Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục Trung Hoa điên cuồng lái xe đến Tây Kinh, vừa xuống cao tốc liền gọi cho Lục Hi.

Lục Hi nghe thấy giọng nói của Mục Trung Hoa không đúng lắm, lập tức bảo anh ấy đến tiệm tạp hóa, anh cũng nhanh chóng quay về.

Lục Hi đi qua đi lại trong tiệm tạp hóa, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Không bao lâu sau, Mục Trung Hoa gọi lại lần nữa, Lục Hi bèn ra đầu ngõ đón anh ấy, hai người vào tiệm tạp hóa ngồi.

Nhìn Mục Trung Hoa đầu tóc tán loạn, đôi mắt đỏ bừng, vẻ mặt suy sụp, Lục Hi nhíu màu hỏi: “Sao mới hai ngày không gặp mà cậu đã thế này rồi?”

Mục Trung Hoa hít một hơi thật sâu, kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Lục Hi nghe. Sau đó, anh ấy trông mong nhìn Lục Hi: “Lục Hi, cậu nhất định phải giúp đại ca lần này đấy, không có Nguyệt Nguyệt thì tôi không sống nổi mất”.

Nói xong, đường đường là đàn ông mà Mục Trung Hoa lại khóc ầm lên.

Lục Hi thấy thế thì an ủi: “Khóc cái gì, chuyện nhỏ như con kiến, cậu yên tâm, tôi sẽ giúp cậu”.

Lục Hi nghe xong cũng thấy tức giận trong lòng. Hai vợ chồng này quá khinh thường người khác, nhưng anh cũng không biểu lộ quá kịch liệt trước mặt Mục Trung Hoa.

Mà Mục Trung Hoa lại nói: “Cậu, cậu thật sự có cách à?”

Nghe Lục Hi nói thế, Mục Trung Hoa vui sướng ngẩng đầu lên hỏi.

Thật ra Lục Hi cũng chưa nghĩ ra biện pháp gì hay ho, nhưng để an ủi Mục Trung Hoa nên anh cố tình nói một cách nhẹ nhàng.

“Yên tâm, không sao đâu”, Lục Hi cười.

Mục Trung Hoa nghe thấy Lục Hi khẳng định như vậy thì thoải mái hơn rất nhiều.

Còn Lục Hi thì suy tư một hồi, cảm thấy việc này đúng là hơi khó giải quyết.

Để mà nói dạy dỗ hai vợ chồng Trương Bảo Khôn thì anh không thiếu gì cách, nhưng chuyện này không nên giải quyết như thế.

Bởi vì sau này Mục Trung Hoa vẫn cần phải gọi hai người này là bố mẹ, nếu tàn nhẫn quá, sau này bọn họ sẽ không thể sống chung nữa, còn nhẹ nhàng quá, chẳng những không có tác dụng mà còn khiến hai vợ chồng Trương Bảo Khôn càng hận thù hơn, thành ra khó giải quyết.

Lục Hi suy nghĩ nửa ngày cũng không ra được cách gì hay, còn Mục Trung Hoa chờ mãi vẫn chưa thấy Lục Hi nói gì thêm, sự vui mừng dần biến thành ảm đạm đau thương.

Lúc này, Lục Hi nói: “Cậu đừng gấp, để tôi gọi hai người bạn nữa đến, mọi người cùng nghĩ cách thì sẽ ra thôi”.

Mục Trung Hoa u ám gật đầu.

Sau đó Lục Hi gọi điện thoại cho Vân Khả Thiên cùng Tư Không Trích Tinh, bảo bọn họ đến tiệm tạp hóa ngay. Hai người này nhiều quỷ kế, để xem họ có cách gì không.

Không bao lâu sau, hai người chạy tới. Lục Hi giới thiệu họ với Mục Trung Hoa, nhưng Mục Trung Hoa đang rối rắm nên cũng chỉ gật đầu chào hỏi.

Đây là bạn thân từ nhỏ của Lục Hi, là người một nhà, nên hai người cũng không để bụng.

Lúc này, Lục Hi mới kể lại chuyện của Mục Trung Hoa cho hai người, bảo bọn họ cùng nghĩ cách.

Hai người nghe xong, Vân Khả Thiên lập tức nhíu mày trầm tư.

Mà Tư Không Trích Tinh thì cười nói: “Chuyện này cũng đâu có khó lắm”.

Lục Hi và Vân Khả Thiên cùng Mục Trung Hoa đều nhìn Tư Không Trích Tinh, vẻ mặt hi vọng.

Tư Không Trích Tinh ho một tiếng, chậm rãi nói.

“Theo ý của anh thì hai vợ chồng nhà Trương Bảo Khôn này khinh người quá đáng, không coi Mục Trung Hoa ra gì, vậy chúng ta để cho bọn họ phải đến cầu xin Mục Trung Hoa. Không có Mục Trung Hoa thì bọn họ không sống nổi. Như vậy chẳng phải là dễ dàng hơn rồi sao? Đến lúc ấy, bọn họ sẽ không dám khinh thường Mục Trung Hoa nữa, mà chuyện hôn nhân của Mục Trung Hoa với cô gái kia cũng sẽ chẳng phải bàn nữa”.

“Cậu nói thừa quá đấy, như vậy đương nhiên sẽ giúp giải quyết vấn đề rồi, nhưng quan trọng là làm thế nào chứ?”, Lục Hi khó chịu nói.

Nhìn dáng vẻ trông mong của cả ba, Tư Không Trích Tinh đắc ý, khoan thai đi lại mấy vòng quanh tiệm tạp hóa, thư thái chuyển động.

Ba người nhìn Tư Không Trích Tinh đi đi lại lại khắp phòng mà không chịu nói câu gì.

Lúc này, Lục Hi cười khẩy: “Đm, cứ giả vờ đi, có tin thằng này đá chết cậu không hả?”

Tư Không Trích Tinh nghe thế thì vội vàng ho một trận, rồi mới nói: “Sao mà anh lỗ mãng thế hả?”

“Nói chuyện chính đi”, Lục Hi nghiêm túc nói.

“Khụ khụ”, nhìn ánh mắt hung thần của Lục Hi, Tư Không Trích Tinh không dám giả đò nữa, bèn nói: “Cắt đứt mọi đường làm ăn của nhà họ Trương, làm cho bọn họ phải dừng xưởng, rồi đưa Mục Trung Hoa lên làm sếp của phòng Logistics của Giai Mỹ, không cần làm trưởng phòng, phó phòng thôi cũng được. Tin rằng hai vợ chồng Trương Bảo Khôn chắc chắn sẽ phải chạy tới cầu xin Mục Trung Hoa”.

Tư Không Trích Tinh nghe xong thì đắc ý nhìn đám Lục Hi.

Lục Hi cùng Vân Khả Thiên nghe xong thì sáng mắt lên, cảm thấy đúng là ý hay.

Công ty Logistics của nhà họ Trương mà rơi vào khó khăn thì chắc chắn sẽ phải tìm mối làm ăn mới. Đến lúc ấy, Mục Trung Hoa là sếp của phòng Logistics tập đoàn Giai Mỹ, Trương Bảo Khôn có lẽ sẽ tìm mọi cách để nịnh nọt Mục Trung Hoa.

Phải biết rằng, chỉ tính riêng về ngành Logistics thì tập đoàn Giai Mỹ bây giờ đang vô cùng khủng bố.

Giai Mỹ đã xây dựng một trung tâm Logistics hơn 500 mẫu đất ở ngoại ô Tây Kinh, làm việc 24/24, có không biết bao nhiêu hàng hóa được tập trung ở đây rồi phân phối đi các nơi trên cả nước, thậm chí là nước ngoài.

Có vô số công ty Logistics tranh nhau bể đầu để xin được vào đây, nhưng không có thực lực thì Giai Mỹ sẽ không ngó ngàng đến làm gì. Với quy mô như công ty của nhà họ Trương, được vào làm chung với Giai Mỹ chính là phúc tổ ba đời nhà bọn họ ấy chứ.

Mà trên thương trường thì không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, chỉ cần được móc nối với Giai Mỹ thì tin rằng Trương Bảo Khôn sẽ cố gắng bằng mọi giá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK