"Dọn dẹp hội trường đi! Những người không liên quan, giải tán hết đi!"
Ngay sau khi Lý Hắc Tử xuất hiện, Lưu Giang lập tức hạ lệnh cho đội bảo vệ giải tán tất cả khách khứa và nhà báo có mặt tại đó.
Đồng thời, tất cả camera giám sát cũng bị tắt hết đi.
Muốn "giao lưu" với Lý Hắc Tử thì đương nhiên không thể dùng thủ đoạn thông thường.
Những người có mặt ở hội trường đều biết hôm nay lớn chuyện rồi.
Nhưng những người ngoài cuộc như họ lại không thể hóng hớt được.
Có rất nhiều phóng viên muốn ở lại nhưng lại không dám.
Nếu còn ở lại chụp hình hay gì đó thì e rằng sẽ rước họa vào thân.
Liễu Y Y bất giác rùng mình, không ngờ mọi chuyện lại thay đổi nhanh đến chóng mặt như vậy.
Giải tán?
Tại sao lại giải tán tất cả mọi người?
Liễu Y Y cũng lờ mờ hiểu.
Cô chỉ sợ Tôn Hàn sẽ làm ra chuyện gì đó không thể sửa chữa được.
Lý Hắc Tử cũng ngạc nhiên, thật không ngờ Tôn Hàn rõ ràng biết ông ta là ai mà lại dám làm như thế này.
Giải tán đám đông, lẽ nào Tôn Hàn định ra tay với Lý Hắc Tử?
To gan lắm!
Nhưng Lý Hắc Tử đã lăn lộn giang hồ mấy chục năm nay mới có được uy quyền như ngày hôm nay, đương nhiên sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà sợ sệt.
Cho đến khi tất cả những người không liên quan rời khỏi hội trường, Lý Hắc Tử mới bước gần về phía trước. Ông ta đến gần đánh giá Tôn Hàn và những người đứng đằng sau anh.
"Đưa theo nhiều người thế này, lẽ nào cậu nghĩ đám tôm tép này sẽ động tới tôi được hay sao?"
"Nếu cậu thực sự nghĩ như vậy thì chẳng phải đã quá coi thường Diêm Vương sống của vùng Tây Nam rồi hay sao?"
Bất luận là Từ Khang Niên, ông Sáu Chu hay những người khác trong mắt Lý Hắc Tử đều chỉ là đám tôm tép.
Tôn Hàn cũng mỉm cười đáp: "Tôi không trông chờ vào bọn họ, chỉ là đưa họ theo để họ được chứng kiến cảnh Diêm Vương của vùng Tây Nam này quỳ gối cầu xin tha mạng. Nếu không sau này tôi đi ra ngoài, mọi người sẽ bảo tôi bịa đặt".
Quỳ gối!
Đường Triêu Bính và Đường Minh Phong đều không dám tin.
Tôn Hàn dám đòi Lý Hắc Tử quỳ xuống sao? Quả là tức cười!
Thậm chí đến cả Phó Văn Húc năm xưa còn chẳng làm được!
Tôn Hàn này đang nghĩ mình là ai vậy!
Đôi mắt Lý Hắc Tử ngày càng trở nên lạnh lẽo, như thể có cả sự phẫn nộ đang kìm nén, ông ta gằn từng chữ: "Cậu đùa tôi sao?"
Ông ta còn chưa đòi lại công bằng cho cháu trai mình thì thôi!
Vậy mà giờ Tôn Hàn này lại còn đòi ông ta quỳ?
Những lời hỗn xược đến mức này, đã rất nhiều năm Lý Hắc Tử chưa từng nghe qua.
"Cậu chủ của Thiên Cửu Môn có đủ tư cách để khiến ông quỳ xuống không?"
Đột nhiên Từ Khang Niên đứng ra, lớn tiếng hỏi.
Đoàng!
Đường Triêu Bính và Đường Minh Phong sững sờ như bị sét đánh trúng.
Tôn Hàn là...
Vị chủ nhân mới thần bí của Thiên Cửu Môn mười năm trước hô mưa gọi gió ở Tây Nam, nhưng sau đó vì Giang Lệ mà ở ẩn mười năm.
Hóa ra đây là thân phận thực sự của Tôn Hàn.
Nếu việc này là thật thì Đường Triêu Bính quả thực đấu không lại Tôn Hàn!
Cho dù có chạy tới Ma Đô - địa bàn của nhà họ Đường thì ông ta cũng không dám một chọi một với Tôn Hàn!
Nhà họ Đường trước nay vẫn được người đời ca tụng là "rồng vượt sông".
Nhưng trước mặt Thiên Cửu Môn thì cùng lắm nhà họ Đường chỉ là một con rắn nhỏ mà thôi.
Đã có nhiều người đến đây như vậy, Từ Khang Niên lại còn đích thân nói ra thì chuyện này khó mà không phải sự thật.
Chủ nhân mới của Thiên Cửu Môn cuối cùng cũng lộ diện rồi.
Có lẽ là vì cái hẹn mười năm tranh bá giang sơn với Giang Lệ.
Thế thì Tôn Hàn thậm chí có thể đứng ngang hàng với Hội trưởng thương hội đồng minh của ba tỉnh Đông Bắc, Bắc Vương của vùng Hoa Bắc.
Trong thế giới ngầm trong nước, Tôn Hàn có thể đứng trong top bốn nhân vật quyền lực nhất.
Thân phận như vậy thì nhà họ Đường làm sao dám đối địch?
Đường Triêu Bính nhận ra mình đã chọc phải một nhân vật không nên chọc vào.
Chẳng trách, Đường Quân Ngạo lại bị xử lý một cách gọn gàng như vậy.
Nếu như không có Lý Hắc Tử, chỉ sợ hai ông cháu ông ta đã "xanh cỏ" ở đây rồi.
Vấn đề là Tôn Hàn đã tuyên chiến với Lý Hắc Tử.
Tôn Hàn có lợi thế là chủ nhà, Lý Hắc Tử liệu có đối phó nổi không?
Sau khi biết được sự thật đáng kinh ngạc này, Đường Triêu Bính vô cùng lo lắng.
"Cậu chính là truyền nhân của Phó Văn Húc?"
Lý Hắc Tử cũng không ngờ thân thế của Tôn Hàn không hề xa lạ mà lại vô cùng quen thuộc với ông ta.
Lý Hắc Tử chính là một trong bảy chiến tướng lẫy lừng của Thiên Cửu Môn năm xưa!
Tôn Hàn không phủ định, ánh mắt sắc lạnh đáp: "Là chủ nhân mới của Thiên Cửu Môn, giờ tôi muốn ông quỳ xuống thì cũng không có gì quá đáng đúng không?"
Mặt Lý Hắc Tử co rúm lại, đã không còn vẻ khoa trương như trước, ông ta đáp: "Tôi đã không còn là người của Thiên Cửu Môn nữa!"
"Vậy thì chính là phản đồ của Thiên Cửu Mông, Thiên Cửu Môn xử lý kẻ phản bội như thế nào?"
"Có thể chém có thể giết, quyết không nương tay!", Từ Khang Niên trầm giọng đáp.
Tôn Hàn gật đầu hỏi: "Ông chọn cách nào?"
"Chỉ dựa vào cậu sao?"
Lý Hắc Tử nhoẻn miệng cười, nhìn xung quanh rồi nói tiếp: "Xem ra cậu đã chuẩn bị trước khi tới đây, đám thuộc hạ tôi mang theo không tác dụng gì rồi".
"Nhưng Tôn Hàn à, nếu không dùng súng thì cậu không giữ tôi lại được đâu. Mà Thiên Cửu Môn trước giờ không cho phép dùng súng!"
"Ông chắc chứ?", Tôn Hàn nheo mắt đáp.
"Phí lời! Tôi còn muốn xem xem cậu có tư cách gì mà tiếp quản Thiên Cửu Môn, đã hỏi nắm đấm của tôi chưa!"
Lý Hắc Tử vừa dứt lời thì đột nhiên lao về phía Tôn Hàn với tốc độ cực nhanh.
Được coi là chiến tướng của Thiên Cửu Môn thì đương nhiên thân thủ không hề đơn giản.
Mười năm trước, ông ta có thể giao đấu với Phó Văn Húc trong vòng năm chiêu không bại.
Ông ta không tin chỉ một thằng nhãi ranh mà lại lợi hại hơn mình.
Đột nhiên, những người đứng phía sau Tôn Hàn đều trở nên vô cùng lo lắng.
Nếu Tôn Hàn xảy ra chuyện thì đúng là không xong rồi.
Thế nhưng
Tôn Hàn chỉ khẽ nhếch mày lên, dứt khoát đạp một phát trúng đầu gối Lý Hắc Tử. Một tiếng động giòn tan vang lên, Lý Hắc Tử bị một lực rất lớn đánh bay ra mấy mét mới phanh lại được.
Nhưng mặt ông ta càng lúc càng sa sầm lại.
Thân thủ của Tôn Hàn lợi hại hơn ông ta tưởng rất nhiều.
Cho dù là một chọi một thì ông ta cũng khó lòng thắng nổi.
Ngoại trừ ông Sáu Chu đã từng chứng kiến Tôn Hàn ra tay trước đây thì những người khác đều vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy thân thủ của Tôn Hàn nên không ai ngờ anh lại lợi hại đến vậy.
Một cước đạp bay Lý Hắc Tử.
Với sức mạnh này thì ít nhất phải đứng trong top mười cao thủ trong nước.
"Lý Hắc Tử, mặc dù hôm nay ông không chuẩn bị trước mà tôi lại ra tay với ông thì không được quang minh chính đại. Nhưng ông phản bội Thiên Cửu Môn là sự thật, là chủ nhân mới của Thiên Cửu Môn tôi ra tay thanh trừng phản đồ cũng là hợp tình hợp lý".
"Ngoan ngoãn quỳ xuống thì tôi sẽ thả ông đi. Sắp tới chúng ta sẽ gặp nhau ở ngoài tỉnh, đến lúc đó sẽ tính món nợ giữa ông và Thiên Cửu Môn".
"Nếu không quỳ xuống thì ông không thể ra khỏi Giang Châu này".
Giọng Tôn Hàn rất trầm, đây không phải những lời nói đùa.
Thuộc hạ của Lý Hắc Tử ùn ùn kéo ra che chắn cho ông ta.
Còn ở bên này, thuộc hạ của Tôn Hàn cũng đang thủ thế, nhìn đám người kia chằm chằm.
Có thể đoán được, chỉ cần Lý Hắc Tử nói một chữ "không" thì e rằng kết cục của ông ta hôm nay sẽ thê thảm.
"Cậu đang ép tôi!"
Bắt Lý Hắc Tử quỳ gối không dễ như vậy.
"Rồi sao? Cho ông ba mươi giây suy nghĩ", Tôn Hàn điềm nhiên đáp.
Lúc này, Tôn Hàn vô cùng ra dáng chủ nhân Thiên Cửu Môn, đứng trên muôn người.
Chương 232: Lắng đọng
Thiên Cửu Môn là tổ chức như thế nào kia chứ?
Liễu Y Y chưa từng nghe tới, cũng không muốn nghe tới.
Cô chỉ cảm thấy tổ chức này quả thực không liên quan gì đến cuộc sống của cô.
Nhưng Liễu Y Y chưa từng nghĩ rằng Tôn Hàn lại là người đứng đầu một tổ chức hùng mạnh như vậy.
Diêm Vương sống của Tây Nam mà bị anh ép vào thế tiến thoái lưỡng nan chỉ bằng một câu nói.
Một cảm giác xa lạ đột nhiên dâng trào khiến Liễu Y Y cảm thấy mình và Tôn Hàn như người thuộc về hai thế giới khác nhau.
Nhưng lúc này, Tôn Hàn cũng không thể lo lắng đến cảm giác của Liễu Y Y.
Bước đầu để đối phó với Giang Lệ chính là chỉnh đốn Thiên Cửu Môn.
Mà Lý Hắc Tử chính là chướng ngại vật ngáng đường lớn nhất đối với anh.
Hôm nay có cơ hội này, anh nhất định phải bắt Lý Hắc Tử cúi đầu.
Cũng để cho những thế lực phân tán của Thiên Cửu Môn biết rằng chủ nhân đã quay trở lại.
Việc này có ích rất lớn đối với việc chỉnh đốn lại Thiên Cửu Môn.
Nhưng thực sự tiêu diệt Lý Hắc Tử không phải điều Tôn Hàn mong muốn.
Anh không muốn trở thành một kẻ tàn độc và cũng cho rằng mình không đủ tư cách để làm vậy.
Tôn Hàn chăm chú nhìn Lý Hắc Tử, chờ ông ta đưa ra lựa chọn.
Không muốn không có nghĩa là không thể làm được.
Chỉ cần Lý Hắc Tử dám nói không thì hôm nay ông ta sẽ mãi mãi ở lại Giang Châu này.
Lý Hắc Tử rõ ràng cũng cảm nhận được sát khí tỏa ra từ Tôn Hàn, ông ta biết anh đang nói thật.
Cuối cùng, Lý Hắc Tử đành chọn cách cúi đầu.
"Cậu sẽ hối hận về hành động của mình hôm nay!"
Phịch!
Diêm Vương sống của Tây Nam, kẻ mà nhiều người nghe tới đã sợ mất mật giờ đang quỳ trước mặt Tôn Hàn.
"Đi đi, hẹn gặp lại ông ở ngoài tỉnh", Tôn Hàn điềm nhiên đáp.
Còn những người đứng sau lưng anh mặt cũng lộ rõ vẻ vui mừng và sùng bái.
Lý Hắc Tử có ghê gớm thế nào cũng phải quỳ trước cậu chủ.
Có lẽ giờ phút này uy danh của cậu chủ Thiên Cửu Môn mới chính thức được hình thành.
"Đi thôi!"
Lý Hắc Tử nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt thù hận, sau đó đưa người của mình rời khỏi đó.
Còn Đường Triêu Bính thì phải tự lo thân mình.
"Cậu, cậu chủ Tôn!", Đường Triêu Bính run rẩy lại gần.
Ở trên địa bàn của Tôn Hàn, đến Lý Hắc Tử còn bị đuổi đi thì Đường Triêu Bính quả thực không dám hống hách nữa.
"Ông Đường, sao vậy? Làm gì mà nói chuyện nghe run rẩy thế, tôi đáng sợ đến thế sao?", Tôn Hàn cười mà như không.
"Không đáng sợ, không đáng sợ! Tôi định nói mình rất vui khi được quen với người như cậu chủ, sau này có cơ hội cậu nhất định hãy tới Ma Đô làm khách!", Đường Triêu Bính định dùng thủ đoạn lấy lòng này để thoát thân.
Chỉ tiếc là Tôn Hàn đâu có dễ dỗ dành như vậy.
Mật anh nghiêm nghị, ánh mắt thì lạnh lùng như băng đáp: "Ông Đường, những việc khác tôi có thể không tính toán nhưng việc ông cho người lái xe đâm Liễu Y Y thì phải tính thế nào? Nếu ông không giải thích hợp tình hợp lý thì không được đâu".
Giọng Tôn Hàn khi nói câu này vô cùng lạnh lùng.
"Ông già này, không, tôi chắc chắn sẽ đền bù cho cô Liễu Y Y. Hay là năm triệu tệ, không, mười triệu tệ? Năm mươi triệu tệ cũng được!"
Người đi dưới mái hiên không thể không cúi đầu, tình cảnh hiện giờ của Đường Triêu Bính cũng tương tự.
Đường Minh Phong run sợ nhìn Tôn Hàn. Từ trước đến giờ khi đối diện với Tôn Hàn, anh ta chưa từng cảm thấy sợ hãi đến vậy.
Nhưng sau khi biết thân phận của Tôn Hàn, anh ta không còn dám tự cho mình hơn người nữa.
Cho dù anh ta có trở thành người thừa kế của nhà họ Đường, thậm chí sau này chính thức trở thành gia chủ nhà họ Đường thì cũng không có cơ đấu lại Tôn Hàn.
Số mệnh đã định sẵn, anh ta chỉ có thể cúi đầu.
Tôn Hàn điềm nhiên lắc đầu đáp: "Tôi là người rất công bằng, chỉ thích ăn miếng trả miếng. Hai người đi trước đi".
Sau đó Tôn Hàn liếc nhìn Liễu Y Y rồi quay lưng định rời khỏi đó.
"Cậu chủ Tôn, tôi sai rồi. Cậu muốn tôi bồi thường thế nào tôi tuyệt đối không dám oán thán nửa câu!"
Nhưng Đường Triêu Bính sau khi nghe lời Tôn Hàn nói xong thì lại không dám để anh đi.
Chỉ tiếc là, Tôn Hàn không định dừng bước mà đưa Liễu Y Y lên xe rời khỏi đó.
"Ông nội, Tôn Hàn rốt cuộc có ý gì!", Đường Minh Phong không hiểu nên hỏi với vẻ nghi hoặc nhưng anh ta có thể đoán ra rằng việc vẫn chưa xong đâu.
"Ý gì? Mau đi thôi, chúng ta phải lập tức rời Giang Châu, không được chậm trễ dù một phút!", Đường Triêu Bính mặt phiền muộn như thể bầu trời sắp sụp xuống đến nơi.
"Rời đi? Vậy bất động sản Phong Quân phải làm sao?"
"Không cần nữa!"
...
Sau khi Tôn Hàn đi khỏi, đám người Từ Khang Niên cũng giải tán.
Anh đưa nhiều người đến như vậy, mục đích chính là để họ tận mắt chứng kiến Lý Hắc Tức phải khuất phục trước anh như thế nào.
Cho dù Lý Hắc Tử bằng mặt không bằng lòng nhưng cũng đã phải quỳ gối, cúi đầu.
Sau đó một đồn mười, mười đồn trăm, uy danh của cậu chủ Thiên Cửu Môn sẽ được biết tới rộng rãi.
Đã có uy rồi thì mới dễ nắm quyền.
Giờ đã đạt được mục đích thì những người đó cũng không cần đi theo Tôn Hàn nữa.
Trên đường đi, Liễu Y Y không nói một lời.
"Không có gì muốn hỏi anh sao?", Tôn Hàn vừa lái xe vừa nhẹ nhàng hỏi.
Vốn hôm nay Liễu Y Y muốn tới, anh có thể từ chối, vậy thì cô sẽ không nhìn thấy cảnh tượng ban nãy.
Nhưng Tôn Hàn cảm thấy so với việc phí sức đi giải thích thì thà để cô ấy tự chứng kiến còn hơn.
Liễu Y Y có tư cách được biết một số việc liên quan đến anh.
"Thiên Cửu Môn là tổ chức thế nào vậy?", Liễu Y Y không ngại ngùng mà hỏi luôn thắc mắc lớn nhất của mình.
"Nói thế nào nhỉ? Chung chung thì là một tổ chức đầu tư về mọi phương diện quân sự, chính trị, thương mại của thế giới ngầm. Nếu nói về sức ảnh hưởng thì có thể gọi là bá chủ vùng Tây Nam".
"Em có thể hiểu nó là một tập đoàn tài phiệt!"
Nếu muốn đưa ra định nghĩa về Thiên Cửu Môn thì quả thực khá khó, mặc dù sức ảnh hưởng của nó rất lớn nhưng lại chưa từng can dự vào lĩnh vực quân sự và chính trị.
Không phải là do không can dự vào được mà là do hiểu được một đạo lý đó là tham dự vào giới này thì tính chất của tổ chức sẽ khác đi. Nếu thực sự can dự vào hai giời này thì ngày mà Thiên Cửu Môn bị tiêu diệt cũng không còn xa nữa.
Cho nên đến đời Tôn Hàn, anh cũng không muốn thay đổi vấn đề này.
Với tình hình trước mắt mà nói, có năng lực tài chính và quyền lực khổng lồ thì có thể lay chuyển rất nhiều thứ.
"Đỉnh thật đấy, là một tập đoàn tài phiệt đúng không?", Liễu Y Y cũng không biết là đang chế nhạo hay là đang có ý gì khác.
Tôn Hàn gật đầu đáp: "Đúng vậy".
"Cho nên... tôi biết rồi, tôi sẽ không quấy rầy anh".
Liễu Y Y như thể hiểu ra khoảng cách giữa cô và Tôn Hàn, ngọn cỏ ven đường làm sao với được mây kia chứ?
Đột nhiên, Tôn Hàn đỗ xe lại bên đường, mở cửa xe châm một điếu thuốc rồi nói: "Thực ra anh đã nghĩ đến việc cầu hôn em".
Phụt!
Liễu Y Y quay sang với vẻ không thể tin nổi, cô ngẩn ngơ nhìn Tôn Hàn.
Tôn Hàn đã nghĩ đến việc cưới cô sao?
Tôn Hàn cười khổ nói tiếp: "Anh thực sự đã nghĩ tới, thậm chí bây giờ vẫn đang nghĩ, không phải là vì Đồng Đồng mà là do anh thực sự thích em. Anh thích cô gái vừa kiên cường, vừa lương thiện là em!"
"Chỉ là, anh còn quá nhiều việc phải làm, không có thời gian cho chuyện yêu đương".
Anh hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Y Y, sang năm anh sẽ rời khỏi Giang Châu, thời gian cũng không còn mấy ngày nữa. Em tìm thời điểm thích hợp cho Đồng Đồng biết nó chính là con gái ruột của em đi".
Chương 233: Lựa chọn đi, Lâm Mỹ Quyên
Hai ngày sau.
Chỉ còn ba ngày nữa là đến tết.
Tôn Hàn ngồi trong phòng làm việc của bất động sản Thịnh Hạ, chắp hai tay để lên bàn.
Từ Khang Niên đứng bên cạnh báo cáo: “Đường Triều Bính đã xảy ra tai nạn xe trong lúc rời khỏi Giang Châu, quãng đời còn lại sẽ phải ngồi trên xe lăn”.
“Còn Đường Minh Phong cũng chẳng khá hơn là bao, dù không què chân gãy cẳng nhưng vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu. Kể cả sau này có hồi phục thì cũng sẽ để lại rất nhiều di chứng”.
Ăn miếng trả miếng chính là như vậy.
Một khi Đường Triều Bính đã dám động đến Liễu Y Y thì đừng mong có thể yên ổn rời khỏi Giang Châu.
Tôn Hàn gật đầu rồi nói: “Tạm thời vậy thôi, chỉ cần nhà họ Đường không động vào tôi thì tôi cũng chẳng buồn tính toán với họ làm gì”.
Ân oán của anh và Đường Minh Phong đến đây coi như xong.
“Còn Lâm Mỹ Quyên, cô ta…”
Nhắc đến Lâm Mỹ Quyên, Từ Khang Niên có vẻ không biết phải nói sao.
“Nói đi”, Tôn Hàn cau mày.
“Thưa công tử, hiện giờ, Lâm Mỹ Quyên và Lâm Hữu đã nợ chúng ta một khoản rất lớn, chắc cả đời cũng không trả hết được. Có lẽ quãng đời còn lại, họ sẽ phải sống ở những nơi ướt át tối tăm, quanh năm không thấy mặt trời như những con chuột cống”.
“Lâm Mỹ Quyên cũng rất chật vật, có thể nói là không thể trở mình được nữa”.
“Cô ta xin được gặp cậu”.
Câu cuối cùng này mới là trọng điểm.
Vốn Tôn Hàn định nói chẳng có gì để gặp nữa cả, anh đã từng nhắc đến ngày hôm nay cs Lâm Mỹ Quyên rồi, nhưng sự thảm hại này là do nhà họ Lâm tự chuốc lấy.
Nhưng sau khi suy nghĩ một lát, Tôn Hàn lại thay đổi chủ ý: “Được, ông hãy sắp xếp thời gian cho tôi gặp cô ta, tôi cũng muốn xem vợ cũ của mình còn điều gì muốn nói”.
“Vâng!”
Từ Khang Niên gật đầu rồi nói tiếp: “Việc tiếp theo là về ông Phó, trại giam báo tin là ông Phó sắp không gắng gượng được nữa rồi”.
Vù!
Tôn Hàn híp mắt lại, gương mặt cũng hiện lên vẻ âm hiểm, anh lẩm bẩm: “Cuối cùng ông ta cũng đến giới hạn rồi sao?”
Phó Văn Húc năm nay chưa đến năm mươi tuổi, lẽ ra đang độ tuổi huy hoàng nhất, nhưng lại phải đối mặt với sự lựa chọn sống chết.
“Công tử cũng biết rồi, từ lúc vào tù, ông Phó không còn chút ý chí nào nữa, tinh thần cũng sa sút rồi. Bây giờ, ông ấy đã giao gánh nặng Thiên Cửu Môn sang cho công tử nên không còn vướng bận gì nữa”.
“Đèn dầu đã cạn, đèn tắt chỉ là vấn đề sớm muộn thôi”.
Tôn Hàn gật đầu.
Cũng phải.
Nếu Phó Văn Húc muốn sống tiếp thì chỉ cần điều trị tốt, như vậy có sống thêm mười năm cũng được.
Nhưng một người không còn đoái hoài tới thời gian sống của mình nữa thì sao có thể sống tiếp được đây?
“Được rồi, năm nay tôi sẽ đến trại giam”, Tôn Hàn ảo não nói.
Từ Khang Niên nghe thấy vậy thì sốt sắng hẳn lên: “Công tử, tết mà đến đó xui xẻo lắm”.
“Tôi không mê tín! Tạm thời cứ sắp xếp vậy đi, nhưng ông Phó khá để tâm đến chuyện này nên tạm thời đừng cho ông ta biết chuyện vội”.
“Dạ… vâng!”
Việc mà công tử đã quyết, Từ Khang Niên cũng không thể khuyên nhủ.
Đột nhiên Tôn Hàn đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất, ngắm nhìn đường phố sầm uất của Giang Châu.
“Không ngờ tôi đã về Giang Châu lâu đến vậy rồi, việc cần làm cũng làm hòm hòm, nhưng trong lòng vẫn thấy trống trải, không biết tiếp theo sẽ thế nào đây”.
Thật ra câu nói này chỉ là một lời ca thán.
Vì sắp tới, anh sẽ phải đến tỉnh Tây.
Anh cần phải thu thập thế lực của Thiên Cửu Môn, sau đó dồn toàn lực chuẩn bị chiến đấu rồi chờ Giang Lệ đến.
Dù Tôn Hàn không hiểu Giang Lệ, nhưng Phó Văn Húc lại là người hiểu rõ ông ta nhất trên đời này.
Giang Lệ là người tự phụ độc tài, không đạt được mục đích sẽ không thôi.
Mười năm trước, Giang Lệ đã xâm chiếm thế giới ngầm của Tây Nam nhưng đã bại dưới tay Phó Văn Húc, nhưng thời hạn mười năm đã tới, kiểu gì ông ta cũng mò tới tiếp.
Dù chỉ để bù đắp cho những mất mát của ngày xưa.
Kiểu gì cũng vậy.
Trận chiến năm sau chắc chắn sẽ diễn ra.
…
Tôn Hàn chưa từng nghĩ sẽ thấy Lâm Mỹ Quyên trong bộ dạng này.
Trong một quán trà ven sông.
Lâm Mỹ Quyên ăn mặc xộc xệch, đầu tóc luôn chỉnh chu cũng rối bời, không còn mượt mà nữa.
Mặt mũi cô ta hốc hác, chắc gần đây không được ngủ ngon giấc.
Trong ký ức của Tôn Hàn, Lâm Mỹ Quyên rất quan tâm đến việc trang điểm, bắt cô ta để mặt mộc ra ngoài đường thì thà giết cô ta đi còn hơn.
Cô ta chưa bao giờ trông như ăn mày thế này.
“Thấy tôi trong bộ dạng này, có phải anh vui lắm không?”, Lâm Mỹ Quyên nhìn Tôn Hàn rồi nói với vẻ và tự giễu vừa đáng thương.
“Tôi chưa sai người đi đòi tiền nhà cô, cô đang tỏ ra đáng thương với tôi à?”, Tôn Hàn lạnh giọng hỏi.
Điều khiến Lâm Mỹ Quyên thấy thất vọng là trong ánh mắt của Tôn Hàn không có một chút thương xót nào.
“Đấy là chuyện sớm muộn thôi, anh làm nhiều việc như vậy, lẽ nào lại tha cho nhà tôi chắc! Tôn Hàn, anh thật sự nhẫn tâm vậy sao?”
Lâm Mỹ Quyên không phủ nhận việc mình cố ý không trang điểm ra đường để diễn vẻ đáng thương, nhưng cô ta thật sự mong Tôn Hàn có thể tha cho mình và người nhà của mình.
“Cô đã nói dối rằng mình mang thai để lừa tôi cưới cô!”
“Sau đó Lâm Hạo gây ra chuyện, cô lại bắt tôi nhận tội thay cậu ta”.
“Để chiếm gia nghiệp của tôi, bố con cô đã bắt cóc đứa bé mà Liễu Y Y sinh ra rồi tiếp tục uy hiếp tôi!”
“Sau này, để chiếm công ty của tôi, cô và Đường Minh Phong đã giở mọi thủ đoạn với tôi”.
“Lâm Mỹ Quyên, cô nghĩ xem những việc tôi làm có phải là quá đáng không?”
Tôn Hàn cảm thấy rất nực cười, đến giờ Lâm Mỹ Quyên vẫn nghĩ anh vô tình tàn nhẫn, ra tay quá đáng với người vợ cũ là cô ta.
Mà cô ta không hề nghĩ mình đã làm biết bao nhiêu việc không thể tha thứ.
Cả cuộc hôn nhân của họ chỉ toàn là dối lừa.
“Một trăm năm mươi triệu thì nhà tôi biết trả thế nào? Tôn Hàn, coi như tôi xin anh, xin anh ta cho gia đình tôi được không?”
Khoản nợ của Lâm Hạo và Lâm Hữu cộng lại đã lên đến một trăm năm mươi triệu, còn chưa kể lãi.
Đây là một khoản nợ lớn với nhà họ Lâm.
Đúng như lời Từ Khang Niên đã nói, vì khoản nợ này mà nhà Lâm Mỹ Quyên sẽ không bao giờ ngóc đầu dậy được nữa.
Mà người đòi nợ không chỉ tới tìm Lâm Hạo và Lâm Hữu, mà còn cả Lâm Mỹ Quyên nữa.
Cô ta không thể trốn được.
“Được, tôi đồng ý tha cho các người”, đột nhiên Tôn Hàn nói.
Lâm Mỹ Quyên mừng rỡ, không khỏi run giọng xác nhận lại: “Thật, thật không?”
Tôn Hàn bình thàn đáp: “Tiền thì thôi, nhưng nợ thì phải trả!”
“Chỉ cần Lâm Hạo tới đồn cảnh sát thừa nhận chuyện cưỡng bức năm xưa là do mình gây ra, còn cô và Lâm Hữu nhận việc mình đã từng bắt cóc con gái của Liễu Y Y, hay chính là Đồng Đồng là được”.
“Tôi hứa với cô sẽ không bắt các người phải ngồi tù lâu đâu, chờ ra ngoài rồi, các người sẽ bắt đầu một cuộc sống mới”.
“Không chỉ khoản tiền này, đến các khoản nợ bên ngoài mấy năm nay của cô, tôi cũng sẽ xử lý hết”.
“Sao, thấy tôi có hào phòng không?”
Mấy năm qua, Lâm Mỹ Quyên và Đường Minh Phong kinh doanh công ty của anh rồi nợ cả đống tiền.
Riêng Lâm Mỹ Quyên cũng đã nợ cả mấy chục triệu.
Thật ra dù Tôn Hàn không bắt trả nợ, thì Lâm Mỹ Quyên nghèo nàn của lúc này cũng chẳng thể trả nổi một đồng nào.
Lâm Mỹ Quyên lập tức sững người.
Chương 234: Tiễn đoạn đường cuối
“Anh, anh muốn cả nhà tôi phải ngồi tù ư?”, ánh mắt Lâm Mỹ Quyên chứa đầy vẻ căm phẫn, cô ta gào lên: “Tôn Hàn, tại sao anh không thể rộng lượng mà tha cho chúng tôi lần này?”
“Tôi chẳng làm gì sai mà phải đi tù sáu năm, còn nhà các người thì tội nhiều không kể hết, tại sao lại không thể ngồi tù?”, Tôn Hàn hỏi ngược lại.
“Tôn Hàn, tôi xin anh, tôi không muốn ngồi tù, tôi xin anh được không? Anh hãy nể tình tôi, tôi đang mang thai”.
Phòng tuyến cuối cùng trong lòng Lâm Mỹ Quyên đã bị sụp đổ, cô ta khóc toáng lên.
Những người khác bắt đầu liếc ánh nhìn kinh ngạc sang rồi chỉ trỏ.
Tôn Hàn không để ý đến họ, chỉ bình thản nói: “Cô mang thai? Con của Đường Minh Phong à?”
“Ừm, được một tháng rồi. Tôi định xong chuyện của công ty sẽ báo để anh ấy mừng, kết quả là… anh cũng thấy rồi đấy, Đường Minh Phong đã ném tôi đi như cái giày rách rồi”.
“Nếu không vì mang thai con của Đường Minh Phong thì sao lúc đó tôi lại mềm lòng tin lời anh ta nói rồi ký vào thoả thuận chuyển nhượng cổ phần chứ!”, Lâm Mỹ Quyên ấm ức nói.
Tôn Hàn lập tức trầm mặc.
Bảo sao.
Với tính cách xảo trá của mình, không đời nào Lâm Mỹ Quyên chịu ký vào thoả thuận chuyển nhượng không ràng buộc cho Đường Minh Phong.
Hoá ra Lâm Mỹ Quyên đã mang thai con của anh ta nên mới chịu làm vậy.
Thật ra Lâm Mỹ Quyên đã định chung sống suốt đời với Đường Minh Phong rồi.
Nhưng tiếc rằng chỉ đổi lại được sự vứt bỏ.
Đột nhiên Tôn Hàn nghĩ nếu năm xưa Lâm Mỹ Quyên không mang thai giả, mà là thật thì sao.
Liệu cô ta có đối xử với anh giống như với Đường Minh Phong bây giờ không?
Nếu vậy thì có lẽ không còn nhiều chuyện về sau nữa.
Nhưng thế giới này không có nếu.
Tôn Hàn không suy nghĩ về những chuyện không thể xảy ra nữa, anh cười nói: “Chúc mừng cô, nếu cô đã có thai thì dù đi tự thú cũng không bị bắt vào tù đâu, sau này vẫn được tự do”.
“Nhưng con của tôi vô tội, nó không nên vừa sinh ra đã có một người mẹ tù tội! Tôn Hàn, xin anh thương cho đứa trẻ còn chưa chào đời này, tha cho tôi lần này được không?”, Lâm Mỹ Quyên khẩn cầu đến khàn cả giọng.
“Đồng Đồng không vô tội sao?”
Song, câu nói của Tôn Hàn đã khiến Lâm Mỹ Quyên á khẩu.
Đồng Đồng cũng là một đứa trẻ, nó đã gây hại gì cho Lâm Mỹ Quyên chứ?
Nếu đổi lại là một người bố bình thường thì mọi chuyện đã khác rồi.
Vì những điều này, Tôn Hàn không có lý do gì để mềm lòng cả.
“Tôi cho cô ba ngày, nếu các người không đến đồn cảnh sát tự thú thì tôi sẽ cho các người thấy bản lĩnh của mình”.
“À, Đường Minh Phong vẫn đang ở Giang Châu đấy, trong phòng hồi sức cấp cấp cứu của bệnh viện số một. Nếu cô muốn cho anh ta biết mình đã lên chức thì có thể đến đó mà tìm”.
Dứt lời, Tôn Hàn đứng dậy rời đi.
Lần này, nếu không còn chuyện gì nữa thì đây sẽ là lần cuối cùng anh gặp Lâm Mỹ Quyên.
Từ nay về sau, họ không còn dây dưa gì nữa.
Tôn Hàn không biết tâm trạng hiện giờ của mình là chua xót hay giải thoát nữa.
Anh cũng không quan tâm nữa.
Buổi chiều.
Tôn Hàn hẹn Liễu Y Y ra gặp mặt, đương nhiên còn có cả Đồng Đồng nữa.
Còn Từ Hạ đã liên lạc với hai bạn học ở Giang Châu, đúng lúc cuối năm không bận rộn gì nên cả hội rủ nhau đi chơi rồi.
Đồng Đồng chơi một lúc trong công viên thì mệt rồi ngủ trong lòng Tôn Hàn.
“Chuyện giữa anh và Lâm Mỹ Quyên giải quyết xong chưa?”, lúc này, Liễu Y Y mới dám quan tâm hỏi.
Tôn Hàn gật đầu đáp: “Cũng hòm hòm rồi, dẫu sao sau này cũng không liên lạc nữa”.
Tôn Hàn đã cho Lâm Mỹ Quyên hai sự lựa chọn rồi.
Một là đi tự thú và chịu tội.
Hai là gánh nợ và luôn sống trong thấp thỏm.
Tuỳ cô ta muốn chọn sao thì chọn.
“Lâm Hạo thì sao?”
So với Lâm Mỹ Quyên thì Liễu Y Y quan tâm Lâm Hạo sẽ ra sao hơn.
Đúng là con người rất lương thiện, nhưng cô không thể bao dung cho thủ phạm của chuyện mình bị cưỡng bức năm xưa nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được.
“Chắc sẽ phải ngồi tù, dù thoát được thì cũng đừng mong được sống yên ổn đời này. Em yên tâm, anh không dễ tha cho cậu ta đâu”.
“Cảm ơn”.
Nghe thấy vậy, Liễu Y Y cũng không rõ tâm trạng mình ra sao, nói chung rất phức tạp.
Cuối cùng cô vẫn nghiêm túc nhìn Tôn Hàn rồi hỏi: “Còn anh? Bao giờ anh đi?”
“Qua tết anh sẽ rời Giang Châu lên tỉnh, đến đó rồi anh sẽ không đổi sổ, nếu em hay Đồng Đồng muốn gặp anh thì cứ gọi nhé. Khi nào rảnh, hai mẹ con có thể tới thăm anh”, Tôn Hàn bình thản đáp.
Giang Châu cách tỉnh Tây không quá xa, chỉ khoảng gần năm tiếng ngồi xe thôi.
Nếu Tôn Hàn không quá bận rộn thì vẫn gặp một lúc được.
Đột nhiên Tôn Hàn nghĩ ra chuyện gì đó rồi nói: “Cũng khá lâu rồi đấy, khi nào em định cho Đồng Đồng biết mình mới là mẹ đẻ của con bé?”
“Chuyện này…”, Liễu Y Y chợt ấp úng: “Em chưa nghĩ xong”.
Cô thật sự không biết phải làm sao mới có thể khiến Đồng Đồng dễ dàng chấp nhận sự thật này.
Dẫu sao dù Lâm Mỹ Quyên có đối xử tệ với con bé thế nào đi nữa, thì trong lòng Đồng Đồng, Lâm Mỹ Quyên mới là mẹ ruột của cô bé.
Từ khi cô bé có nhận thức với thế giới này đã là vậy rồi.
Muốn thay đổi nào có dễ như vậy.
“Nếu em chưa quyết được thì đừng nói vội, chờ Đồng Đồng lớn thêm chút nữa được không?”, Tôn Hàn thử hỏi ý kiến.
Nếu Đồng Đồng khoảng 11, 12 tuổi thì cô bé sẽ dễ dàng chấp nhận chuyện này hơn.
“Thế em phải giải thích với con bé thế nào về việc nó không sống cùng với bố ruột, mà lại ở cùng với em và một bà nữa?”
Không phải Liễu Y Y chưa nghĩ đến cách này, nhưng như vậy cũng không ổn.
Tôn Hàn cũng thấy khó xử.
Thật ra chỉ cần bọn họ kết hôn thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết ngay.
Chỉ có điều Liễu Y Y không dám nói câu này ra, vì biết có nói cũng vô dụng.
Tôn Hàn sắp đến tỉnh Tây làm việc của mình rồi.
“Em quyết định đi, cần thì bảo anh, để anh nói với con bé cũng được”.
“Thật ra em không cần cảm thấy nặng nề như vậy, em đối xử với Đồng Đồng tốt thế nào chắc chắn con bé có thể cảm nhận được. Dù em nói cho con bé biết sự thật thì chắc nó cũng chỉ mất vài ba ngày là thích ứng được thôi”, Tôn Hàn trầm mặc một lúc rồi nói.
Có lẽ đúng là người lớn bọn họ đã suy nghĩ nhiều, chứ khả năng chấp nhận của Đồng Đồng không kém và yếu ớt như vậy.
“Ừm!”
Liễu Y Y gật đầu rồi chuyển chủ đề: “À, hôm ba mươi anh có dự định gì không? Về Mục Thành chứ? Nếu không thì đến nhà em ăn cơm nhé!”
“Anh cũng biết đấy, dạo này em thường xuyên ra ngoài với anh, mẹ em cũng biết nhưng mắt nhắm mắt mở cho qua rồi, chắc sẽ không đuổi anh ra ngoài đâu”.
Tôn Hàn nhướn mày, thấy rất cảm động với lời mời của Liễu Y Y.
Có Đồng Đồng làm cầu nối, bọn họ cũng là một gia đình.
Nhiều năm nay, họ chưa từng được đoàn viên.
Nhưng…
Anh lắc đầu: “Anh bận việc rồi nên hôm đó sẽ không ở Giang Châu nữa, nhưng chắc mồng một sẽ về, đến lúc ấy, anh sẽ đến nhà em chúc tết!”
Ngày ba mươi cuối năm, anh phải đến tiễn Phó Văn Húc một đoạn đường cuối.