Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 230: Di tích cổ

Lý Xuân Lâm ngồi tê liệt trên ghế sofa, tay đỡ trán.

“Được rồi, Trương Khải, đưa viện trưởng Lý về đi, để ông ấy nghỉ ngơi cho tốt. Khoảng thời gian này, các đồng chí ở viện bảo tàng đều rất bận và vất vả. Chúng ta nghĩ cách rút ra một phần kinh phí để tăng cường thiết lập an ninh của viện bảo tàng, chuyện này cậu đi sắp xếp”.

“Vâng, bí thư Vân”.

Trương Khải đáp lại một tiếng, sau đó anh ta đến trước mặt Lý Xuân Lâm và nói.

“Viện trưởng Lý, chúng ta về thôi”.

Lý Xuân Lâm thở dài, ông ta đứng dậy đi theo Trương Khải rời đi.

Lúc đi còn không cam lòng nhìn Tư Không Trích Tinh một cái.

Tư Không Trích Tinh mỉm cười đáp lại ông ta.

Lúc này ở trong lòng Lục Hi rất bội phục Vân Thắng Quốc, sau vài ba câu ẩn chứa vừa đánh vừa xoa, cứ như vậy giải quyết được một tên cứng đầu, con đường làm quan của ông ta thật đúng là đã thành công.

Đúng lúc này, Vân Thắng Quốc đi tới bên cạnh Lục Hi, ông ta cười nói: “Mấy người có học này đều hơi bướng bỉnh, có lúc tôi cũng chẳng có cách nào”.

Nghe thấy giọng nói chế nhạo của Vân Thắng Quốc, Lục Hi khẽ mỉm cười.

Lúc này, Vân Thắng Quốc lại nói.

“Cậu Lục, còn một chuyện nữa, không biệt cậu có thấy hứng thú không?”

“Chuyện gì?”

“Là như này, trong bữa tiệc vừa rồi, viện trưởng Thạch nói với tôi, giáo sư Hạ Nguyên Phi kia mấy ngày trước phát hiện ra một khu di tích cổ xưa ở Miêu Cương, niên đại tương đối lâu. Do lực lượng có hạn, Hạ Nguyên Phi không dám đi vào thăm dò, lần này tới Tây Kinh, ông ta muốn hợp tác cùng chúng ta thăm dò di tích kia. Tôi đã đồng ý rồi, nếu cậu có hứng thú, tôi có thể sắp xếp cho cậu tham gia”.

Lục Hi nghe xong liền động tâm.

Di tích cổ xưa này là chuyện không có nhiều, bên trong có gì cũng không ai nói trước được.

Trong di tích cổ xưa này rất có thể có tế phẩm mình cần xuất hiện. Chuyện này đương nhiên anh muốn tham gia.

Ngay sau đó Lục Hi nói: “Rất tốt, chuyện này tôi muốn tham gia, ông sắp xếp đi”.

Vân Thắng Quốc nghe xong liền lộ vẻ vui mừng, có thể cung cấp một chút tiện lợi cho Lục Hi, ông ta muốn tìm cũng không thấy, giúp đỡ được anh rồi, về sau có chuyện gì cũng dễ mở lời cầu xin giúp đỡ.

“Được, vậy tôi lập tức sắp xếp, ngày mai chúng ta sẽ lên đường, tôi thêm cậu vào trong danh sách”, Vân Thắng Quốc cười nói.

Lục Hi gật đầu ra hiệu đồng ý, ngay sau đó anh nói: “Cứ như vậy đi, tôi về trước còn có chút việc”.

Nói xong, Lục Hi đứng dậy, dẫn theo Tư Không Trích Tinh rời đi.

Vân Thắng Quốc đưa đến cửa thang máy, dõi theo Lục Hi vào thang máy mới thôi.

Lục Hi ra khỏi khách sạn Tây Kinh, anh gọi một chiếc taxi cùng Tư Không Trích Tinh trở lại tiệm tạp hóa.

Vừa đi vào, Lục Hi liền nằm xuống vị trí chuyên dụng của mình, thích thú nói một tiếng thoải mái.

Còn Tư Không Trích Tinh ngồi một bên nhàm chán quan sát tiệm tạp hóa đơn giản này.

“Ở đây sao anh chẳng có cái gì thế?”, Tư Không Trích Tinh tò mò hỏi.

Lục Hi lười biếng nói: “Nếu cậu có hứng thú thì có thể tùy ý thêm đồ, tôi không phản đối”.

Tư Không Trích Tinh chớp mắt, không nói gì.

Lúc này, Lục Hi lại nói: “Sau này cậu định thế nào”.

Tư Không Trích Tinh buông tay rồi nói: “Tôi không biết, dù sao đi theo anh rồi, anh sắp xếp đi, tôi không quan trọng”.

Lục Hi nhìn anh ta, sau đó nhìn trần nhà, giống như đang suy nghĩ gì đó.

Một lát sau, Lục Hi nói: “Tự đi tìm một công việc, thu xếp ổn thỏa trước đã. Nhớ kỹ, đừng tùy ý thể hiện năng lực của cậu. Thế giới này còn phức tạp hơn so với cậu tưởng tượng, cẩn thận tự mình gây ra tai họa đấy”.

“Được, biết rồi, không còn chuyện khác thì tôi đi tìm việc làm trước”.

Nói xong, Tư Không Trích Tinh đứng dậy rời đi, tỏ ra là sạch sẽ gọn gàng.

Nhìn Tư Không Trích Tinh rời đi, Lục Hi cũng không có nói gì, Lục Hi đã đóng xuống một đường dấu tinh thần trên người anh ta, vì vậy nhất cử nhất động của anh ta đều nắm trong lòng bàn tay Lục Hi, anh cũng không lo anh ta giở thủ đoạn bịp bợm gì.

Sau khi Tư Không Trích Tinh rời đi, Lục Hi bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Anh ngủ thẳng một giấc đến sáng ngày hôm sau, cho đến khi một cuộc điện thoại đánh thức anh.

Hóa ra Vân Thắng Quốc đã sắp xếp xong xuôi, ông ta bảo anh đến cửa viện bảo tàng, xuất phát cùng đội ngũ.

Lục Hi đứng dậy rửa mặt rồi đi đến viện bảo tàng.

Tần Lam cũng không thấy trở lại, xem ra cô ta đã có hứng thú với công việc của một ký giả.



Lúc này ở cửa viện bảo tàng đỗ một chiếc xe khách xa hoa.

Trong xe khách có Hạ Nguyên Phi và cháu gái Hạ Huyên Huyên của ông ta cùng với hai trợ thủ. Còn có Thạch Kế Đông, ông ta cũng mang theo cả trợ thủ, có cả một tiểu đội đặc chủng sáu người.

Tiểu đội này ở bên chân đều mang theo vũ khí, hiển nhiên là phụ trách an toàn của đoàn người và mang theo thiết bị hành lý.

Mà bên cạnh Hạ Nguyên Phi có một người trung niên chừng năm mươi tuổi, mặc đồ bình thường, giữa hai mắt bắn ra tinh quang bốn phía, vừa nhìn liền biết là một cao thủ võ đạo.

Lúc này, Hạ Nguyên Phi nói: “Anh Kế Đông, nhân viên của tôi đã đến đông đủ, sao vẫn chưa lên đường?”

“Là thế này, tối qua bí thư Vân đặc biệt tăng thêm một người vào, chắc sắp tới rồi, cứ chờ đi”, Thạch Kế Đông nói.

Hạ Nguyên Phi nghe xong, trên mặt liền có chút mất hứng.

Lần này ông ta tới Tây Kinh, một là để tham giam lễ mừng đầu rồng trở về, tiếp đó là muốn mời Thạch Kế Đông tham gia thăm dò di tích ông ta phát hiện.

Di tích này là ông ta đã nghiên cứu nhiều năm trong tài liệu lịch sử cổ, từ trong dấu vết hỗn độn mới tìm thấy một chút đầu mối, đồng thời trải qua thăm dò bước đầu mới xác định được chỗ di tích.

Mời Thạch Kế Đông là bởi vì ông ta thật sự có tác dụng không thể thay thế trong mặt này. Ông ta đứng hàng top trong bảng xếp hạng toàn quốc về nghiên cứu lịch sử, nếu không thì phát hiện này Hạ Nguyên Phi cũng không chịu chia sẻ cho người khác.

Vì lần thăm dò di tích này, chẳng những ông ta mời Thạch Kế Đông mà còn mời một cao thủ võ đạo từ Thượng Kinh, cao thủ này chính là người trung niên Thịnh Quốc An ngồi bên cạnh ông ta, đến để bảo vệ an toàn cho đoàn người mình.

Ông ta đã tốn không ít sức lực và nợ người khác một ân tình lớn để mời được cao thủ này.

Bởi vì cao thủ như vậy không phải ai cũng có thể mời được.
Chương 231: Hy vọng không có ai liên lụy đến chúng ta

Vốn dĩ nhân viên đã đầy đủ chuẩn bị lên đường. Bây giờ lại đột nhiên thêm người vào, ông ta vô cùng tức giận..

Nhưng đây là địa bàn của người khác, ông ta phải cho Vân Thắng Quốc mặt mũi nên chỉ đành nhẫn nhịn, tiếp tục chờ đợi.

Đúng lúc này, xe taxi đỗ ở cửa viện bảo tàng, Lục Hi xuống xe. Anh đi tới xe khách trước mặt, nhìn biển số xe rồi bước lên.

“Xin lỗi, ngủ quên”, Lục Hi đi lên, anh chào hỏi một tiếng rồi tìm chỗ ngồi xuống.

Lúc này, Hạ Nguyên Phi và cháu gái của ông ta không thể tin nổi nhìn Lục Hi, hồi lâu nói không ra lời.

Một lúc sau, Hạ Nguyên Phi mới lên tiếng: “Viện trưởng Thạch, lần này chúng ta đi thăm dò đều cần nhân viên chuyên nghiệp, xin hỏi anh này có lai lịch gì?”

“Người này là bí thư Vân sắp xếp đến, tình huống cụ thể tôi cũng không biết”, Thạch Kế Đông nói.

Thật ra ông ta đã biết Lục Hi là người vô cùng có sức mạnh, đồng thời cũng biết người được tăng cường thêm chính là anh, cho nên cũng không kinh ngạc.

Nhưng Hạ Nguyên Phi thì khác, trong mắt ông ta Lục Hi chính là một tên vô lại, chuyện nghiêm túc như vậy sao có thể để người như này tham gia.

“Xin hỏi anh đây, anh lấy thân phận gì mà tham gia vào việc thăm dò lần này”, không đợi Hạ Nguyên Phi nói, cháu gái của ông ta Hạ Huyên Huyên đã hỏi Lục Hi trước.

Lục Hi nhìn Hạ Huyên Huyên, chậm rãi nói: “Chẳng có thân phận gì, nếu như có nghi ngờ gì với chuyện này, cô có thể phản ứng với bí thư Vân”.

Lời của Lục Hi nhất thời khiến vẻ mặt của Hạ Huyên Huyên ngưng lại, hết sức khó coi.

Sắp xếp của Vân Thắng Quốc, cô ta nào có tư cách chất vấn.

Lúc này, Hạ Nguyên Phi hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Được rồi, chúng ta lên đường thôi. Đây là nghiên cứu thăm dò, đến lúc đó một vài người nào đó đừng làm hỏng chuyện là được”.

Lục Hi tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý đến bọn họ.

Anh biết hai ông cháu này không thích anh, nên anh cũng chẳng quan tâm.

Lúc này, xe chậm rãi chạy về phía đường cao tốc.

Sau khi lên đường cao tốc, Lục Hi bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, anh đã dùng qua thần thức một lần với tất cả mọi người.

Đám người Hạ Nguyên Phi đều là người bình thường. Sáu người lính đặc chủng chỉ mạnh hơn một bậc so với người bình thường mà thôi, còn người ngồi bên cạnh Hạ Nguyên Phi kia thì đã là một cao thủ cảnh giới tiên thiên.

Tìm hiểu thông tin của người trong xe xong, Lục Hi bắt đầu chìm vào giấc ngủ, Tây Kinh và Miêu Cương cách xa hàng ngàn cây số, phải đi một đoạn đường rất dài.

Dọc theo đường đi, Hạ Nguyên Phi không ngừng kể tất cả di tích liên quan của cuộc thăm dò lần này cho Thạch Kế Đông, hai người cũng tỏ ra có chút kích động.

Hai người bọn họ đều nhất trí cho rằng di tích này rất có thể là một động phủ của nhân vật đặc biệt nào đó mấy ngàn năm trước, bên trong có giá trị lịch sử cực lớn, hơn nữa rất có khả năng có nhiều văn vật.

Nếu thật sự có phát hiện thì đây tuyệt đối là chuyện náo động thế giới.

Xe đi không nhanh không chậm, hai người tài xế đổi ca cho nhau, ngoại trừ ăn cơm ra thì gần như không hề dừng lại.

Cứ như vậy sau hai ngày một đêm, xe khách dừng chân ở một nơi vắng vẻ dưới chân núi.

Lúc này đường lên núi là một con đường nhỏ quanh co, xe khách đã không thể tiến về trước được.

Hạ Nguyên Phi đứng lên nói: “Xe khách đã không thể đi về phía trước, đoạn đường còn lại đều phải dựa vào chúng ta thôi. Mọi người thu dọn hành lý trang bị rồi chúng ta xuống xe đi”.

Lúc này, mọi người lần lượt đứng dậy, một đôi lính đặc chủng vác các loại thiết bị nghiên cứu trên lưng, còn mang theo vũ khí đứng thành một hàng xuống xe.

Còn đám người Hạ Nguyên Phi đều đi tay không và đổi thành áo chống gió.

Sau khi xuống xe, Hạ Nguyên Phi nhìn Lục Hi, ông ta không vui nói: “Lên đường đi, hy vọng không có ai liên lụy đến chúng ta”.

Mặc dù tuổi tác ông ta đã lớn, nhưng thường xuyên rèn luyện nên cơ thể vẫn rất khỏe, cũng không kém chút nào so với người trẻ.

Ông ta thấy Lục Hi có hơi gầy yếu, chắc chắn không chịu nổi dày vò như vậy.

Đúng lúc này, Hạ Huyên Huyên cũng mặt đầy kiêu ngạo nói: “Đến lúc ấy người nào đó đừng gào khóc gọi cha gọi mẹ đòi về. Khi đó không có ai chiều nổi anh đâu”.

Cô ta thân là nghiên cứu sinh khoa khảo cổ, hơn nữa thường xuyên rèn luyện, khảo cổ luôn phải đi đến một vài nơi có môi trường khắc nghiệt, cô ta cũng đã luyện tập mang tính mục tiêu. Cho nên Hạ Huyên Huyên cực kỳ tự tin về tố chất cơ thể mình.

Đương nhiên Lục Hi biết người nào đó trong miệng bọn họ chính là anh.

Anh cũng chỉ khẽ mỉm cười không nói gì, nói nhiều làm gì, lãng phí thời gian.

Lúc này, đội ngũ bắt đầu lên đường, đoàn người theo đường mòn đi về phía trong núi.

Chặng đường một buổi sáng vẫn còn tương đối ung dung.

Sáu lính đặc chủng tỏ ra khá thành thạo, đi bộ mang nặng như vậy là một trong những chương trình huấn luyện thông thường của bọn họ, đương nhiên không thành vấn đề.

Đám người của Hạ Nguyên Phi mặc dù có hơi mệt mỏi nhưng vẫn theo kịp. Cao thủ tiên thiên kia càng không cần phải nói, đương nhiên không có vấn đề gì.

Chỉ có Thạch Kế Đông có chút khó khăn, cần trợ thủ nâng đỡ mới có thể theo kịp bước chân của đội ngũ.

Đương nhiên Lục Hi lại càng không có vấn đề gì, anh không nhanh không chậm đi về phía trước.

Vào lúc nghỉ ngơi buổi trưa, ánh mắt Hạ Huyên Huyên nhìn Lục Hi đã tỏ ra có chút kinh ngạc.

Còn Lục Hi chỉ tựa vào trên thân cây, hút thuốc nghỉ ngơi, không hề để ý chút nào tới ánh mắt của cô ta.

Ăn một bữa trưa đơn giản, nghỉ ngơi một lúc rồi mọi người tiếp tục lên đường.

Hành trình buổi chiều đã chậm hơn, bởi vì thể lực của Thạch Kế Đông đã hoàn toàn theo không kịp.

Đêm đến, cuối cùng cả đoàn cũng dừng lại, họ bắt đầu hạ trại ở một nơi khá bằng phẳng trong rừng cây.

Những việc này đương nhiên là mấy người lính đặc chủng làm, còn Thạch Kế Đông đã tê liệt ngồi dưới đất, giống như đã dùng hết tất cả sức lực.

Lục Hi vẫn tựa vào thân cây hút thuốc nghỉ ngơi, không nhanh không chậm như thường.

Hạ Huyên Huyên nhìn Lục Hi, có chút bực mình.

Cô ta vốn cho rằng tên nhãi này không chịu nổi khổ, không ngờ đến bây giờ anh lại còn giống như người chẳng có chuyện gì, còn đám người của cô ta cũng đã mệt mỏi dã dời.
Chương 232: Đánh nhau với bầy sói

Hạ Huyên Huyên ngồi dưới đất, cố gắng không để mình lộ ra dáng vẻ mệt mỏi, cô ta tuyệt đối không thể nhận thua trước mặt tên nhãi đáng ghét này được.

Hơn một tiếng sau, tất cả lều vải đã được cắm xong, lều của nhân viên nghiên cứu thăm dò ở chính giữa. Sáu lính đặc chủng cắm ba lều vải thành hình tam giác ở vòng ngoài. Bọn họ còn phải luân phiên trực đêm, ba cái lều là đủ rồi.

Sau khi lều vải được cắm xong, mọi người ngồi bên đống lửa vừa ăn vừa nói chuyện, còn Lục Hi ngồi một mình một bên, tựa vào cây giống như đang ngủ.

Không bao lâu cơm tối đã chín, Thạch Kế Đông múc một phần đưa đến trước mặt Lục Hi.

Lục Hi mở mắt ra, gật đầu tỏ ý cảm ơn.

Thật ra thì anh ăn hay không cũng chẳng quan trọng.

Với thể chất và tu vi của anh, ngừng một lát có thể ăn rất nhiều, nhưng một hai tháng không ăn cơm cũng không có vấn đề, chỉ là đặc thù như vậy anh không muốn biểu hiện ra, cho nên anh vẫn ăn hết cơm Thạch Kế Đông đưa.

Sau khi cơm nước xong, Lục Hi liền đi thẳng vào lều của mình nghỉ ngơi, còn đám người Hạ Nguyên Phi và Thạch Kế Đông vẫn ngồi cùng nhau nói chuyện thảo luận chi tiết về hành động lần này.

Đêm đã khuya, đám người Hạ Nguyên Phi cũng đi nghỉ ngơi, hôm nay bọn họ đã quá mệt mỏi rồi. Ngày mai còn phải đi đường, cần nghỉ ngơi lấy sức.

Lục Hi vừa vào lều vải đã bắt đầu ngủ say, trăng sáng dần dần nhô lên, bất giác đã gần đến đêm khuya.

Lục Hi đang ngủ say thì đột nhiên mở mắt.

Sau đó liền nghe thấy một tiếng sói hú vang dội.

Giữa đêm khuya khoắt, tiếng sói hú này vô cùng chói tai, mọi người liền bị đánh thức. Ba người lính đặc chủng đang thi hành nhiệm vụ lập tức kéo cò súng, ba người lính đặc chủng khác trong tư thế sẵn sàng chiến đấu cũng bắt đầu nhanh chóng đứng bên cạnh đồng đội.

Lúc này, đám người Hạ Nguyên Phi hốt hoảng chạy ra từ trong lều hỏi thăm tình hình của nhau.

Cao thủ thiên thiên Thịnh Quốc An chậm rãi đi tới trước mặt mọi người và nói: “Không phải sợ, có thể là một bầy chó sói, không có chuyện gì lớn”.

Mọi người nghe thấy là một bầy chó sói, nhất thời sắc mặt biến đổi.

Rừng núi hoang dã, bầy sói là một loài thú dữ cực kỳ đáng sợ, mãnh thú lớn cũng không phải là đối thủ của chúng, tương đối nguy hiểm.

Nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên mặt mọi người, Thịnh Quốc An bình tĩnh nói: “Bầy sói này không lớn, mọi người cứ yên tâm”.

Nhìn thấy vẻ ung dung của Thịnh Quốc An, mọi người cũng yên tâm hơn chút, họ tập trung thành một đám đứng phía sau Thịnh Quốc An, mang theo ánh mắt hoảng sợ quan sát bốn phía tối đen.

Không bao lâu, đám người nghe thấy âm thanh soạt soạt truyền đến từ trong bụi cỏ, cả đám căng thẳng toát mồ hôi.

Đúng lúc này, tiểu đội trưởng lính đặc chủng hô lên: “Bắt đầu bắn phát một”.

Lập tức liền vang lên ba tiếng bắn “Bùm Bùm Bùm”.

Bắn như vậy độ chính xác tương đối cao, còn tiết kiệm đạn, là cách thức nổ súng thường dùng.

Sáu lính đặc chủng này không ngừng nổ súng bắn phát một, thỉnh thoảng phía xa xa truyền đến một hai tiếng sói hú, rõ ràng đã có một hai con bị bắn trúng.

Nhưng đúng lúc này, cùng với một tiếng sói hú vang dội, dưới ánh trăng, đám người liền nhìn thấy mười mấy con sói đột nhiên xông ra.

“Má ơi”.

Cô gái duy nhất Hạ Huyên Huyên nhìn thấy bóng dáng một con sói dưới ánh trăng, ngay lập tức cô ta bị dọa đến mức hét lên.

Thật ra thì lá gan của cô ta không hề nhỏ, nhưng nhìn thấy nhiều sói như vậy trong đêm khuya vẫn khiến cô ta rất hoảng sợ.

Chỉ thấy cô ta trốn đằng sau Hạ Nguyên Phi, nắm lấy áo ông nội, hai tay có chút run rẩy.

Hạ Nguyên Phi cũng có hơi hoảng sợ, nhưng đã tự trấn tĩnh mình, đồng thời an ủi cháu gái.

Lúc này, lính đặc chủng đã đổi từ bắn phát một sang bắn càn quét, đàn sói đang lao tới liên tục ngã xuống.

Cuối cùng có mười mấy con sói xông đến trước mặt lính đặc chủng, lập tức khẩu súng đã mất đi tác dụng. Những lính đặc chủng này mất đi súng, họ rút ra dao găm quân dụng, bắt đầu vật lộn với bầy sói.

Đồng thời, có mấy con sói đã vượt qua mấy lính đặc chủng, lao về phía đám người Thạch Kế Đông.

Sắc mặt đám người thay đổi, đều mang vẻ kinh hoàng. Hạ Huyên Huyên che mắt mình không dám nhìn.

Đúng lúc này, Thịnh Quốc An hừ lạnh một tiếng, hai tay chém liên tục trên không, từng đường đao khí giống như trăng lưỡi liềm tóe ra, đám sói đang gào thét nhảy bổ đến, chỉ trong nháy mắt những con sói này đã vượt qua hàng phòng ngự của lính đặc chủng, nó bị chém thành hai mảnh ngã trên đất.

Cùng lúc đó Thịnh Quốc An như đang dạo chơi, ông ta cực kỳ thản nhiên đến bên cạnh đám người, xoay người một cái chính là một đao khí chém ra.

Dưới mỗi đao khí này đều có một đầu con sói rơi xuống, giảm bớt gánh nặng tác chiến cho lính đặc chủng.

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ bầy sói đã ngã xuống, chỉ còn lại một con sói vô cùng lớn nhìn thấy tình huống không ổn, nó liền xoay người bắt đầu bỏ chạy.

Thịnh Quốc An lại một lần nữa hừ lạnh, đột nhiên trong tay ngưng tụ ra một cây giáo dài, ông ta dồn sức ném ra.

Cây giáo dài là do chân khí ngưng kết thành mang theo tiếng xé gió thảm thiết, chớp mắt một tiếng phụt vang lên, đâm xuyên con sói đầu đàn kia. Con sói đầu đàn gào lên thảm thiết, vùng vẫy hai cái sau đó không còn động tĩnh.

Lúc này, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, hết lời khen ngợi Thịnh Quốc An.

Thịnh Quốc An chỉ cười nhẹ, vô cùng có khí phách cao thủ.

Hiện giờ, sáu lính đặc chủng đã thu nhỏ đội hình, bọn họ đi đến bên cạnh đám người của Hạ Nguyên Phi.

Trên người bọn họ không có vết thương nào.

Bởi vì lần này đã chuẩn bị đầy đủ, mặc đồ tác chiến đặc chủng, răng sắc móng nhọn của chó sói cũng không thế xé rách quần áo của bọn họ, có thể nói là hoàn hảo không tổn hao gì.

“Cảm ơn ông đã ra tay, mọi người không sao chứ”.

Đội trưởng tiểu đội lính đặc chủng Thường Tiên Minh mặt đầy sùng bái nhìn Thịnh Quốc An và nói.

“Chúng tôi không sao, vất vả cho các cậu rồi”, Thịnh Quốc An khẽ cười đáp lại.
Chương 233: Cút về nhà bú sữa mẹ đi

Thường Tiên Minh vội vàng nói: “Đây là sứ mạng của chúng tôi, điều nên làm thôi. Thân thủ của ông quả thật khiến người ta bội phục”.

Anh ta nói đều là lời trong lòng, hai bàn tay của Thịnh Quốc An hết sức cao minh, quả thật quá lợi hại.

Thịnh Quốc An cười một tiếng nói: “Quá khen. Chúng ta mau đào một cái hố chôn thi thể những con sói này đi, mùi máu tanh dễ thu hút mãnh thú khác”.

“Được, chúng tôi lập tức đi làm đây”.

Ngay lập tức Thường Tiên Minh phất tay, mấy người lấy ra xẻng công binh bắt đầu đào hố.

Nửa tiếng sau ba cái hố lớn đã đào xong.

Lính đặc chủng ném xác sói vào trong hố rồi vùi lấp. Sau đó chôn xử lý vết máu xung quanh. Xong xuôi tất cả cũng dùng hết hơn một giờ đồng hồ.

Lúc này, Thịnh Quốc An nói: “Mọi người nghỉ ngơi đi, bầy sói này đã bị giết sạch toàn bộ rồi, chắc sẽ không còn nguy hiểm khác đâu, mọi người cứ yên tâm”.

“Lần này nhờ có ông Thịnh đó, nếu không thì chuyến đi này nguy hiểm rồi”.

Hạ Nguyên Phi mặt đầy ý cười, đồng thời ra vẻ đắc ý, rõ ràng rất hài lòng với vị cao thủ mình hao tâm tổn sức mời về này.

Thịnh Quốc An cười đáp: “Nhận được nhờ vả của ông thì phải trung thành, đây đều là chuyện nên làm. Mọi người nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải lên đường”.

Mọi người lại một lần nữa cảm ơn rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.

Đúng lúc này, Hạ Huyên Huyên giận đùng đùng nhìn về phía lều của Lục Hi hô lên: “Cái thứ đàn ông gì mà giống con rùa rụt cổ, thật là mất hết mặt mũi đàn ông”.

Thấy tính khí của Hạ Huyên Huyên, mọi người cũng không có ngăn cản, ngay cả Thạch Kế Đông cũng không lên tiếng.

Gặp phải nguy nan, người này chỉ biết là núp ở trong lều, thật sự khiến mọi người tức giận. Anh là một thanh niên, ít nhất cũng phải đi ra cùng mọi người chứ. Cho dù có nguy hiểm gì, mọi người đồng tâm hiệp lực cũng sẽ vượt qua, một mình trốn đi thì còn ra thể thống gì nữa.

Đối mặt với trách mắng của Hạ Huyên Huyên, lều vải của Lục Hi vẫn không một chút động tĩnh.

Hạ Huyên Huyên càng thấy càng giận, cô ta không kìm được lại nói: “Thật đúng là đồ phế vật, anh cũng được coi là đàn ông sao? Cút về nhà bú sữa mẹ đi”.

Lúc này, Hạ Nguyên Phi ho một tiếng, ông ta nói: “Được rồi Huyên Huyền, đừng ồn ào nữa, chúng ta nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải lên đường”.

Hạ Huyên Huyên vẫn mang dáng vẻ không chịu buông tha, cuối cùng dưới sự khuyên nhủ của mọi người, cô ta mới quay lại lều vải của mình.

Còn Lục Hi vẫn đang ở trong lều của mình nhởn nhơ hút thuốc, sắc mặt bình tĩnh như nước.

Ngay lúc bầy sói vẫn đang ở xa, anh cũng đã phát hiện ra, đồng thời dùng thần thức bao phủ bốn phía.

Anh thấy bầy sói không lớn, chỉ có ba mươi con, một mình Thịnh Quốc An có thể ung dung đối phó, huống chi còn có sáu lính đặc chủng đầy đủ võ trang. Đối phó với bầy sói này hoàn toàn không có một chút vấn đề, cho nên anh không ra ngoài giúp đỡ.

Còn Hạ Huyên Huyên phẫn nộ mắng, Lục Hi cũng không thèm để ý, cần gì phải giải thích với một cô gái, có thể khiêm tốn thì cứ khiêm tốn, chỉ có như vậy mới có thể sống lâu.

Lục Hi hút thuốc xong rồi nhấn nát đầu thuốc, anh xoay người tiếp tục ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Mọi người rối rít thức dậy, bắt đầu rửa mặt.

Lục Hi cũng từ trong lều của mình đi ra, anh bắt đầu rót nước.

“Ai yo yo, anh Lục, tối qua ngủ ngon chứ?”, Hạ Huyên Huyên nhìn thấy Lục Hi đi ra, lập tức buông lời châm chọc.

Lục Hi cười một tiếng đáp: “Cũng ngon, cảm ơn đã quan tâm”.

Hạ Huyên Huyên mặt liền biến sắc, cô ta tức giận nói: “Ai quan tâm anh, hèn nhát không biết xấu hổ”.

Lục Hi cười một tiếng, tùy tiện rửa mặt ở một nơi cách đó không xa.

Nhìn dáng vẻ vô lại của Lục Hi, Hạ Huyên Huyên tức đến mức hàm răng ngứa ngáy, hận không thể một cước đá chết anh.

Nhưng Lục Hi lại cứ như không có chuyện gì, muốn làm gì thì làm đó.

Không bao lâu bữa sáng đã nấu xong, Lục Hi vẫn cứ một mình tựa vào trên thân cây. Lần này cũng không có ai đưa cơm cho anh, cả buổi sáng Lục Hi cứ như vậy đói bụng.

Ăn cơm xong, mọi người thu dọn trang bị rồi tiếp tục đi.

Lục Hi yên lặng theo sau đội ngũ đi về phía trước, dọc đường đi Hạ Huyên Huyên vẫn cứ châm chọc nói bóng nói gió anh.

Lục Hi cũng lười để ý, mặt anh vô cảm.



Lúc này, ở sơn cốc trong núi sâu.

Mấy người đứng trước vách đá ở sơn cốc, dường như đang nghiên cứu thứ gì đó.

Trong đó có một người phương tây khoảng chừng hơn năm mươi tuổi mặc đồ thường màu vàng nâu, nhìn vẫn rất anh tuấn, tay chống gậy đứng yên, trang sức đơn giản cộng thêm khí chất của ông ta đã nảy sinh một loại hơi thở quý tộc sâu sắc.

Bên cạnh ông ta còn có một người phương tây trẻ tuổi tóc vàng tung bay, thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, vóc người cũng không cao lớn, nhưng lại có một luồng khí thế bức người mơ hồ.

Bên cạnh hai người có một người Hoa Hạ trẻ tuổi cũng chừng ba mươi tuổi, anh ta mang theo ánh mắt đầy lịch sự.

Đồng thời, ở cách đó không xa có bảy tám người phương tây đang sắp xếp một đống lớn thiết bị.

Nhưng điều càng khiếp người hơn chính là ở trên đỉnh ngọn núi hai bên sơn cốc có những bóng người mờ nhạt đang lắc lư, nhìn dáng dấp có chừng hai mươi ba mươi người mặc đồ rằn ri, tay cầm các loại vũ khí, từ trên cao nhìn xuống bốn phía.

Lúc này, người Hoa Hạ kia nịnh bợ nói với người đàn ông có khí chất quý tộc kia: "Thưa ông Julien, lần này ông nhất định sẽ có được thu hoạch lớn”.

Người đàn ông phương tây tên Julien này cười nhạt rồi nói: “Vương Kiến, tình báo lần này của cậu rất chuẩn xác, sau khi quay về tôi sẽ cho cậu một tấm thẻ xanh, còn mười triệu kia cậu có thể thoải mái dùng đến hết đời”.

“Vậy thì thật sự cảm ơn ông”, Vương Kiến gật đầu cúi người đáp.

Nói xong, trong mắt Vương Kiến thoáng qua nụ cười đắc ý.

Hắn ta vốn là sinh viên của Hạ Nguyên Phi, giống với Hạ Huyên Huyền cùng là nghiên cứu sinh của khoa khảo cổ Hoa Thanh.
Chương 234: Tìm ra lối vào

Hắn ta đã theo đuổi Hạ Huyên Huyên nhiều năm nhưng vẫn không có kết quả, lần trước còn bị Hạ Nguyên Phi khiển trách chỉ vì một sai lầm nhỏ, từ đó về sau thì bị lạnh nhạt, không thể dễ dàng gặp lại được nữa.

Trong lúc chán nản, hắn ta biết thầy của mình đã nhiều năm sưu tầm thông tin về một di tích cho nên đã liều mạng trộm một phần tư liệu nghiên cứu của Hạ Nguyên Phi rồi bán cho người tên Julien trước mặt đây với giá mười triệu đô.

Julien là một quý tộc đến từ nước Anh giàu có và quyền lực, cực kỳ bị ám ảnh bởi văn hóa Hoa Hạ, đặc biệt là những truyền thuyết Hoa Hạ về thuật luyện đan.

Mà di tích do Hạ Nguyên Phi nghiên cứu thăm dò bấy lâu nay lại chính là động phủ của một vị đại sư luyện đan vĩ đại của Hoa Hạ từ mấy ngàn năm trước, Bão Phác Tử Cát Hồng.

Theo truyền thuyết, Cát Hồng, hiệu là Bão Phác Tử, không chỉ là một đại sư luyện đan mà còn là một vị thần tiên luận giả, từng viết ra một bộ "Tiên luận" nổi danh.

"Bị điếc thì không nghe được tiếng sấm, bị mù thì không thấy được cảnh trời, vậy chẳng lẽ tiếng sấm và cảnh trời đều không hề tồn tại hay sao? Kẻ điếc vô thanh, kẻ mù vô minh, há lại khác kẻ vô thần?"

Cát Hồng so sánh kẻ điếc không nghe được tiếng sấm và kẻ mù không thấy được cảnh trời cũng giống như những kẻ vô tri vô thần, chấp nhận sự linh ngộ hữu hạn mà không chịu lý giải thần tiên đích thực tồn tại. Con người vô tri không thể lý giải thuật thần tiên vì lĩnh ngộ của con người là hữu hạn chứ không phải vì thuật thần tiên không tồn tại.

Còn Julien thì sau khi biết tin đã rất vui sướng, không chỉ đồng ý cho hắn ta 10 triệu đô mà còn hứa sẽ cấp cho hắn ta thẻ xanh vào nước Anh để hắn ta có thể định cư lâu dài.

Vương Kiến đương nhiên càng vui mừng, việc mà hắn ta làm chính là lừa thầy phản bạn, bán nước cầu vinh, hắn ta khẳng định đã không thể tiếp tục ở lại Hoa Hạ được nữa.

Bây giờ hắn ta đã có 10 triệu đô, lại có thêm thẻ xanh, vậy thì mọi vấn đề đều có thể được giải quyết dễ dàng, sau khi chuyến thám hiểm kết thúc thì hắn ta liền có thể đến Anh tận hưởng vinh hoa phú quý.

Về phần Hạ Nguyên Phi và Hạ Huyên Huyên thì cứ để cho bọn họ xuống địa ngục, đã có tiền trong tay thì hắn ta muốn có loại phụ nữ nào mà chẳng được, chỉ một Hạ Huyên Huyên cũng không đáng để hắn ta phải bận tâm.

Lúc này, một nhóm nhân viên đã sắp xếp xong thiết bị, khiêng đến trước bức tường đá và bắt đầu quét.

Theo truyền thuyết, hang động nơi Bão Phác Tử tu luyện là ở đây, vì vậy phải cẩn thận khi mở nó ra.

Huyệt động cùng di tích bình thường sẽ có cơ quan, cho dù không có cơ quan cũng sẽ bị xói mòn theo năm tháng, làm phát sinh những nhân tố không xác định khiến cho huyệt động cùng di tích tràn ngập nguy hiểm, nhất định phải cẩn thận, một phần là để tránh làm hư tổn di tích, một phần là để tránh nguy hiểm.

Lúc này, Julien khẩn trương nhìn chằm chằm vào màn hình của chiếc máy quét, ánh mắt không rời.

Sau hơn nửa giờ, một nhân viên mới nói điều gì đó với Julien.

Julien mỉm cười vẫy tay, ra hiệu cho những người này tiếp tục làm việc.

Sau khi quét, bọn họ phát hiện phía sau vách đá quả thực có một không gian rất lớn.

Khoảng không gian đó lớn tới mức đủ để chứng minh bên trong còn có một bí ẩn khác, xem ra tư liệu chính xác đến tám chín phần, trong lòng Julien tất nhiên là tràn đầy vui sướng.

Tuy nhiên, sẽ mất một khoảng thời gian để tìm ra cách an toàn để mở ra hang động, vì vậy Julien cũng bình tĩnh trở lại, ngồi xuống chiếc ghế tựa bên cạnh và bắt đầu hút một điếu xì gà.

Mà người đàn ông tóc vàng kia vẫn thỉnh thoảng thông qua tai nghe ẩn để duy trì liên lạc với quân nhân ở hai bên sườn núi.

Thời gian dần trôi qua, sau gần ba tiếng đồng hồ thì các nhân viên công tác mới đột nhiên vỡ òa trong những tiếng hoan hô.

Julien đứng dậy ngay lập tức rồi đi đến trước mặt bọn họ.

Sau khi trao đổi thì ông ta mới biết bọn họ đã tìm ra được phương pháp mở hang động ra.

Julien mỉm cười, bảo họ mở hang động ra ngay lập tức.

Nhóm nhân viên công tác ngay lập tức bắt đầu dọn dẹp cỏ dại trên vách tường đá, một lúc sau, trong phạm vi ba trượng trên vách tường đã hoàn toàn lộ ra.

Sau đó lại có một lão thủ lĩnh mò mẫm trên vách tường đá, một lúc sau thì chạm được vào một mỏm đá nhô cao rồi dùng sức ấn mạnh xuống.

"Ầm" một tiếng, vách tường đá rung lên dữ dội, sau đó liền có một khoảng vách đá rộng ba thước cao hai thước tách ra khỏi vách tường đá lớn, chậm rãi chìm xuống dưới để lộ ra lối vào hang động tối tăm.

Julien kích động nhìn lối vào hang động, chậm rãi vẫy tay bảo mọi người đeo mặt nạ phòng độc, bật sáng đèn trên đầu rồi chuẩn bị tiến vào.

Đúng lúc này, người đàn ông tóc vàng bỗng nhiên biến sắc nói: "Ông Julien, có người đang tới đây".

"Tạm thời dừng thăm dò di tích, chuẩn bị chiến đấu".

Julien ra lệnh, các nhân viên công tác lập tức cởi trang bị và nấp vào góc khuất, trong khi Gonzalez bắt đầu phát mệnh lệnh qua tai nghe, ra lệnh cho quân nhân trên núi ngay lập tức âm thầm lên đây.

Julien cau mày chậm rãi hỏi: "Gonzalez, tình hình như thế nào?"

Người đàn ông tóc vàng được gọi là Gonzalez trả lời: "Có một nhóm khoảng mười người đang tới, có mang theo vũ khí".

Julien suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Có vẻ như giáo sư Hạ Nguyên Phi của chúng ta đã đến".

...

Lúc này, Lục Hi cùng những người khác chậm rãi đi tới.

Thạch Kế Đông đã hết sức, phải có người hỗ trợ đỡ đi khiến cho cả đoàn bị chậm lại.

Cuối cùng, Thạch Kế Đông lại ngồi bệt xuống đất, ngượng ngùng nói: "Haiz, tôi già rồi, tôi không thể đi nổi nữa, đã kéo chân mọi người rồi".

Hạ Nguyên Phi đi tới, ngồi xuống bên cạnh ông ta nở nụ cười nói: "Đúng là không thể chống lại tuổi già, ở đây đều là những người trẻ tuổi, chúng ta thật sự đã già rồi".

Cả hai nhìn mọi người xung quanh một chút rồi lắc đầu cười khổ.

Lục Hi cũng dừng lại, lấy ra bao thuốc lá chuẩn bị hút một điếu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK