Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 196: Tất cả nghe theo sắp xếp của cậu Lục

Lục Hi nhìn theo rồi nói: “Tửu lượng tôi không tốt nên uống một ly này thôi, mọi người cứ dùng bữa đi”.

Lục Hi động đũa trước, anh cũng gắp cho A Đóa một miếng thức ăn.

Mọi người thấy Lục Hi bắt đầu ăn cũng lần lượt giơ đũa lên.

Nhưng sau đó sức ăn của Lục Hi quả thực khiến bọn họ được mở mang kiến thức.

Một bàn đầy thức ăn, dưới sự vung đũa không ngừng của Lục Hi, rất nhanh đã nhìn thấy đáy bát, Tần Nguyên Cửu thấy vậy liền vội vàng bảo phục vụ lấy thêm thức ăn.

Các loại thức ăn không ngừng được đưa lên, khi Lục Hi ăn bằng sức ăn của khoảng mười người thì mới dừng đũa.

Nhìn ánh mắt mọi người kinh ngạc, Lục Hi cười một tiếng nói: “Xin lỗi, sức ăn của tôi hơi lớn”.

Tần Nguyên Cửu vội vàng nói: “Có thể ăn được là chuyện tốt, chứng tỏ sức khỏe rất tốt đấy, chuyện tốt mà”.

Đúng lúc này, điện thoại của Tần Nguyên Cửu đột nhiên vang lên, ông ta liếc nhìn rồi nói với Lục Hi: “Xin lỗi cậu Lục, tôi nghe điện thoại đã”.

“Cứ tự nhiên”, Lục Hi nhàn nhạt nói.

Tần Nguyên Cửu đi ra ngoài nghe điện thoại, Lục Hi bắt đầu hàn huyên cùng mọi người.

Dù sao thì Giai Mĩ do một tay Lục Hi sắp đặt, anh cũng muốn biết rốt cuộc Giai Mĩ đã phát triển đến mức nào.

Đối với những câu hỏi của Lục Hi, đương nhiên mọi người đều biết thì nói, đã nói thì nói cho hết. Điều này cũng khiến Lục Hi có thêm nhận thức mới về Giai Mĩ.

Một lát sau, Tần Nguyên Cửu mang vẻ mặt buồn thiu đi vào.

Lục Hi thấy vậy liền hỏi: “Sao vậy?”

Chỉ thấy Tần Nguyên Cửu do dự chốc lát rồi nói.

“Cậu Lục là người của mình, tôi cũng sẽ không lừa cậu đâu”.

“Cứ nói đừng ngại”, Lục Hi nhàn nhạt đáp.

“Vừa rồi thuộc hạ của Triệu Hoàng vừa gọi điện cho tôi, nói tiền bảo kê tháng này phải tăng lên ba lần”.

Mọi người vừa nghe thấy cái tên Triệu Hoàng này, nhất thời sắc mặt đều khó coi.

Còn Lục Hi lại nhíu mày, anh chậm rãi nói: “Tiền bảo kê này và Triệu Hoàng là chuyện thế nào?”

Tần Nguyên Cửu cau mày nói.

“Triệu Hoàng là anh cả lớn của Đô Thành, cũng chính là ông trùm đường phố, kẻ thống trị thế giới ngầm Đô Thành. Giai Mĩ là xí nghiệp từ ngoài vào, mỗi tháng phải đóng một khoản tiền bảo kê nhất định”.

“Còn có chuyện như vậy?”

Lục Hi cảm thấy có chút kỳ quái, anh chưa nghe qua Phù Đồ từng làm chuyện như vậy.

Lúc này, chỉ thấy Tần Nguyên Cửu cười khổ nói.

“Nơi này và trong nước có chút khác nhau, anh cả đã tồn tại ở đây từ lâu, quy định này luôn có, chỉ là trước kia đều ở trong phạm vi có thể chấp nhận được, giám đốc Hoắc cũng đồng ý chuyện này. Nhưng bây giờ đột nhiên tăng nhiều như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Giai Mĩ. Tôi vẫn phải xin chỉ thị của giám đốc Hoắc, để xem cô ấy có cách gì không”.

Nghe thấy điều này, Lục Hi nhàn nhạt nói: “Không cần xin phép giám đốc Hoắc, chuyện này tôi có thể tự quyết định, từ nay về sau phần tiền này không cần đưa cho hắn”.

“Cái này!”

Tần Nguyên Cửu nghe xong, nhất thời mặt lộ vẻ khó xử.

Triệu Hoàng không thể so với hai người Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn, mặc dù nói hai người này thực lực hùng hậu không dễ chọc, nhưng nếu thật sự nổi lên tranh chấp, mọi người dùng mọi thủ đoạn cạnh tranh công bằng là được.

Dù Gia Thịnh và Hào Mỹ vững chắc, là bọn cường hào ác bá, nhưng tài lực của Giai Mĩ hùng hậu, thế lực lớn tiền bạc nhiều nên cũng không sợ hắn ta. Mọi người chỉ là cạnh tranh về buôn bán.

Nhưng Triệu Hoàng thì khác, người này là anh cả đường phố của Đô Thành, nghe nói hắn ta có võ thuật sâu không lường được.

Hơn nữa, kết oán với dân đường phố có thể gây nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc này, không đùa giỡn được.

Tần Nguyên Cửu suy nghĩ một hồi, sau đó nói với Lục Hi.

“Cậu Lục, chắc hẳn cậu vẫn chưa biết đến sự lợi hại của Triệu Hoàng, dân đường phố không thể so với người làm ăn kinh doanh đâu. Nếu kết oán với bọn họ thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng đó, không thể hành động theo cảm tính được”.

Lục Hi nghe xong cười nói: “Một đám hữu danh vô thực mà thôi, có gì phải sợ”.

“Cậu Lục, phải cẩn trọng chứ. Nghe nói Triệu Hoàng này nắm mạng người trên tay, là kẻ lòng dạ ác độc, chúng ta không nên tùy tiện đắc tội”, Tần Nguyên Cửu thành khẩn nói.

Một quản lý khác rõ ràng cũng biết đến sự tồn tại của người này, anh ta mặt cũng đầy lo âu.

Lục Hi quét mắt nhìn mọi người, chậm rãi nói.

“Nơi mà Giai Mĩ có mặt sẽ không cúi đầu trước bất kỳ thế lực nào, nhớ lời của tôi, bảo cái tên Triệu Hoàng kia đến tìm tôi đi. Mấy ngày tới tôi tạm thời ở đây”.

Nói xong, Lục Hi đứng dậy dẫn theo A Đóa trở về phòng của mình, để lại đám người Tần Nguyên Cửu ở đó trố mắt nhìn nhau.

Nói thế nào thì Giai Mĩ cũng là do anh một tay thúc đẩy, sao anh có thể cho phép chuyện như vậy tồn tại.

Vì vậy Lục Hi vừa nghe thấy lời này liền suy tính không chút do dự, anh sẽ giải quyết xong chuyện này rồi mới quay về.

Sau khi Lục Hi rời đi, Tần Nguyên Cửu cùng mười mấy quản lý nhìn nhau, bỗng chốc không biết nên xử lý chuyện này như thế nào.

Một lát sau, vẫn là Tần Nguyên Cửu nói: “Tôi thấy chuyện này vẫn phải báo cáo cho giám đốc Hoắc, mọi người thấy thế nào?”

“Đúng, nên vậy”.

“Tôi cũng cảm thấy nên báo cáo cho giám đốc Hoắc, dù sao thì chuyện lớn như vậy cũng không phải trò đùa”.

“Ừ, có lý”.

Mọi người đều nhất trí cho rằng nên báo cáo với giám đốc Hoắc.

Bọn họ thấy cậu Lục này dù có lợi hại nhưng cũng chỉ là người ngoài. Mặc dù giám đốc Hoắc có dặn dò tất cả đều phải thuận theo ý nguyện của anh, nhưng chuyện này không phải chuyện bình thường. Nó trực tiếp ảnh hưởng đến tương lai ở khu Xuyên, nhất định phải thận trọng.

Tần Nguyên Cửu thấy mọi người nhất trí ý kiến, ông ta lấy điện thoại gọi cho Hoắc Tư Duệ.

Một lát sau, điện thoại được kết nối. Hai người chỉ nói ngắn gọn mấy câu liền cúp máy.

“Giám đốc Hoắc nói thế nào?”

Mười mấy quản lý nhìn thấy Tần Nguyên Cửu không nói lời nào liền vội vàng hỏi.

Dù sao chuyện này cũng liên quan đến an toàn và tương lai của bọn họ, vậy nên bọn họ không giấu nổi lo lắng.

Chỉ thấy sắc mặt Tần Nguyên Cửu trắng bệch, ông ta đáp: “Giám đốc Hoắc nói, tất cả nghe theo sắp xếp của cậu Lục”.

“Cái gì?”
Chương 197: Triệu Hoàng đến

“Chuyện lớn như vậy cứ thế giao cho một người ngoài đến xử lý?”

“Triệu Hoàng này lòng dạ ác độc, nếu xử lý không tốt, chúng ta có thể sẽ gặp tai họa, giám đốc Hoắc sao vậy”.

Mọi người nghe xong bắt đầu bàn tán ra vào.

Một lát sau, Tần Nguyên Cửu lớn tiếng nói: “Được rồi, đừng ồn ào nữa, nếu giám đốc Hoắc đã quyết định rồi, vậy thì chúng ta cứ làm theo là được”.

Mọi người nghe xong liền cúi thấp đầu.

Giám đốc Hoắc là lãnh đạo tối cao của Giai Mĩ, quyết định của cô chính là quyết định cuối cùng, bọn họ cũng không còn cách nào khác.

Lúc này, Tần Nguyên Cửu lấy điện thoại ra và nói: “Nếu giám đốc Hoắc đã quyết định vậy, cậu Lục này cũng cố chấp như thế, tôi sẽ báo cáo đúng sự thật với thuộc hạ của Triệu Hoàng”.

Trong lòng Tần Nguyên Cửu đã có chút bực dọc.

Quyết định của giám đốc Hoắc và Lục Hi liều lĩnh không nói, còn không hề cân nhắc đến an toàn của bọn họ, Tần Nguyên Cửu cũng quyết định đá rắc rối sang cho Lục Hi.

Ông ta nhấn một số máy, một lát sau điện thoại được kết nối.

“Xin lỗi, cậu Lục của chúng tôi nói tiền này về sau Giai Mĩ không tính nộp nữa”.

“Con mẹ nó, chúng mày muốn đâm đầu vào chỗ chết à, cái thằng họ Lục là ai hả?”, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói tức giận.

Tần Nguyên Cửu trầm giọng nói: “Cậu Lục là khách quý của giám đốc Hoắc chúng tôi, cậu ấy nói nếu các anh không bằng lòng thì có thể đi tìm cậu ấy”.

“Giỏi lắm thằng nhãi, nói với hắn ông đây sẽ đến, chờ ông đây trừng trị hắn xong rồi sẽ đến lượt từng người chúng mày”.

Tần Nguyên Cửu chau mày, nói: “Cậu ấy ở phòng năm lẻ tám khách sạn Giáp Thiên Hạ, các anh có thể đi tìm cậu ấy bất cứ lúc nào”.

“Giỏi lắm thằng nhãi, mày chờ đó”.

Nói xong, bên kia liền cúp điện thoại.

Lúc này, Tần Nguyên Cửu thở dài, ông ta ngồi xuống.

Mọi người liền vội vàng hỏi: “Đối phương nói thế nào?”

“Còn có thể nói thế nào nữa, hắn nói trừng trị tên họ Lục kia xong thì trừng trị đến chúng ta”, Tần Nguyên Cửu mặt mày ủ dột nói.

“Bây giờ làm thế nào đây?”

Vẻ mặt tất cả mọi người đều buồn thiu, suy cho cùng tiếng xấu bên ngoài của Triệu Hoàng bọn họ không chọc nổi, hơn nữa công việc của bọn họ chẳng những không chọc nổi, mà còn không thoát được, trừ phi bọn họ từ chức không làm.

Nhưng đãi ngộ của Giai Mĩ hậu hĩnh, quả thực bọn họ không muốn mất đi công việc này.

Mọi người mặt mày ủ dột, ai nấy đều ngồi một chỗ than thở.

Một lúc sau, Tần Nguyên Cửu nói.

“Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải chuyện tốt, chúng ta phải đến chỗ cậu Lục. Nếu chuyện trở nên khó giải quyết, tôi với Bạch Côn xem như có quen biết, đến lúc đó nói tốt mấy câu, không chừng chuyện sẽ có chuyển biến tốt”.

Mọi người nghe xong, rối rít gật đầu.

Bạch Côn này chính là thuộc hạ của Triệu Hoàng, gã chuyên phụ trách đi thu tiền bảo kê, Tần Nguyên Cửu cũng có mấy lần qua lại với gã.

Nếu Lục Hi không giải quyết được chuyện này, hoặc là gây thêm phiền phức, có Tần Nguyên Cửu ra mặt nói tốt một chút, bảo giám đốc Hoắc cân nhắc lại một lần nữa chuyện này, nói không chừng có thể giải quyết được một cách hoàn hảo.

Thấy mọi người gật đầu, lập tức Tần Nguyên Cửu dẫn mười mấy quản lý đi tới phòng Lục Hi.

Đi tới tầng năm, Tần Nguyên Cửu gõ cửa phòng Lục Hi.

“Mời vào”.

Theo giọng nói của Lục Hi, Tần Nguyên Cửu đẩy cửa vào, đi theo phía sau có mười mấy quản lý.

Lục Hi thấy vậy, anh cười nói: “Xem ra các vị vẫn không yên lòng, mời ngồi”.

Phòng của Lục Hi là phòng thương vụ, phòng khách rất lớn, mười mấy người ngồi họp cũng không có vấn đề.

Mọi người nghe theo ra hiệu của Tần Nguyên Cửu ngồi một bên bàn hội nghị ở phòng khách, còn Tần Nguyên Cửu ngồi bên cạnh Lục Hi.

A Đóa thấy vậy, lập tức khôn khéo bắt đầu pha trà cho mọi người.

Sau khi ngồi xuống, Tần Nguyên Cửu nói với Lục Hi: “Cậu Lục, không phải chúng tôi không yên tâm với cậu, chỉ là mọi người sợ cậu có phiền toái gì thôi. Ở chỗ này chúng tôi phải chăm sóc cậu thật tốt”.

Lục Hi cười nói: “Cảm ơn lòng tốt của mọi người”.

Trong lòng Lục Hi cũng rõ, chẳng qua những người này lo lắng mình không giải quyết nổi mà thôi, tâm tình anh có thể hiểu, nhưng cũng không nói gì.

“Tên Bạch Côn đó nói sẽ lập tức tới đây, cậu xem cần chuẩn bị gì không”, Tần Nguyên Cửu có lòng tốt nhắc nhở.

“Đối phó với một đám hữu danh vô thực thì còn chuẩn bị gì chứ”, Lục Hi xem ti vi, thản nhiên nói.

Đám người Tần Nguyên Cửu đều không biết làm sao.

Triệu Hoàng chính là một kẻ hung ác, Bạch Côn thuộc hạ của hắn ta cũng là kẻ ngang tàng ở Đô Thành này, gã nào có dễ chọc.

Tần Nguyên Cửu còn muốn khuyên Lục Hi mấy câu, nhưng lúc này có mấy người đi vào cửa.

Một kẻ cầm đầu thân hình to lớn, đầu cạo trọc lốc, mặt đầy hung hăng. Trong tay hắn ta vân vê hai quả cầu thép còn lớn hơn hạt óc chó, nó vang lên tiếng cạch cạch.

Sau lưng còn có ba người đi theo, dáng vẻ đều xấu xa, bọn chúng dùng ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào người trong phòng.

Tần Nguyên Cửu vừa thấy người này, nhất thời sắc mặt trắng nhợt, ông ta đứng lên nói: “Lão Hoàng tới rồi”.

Triệu Hoàng liếc nhìn ông ta rồi cũng chẳng buồn để ý, hắn ta hỏi: “Kia là thằng nhãi họ Lục?”

Nói xong, hắn ta đi tới bên cạnh Lục Hi.

Bạch Côn ở sau lưng kéo một chiếc ghế đặt đối diện Lục Hi, gã nói: “Mời lão Hoàng ngồi”.

Triệu Hoàng hùng hổ đi lên, hắn ta nhìn chằm chằm Lục Hi, ánh mắt đầy ác liệt.

Lục Hi cười một tiếng nói: “Nếu đã biết tôi là ai thì cần gì hỏi câu này đâu”.

Triệu Hoàng cười ha ha một tiếng, cả phòng đều chấn động.

“Mày là cái thằng nhãi nói từ nay Giai Mĩ không cần nộp tiền bảo kê hả?”

“Đúng vậy”.

“Giỏi lắm thằng nhãi, có khí chất”.

Lục Hi lạnh lẽo nhìn Triệu Hoàng, anh nói: “Tôi khuyên anh sau này đừng chú ý đến Giai Mĩ nữa, tránh cho bản thân tự diệt vong”.

“Ha ha ha ha”.

Triệu Hoàng cười như điên vang khắp cả phòng, trong tiếng cười mang theo một luồng kình khí khiến mọi người đinh tai nhức óc, đám người Tần Nguyên Cửu mặt mày đều kinh hãi.

Tiếng cười của Triệu Hoàng khiến bọn họ cảm thấy khí huyết trôi lơ lửng, tức ngực khó chịu, xem ra lời đồn không sai.

“Người đâu, cắt đứt chân hắn cho tao, đập bể cái mồm đầy răng của hắn, sau đó rút lưỡi, để xem hắn còn có thể phách lối như vậy hay không”.

Lời Triệu Hoàng vừa dứt, mọi người đều kinh hãi.

Nghe nói Triệu Hoàng vô cùng hung tàn, quả nhiên như vậy. Tàn bạo với người khác thế, chẳng trách ở Đô Thành không ai dám chọc đến.

Triệu Hoàng vừa dứt lời, ba người sau lưng hắn ta đi về phía Lục Hi.

Tần Nguyên Cửu thấy vậy liền vội vàng nói: “Lão Hoàng, chuyện này dễ thương lượng mà, đừng động tay chân”.
Chương 198: “Anh cũng tiếp một chiêu của tôi đi”

Lục Hi là khách quý của giám đốc Hoắc, nếu xảy ra chuyện ở địa bàn của mình, trách nhiệm này ông ta không thể đùn đẩy, về sau cái chức Tổng giám đốc của ông ta chắc cũng khỏi phải làm nữa.

Lúc này, Tần Nguyên Cửu cảm thấy mình thật sự không phải người nữa, ông ta vừa phải nghe theo sự sắp xếp của giám đốc Hoắc, còn phải bảo vệ an toàn của Lục Hi, ông ta cũng mang theo một bụng bực bội.

Triệu Hoàng nhìn Tần Nguyên Cửu rồi cười lạnh nói: “Đánh nó cho tao”.

Ở địa bàn của hắn ta lại có người dám khiêu khích uy quyền của mình, cho dù thế nào cũng phải nghiêm trị với người này.

Ba tên thuộc hạ không ngừng đi về phía Lục Hi, anh cũng không thèm để ý, vung một chưởng lên không trung.

Lập tức một luồng kình khí vô hình bổ về phía ba người.

Ba người đồng thời kinh hãi, lập tức muốn né tránh, nhưng một chưởng của Lục Hi nào có dễ tránh như vậy.

Kình khí này trong nháy mắt bổ vào một người dẫn đầu.

Chỉ thấy hắn ta giống như đụng phải một chiếc xe tải, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi rồi bay ngược ra đằng sau, đồng thời đánh bay hai người sau lưng.

Hai người kia bị hắn ta đụng vào, miệng cũng phun máu tươi, bay ra ngoài rồi ngã xuống đất.

Đám người của Giai Mĩ lập tức trợn tròn mắt.

Lúc này, đột nhiên Triệu Hoàng đứng lên, xoa xoa quả cầu thép trong tay với tốc độ nhanh, hắn ta nói: “Cao thủ nội gia, chẳng trách phách lối như vậy”.

Lục Hi cười một tiếng nói: “Nào dám”.

Đôi mắt Triệu Hoàng híp lại, hắn ta chậm rãi nói: “Quả thật là có bản lĩnh, nhưng chút thủ đoạn này của mày vẫn chưa đủ nhìn”.

Nói xong, hai quả cầu thép trong tay Triệu Hoàng nhanh như chớp bay về phía Lục Hi.

Hai quả này một trước một sau mang theo một tầng chân khí trắng xóa, nó phát ra tiếng rít bén nhọn, chạy thẳng tới mặt anh.

Bản thân Triệu Hoàng cũng đã là cảnh giới nội gia đỉnh phong, không phải một võ giả thông thường.

Hắn ta thấy dù Lục Hi cũng là cảnh giới nội gia, nhưng cùng lắm cũng chỉ mới gia nhập nội gia sơ kỳ không lâu, anh vốn chẳng phải đối thủ của hắn ta.

Còn hai quả cầu thép này là hắn ta dùng thép ròng để chế tạo, bên trong nhúng hàn thiết, sức nặng thực tế nặng hơn nhiều so với vẻ bề ngoài, cộng thêm chân khí hùng hậu hắn ta thúc giục, võ giả nội gia bình thường đều phải chịu thua thiệt dưới thủ đoạn này của hắn ta.

Nhưng Lục Hi nhìn thấy quả cầu thép đang gào thét lao đến, ngay cả mắt cũng không nháy, anh chỉ nhẹ nhàng chìa tay túm lấy hai quả cầu thép hung mãnh.

Chỉ thấy một tay anh cầm quả cầu thép trong tay nhẹ nhàng xoa nắn, quả cầu thép liền biến thành phấn vụn rơi xuống đất.

Lần này, đừng nói đám người Tần Nguyên Cửu trợn tròn mắt, ngay cả Triệu Hoàng mặt cũng đầy khiếp sợ.

Thực lực này rõ ràng đã ở trên hắn ta.

Lúc này, Lục Hi nói: “Anh cũng tiếp một chiêu của tôi đi”.

Nói xong, Lục Hi ngồi trên ghế sofa, một quyền nhìn như tùy tiện đánh lên không trung.

Một quả đấm trong suốt được hình thành từ chân khí rời khỏi tay anh đánh về phía Triệu Hoàng.

Lập tức Triệu Hoàng kinh hãi, hắn ta cảm thấy trong quyền này bao hàm một luồng sức mạnh cực kỳ kinh khủng, không cẩn thận mình sẽ ngã xuống.

Hắn ta hét lớn một tiếng, hai tay chợt đặt ngang trước ngực, chân khí toàn thân cũng tràn về phía hai cánh tay, chỉ thấy hai cánh tay của hắn ta đột nhiên phát ra ánh sáng trắng chói mắt.

Lúc này, một quyền của Lục Hi đã đánh trên hai cánh tay Triệu Hoàng, hắn ta kêu gầm một tiếng. Trong nháy mắt hai cánh tay bị nổ mềm nhũn xuống, một quyền này vẫn không giảm lực đánh vào ngực hắn ta.

Triệu Hoàng hô lớn một tiếng, cả người bay rớt ra ngoài, đập vào vách tường phía sau, tạo ra một cái hố hình người trên tường, sau đó hắn ta từ từ rớt xuống đất.

Lúc này, đám người Tần Nguyên Cửu đã kinh ngạc đến mức không biết diễn tả tâm trạng mình ra sao nữa.

Ba tên thuộc hạ của Triệu Hoàng bao gồm cả tên Bạch Côn thường ngày hoành hành ngang ngược không chút kiêng kỵ đã bị Lục Hi dùng một chưởng đánh hộc máu.

Triệu Hoàng tiếng ác hiển hách cũng bị một quyền đánh hộc máu không chút ngoại lệ. Mấy người này một chiêu cũng không phải kẻ thù của anh, quả thật chẳng hề lợi hại gì.

Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lục Hi trong cung kính đã mang theo sợ hãi. Suy cho cùng , bọn họ đều là người bình thường, đâu có thấy qua thủ đoạn lợi hại như vậy. Bọn họ cảm thấy Lục Hi đáng sợ như quái vật.

Đúng lúc đó, Lục Hi đi tới bên cạnh Triệu Hoàng, một cước giẫm lên ngực hắn ta, anh chậm rãi nói: “Con mẹ nó, một võ giả nội gia mà cũng dám thu tiền của ông đây, tôi thấy anh chán sống rồi”.

Nói xong, chân Lục Hi nhẹ nhàng di chuyển.

Lập tức Triệu Hoàng kêu lên thảm thiết giống như giết lợn.

“Đại sư tha cho tôi, tôi cũng là vạn bất đắc dĩ thôi”.

Lục Hi nghe xong liền cười lạnh: “Vậy anh nói cho tôi xem, sao mà vạn bất đắc dĩ vậy?”

Triệu Hoàng liền vội vàng giải thích.

Hóa ra mấy ngày trước có một kẻ thù ngày xưa của Triệu Hoàng tìm tới cửa.

Kẻ thù này tên là Triệu Hổ, năm đó cùng với hắn ta đều là anh cả ở Đô Thành, hai người tranh đấu nhiều năm, cuối cùng vẫn là Triệu Hoàng bản lĩnh cao hơn một nước, sau khi đánh Triệu Hổ bị thương, hắn ta liền biến mất.

Ai mà biết mười năm trôi qua, mấy ngày trước bỗng nhiên Triệu Hổ tìm tới cửa, dưới một chiêu liền đánh bị thương một mãnh tướng của hắn ta, võ thuật cực kỳ siêu đẳng.

Sau đó, hắn ta liền tuyên bố muốn hẹn chiến với Triệu Hoàng để đoạt lại vị trí anh cả Đô Thành, toàn bộ người ở đường phố khu Xuyên đều đã biết.

Mà Triệu Hoàng biết rõ thực lực của Triệu Hổ đã là cao thủ tiên thiên cao hơn hắn ta rồi. Hắn ta bất đắc dĩ chỉ đành nghĩ cách mời cao thủ thay mình ra mặt.

Cao thủ ở đây cũng chỉ có nhà họ Diêu và nhà họ Vương. Hai nhà này đều là thế gia võ đạo, cũng đều có tông sư, cao thủ xuất hiện liên tục.

Nhưng với tài lực của hắn ta, muốn mời được tông sư là không thể, vì vậy hắn ta muốn mời một cao thủ tiên thiên đỉnh phong.

Chỉ là dường như nhà họ Diêu xảy ra chuyện gì đó, cả gia tộc thần hồn nát thần tính, không rảnh quan tâm đến những thứ khác, hắn ta chỉ đành nhờ nhà họ Vương giúp đỡ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK