Lúc này, Lục Hi đang ra ngoài ăn trưa, bỗng cảm thấy có người vào tiệm tạp hóa.
Sau khi nhìn rõ người đến, Lục Hi lắc đầu cười, trực tiếp lái xe về tiệm tạp hóa.
Chỉ lúc sau Lục Hi đã bước vào cửa lớn của tiệm tạp hóa.
“Ông tìm tôi phải không?”, Lục Hi vừa bước vào liền nói với Ôn Thế Cung.
Ôn Thế Cung ngẩng đầu, nhìn Lục Hi một cái, không trả lời câu hỏi của anh, mà chậm rãi đặt tạp chí trong tay xuống, khen ngợi nói: “Giống quá, đúng là không hổ người của nhà họ Ôn”.
Lục Hi cau chặt mày.
“Cậu tên là Lục Hi phải không?”, Ôn Thế Cung hỏi.
Lục Hi chậm rãi đi đến vị trí đó của mình, ngồi xuống châm điếu thuốc, nói: “Đúng thế”.
Ôn Thế Cung trầm mặc một hồi, nói: “Theo tôi về đi”.
Lục Hi cười nói: “Tôi vẫn chưa biết đại danh của ông đấy, theo ông về đâu?”
“Tôi là Ôn Thế Cung, là chú tư của cậu”, Ôn Thế Cung nhìn Lục Hi, chậm rãi nói.
Lục Hi trầm mặc một lát nói: “Tôi họ Lục, e rằng ông nhầm lẫn rồi”.
Ôn Thế Cung lắc đầu nói.
“Cậu bé, thế giới này không như cậu nghĩ đâu, với tính tình của ông cụ, tuyệt đối sẽ không cho phép cậu mang họ Lục, cậu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sẽ liên lụy đến bố mẹ của cậu, nói không chừng còn liên lụy đến cả nhà họ Lục, cái giá này, cậu không gánh nổi đâu”.
Lục Hi nghe xong, mỉm cười nói.
“Hồi tôi còn nhỏ, các ông có thể quyết định tôi mang họ gì, nhưng bây giờ tôi tự quyết định tôi họ gì, không ai thay đổi được, kể cả ông cụ của các ông, ông quay về giúp tôi khuyên ông ta, bảo ông ta đừng chọc vào tôi, nếu không, đừng trách tôi không niệm chút tình thân thích đó”.
Ôn Thế Cung vừa nghe lập tức dựng lông mày, lát sau mới bình thường trở lại, chỉ thấy ông ta đứng lên nói: “Hồi tôi còn trẻ, cố chấp hơn cậu nhiều, bây giờ chẳng phải vẫn ngoan ngoãn nghe lời đấy thôi, cuộc đời sẽ dạy cậu cách làm người”.
Nói xong, Ôn Thế Cung đứng lên đi ra ngoài.
Lục Hi vẫn ngồi ở đó, không biết đang nghĩ gì.
Sau khi Ôn Thế Cung ra khỏi cửa, trực tiếp gọi xe đến biệt thự của Lâm Tiêu, chuyện của Lục Hi ông ta đã làm xong, hơn nữa đã làm hết sức.
Với tác phong làm việc của nhà họ Ôn, chắc chắn sẽ không cho phép anh lưu lạc bên ngoài, vì vậy, ban đầu Lục Viễn Sơn làm trái ý của ông cụ, tự ý bế Lục Hi đi, đã khiến ông cụ vô cùng tức giận.
Nếu không phải sợ Ôn Uyển ở góa, lúc đó có lẽ Lục Viễn Sơn đã bị xử quyết rồi, bây giờ đã biết tung tích của Lục Hi, với tính tình của ông cụ, chắc chắn sẽ bắt anh quay về nhà họ Ôn, trở thành một thành viên của nhà họ Ôn.
Kể cả Lục Hi là kẻ vô dụng, ăn xin, thì anh cũng phải quay về nhà họ Ôn và phải mang họ Ôn, bởi vì đây là ý của ông cụ, không được trái lời.
Chỉ lúc sau, taxi dừng lại trước cổng biệt thự của Lâm Tiêu, Ôn Thế Cung xuống xe rồi bấm chuông.
Bây giờ phải giải quyết chuyện của Ảnh Sát.
Lát sau, cổng sắt được mở ra, Ôn Thế Cung trực tiếp đi vào trong.
Đi đến cửa phòng khách, chỉ thấy một người làm đứng ở đó.
Ôn Thế Cung nói: “Ôn Thế Cung nhà họ Ôn xin gặp tông sư Lâm Tiêu, phiền thông báo một tiếng”.
Ông lão gật đầu nói: “Xin chờ một chút”.
Lát sau, Lâm Tiêu đi ra, chắp tay nói: “Ông Ôn đến nhà, ông tiếp đón từ xa, xin thứ lỗi”.
“Không dám, tông sư Lâm có khỏe không”.
“Rất khỏe, mời vào”.
Lâm Tiêu mời Ôn Thế Cung vào phòng khách, hai người ngồi xuống vị trí chủ khách, người làm đưa trà ngon lên.
Lâm Tiêu nói: “Không biết ông Ôn đột nhiên đến là có chuyện gì?”
Lúc này, Ôn Thế Cung nói: “Phụng lệnh của gia chủ, trước là đến thăm hỏi tông sư Lâm, nhân tiện muốn nhờ tông sư Lâm liên lạc giúp với tông sư Lục Thiên Hành, nhà họ Ôn tôi tìm anh ta có chút chuyện”.
Lâm Tiêu nghe vậy, liền nhướn mày, chậm rãi nói: “Tông sư Lục hành tung bất định, tôi cũng chưa chắc có thể liên lạc được”.
“Không sao, tông sư Lâm đồng ý giúp là được”, Ôn Thế Cung cười nói.
Lâm Tiêu gật đầu, nói: “Xin đợi chút, tôi liên hệ với tông sư Lục”.
Ôn Thế Cung gật đầu.
Sau đó Lâm Tiêu đi vào phòng bên trong, gọi điện cho Lục Hi.
Lát sau, Lâm Tiêu đi ra, nói với Ôn Thế Cung: “Vừa hay tông sư Lục đang ở Tây Kinh, nói sẽ đến ngay, mời ông đợi một lúc”.
“Cảm ơn tông sư Lục”, Ôn Thế Cung đáp lễ nói.
“Không có gì, chuyện nhỏ thôi”, Lâm Tiêu nói.
Chuyến đi này Ôn Thế Cung đại diện cho nhà họ Ôn, tuy trong lòng Lâm Tiêu không vui, nhưng ngoài mặt vẫn rất khách sáo, dù sao nhà họ Ôn cũng là nhân vật lớn, nếu nói thực lực, ông ta thực sự không chọc vào được.
Nhưng nếu bọn họ muốn gây rắc rối với Lục Hi, e rằng đã tính nhầm rồi.
Đương nhiên Lâm Tiêu sẽ không thể hiện ra điều gì, vì Lục Hi từng nói, quan hệ giữa anh và nhà họ Ôn hơi phức tạp, ông ta cũng không biết nội tình, tất nhiên sẽ không thể hiện thái độ gì.
Hai người vừa uống trà vừa nói vài câu chuyện vụn vặt, thong thả chờ đợi.
Một lúc sau, nghe thấy người làm đi vào nói: “Tông sư Lục Thiên Hành đến rồi”.
“Mau mời vào đi”.
Lâm Tiêu nói, vội vàng đứng lên đi ra nghênh đón.
Lúc này, Lục Hi đã biến thành Lục Thiên Hành, chậm rãi đi vào.
Lâm Tiêu vội vàng nói: “Cậu Lục đến rồi”.
Lục Hi gật đầu, đến ngồi trong phòng khách dưới sự dẫn đường của Lâm Tiêu.
Lúc này, Lâm Tiêu nói: “Cậu Lục, đây là ông Ôn Thế Cung của nhà họ Ôn ở Giang Triết, nói là tìm cậu có việc, cho nên tôi mạo muội làm phiền cậu”.
Nghe xong lời này, Lục Hi nói với Ôn Thế Cung: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Thái độ của Lục Hi tỏ ra rất ngạo mạn.
Ôn Thế Cung cau mày, nhìn Lục Hi một cái.
Người này mới hơn hai mươi tuổi đã là cảnh giới tông sư, hơn nữa liên tục đánh bại một tông sư và một chân nhân, có thể nói chiến lực vô cùng mạnh, ông ta vô cùng khâm phục, là một thiên tài võ đạo rất lợi hại.