Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 321: Sát thủ đẳng cấp thế giới - kẻ thu hoạch Vladimir chết!

Khách sạn Hưng Đức.

Vladimir đang xem tivi và uống rượu sâm banh, ông ta rất thản nhiên và tự đắc, giống như không phải đến vì giết người, mà là nghỉ phép.

Đúng lúc này truyền tới một tràng gõ cửa, Vladimir cũng không hỏi là ai, ông ta ung dung nói: “Mời vào”.

Cửa được đẩy ra, Lục Hi chậm rãi đi vào trong.

Vladimir thấy vậy liền cười nói: “Hoá ra là anh Lục, xem ra hai người đồng hành kia của tôi thất bại rồi”.

“Nếu biết bọn họ thất bại rồi, ông còn có thể ngồi yên hả?”, Lục Hi nhàn nhạt nói.

“Không không không, có thể giết bọn họ thì chứng tỏ anh là một cao thủ thực sự, tôi chỉ biết chờ đợi thôi, sao có thể rời đi được chứ”, Vladimir hưng phấn nói.

Lục Hi cười nói: “Ông tự tin như vậy?”

Lúc này, Vladimir đứng lên, ngạo nghễ nói.

“Anh Lục à, làm sao anh có thể đánh đồng tôi với bọn ngu xuẩn kia, dựa vào lũ chủng tộc thấp hèn như bọn họ thì có gì đáng phải chú ý đâu. Vladimir tôi chính là người có nguồn gốc quý tộc từ thời xa xưa đấy”.

Khi Vladimir nói, mặt ông ta vô cùng kiêu ngạo.

Lục Hi chậm rãi đi tới trước mặt Vladimir, anh đáp: “Quả thực tôi không hiểu, một con quỷ hút máu lấy đâu ra tự tin lớn như vậy?”

Lời Lục Hi vừa dứt, sắc mặt Vladimir biến đổi, một lát sau, ông ta lại khôi phục vẻ tao nhã trước đó rồi cười nói: “Anh Lục quả nhiên lợi hại, nếu đã biết tôi là tộc quỷ hút máu cao quý, anh tính chết như nào?”

Vladimir lắc lắc sâm banh trong tay, nhởn nhơ nhìn Lục Hi.

Lục Hi trầm giọng nói: “Tôi vẫn chưa có ý định chết, nhưng tôi có thể chắc chắn kiểu chết của ông sẽ rất thảm”.

Nói xong, Lục Hi cũng chẳng buồn phí lời với cái tên kiêu căng ngông cuồng này, một bàn tay của anh đột nhiên túm lấy Vladimir.

Vladimir cười lớn một trận, hai cánh tay duỗi ra, dưới chân dâng lên một mảng sương máu bao trùm ông ta, một trảo của Lục Hi lại rơi vào khoảng không.

Trong sương máu truyền ra tiếng cười đắc ý của Vladimir, ông ta nói.

“Anh Lục, tộc quỷ hút máu của chúng tôi giết không chết đâu, anh lại phải thất vọng rồi”.

Đồng thời sương máu nhanh chóng mở rộng bao phủ cả phòng, trong nháy mắt Lục Hi mất đi tầm nhìn.

Lúc này trong sương máu chìa ra vô số tay quỷ, còn có mấy con sói máu cực lớn và dơi hút máu cỡ như chim ưng đang lũ lượt vọt về phía Lục Hi.

Lục Hi nhướng mày, chẳng trách con quỷ hút máu này lại tự tin như vậy, hóa ra tấn công vật lý không có hiệu quả với ông ta, điều này khiến phần lớn võ giả bó tay.

Hơn nữa ông ta còn có khả năng triệu hồi tôi tớ, màn sương máu này tương đương với khu vực riêng của ông ta. Ở trong sương máu, ông ta có thể liên tục triệu hồi các loại sinh vật làm đầy tớ, hành hạ đối thủ đến chết.

Nhưng Lục Hi lại có năng lực mà các võ giả khác không có.

Trong nháy mắt anh mở mắt xuyên thấu xác định vị trí của Vladimir, sau đó chắp hai tay khép lại trước ngực, miệng phun lửa rồng.

Lửa rồng gần như là khắc tinh của tất cả các phe ác, quỷ hút máu cũng không ngoại lệ.

Lửa rồng dồi dào phun ra, những bàn tay máu, sói máu và dơi hút máu kia trong nháy mắt đều bị bốc cháy.

Lúc này, Vladimir chỉ kịp phát ra một tiếng hét thảm, lửa rồng hóa thành một luồng khói xanh, đến mảnh vụn cũng không còn.

Bây giờ sương máu biến mất, lửa rồng dập tắt, giống như Vladimir chưa từng xuất hiện ở đây, không để lại bất cứ dấu vết gì.

Lục Hi lắc đầu cười một cái rồi rời đi.

Kiêu căng là một loại tội!

Sát thủ đẳng cấp thế giới - kẻ thu hoạch Vladimir chết!

Vậy là xong, cao thủ đẳng cấp của ba tổ chức sát thủ thế giới đã bị Lục Hi tiêu diệt với thế giận dữ, chỉ còn lại vua sát thủ “Kiếp” vẫn chưa xuất hiện.

Lục Hi trở lại tiệm tạp hóa, anh tiếp tục sử dụng thần thức lục soát vị trí của vua sát thủ, anh biết bây giờ vẫn chưa phát hiện ra tung tích của vị vương giả này.



Lúc này trên một hòn đảo nhỏ không biết tên.

Một ông lão người phương tây mặc áo vải, tóc bạc trắng, ống quần vén lên, ông ta đang dùng cuốc khai khẩn một mảnh đất hoang.

Bên cạnh ông ta có một cô bé khoảng chừng mười tuổi, đáng yêu giống như búp bê sứ, cô bé ở bên cạnh nhìn ông lão.

Trên hòn đảo nhỏ này có không ít ngôi nhà dùng cây cối để xây, có khoảng chừng hai ba trăm hộ gia đình sống một cuộc sống gần như biệt lập với thế giới.

Lúc này, ông lão đã cuốc xong một lần mảnh đất này, ông ta vác cuốc lên rồi nhìn cô bé cười nói: “Alice, về với ông nội thôi, chúng ta phải ăn trưa rồi”.

Khuôn mặt Alice mang theo ý cười, cô bé bắt đầu vỗ tay, dường như rất mong đợi bữa trưa này.

Ông lão dắt tay cháu gái đến căn nhà gỗ của mình cách đó không xa, ông ta hạ cuốc xuống bắt đầu nổi lửa.

Không bao lâu, bữa trưa đơn giản cũng đã làm xong.

Một con cá biển hấp, một đĩa thịt nướng không biết tên, còn có một đĩa rau xà lách trồng trên đảo, mặc dù đơn giản nhưng ông cháu hai người ăn rất nồng nhiệt.

Sau khi ăn cơm xong, ông lão dọn dẹp đĩa ăn, ông ta nói với Alice: “Alice thân mến, ông nội phải đi ra ngoài mấy người, con ngoan ngoãn chờ ở đây, các cô chú sẽ chăm sóc con, được không?”
Chương 322: Diệp Trạch Vinh

Alice hiểu chuyện gật đầu, bày tỏ đồng ý. Bởi vì mỗi lần ông nội từ bên ngoài quay về đều mang rất nhiều kẹo và đồ ăn ngon cho cô bé. Vậy nên cô bé cũng rất mong đợi ông nội đi ra ngoài.

Ngay sau đó, ông lão thân mật xoa đầu Alice rồi quay trở lại nhà gỗ, ông ta lấy ra một chiếc rương gỗ hình vuông năm thước từ dưới gầm giường ra.

Chiếc rương có chất liệu gỗ thông thường, hơi vàng ố. Ông lão thổi lớp bụi đất phía trên, ông ta đi ra ngoài, hôn lên má Alice, sau đó vẫy tay rời đi. Ông ta bước trên mặt biển, chậm rãi rời đi.

Lúc này, người dân địa phương đang làm việc trên đảo nhìn thấy ông lão rời đi, bọn họ cũng ném công cụ trong tay rồi quỳ xuống đất cầu nguyện.

Ông lão này từ sau khi lên đảo đã dạy bọn họ trồng lương thực rau củ, xây dựng nhà cửa, sử dụng đồ sắt, đồng thời trong một lần sóng thần, ông ta đã tạo một bức bình phong che chở cho hòn đảo nhỏ, chống đỡ cơn sóng thần dài đến ba ngày, để bọn họ may mắn tránh khỏi với khó khăn.

Ông lão này tồn tại giống như một vị thần trong lòng bọn họ, vĩ đại và hiền hậu.



Tiệm tạp hóa.

Lục Hi tìm tòi cả một buổi chiều cũng không phát hiện ra khí tức của cường giả siêu cấp trong thành phố Tây Kinh, bất đắc dĩ anh chỉ dành thu hồi thần thức.

Thời gian dài sử dụng thần thức phạm vi lớn như vậy khiến anh vẫn có chút không chịu nổi.

Hơn nữa anh còn phải đối mặt với ám sát của vua sát thủ thần bí kia, vì vậy anh phải giữ đủ tinh lực.

Lúc này, một nam một nữ đi vào tiệm tạp hóa.

Người đàn ông ăn mặc đắt tiền, nữ đẹp kiều diễm.

Người đàn ông ôm eo nhỏ nhắn của người đẹp, hắn ta tiến lên liều lĩnh hỏi: “Ai là ông chủ ở đây?”

Lục Hi thấy vậy liền nói: “Là tôi, có chuyện gì?”

Người đàn ông cười lớn đáp: “Tôi nghe có người nói, ở đây anh có thể giải quyết tất cả những phiền toái cho người ta, tôi tò mò nên muốn tới xem thử”.

Người đàn ông đánh giá Lục Hi và bên trong tiệm tạp hóa, mặt hắn ta đầy khinh thường.

Lục Hi thấy vậy, anh cau mày nói: “Có chuyện cứ nói, nếu không có chuyện gì, xin mời quay về”.

“Ha ha”, người đàn ông cười một tiếng nói: “Đương nhiên là có chuyện”.

“Có chuyện gì cứ nói”, Lục Hi nhàn nhạt nói.

Người đàn ông ôm người đẹp, hắn ta thản nhiên ngồi xuống ghế sofa đối diện Lục Hi, tiện tay ném chiếc chìa khóa lên bàn, hắn ta kiêu căng nói: “Chiếc xe Maserati trị giá năm triệu, cho anh, tôi muốn làm ông trùm thành phố Tây Kinh”.

Lục Hi nhấc mí mắt, anh chậm rãi nói: “Đây không phải là anh phiền muộn, mà đơn thuần anh là kẻ mộng tưởng hão huyễn”.

Người đàn ông ngẩng cao đầu nói: “Sao hả, không đủ tiền? Anh cứ mở miệng nói, chỉ cần có thể khiến tôi ngồi vào vị trí đó, giá tiền bao nhiêu do anh định đoạt”.

Lục Hi cau mày nói: “Xem ra anh vẫn chưa hiểu quy định ở đây của tôi, từ trước đến nay tôi không thu tiền, tôi chỉ cần đồ vật có niên đại lâu đời. Tôi thấy anh vẫn nên đi làm việc cần làm đi, tôi không có thời gian rảnh nói chuyện vớ vẩn với anh”.

Người đàn ông nghe xong liền cười ha ha.

“Khi tôi nghe thấy lời này, tôi liền cảm thấy thật buồn cười. Trên đời lại còn có người dám nói lời khoác lác như vậy, tuyên bố có thể thay người khác giải quyết bất cứ phiền muộn gì, thật buồn cười. Bố tôi Lý Phong Xuân có mối quan hệ rộng rãi ở Thượng Kinh, lại là bác sĩ làm trong nội các, tiếp xúc với toàn nhân vật lớn cấp cao nhưng cũng không dám nói mạnh miệng như vậy đâu. Thế mà anh lại dám nói khoác mà không biết ngượng, không thấy buồn cười sao?”

Lục Hi nghe xong liền cười nói: “Hóa ra là cậu chủ nhà họ Diệp thần y”.

Lúc này, Diệp Trạch Vinh giơ tay, người đẹp lấy ra một điếu xì gà Cuba từ trong túi xách, cô ta cắt bỏ đuôi rồi ngậm trong miệng châm thuốc cho Diệp Trạch Vinh, sau đó đưa cho hắn ta.

Diệp Trạch Vinh hít một hơi thật sâu, sau đó phun ra một vòng khói rồi nói.

“Tôi cũng biết mấy người các anh chính là lũ lừa bịp giang hồ mà thôi, tôi chỉ thử chút mà đã khiến anh lộ nguyên hình, cái gì mà thay người ta giải quyết bất cứ phiền phức gì, chẳng qua chỉ là lừa gạt tiền mà thôi, đúng không ông chủ Lục?”

Diệp Trạch Vinh mặt đầy tự tin, ngạo nghễ nhìn Lục Hi.

Lục Hi âm thầm lắc đầu.

Phải nói rằng nâng một người lên làm ông trùm thành phố Tây Kinh cũng không phải việc khó gì, chỉ cần hắn ta có bản lĩnh lấy ra thứ đồ ngang hàng để trao đổi.

Ghê gớm gì đâu, anh chỉ cần làm một cuộc trao đổi với lão Vương trong quân đội kia, anh tin rằng bất kỳ thứ đồ mình đưa ra cũng đều quan trong hơn vị trí ông trùm Thượng Kinh.

Nhưng cái tên Diệp Trạch Vinh vừa nhìn liền biết là con nhà giàu, đừng nói hắn ta không có đồ để trao đổi, ngay cả có Lục Hi cũng sẽ không đồng ý đẩy hắn ta lên vị trí đó đâu. Để hắn ta lên thì khác nào sâu dân mọt nước.

Nhìn thấy Lục Hi không nói lời nào, Diệp Trạch Vinh cười nói: “Sao hả, bị tôi nói trúng nỗi lòng nên không dám nói tiếp?”

“Chỉ là chẳng thèm để ý đến anh mà thôi, không có việc gì thì cút đi cho ông”, Lục Hi lạnh lùng nói.

Diệp Trạch Vinh nghe xong liền giận dữ, hắn ta nghiêng người về trước, mang theo tư thế uy hiếp, hắn ta lạnh lùng nói: “Thẹn quá thành giận? Cậu đây không nhìn nổi nhất là thứ giang hồ lừa bịp mua danh trục lợi chúng mày”.

Nói xong, hắn ta vỗ tay, bên ngoài có hai tên đàn ông vạm vỡ đi vào, họ đứng sau lưng Diệp Trạch Vinh, hắn ta lại nói.

“Bố tao cả đời hành nghề chữa bệnh cứu người, vậy mà bị mấy tên giang hồ bịp bợm chúng mày lợi dụng lừa gạt, hôm nay ông đây sẽ đập tiệm của mày, đánh gãy chân mày. Xem về sau mày còn dám gạt người nữa không”.

Hóa ra Diệp Trạch Vinh ở Thượng Kinh mới quen biết được người đẹp này, hắn ta muốn dẫn cô ta ra ngoài khoe khoang chút.

Ngay sau đó hắn ta dẫn người đẹp cùng hai người hộ vệ, lái xe chu du cả nước, phóng khoáng khắp nơi.

Sau khi đi đến Tây Kinh, hắn ta liền đi thăm hỏi Vân Thắng Quốc, bởi vì bố hắn ta từng nói qua mình đã chữa khỏi bệnh ung thư của Vân Thắng Quốc này.

Diệp Trạch Vinh nghĩ, bố có ơn cứu mạng với Vân Thắng Quốc, dẫn người đẹp đến thăm ông ta, vừa hay khoe khoang mức độ giao thiệp rộng rãi của mình.
Chương 323: “Tôi tới giết người”

Ai ngờ sau đó mặc dù Vân Thắng Quốc tiếp đãi hắn ta, nhưng trong ý tứ lại nói bệnh của ông ta không phải bố hắn ta chữa khỏi, mà là do một người họ Lục.

Trong lòng Diệp Trạch Vinh liền không vui, sau khi tạm biệt Vân Thắng Quốc, hắn ta hỏi thăm một hồi thì biết được sự tồn tại của người tên Lục Hi và biết tiệm tạp hóa này.

Khi biết Lục Hi làm gì, hắn ta đã nhận định anh là một tên lừa đảo, bố

mình đã chữa khỏi cho Vân Thắng Quốc, còn tên lừa đảo này không biết đã sử dụng thủ đoạn gì mê hoặc vị bí thư này, khiến ông ta ngộ nhận cho rằng bệnh của mình do tên lừa đảo này chữa khỏi.

Hôm nay, hắn ta đặc biệt tìm đến gây sự và vạch trần bộ mặt thật của tên lừa đảo này, nhân tiện đòi lại thể diện của mình và bố.

Lúc này, Diệp Trạch Vinh vung tay lên và nói: “Chặt đứt chân hắn ta, đồng thời phá hủy tiệm tạp hóa này đi”.

“Rõ”.

Hai vệ sĩ đáp lại một tiếng, chuẩn bị ra tay.

Sắc mặt Lục Hi trầm xuống, anh đang muốn nổi giận thì bên ngoài cửa có người tới.

Chỉ thấy là một ông lão tóc bạc trắng đầu, tay xách một chiếc rương gỗ, ông ta nhấc chân đi vào, đồng thời hỏi: “Cậu Lục có ở đây không?”

Lục Hi thấy vậy liền đáp: “Chuyện gì?”

“Tôi tới giết người”, ông lão cười nói.

Đám người Diệp Trạch Vinh nghe xong liền sửng sốt, hai vệ sĩ cũng dừng bước.

Mí mắt Lục Hi giựt giựt mấy cái.

Lục Hi không cảm giác được sự chuyển động của một tia chân khí hay pháp lực trên người ông lão này, dù là nhìn bằng mắt thường hay dùng thần thức cảm nhận, rõ ràng ông lão này là một người bình thường.

Nhưng nếu đối phương dám nói lời này, vậy nhất định có chút chắc ăn rồi.

Lục Hi chậm rãi nói: “Ông chính là vua sát thủ ‘Kiếp’ sao?”

Ông lão cười một tiếng không nói gì, ông ta chậm rãi đặt rương gỗ xuống và mở nó, bên trong lộ ra một thứ đồ có hình dáng kỳ lạ.

Thứ đồ này giống như xương của một loại động vật nào đó, vài gốc xương vặn cùng một chỗ, xen kẽ lẫn nhau, hình thành một thứ đồ giống như cái chùy, bên cạnh còn đặt hai cọc xương dài khoảng bốn thước.

Ông lão cầm cây gậy lên, vặn hai khúc xương còn lại rồi nối chúng với nhau, trong phút chốc tạo thành một cái chùy bằng xương dữ tợn.

Lục Hi nhìn vật này có cảm giác quen mắt nói không nên lời.

Lúc này, ông lão mới chậm rãi nói: “Cái tên đó tôi đã không dùng rất lâu rồi, giống như cậu cũng đã không dùng cái tên chúa tể máu lạnh nữa”.

Lục Hi không nói gì, anh chậm rãi hít một hơi, điều chỉnh trạng thái của mình lên cao nhất.

Anh cảm giác thấy ông lão này là kẻ địch mạnh số một mình đã gặp kể từ lúc sinh ra, bản thân anh cũng không cầm chắc phần thắng.

Hơn nữa, ông lão này dường như rõ như lòng bàn tay về quá khứ của anh, còn anh gần như không biết gì về ông ta.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Ở phương diện này, Lục Hi đã hoàn toàn rơi vào thế yếu.

Lúc này, bỗng nhiên Diệp Trạch Vinh nói: “Hai người cái người đang hát tuồng kịch ở đây à? Cầm cái xương kia giả thần giả quỷ cái gì ở đây chứ?”

Nhưng hai người cũng không thèm để ý đến Diệp Trạch Vinh, giống như hắn ta không hề tồn tại vậy.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Trạch Vinh không khỏi kêu la như sấm, một lão già chết tiệt và một tên lừa đảo dám không coi hắn ta ra gì, không thể như vậy được.

“Đánh bọn chúng cho tao, cả lão già kia cũng đánh”, Diệp Trạch Vinh gầm lên.

Hai tên vệ sĩ nghe xong, bọn họ đang muốn tiến lên ra tay.

Đúng lúc này, trên người ông lão đột nhiên tuôn ra một luồng ánh sáng đen, giống như một cái hang động tối cực lớn, hấp dẫn tâm trí người ta đi vào.

Đồng thời, bóng tối hoàn toàn bao phủ xuống, tất cả mọi người đều thấy hai mắt tối sầm không còn nhìn thấy bất kỳ vật gì, ngay cả Lục Hi cũng không ngoại lệ.

Trong nháy mắt khi bóng tối phủ xuống, Lục Hi liền mở mắt xuyên thấu.

Ông lão biến thành bóng mờ trong nền tối, vung cây gậy bằng xương trong tay càn quét về phía Lục Hi.

Lúc này, Lục Hi cảm giác được sức mạnh trong cơ thể ông lão đã đột phá cảnh giới tông sư, đạt đến một loại trình độ cao khác.

Cây gậy xương đi đến đâu đều nuốt chửng hết tất cả, đừng nói là đập lên người, chỉ cần cây gậy xương này lướt qua bên cạnh thôi, e rằng cũng sẽ mất đi nửa cơ thể.

Đúng lúc đó. Lục Hi hét lớn một tiếng, cả người dấy lên ngọn lửa hừng hực màu vàng sậm, đồng thời trên cơ thể bao trùm một tầng vảy vàng, chỉ lộ ra đôi mắt.

Đỉnh đầu anh còn xuất hiện hư ảnh của một con cự long.

Anh hét lớn một tiếng, một quyền đánh về phía gậy xương.

Ngay sau đó chính là va chạm không tiếng động.

Gậy xương và cú đánh toàn lực của Lục Hi đã tản ra vô số sức mạnh điên cuồng. Luồng sức mạnh này đủ để phá hủy cả thành phố, nhưng đều bị bóng tối trên người ông lão tỏa ra nuốt trọn.

Sau cú đánh này, ông lão lắc mình trở lại vị trí ban đầu, Lục Hi vẫn đứng yên bất động, vảy màu vàng sậm trên người rách ra từng vết nứt.

Bóng tối tản đi, ông lão lại trở về là một lão già bình thường, ông ta xách gậy xương nhìn Lục Hi.

Ngọn lửa trên người Lục Hi bốc hơi, anh cảnh giác nhìn ông lão.

Lúc này, ông lão ho khan hai tiếng rồi chậm rãi nói: “Aiz, già rồi, không đánh lại thanh niên các cậu”.

Nói xong, ông lão nhẹ nhàng ném gậy xương đến trước mặt Lục Hi.

Chỉ thấy đầu gậy dữ tợn đâm xuyên nền đá cẩm thạch cứng rắn dưới đất vang lên tiếng “phụt”, giống như đâm đậu hũ.

Ông lão ho khan một trận, sau đó nói: “Giới trẻ thật là không biết quý trọng, ăn máu uống máu, xương rồng này là đồ tốt như thế mà chẳng biết dùng gì cả”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK