đống tuyết, chờ hồi đáp.
Một lát sau, đống tuyết truyền đến một thanh âm lạnh lẽo.
“Một đám vô dụng, vinh quang của gia tộc cứ phải dựa vào tôi duy trì hay sao? Nếu tôi chết thì gia tộc Thiên Diệu cũng sẽ diệt vong theo đúng không?”
Đám người Thiên Diệu Linh Vũ nghe vậy thì lập tức dập đầu xuống, vẻ mặt hổ thẹn, không dám lên tiếng.
“Cút đi, sau này tự đi mà giải quyết chuyện của gia tộc, đừng có làm phiền tôi. Nếu còn vô dụng như thế thì gia tộc Thiên Diệu cũng không cần phải tồn tại làm gì”.