Chỉ thấy cánh tay phải của Thiên Diệu Hùng bị gãy nát, mềm nhũn rũ xuống, trong miệng còn trào máu tươi.
Hai người đẹp xum xoe bên cạnh Thiên Diệu Hùng bị dọa sợ trốn ở một bên run lẩy bẩy.
“Anh Thiên Diệu, anh không sao chứ?”, Thôi Cảnh Ba dè dặt hỏi.
Chỉ thấy vẻ mặt Thiên Diệu Hùng hung dữ, dùng tay trái lau vết máu trên khóe miệng, hung ác nói: “Tôi không sao, dám đánh tôi bị thương, đây là sự khiêu khích nghiêm trọng nhất với gia tộc Thiên Diệu, ông cứ để đấy, tên họ Lục và Hoắc Tư Duệ này, sẽ có người của gia tộc Thiên Diệu tôi xử lý”.
Lúc này, trong lòng Thiên Diệu Hùng tức giận bừng bừng, dám động đến hắn ta, gia tộc Thiên Diệu không dễ chọc như vậy, cho dù tên họ Lục này có lợi hại hơn mình, nhưng cao thủ của gia tộc Thiên Diệu như rừng, sức mạnh tiềm ẩn trong đó không phải điều mà người ngoài có thể biết được, Lục Hi và Hoắc Tư Duệ nhất định phải chết.
Thôi Cảnh Ba nghe thấy vậy, cũng cắn răng, gật gật đầu.
Việc đến nước này đã không còn đừng lui nữa, nếu không cùng Thiên Diệu Hùng giải quyết chuyện này một cách êm đẹp, chỉ riêng lửa giận của gia tộc Thiên Diệu, ông ta không cáng đáng nổi, nói như nào thì Thiên Diệu Hùng cũng vì việc của bản thân mình mới bị đánh bị thương.
Lục Hi và Hoắc Tư Duệ trở lại khách sạn, hai người ngồi xuống sofa, vẻ mặt Hoắc Tư Duệ lo lắng nói.
“Anh Lục, việc này có phải làm hơi quá rồi không, người của gia tộc Thiên Diệu không dễ chọc”.
Lục Hi khẽ nói.
“Không cần lo lắng, Thiên Diệu Chân là đệ nhất tông sư Viêm Hạ, chắc chắn cũng sẽ có chút khí phách hơn người, tôi với bọn họ cũng chẳng phải thù sâu hận lớn gì, việc này chắc hẳn chỉ có Thiên Diệu Hùng ra mặt, sẽ không xảy ra việc gì to tát, hơn nữa, cho dù Thiêu Diệu Chân thực sự muốn tìm tôi gây phiền phức, tôi cũng rất muốn mở mang một chút, xem đệ nhất tông sư Viêm Hạ rốt cuộc lợi hại như nào”.
Lúc Lục Hi nói những lời này, giọng điệu khá tự tin.
Hoắc Tư Duệ nghe thấy thế, cũng yên tâm hơn rất nhiều, cô đương nhiên biết Lục Hi rất lợi hại, nhưng Thiên Diệu Chân tiếng tăm quá vang dội, cô có chút lo lắng cũng là chuyện bình thường.
Mà lúc này, Hoắc Tư Duệ nói: “Anh Lục tôi tin anh, nhưng anh bảo A Đóa bên đó không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không đâu, cho dù có chuyện, có Miwa Nozaki ở đó, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì”, Lục Hi nói.
Miwa Nozaki trước khi theo anh đã có thực lực Tiên Thiên Đỉnh Phong, hiện tại sau khi tu luyện độn thuật đại ngũ hành, mặc dù vẫn chưa đột phá đến cảnh giới tông sư, nhưng đã có thực lực đấu lại tông sư, sự an toàn của A Đóa sẽ không có vấn đề gì.
Hoắc Tư Duệ lúc này mới yên tâm, dựa sát vào Lục Hi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, xem ra mấy ngày nay cô đã thật sự rất mệt.
Lục Hi thấy vậy liền vung tay lấy chăn lông, nhẹ nhàng đắp lên người Hoắc Tư Duệ, không nhúc nhích, cứ như vậy để cho Hoắc Tư Duệ ngủ.
...
Trường quay.
Trận đấu tối nay cuối cùng cũng kết thúc, A Đóa, Nhiếp Vi cùng một chàng trai tên La Đằng Phi lọt vào top ba người mạnh nhất.
Sau một loạt các hoạt động tương tác tại hiện trường, cùng thảo luận mấy tiếng về trận chung kết diễn ra vào ngày kia ở hậu trường, hơn hai giờ sáng, nhóm A Đóa mới rời khỏi trường quay, mười mấy người lên một chiếc xe công vụ, đi đến khách sạn nơi Lục Hi và những người khác nghỉ ngơi.
Tối ngày kia là thời khắc chọn ra quán quân, á quân, quý quân, chỉ có một ngày mai để nghỉ ngơi và chuẩn bị, thời gian cũng vô cùng eo hẹp, phải nắm chắc thời gian nghỉ ngơi.
Chiếc xe công vụ Mercedes-Benz chạy chầm chậm, lúc này trên đường phố đã không có ai, vô cùng vắng vẻ.
Ngay khi chiếc xe công vụ rẽ vào một khúc cua, đi vào một con đường nhỏ tương đối hẻo lánh, đột nhiên có ba chiếc xe vọt ra, trong nháy mắt liền bao vây xe của nhóm người A Đóa, tài xế phanh gấp dừng xe lại.
Tài xế đang định mắng chửi, thì nhìn thấy từ trên ba chiếc xe nhảy xuống mười mấy tên, trên tay mỗi tên đều cầm mã tấu, vẻ mặt hung thần ác nghiệt, tên cầm đầu trên tay cầm trường đao dài gần hai mét, kéo lê trên mặt đất, đi về phía mọi người.
Trong chiếc xe này, ngoại trừ tài xế còn lại đều là phụ nữ, nhìn thấy tình hình như vậy, đều kinh hãi thét chói tai.
Miwa Nozaki thấy vậy, lập tức quát lên: “Đừng hoảng sợ, ngồi trên xe không được xuống”.
Nói rồi Miwa Nozaki đẩy cửa xe bước xuống.
Tên cầm đầu nhìn thấy có người xuống xe, không nói lời nào, kéo đao lao thẳng về phía Miwa Nozaki.
Miwa Nozaki lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, trong tay đột nhiên ngưng tụ ra một thanh loan đao hình lưỡi liềm đen nhánh, sau đó toàn thân hóa thành một làn khói đen, nhanh như chớp chuyển động một vòng quanh những tên này.
Mà những tên này còn chưa kịp phản ứng, Miwa Nozaki đã trở lại vị trí ban đầu, làn khói đen tan biến, lộ ra chân thân, loan đao trong tay cũng đã biến mất.
Lúc này, đám người này mới cảm thấy cổ lạnh toát, sức lực toàn thân cùng máu tươi phun ra từ miệng vết thương trên cổ.
Chỉ nghe thấy một loạt tiếng leng keng, vũ khí trong tay những tên này lần lượt rơi xuống, tên nào cũng ôm lấy cổ của mình, trong miệng phát ra tiếng “xì xì”, ngã trên đất.
Bao gồm cả tên cầm đầu, ôm lấy cổ họng của mình, nhìn Miwa Nozaki với ánh mắt kinh hãi tuyệt vọng, không thể tin được.
Miwa Nozaki lại lạnh lùng hừ một tiếng, trong tay niết một ấn quyết, miệng quát lớn: “Liệt Hỏa Thuật Hỏa Độn”.
Chỉ thấy trong miệng Miwa Nozaki đột nhiên phun ra một ngọn lửa dài mảnh, lao thẳng về phía đám người đó, rồi lan ra trong đám người.
Ngọn lửa đi tới đâu, những tên này đều bị thiêu đốt, chỉ trong chốc lát, ngay cả tiếng gào thét thảm thiết của bọn chúng phát ra cũng hóa thành một đám khói đen rồi tan biến, thi thể cũng không còn sót lại.
Miwa Nozaki lạnh lùng nhìn vài mảng cháy đen còn sót lại trên mặt đất, xoay người trở lại xe.
“Lái xe”.