Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 153: Lục Tiêu tiếp đón

Lâm Kính thấy gia chủ nhà mình thì vội vàng khom eo hành lễ: “Gia chủ ạ, mấy người này tranh chấp với bạn gái cháu nên cháu đến giải quyết ạ”.

Lâm Tiêu là tông sư, gia chủ nhà họ Lâm, luôn là thần tượng của mấy người Lâm Kính, là người họ tôn kính nhất. Đứng trước mặt Lâm Tiêu, Lâm Kính không dám nói dối lời nào.

“Vớ vẩn, cậu Lục là ai cơ chứ, sao có thể tranh chấp với bạn gái cậu hả, còn không mau xin lỗi cậu Lục rồi chờ cậu ấy giải quyết!”

Lâm Tiêu sầm mặt nói làm Lâm Kính tái mặt.

Lâm Tiêu chưa cần biết đúng sai đã đổ hết trách nhiệm lên đầu anh ta, bảo anh ta xin lỗi. Anh ta thấy rất oan ức nhưng lại không dám không nghe, đành phải đè nén sự bất mãn mà xin lỗi “anh Lục” này.

Chính vào lúc này, Lục Hi lại lên tiếng: “Là hai bọn họ có xung đột với bạn gái của Lâm Kính, không liên quan đến tôi”.

Lục Hi mỉm cười chỉ Cảnh Lăng Tuyên và Sử Kiếm Ba.

“Hai vị đây là bạn của cậu sao?”, Lâm Tiêu cẩn thận hỏi.

Lục Hi lắc đầu cười: “Vừa mới gặp thôi, nào đã tính là bạn”.

Lâm Tiêu nghe vậy thì mới yên tâm.

“Cậu Lục, đã vậy thì xin mời cậu đi lên tầng với tôi. Các đồng đạo giang hồ đều đang ở đó chờ được chiêm ngưỡng sự oai hùng của cậu đó ạ”.

Nếu không phải bạn của cậu Lục thì Lâm Tiêu cũng chẳng buồn quan tâm, cho bọn họ tự giải quyết với nhau.

Lục Hi gật đầu rồi nói với Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ: “Hai cô muốn ăn món Giang Hồ ở đây mà, tôi đưa hai cô đi”.

Sự xuất hiện của Lâm Tiêu cùng thái độ của Lục Hi đã khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc.

Người này nhìn là biết bậc cha chú trong nhà Lâm Kính, gia chủ nhà họ Lâm cũng là người mời khách hôm nay.

Mà Lục Hi được ông ta cung kính mời đi như vậy, không lẽ chính là nhân vật lớn được mời đến kia?

Mà lúc này, Lâm Kính cũng đột nhiên tỉnh táo lại. Vị tông sư hôm nay gia chủ muốn mời không phải cũng mang họ Lục sao?

Nghĩ vậy, Lâm Kính lập tức tỏa ra mồ hôi lạnh. Đây là người đến gia chủ còn tôn sùng vạn phần, anh ta vừa nãy còn va chạm với Lục Hi, cho nên bất an vô cùng, thỉnh thoảng lại lén nhìn sang Lục Hi.

Mà lúc này, Ngư Bạch với Thịnh Tư Vũ cùng Sử Kiếm Ba và Cảnh Lăng Tuyên mới hiểu được, ban nãy Lục Hi nói đưa bọn họ lên Ngũ Phụng lâu không phải là chém gió.

Không ngờ rằng Lục Hi lại là “anh Lục” được mời đến hôm nay, mấy người vừa kinh ngạc lại vừa có một cảm giác khác lạ trong lòng.

Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ chỉ cảm thấy không thể tin nổi, còn Cảnh Lăng Tuyên và Sử Kiếm Ba thì đã là xấu hổ không có chỗ dung thân.

Hai người vừa nãy còn đang khinh bỉ Lục Hi ăn mặc rách rưới. Trước mặt người như Lục Hi, họ tràn ngập cảm giác ưu việt, cho nên trong lời nói cũng ẩn chứa sự mỉa mai.

Nhưng họ lại không ngờ rằng Lục Hi mới là người có địa vị thật sự. Bọn họ vốn chẳng là cái thá gì trong mắt người ta. Cảm giác chênh lệch này khiến họ xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm cái khe nào mà chui vào.

Mà Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ nghe Lục Hi nói vậy, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại, ngơ ngác gật đầu, lúc này, Lâm Tiêu làm tư thế mời, dẫn đầu chỉ đường. Lục Hi đưa Ngư Bạch cùng Thịnh Tư Vũ theo sau.

Nhưng chưa đi được mấy bước, Ngư Bạch bỗng khẽ kéo áo Lục Hi, nói nhỏ.

“Anh Lục, hay là đưa cả bọn họ đi cùng nữa”.

Ngư Bạch nhìn sang Sử Kiếm Ba và Cảnh Lăng Tuyên.

Lục Hi thở dài, nhìn sắc mặt trắng bệch và mất hồn của hai kẻ kia, lạnh lùng nói: “Hai người cũng qua đây đi”.

Hai bọn họ như trút được gánh nặng, vội vàng đi theo.

Lục Hi đi, bỏ lại bọn họ ở đây thì không khác nào thêm dầu vào lửa.

Như vậy không những tỏ vẻ bọn họ không có quan hệ gì với Lục Hi mà còn có khả năng nảy sinh mâu thuẫn.

Nếu bọn họ là bạn của Lục Hi thì Lâm Kính đương nhiên không dám làm gì. Nhưng nếu biết họ không là gì của Lục Hi mà lại còn có mâu thuẫn thì chỉ e Lâm Kính cũng sẽ chỉnh chết bọn họ.

Mà Lục Hi cũng nghĩ đến chuyện này nên mới đồng ý Ngư Bạch, đưa bọn họ đi cùng.

Lục Hi đã lên tiếng thì Lâm Kính đương nhiên không dám ngăn cản, chỉ đành nhìn bọn họ rời đi.

Mà đoàn người Lục Hi đã lên đến tầng hai Ngũ Phụng lâu dưới sự chỉ dẫn của Lâm Tiêu.

Vừa lên trên tầng, Lâm Tiêu đã cao giọng nói: “Cậu Lục đến”.

Mười mấy ông lớn giang hồ nghe vậy thì lập tức đứng lên.

“Kính chào cậu Lục”.

Mười mấy ông lớn đồng thời khom lưng, chắp tay hành lễ với Lục Hi.

Lục Hi chắp tay, lạnh nhạt nói: “Không cần đa lễ”.

Lâm Tiêu đưa Lục Hi đi vào bàn chính giữa, các ông lớn mới dám ngồi xuống.

Thấy cảnh này, hai người Cảnh Lăng Tuyên và Sử Kiếm Ba càng là mặt cắt không còn một giọt máu, Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ cũng kinh ngạc vô cùng.

Những người ngồi ở đây đều trầm tĩnh như núi, khí độ bất phàm, từng cử động đều vô cùng khí khái.

Nhưng bọn họ lại đều cung kính với một thanh niên trẻ tuổi như Lục Hi, còn Lục Hi thì lại chỉ vẫy tay với họ một cái, khí phách tỏa khắp.

Sử Kiếm Ba và Cảnh Lăng Tuyên bất an ngồi xuống, cúi đầu lo lắng nhìn chân mình, trong lòng hoảng loạn không thôi.

Tuy đã giải quyết xong rắc rối về Lâm Kính, nhưng nghĩ đến việc họ còn đắc tội ông lớn trong ông lớn là Lục Hi thì lập tức cảm thấy muốn đánh chết mình.

Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ liếc nhau, lặng lẽ lè lưỡi một cái. Cả hai đều bị cảnh này chấn động vô cùng. Đi cùng Lục Hi khiến bọn họ cảm nhận được cảm giác được người ta tôn kính.

Thấy tất cả đã ngồi xuống, Chu Kiến Bân hầu hạ ở bên cạnh vội vàng cho người đưa thức ăn lên.

Rượu thịt đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ một lúc sau là mười mấy nhân viên đã nhanh nhẹn bày đồ ăn đầy ắp bàn ăn tầng hai.

Đồ ăn ở đây đơn giản mà hào phóng, đều là các loại tương thịt, gà cá, tu hài, vân vân được chế biến bằng công thức bí mật, sau đó cắt thành miếng lớn cho vào bát.

Mỗi bàn có đến mười tám món đồ ăn, mười tám cái bát to. Đây chính là Giang Hồ Thập Bát Oản nổi danh của Túy Giang Hồ, hào khí vô cùng.

Mắt thấy rượu thịt đã đủ, Lâm Tiêu lấy một vò rượu Túy Giang Hồ tự ủ rót đầy vào mát rượu trước mặt Lục Hi.

Sau đó thì rót đầy cho bản thân mình, nâng lên nói.

“Hôm nay may mắn mời được cậu Lục tới đây, hãy cùng cụng ly vì sự có mặt của cậu Lục nào”.
Chương 154: Giang hồ Tây Bắc đều kính nể cậu Lục

Mọi người rối rít đứng lên, họ nâng chén rượu, đám người Ngư Bạch cũng cầm đồ uống đứng dậy.

Còn hai người Sử Kiếm Ba và Cảnh Lăng Tuyên cầm đồ uống trên tay đã không ngừng run rẩy.

Một nhóm ông lớn giang hồ đồng loạt nâng chén rượu, nhìn về phía Lục Hi nói: “Chúng tôi kính cẩn nghênh tiếp cậu Lục đến”.

Lục Hi chậm rãi đứng lên, anh nâng chén nói: “Đều là anh em cùng trong giang hồ, không nên khách khí”.

Nói xong, Lục Hi uống một chén rượu trước.

Mọi người nhìn nhau cũng uống một hơi cạn sạch.

Lúc này, Lục Hi đặt chén rượu xuống, đưa tay hướng về phía mọi người và nói: “Mời các vị ngồi”.

Mọi người mới ngồi xuống.

Lúc này, Lâm Tiêu lại đích thân rót đầy một chén rượu, sau đó nâng lên nói.

“Chén rượu thứ nhất để giới thiệu cho mọi người về cậu Lục, tôi đã nói với mọi người về thần uy của cậu Lục rồi, chắc hẳn cũng không cần tôi dài dòng nữa. Chén rượu thứ hai này là Lâm mỗ tôi cảm tạ ơn cứu mạng của cậu Lục”.

Nói xong, Lâm Tiêu uống một hơi cạn sạch chén.

Lúc này, Vương Thế Tân ngồi bàn bên cạnh cũng nâng chén lên nói: “Vương mỗ đích thân tiếp cậu”.

Sau khi Lâm Tiêu quay về đã nói qua chuyện của cả hai cho mọi người, Lục Hi cứu bọn họ một mạng, kính một ly rượu cũng là chuyện đương nhiên.

Lúc này, Lâm Tiêu lại rót đầy ba chén rượu, ông ta giơ lên nói.

“Trước kia Lâm mỗ kiêu căng tự đại, không biết trời cao đất rộng, cho đến khi gặp được cậu Lục mới biết núi cao còn còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, người xưa không hề lừa gạt tôi, Lâm mỗ rất xấu hổ”.

Nói xong, Lâm Tiêu giơ chén rượu, vẻ mặt thay đổi, ông ta nghiêm túc nói: “Một chén rượu này mọi người cùng kính cậu Lục, từ nay về sau giang hồ Tây Bắc đều kính nể cậu Lục”.

“Từ nay về sau giang hồ Tây Bắc đều kính nể cậu Lục”.

Một nhóm lớn các ông trùm giang hồ đồng loạt nâng chén rượu, uống hết một hơi.

Với âm thanh này đã dọa Sử Kiếm Ba đang cầm chén rượu sợ đến mức đánh rơi chén xuống đất vang lên một tiếng keng.

Thấy mọi người đồng loạt nhìn mình, Lục Hi lại đứng dậy, anh nâng chén lên nói: “Nhận được yêu mến của mọi người, chén rượu này tôi uống”.

Lục Hi ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

“Được”.

Sau tiếng hò reo, mọi người cùng uống cạn chén rượu.

Sau đó, Lục Hi cũng không ngồi xuống, mà nhìn xung quanh bốn phía.

Mọi người biết anh có lời muốn nói liền đứng yên.

Chỉ thấy Lục Hi chậm rãi nói.

“Các vị thân mến, hôm nay tổ chức buổi tiệc ở đây, Lục mỗ không thể không tới, nhưng Lục mỗ có lời muốn nói trước, con người tôi thích yên lặng, chuyện hôm nay xin mọi người đừng truyền ra ngoài, để tôi trải qua ngày tháng bình yên”.

Lục Hi biết nếu anh không nói ra lời này, từ nay về sau có thể sẽ không ngày nào yên ổn, một ngày nghênh đón tiễn đưa như vậy sẽ đòi mạng anh mất.

Lúc này, bỗng nhiên có người nói.

“Cậu Lục, Tây Bắc chúng tôi vất vả lắm mới có một vị tông sư lớn như cậu, đây là thời cơ lớn cậu đưa chúng tôi giương cao tên tuổi ở Hoa Hạ, tại sao cậu phải khiêm tốn như vậy chứ”.

Lục Hi nghe xong liền nhướng mày, trong nháy mắt một luồng khí tức cực kỳ kinh khủng bao phủ toàn bộ hai tầng lầu.

Linh hồn của mọi người phát run, một loại cảm giác sợ hãi cực lớn trực tiếp tiến vào linh hồn của bọn họ.

Lúc này, bọn họ chỉ muốn tìm một nơi ẩn náu tốt nhất, vùi sâu mình vào đó và chờ đợi luồng gió bão kinh hãi này qua đi.

Một lát sau, long uy tản ra, mọi người mới hồi phục lại, chỉ là sắc mặt vẫn trắng bệch và chưa định thần lại.

“Cả đời tôi làm việc còn cần giải thích với mấy người à, thật buồn cười”.

Lục Hi lạnh lùng nói một câu, anh chậm rãi ngồi xuống.

Anh biết rằng không thể hiện ra chút thủ đoạn cương quyết thì mấy người này cũng sẽ không từ bỏ ý định, hơn nữa Hoa Hạ là vùng đất ngọa hổ tàng long, bí mật liên quan đến anh lại nhiều, làm việc cho người khác vẫn phải cố gắng khiêm tốn hết sức.

Bị long uy của Lục Hi chấn nhiếp, cuối cùng đám người này đã nhận thức được Lục Hi mạnh như thế nào.

Loại thủ đoạn này đã vượt qua nhận biết của bọn họ, gần như không thuộc trong phạm vi võ đạo.

Có thể nói là thuộc về một phép thần thông thần tiên đạo pháp, vậy mới có thể khiến người ta cảm thấy kinh khủng như thế.

Sắc mặt Lâm Tiêu cũng vô cùng khó coi, trong long uy vừa rồi, ông ta thân là tông sư cũng khủng hoảng không cản được, vậy thì người khác càng không cần phải nói.

Sắc mặt Lâm Tiêu trầm xuống: “Các vị, dặn dò của anh Lục xin mọi người ghi nhớ trong lòng, nếu có ai dám không tuân theo, Lâm Tiêu tôi sẽ là người đầu tiên xử lý kẻ đó”.

Mọi người đã được lĩnh hội sự khủng khiếp của Lục Hi nào dám nói nửa chữ không, bọn họ liền vội vàng gật đầu đồng ý.

Lúc này Lục Hi mới phát hiện đám người Ngư Bạch và Thạnh Tư Vũ sắc mặt tái nhợt, dường như chưa thoát khỏi nỗi sợ hãi vừa rồi.

Lục Hi vội vàng co ngón tay bắn liên tục, hai đường lực tinh thần vọt vào đầu hai người, đuổi đi nỗi sợ hãi trong đầu các cô.

Bây giờ hai người mới thở ra một hơi thật dài, vỗ ngực thở dốc không dứt, ngực run lẩy bẩy phập phồng không ngừng, mắt Lục Hi sáng lên nhìn.

Hai người phục hồi lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Lục Hi đã sợ hãi nhiều hơn, rõ ràng có chút câu nệ.

Lục Hi thấy vậy liền gắp thức ăn cho hai người, anh nói: “Không phải các cô muốn ăn đồ giang hồ ở đây sao? Nếm thử chút đi”.

Hành động của Lục Hi khiến các cô cảm thấy tốt hơn nhiều, miệng nhỏ bắt đầu nếm thức ăn.

Lúc này ánh mắt Lục Hi quét qua hai người Sử Kiếm Ba và Cảnh Lăng Tuyên.

Hai người này vẫn còn chìm trong kinh hoàng, dáng vẻ vô cùng hoảng hốt.

Lục Hi cũng không quan tâm đến bọn họ, người như vậy để cho chịu khổ một chút cũng tốt.

Còn lúc này Lâm Tiêu nhìn Lục Hi gắp thức ăn cho Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ, ông ta lặng lẽ đến bàn khác, bắt đầu uống rượu nói đùa với mọi người.

Có một vị tông sư điều tiết bầu không khí, lập tức trên bàn rượu đã có tiếng cười nói.

Còn Lục Hi ngồi bên cạnh hai người Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ, họ vừa ăn vừa nói chuyện.

Là tiếp viên hàng không, thân hình tướng mạo của Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ nhất định không phải bàn, có người đẹp ở bên, bữa cơm này ăn cũng vui vẻ hòa thuận.

Đặc biệt bây giờ Lục Hi mới phát hiện Ngư Bạch nhìn có hơi gầy, nhưng ngực lại vô cùng đầy đặn, nhất là cô lại có thói quen nhỏ vỗ nhẹ vào ngực, thường xuyên khiến bản thân run lên.
Chương 155: Giang Hồ Túy

Sau khi Lục Hi phát hiện, anh cố ý kể ra mấy chuyện quỷ quái, Ngư Bạch nghe liền giật mình, thỉnh thoảng sợ hãi vỗ ngực mình một trận, Lục Hi nhìn liền ha ha cười to.

Lúc này, mọi người đã ngà ngà say, nghĩ đến thủ đoạn vô cùng thần kỳ vừa rồi của Lục Hi, trong cơn say trào dâng, bọn họ rối rít chạy tới mời rượu Lục Hi.

Lục Hi thấy vậy cũng không từ chối, uống cạn sạch rượu.

Mọi người thấy Lục Hi phóng khoáng như vậy liền vui mừng, mười mấy vị gia chủ thay nhau lên chúc rượu Lục Hi.

Lục Hi cũng đã lâu không có buông thả bản thân uống thỏa thích một phen, anh cũng không khách khí, chỉ cần có người dám đến thì sẽ uống cạn một chén.

Khi còn làm lính đánh thuê, với tửu lượng nổi danh, lúc nghỉ ngơi ở khu căn cứ thường xuyên có thuộc hạ không phục xếp thành đoàn đến khiêu chiến với anh.

Nhưng mỗi lần như vậy Lục Hi đều chuốc cho đám người say mèm, sau đó kêu cô đơn, mọi người tức giận không ngừng giậm chân. Bây giờ thể chất của anh biến đổi lớn, tửu lượng lại càng sâu không lường được.

Mọi người liên tục tiến lên mời rượu, mấy vòng kế tiếp chỉ thấy Lục Hi mặt không đổi sắc, rất thản nhiên. Lập tức mọi người đều bội phục.

Phải biết rằng tên loại rượu này là Giang Hồ Túy, ngụ ý có thể say ngã toàn bộ giang hồ.

Rượu này là do Chu Kiến Bân sản xuất từ một loại phương pháp chưng cất rượu cổ xưa kết hợp với thiết bị công nghệ cao hiện nay.

Rượu ngọt êm dịu, sức ngấm về sau lâu dài, võ giả bình thường uống ba đến năm chén cũng sẽ say khướt.

Một vài người công lực thâm hậu uống mười mấy chén cũng đã khuất phục, còn Lục Hi đã uống cạn mấy chục chén nhưng vẫn như người bình thường.

Cùng với khâm phục, đám người này cũng khơi dậy lòng háo thắng, người người nâng chén rượu chen chúc tiến lên muốn cụng rượu với Lục Hi.

Chu Kiến Bân vẫn luôn hầu hạ ở bên nhìn thấy liền vội vàng gọi thuộc hạ, lại bưng thêm mấy chục vò Túy Giang Hồ, chuẩn bị sẵn sàng ở bên.

Trên mặt Chu Kiến Bân lộ vẻ mừng rỡ, đám người uống ngày càng thỏa thích, ông ta cũng vui sướng.

Thứ nhất, ông ta cũng là người trong giang hồ, toàn dựa vào sự ủng hộ của người cùng nghề. Thêm nữa hôm nay có một vị tông sư cùng mấy vị tông sư lớn ở đây, sau trận ăn uống no nê này, Túy Giang Hồ và Giang Hồ Túy của ông ta ắt sẽ nổi tiếng Tây Bắc.

Lục Hi buông thả bụng, rượu uống cạn sạch, không bao lâu đã uống đến một trăm chén, Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ nhìn thấy cảnh này không khỏi líu lưỡi nói không nên lời.

Đừng nói đây là rượu, nếu là nước cũng chết chắc rồi, nhưng Lục Hi đến bây giờ cũng không hề có một chút thay đổi nào.

Lúc này Sử Kiếm Ba và Cảnh Lăng Tuyên cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong sợ hãi và hoảng hốt, họ lại nhìn thấy đám người như sao bên mặt trăng, vây quanh Lục Hi không ngừng mời rượu, trong lòng hai người dâng lên đủ loại mùi vị.

Ban đầu xem thường người ta, bây giờ lại muốn dựa vào sự bảo vệ của người ta thì mới có thể ngồi tại đây, bọn họ thật sự là vô cùng nhục nhã, giống như ngồi bàn chông vậy.

Hơn một tiếng sau, mười mấy vị gia chủ đã ngã trái ngã phải, say khướt một mảng, chỉ có một mình Lâm Tiêu vẫn đang cứng rắn chống đỡ, ông ta vẫn chưa ngã xuống.

Lục Hi đảo mắt nhìn mọi người một cái, anh ha ha cười to nói: “Không chịu nổi một kích rồi, hôm nay tới đây thôi, đợi mấy người luyện tửu lượng giỏi rồi đến tìm tôi tỷ thí nhé”.

Nói xong lời này, Lục Hi xoay người hướng về phía Ngư Bạch nói: “Cơm cũng ăn, rượu cũng uống rồi, tôi nên đi đây, chúng ta từ biệt ở đây”.

Ngư Bạch nghe xong, nhất thời trên mặt có chút thất vọng.

Lúc này, Sử Kiếm Ba không biết lấy dũng khí ở đâu, anh ta nâng chén lên nơm nớp lo sợ nói với Lục Hi: “Anh, anh Lục, tôi mời anh một chén rượu”.

Cảnh Lăng Tuyên nhìn thấy cũng vội vàng rót một chén nâng lên nói: “Tôi cũng kính anh Lục một chén”.

Lục Hi nhìn hai người, ánh mắt chậm rãi quét qua khuôn mặt họ, sau đó anh hừ lạnh một tiếng: “Hai người vẫn chưa xứng uống rượu với tôi”.

Nói xong, Lục Hi liền xoay người rời đi.

Sắc mặt hai người Sử Kiếm Ba và Cảnh Lăng Tuyên trắng nhợt, chén rượu trong tay rơi xuống mặt đất vang lên một tiếng keng. Hôm nay hai người đã hoàn toàn mất mặt.

Lục Hi mới vừa xuống tầng, ông chủ của Túy Giang Hồ là Chu Kiến Bân vội vàng đuổi theo, trong miệng hô lớn: “Anh Lục, xin chờ một chút”.

Lục Hi quay đầu nhìn thấy Chu Kiến Bân hai tay cầm một tấm thẻ màu vàng, cung kính đưa tới trước mặt anh và nói.

“Anh Lục, đây là thẻ khách quý chí tôn của cửa hàng chúng tôi, dùng tấm thẻ này, bất kể là ai đến Túy Giang Hồ tiêu sài cũng không phải tính tiền, xin anh hãy nhận lấy”.

Lục Hi nghe xong liền nói: “Như vậy thì xấu hổ quá”.

Không hạn chế tiêu xài, còn không hạn chế mình sử dụng, đối với nhà hàng này mà nói thì chính là khoản chi tiêu cực lớn, nếu người cầm thẻ muốn cũng thì có thể khiến ông ta phá sản.

Chu Kiến Bân nghe xong liền vội vàng nói: “Cậu Lục là lãnh tụ của giới giang hồ Tây Bắc, lại còn là thần tượng của chúng tôi, đây là một phần tâm ý, xin anh nhất định phải nhận”.

Nhìn Chu Kiến Bân thành khẩn nói như vậy, Lục Hi cười một tiếng rồi nhận lấy.

“Vậy thì cảm ơn ông chủ Chu nhé”.

“Là tôi nên cảm ơn cậu Lục mới đúng, cậu có thể nhận lấy tấm thẻ này, quả thật là vinh dự của Túy Giang Hồ chúng tôi”.

Lục Hi cười một tiếng ha ha, vẫy tay rời đi.

Chu Kiến Bân này nhìn cũng là người có khí chất, Lục Hi không khách sáo với ông ta nữa.

Lục Hi chậm rãi đi qua dòng nước chảy quanh co, xuyên qua rừng trúc tím, đi tới bãi đậu xe bên ngoài.

Anh ngồi lên xe Santana mười tám của mình, chuẩn bị về nhà.

Nhưng anh vừa mới nổ máy ra khỏi bãi đậu xe thì nhìn thấy hai người Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ ở bên đường đang dáo dác nhìn xung quanh.

“Mấy cô làm gì vậy?”

Lục Hi dừng xe ở bên cạnh hai người hỏi.

Hai người nhìn thấy là Lục Hi, họ liền nói: “Hai người Cảnh Lăng Tuyên và Sử Kiếm Ba thả chúng tôi xuống xong chạy rồi, không còn cách nào khác chúng tôi chỉ đành đợi xem có taxi không”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK