Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 186: Xích Thủy

“Anh họ?”, Xích Thủy nói.

“Ừ, em họ, mau quay lại đi, anh họ bị người ta đánh rồi”, Xích Mẫu hô lên trong điện thoại.

Xích Thủy sửng sốt, ngay sau đó anh ta hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Em đừng hỏi, mau qua đây, thằng nhãi này rất lợi hại, một chiêu đã làm mười mấy anh em của anh bị thương, nếu em không tới thì anh họ sắp xong đời rồi”.

Nghe thấy anh họ nói như vậy, Xích Thủy có chút không biết làm thế nào, bởi vì anh ta không muốn tham dự vào mấy chuyện phiền phức của anh họ.

Mấy năm nay dù luôn ở trong quân đội, nhưng anh ta vẫn biết được một chút hành vi của Xích Mẫu.

Ngày thường hắn ta ỷ vào thân phận trại chủ, tập hợp con cháu gia tộc hoành hành trấn bảy huyện Đan Trâu.

Xích Thủy cũng khuyên hắn ta, nói rằng bây giờ đã không như trước kia, chức trại chủ này của hắn ta không hề có sức nặng gì, nếu quá đáng sẽ gây ra tai họa cho bản thân hắn ta và gia tộc.

Nhưng Xích Mẫu không thèm để ý, hắn ta vẫn cứ hoành hành ngang ngược, vậy nên Xích Thủy cũng không làm gì được.

Thứ nhất, con cháu trong gia tộc và một vài lão già vẫn ăn sâu bén rễ không hề lung lay đối với tên gọi trại chủ này, bọn họ rất ủng hộ anh ta.

Thứ hai, Xích Mẫu có ơn huệ đối với Xích Thủy, anh ta cũng không muốn nói quá nhiều, mỗi lần nói nặng lời, Xích Mẫu liền mắng anh ta vong ân phụ nghĩa khiến anh ta vô cùng nhức đầu, nên cũng chỉ đành đi giúp hắn ta.

Lần này trở về mời anh họ ăn cơm để cảm ơn sự giúp đỡ của Xích Mẫu, nhưng đúng lúc gặp phải người có tranh chấp với hắn ta, vậy nên đã xảy ra đánh nhau.

Đối phương có một người rất lợi hại, thuộc hạ của anh họ vốn không phải đối thủ.

Nhìn thấy đánh không lại, anh họ liền cầu cứu Xích Thủy, anh ta không biết làm sao, cũng không thể nhìn anh họ mình chịu tổn thất, vậy nên đành ra tay.

Ai mà biết người đó lợi hại, Xích Thủy phải dùng hết kỹ năng của mình mới đánh bại người đó, khiến hắn ta bị thương nặng.

Nhắc tới đây, trong lòng Xích Thủy vẫn có chút áy náy, nhưng anh ta không còn cách nào khác, người đó cũng rất lợi hại, anh ta không thể không sử dụng hết toàn bộ sức lực.

Sau khi đánh người đó bị thương, Xích Thủy cảnh cáo anh họ, bảo hắn ta không gây chuyện nữa, sau đó liền rời đi, anh ta không muốn tham gia vào những chuyện như này một lần nữa.

Lần này anh họ lại gọi điện thoại tới, Xích Thủy vốn chẳng buồn để ý, nhưng trái lo phải nghĩ, nói thế nào thì anh họ cũng có ơn huệ với mình, cứ đi như vậy quả thực anh ta cũng không đành lòng.

Nghĩ đi nghĩ lại, Xích Thủy thở dài, anh ta quay đầu xe, nói với anh họ mình đang tới.

Xích Mẫu nói chuyện điện thoại xong, mặt hắn ta đầy đắc ý, có em họ ở đây, đám người này không ai chạy thoát nổi đâu.

Lúc này ở trong tiệm, A Đóa mặt hốt hoảng nhìn về phía Lục Hi nói.

“Anh à, mấy anh mau đi đi, Xích Mẫu rất lợi hại, người trong tộc hắn rất nhiều, nếu các anh không đi, lát nữa sẽ không đi được đâu”.

Lục Hi cười một tiếng rồi nói: “Không sao, tôi còn chưa ăn xong mà, cho tôi năm bát thêm cay”.

A Đóa nghe xong, cô ấy sốt ruột đến giậm chân: “Anh ơi, đã là lúc nào rồi anh còn nghĩ đến ăn, mau nghĩ cách chạy đi”.

A Đóa gấp gáp nhưng đám người Vương Trạch Nham lại rất bình tĩnh, có vị đại sư này đồng ý bảo hộ bọn họ, quân đội có đến bọn họ cũng bình chân như vại.

“Mau đi nấu mì đi, một tháng nay tôi không ăn gì rồi”, Lục Hi cười nói.

A Đóa cắn môi nhìn Lục Hi, trên gương mặt xinh xắn lộ ra dáng vẻ nóng này, Lục Hi thấy cũng mềm lòng.

“Anh cứ ăn đi, xem lát nữa anh sẽ làm thế nào”.

A Đóa thấy Lục Hi không nghe lời mình, cô ấy giậm chân chạy ra sau bếp.

Thật ra thì cô ấy biết bên ngoài toàn là người của Xích Mẫu, muốn chạy đi cũng rất khó, mặc dù nhìn Lục Hi có bản lĩnh, nhưng Xích Mẫu người đông thế mạnh, một mình anh có thể rất lợi hại, nhưng cuối cùng người thua thiệt không phải Lục Hi sao.

Thấy dáng vẻ của A Đóa, trên mặt Lục Hi hiện ra ý cười, lúc này anh quay đầu nhìn đám người Vương Trạch Nham, chậm rãi nói: “Mang theo đức hạnh này cũng đừng trách luôn có ruồi nhặng bám theo”.

Đám người Lạc Lạc, Dao Dao và Vương Trạch Nham đồng thời đỏ mặt.

Đương nhiên bọn họ biết Lục Hi đang nói ai, Lạc Lạc và Dao Dao đều cực kỳ ngượng ngùng.

Lục Hi lắc đầu không quan tâm đến bọn họ, nếu không phải muốn kiểm định Viêm Long thì anh cũng chẳng buồn để ý đến mấy chuyện xấu này đâu.

Không bao lâu, A Đóa khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nhăn nhó lại bưng lên cho Lục Hi mấy bát mì.

Còn Lục Hi cũng há miệng tiếp tục ăn.

Đúng lúc Lục Hi ăn đến bát thứ năm, Xích Mẫu lại đi vào, đi cùng hắn ta còn có một chàng thanh niên thân hình cao lớn.

Chàng thanh niên này cao khoảng một mét tám, sắc mặt lạnh lùng, cơ thể thẳng tắp như cây giáo, nhìn vô cùng có khí thế.

Lúc này, Xích Mẫu phách lối nói: “Nhóc con, nếu mày có bản lĩnh thì ra tay với em họ tao thử xem”.

Lục Hi liếc nhìn Xích Thủy sau lưng Xích Mẫu một cái rồi lại húp sột soạt ăn bát mì cuối cùng, sau đó dường như cảm thấy chưa đã, anh bưng bát lên, há miệng to uống mấy hớp canh, cuối cùng anh mới chép miệng nói: “Đủ vị”.

“Con mẹ nó, ông đây đang nói chuyện với mày đấy, có nghe thấy không?”, Xích Mẫu nhìn theo, mặt đầy tức giận nói.

Lúc này Lục Hi mới xoay người nói với hắn ta: “Đây là em họ của anh, đội trưởng lính đặc chủng, đội viên dự bị Viêm Long?”

Xích Thủy đứng lên nói: “Thưa anh, bây giờ tôi lấy thân phận con cháu nhà họ Xích đứng ở đây, không liên quan đến nghề nghiệp của tôi”.

Lục Hi nghe xong, anh khẽ gật đầu nói: “Tạm được, không có ỷ thế ức hiếp người khác”.

“Vậy mấy người định giải quyết chuyện này như thế nào”, Lục Hi lại nói.

“Hừm hừm”, Xích Mẫu cười gằn nói: “Dập đầu nhận sai, sau đó bồi thường tiền thuốc thang cho thuộc hạ của tao, ông đây sẽ bỏ qua cho mày”.

“Ồ”, Lục Hi nhàn nhạt nói: “Anh cũng có ý này?”

Lục Hi nói với Xích Thủy.

Xích Thủy chau mày, trước khi đến đây Xích Mẫu cũng đã nói chuyện đã qua với anh ta.

Sau khi Xích Thủy rời đi, Xích Mẫu cũng không cam tâm, hắn ta đuổi theo đám người này đến đây, sau đó liền gặp một cao thủ khác, con cháu gia tộc đã bị thương mười mấy người.

Anh ta vừa nghe xong liền tức giận, thật sự chỉ muốn tát anh họ mình mấy bạt tai.

Đã bảo hắn ta đừng gây chuyện nữa, nhưng hết lần này tới lần khác không nghe, bây giờ lại bảo người ta trừng trị giúp.

Sau khi nghe xong, Xích Thủy liền xoay người muốn rời đi, tỏ vẻ không tham dự vào chuyện này.
Chương 187: “Cái… cái này không thể nào”

Nhưng Xích Mẫu cứ khổ sở cầu xin, nói rằng hắn ta không còn mặt mũi nào nữa, về sau làm sao mà làm được trại chủ, trong lời nói còn chê bai Xích Thủy vong ân bội nghĩa.

Xích Thủy không biết làm sao, chỉ đành đồng ý với hắn ta.

Bây giờ thấy người này hỏi mình, Xích Thủy liền nói: “Dù nói thế nào thì anh đánh bị thương nhiều người trong tộc tôi như vậy, cũng nên nói lời xin lỗi chứ”.

Nói sao thì anh ta cũng là một phần của nhà họ Xích, người ta đánh con cháu trong gia tộc bị thương, anh ta đòi một lời giải thích, cái này cũng không quá đáng.

Xích Thủy dự định để đối phương nói lời xin lỗi, bồi thường chút tiền mang tính tượng trưng, mình đòi giúp anh họ mặt mũi về cũng xem như xong chuyện.

Điều kiện của Xích Thủy cũng không quá đáng. Theo như anh ta thấy, đối phương chắc cũng sẽ đồng ý thôi.

Nhưng Lục Hi lại cười một tiếng rồi nói: “Vậy anh đánh bạn tôi bị thương thì nói thế nào đây?”

Lục Hi nhìn Triệu Binh và nói.

Đám người Triệu Binh và Vương Trạch Nham nghe thấy Lục Hi gọi bọn họ là bạn, bọn họ liền nhướng mày vui mừng, trên mặt xuất hiện hào quang vô hạn.

Xích Thủy cau mày nói.

“Người bạn kia của anh cũng rất lợi hại, tôi phải dốc toàn lực mới đánh bại anh ta, ra tay nặng quá nên tôi đã xin lỗi bạn anh rồi. Nhưng anh làm người trong tộc của tôi bị thương thì cũng cần phải nói lời xin lỗi”.

“Nếu tôi không muốn thì sao?”, Lục Hi thản nhiên nói.

Lúc này, Xích Mẫu tiếp lời: “Em họ, dài dòng với hắn làm gì, cứ đánh gãy chân hắn đi, để anh đến trừng trị hắn”.

Xích Thủy trợn mắt nhìn anh họ của mình, sau đó anh ta nói với Lục Hi: “E rằng không được”.

“Ha ha”, Lục Hi cười một tiếng rồi nói: “Thế này đi, nếu anh có thể tiếp được một quyền của tôi, đừng nói đến xin lỗi, tôi dập đầu lạy các người cũng được. Còn về bồi thường, chỉ cần các người mở miệng, tôi tuyệt đối không nói hai lời, được chứ?”

“Ha ha, thằng nhãi quá ngông cuồng, em họ tao thân là đội trưởng bộ đội đặc chủng, đội viên dự bị của Viêm Long. Võ thuật của nó không ai có thể địch nổi, còn tiếp một quyền của mày, mày không sợ gió lớn xoẹt qua đầu lưỡi hả”.

Xích Mẫu mặt đầy khinh bỉ nói.

Còn Xích Thủy nghe thấy lời này, nhưng trên mặt anh ta vẫn rất thận trọng.

Đương nhiên anh ta sẽ không giống Xích Mẫu ngông cuồng nghĩ bản thân mình vô địch.

Lục Hi biết thân phận của mình mà vẫn bình tĩnh như vậy, vậy thì không phải đang cố ra vẻ, chắc hẳn người cũng có bản lĩnh thật.

Nhưng anh ta đã là cao thủ cảnh giới tiên thiên, thế gian này ngoại trừ tông sư ra, anh ta cũng chẳng sợ ai nữa.

Xích Thủy chậm rãi nói: “Cũng được, tôi tiếp một quyền của anh, nếu tôi tiếp được thì anh phải xin lỗi người trong tộc của tôi, sau đó lập tức rời đi. Chuyện của mấy người, tôi tuyệt đối không tham gia vào”.

Lục Hi gật đầu cười.

Lúc này, Xích Thủy nghiêng người nói: “Chúng ta đi ra ngoài giải quyết đi”.

A Đóa nhìn theo mặt đầy lo âu, đối phương người đông thế mạnh, người này nhìn còn rất lợi hại, Lục Hi chắc chắn sẽ chịu thua thiệt.

Lúc này, A Đóa ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Anh à, hay là anh xin lỗi bọn họ đi, mấy người này không dễ chọc đâu”.

A Đóa thấy điều kiện của người này đưa ra cũng không xem là quá đáng, anh ta chỉ cần Lục Hi nói lời xin lỗi mà thôi, chỉ cần xin lỗi thì chuyện này cũng xem như được giải quyết, thật tốt.

Nhưng Lục Hi lại cười nói: “Không sao, cô không cần lo lắng, tôi rất lợi hại đấy”.

Nhìn Lục Hi ngang ngược, A Đóa tức giận đến giậm chân.

Lục Hi cười ha ha một tiếng, anh xoay người nhìn về phía Xích Thủy rồi nói: “Anh tên gì?”

“Tôi tên Xích Thủy”, Xích Thủy chậm rãi nói: “Tôi cũng chưa biết tên anh?”

“Tôi họ Lục, anh có thể gọi tôi là Lục Hi”, Lục Hi chậm rãi đáp.

Xích Thủy nghe vậy, trong chốn giang hồ không có tên nhân vật này, trong lòng anh ta không tránh khỏi có chút nghi ngờ.

Bởi vì một khi đến cảnh giới tiên thiên thì đã là cao thủ hiếm thấy rồi, nhất định sẽ có danh tiếng, cùng là người trong võ đạo chắc chắn từng nghe qua.

Chỉ là cái tên này thật xa lạ, khiến cho anh ta có chút kinh ngạc.

Khoảng thời gian trước, phía bên kia Tây Bắc có một tông sư trẻ tuổi cũng họ Lục, khi đó anh ta cũng thán phục và hâm mộ từ lâu.

Nhưng cho dù như thế nào anh ta cũng không thể tìm thấy được sự liên quan giữa tông sư họ Lục và người trước mắt đây.

Vì nhìn Lục Hi không có một chút khí thế nào của võ giả, trông anh không khác gì một người bình thường, cho dù là cao thủ thì cũng không cao đến mức đó.

Lúc này, Lục Hi nói: “Tôi thấy không cần đi ra ngoài đâu, anh cứ ở đây tiếp một quyền của tôi đi”.

“Cái gì?”, Xích Thủy ngẩn ra.

Đúng lúc này, Lục Hi chậm rãi đánh một quyền lên không trung.

Đột nhiên một luồng kình khí phá không tới, trực tiếp đánh về phía Xích Thủy.

“Chân khí phóng ra ngoài?”

Xích Thủy kinh hãi, đây chính là ký hiệu của cao thủ tiên thiên.

Lập tức anh ta không dám sơ suất, hai tay để ngang trước ngực, quát to một tiếng.

Trên người anh ta đột nhiên sáng lên một tầng cương khí bảo vệ cơ thể, đồng thời trên cánh tay cũng hình thành một tấm khiên.

Đúng lúc này, một quyền hóa thành chân khí của Lục Hi trực tiếp đánh vào lá chắn bảo vệ Xích Thủy.

Xích Thủy chỉ cảm thấy có một sức mạnh cực lớn không thể nào chống cự nổi đang tấn công tới, trong lòng anh ta không khỏi kinh hãi.

Đều là cảnh giới tiên thiên, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong một kích của người này không biết gấp hơn anh ta bao nhiêu lần.

Nhưng không chờ anh ta ngẫm nghĩ, một quyền này đã phá tan tấm khiên của Xích Thủy, đánh vào người anh ta.

Lập tức Xích Thủ phun ra một ngụm máu tươi, ngửa mặt lên trời rồi gục ngã.

Cảnh này ngoại trừ đám người Vương Trạch Nham đều coi là chuyện đương nhiên ra, A Đóa, Xích Mẫu cùng với đông đảo thuộc hạ của hắn ta đều nhìn đến ngây người.

Mà sau khi Lục Hi đánh ra một quyền, anh liền ngáp một cái, giống như cơn buồn ngủ sắp tới.

Một lúc sau, đám người Xích Mẫu mới hoàn hồn lại, anh ta dùng ngón tay run rẩy chỉ vào Lục Hi và nói: “Cái… cái này không thể nào”.
Chương 188: Tôi thua rồi

Lục Hi chỉ cười lạnh một tiếng, cũng không hề để ý đến anh ta.

Đúng lúc này, Xích Thủy nằm trên đất ọe một tiếng, anh ta lại phun ra một ngụm máu tươi, sau đó chậm rãi ngồi dậy.

Một lát sau, trong ánh mắt kinh ngạc của đám người Xích Mẫu, Xích Thủy đứng lên, anh ta khom người chào Lục Hi và nói.

“Tôi thua rồi, chuyện này tôi không tham gia vào nữa, anh Lục muốn trừng trị bọn họ thế nào, cứ tùy ý”.

Từ một quyền này, Xích Thủy đã biết mình còn lâu mới là đối thủ của Lục Hi, hai người gần như không tồn tại cùng một tầng, vậy nên anh ta đã dứt khoát nhận thua.

Sau khi nhận thua, Xích Thủy xoay người rời đi, anh ta đã cố hết sức vì gia tộc, chuyện tiếp theo không còn liên quan đến anh ta nữa.

“Em không thể đi được em họ, em còn có quân đội, em còn có súng, dùng súng đi, bảo quân đội của em qua đây”.

Xích Mẫu nhìn em họ muốn rời đi, phút chốc hắn ta liền luống cuống.

Người trước mắt lợi hại như vậy, một quyền liền đánh bị thương em họ, đám người này của hắn ta càng không phải đối thủ, em họ rời đi rồi, hắn ta có thể bị người ta làm thịt.

Lúc này, Xích Thủy trợn mắt nhìn anh họ rồi nói: “Anh họ, em ra mặt giúp anh là lấy thân phận cá nhân và con cháu gia tộc, không hề liên quan đến nghề nghiệp của em. Em đã cố gắng hết sức rồi, anh tự thu xếp ổn thỏa đi”.

Nói xong, Xích Thủy xoay người rời đi, bỏ lại anh họ đang ngẩn tò te.

Nhưng đúng lúc này lại nghe thấy Lục Hi nói: “Đứng lại”.

Xích Thủy đang định rời đi liền dừng lại, anh ta chậm rãi xoay người và nói: “Anh còn có chuyện gì sao?”

Trong lòng Xích Thủy có chút nghi hoặc, anh ta cũng bày tỏ muốn rời đi rồi, đối phương còn gọi mình lại, chẳng lẽ là muốn tiêu diệt sạch?

Anh ta chính là đội trưởng bộ đội đặc chủng quân khu Đô Thành, đội viên dự bị chuẩn của Viêm Long. Nếu bản thân anh ta có tai nạn, quân đội sẽ không chịu để yên. Dù một mình Lục Hi mạnh, nhưng có thể mạnh hơn toàn bộ quân đội Hoa Hạ không?

Khi anh ta còn đang nghi ngờ, Lục Hi lại lấy điện thoại ra gọi điện.

Lúc này, trong căn cứ huấn luyện đặc biệt, Dương Quân và một đám đội viên đang huấn luyện với khí thế ngất trời.

Sau khi Lục Hi truyền thụ cho bọn họ thuật cận chiến Thần Quan, kỹ xảo cận chiến của bọn họ đột nhiên tăng mạnh.

Mà một mình Dương Quân nhận được ích lợi không nhỏ, Bát Môn Luyện Thể Thuật cũng đã vào lề lối, sức chiến đấu cá nhân lại tăng lên một bậc so với trước kia.

Mọi người đều phục sát đất giáo quan Lục Hi này, anh dạy bọn họ thuật cận chiến, mỗi một lần sử dụng, bọn họ đều sẽ có phát hiện mới.

Bộ thuật cận chiến này dường như hàm chứa bí ẩn vô cùng vô tận, hấp dẫn bọn họ không ngừng thăm dò, gần như vĩnh viễn không có điểm cuối.

Đúng lúc này, một bóng người cầm điện thoại di động chạy ra từ trong doanh trại, nhanh chóng chạy về phía Dương Quân, anh ta hét lên: “Đội trưởng Dương, có điện thoại, là của giáo quan Lục gọi tới”.

Mọi người đang huấn luyện nghe thấy vậy, tất cả đều ngừng lại.

Dương Quân một cước đá bay cấp dưới đang luyện tập cùng mình, hắn ta chạy nhanh qua đó.

Nhận điện thoại trong tay, nhìn thấy phía trên hiển thị ba chữ giáo quan Lục, mặt hắn ta liền kích động.

Hắn ta cung kính đứng nghiêm chào: “Chào giáo quan Lục”.

Lúc này, mọi người cũng vây quanh muốn nghe xem giáo quan Lục có chuyện gì giao phó.

Dương Quân liếc nhìn mọi người, sau đó bật loa ngoài.

“Ừ, là tôi, huấn luyện thế nào rồi?”, trong điện thoại truyền ra giọng nói mang chút lười biếng của Lục Hi.

Nghe thấy giọng Lục Hi, mọi người liền kích động. Dương Quân lại trừng mắt nhìn bọn họ, sau đó mới nói: “Lòng nhiệt tình của mọi người rất cao, chúng tôi vẫn đang nghiên cứu thuật cận chiến anh dạy cho”.

“Ừ, rất tốt, có một người tên là Xích Thủy, nói là đội viên dự bị của mấy người, anh biết người này không?”, Lục Hi vào chủ đề chính.

Dương Quân sửng sốt: “Biết chứ giáo quan, một thành viên của Viêm Long, ở chỗ tôi đều có danh sách và tài liệu chi tiết, bao gồm cả đội viên dự bị”.

Nói xong, Dương Quân lại cẩn thận hỏi: “Giáo quan Lục, không phải tên nhãi này chọc vào anh đấy chứ?”

“Vừa mới đánh một trận”, Lục Hi thản nhiên nói.

“Cái gì?”

Dương Quân nghe xong, lập tức nổi giận.

“Giáo quan Lục, các anh ở đâu, bây giờ tôi đi máy bay trực thăng qua liền, cho tên nhãi kia nhớ lâu một chút”.

Đám người bên cạnh vừa nghe thấy Xích Thủy dám động tay với giáo quan Lục, từng người nghiến răng nghiến lợi xắn tay áo, hận không thể qua đó ngay bây giờ để dạy dỗ cái tên nhãi không biết trời cao đất dày kia một trận.

Dám động tay với giáo quan Lục, quả thật là chán sống rồi.

“Không cần, tôi đã trừng trị anh ta một trận rồi, gọi điện thoại cho anh là để anh cảnh cáo anh ta, quân nhân phải có dáng vẻ của quân nhân”.

Lúc này, ở bên này đầu dây điện thoại Lục Hi đưa điện thoại di động đến trước mắt Xích Thủy, anh thản nhiên nói: “Nhận điện thoại đi”.

Xích Thủy nghi ngờ nhận lấy, anh ta liền hoảng sợ khi nhìn thấy hai chữ Dương Quân trên màn hình.

Nhất thời trong lòng anh ta kinh hãi.

Dương Quân là cháu trai của chiến thần, đội trưởng Viêm Long, thần tượng của Xích Thủy, sắp tới sẽ thành cấp trên trực thuộc của anh ta.

Còn chưa chờ anh ta nghĩa nhiều, trong điện thoại truyền đến giọng nói tức giận của Dương Quân.

“Xích Thủy, cái tên khốn kiếp này, anh không muốn sống nữa hả, lại còn dám trêu chọc giáo quan Lục?”

Giáo quan Lục?

Nghe thấy câu này, trong lòng Xích Thủy lại kinh hãi một lần nữa.

Chẳng lẽ Lục Hi này chính là giáo quan của Viêm Long sao?

Lần này Xích Thủy hoàn toàn hoảng sợ, chỉ nghe thấy anh ta thận trọng nói: “Đội trưởng Dương, giáo quan mà anh nói tên là Lục Hi?”

“Mẹ nó chứ, tên của giáo quan Lục để cho anh có thể gọi à? Mẹ kiếp, ông đây nói cho anh biết, mặc kệ anh đã làm gì, lập tức xin giáo quan Lục tha thứ và chịu trách nhiệm đi. Đừng nhắc vào Viêm Long nữa, ông đây cho anh đi nuôi lợn ngay”.

Xích Thủy nghe xong, sắc mặt liền trắng nhợt.

Anh ta hoàn toàn không ngờ rằng Lục Hi lại có thể là giáo quan của Viêm Long.

Viêm Long là nơi nào chứ? Đó là nơi cao nhất trong số tất cả quân đội ở Hoa Hạ, trực thuộc quân đội chỉ huy, một đội nhỏ chưa tới trăm người, nhưng là đơn vị thuộc cấp quân đội.
Chương 189: Đánh gãy chân Xích Mẫu

Có thể làm giáo quan cho Viêm Long, nhất định phải là người rất kinh khủng. Cho dù là sức mạnh cá nhân hay vị trí thân phận cũng mãi mãi không phải những gì anh ta có thể tưởng tượng được.

Ngay cả cháu trai của chiến thần - đội trưởng Viêm Long cũng cung kính với giáo quan Lục như vậy, người có chút bản lĩnh như mình cũng chỉ là cứt chó thôi.

Đúng lúc này, Lục Hi chậm rãi nói.

“Tôi gọi cuộc điện thoại này là để giúp đỡ anh, nhắc nhở cho anh biết quân nhân nên có dáng vẻ của quân nhân. Tham gia vào chuyện giang hồ đánh nhau không phải là điều quân nhân nên làm, cho dù anh dùng thân phận gì, điều đầu tiên anh phải nhớ mình chính là một quân nhân tại chức”.

Xích Thủy nghe vậy liền xấu hổ cúi đầu.

Mặc dù anh ta lấy thân phận cá nhân tham gia vào chuyện này, nhưng quân đội có yêu cầu nghiêm khắc đối với quân nhân, trong thời gian tại chức, tuyệt đối không cho phép tham dự sự kiện trong xã hội.

Nói xong, Lục Hi liếc nhìn Xích Mẫu, hắn ta đã phát hiện tình hình không đúng lắm, cả người liền run rẩy.

Lục Hi lại nói.

“Quốc gia đã hủy bỏ chức vị trại chủ rồi, để giữ gìn truyền thống nên đã không hủy bỏ chức vụ của các người, cũng rất khổ sở. Nhưng anh vẫn ỷ vào danh hiệu này hoành hành trong làng xã không một chút kiêng kỵ nào, quả thật đáng ghét”.

Dừng lại một chút, Lục Hi nói tiếp: “Hôm nay, tôi cho anh thêm cơ hội, tự giải quyết chuyện này đi”.

Nói xong, Lục Hi lạnh lùng nhìn Xích Thủy.

Trong lòng Xích Thủy kinh hãi, một lát sau khó lắm mới hạ quyết tâm, anh ta đi đến bên cạnh Xích Mẫu và nói: “Anh họ, xin lỗi”.

“Hả?”

Xích Mẫu còn chưa phản ứng kịp, Xích Thủy liền dùng hai chân đá vào xương bắp chân Xích Mẫu.

Hai tiếng “rắc rắc” vang lên, Xích Mẫu ngã xuống trong tiếng kêu thảm thiết.

Hai bắp chân đã bị đá gãy, lộ ra gốc xương, không ngừng chảy máu.

Xích Mẫu hét thảm thiết lăn lộn trên đất, một đám thuộc hạ nhìn đến trợn tròn mắt.

Lúc này, Xích Thủy cao giọng nói.

“Từ hôm nay các người cút hết về gia tộc cho tôi, phải làm ruộng thì đi làm ruộng, phải đi làm thuê thì đi làm thuê. Nếu kẻ nào dám ỷ thế lực gia tộc và danh tiếng của tôi để gây chuyện bên ngoài, kết cục sẽ như Xích Mẫu”.

Xích Thủy biết anh họ có thể ngang ngược như vậy một nửa là ỷ vào thân phận của anh ta, mặc dù từ trước đến nay mình không ủng hộ hắn ta, nhưng người khác lại không nghĩ như vậy.

Bình thường người có chút quyền thế cũng không dám đắc tội Xích Mẫu, điều này càng khiến hắn ta phách lối hơn, bản thân đã thành vốn liếng của hắn ta.

Nếu là trước kia Xích Thủy đã không hạ được quyết tâm và đủ hung hãn, suy cho cùng anh họ cũng có ơn với mình.

Nhưng bây giờ khác rồi, có nhân vật lớn như vậy chú ý đến bọn họ, anh ta phải kiên quyết cắt đứt tất cả những vọng tưởng của anh họ.

Để người này ra tay thì bọn họ và cả gia tộc có thể sẽ phải đối mặt với đại họa, anh ta làm như vậy thật ra cũng là đang cứu lấy anh họ mình.

Còn đám thuộc hạ của Xích Mẫu ngơ ngác nhìn Xích Thủy, sắc mặt trắng bệch.

Biến cố đột nhiên xảy ra này khiến bọn họ có chút không kịp thích ứng.

Nhưng lời của Xích Thủy bọn họ tuyệt đối không dám không nghe, kết cục của Xích Mẫu vẫn đang ở đó.

Lúc này, Xích Thủy đi đến bên cạnh Lục Hi, anh ta chào theo nghi thức quân đội rồi nói.

“Giáo quan Lục, tôi đảm bảo từ này về sau không tham gia bất cứ chuyện gì trong xã hội nữa, nghiêm tục thực hiện chức trách của một quân nhân, cũng nghiêm túc giám sát con em gia tộc. Nếu có vi phạm, tôi bằng lòng xử theo quân pháp”.

Lục Hi chậm rãi chào lại, nói: “Hy vọng anh và gia tộc anh có thể nhớ lâu, đi đi”.

“Dạ, giáo quan”.

Lúc này Xích Thủy mới xoay người, sai thuộc hạ của Xích Mẫu dìu hắn ta rời đi, đám người nhanh chóng đi mất.

Bây giờ, đám người Vương Trạch Nham đã hoàn toàn bị dọa sợ đến ngây người.

Một quyền đánh Xích Thủy hộc máu, bọn họ thấy đó là chuyện đương nhiên, tài năng của đại sư không chỉ có những thứ này, nhưng đại sư còn là giáo quan của bộ đội Viêm Long, điều này lại khiến cho bọn họ kinh hãi một lần nữa.

Nhưng người khiếp sợ hơn vẫn là A Đóa.

Cho tới bây giờ, miệng của cô ấy vẫn há to không khép nổi.

Xích Mẫu hoành hành trấn bảy huyện Đan Trâu đã lâu, cho tới bây giờ không ai dám chọc.

Nhưng một quyền của Lục Hi thiếu chút nữa đánh chết em họ hắn ta, sau đó một cuộc điện thoại khiến em họ kiên quyết đánh gãy hai chân hắn ta, một chuỗi thay đổi liên tiếp này khiến hắn ta không dám tin nổi.

Lúc này, Lục Hi sờ bụng, anh đặt một trăm tệ lên mặt bàn, nhìn về phía A Đóa cười một tiếng, sau đó đứng dậy.

Anh nói với đám người Vương Trạch Nham nói: “Mấy người chả phải thứ tốt đẹp gì, tự thu xếp ổn thỏa đi”.

Nói xong, Lục Hi xoay người rời đi, để lại đám người Vương Trạch Nham mặt đầy xấu hổ.

Trạm xe khách đường dài trấn Hội Sơn.

Lục Hi mua một tấm vé xe đi Đô Thành, lên xe đến Đô Thành rồi thì có thể ngồi tàu cao tốc về nhà.

Thời gian xe chạy còn sớm, trong lúc chờ đợi, Lục Hi liền ngủ quên mất.

Cũng không biết qua bao lâu, Lục Hi bị một giọng nói đánh thức.

“Anh Lục?”

A Đóa đứng bên cạnh Lục Hi, cô ấy mừng rỡ hô lên.

Lục Hi buồn ngủ mở mắt ra, anh quan sát A Đóa, chỉ thấy cô mặc một bộ đồ may bằng vải thô, trang sức bạc trên đầu cũng được thay bằng khăn vải.

“Sao cô lại tới đây?”, Lục Hi kỳ quái hỏi.

A Đóa nhìn vé xe trong tay, cô ấy ngồi xuống bên cạnh Lục Hi, mặt đầy chán nản nói: “Tôi bị ông chủ đuổi”.

“Tại sao?”, Lục Hi càng cảm thấy kỳ quái.

“Ông chủ nói tôi gây quá nhiều phiền toái, ông ta không dám giữ tôi nữa”, A Đóa có chút oan ức nói.

Lục Hi sửng sốt, xem ra quán mì đã hai lần liên tiếp xảy ra chuyện, đúng là ông chủ đã sợ rồi.

Mà A Đóa bị sa thải cũng có liên quan rất lớn đến anh.

“Đồ trang sức bạc trên đầu cô đâu?”, Lục Hi hỏi.

A Đóa lắc đầu: “Đấy không phải của tôi, là ông chủ bảo tôi thay để mời chào khách, tôi cũng không có nhiều tiền đeo mấy thứ quý giá như vậy đâu”.

Lục Hi gật đầu, thứ trang sức bạc kia nhìn cũng phải nặng mấy cân, tốn khá nhiều tiền.
Chương 190: A Đóa đi xin việc

Lúc này đã đến giờ khởi hành, xe khách bắt đầu nổ máy.

Lục Hi nhìn A Đóa bên cạnh, A Đóa không trang điểm, giống như một con chim sơn ca giữa núi rừng, ở cô ấy bộc lộ ra một luồng linh khí thuần khiết khiến người ta hài lòng. Nhưng lúc này chim sơn ca mặt lại đầy ưu sầu.

“A Đóa, cô có dự định gì không?”, Lục Hi lại hỏi.

A Đóa lắc đầu nói: “Tôi ít học, không có văn hóa gì, cũng không dễ tìm việc. Lần này bị đuổi việc, tôi chuẩn bị đi Đô Thành để xem có thể tìm được việc không. Nghe nói lương ở đó rất cao”.

Xe lái ra khỏi trạm đi về phía Đô Thành, Lục Hi và A Đóa bắt đầu nói chuyện phiếm.

Thông qua cuộc nói chuyện, Lục Hi mới biết.

A Đóa là đứa trẻ ở miền núi, gia cảnh không tốt, phía sau còn có hai đứa em trai vẫn đang đi học.

Để nuôi em trai đi học, A Đóa bỏ học từ rất sớm để đi làm thêm, tiền kiếm được hai năm nay đều đưa cho gia đình, ngay cả quần áo cũng chưa từng mua qua.

Lần này bị sa thải cũng khiến cô ấy hạ quyết tâm xông đến thành phố lớn một lần, mà Đô Thành là tỉnh phủ ở đây, có danh tiếng thủ đô của Thiên Phủ, nơi đây vô cùng phồn hoa, không thua gì thành phố tuyến một tuyến hai ở đất liền. Cô ấy luôn muốn đi xem thử, lần này cũng coi như là một bước ngoặt chuyển tiếp.

Lục Hi suy nghĩ một chút, A Đóa bị sa thải, nói thế nào cũng có liên quan đến mình, hơn nữa gặp nhau chính là có duyên phận, Lục Hi quyết định giúp cô ấy.

Ba tiếng sau, xe khách đến trạm, hai người cũng dừng tán gẫu, họ xuống xe ra khỏi trạm. Nhìn đám người đông đúc, A Đóa liền bối rồi.

“Nhiều người thế?”, A Đóa lẩm bẩm.

Lần đầu tiên cô ấy tới tỉnh thành, đúng là đã bị dọa cho giật mình.

Lục Hi thở dài, A Đóa đơn thuần như vậy, một mình xông xáo tới tỉnh thành, thật sự là một quyết định rất liều lĩnh.

Nhưng cũng may, cô ấy gặp được anh, điều này không thể không nói cũng là một loại duyên phận của hai người.

“A Đóa, cô có nghĩ ra muốn làm gì không?”, Lục Hi hỏi.

A Đóa mờ mịt lắc đầu rồi nói: “Tôi không học hành gì, ngoại trừ làm nhân viên phục vụ quán cơm ra thì tôi không nghĩ được mình có thể làm gì”.

Lục Hi lại thở dài một tiếng, anh nói: “Đi thôi, tôi dẫn cô đi ăn cơm trước, chuyện công việc để sau rồi nói”.

A Đóa gật đầu, lần đầu tiên cô ấy tới tỉnh thành, quả thật có chút sợ hãi, nếu không có Lục Hi bên cạnh, cô ấy không biết mình sẽ phải làm như thế nào.

Đưa A Đóa rời khỏi trạm xe, cách đó không xa chính là một con đường phồn hoa, cửa hàng mọc như rừng.

Lục Hi vừa nhìn liền thấy mấy chữ siêu thị Giai Mĩ, trong lòng khẽ mỉm cười, anh đã có dự định rồi.

Nhân tiện đưa A Đóa ăn chút cơm, sau đó Lục Hi nói: “Siêu thị Giai Mĩ kia hình như đang tuyển người, cô có thể qua đó ứng tuyển thử xem”.

“Hả, siêu thị sao, tôi chưa từng làm qua đâu”, A Đóa có chút lo lắng nói.

Lục Hi cười một tiếng đáp: “Tôi thấy ở cửa viết là tuyển nhân viên bán hàng, không cần bằng cấp và kỹ năng gì, cô làm quen hai ngày là ổn, không cần sợ”.

A Đóa do dự một hồi, cuối cùng ra sức gật đầu.

Trên người cô ấy cũng không còn dư tiền, tìm việc làm cũng là chuyện cấp bách.

“Cô đi đi, tôi ở đây chờ tin tốt của cô”, Lục Hi cười nói.

A Đóa thở dài rồi nói: “Ừ, anh Lục, tôi đi nhé”.

Lục Hi cho cô ấy một ánh mắt khích lệ. A Đóa đứng dậy, đi về phía siêu thị Giai Mĩ cách đó không xa.

Đi tới siêu thị Giai Mĩ, A Đóa nhìn thông báo tuyển người dán ở cửa, cô ấy lại quay đầu nhìn Lục Hi, anh đang ngồi ở cửa quán cơm vẫy tay với cô ấy, cuối cùng A Đóa cũng lấy hết dũng khí đi vào.

Nhìn A Đóa đi vào siêu thị Giai Mĩ, Lục Hi cười một tiếng.

Vốn dĩ anh định đích thân đi vào tìm quản lý của siêu thị này, bảo hắn đồng ý trước rồi mới để A Đóa đi vào.

Nhưng anh lại thay đổi suy nghĩ, A Đóa không có chút kinh nghiệm sống nào ở thành phố lớn, cô ấy vẫn cần phải rèn luyện một chút, nếu không thì cho dù cái gì anh cũng sắp xếp xong xuôi cho cô ấy, về sau vẫn không tránh được thua thiệt mắc lừa. Vậy nên anh dứt khoát để cô ấy tự đi, cho cô ấy rèn luyện một chút. Nếu không được, anh ra mặt sau cũng không muộn.

Cứ như vậy Lục Hi lẳng lặng chờ đợi ở quán cơm.

Còn A Đóa mang theo tâm trạng hồi hộp đi vào siêu thị Giai Mĩ, sau khi kiên trì hỏi thăm một hồi, cuối cùng cô ấy đã tìm thấy phòng làm việc của quản lý.

Siêu thị Giai Mĩ là tập đoàn siêu thị hạng nhất ở Hoa Hạ, đó là nơi vô cùng lớn.

Tầng một của tòa nhà đồ sộ này đều là khu vực siêu thị, tầng hai là khu vực làm việc, còn có một tầng hầm dùng để tích trữ hàng hóa, nhân viên làm việc đông đảo.

A Đóa đi tới tầng hai, tìm được phòng làm việc của quản lý, cô ấy gõ cửa đi vào.

Quản lý siêu thị Giai Mĩ ở đây tên Viên Thành, hơn bốn mươi tuổi, hắn đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính xem cái gì đó.

Khi A Đóa đến, ánh mắt hắn sáng lên.

A Đóa mặc đồ dân tộc bằng vải thô và không trang điểm, cô ấy rụt rè đứng trước mặt Viên Thành, hắn như nhìn thấy một quả táo thơm ngon khiến người ta không nhịn được liền muốn cắn một miếng.

“Em gái nhỏ, em hỏi tôi có chuyện gì?”, Viên Thành cười híp mắt hỏi.

A Đóa nắm vạt áo, cúi đầu nói: “Tôi tới ứng tuyển nhân viên bán hàng”.

“Ô, ra là vậy”.

Viên Thành cười, hắn liếc mắt nhìn, cô gái nhỏ là một cô nhóc thiếu kinh nghiệm chưa va chạm nhiều, chắc mới vào trong thành phố.

Cuộc sống của hắn bây giờ có thể nói là tương đối thoải mái, phúc lợi ở Giai Mĩ rất tốt, lại cộng thêm là quản lý, hắn còn có vài khoản bất hợp pháp, thu nhập cũng tương đối tốt.

Hơn nữa, hắn cũng hơn bốn mươi tuổi, đã quá sức chịu nổi bà vợ ở nhà rồi.

Từ sau khi lên chức quản lý này, lợi dụng chức vụ, hắn đã quan hệ với mấy người phụ nữ có sắc đẹp ở trong cửa hàng, một ngày không biết có bao nhiêu vui sướng. Mà sự xuất hiện của A Đóa càng khiến hắn mừng rỡ.

A Đóa trẻ tuổi, thuần khiết và xinh đẹp, toàn thân đều tỏa ra hơi thở thanh xuân. So với mấy tình nhân của hắn trước kia càng khiến cho người ta có một loại cảm giác thương tiếc. Ngay bây giờ Viên Thành hận không thể ôm cô ấy vào trong ngực, dốc hết sức yêu thương.

Nhưng bây giờ không gấp gáp, Viên Thành biết đạo lý cơm phải ăn từng miếng từng miếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK