Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 299: Quỷ máu hiện thân

“Tôi nhắc lại một lần nữa, ở đây không chấp nhận bất kỳ hành động không được hẹn trước nào. Ai dám xông vào sẽ phải tự gánh lấy hậu quả”.

Nói xong, người đứng đầu này cũng không muốn dài dòng với nhóm Lục Hi nữa mà phất tay, hai con ca nô phi nhanh về lại đảo.

Lúc này, Leyman bất đắc dĩ lắc đầu với Lục Hi.

Lục Hi lạnh nhạt nói: “Không sợ, chúng ta ở đây chờ”.

Nếu không thể vào đảo thì cứ chậm rãi chờ vậy. Lục Hi không thể sử dụng vũ lực cưỡng chế vào đảo được, như vậy sẽ gây ra tranh cãi không đáng có, rất phiền.

Có đôi khi hết cách thì chờ đợi cũng là một biện pháp.

Vì thế mà Lục Hi dứt khoát lấy cần câu ra, móc mồi vào rồi câu cá.

Đám Leyman thì cũng chỉ đành ngồi trên boong kiên nhẫn chờ.

Mà lúc này, trên đảo.

Có một người trung niên bụng phệ đi tới một nơi nào đó của đảo nhỏ dưới sự bao bọc của một đoàn người.

Ở đây có một khối đá lớn bằng phẳng, trên đó có một người đàn ông khoảng hơn ba mươi, vẻ mặt cương nghị.

Người này mặc thường phục màu trắng, mặt đối diện với biển, nhắm mắt dưỡng thần.

Mà phía sau hắn ta là một cây thương dài khoảng năm mét cắm thẳng trên tảng đá. Trên mặt thương còn có một lá cờ trắng in hình một ngọn thánh diễm đang thiêu đốt.

Người đàn ông trung niên tới thì nói với người đang ngồi rằng: “Anh Fred đáng kính, khi nãy có người nói một trong số các thành viên của Hoàng tộc chúng tôi đang gặp nguy hiểm. Không biết ý kiến của anh thế nào?”

Người được gọi là Fred này chậm rãi mở mắt ra, đứng dậy.

“Thưa ông Vittorio III tôn kính, Vương thất được giáo hội Light bảo vệ, ông không cần lo lắng gì cả, chỉ cần chờ Thời đại Phép Màu xuất hiện thôi. Khi ấy, ông sẽ trở thành người phát ngôn cho thần Ánh Sáng tại thế giới con người. Và tín đồ của chúng ta sẽ trải rộng khắp thế giới, ông cũng sẽ trở thành sứ giả của thần. Giáo hoàng đã nhìn thấu mọi thứ, chẳng có gì đáng lo ở đây cả”.

Vittorio cười lớn, đáp lại: “Tôi cũng chỉ tới hỏi mà thôi, tôi rất tin tưởng giáo hoàng”.

Fred nở nụ cười đáp lại.

Vittorio nói tiếp: “Vậy tôi không làm phiền anh thanh tu nữa”.

Nói xong, ông ta dẫn người rời đi.

Mà bên cạnh ông ta là một cô gái xinh đẹp khoảng chừng 17-18 tuổi, đầu đội một vòng hoa tươi, cô bé nói với Vittorio.

“Cha ơi, cha thật sự tin rằng Thời đại Phép Màu sẽ xuất hiện sao?”

Vittorio nhẹ nhàng sờ đầu cô bé, cười: “Lena thân yêu, con gái của cha, bất kể Thời đại Phép Màu có tới hay không thì con sẽ luôn là lễ vật quý giá nhất mà trời cao ban cho cha. Cha sẽ luôn ở bên cạnh con”.

Nhưng Lena trầm mặt nói: “Nhưng có người nói con chỉ sống được đến 18 tuổi thôi”.

Vittorio lập tức trầm giọng đáp: “Con đừng tin những lời ma quỷ ấy, con sẽ sống rất tốt”.

“Con biết rồi ạ, thưa cha”, Lena ngoan ngoãn gật đầu.

“Qua đêm nay là con sẽ tròn 18, những lời đồn kia cũng sẽ bị phá tan. Con yên tâm, cha đã chuẩn bị cho con một yến hội long trọng rồi. Chúng ta quay về và bắt đầu buổi tiệc thôi”, Vittorio nói.



Lục Hi lúc này đang nhàn nhã câu cá ngoài đảo, đồng thời thưởng thức cảnh đẹp mỹ lệ.

Mà đúng lúc này, từ phía chân trời xuất hiện một đám mây đỏ rực bay dần về đảo nhỏ.

Lục Hi chau mày, nhìn chằm chằm đám mây kia.

Chỉ thấy đám mây màu đỏ chậm rãi di chuyển, không bao lâu sau thì bao phủ toàn bộ hòn đảo.

Lục Hi đột nhiên buông cần câu xuống, nói với ba người Leyman: “Ba người ở đây chờ, đừng chạy lung tung”.

Nói xong, Lục Hi nhảy vào mặt biển rồi đi thẳng trên mặt nước, đạp lên một cơn sóng mà phi băng băng về phía hòn đảo.

Ba người Leyman kinh hãi không thôi, đó chính là lãnh địa của Vương thất, ban nãy đã có người đi ra cảnh cáo.

Chính vào lúc này, đảo nhỏ vang lên tiếng súng dày đặc.

Trước mặt Lục Hi hiện ra một lá chắn màu ám kim, tốc độ vẫn nhanh như cũ hướng về phía đảo nhỏ.

Viên đạn bắn vào lá chắn, phát tra tiếng va chạm leng keng không ngừng.

Mà lúc này, đảo nhỏ cũng vang lên tiếng cảnh báo liên tục.

Lục Hi mặc kệ, tiếp tục đi về phía trước.

Ngay tại lúc này, hòn đảo nhỏ bỗng dâng lên một ánh sáng thánh diễm màu trắng ngà. Chỉ thấy một bóng dáng cao lớn, tay cầm một cái thương dẫm lên nước biển chạy tới.

Người còn chưa tới trước mặt Lục Hi thì đã có một lưỡi lê tuôn ra.

Lục Hi lách người, dừng chân lại.

Đồng thời, bên cạnh anh có một cương khí màu trắng xẹt qua.

Người xuất hiện dừng lại trước mặt Lục Hi 10 mét, cầm thương trong tay, chỉ vào Lục Hi và nói: “Đây là lãnh địa của bệ hạ Vittorio, kẻ nào dám xông vào?”

Lục Hi chau mày, không ngờ cái tên Vittorio này lại có quan hệ với giáo hội Light, mọi chuyện phức tạp rồi đây.

Một lát sau, Lục Hi lên tiếng: “Có một con quỷ máu đang đánh tới nơi này, mục tiêu của nó chính là một trong những thành viên của Vương thất. Tôi chỉ đến đây để bắt nó, mong anh đừng hiểu lầm”.

Đây là nước Ý, địa bàn của giáo hội Light, Lục Hi cũng không muốn nảy sinh xung đột bới họ.

Đồng thời, Lục Hi nhìn đám mây đỏ ngày càng nồng đậm kia, mày càng nhăn chặt.

Chỉ thấy người này nhìn Lục Hi rồi cười nhạo: “Ở đây đã có đại thiên sứ Fred của giáo hội Light là tôi đây bảo vệ rồi, bất kỳ tà ma nào muốn xâm lấn sẽ đều bị thánh diễm bùng lên cắn nuốt, kể cả anh”.

Lục Hi nghe vậy thì chau mày, nhất thời chưa thể đưa ra quyết định.

Muốn lên đảo thì e là phải đánh bại cái tên Fred này, nhưng nếu tùy tiện động thủ với người của giáo hội Light thì cũng không ổn.

Nhưng nếu không ra tay, con quỷ máu kia có thể sẽ gia nhập bất cứ lúc nào, hấp thụ cơ thể của người có thân thể cực âm kia, sau đó thì anh có khả năng không thể bắt được nó. Lục Hi thật sự khó xử vô cùng.
Chương 300: Vật cản đường

Hơn nữa, chính vào lúc này, đám mây đỏ rực đang bao phủ trên không hòn đảo bỗng nhiên rơi xuống, dừng ở một nơi cách đảo nhỏ chưa đến trăm mét.

Và Fred cũng đã nhận ra điểm khác lạ. Ngay ở lúc hắn ta đang nghi ngờ nhìn không trung thì một đám mây đỏ như máu khoảng 5 mét bỗng thoát ly khỏi tầng mây, trực tiếp bay xuống đảo nhỏ.

“Dị Đoan!”

Chỉ thấy Fred quát lớn, thương trong tay bốc lên thánh diễm màu trắng vô tận rồi bị ném về phái đám mây máu kia.

Mà hắn ta cũng chạy như bay theo đó.

Lục Hi thấy vậy thì lập tức đuổi theo.

Mà cảnh tượng này đã làm cho cả ba người Leyman đều há hốc mồm vì kinh ngạc.

Thánh diễm thiêu đốt màu trắng ngà trong nháy mắt xuyên qua đám mây máu kia. Chỉ nghe thấy tiếng “chít chít” vang lên, đám mây máu liền ẩn vào lòng đất, không thấy bóng dáng nữa.

Còn Fred thì vẫy tay một cái, chiếc thương cũng bay về trong tay hắn ta.

Lúc này, Lục Hi đuổi theo đến nơi, đứng bên cạnh Fred.

Fred quay lại nhìn Lục Hi, chậm rãi nói: “Ai cho phép anh lên đảo?”

Lục Hi lắc đầu: “Anh cũng thấy rồi đấy, tôi đến vì con quỷ máu kia thôi, không có ý gì khác”.

“Hừ, có Fred tôi ở đây, nơi này không cần thêm bất cứ ai nhúng tay vào, anh mau cút đi”, Fred ngạo mạn nói.

Bấy giờ, Vittorio cũng dẫn theo một nhóm người đuổi tới.

Lục Hi vừa nhìn đã thấy Lena, cô bé là người có thân thể cực âm kia.

“Có chuyện gì thế này?”

Chỉ thấy Vittorio hãi hùng nhìn đám mây đỏ dày đặc không tiêu tan trên đỉnh đầu, sợ sệt nói.

“Bệ hạ đừng lo, có tôi che chở, ông nhất định sẽ an toàn”, Fred đáp.

Vittorio gật đầu, lại nói với Lục Hi: “Anh là ai?”

Lục Hi chậm rãi nói: “Tôi là Lục Thiên Hành, nơi này xuất hiện một con quỷ máu, mục tiêu của nó chính là cô bé bên cạnh ông”.

Lục Hi chỉ tay vào Lena.

“Vớ va vớ vẩn”, Vittorio nghe vậy thì lập tức cả giận nói: “Con gái tôi sao có thể liên quan đến cái thứ tà ác này được”.

Mà cùng lúc đó, Lục Hi nhíu mày, vươn tay ra, một màn chắn màu ám kim bao quanh Lena.

“To gan!”

Cùng lúc đó, Fred quát lên một tiếng, trường thương trong tay chỉ về phía Lục Hi.

Lục Hi cũng gầm lên: “Đừng tưởng là bố mày sợ đám giáo hội Light này nhé!”

Nói xong, trong tay anh ngưng kết ra một cây trường thương màu ám kim, đón đỡ lấy trường thương của Fred.

Cùng lúc ấy, mặt đất bỗng nhiên chui ra một khối máu màu đỏ tươi, nhào về phía Lena, nhưng đã bị tấm chắn màu ám kim ngăn cản.

Khối máu kia phát ra tiếng kêu chít chit rồi lại biến vào mặt đất.

Đám người Vittorio lúc này mới thấy kinh sợ.

Mà trường thương của Lục Hi cũng đã va chạm với thương của Fred và tạo nên một tiếng nổ vang trời.

Cả hai cùng lùi lại ba bước, đối diện nhau.

Fred từ từ nói: “Được đấy, anh có thể là đối thủ của tôi”.

Nói xong, thánh diễm trên mặt thương trong tay Fred bùng lên mạnh mẽ.

Mà trường thương trong tay Lục Hi thì cũng có một ngọn lửa màu ám kim đang bốc cháy hừng hực.

Hiện giờ Lục Hi đang cực kỳ tức giận. Cái tên Fred này liên tiếp ngăn cản anh đối phó với quỷ máu, anh đang giận sôi lên, quyết định phải cho hắn ta nếm mùi. Anh không hề sợ giáo hội Light, chẳng qua là không muốn phải gặp những rắc rối không đáng có mà thôi. Nếu cái tên Fred này cứ ngoan cố như vậy thì anh cũng chẳng cần nghĩ nhiều nữa.

Lúc này, Fred hét lớn một tiếng, trường thương trong tay tấn công Lục Hi, cờ của giáo hội Light bay phấp phới.

Mà Lục Hi thì hừ lạnh một tiếng, giơ thương lên trên, hai người nháy mắt công kích lẫn nhau.

Võ kỹ của Fred nhiều mà cực kỳ mạnh mẽ, còn Lục Hi thì có thuật cận chiến thần quan, cây thương trong tay anh có thể thiên biến vạn hóa, tạo ra vô số tàn ảnh làm người ta hoa mắt.

Lúc này, ba người Leyman đứng trên con tàu Blue Diamond nhìn đảo nhỏ thỉnh thoảng tuôn ra thánh diễm màu trắng ngà với ngọn lửa ám kim hừng hực, trong lòng kinh diễm vạn phần.

Không ngờ trên đảo này lại có người có thể đánh nhau với anh Lục, bọn họ thật không dám tin.

Anh Lục là người có thể dùng một nắm đấm để đánh chìm quân hạm, có ai còn là đối thủ của anh được chứ?

Mà Lục Hi và Fred lúc này đang chiến đấu kịch liệt.

Cả người Fred đều có thánh diễm đang bốc cháy, mà quanh thân Lục Hi cũng là lửa cháy màu ám kim. Hai cây thương va chạm vào nhau như hai con rồng lớn, tạo ra những trận nổ vang trời.

Sau vài chiêu, Lục Hi có thuật cận chiến thần quan nên rõ ràng có xu hướng thắng được Fred.

Chỉ thấy Lục Hi quay người một cái khó tin, tránh thoát được đòn tấn công của Fred, sau đó lấy thương hung hăng đập vào bụng dưới của Fred.

Fred trúng chiêu này, bay ầm ầm lên không trung, phun ra một búng máu tươi.

Mà đúng lúc ấy, khối máu đỏ tươi to cỡ nắm tay lại đột nhiên xuất hiện, chui vào trán Fred.

Trong tức khắc, thân thể Fred cứng đờ rồi ngã xuống ầm ầm.

Cảnh tượng này khiến Vittorio càng thêm sợ hãi. Ông ta ngơ ngác nhìn Lục Hi, không dám tin Lục Hi đã đánh bại được Fred.

Mà Lục Hi thì đang nhìn chằm chằm Fred ở trên mặt đất.

Anh đang không hiểu, Fred rõ ràng có thánh diễm trong cơ thể, theo lý thuyết thì là khắc tinh của yêu tà. Con quỷ máu này sao lại to gan đeo bám vào người của Fred như thế chứ?

Mà bằng mắt xuyên thấu, Lục Hi thấy quỷ máu đã chui vào sau trán của Fred rồi hóa thành máu loãng, bám vào não hắn ta.

Ngay lúc này, Fred chậm rãi đứng lên, hai mắt biến thành đỏ ngầu, lẳng lặng nhìn Lục Hi.

“Có chuyện gì thế này?”

Nhìn biến hóa kinh người của Fred, Vittorio kinh hãi hỏi.

Nhưng Fred cũng mặc kệ ông ta, bên người hắn ta ngưng tụ một lớp áo giáp màu đỏ tươi, thương trong tay bốc cháy lên một ngọn lửa đỏ chứ không còn là thánh diễm nữa.

Rồi hắn ta giơ trường thương lên, sải bước về phía Lục Hi.
Chương 301: Thu phục quỷ máu

Lục Hi nhăn mặt. Con quỷ máu này còn lợi hại hơn anh tưởng. Không ngờ rằng nó lại khống chế được cả kẻ mạnh như Fred và còn thay đổi sức mạnh của hắn ta theo thuộc tính của mình. Thật là đáng kinh ngạc.

Lúc này, Lục Hi rung trường thương trong tay, ngọn lửa ám kim bùng lên, không chút do dự tấn công Fred.

Hai người lại một lần nữa giao chiến.

Mà lúc này đây, Fred không thèm tránh né, hoàn toàn liều mạng tấn công. Thương trong tay hắn ta chỉ đâm vào những chỗ yếu hại của Lục Hi, mà Lục Hi cũng một mực tấn công, không chút quan tâm.

Sau mấy chiêu, Lục Hi mất dần kiên nhẫn. Anh hét lớn một tiếng, phun ra long viêm cực nóng đập vào mặt Fred.

Vì đang cận chiến nên Fred không thể né tránh được nên bị long viêm này phun trúng mặt.

Fred lập tức ngửa mặt lên trời, thân thể cao lớn “phanh” một tiếng, ngã xuống mặt đất.

Mà sau đó là những tiếng kêu chít chít dồn dập. Quỷ máu lại hóa thành cỡ nắm tay chui ra khỏi thân thể của Fred, chuẩn bị trốn đi.

Nhưng Lục Hi đã sớm có chuẩn bị, sao có thể để nó chạy mất được.

“Còn định chạy à?”

Lục Hi hét lên, trường thương trong tay phải biến mất, anh chộp tới con quỷ máu.

Một trảo này ẩn chứa lực hút cực mạnh, quỷ máu không thể tránh thoát, lập tức bị Lục Hi bắt vào trong tay.

Mà khi bị bắt, quỷ máu định chui vào tay Lục Hi ngay.

Lục Hi cười khẩy, toàn bộ bàn tay phải biến thành màu ám kim, bốc cháy hừng hực.

Quỷ máu không những không thể chui vào tay Lục Hi mà còn bị đốm lửa này thiêu đốt đến mức kêu lên oai oái.

Nó muốn tránh đi, nhưng tay Lục Hi lại có một lực hút cực mạnh khống chế nó, nó không thể làm gì nổi.

Khi ngọn lửa cháy lên, tiếng kêu của quỷ máu cũng ngày càng dồn dập, nó nhảy lên khỏi bàn tay của Lục Hi.

Lục Hi chỉ lạnh lùng xem nó giãy giụa.

Rốt cuộc, sau vài phút, quỷ máu không chịu nổi nữa nên bị Lục Hi luyện hóa thành một viên đan dược màu đỏ tươi, lăn trong bàn tay anh.

Lục Hi cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười.

Viên dược máu này có thể nói là tinh hoa của cả con quỷ máu, là thứ tốt để hiến tế.

Mà lúc này, đám mây đỏ trên không trung dần tản ra, để lộ bầu trời trong xanh.

Lục Hi cất dược máu đi, nhìn Fred đang nằm dưới đất.

Lúc này, long viêm trên người Fred đã tắt, nhưng toàn thân hắn ta cháy đen, nằm không nhúc nhích.

Nhưng Lục Hi biết hắn ta chưa chết.

Bởi vì anh dùng mắt xuyên thấu và nhìn thấy có một luồng thánh diễm nhỏ yếu đang thiêu đốt trong đan điền của Fred, điều này khiến hắn ta vẫn sống sót.

Lục Hi nhìn thoáng qua rồi mặc kệ kẻ này. Nếu đã kết thù với giáo hội Light rồi thì cứ để đó đi.

Sau đó Lục Hi quay người định rời khỏi đây. Quỷ máu đã được thu phục, anh cũng có thu hoạch, tìm một nơi yên tĩnh để hiến tế dược máu này rồi tính tiếp.

Nhưng Vittorio III lại đột nhiên nói với Lục Hi: “Thưa anh, mong anh dừng bước, tôi có thể mời anh đến Vương cung của chúng tôi không?”

Lục Hi quay người đáp: “Không cần đâu, chúng ta không có chuyện gì cần nói với nhau cả”.

“Thực sự không dám giấu giếm, tôi có việc cần nhờ anh hỗ trợ”, Vittorio mong đợi nói.

Lục Hi chau mày: “Có gì thì ông nói đi”.

Vittorio tiến lên vài bước, ghé vào người Lục Hi và nói nhỏ.

“Thưa anh, con gái tôi hồi nhỏ từng được một nhà tiên tri nổi danh tiên đoán rằng, Lena đáng thương của tôi sẽ không sống quá 18 tuổi. Tôi chỉ có một đứa con gái mà thôi, vì chuyện này mà đã hối hả ngược xuôi, cuối cùng tìm đến Giáo hoàng của giáo hội Light. Ông ta đồng ý sẽ giúp con gái tôi thoát khỏi kiếp nạn lần này, chính là hôm nay!”

Vittorio nhìn thoáng qua Fred đang nằm cách đó không xa, nói tiếp.

“Nhưng Fred hiện tại đã thành ra như thế rồi, tôi thấy anh cũng thần uy vô biên, không biết có thể giúp Lena đáng thương nhà chúng tôi thoát khỏi kiếp nạn lần này hay không?”

Lục Hi nghe vậy thì cười nhạt đói: “Kiếp nạn của con gái ông chính là con quỷ máu này. Nó đã bị tôi thu phục, ông đừng lo. Cô bé sẽ khỏe mạnh sống tiếp, nhưng hãy nhớ, thể chất của cô bé đặc thù nên không được kết hôn, nếu không chồng của cô bé sẽ không sống lâu được đâu”.

Nghe vậy, Vittorio vừa mừng vừa lo.

Mừng chính là con gái đã được bình yên, lo chính là con gái không thể lấy chồng, vậy phải làm sao đây?

Con bé qua đêm nay mới đủ 18, đang là độ tuổi đẹp nhất, chẳng lẽ con bé lại phải sống một cuộc đời cô quạnh mãi sao?

Nhưng Lục Hi lúc này đã sải bước ra xa, chỉ trong phút chốc là đến bờ biển, rồi đi về phía con tàu Blue Diamond.

Anh cũng bất lực với chuyện của Lena. Mà Vittoria này còn có mối quan hệ không rõ ràng với giáo hội Light, Lục Hi không muốn dây dưa nhiều.

Lục Hi về đến thuyền, lập tức nói: “Lái thuyền, chúng ta quay về thôi”.

Drizzt lập tức điều khiển cho du thuyền quay về.

Lục Hi đứng trên boong tàu đón gió, im lặng không nói.

Một lúc sau, Leyman vẫn không nhịn được mà hỏi.

“Anh Lục, cho tôi được hỏi là anh đã giao đấu với ai trên đảo vậy?”

Lục Hi lạnh nhạt nói: “Đánh với một tên thuộc giáo hội Light”.

Leyman nghe vậy thì lập tức hít vào một hơi khí lạnh.

Giáo hội Light!

Với thân phận của ông ta thì biết đến sự lợi hại của giáo hội Light cũng là bình thường.

Giống như một đất nước ẩn mình, thế lực ẩn náu trong đó cực kỳ khủng bố. Nếu không phải giáo hội không muốn dính líu đến quyền lực thế tục thì nước Ý đã không để yên cho bọn họ như bây giờ.

Lục Hi lợi hại như vậy rồi mà giáo hội Light cũng có người có thể chiến đấu với anh một trận, vậy cũng đủ thấy được thực lực siêu phàm của bọn họ.

Lúc này, Leyman cũng trở nên im lặng.

Mấy tiếng sau, du thuyền cập bến.

Mọi người đi vào nhà trọ, Lục Hi một mình tới tạm biệt Jennifer.
Chương 302: Chung một con đường?

Trên đường đi khi nhớ tới khoảng thời gian chung sống với Jennifer trong vài ngày này, Lục Hi cũng là trăm mối ngổn ngang.

Anh và Jennifer định sẵn chỉ là một đôi chồng hờ vợ tạm, đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, suy nghĩ đến mấy cũng vô dụng.

Cứ như vậy sau hơn ba giờ lái xe, mọi người cũng đã đến được Milan, trọ lại tại khách sạn Plaza.

……

Cùng lúc đó trong nhà thờ Thánh Phêrô tại Vatican.

Augustus lại một lần nữa đẩy cánh cửa gỗ bước vào căn phòng khiến hắn cảm thấy vô cùng bức bối kia.

Giáo hoàng tràn ngập hương vị tháng năm vẫn ngồi đọc sách, thánh nữ của giáo hội như cũ đứng sau Giáo hoàng với vẻ mặt vô cảm.

“Thưa Giáo hoàng bệ hạ đáng kính, Fred đã trở lại nhưng bị thương nặng nề, có thể cần tới sự giúp đỡ của người”, Augustus quỳ một gối xuống nói.

Giáo hoàng vừa nghe vậy liền gấp lại cuốn tiểu sử các vị thần đang đọc dở trên tay rồi nhẹ nhàng đặt xuống bàn, chậm rãi nói: “Đứa trẻ đáng thương, chúng ta qua đó xem sao”.

Nói đoạn, dưới sự dìu đỡ của thánh nữ ông ta khó khăn đứng dậy, di chuyển ra ngoài.

Giờ phút này ông ta không có bất kỳ khác biệt nào so với một ông lão bình thường gần đất xa trời, già nua đến mức gần như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào mà vĩnh biệt cõi đời.

Căn phòng gỗ vốn chỉ cách đại sảnh vài trăm mét nhưng Giáo hoàng lại đi bộ gần nửa tiếng đồng hồ.

Tuy rằng Augustus nôn nóng nhưng cũng không dám thúc giục mà chỉ theo sát phía sau chậm chạp lê từng bước.

Thật không dễ dàng mới tới được sảnh lớn của nhà thờ, chỉ thấy Fred toàn thân cháy đen, hai mắt nhắm nghiền đang nằm trên mặt đất.

Lúc này Giáo hoàng nhìn Fred và thở dài nói: “Đúng là đứa trẻ tội nghiệp, xin Chúa hãy khoan thứ cho tội lỗi của đứa bé”.

Dứt lời, Giáo hoàng chỉ tay lên bầu trời, ngay sau đó một ánh sáng thần thánh thuần khiết chiếu xuống từ trên mái vòm của nhà thờ, rơi xuống cơ thể của Fred.

Trong nháy mắt, cơ thể cháy sém của Fred nứt lìa, lộ ra thịt non mới màu phấn hồng, đồng thời mọc lên lớp da mới.

Hơn mười phút sau, Fred đã hoàn toàn tái sinh và trở lại nguyên vẹn.

Ánh sáng thần thánh đã lùi xa, Giáo hoàng đột nhiên ho dữ dội hai tiếng, dáng vẻ như sắp buông bỏ nhân gian.

Augustus vội vàng bước tới đỡ lấy Giáo hoàng, lo lắng gặng hỏi: “Giáo hoàng bệ hạ, người không sao chứ?”

Giáo hoàng thở hổn hển hai hơn, chậm rì rì đáp: “Già rồi, cũng không dùng được nữa”.

Đúng lúc này chỉ thấy Fred choàng tỉnh.

Nhìn xuống làn da hoàn hảo lành lặn của bản thân, hắn không do dự bật dậy rồi quỳ xuống trước mặt Giáo hoàng: “Cảm ơn Giáo hoàng bệ hạ đã ban tặng cho tôi một sinh mạng mới”.

Giáo hoàng lắc đầu đáp: “Đây là sức mạnh của thần Ánh sáng, ngươi nên cảm ơn người mới phải”.

Nghe được lời này Augustus hơi nhíu mày, Fred lại lập tức đáp: “Tạ ơn thần Ánh sáng vĩ đại”.

Sau đó chỉ thấy Fred cung kính nói với Giáo hoàng:

“Thưa Giáo hoàng bệ hạ vĩ đại, thế giới này còn có sự tồn tại nào càng mạnh mẽ hơn cả thần Ánh sáng không?”

Giáo hoàng lắc đầu.

“Đứa trẻ à, ta biết ngươi muốn nói gì, thế giới này không có sự tồn tại nào vĩ đại bằng thần Ánh sáng, chỉ là có rất nhiều người mạnh mẽ hơn ngươi mà thôi, hy vọng sự việc lần này có thể dạy cho ngươi một bài học sâu sắc, phải biết rằng kiêu ngạo là một loại tội lỗi”.

Fred lúc này hổ thẹn cúi thấp đầu.

“Giáo hoàng bệ hệ”, Augustus lại tiếp lời: “Không lẽ chúng ta mặc kệ sự tồn tại của người này sao? Tôi hoài nghi cái chết của Gonzalez cũng có liên quan tới hắn ta”.

Giáo hoàng quay người, thánh nữ kịp thời dìu ông ta đi về phía căn phòng gỗ, chỉ chừa cho hắn một tấm lưng gầy guộc.

Sau đó chỉ nghe thấy một giọng nói thăng trầm truyền tới.

“Sự tồn tại của hắn ta ắt phải có lý do, có lẽ sẽ có một ngày, chúng ta sẽ phát hiện, thực ra sự lựa chọn của mọi người đều cùng hướng về một con đường, chỉ là mỗi người tiến về phía trước theo những phương thức khác nhau mà thôi”.

Lúc này, trong phòng tổng thống, Miêu Tình đang ngồi ở phòng khách nhìn Lục Hi đang hăng say ăn nguyên một con cừu nướng, trên mặt anh lộ ra vẻ hưng phấn không gì sánh được.

Vừa rồi cô không chỉ đàm phán thành công trở thành người phát ngôn của O'neill, giành được một khoản tiền ứng trước khả quan, hơn nữa, ông Leyman còn ký một loạt thỏa thuận với cô để xúc tiến quảng bá cô tới Hollywood.

Và trong chuyện này cô hầu như không cần phải làm gì, chỉ cần nỗ lực diễn xuất thật tốt, điều kiện thực sự là quá ưu đãi. Miêu Tình cũng biết tất cả những điều này đều đến từ anh Lục trước mắt này.

“Anh Lục, tôi thực không biết nên cảm ơn anh thế nào mới phải đây”, Miêu Tình ở một bên bất an nói.

Lục Hi vừa ăn thịt cừu nướng nguyên con non mềm vừa cười đáp: “Thuận nước giong thuyền mà thôi, không cần cảm ơn”.

Miêu Tình đột nhiên nghiêm nghị nói: "Anh Lục, việc này đối với anh mà nói có thể chỉ là một câu nói, nhưng anh đã thay đổi cuộc đời của tôi, tôi thực sự không biết nên cảm ơn anh thế nào, anh xem, tôi có thể làm chuyện gì đó cho anh được không?”

Miêu Tình nói đoạn liền nhìn Lục Hi với ánh mắt nóng bỏng.

Lục Hi dừng dao nĩa, lấy khăn ăn lau miệng, chậm rãi trả lời:

“Diễn xuất cho tốt, trở thành một diễn viên giỏi, không làm ô danh nước nhà, có thể đem vinh quang về cho đất nước, sau khi thành danh có thể làm việc gì đó có ích cho Hoa Hạ chính là báo đáp tốt nhất đối với tôi”.

Miêu Tình nghe sau khi sững sờ hồi lâu mới từ tốn gật đầu nói: “Tôi nhớ rồi anh Lục, tôi nhất định sẽ làm một người hữu dụng theo yêu cầu của anh”.

Lục Hi gật đầu, đúng lúc này điện thoại của anh bỗng nhiên đổ chuông, thấy dãy số hiển thị bên trên là của Tư Không Trích Tinh liền nghe máy:

“Alo”.

"Anh có quen người nào tên Tư Không Trích Tinh không?”

Nhưng giọng nói truyền tới từ đầu dây bên kia lại không phải là Tư Không Trích Tinh, Lục Hi thoáng ngẩn người rồi nhanh chóng đáp: “Có quen, sao thế?”

“Hắn ta trộm đồ của ông chủ chúng tôi, đem 50 triệu đến chuộc người đi”, đối phương nói lạnh băng.

Lục Hi hít một hơi, chậm rãi nói: "Để Tư Không Trích Tinh nghe điện thoại”.

Một lúc sau điện thoại vang lên giọng nói của Tư Không Trích Tinh.

“Đại ca cứu tôi với, bọn chúng đánh gãy hai chân tôi, còn muốn 50 triệu nếu không sẽ giết tôi”.

Trong giọng nói của Tư Không Trích Tinh mang theo đau đớn cùng cực.

Lục Hi trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chương 303: Giải cứu khẩn cấp

Lúc này Tư Không Trích Tinh bắt đầu thuật lại một cách đứt quãng qua điện thoại.

Hóa ra anh ta đã nhận lời mời làm đội trưởng bảo vệ cho một công ty vận chuyển, hôm qua là ngày đầu tiên thực hiện công việc này.

Tuy nhiên khi xe lưu thông đến địa phận tỉnh Cam Túc do trên đường cao tốc có tai nạn giao thông bị niêm phong nên đoàn xe phải xuống khỏi đường cao tốc và đi men theo đường tỉnh.

Nhưng khi lái xe đến thị trấn Thương Thư thì có người nào đó đã lập trạm thu phí ở đây, bởi vì dân làng trong thị trấn lập trạm trái phép hơn nữa còn thu phí rất cao nên Tư Không Trích Tinh bắt đầu lý luận với họ.

Chẳng ngờ đối phương căn bản không để ý tới anh ta nên Tư Không Trích Tinh đành cưỡng ép đưa đoàn xe xông vào.

Lúc này có một người tên Liễu gia đi tới, vừa ra tay đã đánh gãy hai chân anh ta sau đó giam giữ đoàn xe lại và tuyên bố họ phải giao nộp ra 50 triệu mới thả người, về phần ăn trộm đồ chẳng qua chỉ là cái cớ vu oan của đối phương, Tư Không Trích Tinh không còn cách nào khác chỉ đành gọi điện cầu cứu Lục Hi.

Lục Hi nghe xong dặn dò: “Cậu kêu bọn họ đợi đó, tôi sẽ mang tiền tới”.

Lục Hi dứt lời liền cúp điện thoại.

Tư Không Trích Tinh đã là người của anh, có người dám đánh gãy hai chân anh ta, bản thân người đại ca là anh nhất định phải ra mặt, hơn nữa anh cũng sẽ khiến đối phương biết được hậu quả của việc cả gan động tới anh em của anh là gì.

Đừng nói Tư Không Trích Tinh không có lỗi trong chuyện này, cho dù anh ta có sai, Lục Hi cũng không cho phép bất luận kẻ nào động vào anh ta.

Ngay lập tức Lục Hi gọi điện cho Leyman, kêu ông ta sắp xếp chuyến bay gần nhất trở về nước.

Chuyến bay quốc tế không đáp thẳng tới tỉnh Cam Túc mà chỉ đến sân bay quốc tế Tây Kinh, trong vòng chưa đầy nửa tiếng Leyman đã thu xếp xong mọi việc.

Tuy nhiên, tỉnh Cam Túc tiếp giáp với tỉnh Tây Bắc, chạy từ Tây Kinh tới đó cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Lúc này, Lục Hi đã đứng dậy, nói vài câu với Miêu Tình động viên cô làm việc chăm chỉ liền đi ra ngoài.

Nửa giờ sau anh đã lên máy bay.

Sau khi máy bay cất cánh ba người Leyman, Drizzt và Alfonso đều đưa mắt nhìn theo với vẻ mặt thất vọng.

Lần này Lục Hi đi quá vội vàng, họ còn chưa kịp tổ chức một bữa tiệc tử tế, điều này thực sự khiến bọn họ cảm thấy rất tiếc nuối.

Lục Hi ngồi trên máy bay nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vài giờ sau Lục Hi bước ra khỏi sân bay Tây Kinh, Vân Khả Thiên sớm đã đứng đó chờ đợi.

Ngay khi cả hai gặp mặt, họ trực tiếp lái chiếc Audi Q7 bay như tên bắn về phía thị trấn Thương Thư tỉnh Cam Túc.

Người bên cạnh Lục Hi hiện tại căn bản đều có nhiệm vụ cần thi hành, chỉ có tên công tử bột Vân Khả Thiên này ngày ngày lêu lổng, muốn tới sở bộ liền đi ngồi một hồi, không thích đến thì ngay cả một tin nhắn báo cáo cũng không gửi nhưng lãnh đạo bên trên cũng không dám hé răng nửa lời.

Vì vậy công việc đón người này chỉ có thể do Vân Khả Thiên phụ trách.

Vài giờ sau khi cả hai đến được thị trấn Thương Thư đã gần trưa.

“Anh Lục, chúng ta nên làm gì?", Vân Khả Thiên hỏi.

Anh ta không hề thân quen với Tư Không Trích Tinh, nhưng hiện tại bọn họ đều có thể coi là người dưới trướng Lục Hi, do đó Vân Khả Thiên cũng tương đối quan tâm tới chuyện này.

Lục Hi lạnh lùng đáp: “Đánh gãy hai chân của tên đó, đưa Tư Không Trích Tinh về nhà”.

“Được”, Vân Khả Thiên nghe vậy lập tức cảm thấy hả hê, anh Lục làm việc vẫn luôn ngang tàng như vậy.

Vân Khả Thiên lái xe lao vun vút trên con đường duy nhất trong thị trấn, không lâu sau họ bị một trạm thu phí tư nhân chặn lại.

Chỉ thấy giữa đường dựng lên một thân gỗ chắn ngang toàn bộ con đường, xe cộ muốn đi qua phải trả tiền mới được.

Và ngay cạnh trạm thu phí này có hàng chục người đàn ông cường tráng đứng thành từng tốp ba năm người, tay từng người đều chống gậy, mặt mũi đầy vẻ bất thiện.

Vân Khả Thiên dừng xe, ngay sau khi hai người xuống xe thì một tên đàn ông vạm vỡ cạo trọc đầu, xăm mình tới tận cổ bước tới nói: "Phí qua đường 100”.

Lục Hi nhìn tên đầu trọc này cười đáp: “Tôi tới để tìm người”.

“Anh tìm ai?”, đầu trọc cảnh giác nhìn Lục Hi chăm chăm.

“Bạn của tôi bị một người tên là Liễu gia đánh gãy chân, tôi tới để nộp tiền chuộc”, Lục Hi chậm rãi nói.

Tên đầu trọc nghe vậy liền cười lớn: “Đi theo tôi”.

Nói xong, gã đầu trọc quay người đi vào trong, hai người Lục Hi cùng Vân Khả Thiên theo sau hắn.

Tên trọc vừa đi trước dẫn đường, vừa nói: “Trên địa bàn thị trấn Thương Thư dám xấc xược với Liễu Gia đúng thật là chán sống rồi mà”.

Lục Hi không đáp lời, chỉ một mực theo sau.

Không lâu sau cả ba đến một nơi trông giống như một công trường, chỉ thấy hai cánh cổng sắt han gỉ mở ra, bên trong có hơn chục chiếc xe container chở hàng cỡ lớn đang đậu.

Không tới mấy bước liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi đang ngồi trên ghế tựa nhàn nhã uống trà, phía sau có hai gã đàn ông cường tráng.

Mà bên cạnh là Tư Không Trích Tinh đang được đặt trên một tấm ván cửa, hai chân từ đầu gối đứt đoạn lộ ra đầu xương trắng rợn người, thấp giọng đau đớn rên rỉ.

Lúc này, tên đầu trọc nói: "Liễu gia, người mang tiền chuộc đến rồi”.

Người đàn ông trung niên được gọi Liễu gia kia cũng chính là Liễu Lâm Đường ‘ồ’ một tiếng rồi đưa mắt nhìn Lục Hi cùng Vân Khả Thiên, thong thả cầm ấm trà nhấp một ngụm.

Lục Hi không để tâm tới hắn mà trước tiên kiểm tra vết thương của Tư Không Trích Tinh, phát hiện anh ta chỉ là bị gãy xương không nguy hiểm đến tính mạng.

Lúc này Tư Không Trích Tinh cũng nhìn Lục Hi nở nụ cười chua chát: “Thực xin lỗi, gây phiền phức cho anh rồi”.

Bản thân Tư Không Trích Tinh cảm thấy rất mất mặt khi lần đầu ra ngoài làm việc lại biến thành dáng vẻ này.

Lục Hi mỉm cười: “Không sao, tôi chuyên môn giải quyết rắc rối mà”.

Lục Hi lúc này mới nhìn tới Liễu Lâm Đường.

Liễu Lâm Đường đặt ấm trà xuống, chậm rì rì hỏi: “Tiền đã mang tới chưa?”

“Không có” , Lục Hi đáp như đinh đóng cột.

“Mẹ nó, dám giở trò với bọn tao, mày không muốn sống nữa phải không?”

Liễu Lâm Đường còn chưa lên tiếng, tên đầu trọc đã không kìm được mà uy hiếp một cách dữ tợn.

Lục Hi chỉ nở một nụ cười giễu cợt: “Bây giờ tôi cho các người một cơ hội, tôi cũng tính tới năm mươi triệu nữa, bồi thường cho người anh em này của tôi năm triệu cộng thêm đánh gãy hai chân của hắn ta, chuyện này kết thúc tại đây”.

“Mày cmn đúng là muốn chết mà”.

“Tên ngu ngốc này vậy mà dám nói chuyện với Liễu gia như vậy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK