Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 206: Mày đi chết cho tao

Lục Hi cười lạnh một tiếng, anh nói: “Thứ không biết sống chết, cho ông cơ hội, vậy mà ông lại muốn đâm đầu vào chỗ chết à”.

Nói xong, Lục Hi không thèm nhìn liền đánh ra một quyền, đón lấy quả đấm cực lớn của Cẩu Tồn Kiến đang đánh xuống đỉnh đầu anh.

Lúc này trên cánh tay của Lục Hi đã không còn là ánh sáng vàng chói mắt, mà bao bọc bằng một tầng vàng sậm đang chậm rãi di chuyển, trông cực kỳ thần bí.

Quả đấm của Cẩu Tồn Kiến to như quả bóng rổ, nó mang theo tiếng gào thét kèm theo sấm sét rơi xuống ngay đầu.

Mà quả đấm của Lục Hi ở trước mặt quả đấm của Cẩu Tồn Kiến, rõ ràng nó nhỏ bé và yếu ớt hơn nhiều.

Nhưng hai quyền chạm nhau liền phát ra một tiếng bùm.

Cẩu Tồn Kiến thấy vậy liền lùi mấy bước, còn Lục Hi vẫn không nhúc nhích.

Lập tức mọi người trợn tròn mắt không thể tin nổi.

Lúc này, Lục Hi đứng chắp tay nói: “Lão tử cho ông thêm một cơ hội, nếu không muốn nói thì ông có thể đi chết”.

Nhìn Lục Hi ung dung thản nhiên, lần này mọi người không dám bàn luận thêm nữa, bọn họ chỉ ngơ ngác nhìn hai người, không biết rốt cuộc sẽ xảy ra tình huống gì.

Cẩu Tồn Kiến dồn sức giậm chân, lập tức dưới chân Lục Hi xuất hiện vô số gai xương, ông ta lại dùng mánh khóe cũ.

Mọi người kinh hãi, vừa rồi Cẩu Tồn Kiến chính là dùng mánh khóe này, chỉ một động tác đã làm Vương Dương Minh trọng thương. Nhìn thấy ông ta lại giở trò cũ, mọi người không khỏi lo lắng cho Lục Hi.

Nhưng Lục Hi cũng dồn sức giậm chân, trên mặt đất truyền đến chấn động, những gai xương kia liền vỡ thành mảnh vụn rớt xuống đất.

Cẩu Tồn Kiến nhìn thấy chiêu này không có hiệu quả, cơ thể đột nhiên khom lại, lập tức gai xương trên người ông ta bắn thẳng về phía Lục Hi.

Những gai xương to lớn này cái nào cũng vô cùng sắc nhọn, phía trên còn bao quanh một tầng chân khí vô địch, bắn về phía Lục Hi với tốc độ không gì sánh nổi.

Trái tim mọi người vừa thả lỏng lại đột nhiên nảy lên.

Thủ đoạn này của Cẩu Tồn Kiến còn lợi hại hơn nhiều rừng xương trước đó, những gai xương to lớn kia gần như trong nháy mắt đã đến trước mặt Lục Hi.

Lục Hi chau mày, anh đưa tay tạo ra một bình phong màu vàng sậm ngăn cản trước người mình. Những gai xương cực lớn kia đụng vào bình phong phát ra một tiếng leng keng, lần lượt đứt gãy rồi rớt xuống mặt đất.

“Lợi hại như vậy sao?”

Nhìn Lục Hi đơn giản chặn được một kích tiên tiến hơn và ác liệt như vậy, lúc này bọn họ mới nhận thức được sự lợi hại của Lục Hi, bọn họ không nhịn được kêu lên.

Hiện giờ trong tay Lục Hi lại ngưng kết ra một thanh kiếm dài, phía trên còn cháy hừng hực một ngọn lửa màu vàng. Mọi người chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh đang nhanh chóng tăng cao, trong nháy mắt bọn họ đã ướt đẫm lưng áo.

Lục Hi chậm rãi nói.

“Cái thứ tự cho mình là đúng, tưởng rằng mình học được một chút đã cảm thấy vô địch thiên hạ, lại còn dám khiêu khích toàn bộ giang hồ Hoa Hạ, nếu ông không muốn nói, vậy thì đi chết cho”.

Nói xong, Lục Hi vung kiếm chém một nhát lên không trung, đường kiếm khí hỏa diễm trong nháy mắt lao tới trước mặt Cẩu Tồn Kiến.

Khi Lục Hi sử dụng thanh kiếm hỏa diễm kia, Cẩu Tồn Kiến cũng đã cảm nhận được nguy hiểm cực độ, ông ta cũng chuẩn bị sẵn sàng.

Lúc này một kiếm của Lục Hi chém tới, ông ta lại khom người, gai xương trên cơ thể tăng trưởng với tốc độ nhanh chóng bao quanh lấy ông ta, hình thành nên một nhà tù gai xương.

Lúc này, Viêm Long của Lục Hi mạnh mẽ chém vào nhà tù gai xương, lập tức chém vòng phòng ngự gai xương thành hai mảnh.

Chỉ thấy nhà tù gai xương chia làm hai mảnh ngã sang hai bên, còn Cẩu Tồn Kiến ở bên trong cũng bị một đao cắt thành hai đoạn.

Cẩu Tồn Kiến vẫn chưa tắt thở, ông ta dùng ánh mắt thâm độc nhìn Lục Hi và yếu ớt nói: “Thằng nhãi, mày giết tao, bọn họ sẽ không tha cho mày đâu, sức mạnh của bọn họ mày không thể nào tưởng tượng nổi đâu, tất cả chúng mày ở đây đều phải chết”.

Nói xong lời này, Cẩu Tồn Kiến mới từ từ ngã xuống chết.

Lúc này, Triệu Hổ thấy tình thế không ổn, hắn ta nhấc chân chạy mất.

Lục Hi tiện tay kiếm bắn ra một đường kiếm khí hỏa diễm, chặn ngang chém đứt đám người Triệu Hổ đang chạy băng băng.

Nửa thân trên của Triệu Hổ lẳng lặng trượt xuống, nửa thân dưới vẫn đang chạy băng băng mấy bước cũng ngã nhào xuống đất.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều hiện lên vẻ kinh hoàng và sợ hãi trong ánh mắt, bọn họ nhìn Lục Hi giống như nhìn thấy sát thần.

Trong nháy mắt võ lực siêu cường và mánh khóe sắt đá mà Lục Hi biểu diễn ra đã dọa sợ bọn họ.

Lúc này toàn bộ sân lớn yên tĩnh không tiếng động, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Kiếm hỏa diễm trong tay Lục Hi dần dần thu vào trong cơ thể rồi biến mất.

Còn anh thì lắc đầu, một kiếm này anh còn chưa dùng toàn lực ứng phó mà Cẩu Tồn Kiến đã không thể chịu đựng nổi rồi. Muốn tìm một người có thể chân chính thử uy lực chém của Viêm Long cũng không có, điều này khiến anh có chút thất vọng.

Lúc này, Vương Dương Minh được Vương Cảnh Sơn dìu đỡ cũng miễn cưỡng đứng dậy, ông ta đi tới bên cạnh Lục Hi.

Ông ta khom người chắp tay nói: “Không biết có đại sư chân chính ở đây, Vương mỗ đã múa rìu qua mắt thợ, để đại sư chê cười rồi”.

Bây giờ, Vương Cảnh Sơn mặt đã không còn giọt máu, tay đỡ Vương Dương Minh cũng đang run rẩy, ông ta nói: “Đại sư, vừa rồi không biết thực lực thật sự của cậu, tôi có xúc phạm đến, xin cậu tha thứ”.

Vừa rồi ông ta xem thường Lục Hi, tưởng rằng anh chỉ là một tên nhát gan sợ phiền phức mà thôi. Không ngờ hóa ra người ta lại là một vị quỷ thần kinh thiên động địa.

Một tông sư ở trước mặt ông ta cũng không coi ra gì, thật buồn cười mình còn cười nhạo người ta, nếu không phải đang đỡ gia chủ thì ông ta cũng muốn quỳ xuống nói xin lỗi với Lục Hi.

Tông sư đều không thể bị bôi nhọ, huống chi lại là một vị còn áp đảo trên cả tông sư.
Chương 207: Gần đây Đô Thành có sự kiện lớn

Lục Hi liếc nhìn hai người, anh chậm rãi nói: “Người không biết không có tội, các ông cũng đừng lo lắng”.

Hiện giờ Vương Dương Minh và Vương Cảnh Sơn mới hơi yên tâm hơn một chút.

Lúc này, Vương Dương Minh mặt đầy cung kính nói.

“Đại sư, trước kia tôi chưa từng gặp qua cao thủ nào tuyệt diệu như cậu. Tôi có thể cả gan hỏi một câu, cậu đã đạt đến cảnh giới nào rồi, để vãn bối có thêm kiến thức”.

Với ánh mắt của tông sư, Vương Dương Minh đã thấy Lục Hi đứng trên một vị trí rất cao nhìn xuống những tông sư như bọn họ.

Hôm nay Vương Dương Minh cũng mới biết, câu nói tông sư vô địch kia chẳng qua chỉ là trò cười mà thôi.

Ông ta không khống chế nổi tò mò và theo đuổi đối với võ đạo, ông ta muốn biết vị thần này rốt cuộc ở cảnh giới nào, tại sao đột phá được những ràng buộc của tông sư.

Nhìn vẻ cung kính và ánh mắt khao khát của Vương Dương Minh, Lục Hi chậm rãi nói: “Bây giờ chắc hẳn ông đã biết tông sư không phải cao nhất của võ đạo. Có thể nói rằng cảnh giới tông sư chẳng qua chỉ là sự khởi đầu của con người theo đuổi sức mạnh mà thôi”.

Lập tức Vương Dương Minh như bị sét đánh.

Cảnh giới tông sư mới là bắt đầu, vậy thì sau tông sư rốt cuộc còn có cái gì?

Vương Dương Minh cảm thấy mình không dám tiếp tục tưởng tượng nữa.

Lúc này, Triệu Hoàng cũng chạy tới, hắn ta quỳ phịch một tiếng trước mặt Lục Hi, chỉ thấy mặt hắn ta đầy hoảng sợ nói: “Đại sư, tiểu nhân dốt nát nên đụng phải anh, xin anh tha thứ”.

Bây giờ Triệu Hoàng mới biết được thực lực chân chính của Lục Hi, ngay cả tông sư cũng phải tự xưng vãn bối trước mặt anh. Vậy mà hắn ta lại dám đánh nhau với đại sư, không thể không nói mạng hắn ta lớn mà.

Nếu không phải đại sư hạ thủ lưu tình, chỉ e bây giờ hắn ta ngay cả mảnh vụn cũng không còn.

Lục Hi nhìn hắn ta rồi nói: “Nhớ cầm tiền qua đấy. Còn nữa, chuyện ở đây phải giữ bí mật, nếu ai dám nói ra, kết quả sẽ như Cẩu Tồn Kiến”.

Lập tức mọi người toàn thân run rẩy.

Lục Hi nói xong cũng xoay người rời đi, vài ba bước liền biến mất trong tầm mắt mấy người.

Sau khi Lục Hi rời đi, Vương Dương Minh lẩm bẩm nói: “Thiên hạ rộng lớn khó có thể tưởng tượng nổi, ngày thường chúng ta ngông cuồng lấy cảnh giới tông sư mà dương dương tự đắc, tưởng rằng bản thân vô địch thiên hạ, thật là quá nực cười”.

Nói xong, Vương Dương Minh hất Vương Cảnh Sơn ra, giữ lấy thân thể này rồi chậm rãi rời đi. Bóng dáng đó dường như bỗng nhiên già đi mấy chục tuổi.

Đám người còn lại anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trên mặt vẫn là vẻ đầy khiếp sợ và mù mờ.

Tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay đã vượt quá nhận biết của bọn họ, khiến bọn họ nhất thời không biết nói gì và diễn tả tâm trạng của mình ra sao.

Còn Lục Hi quay trở lại khách sạn, anh đi về phòng của mình.

Chờ sau khi Triệu Hoàng mang tiền qua, anh liền trở về Tây Kinh. Thời gian mình rời đi đã quá lâu rồi, anh có chút nhớ Tần Lam và Vân Khả Thiên.

Lục Hi đẩy cửa vào, quan sát xung quanh một chút, chân mày anh nhíu lại.

Bời vì anh không phát hiện ra bóng dáng của A Đóa, cũng không cảm nhận được hơi thở của cô ấy.

Đi lòng vòng trong phòng một hồi, xác định A Đóa không có ở đây, Lục Hi liền ngồi trên sofa xem tivi.

Hoặc là A Đóa cảm thấy buồn bực quá nên đi loanh quanh thôi.

Cứ như vậy hơn một tiếng sau vẫn không thấy A Đóa quay về, Lục Hi có chút sốt ruột.

Lúc này đã là hơn mười giờ đêm, với vẻ lanh lợi của A Đóa chắc sẽ không về muộn như vậy đâu.

Ngay sau đó, Lục Hi mở thần thức tìm kiếm hành tung của A Đóa ở xung quanh.

Hai ngày nay anh và A Đóa sớm chiều ở cùng nhau nên cực kỳ quen thuộc hơi thở của cô ấy.

Nhưng cùng với thần thức trải ra, Lục Hi càng ngày càng cảm thấy có vấn đề, trong vòng mười dặm không hề nhìn thấy bóng dáng của A Đóa.

Ngay sau đó Lục Hi nhanh chóng mở rộng thần thức, tiếp tục tìm kiếm tung tích của A Đóa.

Trong chốc lát, trán Lục Hi đã có mồ hôi hột.

Đây là lần đầu tiên sử dụng thần thức quy mô lớn như vậy, anh cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.

Lúc này, trong một phòng VIP sang trọng nhất tại câu lạc bộ giải trí Đại Đức ở trung tâm thành phố.

Vương Trạch Nham, Lưu Thiếu Khôn, Lạc Lạc, Dao Dao và bảy tám chàng trai cô gái đang ngồi uống rượu ca hát.

Chỉ là Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn nhìn không có tinh thần gì cả, họ chỉ uống rượu giải sầu, còn Lạc Lạc và Dao Dao cũng không còn dáng vẻ lẳng lơ như xưa, các cô cũng tỏ ra có tâm sự nặng nề.

Vừa mới thoát được một mạng ở núi Loa Kế, lại thiếu chút nữa gặp nạn ở trấn Hội Sơn, hai lần đều được Lục Hi cứu.

Ngay khi chập tối, hai người quay trở lại Đô Thành, tập hợp được một đám con nhà giàu muốn đi ra ngoài chơi một chút để an ủi bản thân.

Không ngờ lại đụng phải vị thần Lục Hi này, hai người thiếu chút nữa tiểu ra quần ngay tại chỗ, nhưng bọn họ biết ấn tượng của anh Lục với bọn họ quả thực là không tốt lắm.

Cũng may anh Lục không so đo với bọn họ nên mới có thể thoát thân. Vì vậy bọn họ lại tới đây uống rượu an ủi.

Chỉ là nghĩ đến một chuỗi tình huống gặp phải mấy ngày gần đây, bọn họ thấy rượu này uống cũng chẳng có vị gì.

Lúc này một người đàn ông bên cạnh nhìn hai người Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn có chút buồn bã, hắn liền cầm ly rượu qua.

“Cậu Vương, cậu Lưu, sao thế? Bình thường đâu có như vậy chứ, mọi người ra ngoài vui vẻ, hai anh luôn là hình mẫu của chúng tôi đấy”.

Người đàn ông nói.

Vương Trạch Nham liếc nhìn hắn ta, không vui đáp: “Ngô Tấn Nguyên, ông đây tâm trạng không tốt, đừng chọc vào tôi”.

Ngô Tấn Nguyên sửng sốt, không ngờ Vương Trạch Nham không nể mặt hắn như vậy.

Nhưng Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn đều là những người hạng nhất ở Đô Thành, bọn họ cũng chỉ có thể tính là hạng hai hạng ba, vậy nên cũng không chọc nổi Vương Trạch Nham, ngày thường đều coi Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn là lão đại.

Nhìn thấy Vương Trạch Nham không nể mặt hắn, Ngô Tấn Nguyên chuyển chủ đề, ra vẻ thần bí nói.

“Cậu Vương, gần đây Đô Thành có sự kiện lớn, anh có nghe nói không?”

“Sự kiện lớn gì?”, Vương Trạch Nham không yên lòng hỏi.

Ngô Tấn Nguyên cười hi hi nói.
Chương 208: “Tôi cho uống chút thuốc rồi, cậu cứ từ từ chơi”

“Mấy ngày trước anh cả lớn của Đô Thành là Triệu Hoàng bị kẻ thù tìm tới cửa, người đó đánh bị thương một trong tứ đại kim cang thuộc hạ của hắn ta, đồng thời muốn khiêu chiến vị trí anh cả lớn với Triệu Hoàng, ngày hình như là vào tối nay”.

Nói xong, Ngô Tấn Nguyên mặt đầy khao khát nhìn Vương Trạch Nham, đây chính là tin tức đầu tiên hắn có được thông qua một người bạn giang hồ, rất nhiều người không biết, hắn thấy nhất định có thể gây chú ý đến Vương Trạch Nham, để hắn ta đánh giá mình cao hơn.

Ai ngờ Vương Trạch Nham nghe xong mặt mày vẫn ủ rũ, chỉ “Ừ” một tiếng.

Lập tức Ngô Tấn Nguyên sững sờ, sau đó hắn nói: “Cậu Vương, đây chính là anh cả lớn Triệu Hoàng của Đô Thành đó, có người muốn tìm hắn ta gây phiền toái”.

Triệu Hoàng chính là người tiếng tăm lừng lẫy ở Đô Thành. Ngày thường cho dù là đám người Vương Nham Thạch cũng sẽ không đi trêu chọc hắn ta.

Bởi vì đám người này nói khó nghe một chút chính là thứ liều mạng, chọc vào bọn chúng rồi chính là nguy hiểm đến tính mạng. Đám Vương Trạch Nham đều là thân phận được chiều chuộng, vậy nên cũng không muốn đắc tội đám người này.

Ngô Tấn Nguyên cảm thấy tin tức này hoàn toàn là thông tin mang tính bùng nổ. Không ngờ Vương Trạch Nham còn coi như không nghe thấy.

Lúc này, Vương Trạch Nham quay đầu nhìn hắn, hắn ta chậm rãi nói: “Một Triệu Hoàng thôi mà, có cái gì ngạc nhiên”.

“Đây chính là Triệu Hoàng đó, cậu Vương”, Ngô Tấn Nguyên kinh ngạc nói.

Vương Trạch Nham hừ một tiếng không thèm quan tâm đến hắn, từ sau khi biết đến thần uy của Lục Hi, loại như Triệu Hoàng ở trong mắt Vương Trạch Nham đã không còn là cái rắm gì.

Đúng lúc này, một người đàn ông trông rất đỏm dáng gõ cửa đi vào châm thuốc cho đám người Vương Trạch Nham, đồng thời ông ta cười nói: “Cậu Vương, cậu Lưu, mọi người chơi vui không?”

“Vui cái rắm, ông không thấy cậu Vương và cậu Lưu mặt không vui vẻ gì sao?”

Ngô Tấn Nguyên nào có dám lạnh nhạt với Vương Trạch Nham, hắn liền trút hết cơn giận lên quản lý của câu lạc bộ này tên là Cổ Ngọc Đạt.

Cổ Ngọc Đạt vừa nhìn liền lập tức cười hì hì nói: “Bên cạnh cậu Vương và cậu Lưu đều là gái xinh, nếu còn mất hứng, vậy thì tôi cũng không còn cách nào khác”.

“ĐM vậy mà không sắp xếp cho chúng tôi mấy người, ông đây đã vào lâu như vậy rồi đấy, con mẹ nó ông chết dẫm ở đâu vậy”.

Đừng nhìn Ngô Tấn Nguyên không nói nổi trước mặt Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn, nhưng ở trước mặt Cổ Ngọc Đạt lại rất khí phách.

“Có ngay có ngay”, Cổ Ngọc Đạt mặt mày vui vẻ chào đón nói: “Mấy cậu chủ à, cậu Vương và cậu Lưu tôi cũng không dám sắp xếp. Các cậu vẫn muốn mấy cô quen thuộc chứ?”

“Mẹ nó, mấy người kia ông đây chơi đủ rồi, ở chỗ ông không còn chút hàng tươi nào à?”

“Có chứ, tối nay vừa có một người đến, cực kỳ xinh đẹp, vẫn là gái trinh nhé”, Cổ Ngọc Đạt cười nói.

“Thật à, con mẹ nó chứ còn không mau đi sắp xếp?”, Ngô Tấn Nguyên vội la lên.

Công chúa ở đây bọn họ đều đã sớm chơi qua một lần, vừa nghe nói có hàng mới, tinh thần liền tỉnh táo.

“Nhưng con bé này có chút bướng bỉnh, vừa rồi còn cắn bị thương một thuộc hạ của tôi đó”, Cổ Ngọc Đạt nói.

Ngô Tấn Nguyên cười một tiếng nói: “Mẹ kiếp không biết một cô gái tìm được ở đâu thì sợ cái đếch gì, hai viên thuốc thôi, ông đây đảm bảo cô ta biết vâng lời ngay, để mặc ông đây điều khiển”.

Ngô Tấn Nguyên đặt một lọ thuốc trên bàn, lắc lắc nói.

“Vậy được, nếu cậu Ngô không sợ cô gái khó bảo này thì tôi lập tức cho người đưa tới”.

“Đi nhanh đi nhanh”.

Cổ Ngọc Đạt hô lớn trong bộ đàm. Không bao lâu có hai người phục vụ kéo theo một cô gái, làn da lộ ra của cô gái chỗ tím chỗ xanh, rõ ràng đã bị đánh đập rất nhiều.

Hai người phục vụ dẫn cô gái này tới phòng VIP. Vương Trạch Nham tùy ý quan sát, bỗng nhiên hắn ta sửng sốt.

Trong nháy mắt, hắn ta chợt đứng lên, mặt đầy kinh hoàng.

Hai người phục vụ kéo cô gái rồi nhét cô ấy vào bên cạnh Ngô Tấn Nguyên. Dường như cô gái tinh thần có chút không rõ, hai mắt mê man bị nhét vào ghế sofa.

Cổ Ngọc Đạt cười nói: “Cậu Ngô, cô nàng này không nghe lời, tôi cho uống chút thuốc rồi, cậu cứ từ từ chơi”.

Ngô Tấn Nguyên cười hì hì nói: “Không thành vấn đề, cô nàng có khó bảo, ông đây cũng phải khiến cô ta ngoan ngoãn”.

Nói xong, Ngô Tấn Nguyên mò vào trong bắp đùi trắng nõn của cô gái.

Cô gái đã được trang điểm, mặc bộ đồ cực kỳ hở hang, phía trên ngực lộ ra một nửa, phía dưới mặc váy siêu ngắn chỉ có thể ôm trọn mông, lộ ra cặp đùi tuyệt đẹp mê người.

Nhìn thấy sắc mặt của Ngô Tấn Nguyên, trong lòng Cổ Ngọc Đạt cười thầm.

Cô nàng này là mấy thằng em của ông ta vô tình phát hiện, thấy cô ấy xinh đẹp, lại có dáng vẻ non nớt, bọn chúng liền trực tiếp trói lại, sau khi đánh đập một hồi liền cho uống thuốc.

Mặt hàng cao cấp như vậy đủ để cho Cổ Ngọc Đạt kiếm được một khoản tiền lớn, đương nhiên trong lòng ông ta vô cùng vui sướng.

Nhưng lúc này sắc mặt Vương Trạch Nham đã thay đổi lớn, cô gái này không phải là cái cô A Đóa ở quán cơm trấn Hội Sơn sao?

Nếu là bình thường, đương nhiên Vương Trạch Nham sẽ không quan tâm đến một nhân viên phục vụ, nhưng A Đóa này ít nhiều có chút liên quan Lục Hi. Hắn ta còn nhớ lúc ấy Lục Hi rất khách khí với cô gái này.

Ngộ nhỡ để anh biết cô gái ấy bị trói đến làm cái này, nếu anh tức giận, bản thân hắn ta không chịu nổi lửa giận của người này đâu.

Vương Trạch Nham đang muốn lên tiếng ngăn lại, mặc kệ Lục Hi có biết chuyện này hay không, chỉ cần là người có chút liên quan đến Lục Hi, Vương Trạch Nham tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc.

Nhưng đúng lúc này, cửa phòng VIP bị đá văng ra vang lên một tiếng “Ầm”, Lục Hi mặt đầy lạnh lẽo đi vào.
Chương 209: Đừng sợ, có anh Lục ở đây

“Mẹ nó chứ mày là thằng nào, dám đá cửa phòng ông à?”

Ngô Tấn Nguyên vừa nhìn thấy không quen, hắn liền mắng chửi.

Cô nàng quyến rũ này hắn còn chưa kịp hưởng thụ đã bị người ta quấy rầy, vì vậy hắn rất tức giận.

Cổ Ngọc Đạt thấy vậy liền vội vàng nói: “Thưa anh, anh đi nhầm phòng VIP rồi”.

Là quản lý ở đây, ông ta cũng không muốn có khách nảy sinh xung đột, có thể giảng hòa được thì đương nhiên ông ta muốn giảng hòa.

Nhưng Lục Hi không thèm để ý đến ông ta, anh lạnh lùng nói với Ngô Tấn Nguyên: “Bỏ móng vuốt của mày ra, nếu không ông đây sẽ chặt nó”.

Ngô Tấn Nguyên nghe xong liền tức điên.

Bọn họ cũng là chủ hoành hành ở Đô Thành này, từ lúc nào có người dám nói như vậy với bọn họ chứ.

Đột nhiên Ngô Tấn Nguyên đứng lên, hắn hung hãn nói: “Mẹ nó, tao thấy mày đang muốn đâm đầu vào chỗ chết đây mà”.

Nhưng hắn vừa dứt lời, một tiếng “Ầm” vang lên, một chai bia đập vào gáy hắn, lập tức máu chảy như suối.

Mọi người ở đây đều ngẩn ra, chỉ có ba người Lưu Thiếu Khôn, Lạc Lạc và Dao Dao mặt đầy sợ hãi nhìn Lục Hi ở cửa.

Còn Vương Trạch Nham mặt méo xệch, lại nhặt chai bia lên, hắn ta đột nhiên đập tiếp vào Ngô Tấn Nguyên.

“Con mẹ mày dám động vào người anh Lục”.

Vương Trạch Nham mắng chửi giống như phát điên, hắn ta đánh vào Ngô Tấn Nguyên.

Trong chốc lát Ngô Tấn Nguyên máu chảy đầy mặt và cổ, hắn ngã xuống ghế sofa.

Lúc này, một đám nhà giàu mới phản ứng được, bọn họ vội vàng kéo Vương Trạch Nham lại và nói: “Cậu Vương, làm gì vậy? Chúng ta đều là anh em, đừng ra tay ác như vậy chứ?”

Nhưng không chỉ là Vương Trạch Nham, ngay cả Lưu Thiếu Khôn cũng đứng lên, hắn ta ném một bình rượu ra rồi đập vào đầu tên nhà giàu vừa lên tiếng.

“Mẹ nó, thằng nào là anh em với chúng mày, đi chết cho ông”.

Lúc này, Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn hận không thể giết chết một đám ngu xuẩn và cái tên đần độn Cổ Ngọc Đạt này ngay lập tức.

Trong nháy mắt, cái tên nhà giàu vừa lên tiếng này cũng đã ngã xuống trong vũng máu.

Bây giờ mấy tên nhà giàu còn lại hoàn toàn sững sờ, mặt đầy kinh hoàng nhìn Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn giống như kẻ điên.

Lúc này, Cổ Ngọc Đạt cũng ngơ ngác, nhìn hai người đầy bối rối.

Hai người Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn đi đến bên cạnh Lục Hi, bọn họ quỳ xuống vang lên một tiếng “phịch”.

“Anh Lục, chuyện này không liên quan đến chúng tôi, thật sự chúng tôi không biết A Đóa ở đó”.

“Đúng vậy thưa anh Lục, đều là tên khốn kiếp Cổ Ngọc Đạt đưa A Đóa tới, chúng tôi thật sự không biết, cho chúng tôi mười lá gan cũng không dám động vào người của anh đâu”.

Hai người mặt đầy hoảng sợ liên tục cầu xin Lục Hi tha thứ.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người lại ngẩn ra. Hai cậu chủ lớn hoành hành Đô Thành sao có thể sợ hãi quỳ xuống trước một thanh niên vô cùng bình thường này.

Lúc này, Lục Hi quét mắt lạnh lùng nhìn người trong phòng VIP, lập tức đám người run lên trong lòng, một cảm giác sợ hãi âm thầm đột nhiên xuất hiện.

Sau đó, Lục Hi ngồi xuống bên cạnh A Đóa, anh cởi áo phông mặc vào cho cô ấy, người anh lộ ra bắp thịt cường tráng và vết sẹo khủng khiếp, sau đó anh rót vào trong cơ thể cô ấy một luồng pháp lực.

Một lát sau, A Đóa dần tỉnh lại, cô ấy nhìn xung quanh, đầu tiên là kêu lên kinh hãi, sau đó nhìn thấy Lục Hi ngồi bên cạnh mình, cô ấy ôm anh khóc rống lên.

Lục Hi nhẹ nhàng vuốt lưng A Đóa, nhỏ giọng an ủi cô.

Một lúc sau, A Đóa mới dừng khóc và ổn định cảm xúc.

Lúc này, Lục Hi chậm rãi hỏi: “A Đóa, đã xảy ra chuyện gì?”

A Đóa khóc thút thít hai tiếng rồi chậm rãi nói.

Hóa ra đến giờ cơm tối, Lục Hi vẫn chưa về.

A Đóa cảm thấy hơi đói, cô ấy muốn đi ăn cơm.

Nhưng cơm khách sạn A Đóa không ăn nổi, cô ấy chạy ra ngoài muốn tìm một quán cơm giá rẻ, tùy tiện ăn một chút.

Vì vậy A Đóa rẽ đông rẽ tây tìm được một quán mì trong hẻm nhỏ, cô ấy muốn ăn một bát mì.

Lúc ăn xong, khi đi ra chuẩn bị về khách sạn, ở một chỗ mờ tối, cô ấy cảm giác có ai đó dùng thứ gì bịt miệng mình, ngay sau đó cô ấy liền mất đi cảm giác.

Đến khi tỉnh dậy cô ấy đã ở một nơi hoàn toàn xa lạ, đồng thời bị người ta trói lại, cô liều mạng giãy giụa, muốn kêu cứu chạy trốn, nhưng đổi lại là một trận đòn đau đớn.

Ngay sau đó, đám người này lại đút ăn cái gì đó, cô ấy liền mơ mơ màng màng bị đưa đến chỗ này.

Lục Hi nghe xong, anh chậm rãi nói: “Bây giờ không sao rồi, đừng sợ, có anh Lục ở đây”.

A Đóa gật đầu, có anh Lục ở đây, cô ấy cảm thấy vô cùng an toàn và bình tĩnh trở lại.

Lúc này, Lục Hi mới ngẩng đầu lên nói với Cổ Ngọc Đạt: “Là người của ông bắt A Đóa đến chỗ này?”

Bây giờ Cổ Ngọc Đạt đã biết chuyện lớn không ổn, vì ngay cả hai người nổi tiếng ở Đô Thành cũng quỳ rồi, ông ta thì càng tệ hơn.

Ngay khi Lục Hi hỏi, ông ta đã nghĩ xong nên trả lời thế nào.

“Cậu Lục, chuyện này tôi không hề biết chút nào, A Đóa là người bên ngoài đưa tới, không liên quan đến tôi”.

Cổ Ngọc Đạt cảm thấy mình phải phủi sạch liên quan đến chuyện này, đánh lừa chuyện trước đó rồi về sau nghĩ cách tiếp.

Nhưng Lục hi lại cười lạnh, anh ngoắc tay, Cổ Ngọc Đạt giống như bị một lực hút cực mạnh trong nháy mắt hút đến tay Lục Hi.

Một tay Lục Hi túm cổ ông ta, hung hãn ấn xuống bàn trà trước mặt.

“Ầm” một tiếng, bàn trà bể tan tành, rượu vẩy khắp người Cổ Ngọc Đạt, mảnh vỡ thủy tinh cứa khắp mặt ông ta, máu tươi chảy ròng ròng.

Hai tên phục vụ nhìn thấy liền vội vàng quát lên: “Mày muốn làm gì?”

Không đợi Lục Hi nói gì, Vương Trạch Nham đứng dậy cho hai tên phục vụ mấy cái bạt tai.

“Quỳ xuống cho ông, chỗ này còn có phần cho mấy bọn tạp nham chúng mày nói chuyện hả?”
Chương 210: Đáng tiếc, ông không có thực lực đó

Nhìn Vương Trạch Nham giống như kẻ điên, hai tên phục vụ cũng quỳ xuống “Phịch” một tiếng.

Bọn họ không quen Lục Hi, nhưng lại biết Vương Trạch Nham, đồng thời hiểu rõ sự lợi hại của cậu chủ lớn này.

Thật ra thì hai người bọn họ cũng chỉ làm ra vẻ mà thôi, thủ đoạn này của Lục Hi gần như đã dọa sợ lá gan của bọn họ, nhưng ông chủ của mình bị đánh ngay trước mặt, bọn họ không lên tiếng cũng không thích hợp. Vì vậy bọn họ chỉ đành nhắm mắt kêu một tiếng. Vừa nghe thấy Vương Trạch Nham bảo bọn họ quỳ xuống, lập tức bọn họ cũng ngoan ngoãn quỳ xuống.

Dù sao mình cũng đã có hành động, chuyện sau đó cho dù Cổ Ngọc Đạt muốn trách tội cũng không trách lên đầu bọn họ được.

Lúc này, Lục Hi nhìn về phía Cổ Ngọc Đạt, anh chậm rãi nói: “Kêu mấy tên bắt cóc A Đóa đến đây, tôi có thể cân nhắc cho ông chết vui vẻ một chút”.

Cổ Ngọc Đạt nghe xong lập tức hoảng sợ nói: “Cậu à, giết người là phạm pháp, cậu đừng kích động”.

Lục Hi cười lạnh một tiếng nói: “Bây giờ nhớ đến pháp luật rồi à, lúc bắt cóc A Đóa sao mấy người không nhớ hả?”

Cổ Ngọc Đạt nhất thời lắp ba lắp bắp, không nói nên lời.

“Không muốn nói? Không sao, tôi giải quyết ông trước rồi đi tìm từng người bọn chúng sau”.

Nói xong, tay Lục Hi từ từ dùng sức, lập tức Cổ Ngọc Đạt cảm thấy khó thở, sắc mặt trở nên xanh mét.

Nếu Cổ Ngọc Đạt không muốn nói, Lục Hi cũng không quan trọng. Anh muốn tìm những người đó thì cũng có cách, chỉ là hơi phiền toái một chút mà thôi.

Ngay lúc này, giọng nói Cổ Ngọc Đạt khàn khàn nói: “Đại ca đừng động tay, tôi gọi bọn họ qua”.

Lục Hi nghe vậy liền chậm rãi buông tay ra.

Lúc này, Cổ Ngọc Đạt ho khan, ông ta cầm điện thoại lên gọi.

“Tam Nhi, mấy đứa chúng mày lập tức lăn đến phòng VIP 888 cho tao, ngay lập tức”.

Cổ Ngọc Đạt nói xong liền xoa cổ, lại ho khan mấy tiếng, ông ta nhìn Lục Hi nói: “Đại ca, bọn họ tới ngay đây, chuyện đều là do bọn họ làm, thật sự không liên quan đến tôi”.

Lục Hi lạnh lùng không nói.

Không bao lâu liền nghe thấy tiếng bước chân nhốn nháo bên ngoài, cửa phòng VIP được đẩy ra, mười mấy tên tóc vàng tay cầm gậy gộc đi vào.

Cầm đầu là một tên đeo dây chuyền vàng to, thân cao người mập, đầu cắt trọc, vẻ mặt hung ác.

Gã vừa tiến đến liền nhìn thấy Cổ Ngọc Đạt nằm trong mảnh vụn bàn trà, sắc mặt tái xanh.

Còn Cổ Ngọc Đạt nhìn đám người đi vào, đột nhiên ông ta xoay người bò đến trước mặt người đàn ông cao to, sau đó nói: “Mấy người đừng ép tôi, tôi cũng không dễ chọc đâu, cùng lắm mạng đổi mạng”.

Vương Trạch Nham thấy vậy liền mắng: “Cổ Ngọc Đạt, mẹ kiếp ông điên rồi, còn không mau xin lỗi anh Lục đi”.

“Nói xin lỗi? Cậu Vương à, hắn muốn giết tôi, tôi nói xin lỗi thì có ích không?”, Cổ Ngọc Đạt mặt đầy dữ tợn nói.

Đám người này là thuộc hạ đáng tin cậy của ông ta, việc làm thường ngày của bọn chúng chính là ép người thường thành gái điếm, Cổ Ngọc Đạt có lòng tin đám người này rất nghe lời. Nếu như thật sự ép ông ta, vậy thì ông ta không thèm quan tâm đến mặt mũi của đám người Vương Trạch Nham nữa, mọi người cùng cá chết lưới rách.

Lúc này, Vương Trạch Nham lạnh lùng nhìn chằm chằm Cổ Ngọc Đạt, hắn ta chậm rãi nói: “Chính ông muốn đâm đầu vào chỗ chết, vậy thì đừng trách người khác”.

Nói xong, Vương Trạch Nham lui qua một bên, tiếp tục ngoan ngoãn quỳ xuống.

Cổ Ngọc Đạt muốn ỷ mình đông người liều mạng đánh một trận. Vương Trạch Nham thấy thật hài hước.

Thủ đoạn của anh Lục không phải nói nhiều người thì có thể đối phó được. Lục Hi đã thuộc về tồn tại của một kiểu thần tiên rồi, người phàm đến đông bao nhiêu thì có ích lợi gì đâu.

Lúc này, người đàn ông cao lớn tên Tam Nhi nhìn Cổ Ngọc Đạt hỏi: “Đại ca, xảy ra chuyện gì thế?”

Vừa rồi trong điện thoại, gã nghe thấy chuyện không ổn nên dẫn tất cả anh em chạy qua, xem ra đúng như gã nghĩ, xảy ra chuyện rồi.

Còn Cổ Ngọc Đạt mặt đầy dữ tợn nói: “Ở đây có người muốn chúng ta chết”.

“Muốn chúng ta chết? Hỏi đồ trong tay chúng ta xem có đồng ý không?”

Tam Nhi nghe xong liền lắc ống thép trong tay, gã hung hãn nói.

Vương Trạch Nham lắc đầu, mặc kệ cho bọn chúng biểu diễn. Hắn ta cảm thấy nếu Cổ Ngọc Đạt nghiêm túc nhận sai và cầu xin tha thứ, có lẽ cậu Lục sẽ mềm lòng, bọn họ có thể giữ lại một mạng. Nhưng nhìn đám người hồ đồ ngu xuẩn như vậy, Vương Trạch Nham biết ngày chết của bọn chúng không còn xa nữa.

Lúc này, Lục Hi nói với A Đóa: “Người bắt cóc cô đều ở đây?”

A Đóa liếc nhìn mấy người này rồi gật đầu.

Lúc này, Lục Hi mới quay đầu nói: “Nếu đã như vậy, chúng mày có thể đi chết được rồi”.

Nói xong, từng ngón tay anh bắn ra liên tục, mười mấy kình khí màu vàng sậm bắn ra từ ngón tay.

Đám người Tam Nhi còn chưa phản ứng kịp đã ngã trong vũng máu. Vùng ngực của mỗi người đều có một cái lỗ lớn chừng ngón tay cái, máu tươi từ đó chảy ra ngoài, trong nháy mắt toi mạng.

Còn Cổ Ngọc Đạt hoàn toàn không sao, ông ta nhìn anh em ngã xuống, hai chân không ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, một mùi khai lan tỏa ra. Nhìn kỹ lại, hóa ra là Cổ Ngọc Đạt đã sợ đến vãi đái.

Lục Hi chậm rãi đứng lên nói: “Muốn liều chết đánh một trận? Đáng tiếc, ông không có thực lực đó”.

Cổ Ngọc Đạt đã bị thủ đoạn của Lục Hi làm cho khiếp sợ không thể nào nói rõ. Ông ta nghĩ mãi không hiểu, làm sao một người có thể có thủ đoạn kinh khủng như vậy, trong nháy mắt liền giết rất nhiều người, hắn là con người ư?

Bây giờ nghe thấy lời Lục Hi nói, chỉ thấy đầu gối ông ta mềm nhũn quỳ sụp xuống đất, nước mắt nước mũi vẫy vùng và nói.

“Đại ca, tôi thật sự biết lỗi rồi, tôi không biết A Đóa là người của cậu, chuyện cũng không phải tôi làm, là bọn chúng làm. Bọn chúng đều đáng chết mà. Cậu giết xong rồi thì thả tôi ra đi”.

Cổ Ngọc Đạt khổ sở cầu khẩn, bây giờ ông ta đã hoàn toàn đánh mất dũng khí đấu tranh, chỉ muốn làm sao có thể khiến Lục Hi tha cho mình.

Lục Hi cười lạnh một tiếng nói.

“Ông dẫn theo đám thuộc hạ này làm ra trò tán tận lương tâm như thế, chắc hẳn có nghĩ đến ngày hôm nay được hưởng thụ giây phút cuối cùng của cuộc đời rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK